• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (1 Viewer)

  • thien-kim-bao-thu-346

Chương 358: Mẹ thấm ra oai (2)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82164.png

Xem ảnh 2
82164_2.png
Bây giờ tôi nói cho các người biết, các người nằm mơ đi.



Thẩm Thị do tôi quyết định, nếu các người cứ ép tôi, tôi thà bán hết cổ phần công ty, hủy đi Thẩm Thị cũng tuyệt đối không cho các người một đồng nào!” Bác Cả Thẩm đứng ở đấy, ngoài dựng râu trừng mắt ra có vẻ đã không còn cách nào khác.



Mẹ Thẩm nhìn các quản lý cấp cao của từng bộ phận, “Đi đi, bây giờ mọi người có thể đi rồi, tôi muốn nhìn xem ai dám động đến một sợi lông của mọi người.” Đám trưởng phòng các bộ phận nhìn nhau, rồi nhìn Thẩm Mạc, cuối cùng quyết định tin tưởng mẹ Thẩm, cứ như vậy mà đi.



Mẹ Thẩm vừa ra tay, đừng nói là đi một cách thoải mái, mà ngay3cả phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng không cần nộp.




Chờ bọn họ đi rồi, bác Cả Thẩm ở trong phòng nổi giận, đạp bàn họp ngã nhào.

Hôm nay mẹ Thẩm tới đây làm ầm ĩ một trận rồi đưa người đi, mẹ Thẩm thì không sao cả, chỉ có bác Cả Thẩm ở lại với cục diện rối rắm.

Bác Cả Thẩm càng suy nghĩ càng tức giận, sau khi đạp bàn, lại đạp tiếp từng cái ghế.

Thẩm Phong đứng ở một bên nhìn bác Cả Thẩm nổi giận thì bĩu môi khinh thường.

Người ta nói ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, đứng nhìn từ góc độ người ngoài, anh ta mới phát hiện nổi giận là biểu hiện của không có bản lĩnh.

Thẩm Phong cũng sốt ruột với chuyện ngày hôm nay, nhưng2nhìn thấy bác Cả Thẩm nổi giận tới mức này, anh ta lại bình tĩnh, thậm chí còn có cảm giác xem trò vui.

Thẩm Phong nhàm chán ngáp, nhưng lại sợ bác Cả Thẩm nhìn thấy nên vội vàng quay đầu sang chỗ khác.

Dù sao thì hiện giờ anh ta còn phải dựa vào bác Cả Thẩm.

Đợi bác Cả Thẩm nổi giận xong, Thẩm Phong mới đi tới, “Bác Cả, uống nước đi.” Trong phòng chỉ còn máy lọc nước là nguyên vẹn, anh ta đi lấy một chén nước đưa cho bác Cả Thẩm.

Bác Cả Thẩm nổi giận xong rồi cũng thấy khát thật, sau khi uống một ngụm nước, vẫn cảm thấy không bớt giận được, bèn vứt luôn chiếc chén đi.

Bác Cả Thẩm đứng ở một bên tức giận nói không nên lời, dứt khoát kéo2ghế ngồi xuống, nghiêng đầu hút thuốc.

Mẹ Thẩm cũng im lặng, bà nhìn Thẩm Phong rồi nhìn Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc, “Đi thôi, chúng ta về nhà.” Bà không muốn ở lại lải nhải với đám người này nữa nên dẫn Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đi ra ngoài.

Trong việc ngày hôm nay, đúng là chỉ có mẹ Thẩm có thể áp chế, bên phía Thẩm Mạc không sợ bác Cả Thẩm, nhưng muốn xử lý cho tốt thì chỉ có cách cứng đối cứng, chứ không có cách nào nữa.

Nếu ngay từ đầu mẹ Thẩm cũng che chở cho Thẩm Mạc và anh Cả Thẩm như vậy thì ngay cả cửa nhà họ Thẩm, Thẩm Phong cũng không bước vào được.

Bà có quyền lợi rất lớn, chẳng qua là bà chưa từng dùng mà thôi.

Thẩm Phong9nhàm chán ngáp, nhưng lại sợ bác Cả Thẩm nhìn thấy nên vội vàng quay đầu sang chỗ khác.



Dù sao thì hiện giờ anh ta còn phải dựa vào bác Cả Thẩm.



Đợi bác Cả Thẩm nổi giận xong, Thẩm Phong mới đi tới, “Bác Cả, uống nước đi.” Trong phòng chỉ còn máy lọc nước là nguyên vẹn, anh ta đi lấy một chén nước đưa cho bác Cả Thẩm.



Bác Cả Thẩm nổi giận xong rồi cũng thấy khát thật, sau khi uống một ngụm nước, vẫn cảm thấy không bớt giận được, bèn vứt luôn chiếc chén đi.



“Sau này cháu có dự định gì không?” Bác Cả Thẩm thuận miệng hỏi một câu, nhưng hỏi xong rồi lại hối hận, Thẩm Phong thua thảm trên tay Thẩm Mạc như vậy thì làm sao có thể có ý tưởng nổi4bật gì được.



Biểu cảm của bác Cả Thẩm quá rõ ràng, Thẩm Phong nhìn là biết ông ta sốt ruột, nhưng mà người ta đã hỏi thì anh ta phải trả lời, “Bác Cả, cháu...



cháu nghĩ thế này...” Thẩm Phong nói chuyện với bác Cả Thẩm theo tốc độ nói như ngày thường.



Bác Cả Thẩm vừa nghe giọng điệu này của anh ta liền cảm thấy phiền lòng, giơ tay lên ngăn anh ta nói, “Được rồi, viết thành văn bản rồi ngày mai đưa cho bác.” Sau đó ông ta quay đầu đi ra ngoài.



Vốn dĩ Thẩm Phong mới là tổng giám đốc, nhưng ở trước mặt bác Cả Thẩm lại hoàn toàn trái ngược.



Thẩm Phong hơi nheo mắt lại, khó khăn lắm anh ta mới leo được tới vị trí bây giờ, làm sao có thể chắp tay nhường quyền lợi cho người khác được? Sau khi ra ngoài, bác Cả Thẩm thấy nhân viên cấp dưới đang dáo dác ngó vào bên trong, chắc là đã nghe hết lời nói vừa rồi của mẹ Thẩm.



Không biết có phải là ảo giác hay không mà ông ta cứ luôn cảm thấy những người này đang cười nhạo mình.



Bác cả Thẩm trừng mắt giống như muốn ăn thịt người, dọa đám người cúi đầu làm việc, lúc này mới coi như xong.



Sau đó ông ta lại gặp phải người tình của ba Thẩm.



Người tình của ba Thẩm ăn mặc chỉnh tề, tuy rằng sắc mặt không tốt, nhưng lại ăn mặc đầu ra đấy, vẫn có thể đi ra ngoài được.



Hôm nay là ngày Thẩm Phong chính thức trở thành tổng giám đốc Thẩm Thị, bà ta chắc chắn phải tới xem thử.



Nhìn người tình của ba Thẩm cười toe toét, còn có người dìu vào, rõ ràng chẳng là ai, vậy mà lại bắt đầu ra vẻ ta đây.



Ông ta lại nghĩ đến mẹ Thẩm, chênh lệch lập tức hiện ra rõ ràng.



“Anh cả!” Người tình của ba Thẩm không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, tuy bà ta nhìn ra được sắc mặt của bác Cả Thẩm không tốt, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, còn tưởng rằng là ý kiến của Thẩm Phong không phù hợp với ông ta.



Nếu đúng là như vậy thì bà ta càng phải tươi cười chào đón bác Cả Thấm, cho dù là vì Thẩm Phong mà nịnh nọt ông ta.



“Anh Cả là để cho cô gọi sao? Không nhìn lại xem mình là cái thá gì chứ?” Bác Cả Thẩm trút giận lên người bà ta.



Người tình của ba Thẩm bị mắng liền đảo mắt nhìn xung quanh, dường như là chưa kịp nhận ra đã xảy ra chuyện gì.



Nhìn bộ dáng ngơ ngác này của bà ta, bác Cả Thẩm càng thấy chướng mắt.



Nhìn mẹ Thẩm đi, cả đời không màng tới bất cứ chuyện gì, nhưng vào giây phút mấu chốt vẫn nói năng ra trò.



Giờ nhìn lại người tình của ba Thẩm, lúc này là lúc nào rồi mà vẫn chỉ biết khoe khoang.



“Người của phòng hành chính đâu?” Bác Cả Thẩm vốn định đi nhưng lại quay lại hồ lên.



Không còn trưởng phòng hành chính, người ở lại chỗ ông ta chỉ có thể là nhân viên quản lý.



Người kia vừa tới đứng trước mặt bác Cả Thẩm đã bị ông ta trút giận: “Cô có còn muốn làm việc nữa không? Đây là công ty, cô tưởng đây là công viên à mà người nào muốn vào thì vào, nếu chuyện hôm nay còn xảy ra lần nữa thì cô cuốn gói luôn đi!”



Quản lý phòng hành chính chỉ có thể cúi đầu đáp “vàng“.



Người tình của ba Thẩm không ngốc, từng câu từng chữ này đang mắng thẳng vào mặt của bà ta, “Anh Cả, tôi gọi anh là anh cả là nể mặt anh rồi, tôi biết anh có địa vị gì trong Thẩm Thị, tôi đến công ty của con trai tôi, chưa tới lượt anh khoa tay múa chân đâu.” Cái gai này bị mẹ Thẩm đâm vào thì không nói làm gì, bây giờ lại bị người tình của ba Thẩm đâm vào lần nữa, bác Cả Thẩm càng thêm bực bội.



Hơn nữa, trước đó người tình của ba Thẩm gây chuyện bị nhốt lại ở nhà bác Cả Thẩm, bác Cả Thẩm về cơ bản không hề đối xử với bà ta như đối xử với con người.



“Công ty của con trai cô thì có liên quan gì đến cô? Bây giờ tôi nói cho cô biết, nếu như không có cô thì con trai cô chỉ bị người ta nói là con trai thứ ba của Thẩm Hạo Chấn, chỉ cần cô ở đây thì nó vĩnh viễn không được công nhận.



Đây là công ty của nó á? Chỉ cần có cô thì bất cứ lúc nào cũng là không phải.” Bác Cả Thẩm vung tay, suýt chút nữa đâm vào hốc mắt của người tình ba Thẩm.



“Đương nhiên, tôi có nói nhiều như vậy thì có lẽ cô cũng không hiểu, loại người như cô, cả đời này cũng không biết cái gì gọi là tự trọng.” Bác Cả Thẩm nói xong liền quay đầu bước đi.



Người tình của ba Thẩm bị mắng tới mức sắp rơi nước mắt, bình thường bác Cả Thẩm là một người hòa nhã, nhưng khi mắng người thì không hề nhẹ nhàng chút nào.



Quản lý hành chính nhìn người tình của ba Thẩm rồi nhìn lại bác Cả Thẩm đã đi vào trong thang máy, sau đó đi tới trước mặt bà ta, “Lúc nào bà đi, tôi tiễn bà ra ngoài.” Sau đó cô ta gật đầu, xoay người trở về phòng làm việc của mình.



Chuyện đầu tiên quản lý hành chính làm khi về văn phòng là thông báo với bên bảo vệ, sau này người tình của ba Thẩm muốn vào công ty thì phải làm theo thủ tục.



Chắc chắn hôm nay không thể đuổi bà ta đi được, chỉ cần không ngốc thì đều biết người nắm quyền hiện giờ là Thẩm Phong, chờ Thẩm Phong ngồi vững vị trí của mình, người tình của ba Thẩm sẽ có mặt mũi, cô ta việc gì phải đi đắc tội với bà ta.



Thẩm Phong nghe tiếng bác Cả Thẩm mẳng người thì đi ra xem, anh ta nghe thấy hết cả quá trình bác Cả Thẩm mắng mẹ mình nhưng lại không nói một lời nào.



Người tình của ba Thẩm thấy Thẩm Phong luôn đứng một bên, mặc dù bác Cả Thẩm đi rồi cũng không có ý tiến tới hỏi han, bà ta không khỏi thấy chua xót, bà ta dụi mắt, bảo người dìu mình trở về.



Lúc tới cảm thấy nở mày nở mặt bao nhiêu thì lúc về lại cảm thấy thất vọng bấy nhiêu.



Thẩm Phong nhìn thấy mẹ mình chật vật nhưng vẫn không có ý định quan tâm.



Dù sao hiện giờ người tình của ba Thẩm cũng không giúp đỡ được gì cho anh ta, chẳng bằng để bà ta bị kích thích thì sau này không đến Thẩm Thị nữa.



Người tình của ba Thẩm vào thang máy, Thẩm Phong đi về hướng ngược lại đến phòng nhân sự.



Điều anh ta muốn làm là tìm ra hồ sơ vụ kiện trường tiểu học Hi vọng của công ty trước đây.



Người phòng nhân sự không biết anh ta muốn làm gì, chỉ biết đưa hết tài liệu dày cộm đến phòng làm việc của anh ta.



Thẩm Phong lật xem từng trang một, không phải là để xem đã xảy ra chuyện gì, hoặc là có chi tiết nào đáng nghi, mà là xem để tìm phương thức liên lạc với Cam Như Ý.



Vụ kiện này do Cam Như Ý phụ trách, chắc chắn có thể tìm được phương thức liên lạc với cô ta.



Quả nhiên, lật được một nửa tài liệu thì tìm được số điện thoại của Cam Như Ý, anh ta gọi thẳng bằng điện thoại của văn phòng.



Điện thoại vừa kết nối, anh ta đã nói thẳng: “Thẩm Phong, cần hợp tác.” Chỉ có năm chữ, không nghe ra được Thẩm Phong nói năng không lưu loát thế nào.



Nhưng lại gợi lên lòng tò mò của Cam Như Ý, vậy nên cô ta mới kiên nhẫn nghe anh ta nói hết.



Bên kia, sau khi đưa mẹ Thẩm về, Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh không còn chuyện gì để làm nữa.



Hai người bắt đầu xác định các thứ cần thiết cho buổi lễ cắt băng khai trương vào ngày mai.



Cảm giác hạnh phúc khi đầu kề bên đầu, cùng nhau làm một chuyện chắc chắn có thể khiến người ta vô cùng xúc động.



Hai người có thể được gọi là quay lại sau thời gian tạm chia tay, cho nên cảm thấy đối phương vô cùng thuận mắt, cứ hễ ngẩng đầu lên nhìn nhau là không nhịn được bật cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom