• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (2 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-339

Chương 351: Vá nhanh hay rách nhanh




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81924.png

Xem ảnh 2
81924_2.png
Khoảng cách giữa nữ hoàng và hoàng hậu không chỉ có một chút thôi đâu.



Thậm chí bây giờ mọi người còn nghi ngờ rằng chuyện sảy thai là do Lâm Sở Sênh cố ý tạo ra. Giống như Đại Ngọc Nhi và Đa Nhĩ Cổn, vào thời điểm mấu chốt ai cũng phải nhường người phụ nữ này, chỉ sợ là nếu không nhường thì sẽ phải nhường lại giang sơn.



Tất nhiên cũng có người lại nhìn nhà họ Thẩm bằng ánh mắt xem trò vui, Thẩm Mạc đã cưới con gái duy nhất của nhà họ Cam. Dù sau này Thẩm Mạc có muốn buông tay thì chưa chắc Cam Như Ý đã đồng ý, đến lúc đó kiểu gì cũng có một cuộc đấu tranh3rất gay gắt.



Cuộc sống nhà họ Thẩm sau này sẽ rất náo nhiệt.




Nhưng mà đây lại là buổi lễ kết hôn. Dù có đi thì Cam Như Ý vẫn còn lưu luyến Thẩm Mạc, nhưng nếu không đi thì lại chẳng thể nuốt trôi được cục tức này.

Giống như nuốt phải một con ruồi vậy, có nhổ ra hay nuốt vào thì vẫn khiến người ta thấy buồn nôn.

Lâm Sở Sênh đỡ cánh tay mẹ Thẩm, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh, “Mẹ, mẹ mệt rồi, mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi ạ.” Lâm Sở Sênh ăn nói rất khéo léo, khiến ai ai cũng thấy kì quặc.

Chỉ có mẹ Thẩm là cười rất ngọt ngào, như thể đã mấy2trăm năm rồi bà chưa được ai gọi là mẹ vậy.

Tới tận khi cả nhà này ngồi xuống hết rồi mới khiến mọi người ở đây cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Tất nhiên người đứng ngồi không yên chính là các anh em nhà họ Thẩm.

Thậm chí bác Cả Thẩm còn rất muốn vả ba Thẩm một cái, nhưng bây giờ chuyện này đã bị nhiều người như vậy nghe thấy rồi, dù có tát thật thì cũng chẳng giải quyết được việc gì.

Mặt ba Cam còn đen hơn cả lúc nghe thấy mẹ Thẩm gọi Lâm Sở Sênh là con dâu.

Buồn nôn, buồn nôn quá đi mất!

Ba Cam đã bắt đầu hối hận, ông ta thật sự rất mong đây là lễ đính hôn,2khi đó chắc chắn ông ta sẽ kéo Cam Như Ý rời đi ngay lập tức!

Vân Ly tìm bừa một chỗ ngồi, tự siết chặt lấy tay mình, mắt đỏ bừng.

Người khác nhìn vào chỉ thấy tương lai của Lâm Sở Sênh toàn là vinh hoa phú quý, chỉ có anh ta mới biết là sau này Lâm Sở Sênh sẽ gặp gian nan khổ sở đến cỡ nào. Một cô gái gả cho một người đàn ông chẳng khác gì người chết, suốt ngày đấu đá lục đục, chẳng có lấy một người tri âm, cuộc sống như vậy có gì tốt chứ?

Có một khoảnh khắc, Vân Ly thật sự rất muốn xông lên hỏi Lâm Sở Sênh, rằng tại sao cô lại phải làm9vậy? Nếu Lâm Sở Sênh làm như vậy vì tiền thật thì anh ta có thể cho Lâm Sở Sênh tất cả những gì cô muốn, có thể dâng cả Vân Thị cho cô.

Nếu như, nếu như Lâm Sở Sênh làm vậy là để trả thù Thẩm Mạc… Vân Ly khép hờ mắt lại, anh ta cũng có thể.

Vân Ly là người anh em đáng tin nhất của Thẩm Mạc ở trong nước, Vân Ly nghĩ chỉ cần Lâm Sở Sênh lấy mình thì việc chấm dứt mọi hợp đồng giữa Thẩm Thị và Vân Thị cũng có thể là một đả kích rất mạnh đối với Thẩm Mạc.

Người khác nhìn vào chỉ thấy tương lai của Lâm Sở Sênh toàn là vinh hoa phú quý, chỉ4có anh ta mới biết là sau này Lâm Sở Sênh sẽ gặp gian nan khổ sở đến cỡ nào. Một cô gái gả cho một người đàn ông chẳng khác gì người chết, suốt ngày đấu đá lục đục, chẳng có lấy một người tri âm, cuộc sống như vậy có gì tốt chứ?



Có một khoảnh khắc, Vân Ly thật sự rất muốn xông lên hỏi Lâm Sở Sênh, rằng tại sao cô lại phải làm vậy? Nếu Lâm Sở Sênh làm như vậy vì tiền thật thì anh ta có thể cho Lâm Sở Sênh tất cả những gì cô muốn, có thể dâng cả Vân Thị cho cô.



Nếu như, nếu như Lâm Sở Sênh làm vậy là để trả thù Thẩm Mạc… Vân Ly khép hờ mắt lại, anh ta cũng có thể.



Vân Ly là người anh em đáng tin nhất của Thẩm Mạc ở trong nước, Vân Ly nghĩ chỉ cần Lâm Sở Sênh lấy mình thì việc chấm dứt mọi hợp đồng giữa Thẩm Thị và Vân Thị cũng có thể là một đả kích rất mạnh đối với Thẩm Mạc.



Nhưng mà Vân Ly vẫn không có đủ dũng khí, không đủ dũng khí để tỏ tình với Lâm Sở Sênh.



Thậm chí trong lòng Vân Ly còn hiểu rõ hơn ai hết rằng Lâm Sở Sênh không thích mình. Cô không hề có bất kì ý định gì với anh ta. Dù là sự cố gắng lảng tránh của Lâm Sở Sênh, hay khoản tiền lớn mà Lâm Thị đã bồi thường lúc phá sản thì cũng chỉ là vì cô không muốn phải nợ anh ta.



Tính toán rõ ràng như vậy thì có khi hai người còn chẳng thể làm bạn bè với nhau.



Ánh mắt Vân Ly ảm đạm hơn cả trước kia. Anh ta đau khổ ôm mặt, lẳng lặng tự liếm vết thương của chính mình.



Thật ra lúc ba Thẩm công bố mọi chuyện, Thẩm Mạc đã đứng ngay bên ngoài phòng thay đồ lắng nghe tất cả. Anh chống tay lên tường, ánh mắt lóe lên vẻ khác lạ nhưng lại không hề có một chút cảm giác đau khổ nào.



“Từ giờ trở đi, anh chẳng còn khả năng gì với cô ta nữa rồi. Chúc mừng anh, chúc mừng em, vậy là chúng ta chỉ có thể bên nhau thật lâu dài thôi.” Cam Như Ý đã thay xong quần áo, đứng cạnh Thẩm Mạc. Cô ta đưa cánh tay đeo găng tay màu trắng của mình khoác lên tay anh.



Thẩm Mạc quay đầu lại liếc nhìn cô ta, sau đó dùng sức giật tay lại, “Chúc mừng?” Thẩm Mạc nhướn mày, “Cô nên chúc mừng tôi.” Sau khi bỏ lại một câu không đầu không đuôi như vậy, anh nghiêm túc chỉnh lại trang phục, tựa như rất coi trọng chuyện ngày hôm nay.



Thẩm Mạc như vậy lại khiến cho Cam Như Ý nhìn không thấu, chẳng lẽ Thẩm Mạc đã bị kích thích quá nghiêm trọng nên mới xuất hiện tình huống khác thường thế này?



Thẩm Mạc không để ý đến ánh mắt đánh giá của Cam Như Ý, anh nhận lấy hoa do người giúp việc đưa đến sau đó đi thẳng về nơi cần đến.



Bên ngoài âm nhạc vang lên, ba Cam cũng đi đến, khoác tay Cam Như Ý chầm chậm tiến về phía thảm đỏ.



Ba Cam gạt hết những chuyện không vui, nghiêm túc nhìn về phía trước, duy trì nhịp bước với Cam Như Ý.



Thẩm Mạc cầm hoa trong tay, đứng ở phía trước chờ Cam Như Ý.



Khi ba Cam đặt tay Cam Như Ý vào tay Thẩm Mạc, ông ta không nhịn được nói: “Đối xử với con bé cho tốt.”



Khóe miệng Thẩm Mạc hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười, mặc dù nụ cười này không quá tươi, nhưng người khác nhìn vào vẫn có cảm giác là anh đang cười. “Chắc chắn rồi.” Anh trả lời rất thoải mái, dắt tay Cam Như Ý đi nốt đoạn đường còn lại.



Mặc dù hôn lễ này chẳng động lòng người là bao, nhưng tiễn con gái đi cưới người khác vẫn khiến mắt ba Cam đỏ hoe. Ông ta dụi mắt, cố gắng trợn to mắt lên, không để mình rơi lệ trước mặt người khác.



Cam Như Ý cười rất rạng rỡ, cho dù trước kia Thẩm Mạc có nghĩ gì thì bây giờ anh vẫn là người dắt tay cô ta.



Cuối cùng cũng đến sân khấu.



Khác với đám cưới của Thẩm Phong, ba mẹ Cam ngồi trên sân khấu, đợi cặp vợ chồng mới quỳ lạy.



Cha sứ nâng quyển kinh thánh, nhìn cặp vợ chồng trẻ trước mặt bằng ánh mắt rất nghiêm túc.



“Anh Thẩm Mạc, anh có sẵn lòng cưới cô Cam Như Ý ở bên cạnh anh, mãi mãi bên nhau dù giàu sang hay nghèo khó, dù khỏe mạnh hay bệnh tật không?” Giọng điệu của cha xứ mang đến cho người ta cảm giác tang thương đặc biệt.



Thẩm Mạc cúi đầu xuống, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.



Các anh em nhà họ Thẩm thấy Thẩm Mạc không trả lời thì trợn ngược mắt lên, chỉ hận không thể tiến lên đạp cho Thẩm Mạc một phát, chuyện này mà còn cần phải nghĩ à, còn không mau nói “đồng ý” đi.



Cam Như Ý đội khăn voan, nói không căng thẳng thì là giả, nhưng cô ta tin chắc rằng chỉ cần Thẩm Mạc không hồ đồ, chắc chắn anh sẽ hoàn thành buổi lễ kết hôn ngày hôm nay.



Cuối cùng thì Thẩm Mạc cũng ngẩng đầu lên, nhưng anh không trả lời cha xứ mà lại gạt tay Cam Như Ý ra khỏi cánh tay mình, “Đợi một lát.” Thẩm Mạc nói với Cam Như Ý.



Sau đó, anh không để cho cô ta có thời gian phản ứng lại mà đã nhảy từ trên sân khấu xuống.



Cam Như Ý vô thức đưa tay ra định giữ chặt lấy tay Thẩm Mạc, nhưng cô ta chỉ có thể giữ được không khí.



Sau khi xuống khỏi sân khấu, Thẩm Mạc đi thẳng đến chỗ Lâm Sở Sênh. Ba mẹ Thẩm thấy tình huống bất ngờ phát sinh thì cũng đứng lên, thậm chí còn tiến về phía trước vài bước định chặn Thẩm Mạc lại.



Còn Lâm Sở Sênh vẫn làm tròn bổn phận con dâu của mình, cô luôn đi theo mẹ Thẩm.



Cuối cùng Thẩm Mạc cũng dừng bước, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh, “Con dâu trưởng nhà họ Thẩm phải lo liệu công việc tế tổ cho nhà họ Thẩm, phải là gái còn trinh trước khi động phòng, em có như vậy không?”



Thẩm Mạc nói trắng ra như vậy, có vẻ như đang cố ý muốn công khai nhục mạ Lâm Sở Sênh.



Cuối cùng Lâm Sở Sênh cũng đứng ra khỏi phía sau lưng mẹ Thẩm, khinh thường cười một tiếng, “Bây giờ là thời đại nào rồi mà cậu Hai vẫn còn có tư tưởng phong kiến như vậy? Chẳng qua chỉ là một tấm màng thôi mà, tôi muốn có bao nhiêu chẳng được!”



Hai người chẳng hề để ý đến khách khứa đang ngồi bên dưới.



Người này nói còn quá đáng hơn người trước.



Thẩm Mạc cười vài tiếng, đột nhiên nắm lấy tay Lâm Sở Sênh, trong lúc mọi người không để ý thì anh đã kéo cô về phía mình, “Thế để anh xem là em vá nhanh hay anh phá nhanh hơn nhé?”



Sau đó anh cúi đầu xuống cắn lên môi Lâm Sở Sênh, thản nhiên hôn cô trước mặt tất cả mọi người.



“Thẩm Mạc!” Cam Như Ý đứng một bên, thất thố hét lên.



Thậm chí cô ta còn không nhịn được mà xách váy đi xuống.



Bó hoa đại diện cho sự vui mừng cũng đã bị ném đi đâu mất rồi.



“Đồ vô liêm sỉ này, bắt nó, kéo ra cho tôi! Kéo ra!” Mặc dù ba Thẩm không để ý đến buổi hôn lễ này, nhưng ngoài mặt thì ông ta vẫn phải ra vẻ.



Ông ta vẫy tay gọi vài người đến định kéo Thẩm Mạc ra.



Đừng nói là thân thủ, người bình thường còn chẳng khỏe bằng Thẩm Mạc nên cũng không thể kéo nổi anh.



Hơn nữa bây giờ Lâm Sở Sênh còn là tâm phúc của ba Thẩm, người bên dưới chẳng dám dùng quá sức, sợ khiến Lâm Sở Sênh bị thương nên lại càng không dám nhúc nhích.



Mãi đến khi cả hai người đều không thở nổi nữa, Thẩm Mạc mới thả môi Lâm Sở Sênh ra. Đột nhiên, Lâm Sở Sênh khoác tay lên cổ Thẩm Mạc, hơi nheo mắt lại, nhìn có vẻ hơi mê hoặc, “Tốt.”



Chỉ là một chữ rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho trái tim tất cả mọi người ở đây như vừa bị rơi vào hầm băng.



Kể cả ba Thẩm.



Rõ ràng là Lâm Sở Sênh có ý định muốn làm hòa với Thẩm Mạc, sao lại như vậy chứ? Không thể như vậy được.



Ba Thẩm định tiến lên dạy dỗ Thẩm Mạc nhưng lại bị mẹ Thẩm kéo tay lại. Ba Thẩm quay ngoắt đầu, ngạc nhiên nhìn mẹ Thẩm. Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên mẹ Thẩm quản mấy chuyện kiểu này.



Thẩm Mạc nhìn Lâm Sở Sênh, không nhịn được bật cười, so với thái độ lạnh như băng vừa nãy thì nhìn anh như một người khác hẳn, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác như chìm trong làn gió xuân.



“Thẩm Mạc!” Cam Như Ý đứng trước mặt Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh, vẻ tự tin của cô ta bất giác biến mất, thậm chí giọng nói cô ta còn hơi run run.



Thẩm Mạc vẫn nhìn thẳng vào Lâm Sở Sênh, giống như nhìn mấy đời vẫn chưa thấy đủ.



“Thẩm Mạc!” Cam Như Ý lại run run gọi một câu nữa, lúc này Thẩm Mạc mới phản ứng lại, anh chầm rãi quay đầu, cuối cùng cũng nhìn sang Cam Như Ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom