• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (6 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-348

Chương 360: Thiệp mời




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82166.png

Xem ảnh 2
82166_2.png
Lâm Sở Sênh liếc nhìn khách mời ở cách đó không xa, chắc là người trong giới chính trị.



Lâm Sở Sênh chạm nhẹ vào Trương Nhật Nhất, lúc này Trương Nhất Nhất mới hoàn hồn.



Bọn họ đều là người trưởng thành, không cần phải nhắc đi nhắc lại chuyện ngày xưa nữa.



Có điều, Trương Nhất Nhất không muốn tiếp xúc nhiều với người nhà họ Lục.




Lâm Sở Sênh cười cười, cô và Thẩm Mạc không mời ba Cam, dù sao thì ba Thẩm bị ba Cam đẩy một cái mới không tỉnh được nữa, dù là ai chắc cũng có thể hiểu được.

Nhưng Lâm Sở Sênh cũng không vạch mặt Cam Như Ý.

Cô nói với lễ tân bên cạnh: “Dẫn cố Cam vào trong đi.” Đề tài này coi như kết thúc.

Cho dù Cam Như Ý muốn nói chuyện với3Lâm Sở Sênh thì Lâm Sở Sênh cũng không cho cô ta cơ hội để nói.

Lâm Sở Sênh xoay người cười chào hỏi với Lục Thượng Nhất: “Đã lâu không gặp.” Khả năng chịu đựng của Lục Thượng Nhất không cao, cứ luôn mang khuôn mặt lạnh nhạt, giống như Lâm Sở Sênh nợ cô ta vậy.

“Tôi tìm Trương Nhất Nhất!” Lục Thượng Nhất nói thẳng, không muốn nhiều lời với Lâm Sở Sênh.

Lâm Sở Sênh quay đầu nhìn Trương Nhất Nhất.

Nếu Trương Nhất Nhất không muốn gặp Lục Thượng Nhất thì cô sẽ đuổi Lục Thượng Nhất đi ngay.

Dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của bọn họ, tất nhiên bọn họ có quyền từ chối bất cứ người nào.

Trương Nhất Nhất gật đầu, không muốn Lâm Sở Sênh khó xử hoặc gặp xui xẻo trong ngày hôm2nay.

Trương Nhất Nhất bước sang trái một bước, cách Lâm Sở Sênh một khoảng nhất định, tỏ vẻ bây giờ cô không muốn đi chào hỏi với Lâm Sở Sênh.

Lâm Sở Sênh nở nụ cười, đi lên vài bước chào đón, “Không ngờ cô Cam có thể tới đây, thật bất ngờ, bất ngờ.” Lâm Sở Sênh hào phóng chào hỏi, nhưng trong lời nói lại có ý nói với mọi người là Cam Như Ý không mời mà tới.

Cam Như Ý nhìn khuôn mặt phơi phới của Lâm Sở Sênh, suy cho cùng cô ta vẫn để lộ sự oán hận trong mắt, nhưng mà ít nhất cô ta cũng phải nói năng một cách thong thả, “Lúc đầu ba tôi định tới, nhưng sát giờ có việc nên không tới được, tôi thay ba tôi đến đây chúc mừng2hai người.” Ngoài mặt Cam Như Ý nói rất thoải mái, nhưng cũng chỉ có cô ta biết nụ cười của cô ta gượng gạo cỡ nào.

Ban đầu trở về nước, Cam Như Ý luôn cảm thấy mình giỏi hơn Lâm Sở Sênh, không coi Lâm Sở Sênh ra gì.

Nhưng bây giờ, Lâm Sở Sênh đối xử với cô ta bằng tư thế của nữ chủ nhà, trong lòng cô ta vẫn có chút khổ sở.

Lâm Sở Sênh quay đầu nhìn Trương Nhất Nhất.



Nếu Trương Nhất Nhất không muốn gặp Lục Thượng Nhất thì cô sẽ đuổi Lục Thượng Nhất đi ngay.



Dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của bọn họ, tất nhiên bọn họ có quyền từ chối bất cứ người nào.



Trương Nhất Nhất gật đầu, không muốn Lâm Sở Sênh khó xử hoặc gặp xui xẻo trong ngày9hôm nay.



Được Lâm Sở Sênh cho phép, Lục Thượng Nhất bước nhanh vào, khéo léo đứng trước mặt Trương Nhất Nhất, “Hôm nay tôi tới đưa thiệp mời cho cô.” Nói xong, Lục Thượng Nhất lấy ra một tấm thiệp mời đỏ thẫm rất chói mắt đã chuẩn bị sẵn.



“Cô Lục sắp kết hôn à?” Trương Nhất Nhất vừa cầm thiệp mời vừa hỏi.



“Không phải tôi, là anh trai của tôi.” Lục Thượng Nhất cứng rắn nói một câu.



Trương Nhất Nhất đang định mở thiệp ra, không nhịn được khựng lại.



Lục Thượng Phong sắp kết hôn? Trong lòng Trương Nhất Nhất có một chút mất tự nhiên nhưng lập tức bình thường lại ngay, cô cười mở thiệp mời ra.



Trên thiệp mời có ảnh cưới của hai người, đúng như Trương Nhất Nhất nghĩ, Lục Thượng Phong vẫn cưới người phụ nữ4kia.



Không vì cái gì khác, chỉ vì người phụ nữ kia là mẹ của con anh ta.



“Cô có tới dự không?” Lục Thượng Nhất nhìn chằm chằm vào mặt Trương Nhất Nhất, không muốn bỏ qua bất cứ thay đổi nào trên gương mặt cô.



Trương Nhất Nhất nghiêm túc xem hết thiệp mời sau đó khép lại, “Không đi.



Có điều nếu cô đã đưa thiệp mời cho tôi rồi thì tôi nhất định sẽ gửi quà đến.” “Vì sao?” Lục Thượng Nhất hỏi lại với vẻ không hiểu.



“Bởi vì...



cứ thế này là tốt nhất, anh ta sống cuộc sống của anh ta, tôi sống cuộc sống của tôi, sống một cuộc sống tốt thật sự, tôi không hi vọng cả đời đều sống dưới bóng đen của anh ta.” Trương Nhất Nhất đổi giọng nói tiếp: “Nếu tôi đi thì hôn lễ của anh ta có thể hoàn thành được sao?” Không phải Trương Nhất Nhất tự tin với tình cảm của Lục Thượng Phong, mà là cô tự tin vào bản thân mình.



Trương Nhất Nhất sảy thai chưa tới ba tháng mà Lục Thượng Phong đã vui vẻ cưới vợ, cho dù là vì con thì Trương Nhất Nhất cũng không định nuốt trôi cục tức này.



Dù là Lục Thượng Phong muốn hay là bất đắc dĩ thì Trương Nhất Nhất cũng cảm thấy mình không thể trơ mắt nhìn bọn họ sống tốt được.



Lục Thượng Nhất chắc chắn không biết suy nghĩ của Trương Nhất Nhất.



Cô ta khoa trương cười vài tiếng, giống như đang cười nhạo Trương Nhật Nhất không biết tự lượng sức mình, “Cô cũng hài hước thật đấy, cô cho rằng không phải là cô thì anh tôi không cưới vợ được chắc?” Trương Nhất Nhất tuyệt đối không muốn nói nhảm với loại người như Lục Thượng Nhất.



Trương Nhất Nhất hơi nhướng mày, “Cho nên cô cảm thấy tôi sẽ rảnh rỗi đi nhìn anh ta tình cảm với người khác sao?” Một câu nói của Trương Nhất Nhất đã chặn họng được Lục Thượng Nhất.



Trương Nhất Nhất cất thiệp mời đi, “Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ cho anh ta một bao lì xì lớn.



Ít nhất cũng phải trả tiền xăng đến đây cho Lục Thượng Nhất và tiền mua tấm thiệp mời này.



Trương Nhất Nhất nghiêng đầu suy nghĩ, một trăm năm mươi tệ chắc là đủ rồi.



Nhà họ Trương không thiếu tiền, nhưng tiền không dễ kiếm được, nên nhất định phải dùng đúng chỗ.



Lục Thượng Nhất nhìn thấy dáng vẻ hờ hững này của Trương Nhất Nhất thì vô cùng tức giận, cô ta thật sự cảm thấy không thể nói chuyện với Trương Nhất Nhất được nữa nên dứt khoát không nói gì luôn.



Có điều, nếu Lục Thượng Nhất biết được ý nghĩ thật sự của Trương Nhất Nhất thì chắc chắn cô ta sẽ tức tới hộc máu mất.



Lục Thượng Nhất đưa quà tặng của ba Lục tới cho Lâm Sở Sênh rồi đi.



Bởi vì ba Lục luôn cảm thấy nợ Trương Nhất Nhất, cho nên rất để ý tới những người mà Trương Nhất Nhất quan tâm.



Đương nhiên, ba Lục cũng biết tính tình của Lục Thượng Nhất, còn cố ý cho người giám sát, nếu Lục Thượng Nhất dám gây chuyện thì ba Lục cũng đã nói trước rồi, nhất định sẽ dạy dỗ Lục Thượng Nhất.



Sau khi Lục Thượng Nhất đi rồi, Trương Nhất Nhất lại lấy thiệp mời ra nhìn, không nhịn được để tay ở tấm ảnh, nhìn người khiến mình động lòng, đôi mắt hơi ướt át.



Lâm Sở Sênh đi tới kéo tay Trương Nhất Nhất, yên lặng an ủi cô ấy.



Trừ việc này ra thì Lâm Sở Sênh cũng không biết phải làm gì khác nữa.



Trương Nhất Nhất hít mũi, lau khóe mắt rưng rưng, buông tay Lâm Sở Sênh ra, lại cất thiệp mời đi, “Tớ không sao.” Trương Nhất Nhất cười, không còn thấy một chút mờ mịt nào nữa.



Cuối cùng, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, cuộc sống chính là như vậy, không ai thuận buồm xuôi gió mãi được.



Hai người trò chuyện trong chốc lát thì tới thời gian cắt băng khánh thành, họ vuốt đi hết tất cả khổ sở trên mặt rồi cùng nhau đi ra ngoài.



Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đứng ở giữa, còn lại là người của chính phủ, thật ra cũng không có bao nhiều người tham dự lễ cắt băng khánh thành.



Lúc cắt băng, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc không nhịn được nhìn nhau cười.



Tơ lụa màu đỏ rơi xuống, thứ lướt qua lòng bàn tay dường như không phải sự mềm mại của tơ lụa mà là sự dịu dàng của đối phương.



Nghi thức cắt băng vừa kết thúc, Thẩm Mạc tuyên bố MC chính thức niêm yết ở thị trường trong nước.



Trong nhất thời, điều khiến người ta ngạc nhiên đến mức rớt cằm là công ty của Thẩm Mạc là công ty đầu tiên ở trong nước đồng thời niêm yết ở thị trường trong nước vào ngày chính thức khai trương.



Ba Thẩm sáng lập Thẩm Thị là truyền kì của doanh nghiệp trong nước, vậy mà khi thể của Thẩm Mạc lại không hề thua kém ba Thẩm một chút nào.



Sau khi Thẩm Mạc tuyên bố xong, người của chính phủ lên đọc diễn văn.



Dù sao thì hôm nay cũng vô cùng náo nhiệt.



Mà hôm nay Thẩm Mạc cũng rất dốc sức, vệ sĩ còn nhiều hơn cả khách mời, tỷ lệ là 2-1.



Đừng nói là người bình thường, cho dù là người của bác Cả Thẩm thì cũng không làm được trò trống gì.



Hôm nay bác Cả Thẩm cũng là đại diện của Thẩm Thị, nhất định phải đứng cùng với Thẩm Phong.



Thẩm Phong sợ bị người ta nhìn thấy nên đi vào góc vắng người đứng, bác Cả Thẩm chỉ có thể đứng một mình bên ngoài.



Hôm nay bác Cả Thẩm đừng nói là kết giao với nhân viên chính phủ, ngay cả Thẩm Mạc, ông ta cũng không gặp được.



Bác Cả Thẩm thật sự có suy nghĩ muốn đẩy Thẩm Phong ra phía trước.



Đường đường là tổng giám đốc của Thẩm Thị, sao lại sợ hãi rụt rè tới mức này? Nhưng vừa nhìn thấy mặt của Thẩm Phong, rồi nghĩ lại dáng vẻ khi nói chuyện của anh ta, ông ta chỉ có thể bóp chết suy nghĩ này.



Thật ra ông ta cũng từng tìm hiểu về phẫu thuật thẩm mĩ gì gì đó giúp Thẩm Phong, nhưng mà kết quả không được lý tưởng cho lắm, chỗ đó tương đối đặc thù, giống như người bị sứt môi vậy, cần phải mất rất nhiều năm mới có thể gần giống với người bình thường, là gần giống chứ không phải là giống.



Bởi vì tuổi của Thẩm Phong cũng lớn rồi, khả năng tái sinh của tế bào rất kém, cho nên cơ bản là không mong chờ khỏi được.



Bác Cả Thẩm đứng tại chỗ thở dài, thậm chí nghi ngờ có phải trước đây Thẩm Mạc đã sớm đoán được ngày hôm nay rồi, nên mới đối xử như vậy với Thẩm Phong hay không, lại càng thêm nghi ngờ lúc đó có phải Thẩm Mạc cố ý thả Vu Thiếu Tuấn ra ngoài hay không.



Ông ta càng suy nghĩ càng cảm thấy Thẩm Mạc quá ác độc, càng cảm thấy Thẩm Phong không phải là đối thủ của anh.



Người khác suy nghĩ như thế nào đã không còn quan trọng nữa, dù sao thì nghi thức khai trương hôm nay cũng rất thuận lợi, náo nhiệt.



Trong những tiếng chúc mừng, Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh cười đón mọi người vào.



Sau khi nghi thức kết thúc, về cơ bản thì người của chính phủ đều ra về, người ở lại chủ yếu là người kinh doanh, đến thăm dò thông tin của Thẩm Mạc hoặc là phương hướng sắp tới.



Sau khi cả đám đi vào, bữa tiệc bắt đầu.



Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh lên sân khấu phát biểu.



Thẩm Mạc vẫn ít nói như trước, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ nói vài câu rồi thôi.



Lâm Sở Sênh cũng nói rất ít.



Đương nhiên hôm nay Lâm Sở Sênh cũng mới biết được những người rời khỏi Thẩm Thị đi theo Thẩm Mạc đều là những người phát triển cùng với anh ở nước ngoài, thậm chí là tinh anh có thể một mình đảm đương một phương diện, bị Thẩm Mạc điều từ nước ngoài về Thẩm Thị.



Sau khi xuống sân khấu, Lâm Sở Sênh đi tìm những người này uống một ly, nói vài lời cảm ơn.



Lâm Sở Sênh làm xong việc của mình thì lập tức có người vây quanh.



Trước đó, bởi vì Lâm Sở Sênh vẫn luôn ở bên cạnh Trương Nhất Nhất, cho nên những người này không có cơ hội trò chuyện với cô.



Bây giờ khó khăn lắm mới đợi được cơ hội, e rằng ai cũng tranh thủ lộ mặt, chuẩn bị trải đường cho sau này nếu có hợp tác.



Lâm Sở Sênh vốn xuất thân từ nhân viên kinh doanh, cô giỏi ứng phó với tình cảnh này nhất.



Bên phía Lâm Sở Sênh coi như là mọi việc đều thuận lợi.



Cô đang trò chuyện thì Cam Như Ý đi nhanh tới.



Cho dù trước đây Cam Như Ý có mất mặt cỡ nào thì gia thể bối cảnh của cô ta vẫn còn bày ra đó, đám người kia vừa thấy Cam Như Ý đi tới thì lập tức nhường ra một con đường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom