• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (3 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-361

Chương 373: Tự do cắn người




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82179.png

Xem ảnh 2
82179_2.png
Đơn giản là Cam Như Ý muốn nắm quyền nhưng nhóm người của bác cả Thẩm thì không muốn.



Chung quy lại thì Cam Như Ý khác với Thẩm Phong, không phải là người mà bọn họ có thể khống chế.



Một khi Cam Như Ý lên nắm quyền thì bọn họ sẽ chẳng khác gì mấy kẻ nhàn hạ, chỉ có thể nhận hoa hồng đúng hạn mà thôi.



Thật ra như vậy thì sẽ chẳng khác gì trước kia.




Nhưng mà một khi người ta đã có được thứ gì đó thì sẽ rất khó để bỏ xuống.

Trước kia Thẩm Phong và Thẩm Mạc tranh chấp với nhau, những người nhàn nhã nhận tiền như bọn họ bắt đầu phát huy tác dụng.

Sau đó bọn họ đẩy Thẩm Phong lên3vị trí này.

Mặc dù đó là hành động bất đắc dĩ, nhưng những người này lại thấy mình là những kẻ có công lớn.

Bây giờ sao bọn họ có thể chấp nhận việc bị mất đi quyền lợi của mình chứ.

Nếu không thể làm gì cho công ty thì ít ra cũng có thể để cho bọn họ lôi kéo Thẩm Mạc cũng được.

Trong cảnh thù trong giặc ngoài thế này, nếu sắp xếp thù bên trong rồi mới dẹp giặc bên ngoài thì chẳng hề sáng suốt chút nào.

Lâm Sở Sênh nghĩ, nếu đổi lại là cô thì trước hết cô sẽ tăng cho mấy người này thêm ít nhất là 2% cổ tức, dù bọn họ bị lời thề đè nặng thì vẫn có những người sẽ2vì tiền mà bỏ qua chữ nghĩa.

Chỉ tiếc là bây giờ công ty này chẳng liên quan gì đến cô, nó càng loạn thì cô càng vui thôi.

Cửa đột nhiên mở ra, bác Cả Thẩm hùng hổ đi ra ngoài.

Nhưng Cam Như Ý nói cũng rất đúng, vốn dĩ doanh nghiệp này thuộc về ba Thẩm, theo lẽ thường thì ba Thẩm qua đời, công ty nên do con trai của ông ta thừa kế.

Dù con dâu hay con trai nắm quyền, chỉ cần công ty này vẫn thuộc về nhà họ Thấm là được.

Có thể nào thì bác Cả Thẩm cũng chỉ là những người anh em kết nghĩa, vĩnh viễn không bao giờ có quyền tranh giành tài sản với người mang dòng máu của nhà họ2Thẩm.

Cam Như Ý nói rất hung hăng nhưng thật sự có tính áp đảo, có điều trong mắt Lâm Sở Sênh thì Cam Như Ý quá nóng vội rồi.

Toàn bộ quản lý cấp cao của công ty đều từ chức, công ty đang cần người, chi bằng cứ ổn định người của bác Cả Thẩm để họ làm việc cho mình.

Trong cảnh thù trong giặc ngoài thế này, nếu sắp xếp thù bên trong rồi mới dẹp giặc bên ngoài thì chẳng hề sáng suốt chút nào.



Lâm Sở Sênh nghĩ, nếu đổi lại là cô thì trước hết cô sẽ tăng cho mấy người này thêm ít nhất là 2% cổ tức, dù bọn họ bị lời thề đè nặng thì vẫn có những người sẽ vì tiền mà bỏ9qua chữ nghĩa.



Chỉ tiếc là bây giờ công ty này chẳng liên quan gì đến cô, nó càng loạn thì cô càng vui thôi.



Cửa đột nhiên mở ra, bác Cả Thẩm hùng hổ đi ra ngoài.



Khuôn mặt tái nhợt của ông ta hơi sửng sốt khi thấy Lâm Sở Sênh.



Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên ông ta mất mặt trước cố, nhưng lần này thì khác, nhóm người của ông ta đã đề bạt Thẩm Phong, bây giờ lại bị chính Thẩm Phong tính kế ngược lại, vậy thì khác gì tự tát vào mặt mình đâu.



Bây giờ bọn họ chỉ có thể cúi đầu xuống, coi như không có việc gì xảy ra.



“Cháu chào các bác, các chú.” Lâm Sở Sênh bước lên trước, cười chào4hỏi với mấy anh em nhà họ Thẩm đang đi theo sau bác Cả Thẩm.



“Thẩm Mạc đã xem ngày âm ngày dương, ngày kia là ngày đẹp để phát tạm”, lúc đó chuyện nhà họ Thẩm còn phải nhờ mọi người dốc sức ạ.” Lâm Sở Sênh không có hứng thú để hỏi xem mấy người kia đã xảy ra chuyện gì, trong trường hợp không có bất kì xung đột nào về lợi ích thì Lâm Sở Sênh rất sẵn lòng chừa lại mặt mũi cho mấy người này.



* Phát tam là cụm từ để chỉ khoảng thời gian ba ngày sau hôm đưa tang, những người để tang phải đến phần mộ của người đã mất, tất cả đều là do trước kia truyền thừa lại, nghe nói nếu càng có nhiều người đến thì người ở thế giới bên kia sẽ có càng nhiều đồ dùng hơn.



Núi mì núi gạo gì đó đều vô tận.



Vì phải tính toán thời gian âm dương nên cũng có người sẽ phát nhị, điều này cần được người nhà có tang thông báo.



Tất nhiên, bây giờ đã là thời đại nào rồi, hơn nữa Thẩm Mạc cũng chẳng quan tâm tới ba Thẩm đến vậy, mấy chuyện âm dương này nọ đều là do Lâm Sở Sênh bịa ra cho có chuyện để nói thôi.



Nghe Lâm Sở Sênh nói vậy, mấy người kia cũng chỉ có thể cười đáp, nói là việc nên làm.



Dù sao thì bên phía bắc Cả Thẩm cũng đã làm ầm lên rồi, không còn việc gì nữa nên liền chuẩn bị rời đi.



Ông ta vừa nói chuyện phiếm với Lâm Sở Sênh vừa đi xuống dưới.



Còn Thẩm Phong thì là người nhà rồi nên không cần phải thông báo xem khi nào phát tâm làm gì.



Cam Như Ý đi từ trong ra, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của Lâm Sở Sênh và nhóm người của bác Cả Thẩm.



Cô ta liền nhíu chặt mày lại, cảm thấy chắc chắn là Lâm Sở Sênh đang có ý đồ gì đó nên mới làm vậy.



Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, cô ta thấy đám người của bác Cả Thẩm chẳng làm được trò trống gì, nếu liên minh với bọn họ thì còn phải chùi đít cho bọn họ nữa, bị bọn họ làm liên lụy sẽ chẳng được lợi lộc gì.



Thế nên cô ta cũng chẳng buồn đến nói chuyện, mặc kệ Lâm Sở Sênh muốn làm gì thì làm.



Đến gara, Lâm Sở Sênh tiễn mấy người kia lên xe, chào tạm biệt từng người một.



Tất nhiên, bác Cả Thẩm cũng định rời đi luôn, nhưng ông ta lại bị Lâm Sở Sênh gọi lại.



“Sở Sênh, có phải là cháu có gì muốn nói với bác không?” Thấy mọi người đã đi hết rồi, bác Cả Thẩm mới hỏi.



Lâm Sở Sênh cười cười, “Thật ra cũng chẳng có chuyện gì lớn, hôm nay cháu đến đây chủ yếu là do ý của Thẩm Mạc.



Trước kia quan hệ của chúng ta không được vui vẻ cho lắm, nhưng dù sao thì cũng là người một nhà bác và ba cháu không phải là anh em ruột thịt nhưng lại thân nhau hơn anh em ruột.



Nhất là bên phía mẹ cháu, cháu rất cảm kích bác vì đã giúp mẹ cháu yên tâm đưa ra quyết định của mình.



Vốn dĩ Thẩm Mạc định tự mình đến đây, nhưng anh ấy lại ngại chuyện mặt mũi giữa đàn ông với nhau, nên cháu mới đến đây nói một tiếng, sau này bác có chuyện gì thì cứ đến tìm Thẩm Mạc là được.” Lâm Sở Sênh dừng một lúc rồi nói tiếp, “Chuyện tiền nong thì cho dù công ty trong nước có việc làm hay không, Thẩm Mạc cũng không thiếu.” Nghe xong lời này, bác Cả Thẩm cũng thầm nghĩ trong đầu, “Lời này của cháu là có ý gì?” Lâm Sở Sênh thở dài một hơi, “Bác cảm thấy Thẩm Phong có sức hấp dẫn đến nhường nào mà cô chiều nhà họ Cam lại đồng ý cưới anh ta? Cháu không nói thì hẳn là bác cũng biết rõ.” Chỉ một câu đó thôi cũng đủ để khiến trái tim của bác Cả Thẩm run lên.



Đúng vậy, Cam Như Ý là loại người gì, trước kia đòi gả cho Thẩm Mạc, anh không chịu cưới thì lại gả cho Thẩm Phong, nói gì mà vừa gặp đã yêu chứ, tất cả mọi người đều đã trưởng thành rồi, những lời này có mấy phần đáng tin? Danh không chính, ngôn không thuận để tang ba Thẩm cũng chỉ đơn giản là vì muốn tiếp quản Thẩm Thị mà thôi.



Cũng giống như hôm nay, vừa lên đã cướp đi quyền lực và quyền lợi của Thẩm Phong.



Tiếp theo thì sao? Bác Cả Thẩm nhíu mày lại, vốn dĩ cổ phần mà mỗi người trong số bọn họ có cũng không nhiều, tất cả đều là do ba Thẩm nể tình xưa nghĩa cũ cắt cho, bây giờ Thẩm Thị phát triển lớn đến như vậy rồi, cũng không hẳn là không thể thu lại cổ phần của công ty.



Cam Như Ý vừa ra tay có lẽ không đủ khả năng để thu lại tất cả, nhưng cô ta hoàn toàn có thể tiêu diệt từng phần một.



Đến lúc đó, không có những ân tình này, Thẩm Thị sẽ chính thức trở thành một công ty gia đình thuộc về Cam Như Ý.



Càng nghĩ càng thấy sợ, đúng là bọn họ đã đưa một con sói lên vị trí này mất rồi.



Lúc lên xe, bác Cả Thẩm còn cảm thấy mình đi lại không được vững cho lắm.



Lâm Sở Sênh thì vẫn mỉm cười tiễn bác Cả Thẩm.



Bác Cả Thẩm có vẻ rất thông minh, cũng có uy nghiêm đối với đám anh em nhà họ Thẩm, nhưng với tư cách là anh Cả mà lại bị người em là ba Thẩm chăn dắt thì cũng có thể thấy rõ rằng năng lực của ông ta chỉ đến thế mà thôi.



Lâm Sở Sênh chưa bao giờ muốn hợp tác với loại người này, cô chỉ lợi dụng, mượn đao giết người.



“Lâm tổng.” Lâm Sở Sênh vừa chuẩn bị lên xe thì đã có người gọi cô lại.



Quay sang nhìn thì hóa ra là người cô vừa gặp ở công ty, đang tươi cười đi đến.



Thấy người này có mục đích riêng, các vệ sĩ lập tức đề cao cảnh giác, khi người kia còn cách Lâm Sở Sênh khoảng 2 mét thì vệ sĩ liền cản lại.



“Có việc gì thế?” Lâm Sở Sênh cười hỏi một câu.



Tất nhiên sau hai sự cố lần trước, Lâm Sở Sênh cũng không hề có ý muốn để cho người xa lạ lại gần mình nữa.



Đối phương liếc nhìn vệ sĩ của Lâm Sở Sênh, ra hiệu là muốn nói chuyện riêng.



Nhưng Lâm Sở Sênh lại không hiểu ý người này là gì, vẫn cứ đứng đấy nhìn như cũ.



Người kia nhìn trái nhìn phải đau hết cả cổ mà Lâm Sở Sênh vẫn không phản ứng lại, nghĩ thấy Lâm Sở Sênh không hề có ý định để mình đến gần, người kia đình ho khan một tiếng, che đi sự bối rối của bản thân.



“Lâm tổng, Thẩm tổng rời công ty để sáng lập MC, nhưng dù sao thì vẫn có ý đối đầu với Thẩm Thị.” Có lẽ anh ta hơi căng thẳng khi thấy Lâm Sở Sênh nên biểu cảm khi nói chuyện không được ổn định cho lắm.



Nhưng mà Lâm Sở Sênh cũng hiểu đại khái ý của người này.



Lâm Sở Sênh gật đầu, ý bảo đối phương nói tiếp.



“Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.



Mặc dù MC có được sự ủng hộ của các quản lý cấp cao của Thẩm Thị rồi, nhưng dù sao thì cũng vẫn còn thiếu sót về mặt tin tức mới.” Người kia rào trước một câu, thấy Lâm Sở Sênh không có biểu cảm phiền chán nào nên mới nói tiếp, “Tôi có thể làm tai mắt của MC ở Thẩm Thị, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ báo cáo cho cô và Thẩm tổng đầu tiên.” Lâm Sở Sênh nghe xong, từ từ nở nụ cười tươi: “Tại sao?” Có vẻ như người kia đã đoán ra được là Lâm Sở Sênh sẽ hỏi như vậy nên không hề suy nghĩ gì mà trả lời: “Cầu phú quý trong nguy hiểm, tôi chỉ muốn kiếm tiền thôi.” Câu trả lời này rất hay.



Có lẽ sẽ thật sự có ông chủ nào đó sẵn lòng dùng loại người này, dù sao thì người có thể giải quyết được bằng tiền thì thường rất yên tâm.



Chủ yếu là chỉ cần ra giá thì sẽ mua được lòng trung thành của anh ta.



Nhưng mà Lâm Sở Sênh lại không cần.



Đấu với công ty như Thẩm Thị thì những người có thể dùng tiền mua được là không đáng tin cậy nhất.



Hôm nay cô có thể ra giá thể này, ngày mai có thể sẽ có người ra giá cao hơn.



Như vậy còn chẳng bằng thời cổ đại, ít ra dù tốt hay xấu gì thì cũng có khế ước bán mình trói buộc.



Vả lại, người này cũng không đáng để cô bỏ tiền ra mua.



“Xin lỗi, tôi không đồng ý.” Lâm Sở Sênh không hề vòng vo, cứ thế nói thẳng.



Cách từ chối thẳng thừng như vậy, được coi là sự thành thật rất hiếm thấy trên thương trường đầy rẫy những kẻ lừa gạt người khác.



“Tại sao?” Đối phương khó hiểu hỏi, anh ta đã nghĩ sâu tính kĩ rồi mới quyết định nói ra điều này.



Lâm Sở Sênh lắc đầu không đáp, việc cổ hỏi theo này của anh ta đã để lộ chỉ số IQ của anh ta rồi.



Lâm Sở Sênh lên xe, dứt khoát rời đi.



Người kia chỉ đứng đó, ngẩn người nhìn theo khói xe ô tô của Lâm Sở Sênh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom