• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (3 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-354

Chương 366: Ba thẩm qua đời




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82172.png

Xem ảnh 2
82172_2.png
Cam Cửu đồng ý ngay, Cam Như Ý lập tức nở nụ cười: “Được, cứ quyết định vậy đi.



Đúng lúc em đang muốn vào Thẩm Thị, trước đây Trịnh Điềm đã làm việc ở đó, chờ đến lúc cô ấy sinh xong thì đến Thẩm Thị giúp em.



Làm tốt thì sau này rốt cuộc là mẹ quý nhờ con hay con quý nhờ mẹ cũng chưa biết được.” Cam Như Ý vừa nói vậy, Trịnh Điềm lập tức hiểu ngay.



Dựa vào tính cách mạnh mẽ của Cam Như Ý, khi đến Thẩm Thị, chắc chắn cô ta sẽ muốn làm chủ.




Trịnh Điềm vừa nhận điện thoại của Lâm Sở Sênh, mắt lập tức phát sáng.

Cúp điện thoại, cô còn cười nói với Cam Cửu: “Lâm tổng nói sẽ đến đây.

Anh có thể, có thể3dẫn đường được không.” Trịnh Điềm nói, thế nhưng âm thanh càng lúc càng nhỏ, đến khúc cuối thì chẳng còn âm thanh nữa, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.

Cam Cửu vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Trịnh Điềm, không chút suy nghĩ đã đáp: “Được.” Sau khi nói xong, hắn mới nhớ ra Cam Như Ý.

Liếc nhìn Cam Như Ý, sau đó hắn lại quay đầu qua một bên.

“Anh cứ suy nghĩ cho kĩ đi.” Cam Cửu đã nói như vậy rồi, Cam Như Ý cũng không thể áp chế không cho Cam Cứu quyết định việc gì.

Có điều cô ta cũng không muốn chạm mặt Lâm Sở Sênh, thế nên chỉ nói một tiếng rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cam Cửu đứng dậy muốn tiễn Cam Như Ý, thế nhưng2nghĩ lại Trịnh Điềm cũng cần có người chăm sóc.

Thế là hắn sai người đưa Cam Như Ý ra ngoài.

Luôn nói oan gia ngõ hẹp, Cam Như Ý càng không muốn chạm mặt ai thì càng gặp được người đó.

Đến lúc đó cô giúp cô ta theo dõi sát sao những người trong Thẩm Thị, làm tốt là một công lớn.

Người không có chỗ dựa chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân để tạo một chỗ đứng.

Giống như Trịnh Điềm theo Lâm Sở Sênh vậy, tất cả huy hoàng đều là do cô gây dựng.

Thấy Trịnh Điềm đã hiểu ra, Cam Như Ý còn muốn nói thêm mấy câu.

Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Sở Sênh lại gọi điện thoại đến.

Có điều cô ta cũng không muốn chạm mặt Lâm Sở Sênh,2thế nên chỉ nói một tiếng rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.



Cam Cửu đứng dậy muốn tiễn Cam Như Ý, thế nhưng nghĩ lại Trịnh Điềm cũng cần có người chăm sóc.



Thế là hắn sai người đưa Cam Như Ý ra ngoài.



Luôn nói oan gia ngõ hẹp, Cam Như Ý càng không muốn chạm mặt ai thì càng gặp được người đó.



Cam Như Ý vừa xuống, đúng lúc lại gặp được Lâm Sở Sênh đang chờ thang máy.



Lâm Sở Sênh và Cam Như Ý đều là người thích dùng nụ cười để ngụy trang.



Hai người đồng thời nở nụ cười: “Thật là trùng hợp.” Lại đồng thời nói cùng một câu.



Tách.



Cảm nhận được có ánh đèn lóe lên, Cam Như Ý và Lâm Sở Sênh đều vô thức quay đầu lại.



Có phóng viên ở đây,9chắc chắn hai người không thể nói gì nữa.



Cam Như Ý và Lâm Sở Sênh cúi đầu tránh nhau, một người bước ra, một người bước vào trong thang máy.



Tuy rằng chỉ là một lần chạm mặt ngắn ngủi, thế nhưng lại cho truyền thống không gian rất lớn.



Cái gì mà vừa gặp đã cười, còn cái gì mà trùng hợp vân vân.



Dù sao những lời do truyền thông nói ra, không biết có thể phát triển đến mức nào nữa.



Lâm Sở Sênh thật sự không quan tâm truyền thông nói thế nào, cô chỉ cần đạt được mục đích là duy trì độ hot.



Lâm Sở Sênh bước vào thang máy.



Thật ra cô cũng không biết ở tầng mấy, dù sao cứ ấn nút trước là được.



Nếu không tìm được Trịnh Điềm thì gọi điện thoại4cho cô ấy là xong.



Phòng bệnh của Trịnh Điểm cũng không khó tìm lắm.



Chủ yếu là do mục tiêu của Cam Cửu quá lớn, một đám người đứng canh gác ở ngoài phòng bệnh, cho dù là người không mang não cũng không tìm sai được.



Lúc Lâm Sở Sênh vào trong, Cam Cửu và vệ sĩ đều ở ngoài canh gác.



Thật ra Cam Cửu không vừa mắt với Lâm Sở Sênh, thế nhưng thua dưới tay Lâm Sở Sênh quá nhiều lần, giống như trong lòng đã sợ cô rồi.



Cam Cửu nghiêng đầu, có vẻ không muốn để ý đến Lâm Sở Sênh, thế nhưng ngồi đó lại rất



mất tự nhiên.



Thân thể nghiêng trái nghiêng phải làm đi làm lại hành động này hồi lâu, thật ra cũng không lâu lắm.



Lâm Sở Sênh vừa bước đến trước giường bệnh của Trịnh Điềm, Cam Cửu lập tức đứng lên.



“Bí quá đi mất.” Hắn vừa nói vừa bước ra ngoài.



Cam Cửu vừa đi, Trịnh Điềm mới dám thể hiện ra sự yêu thích của mình đối với Lâm Sở Sênh: “Lâm tổng, sao chị lại đến đây?” Trịnh Điềm nói, lại nhanh chóng muốn ngồi dậy.



“Chị rảnh rỗi nên đến thăm em, em mau nằm xuống đi.” Nhìn bụng của Trịnh Điềm, Lâm Sở Sênh muốn đỡ Trịnh Điềm nằm xuống, thế nhưng lại không biết phải để làm sao, giống như không biết phải đặt tay ở đâu.



“Nếu có chuyện gì thì cũng đừng gánh một mình, cần nói thì nói với chị.” Lần trước đến gặp Lâm Sở Sênh, Trịnh Điềm có trang điểm nhẹ nên Lâm Sở Sênh không thấy được gì.



Thế nhưng bây giờ Trịnh Điềm ở lâu trong bệnh viện, chắc chắn không thể trang điểm được nữa.



Mặt mộc của cô ấy lộ ra, thật đúng là không có chút huyết sắc nào.



Cơ thể phải nuôi dưỡng hai người, sợ nhất là cơ thể mẹ có vấn đề gì.



Câu nói này của Lâm Sở Sênh khiến đôi mắt của Trịnh Điềm lập tức đỏ lên.



Mẹ mất rồi, ba và em trai đang sống ở nước ngoài, bên cạnh cô ấy chẳng có người thân nào.



Chỉ có Lâm Sở Sênh là thật lòng thật dạ nói với Trịnh Điềm, cũng chính vì vậy mà một câu nói này của Lâm Sở Sênh lại khiến Trịnh Điểm không giữ được mặt nạ của mình nữa.



Trịnh Điềm lau nước mắt, cố gắng ổn định cảm xúc.



Cô ấy không thể khóc, ít nhất là không thể khóc trong địa bàn của Cam Cửu.



Cuối cùng Trịnh Điềm cũng có thể cười được.



Cô ấy khẽ nở một nụ cười với Lâm Sở Sênh: “Lâm tổng, em không sao đâu.



Muốn không lo cơm áo, cho dù làm việc cũng phải trả giá mà, chị nói có đúng không.



Hôm nay cảm ơn chị đã đến thăm em.” Thầy Trịnh Điểm lại giấu mặt chân thật của bản thân đi rồi, Lâm Sở Sênh chỉ có thể thở dài, suy cho cùng trên thế giới này không phải chuyện gì cô cũng có thể quản: “Người như Cam Như Ý rất mưu mô, em phải cẩn thận.



Cô ta tìm em, có lẽ là muốn lợi dụng em.



Dạo này em hãy thường xuyên liên lạc với chị, để cô ta thấy em có giá trị lợi dụng lớn, như vậy cuộc sống của em mới thoải mái được.” Mặc dù biết bây giờ Trịnh Điểm đã không còn là Trịnh Điềm lúc mới tốt nghiệp, làm việc dưới tay cô, cái gì cũng không hiểu nữa, thế nhưng Lâm Sở Sênh vẫn không nhịn được mà chỉ bảo.



“Sớm muộn gì chúng ta cũng đụng vào nhà họ Cam.



Ngộ nhỡ có ngày nhà họ Cam sụp đổ, em phải nhớ chừa cho mình một con đường lui.” Con người ai cũng có điểm mềm yếu.



Lâm Sở Sênh không nhịn được mà đối xử đặc biệt với Trịnh Điểm, có lẽ chỉ vì thương tiếc người em trai đáng thương của cô ấy.



Trịnh Điềm lập tức gật đầu.



Ở bên cạnh Lâm Sở Sênh, cô ấy luôn cảm thấy não mình không đủ dùng.



Có lẽ bạn sẽ đoán được Lâm Sở Sênh có ý này, thế nhưng thực tế cô lại còn có mục đích khác: “Lâm tổng, tại sao trong chuyện nào chị cũng có thể nghĩ trước một bước thế?” Cũng giống như trước đây, Trịnh Điềm rất thích hỏi Lâm Sở Sênh những câu như thế này.



Lâm Sở Sênh trả lời, nhưng đầu tiên vẫn là thở một hơi thật dài: “Cũng là do cuộc sống ép buộc thôi.” Trên thế giới này vốn dĩ không có ai thông minh hơn ai, chỉ là có người khi bị ép đi về phía trước, không còn đường khác để lui thì sẽ vắt óc tìm kế, cố gắng đạt được mục đích của bản thân.



Lâm Sở Sênh ngồi chơi với Trịnh Điềm khoảng nửa tiếng thì bị điện thoại của Thẩm Mạc gọi về: “Ba qua đời rồi.” Trong điện thoại, giọng nói của Thẩm Mạc thản nhiên, không nghe ra vui buồn.



Trái tim của Lâm Sở Sênh chợt loạn nhịp.



Sau khi giải thích đơn giản với Trịnh Điềm mấy câu, cô vội vàng trở về.



Rõ ràng trước đó ba Thẩm vẫn còn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại qua đời.



Căn bệnh này chỉ cần cố gắng dưỡng bệnh, ngày nào cũng truyền dinh dưỡng vào, muốn sống thêm một năm, nửa năm cũng chẳng thành vấn đề.



Dù sao thì ông ta cũng là ba của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh vẫn lo cho tâm trạng của anh.



Cho dù hai người bọn họ có thù hận lớn nhường nào, người cũng mất rồi, chuyện lúc trước cũng không cần để ý nữa.



Sau khi ba Thẩm qua đời, chắc chắn sẽ được khiêng về nhà họ Thẩm thay áo liệm, cho anh em người thân nhà họ Thẩm từ biệt rồi mới đưa đi hỏa táng.



Lúc Lâm Sở Sênh về, nhà họ Thẩm đã chuẩn bị xong linh đường, nhìn vào thì chỉ toàn là màu trắng.



Mẹ Thẩm đứng trước linh đường, mặc một bộ đồ màu đen, trên cánh tay đeo một miếng vải trắng.



Bên cạnh quan tài có mấy người vây quanh, cũng chính là mấy anh em thân thiết với nhà họ Thẩm.



Thẩm Mạc và Thẩm Phong đã thay đồ tang, đứng trông coi ở hai bên quan tài.



Mẹ Thẩm quay mặt ra ngoài nên nhìn thấy Lâm Sở Sênh bước vào: “Mẹ nghe Thẩm Mạc nói hai đứa đã đăng kí kết hôn, con đã là con dâu nhà họ Thẩm.



Đi thay đồ tang đi, đứng cạnh Thẩm Mạc đón khách.” Sau khi biết mình phải làm gì, giọng điệu của mẹ Thẩm trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.



Lâm Sở Sênh khẽ gật đầu.



Nhân lúc chưa có nhiều người, cô thay bộ quần áo đang mặc trên người ra.



Người nhà họ Thẩm đến càng lúc càng đông.



Đến tối, những người có tư cách thấy ba Thẩm cũng đã đến đông đủ.



Sau khi nhìn mặt lần cuối xong, bọn họ đưa di thể của ba Thẩm đi hoả táng.



Lúc đưa đi, chỗ này có phong tục khóc đưa, người thân phải khóc lóc đưa di thể đi.



Ba Thẩm có hai đứa con trai, một đứa mồm miệng không lưu loát, một đứa lại hoàn toàn không muốn khóc.



Còn con dâu như Lâm Sở Sênh, đừng thấy năng lực nghiệp vụ mạnh, thế nhưng lại không hề am hiểu chuyện này.



Mẹ Thẩm là người nhã nhặn, càng không thể mở miệng khóc to.



Người thân ở phía trước đều yên tĩnh, không có chút tiếng động nào.



Chỉ có anh em nhà họ Thẩm ở đằng sau gào khóc hồi lâu, ai cũng khóc gọi anh ơi anh ơi, vừa gào vừa khóc.



“Hạo Chấn.” Đang chuẩn bị đưa di thể đi thì đột nhiên một giọng nói sắc bén vang lên.



Người tình của ba Thẩm luôn không lộ diện được người ta đỡ, vừa khóc vừa bước xuống lầu: “Hạo Chấn, sao anh lại đi như vậy chứ.” Trong chuyện khóc này, chỉ có người tình của ba Thẩm là có thể thoải mái khóc như vậy.



Âm thanh vừa sắc vừa cao, vừa xuất hiện liền lấn át tiếng khóc của người phía dưới.



“Sao anh lại ra đi như vậy chứ.



Anh muốn em sống sao đây.” Người tình của ba Thẩm đi xuống, nằm nhoài trên quan tài của ba Thẩm, nước mắt nước mũi nhanh chóng trào ra: “Anh vẻ vang cả đời, sao lại đi không rõ ràng như vậy.



Xin anh hãy nói một câu với em đi, dặn dò em một tiếng để em còn biết phải làm gì nữa chứ.” Người tình của ba Thẩm vừa khóc vừa vỗ vào quan tài.



Thật ra mọi người ở đây đều biết chuyện ba Thẩm mất rất kì lạ.



Có điều bây giờ muốn điều tra cũng chẳng điều tra được gì.



Nghe nói lúc ba Thẩm mất, chỉ có mẹ Thẩm ở bên cạnh.



Ông ta chết một hồi lâu mới bắt đầu thông báo cho mọi người, hơn nữa trên đường bọn họ đến đây cũng cần thời gian.



Sau khi đến được đây, chứng cứ gì cũng đã xóa hết rồi, còn điều tra cái con khỉ gì nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom