• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (1 Viewer)

  • thien-kim-bao-thu-360

Chương 372: Tôi cười nhìn cô chật vật




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82178.png

Xem ảnh 2
82178_2.png
Chuyện tình cảm của Lâm Sở Sênh cũng có thể coi là một giai thoại rồi.



Dù truyền thông có suy nghĩ gì thì Lâm Sở Sênh vẫn làm những việc cần làm, cô đứng chào đáp lễ ở phía trước Thẩm Mạc với vẻ mặt bị thương.



“Ba!” Bên ngoài có người hét lớn.



Giọng nói ấy càng ngày càng gần, đến khi người đứng hai bên nhường đường thì mọi người mới thấy rõ, Cam Như Ý mặc đồ tang giống Lâm Sở Sênh được người ta đỡ đến đang đi vào.




Dù sao thì Cam Như Ý cũng sinh ra trong một gia đình danh giá, chắc chắn không thể khóc đến chết đi sống lại như người tình của ba Thẩm được,3cô ta chỉ có thể đến khóc một tiếng, hô một câu, coi như là có đến khóc tạng.

Nhưng mà buổi tối hôm kia vụ việc của mẹ Thẩm Phong xảy ra, bây giờ Cam Như Ý không mời mà đến thế này, người giúp việc nhà họ Thẩm đều hơi xem thường cổ ta.

Thật ra sau lưng Cam Như Ý có nhà họ Cam trấn áp, nếu không thì cuộc sống của cô ta chắc cũng chẳng vẻ vang hơn người tình của ba Thẩm là bao.

Thấy Cam Như Ý đã đến, Thẩm Phong vội vàng đứng dậy, thay người giúp việc đỡ Cam Như Ý lên dập đầu trước linh cữu.

Cam Như Ý đến đây với thân phận con dâu nên cũng2không thể đứng cúi đầu ở đây như những người khác được.

Cũng có nghĩa là từ giờ trở đi, chỉ cần Lâm Sở Sênh còn sống thì những dịp chính thức ở nhà họ Thẩm, dù chỉ là bái tế vào lễ mừng năm mới thì Cam Như Ý cũng chỉ có thể đứng sau lưng cô.

Tất nhiên là nểu Cam Như Ý không muốn thì có thể rời đi.

Nếu cô ta không nhận tổ tiên nhà họ Thẩm thì Thẩm Phong chỉ có thể ngồi trên ghế tổng giám đốc Thẩm Thị theo cách danh không chính ngôn không thuận, vĩnh viễn không bao giờ ổn định.

Lễ bái tế vẫn tiếp tục, vì có sự tham gia của Cam Như Ý nên2những người đến đây đều không nhịn được ngẩng đầu lên liếc nhìn.

Sao ở dịp chính thức thế này mà cô chiêu nhà họ Cam lại chẳng lộ nổi nửa mặt ra thế kia.

Sau khi dập đầu xong, cô ta còn phải đứng trước mặt mẹ Thẩm nói vài lời, “Bà Thẩm, tôi và Thẩm Phong đã đăng kí kết hôn rồi, hôm nay dù thế nào thì bà cũng phải nhận chữ hiếu của con dâu.” Chuyện Thẩm Phong và Thẩm Mạc không cùng một mẹ cũng chẳng phải là bí mật gì, nên Cam Như Ý gọi mẹ Thẩm là bà Thẩm cũng chẳng có gì sai.

Mẹ Thẩm liếc nhìn Thẩm Phong, thấy anh ta không phản bác gì liền chỉ9ra sau lưng Thẩm Mạc: “Đứng sau lưng anh trai và chị dâu cảm ơn khách khứa đi.” Vốn dĩ Thẩm Phong và Thẩm Mạc đứng ở hai bên, Cam Như Ý vừa đến thì lại bị mẹ Thẩm xếp chỗ ra phía sau.

Nhưng mà nếu nói lý lẽ thì Thẩm Mạc cũng có cách để giải thích.

Con trai cả nhà họ Thẩm không có ở đây, Thẩm Mạc lên chức con trưởng, anh ta phải đứng ra sau lưng Thẩm Mạc thì có sao chứ? Hơn nữa, chẳng những Thẩm Phong không phải là con trai của mẹ Thẩm, mà anh ta còn kết hôn khi không xin phép ba Thẩm là một, không báo cáo với mẹ Thẩm là hai, tức là4chỉ nhận mỗi người tình của ba Thẩm mà thôi, mẹ Thẩm đồng ý cho anh ta đứng ở trước linh cữu đã là tốt lắm rồi.

Vốn dĩ Cam Như Ý đi vào rất nghênh ngang, cuối cùng lại phải đứng ra phía sau, bị Lâm Sở Sênh che khuất.

Tất nhiên là nểu Cam Như Ý không muốn thì có thể rời đi.



Nếu cô ta không nhận tổ tiên nhà họ Thẩm thì Thẩm Phong chỉ có thể ngồi trên ghế tổng giám đốc Thẩm Thị theo cách danh không chính ngôn không thuận, vĩnh viễn không bao giờ ổn định.



Lễ bái tế vẫn tiếp tục, vì có sự tham gia của Cam Như Ý nên những người đến đây đều không nhịn được ngẩng đầu lên liếc nhìn.



Sao ở dịp chính thức thế này mà cô chiêu nhà họ Cam lại chẳng lộ nổi nửa mặt ra thế kia.



Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc nhìn nhau, Cam Như Ý vội vàng chạy đến nhận thân phận như vậy chỉ đơn giản là vì khi ba Thẩm chết đi thì ít nhất là trong vòng một năm tới, Thẩm Phong sẽ không thể kết hôn.



Vậy nên chỉ bằng cứ giành lấy thân phận ấy từ sớm thì hơn.



Nếu không thì sau này cô ta sẽ chẳng có lý do nào để nhúng chàm Thẩm Thị nữa.



Nhà họ Thẩm tổ chức tang lễ lớn như vậy cũng chẳng ai dám đến làm loạn, những nghi thức bận rộn vất vả cuối cùng cũng được cử hành xong.



Mẹ Thẩm làm đúng như những gì mình nói, sau khi tiễn khách khứa thì bà cũng lên xe rời đi.



Mặc dù mẹ Thẩm nói là không cho mọi người đi tiễn, nhưng anh em nhà họ Thẩm không thể không đi theo, đồng thời còn nói vài câu níu giữ bà lại, thoáng xuất hiện cho có mặt rồi thôi.



Sau khi tiến mẹ Thẩm đi, cả gia đình cũng về nhà ngồi một lúc.



“Tiểu Mạc, sau này nếu có gì cần bác Cả giúp thì cháu cứ nói, đừng ngại.” Nói xong, ông ta liền vào nhà, mẹ Thẩm rời đi rồi, bác Cả Thẩm cũng phải ra dáng trưởng bối.



“Về sau chắc sẽ phải phiền bác Cả nhiều rồi.” Thẩm Mạc gật đầu cười, vươn tay ra, ý mời mọi người vào nhà.



Hai bên đã nói là hòa hoãn với nhau nên anh em nhà họ Thẩm cũng phải lên tiếng nói vài câu dễ nghe.



Còn Thẩm Phong - người ở cùng một phe với anh em nhà họ Thẩm thì lại ngồi một bên, không ai quan tâm đến.



Thấy bên chỗ Thẩm Mạc đã nói cũng gần xong, Cam Như Ý ho khan một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình, “Vậy, nhân lúc các bác và các chú đều có mặt ở đây, cháu có vài lời, không biết là có nên nói hay không.” Cam Như Ý cũng đã lên tiếng rồi, dù mấy người này muốn mặc kệ cô ta thể nào thì cũng đành phải cười, bảo Cam Như Ý cứ nói những gì cô ta muốn.



Cam Như Ý liếc nhìn Lâm Sở Sênh, hắng giọng rồi nói tiếp: “Mặc dù ba đã mất rồi, nhưng nhà họ Thẩm vẫn là một gia đình.



Cháu nghĩ người một nhà nên ở với nhau thì tình cảm mới bền chặt được.



Trước kia Thẩm Phong không hiểu chuyện, bây giờ nên ở với chị dâu và anh trai để anh chị dạy bảo mới phải.Cam Như Ý nói câu này, giống hệt như bức tranh mà Lâm Sở Sênh tặng cô ta: Mặt dày cực kì.



Nhưng mà chuyện nội bộ nhà họ Cam vẫn còn ở đó, nếu không có chuyện của mẹ Thẩm thì có khi anh em nhà họ Thẩm đã sẵn lòng giúp Cam Như Ý, chỉ là một căn phòng thôi, vào ở cũng chẳng có vấn đề gì lớn.



Nhưng bây giờ mẹ Thẩm vừa dọn đi, lời thề vẫn còn văng vẳng bên tai, thế mà chưa gì đã gọi người bà đuổi đi quay lại, có khác nào đang tự tát vào mặt mình không? Tình huống này, dù có là người thẳng thắn nhất thì cũng chỉ cúi thấp đầu xuống, không dám nói gì.



Bây giờ cũng chỉ có bác Cả Thẩm là mới lên tiếng được.



Bác Cả Thẩm không nói gì ngay mà cười một lúc rồi mới lên tiếng, “Như Ý à, cháu đã kết hôn với Thẩm Phong rồi thì cũng chẳng phải là người ngoài nữa, bác cũng không nói vòng vo làm gì.



Chuyện ở hay không là việc nhỏ, anh em nhà cháu tự thương lượng với nhau là được.



Nếu như các bác lên tiếng trong chuyện này, lại chẳng khác nào hai anh em đang bất hòa với nhau.” Nói xong, ông ta quay đầu về phía anh em nhà họ Thẩm, “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, để mấy đứa nó nghỉ ngơi đi, chúng ta về trước nhé?” Nghe giọng điệu thì có vẻ là đang thương lượng, nhưng tất cả mọi người đều đang ước có thể rời xa chỗ này, có người bắc thang xuống rồi thì tất cả đều đồng ý ngay lập tức.



Chưa đầy một phút đồng hồ, anh em nhà họ Thẩm đã bỏ đi sạch.



Vốn dĩ Cam Như Ý còn định dùng thân phận nhà họ Cam để trấn áp mấy người này, kết quả lại bị người ta và thẳng vào mặt.



Đây là lần thứ hai Cam Như Ý bị bẽ mặt trước mặt người khác, cho dù tổ chất tâm lý có tốt thế nào thì lúc này cô ta cũng không nhịn được, mặt đỏ tía tái.



Thẩm Phong vẫn còn có mắt nhìn, mặc dù không biết anh em họ Thẩm đã xảy ra việc gì, nhưng nhìn dáng vẻ khác thường này, anh ta cũng biết là có vấn đề, chỉ có thể chủ động dẫn Cam Như Ý rời đi.



Thẩm Phong vừa mở miệng nói phải rời đi, Lâm Sở Sênh liền đáp một câu: “Em dâu cứ đi thong thả, không tiễn.” Nụ cười tươi của cô không hề bị ảnh hưởng chút nào.



Cam Như Ý vừa đứng lên, lập tức quay người lại nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh, ánh mắt ấy thật sự rất lạnh lùng, cảm giác như muốn xé nát Lâm Sở Sênh ra.



Nhưng bây giờ trừ việc tái mặt rời đi thì cô ta chẳng còn lựa chọn nào khác cả.



Trước kia, Cam Như Ý đã từng đắc ý trước mặt Lâm Sở Sênh bao nhiêu thì bây giờ trông cô ta nực cười bấy nhiêu.



Thấy Cam Như Ý đi rồi, Lâm Sở Sênh mới quay đầu sang nhìn Thẩm Mạc.



Hai người ôm lấy nhau, căn nhà lớn này giờ chỉ còn mỗi hai người.



Sau này, hai người sẽ phải sống bên nhau thật lâu...



Lâm Sở Sênh không nhịn được bật cười, Thẩm Mạc thấy Lâm Sở Sênh vui vẻ, liền bể ngang cô lên.



Thẩm Phong thừa kế tập đoàn Thẩm Thị những tổ chức ngầm của ba Thẩm lại là do Thẩm Mạc thừa kế.



Hai ngày nay, mẹ Thẩm vất vả như vậy cũng là để thu phục mấy người kia.



Những người này thật sự rất coi trọng nghĩa khí, ba Thẩm qua đời, mẹ Thẩm xuất gia, so với người tình của ba Thẩm chỉ biết nghĩ đến lợi ích của mình thì mẹ Thấm tốt hơn rất nhiều...



Chỉ cần họ có lòng tôn kính mẹ Thẩm thì chắc chắn sẽ trung thành với Thẩm Mạc.



Tất nhiên, nếu có vài người không nghe lời thật thì Thẩm Mạc sẽ nghĩ cách thay đổi bọn họ là được.



Mấy người này còn có ích hơn Thẩm Thị nhiều.



Hai người ngồi trên giường của mình yên lặng cảm nhận chiến thắng, đồng thời cũng nhắm mắt lại tiếc thương cho cái giá mà họ đã phải trả.



Hôm sau lại là một ngày nắng rực rỡ, ngày xuân nóng nhanh hơn những gì mọi người tưởng tượng.



Lâm Sở Sênh mặc váy màu đen đứng bên ngoài một lúc thôi mà đã cảm thấy cả người mình mướt mát mồ hôi.



Hôm nay là thứ Sáu, đa số mọi người đều thả lỏng bản thân hơn, dù sao thì mai cũng được nghỉ rồi.



Thẩm Mạc kéo Lâm Sở Sênh đi chơi, nhưng cô chỉ lắc đầu, đáp: “Em muốn đi xem trò vui.” Thấy Lâm Sở Sênh cười rạng rỡ như vậy, Thẩm Mạc không nhịn được đẩy nhẹ trán cô, giống như ngay từ đầu giữa hai người đã ấm áp đến mức không hề có chút tạp chất nào.



“Được rồi, vậy anh cũng đến công ty.” Thẩm Mạc đứng lên, chỉnh lại quần áo một lúc, đến khi Lâm Sở Sênh chuẩn bị thay quần áo ra cửa thì Thẩm Mạc đưa tay ra kéo cô lại, hôn lên trán cô, “Để anh đưa em đi.” Lâm Sở Sênh cười đồng ý.



Khi hai người ngồi cùng nhau, Lâm Sở Sênh nghĩ trong đầu, hình như ngay từ khi bắt đầu, Thẩm Mạc đã nghĩ đủ mọi cách để kéo hai người lại về bên nhau rồi.



Mặc dù Lâm Sở Sênh không nói là mình muốn đi đâu, nhưng đầu óc hai người đều rất nhanh nhạy, cô vừa nói là Thẩm Mạc đã hiểu, nơi để xem trò vui chính là chỗ kia.



Xe dừng lại trước cổng Thẩm Thị, Lâm Sở Sênh xuống xe, vệ sĩ lập tức xuất hiện đi theo sau lưng cô.



Sau khi Lâm Sở Sênh bước vào thì ánh mắt cô gái đứng ở quầy lễ tân lập tức xuất hiện vẻ do dự.



Cảnh bây giờ có thể hình dung bởi câu người đi trà nguội.



Lần này khác hẳn so với lần trước, ít ra thì lần trước trưởng phòng của các phòng ban vẫn còn ở đó, nhưng hôm nay mọi người đều rời đi hết rồi.



Có điều khi cô gái kia thấy sau lưng Lâm Sở Sênh có nhiều vệ sĩ như vậy thì không khỏi há hốc miệng, cuối cùng lại chẳng dám nói gì nữa, cứ thể cho Lâm Sở Sênh đi vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom