• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (7 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-357

Chương 369: Bắt đầu manh động, ai cũng sợ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82175.png

Xem ảnh 2
82175_2.png
Phòng làm việc của Thẩm Mạc có vẻ như được xây dựng rất bình thường, nhưng trên tất cả các vật trang trí đều là ảnh chụp của Lâm Sở Sênh, chỉ thiếu mỗi việc anh không tuyên bố cho toàn thế giới rằng mình yêu có nhiều đến nhường nào.



“Anh rêu rao như vậy, xem ra vẫn chưa rút ra được bài học gì từ chuyện lần trước rồi.” Cam Như Ý cầm một khung ảnh lên, nhìn qua người trong ảnh, sau đó bỏ xuống, phủi tay giống như trên đó có rất nhiều bụi, rồi ngồi xuống trước mặt Thẩm Mạc.



Thẩm Mạc lại đứng lên đặt tấm ảnh mà Cam Như Ý vừa động vào một cách ngay ngắn, “Người tôi kiêng kị nhất đã rời khỏi thế giới này rồi, e là...



sau này chẳng còn chuyện gì3là tôi không dám làm nữa.” Thẩm Mạc ngồi xuống, | thẳng thắn trả lời câu hỏi của Cam Như Ý.




Tất nhiên người mà Thẩm Mạc kiêng kị nhất chính là ba Thẩm.

Nếu ông ta không kiêu căng, tự phụ thì Thẩm Mạc cũng rất khó có thể chiếm được chút lợi lộc nào từ tay ông ta.

Giống như chủ quan để mất Kinh Châu vậy, dù có lợi hại đến mấy thì thua vẫn là thua.

Ba Thẩm chính là như vậy.

Cam Như Ý hơi nheo mắt lại, “Anh tự tin đến thế sao?” Sau đó gõ tay vào cốc: “Người đến là khách mà lại không mời nổi cốc nước à?” Thẩm Mạc nhún vai, chẳng hề có ý gì là định rót nước cho Cam Như Ý, cũng không lên tiếng đáp lại cô ta.

Cam Như2Ý cười tự giễu, “Tôi còn tưởng là quan hệ của chúng ta vẫn có thể gọi là có chút tình cảm chứ.” “Đúng là có tình cảm.” Thẩm Mạc khẽ gật đầu, khi nói những lời này, ít nhiều cũng có cảm giác như anh rất chân thành, “Nhưng mà cô đã hãm hại Sở Sênh, tình cảm của chúng ta cũng dừng lại ở đấy.

Hôm nay tôi có thể nói chuyện mấy câu với cô, coi như là đã nể mặt cô lắm rồi, nếu sau này cô còn hại Sở Sênh nữa thì đừng trách tôi không nương tay.” Nghe xong lời của Thẩm Mạc, Cam Như Ý không nhịn được mà cảm thấy hơi cay mắt.

Nhưng ngay sau đó cô ta đã bình thường trở lại, thậm chí cô ta còn nở một nụ cười rất tiêu2chuẩn, “Tôi hãm hại Lâm Sở Sênh tiếp thì anh có thể làm gì được tôi?”

Thẩm Mạc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt Cam Như Ý giống như muốn tìm thấy gì đó từ mặt cô ta.

Còn Cam Như Ý thì vẫn duy trì nụ cười như vừa nãy, không hề thay đổi chút nào.

Cộc cộc cộc.

Ngoài cửa phòng làm việc của Thẩm Mạc vang lên tiếng gõ cửa.

“Mời vào.” Thẩm Mạc nâng giọng, nói một câu.

Người bên ngoài nhanh chóng đi vào, “Sếp.” Cấp dưới gọi Thẩm Mạc một câu rồi liếc nhìn Cam Như Ý, giống như có chuyện gì đó rất khó nói.

“Nói đi!” Thẩm Mạc chẳng buồn nghĩ ngợi gì, cũng không định né tránh mà bảo người kia nói thẳng.

Ngoài cửa phòng làm việc của Thẩm Mạc vang lên tiếng gõ cửa.



“Mời vào.” Thẩm9Mạc nâng giọng, nói một câu.



Người bên ngoài nhanh chóng đi vào, “Sếp.” Cấp dưới gọi Thẩm Mạc một câu rồi liếc nhìn Cam Như Ý, giống như có chuyện gì đó rất khó nói.



“Nói đi!” Thẩm Mạc chẳng buồn nghĩ ngợi gì, cũng không định né tránh mà bảo người kia nói thẳng.



Cấp dưới hơi khó xử, thấy Thẩm Mạc không hề muốn đổi ý, đành phải miễn cưỡng nói một câu rằng có bưu kiện gửi đến công ty, tầm mười chiếc khung ảnh, trong đó toàn là ảnh chụp của Lâm Sở Sênh, là loại ảnh chụp không mặc quần áo.



Càng nghiêm trọng hơn là bên phòng hành chính không biết đây là gì, nhân viên lễ tân còn định bảo người hủy đi, khi thấy ảnh chụp là của Lâm Sở Sênh, người bên dưới cũng không4biết nên xử lý ra làm sao.



Bây giờ đã cho người khiêng ảnh lên phòng họp để chờ xử lý rồi.



Nhưng trong lúc bế qua bể lại, đã có không ít người nhìn thấy.



Cấp dưới càng nói càng nhỏ tiếng hơn.



Trước kia họ chủ yếu phát triển ở nước ngoài, nhưng ai cũng đã từng nghe nói đến chuyện giữa Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh.



Người đàn ông này quan tâm đến cô như vậy, không nói đến những việc khác, nhưng chuyện ảnh chụp người phụ nữ của mình bị người khác nhìn thấy cũng là việc khiến người ta hết sức phẫn nộ.



Dường như toàn bộ mọi người trong công ty đều cảm thấy bọn họ sắp xong đời rồi, Thẩm Mạc còn định giày vò người khác thế nào nữa.



Nhưng trong lòng bọn họ cũng đều mắng Lâm Sở Sênh, việc này là tình thú giữa hai người, không có việc gì thì để ở nhà mà xem, gửi đến công ty khác gì hại người khác đâu? “Điều tra đi, điều tra rõ ràng rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Cấp dưới không biết là có người hãm hại Lâm Sở Sênh, nhưng Thẩm Mạc thì biết, anh lập tức cho người bắt tay vào xử lý.



cấp dưới nghe Thẩm Mạc nói như vậy, cũng lập tức phản ứng lại, vội vàng gật đầu rồi đi làm việc.



Cam Như Ý vẫn ngồi vững ở vị trí đối diện Thẩm Mạc, thậm chí còn rất bình tĩnh vắt chéo chân, hờ hững nhìn anh.



Thẩm Mạc gõ nhẹ tay xuống bàn, “Chuyện này không giống phong cách của cô.” Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Cam Như Ý.



Cam Như Ý cười khẽ, “Đợi đến khi nào anh điều tra ra kết quả thì sẽ biết có phải là tác phẩm của tôi hay không?” Đã nói đến mức này rồi, hai người cũng chẳng có gì để nói thêm mà chỉ im lặng chờ đợi kết quả.



Bây giờ Thẩm Mạc không cần che giấu thực lực của mình nữa, tốc độ làm việc cũng rất nhanh, chưa đầy hai tiếng là đã điều tra ra được kết quả rồi.



Những bức ảnh này được gửi từ một cửa hàng trên Taobao”, đây là một cửa hàng nhỏ, hiếm lắm mới thấy có người đặt hàng nên bên đó đã thực hiện ngay lập tức, gửi bằng SF Express** đến địa điểm cần thiết.



Vì chuyện xảy ra trên mạng lần trước nên chắc chắn là Thẩm Mạc đã cho người theo dõi cửa hàng này.



Mà người đứng sau chuyện này cũng khá hèn, cứ như vậy mà dùng cách làm truyền thống để giải quyết việc cho xong.



* Taobao: Mạng mua hàng của Trung Quốc.



** SF Express, nhà cung cấp dịch vụ logistics hàng đầu của Trung Quốc.



Với lịch sử phát triển lâu dài tại Trung Quốc, SF Express hiểu rõ và không ngừng nỗ lực để đáp ứng nhu cầu của những người mua sắm trực tuyến tại Trung Quốc, những người để cao việc theo dõi sự minh bạch trong việc mua hàng qua biên giới.



Vì cửa hàng cũng khá xa xôi nên bọn họ đã gan dạ mà chấp nhận đơn hàng.



Nhưng điều quan trọng hơn đó là đã tra ra được người đặt đơn hàng này, chính là số điện thoại của Trịnh Điềm.



Vì sao nói là số điện thoại? Vì bọn họ cảm thấy với quan hệ giữa Trịnh Điềm và Lâm Sở Sênh thì chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ làm hại Lâm Sở Sênh cả.



Nhưng cũng chính vì thế mà việc này không dễ giải quyết chút nào.



Trong lòng ai cũng đều biết rõ rằng Trịnh Điểm ở trong tay của Cam Cửu, điện thoại của cô ấy bị người khác dùng cũng là chuyện rất bình thường.



Nhưng chẳng có cách nào để kiểm chứng được cả, cũng không thể tìm ra được chứng cứ gì.



“Độc ác đấy!” Thẩm Mạc chỉ tay vào Cam Như Ý nói một câu.



Nhìn có vẻ như là một vụ hãm hại đơn giản, chỉ là photoshop vài bức ảnh rồi đổ tội lên Trịnh Điểm là xong việc.



Nhưng sau đó Thẩm Mạc phải làm gì đây, động vào Trịnh Điềm? Chắc hẳn là không thể rồi, hơn nữa cũng chẳng thể làm lớn chuyện này lên được.



Động vào nhà họ Cam? Ít ra thì bây giờ Thẩm Mạc chưa có khả năng ấy.



Nhìn thể nào thì cũng có vẻ như Thẩm Mạc phải có ngậm bồ hòn làm ngọt.



Bên phía Lâm Sở Sênh, dù ảnh chụp là thật hay giả thì cô cũng thấy khó chịu khi đến công ty, xét từ góc độ này thì đây có vẻ như là một chiều rất cao.



“Cảm ơn lời khen của anh.” Cam Như Ý cười tán đồng.



Cô ta bỏ chân xuống, chuẩn bị đứng lên rời đi, “Quà tôi tặng cũng đã đến rồi, vậy giờ tôi đi trước đây.” Cô ta cười đắc ý.



Bàn tay vẫn còn đang gõ lên bàn của Thẩm Mạc liền dừng lại, “Khoan đã.” Thẩm Mạc ngẩng đầu lên nhìn Cam Như Ý rồi chầm chậm đứng lên, “Cô có biết tại sao tôi ở đây đợi cố, còn để Sở Sênh ở nhà nghỉ ngơi không?” Thấy Cam Như Ý không hiểu, lần này lại đến lượt Thẩm Mạc khẽ lắc đầu, “Vì có một số chuyện tôi làm sẽ có hiệu quả tốt hơn cô ấy.” Nói xong, anh túm thẳng lấy cổ áo của Cam Như Ý..



Hôm nay Cam Như Ý mặc áo khoác không có cúc, bên trong là một chiếc áo sơ mi lụa màu đen viền trắng, vừa bị Thẩm Mạc kéo như vậy, cổ áo của cô ta liền lộ ra hẳn một mảng lớn.



Cam Như Ý chưa bao giờ trải qua chuyện này, bị anh dọa đến mức ôm lấy cơ thể của mình, lớn tiếng chất vấn, “Anh làm gì vậy?” Nhưng Thẩm Mạc lại không hề đáp lời, anh mở cửa ra, cứ thể đẩy thẳng Cam Như Ý ra ngoài.



Bên ngoài có rất nhiều người đứng nhìn, Thẩm Mạc bèn nói thêm một câu, “Kinh tởm!” Thậm chí, anh còn rất nhiều phong độ nhổ một bãi nước bọt xuống đất, “Gọi bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!” Sắc mặt Cam Như Ý tái nhợt, cô ta không ngờ được là Thẩm Mạc sẽ dùng cách làm thô bạo, đơn giản như vậy để đối xử với mình.



Cô ta không nhịn được bật khóc, “Thẩm Mạc, anh sẽ phải hối hận!” Mắt Cam Như Ý đỏ bừng, cô ta hung hăng trợn mắt lên.



Thẩm Mạc chẳng hề quan tâm đến Cam Như Ý, lúc bảo vệ đi lên túm cổ cô ta đi, anh cứ như vậy quay đầu vào, gọi cấp dưới lên nói vài chuyện.



Cam Như Ý cũng chẳng có tâm tư nào để đoán xem Thẩm Mạc sẽ làm gì, cô ta chỉ ra sức hất tay bảo vệ ra.



Sau đó ngẩng đầu lên, đi ra ngoài với tư thái kiêu ngạo nhất, còn nghiêm túc quát một câu: “Buông tôi ra!” Còn chưa đến được thang máy thì Cam Như Ý đã nghe thấy giọng Thẩm Mạc.



“Giao hết những chứng cứ chính xác liên quan đến nhà họ Cam cho bên Ủy ban kiểm tra kỷ luật đi.” Chuyện tế nhị như vậy mà Thẩm Mạc lại nói rõ ra trước mặt nhiều người.



Cam Như Ý nghe xong, không khỏi ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.



Thẩm Mạc hung hăng như vậy, chắc chắn là đã có chuẩn bị từ trước, không ngờ anh còn có cả chứng cứ về những chuyện như vậy.



Rõ ràng là Thẩm Mạc đã có sẵn ý đồ muốn giết chết người nhà họ Cam rồi.



Cấp dưới khó xử nhìn anh, thật ra anh ta cũng không hề muốn nhắc nhở Thẩm Mạc ở chỗ này, nhưng thấy Thẩm Mạc hạ quyết tâm như vậy rồi, anh ta chỉ có thể nhỏ giọng nói, chứng cứ liên quan đến nhà họ Cam vẫn chưa đầy đủ.



Mặc dù bên phía Thẩm Mạc đã chuẩn bị sẵn từ lâu, nhưng người nhà họ Cam cũng toàn mấy con cáo già, sao có thể để người khác tìm được chứng cứ dễ dàng như vậy.



Nghe xong lời cấp dưới, Thẩm Mạc chẳng buồn nâng mí mắt lên, “Tôi bảo cậu báo cáo thì cậu cứ báo cáo đi.



Nhân lúc hôm nay tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ, tôi nói thẳng luôn, Lâm Sở Sênh chính là người trong lòng tôi, tôi tuyệt đối không bao giờ bỏ qua cho người muốn làm khó để cô ấy!”



Lúc nói những lời này, anh nhìn thẳng vào mặt Cam Như Ý.



Lần này Cam Như Ý thật sự rất mất mặt, nghe Thẩm Mạc nói xong, cô ta chẳng thể đứng vững nổi, lùi về phía sau một bước.



Bảo vệ thấy vậy liền nhanh chóng đỡ Cam Như Ý, sau đó ấn thang máy đi thẳng vào trong.



Bên này, người ta cũng chẳng sợ Cam Như Ý giãy giụa, dù sao thì cô ta càng giãy giụa thì càng thể hiện cô ta đang chật vật hơn mà thôi.



Cam Như Ý đi rồi, Thẩm Mạc cũng phải xuống dưới xử lý chuyện ảnh chụp, mà cấp dưới vẫn còn chưa từ bỏ ý định với chuyện này, Thẩm Mạc vừa tiến vào thang máy chuyên dụng thì anh ta cũng vội đi vào theo sau.



“Sếp, trong chuyện này, chúng ta có vẻ hơi manh động rồi.” Cấp dưới là người đi theo Thẩm Mạc lâu nhất, cho nên cũng dám nói vài chuyện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom