• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (1 Viewer)

  • thien-kim-bao-thu-340

Chương 352: Tên khốn thẩm phong




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81925.png

Xem ảnh 2
81925_2.png
Lâm Sở Sênh không vui trừng mắt lên với Thẩm Mạc khi thấy tiền lại quay về tay Cam Như Ý, Thẩm Mạc lại mỉm cười với cô. Hôm nay có người ở phía trên, bỏ ra tám mươi triệu mà có thể đổi lại được sự yên tĩnh của nhà họ Cam thì cũng đáng.



Nhưng Cam Như Ý lại không nhận tấm chi phiếu này, Thẩm Mạc cũng không muốn giơ tay chờ mãi ở một chỗ, cứ vậy mà ném thẳng nó xuống đất.



Cam Như Ý nhìn tấm chi phiếu từ từ rơi xuống, cô ta lau nước mắt, khịt mũi, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mạc, “Anh đã tính toán từ lâu rồi phải không? Tại sao anh lại đối xử với em tàn nhẫn như vậy?”



Cam Như Ý vốn là3người thông minh, nghĩ kĩ lại là có thể biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Anh còn chuẩn bị sẵn cả chi phiếu, rõ ràng là muốn khiến cô ta bẽ mặt trước tất cả mọi người.




Nhớ đến tin tức ngày hôm qua, ba Thẩm trợn trừng mắt lên. Ông ta cứ nghĩ là Lâm Sở Sênh cố ý làm khó Thẩm Mạc nên mới bảo anh sửa lại các tư liệu trước kia, nhưng bây giờ nhìn lại thì không phải như vậy.

Thẩm Mạc đã ngồi soạn lại các tài liệu trước kia theo lời dặn dò của Lâm Sở Sênh, chắc chắn anh đã thay đổi các số liệu, hơn nữa đêm qua chỉ có mỗi Thẩm Mạc tăng ca, không ai biết là anh đã làm gì.

Vừa nghĩ2đến việc có thể Thẩm Mạc đã làm gì đó với công ty của mình, tim của ba Thẩm liền nhảy dựng lên cổ họng.

“Tại sao?” Ba Thẩm nhìn Lâm Sở Sênh, ông ta không hiểu tại sao cô lại từ bỏ cơ hội tốt như vậy. Đây là cơ hội để giành cả Thẩm Thị vào tay mình, sao Lâm Sở Sênh lại chịu từ bỏ dễ dàng như vậy chứ?

Lâm Sở Sênh dựa vào vai Thẩm Mạc, mỉm cười với ba Thẩm, “Tôi cũng hiểu đạo lý trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Nhưng tôi vẫn chẳng thể hiểu nổi, tại sao ông lại coi trọng Thẩm Phong đến vậy?”

Thẩm Mạc nói xong liền tiện tay ném quần áo đang mặc sang một bên, giống như đối với anh2thì hôn lễ hôm nay chỉ là rác rưởi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

“Thẩm Mạc, mày có biết bây giờ mày đang làm gì không?” Ba Thẩm tiến về phía trước một bước nhìn chằm chằm vào Thẩm Mạc.

Thẩm Mạc vẫn nắm chặt tay Lâm Sở Sênh, “Tất nhiên là tôi đã nghĩ kĩ rồi, chỉ là tiền thôi mà, tôi không quan tâm, tôi không cần gì cả, chỉ cần Sở Sênh.” Hôm nay Thẩm Mạc đã chuẩn bị kĩ tất cả. Sau khi nói xong, anh còn bảo người đưa cho ba Thẩm hai lá đơn xin thôi việc.

Tay ba Thẩm hơi run lên, không phải là vì căng thẳng trước Thẩm Mạc, mà là vì ông ta không hiểu anh muốn làm gì. Ông ta cho rằng9tất cả mọi chuyện đều diễn ra theo ý muốn của mình, nhưng ông ta không ngờ Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh lại thông đồng lại với nhau.

Rõ ràng là ông ta luôn cho người theo dõi Lâm Sở Sênh, rõ ràng hôm qua cô còn nổi cáu với Thẩm Mạc.

“Muốn trách thì chỉ có thể trách cô muốn quá nhiều thôi.” Thẩm Mạc biết, nếu như trong lòng Cam Như Ý không có những ý định xấu xa này thì chắc chắn hai người đã trở thành bạn bè rồi.

Suy cho cùng thì chẳng có gì có ý nghĩa bằng Lâm Sở Sênh, dù là Cam Như Ý – người đã chết vì anh trong kiếp trước cũng vậy.

Sau khi nói rõ ràng với Cam Như Ý, Thẩm Mạc quay đầu4lại nhìn Lâm Sở Sênh, “Cô ấy không thể làm chị dâu tôi được nhưng có thể làm vợ tôi. Tôi biết là mọi người sẽ tức giận, bây giờ tôi tuyên bố rằng tôi và Lâm Sở Sênh sẽ chính thức rời khỏi Thẩm Thị. Về sau chuyện sống chết của chúng tôi không liên quan gì đến Thẩm Thị nữa.”

Thẩm Mạc nói xong, gần như toàn bộ nhân viên đều đứng lên.

Tuyên bố từ bỏ Thẩm Thị vào lúc này cũng coi như đang nói rõ với nhà họ Cam, một khi người nhà họ Cam còn đang giữ chức vụ thì Thẩm Mạc chắc chắn không thể kế thừa gia sản nhà họ Thẩm.

Thẩm Mạc đã ngồi soạn lại các tài liệu trước kia theo lời dặn dò của Lâm Sở Sênh, chắc chắn anh đã thay đổi các số liệu, hơn nữa đêm qua chỉ có mỗi Thẩm Mạc tăng ca, không ai biết là anh đã làm gì.



Vừa nghĩ đến việc có thể Thẩm Mạc đã làm gì đó với công ty của mình, tim của ba Thẩm liền nhảy dựng lên cổ họng.



“Tại sao?” Ba Thẩm nhìn Lâm Sở Sênh, ông ta không hiểu tại sao cô lại từ bỏ cơ hội tốt như vậy. Đây là cơ hội để giành cả Thẩm Thị vào tay mình, sao Lâm Sở Sênh lại chịu từ bỏ dễ dàng như vậy chứ?



Lâm Sở Sênh dựa vào vai Thẩm Mạc, mỉm cười với ba Thẩm, “Tôi cũng hiểu đạo lý trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Nhưng tôi vẫn chẳng thể hiểu nổi, tại sao ông lại coi trọng Thẩm Phong đến vậy?”



Lâm Sở Sênh vừa hỏi, cho dù là người ngoài cuộc thì cũng hiểu được.



Người nhà họ Thẩm ai cũng đều có mục đích riêng của mình.



Người nhà họ Cam cũng hiểu, tất cả mọi người đều hiểu. Bảo sao ba Thẩm lại tỏ vẻ không hề quan tâm gì đến buổi hôn lễ này, bởi vì vốn dĩ ông ta đã có ý này rồi. Ông ta mặc kệ cho Trương Nhất Nhất đến làm ầm ĩ, chủ yếu là để khơi mào mâu thuẫn giữa Cam Như Ý và Lâm Sở Sênh.



Mọi người đều đã nhìn thấy rõ thủ đoạn của Lâm Sở Sênh, nhất là khi ba Thẩm tỏ vẻ quan tâm đến cô, rảnh rỗi thì đứng phía sau chỉ điểm cho cô. Cho nên chưa chắc cô đã bị Thẩm Mạc và Cam Như Ý đánh bại.



Đợi đến khi hai bên đều bị tổn thất, tên Thẩm Phong kia lại chạy ra, tới lúc đó sẽ chẳng ai còn chút sức lực nào để chống đỡ nữa.



Mắt ba Thẩm hơi giật giật, cuối cùng ông ta vẫn xem nhẹ Lâm Sở Sênh, ông ta cho rằng nếu Cam Như Ý kích thích Lâm Sở Sênh, cộng thêm việc cô mới mất con thì sẽ đủ để khơi dậy lòng hận thù trong cô.



“Được, chúng mày đi đi, từ nay về sau Thẩm Thị không liên quan gì đến chúng mày nữa.” Ba Thẩm cất hai tờ đơn từ chức đi, nhưng cũng không hề có ý định bảo cho Thẩm Mạc đến làm mấy chuyện bàn giao công việc.



Thẩm Mạc gật đầu, đây là kết quả tốt nhất rồi.



“Thẩm Mạc!” Khi anh kéo tay Lâm Sở Sênh chuẩn bị rời đi thì Cam Như Ý ở phía sau lại gọi một câu.



“Thẩm Mạc, nếu hôm nay anh bước ra khỏi cánh cửa này thì chúng ta sẽ trở thành kẻ thù. Bất kể anh có làm gì, nhà họ Cam cũng sẽ đối kháng đến cùng, anh phải nghĩ cho kĩ vào.” Cam Như Ý nói rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ một.



Thẩm Mạc dừng lại, vẫn đứng quay lưng lại với cô ta mà lắc đầu, “Tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ rồi.” Sau đó anh cứ thế bước đi mà không hề do dự chút nào.



“Thẩm Mạc!” Rốt cuộc Cam Như Ý cũng không hề kiên cường như trong tưởng tượng, sau khi hét lớn một tiếng, cô ta liền định đuổi theo anh.



Ba Cam đứng một bên đã mất bình tĩnh từ lâu, ông ta đạp mạnh cái ghế sau lưng ra một bên, đi thẳng lên kéo tay Cam Như Ý, “Chúng ta về nhà, người nhà họ Cam phải có sự kiêu ngạo của riêng mình.”



Ba Cam túm Cam Như Ý bằng một tay, khi đi qua ba Thẩm, ông ta cứ thế đẩy ba Thẩm một cái, “Đồ súc sinh.” Sau đó ông ta trừng mắt lên, chỉ hận không thể xông lên giết chết ba Thẩm.



Ba Thẩm vốn không hề đề phòng, bây giờ đột ngột bị đẩy như thế, cộng thêm việc ba Cam đang tức giận, trong lòng đang có một cục tức lớn nên sức lực lại càng mạnh hơn bình thường, lần này ba Thẩm vừa bị đẩy một cái liền lảo đảo ngã vào người mẹ Thẩm.



“Hạo Chấn!” Mẹ Thẩm hít sâu một hơi, cả người quay mạnh một vòng, vừa bám vào eo ba Thẩm vừa hét lớn.



Ba Thẩm trợn trừng mắt lên.



Sau đó vội vàng đẩy mạnh mẹ Thẩm ra.



Mẹ Thẩm đứng vững, cả người lại bị đâm hẳn vào phần sân khấu phía sau.



“Chị dâu!” Thấy mẹ Thẩm bị đẩy ra như vậy rồi mà bà không hề có chút phản ứng nào, mấy anh em nhà họ Thẩm liền bị dọa, vội vàng nói lớn.



Mẹ Thẩm đau đến mức trợn mắt lên, dù có người đỡ rồi nhưng một lúc sau bà vẫn không có phản ứng gì, dường như mãi vẫn không thể bình tĩnh lại sau cú sốc này.



Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh còn chưa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng động liên tục thì cũng quay đầu lại nhìn. Dù Thẩm Mạc rời khỏi Thẩm Thị rồi nhưng anh vẫn có quan hệ huyết thống với ba Thẩm, thấy có gì đó không ổn, anh vẫn phải quay lại xem.



Thẩm Mạc đỡ ba Thẩm, Lâm Sở Sênh đỡ mẹ Thẩm.



Ba Cam thấy có gì đó không ổn nhưng cũng chỉ cho là chuyện nhỏ, ông ta chỉ đẩy một cái thì sao có thể xảy ra án mạng được chứ? Ba Cam vẫn kéo Cam Như Ý rời khỏi nhà họ Thẩm.



Kết quả vì quá dùng sức, Cam Như Ý còn chưa kịp đi theo thì đã nghe thấy một tiếng “xoẹt” vang lên, lưng cô ta lộ hết ra ngoài.



Mặt Cam Như Ý đỏ bừng, cô ta túm tay ra đằng sau, quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Mạc, không thèm che giấu vẻ thù hận trong mắt mình.



“Ba, chúng ta đi thôi.” Cam Như Ý thấy ba Cam cũng dừng lại theo mình thì lớn tiếng nói một câu. Cô ta vứt bỏ đôi giày cao gót, túm phần váy phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất để lao ra ngoài.



Cam Như Ý vừa trở thành trò hề như vậy, nhưng những người ở đây không ai dám lộ ra biểu cảm buồn cười cả! Thế này thì nhà họ Cam và nhà họ Thẩm đã thật sự thành kẻ thù của nhau rồi, dù là người nhà họ Cam hay nhà họ Thẩm thì cũng đều cảm thấy rất nhức đầu.



Ba Cam đi như vậy, họ hàng nhà họ Cam cũng rời đi theo.



Kể cả vị khách quý được mời đến cũng vậy. Hai nhà đã ồn ào đến thế rồi thì hôn lễ này chắc cũng chẳng thể thành được nữa, ông ta lắc đầu dẫn người của mình rời đi như các thành viên của nhà họ Cam.



Bác Cả Thẩm tiễn người khách kia về, sau đó đi theo mấy người anh em nhà họ Thẩm khác vào thăm ba Thẩm. Bây giờ ba Thẩm vẫn đang trừng mắt lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh, còn liên tục chỉ vào mặt cô, nhìn miệng ông ta có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt ra thành lời.



Bác Cả Thẩm thấy ba Thẩm như vậy thì trong lòng cũng tức giận. Mặc dù mọi chuyện thành ra như vậy không hoàn toàn là lỗi của ba Thẩm, lúc ấy bác Cả Thẩm cũng ủng hộ Thẩm Mạc cưới Cam Như Ý, nhưng chuyện của Lâm Sở Sênh thì hoàn toàn do một mình ba Thẩm sắp xếp.



Con người lúc nào cũng vô thức tạo ra lối thoát cho riêng mình.



Cho nên tất cả mọi sai lầm đều được đổ hết lên đầu ba Thẩm.



“Còn vây quanh đây làm gì, về, chúng ta về trước.” Bác Cả Thẩm hét lên một tiếng, “Nó giỏi quá rồi còn gì, số tiền bảo đưa cho chúng ta thì chưa đưa được đồng nào, giờ thích hành nhau thế nào thì hành!”



Thật ra tiếng quát này của bác Cả Thẩm cũng đánh trúng vào tâm lý của mọi người ở đây.



Nhưng vì ngại chuyện mặt mũi nên vẫn không có ai chịu nhúc nhích.



“Có đi không.” Bác Cả Thẩm nhấc chân lên, đạp thẳng vào người đứng gần với mình nhất.



Người kia đang đứng châm thuốc bên cạnh, sau khi bị đạp thì điếu thuốc rơi xuống đất. Ông ta giẫm mạnh lên điếu thuốc như đang giải tỏa tâm lý, giẫm đến mức điếu thuốc nát bét, “Thằng Thẩm Phong ngu xuẩn đó thì có gì tốt mà anh cứ phải nâng đỡ nó như thế hả!” Sau đó người kia muốn mắng chửi nhưng lại không tìm được từ nào phù hợp, đành đứng đấy thở dài một hơi, “Đi, đi, đi, anh Hạo Chấn của chúng ta không còn là anh Hạo Chấn trước kia nữa rồi, hồ đồ, hồ đồ rồi.”



Đã có hai người dẫn đầu thì những người khác cũng chỉ có thể đi theo thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom