• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (7 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-355

Chương 367: Khí phách của nữ chủ nhà




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82173.png

Xem ảnh 2
82173_2.png
Quan tài vừa bị mọi người khiêng lên từ chính giữa thì người tình của ba Thẩm như phát điên, bà ta đè cả người lên quan tài làm cho mọi người không thể đi nổi.



Vốn dĩ vào lúc này, bác Cả Thẩm là người thích hợp để ra mặt nói chuyện, nhưng ông ta vẫn còn đang giận chuyện trước đó từng bị mẹ Thẩm làm mất mặt cho nên cố ý không nói gì.



Về phần anh em nhà họ Thẩm, nếu ba Thẩm còn sống thì bọn họ sẽ khiến người tình của ba Thẩm mất mặt.



Nhưng bây giờ ba Thẩm đã chết rồi, người ta hay nói người chết là quan trọng nhất, bà ta là người ba Thẩm đã yêu chiều nửa đời người, dù thế nào thì cũng phải nhường bà ta3một lần.




Mẹ Thẩm dùng tay vuốt vuốt lại tóc, tựa như cho dù lúc nào thì bà cũng rất chú ý đến vấn đề hình tượng của mình.

Sau khi cảm giác trên người không có gì bất ổn nữa, mẹ Thẩm mới tiến lên phía trước một bước, “Nếu như cô không nỡ rời xa ông ấy thì có thể đi theo luôn, tôi vẫn có thể làm chủ để hai người được chôn với nhau.

Lúc sống cô đã hầu hạ ông ấy không danh không phận gì, tôi rất độ lượng có thể tác thành cho cô khi chết.” Mẹ Thẩm đứng bên cạnh, lạnh lùng nói một câu.

Thẩm Phong nghe thấy mẹ mình lại bị mỉa mai thì rất muốn đến kéo người tình của ba Thẩm ra, nhưng lúc Thẩm Mạc đi2ra ngoài lại chặn ở ngay trước mặt Thẩm Phong.

Có Thẩm Mạc đứng chặn ở đó, Thẩm Phong thật sự không dám thò mặt ra.

Người tình của ba Thẩm ra sức lau nước mắt, “Chị, tôi tạm gọi chị một tiếng như vậy, không hiểu sao chị lại độc ác đến thế.

Hạo Chẩn đã đi rồi mà chị lại chẳng rơi lấy một giọt nước mắt vì anh ấy.

Rốt cuộc chị thì anh ấy đến mức nào vậy? Hận đến nhường nào thế?” Là một người phụ nữ, người tình của ba Thẩm biết rất rõ là nên nói gì, nên tranh giành điều gì.

Chuyện chính thì bà ta chẳng nói câu nào, chỉ có thể tranh giành mấy chuyện tình yêu vớ vẩn này.

Nhưng chuyện này cũng đủ để khiến mẹ Thẩm mất mặt rồi.



Mẹ Thẩm ngước mắt lên, trước mặt mấy anh em nhà họ Thẩm, bà nói rất rõ ràng từng câu từng chữ, “Đã nhiều năm như vậy rồi, chuyện trong nhà, tất cả mọi người đều biết là cho dù tôi có làm ầm lên hay không thì vị trí bà chủ nhà họ Thẩm của tôi chưa bao giờ bị lung lay.



Dù trong mắt tôi hay Hạo Chấn thì cô cũng chỉ là một con thú cưng mà Hạo Chẩn nuôi mà thôi, cô sống là để khiến Hạo Chấn vui vẻ.” Mẹ Thẩm dừng lại giống như là muốn khiến cho tất cả những người ở đây có thể nghe rõ hơn.



Sắc mặt người tình của ba Thẩm trắng rồi lại xanh...



vấn đề danh phận vẫn luôn là vết thương lòng không thể nhắc đến9của bà ta.



“Hạo Chấn đi rồi, tôi thật sự rất muốn để ông ấy đưa thú cưng của mình đi theo.




Dù trong mắt tôi hay Hạo Chấn thì cô cũng chỉ là một con thú cưng mà Hạo Chẩn nuôi mà thôi, cô sống là để khiến Hạo Chấn vui vẻ.” Mẹ Thẩm dừng lại giống như là muốn khiến cho tất cả những người ở đây có thể nghe rõ hơn.



Sắc mặt người tình của ba Thẩm trắng rồi lại xanh...



vấn đề danh phận vẫn luôn là vết thương lòng không thể nhắc đến của bà ta.



“Hạo Chấn đi rồi, tôi thật sự rất muốn để ông ấy đưa thú cưng của mình đi theo.



Nhưng mà nể tình cô là người, tôi sẽ để cô tự chọn, nếu muốn đi cùng thì cứ thể đi thẳng4về phía trước.



Còn nếu muốn yên ổn thì về phòng mình, ngoan ngoãn ở đấy đi.” Mẹ Thẩm nghiêm nghị khiển trách vài câu, sau đó đưa tay, ý bảo người bê quan tài đi tiếp về phía trước.



Người tình của ba Thẩm cắn răng, trước mặt mẹ Thẩm mà bà ta lại giở trò tranh giành tình cảm, có vẻ như là một hành động rất không phù hợp.



Nhìn quan tài đang đi xa đần, người tình của ba Thẩm càng cảm thấy không cam lòng.



Bà ta tranh giành cả đời mà ba Thẩm vẫn chẳng cho danh phận, nếu đến khi chết rồi mà bà ta vẫn không được công nhận thì kiếp này bà ta chẳng còn cơ hội nào nữa.



Con của bà ta đã ngồi ở vị trí người nắm quyền Thẩm Thị rồi, nhưng mẹ anh ta lại chỉ có thể sống trong ổ của mình như một con chuột.



Đó sẽ luôn là một sự sỉ nhục đối với con của bà ta.



Bà ta muốn tranh giành, ít ra thì cũng phải giành được một chỗ đứng trước linh đường ba Thẩm.



“Hạo Chấn.” Người tình của ba Thẩm gọi lớn, sau đó liền xông ra ngoài.



Rồi cả người bà ta lại ghé sát vào quan tài, vừa gào vừa khóc như kiểu đã dùng hết sức lực của bản thân vậy.



Quan tài lại không thể tiến về phía trước được nữa.



Lông mày mẹ Thẩm lại nhíu chặt lại, “Đánh, đánh mạnh cho tôi.” Bà quay người sang sai bảo người giúp việc nhà họ Thẩm.



Ngay lập tức đã có người cầm gậy, đánh thẳng vào chỗ mà trước kia người tình của ba Thẩm đã bị thương, như thể đã thương lượng trước với nhau.



A!



Sau đó là tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết vang lên.



Sau khi bị đánh vài cái, người tình của ba Thẩm chỉ có thể nằm lăn ra đất.



Thẩm Phong đứng gần đấy mất kiên nhẫn, vừa đi được một bước, định đưa người tình của ba Thẩm ra thì đã bị Thẩm Mạc kéo tay lại, “Đây là chuyện của bề trên, tốt nhất là cậu đừng nhúng tay vào chuyện này.



Làm không tốt thì cậu chẳng lấy được thứ vừa mới tới tay đầu, vậy thì cái được sẽ chẳng bù nối cái mất rồi.” Thẩm Phong cũng đã quen với cách nói chuyện của Thẩm Mạc, nghĩ là Thẩm Mạc có mấy lớp hàm ý, anh ta liền trợn tròn mắt, nhưng cuối cùng thì vẫn không dám nhúc nhích gì, chỉ trợn mắt lên, thầm nghĩ nhanh trong đầu xem ý Thẩm Mạc là gì.



Mọi người luôn định hình trong đầu rằng mẹ Thẩm là người không bao giờ tranh giành điều gì, bây giờ bà đột nhiên nổi giận như vậy, mọi người đều nghĩ đây là ý của Thẩm Mạc, có khi anh chỉ đợi đến khi Thẩm Phong ra mặt thì sẽ gài bẫy anh ta.



Thẩm Phong cứ thể cắn răng nhìn mẹ mình chịu tội, anh ta đứng ngây ra không hề nhúc nhích một chút nào cả.



Người tình của ba Thẩm bị đánh vào chỗ vết thương mới khá lên một chút, bây giờ chỗ đó lại rỉ máu, phần áo len mùa xuân bà ta mặc cũng bị đỏ lên một mảng.



“Tôi chỉ muốn tiễn Hạo Chấn đi, chị có tư cách gì mà chặn tối lại chứ? Lúc Hạo Chân còn sống, chị không cản nổi, bây giờ anh ấy chết rồi, chị nổi máu anh hùng cái gì?” Người tình của ba Thẩm vừa khóc, vừa liều mạng hét lên, “Rõ ràng là trước đó Hạo Chẩn vẫn rất khỏe, chị vừa chăm sóc thì anh ấy đã chết, có khi anh ấy lại bị chị hại chết cũng nên.



Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn để cảnh sát đến xem bộ mặt thật của chị!”



Giọng người tình của ba Thẩm càng lớn thì mấy người kia càng đánh mạnh hơn, người tình của ba Thẩm bị đánh đau quá, đành phải nuốt lại mấy lời đã nghĩ ra, chỉ có thể nằm lăn ra đất để khóc.



Mẹ Thẩm nhàm chán ngáp một cái, thấy người tình của ba Thẩm không còn sức để lăn lại nữa thì mới nói một câu, “Cô muốn làm gì thì làm, chỉ cần không ở nhà họ Thẩm thì sao cũng được.



Nhưng ngày nào cô vẫn còn ở nhà họ Thẩm, chỉ cần tôi còn sống thì cô vẫn mãi chỉ là con chó mà nhà họ Thẩm nuôi, chỉ có thể ăn c*t mà thôi.” Mẹ Thẩm lúc nào cũng nói chuyện nhỏ nhẹ với giọng nói ấm áp, luôn chú ý đến cách ăn nói của bản thân, lúc này lại mắng chửi thô tục như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy rất ngạc nhiên.



Mẹ Thẩm chưa nói xong thì những cây gậy kia vẫn ngoan ngoãn đánh xuống người bà ta.



Mặc dù những người này nhìn chẳng khác gì người giúp việc bình thường trong nhà họ Thẩm, nhưng bọn họ đã được mẹ Thẩm đặc biệt chọn ra, đều là những người đã từng lăn lộn với ba Thẩm



Nếu cứ đánh tiếp thì sẽ gây ra án mạng mất.



Nhưng trước mặt mấy người lăn lộn trên giang hồ ở đây thì chuyện này chẳng là gì cả.



Dường như lúc này, gốc gác xã hội đen của nhà họ Thẩm được thể hiện ra rõ ràng hơn.



Cũng chỉ lúc này, mọi người mới thật sự nhìn ra, mẹ Thẩm có đặc điểm của một bà chủ gia đình xã hội đen.



Thấy người tình của ba Thẩm đã bị đánh đến mức không thể nói thành lời, Thẩm Phong chẳng thể băn khoăn thêm được nữa, anh ta vội vàng xông lên bảo vệ mẹ mình.



Những người cầm gậy không hề dùng tay lại vì sự xông vào của Thẩm Phong.



Gậy cứ thể đánh xuống theo quy luật cũ, không đánh vào người của người tình ba Thẩm nữa thì đánh vào người của Thẩm Phong.



Cũng trong lúc này, Thẩm Phong mới cảm thấy mẹ con anh ta luôn dương dương đắc ý rằng mình đã giành được không ít thứ, nhưng thực ra lại chẳng có gì cả.



Dù là anh em nhà họ Thẩm, hay là cấp dưới của ba Thẩm thì cũng đều đứng về phía bà chủ nhà họ Thẩm.



Mấy thủ đoạn nhỏ nhặt để đối phó với người giúp việc hằng ngày chẳng đáng để nhắc đến vào lúc này.



Anh ta dường như nhớ lại nhiều năm về trước, mẹ Thẩm suýt chút nữa giết chết mẹ con anh ta vì Thẩm Mạc bị hại.



Vì mẹ Thẩm luôn tỏ ra là không màng đến thế sự, khiến bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc mẹ Thẩm có thể tìm được bọn họ, nối điện với bọn họ, thật sự chỉ vì mẹ Thấm bốc đồng thôi ư? Có lẽ nguyên nhân lớn hơn là vì mẹ Thẩm mới chính là người vợ duy nhất mà ba Thẩm công nhận.



Gậy vẫn được đánh xuống.



Vì Thẩm Phong lao vào nên anh em nhà họ Thẩm không thể không hỏi một câu, “Em dâu, họ cũng biết sai rồi, mấy người này không đáng để em so đo đâu, tiễn Hạo Chấn đi mới là việc quan trọng nhất.” Dù sao thì chuyện trong nhà và chuyện công ty là hai việc hoàn toàn khác nhau, bác Cả Thấm vẫn ra vẻ anh trai chống cười nói với mẹ Thấm.



Mẹ Thẩm liếc nhìn bác Cả Thẩm nhưng vẫn không nói gì, bên kia gậy gộc vẫn tiếp tục đánh vào người Thẩm Phong.



“Được rồi, được rồi, chuyện chính quan trọng hơn, chuyện chính quan trọng hơn.” Bác Cả Thẩm thấy mẹ Thẩm không nói gì, sợ Thẩm Phong bị đánh đến mức tàn phế, đành phải xua tay, bảo mấy người này dừng lại đã rồi tính sau.



Bác cả Thẩm nói như vậy rồi thì cũng phải nghe, mấy người cầm gậy đứng sang một bên, nhưng vẫn nghiêng đầu, xem ý mẹ Thẩm ra sao.



Mẹ Thẩm vốn không nói gì, lúc này lại cười cười, “Lúc Hạo Chấn còn sống, trong nhà có người đứng ra làm chủ thì mẹ con chúng tôi không đến mức bị người khác bắt nạt.



Bây giờ Hạo Chẩn đi rồi, ý anh cả là anh không chỉ muốn giành quyền điều hành ở công ty, còn muốn nhúng tay vào chuyện của nhà chúng tôi?” Mẹ Thẩm nói không nhanh không chậm, lại cứ thể khiến người đàn ông như bác Cả Thẩm không nói nên lời.



“Nghĩ nhiều, em dâu nghĩ nhiều rồi.” Bác Cả Thẩm thấp giọng, định giải thích một câu.



Ông ta lại bị một người thẳng tính túm lại, “Được rồi anh, đây là việc riêng, để chị dâu quyết định đi.” Được người này nhường lối, mẹ Thẩm liền không khách sáo nữa, bà giơ tay lên, bảo người giúp việc đánh tiếp.



Từng cây gậy, cứ thể đánh hết vào người Thẩm Phong.



Nếu đánh vào người của người tình của ba Thẩm thì có khi bà ta còn có thể chống đỡ thêm một lúc nữa, nhưng bây giờ lại đánh vào người con trai, giống như đánh vào tim của bà ta vậy.



Nhất là khi nghe thấy tiếng rên rỉ mà Thẩm Phong cố kiềm chế, nước mắt bà ta lập tức chảy dài, lòng đau như bị dao khoét.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom