• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (7 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-363

Chương 375: Kiểm tra ở phương diện đó




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82181.png

Xem ảnh 2
82181_2.png
Dường như Lâm Sở Sênh bị Thẩm Mạc lây nhiễm, cô bất giác cảm thấy hô hấp của bản thân cũng nhanh dần lên.



“Đừng có nói với anh là em không muốn, đây chẳng phải là em đang ám chỉ cho anh sao?” Thẩm Mạc đưa tay xuống chỉ vào phần ngực Lâm Sở Sênh.



Lâm Sở Sênh cúi đầu, không biết là từ bao giờ mà cúc áo của cô đã bị mở ra, dường như vừa nhìn đã cảm giác được sự mát mẻ.



Nhưng Lâm Sở Sênh biết rõ rằng Thẩm Mạc đang nói linh tinh, vừa nãy cô mới gặp người khác xong.




Nếu như trông cô thế này thì dù người trợ lý đặc biệt kia không tiện nói3thẳng thì anh ta cũng sẽ không đi vào, rõ ràng là Thẩm Mạc vừa cởi cúc áo của cô ra.

Nhưng Lâm Sở Sênh thật sự không muốn nói về chuyện này với Thẩm Mạc ở đây.

Cho dù có nói gì thì anh cũng có lý do riêng của mình, chắc chắn anh đang cố ý, nếu không thì sao anh lại bắt được cô ngay khi cô đi vào chứ? Lâm Sở Sênh trợn mắt, “Anh thả em ra đi!” Hai người vừa nói chuyện như vậy, cảm xúc của Lâm Sở Sênh đã dần ổn định hơn rất nhiều.

Thẩm Mạc nhếch miệng, giơ tay lên khiêu khích, nhấc cằm Lâm Sở Sênh lên, “Cô em, cười cho anh xem nào, tâm2trạng anh đây tốt thì anh đây sẽ thả cổ em ra.” Vốn dĩ nhịp tim của Lâm Sở Sênh đã hơi ổn định, nhưng vì động tác của Thẩm Mạc mà nó lại trở nên cực kì gấp gáp.

Thậm chí mặt của cô cũng bất giác đỏ bừng lên.

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng này của cô, sao Thẩm Mạc lại có thể kìm chế nổi, nếu không phải là đang lo cho sức khỏe của cô thì chắc chắn là anh đã xử lý cô ngay tại chỗ rồi.

Cộc cộc cộc! Lúc này tiếng gõ cửa ngoài phòng làm việc của Lâm Sở Sênh vang lên rất to và rõ.

Về phương diện này thì da mặt của Lâm Sở Sênh thật2sự rất mỏng, tim cô lập tức bị treo lên theo tiếng gõ cửa này.

Đúng lúc Lâm Sở Sênh không đề phòng, Thẩm Mạc liền ôm cô lên, đi từ phòng làm việc của mình sang phòng làm việc của cô.

Lúc cánh cửa nhỏ ở giữa kia đóng lại, Lâm Sở Sênh cảm thấy tiếng gõ cửa như đang vang lên ngay bên tai cô.

Cô có cảm giác như lúc này không phải là người ta đang gõ vào cửa nữa, mà là gõ vào trái tim cô vậy.

Thấy Thẩm Mạc vẫn chưa phản ứng lại, Lâm Sở Sênh liền muốn dùng sức đẩy anh ra.

Nhưng cảm xúc của Lâm Sở Sênh càng kích động thì Thẩm Mạc lại càng hào hứng9hơn, anh ấn mạnh vào cơ thể đang ngọ nguậy của Lâm Sở Sênh.

Lâm Sở Sênh có thể nghe thấy rõ rằng bên ngoài có tiếng thì thầm thảo luận xem liệu cô có ở trong phòng làm việc hay không.

Sau đó thì nghe loáng thoáng thấy có tiếng hình như người ta đi rồi, Lâm Sở Sênh vừa thở phào một hơi thì chẳng bao lâu sau lại nghe thấy tiếng gõ cửa bên phòng Thẩm Mạc.

Thấy Thẩm Mạc vẫn chưa phản ứng lại, Lâm Sở Sênh liền muốn dùng sức đẩy anh ra.



Nhưng cảm xúc của Lâm Sở Sênh càng kích động thì Thẩm Mạc lại càng hào hứng hơn, anh ấn mạnh vào cơ thể đang ngọ nguậy của Lâm4Sở Sênh.



Lâm Sở Sênh có thể nghe thấy rõ rằng bên ngoài có tiếng thì thầm thảo luận xem liệu cô có ở trong phòng làm việc hay không.



Sau đó thì nghe loáng thoáng thấy có tiếng hình như người ta đi rồi, Lâm Sở Sênh vừa thở phào một hơi thì chẳng bao lâu sau lại nghe thấy tiếng gõ cửa bên phòng Thẩm Mạc.



Đợi đến khi Thẩm Mạc chịu thả Lâm Sở Sênh ra thì cô đã chẳng còn chút sức lực nào nữa.



Cô thở hổn hển, dựa vào người Thẩm Mạc, không muốn nhúc nhích.



Thẩm Mạc cười xoa nhẹ lên lưng Lâm Sở Sênh, “Ý của em là chúng ta hãy tiếp tục đi à?” Nghe giọng điệu xấu xa của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh cũng không biết là cô lấy đâu ra sức lực đẩy mạnh anh ra, vừa sửa sang lại quần áo vừa lườm anh.



Lần này Thẩm Mạc không cản Lâm Sở Sênh lại nữa, anh để cô chỉnh lại quần áo, ít ra thì cũng để cô phải sửa sang lại sao cho có thể ra ngoài gặp người khác.



Người ngoài kia nghe thấy trong phòng Thẩm Mạc không có động tĩnh gì thì vẫn chưa từ bỏ ý định, lại ra gõ cửa Lâm Sở Sênh.



Thẩm Mạc buồn cười nhìn Lâm Sở Sênh rồi chỉ tay vào phòng nghỉ: “Em vào trước đi, để anh ra tiếp mấy người này cho.” Lâm Sở Sênh kiểm tra lại quần áo của mình một lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì rồi liền lắc đầu.



Đùa gì vậy, nếu bây giờ cô vào phòng nghỉ tránh thì chẳng cần người ta hỏi thì cô đã tự trả lời là vừa nãy hai người đã làm gì rồi.



Thẩm Mạc biết rõ là Lâm Sở Sênh không muốn tránh mặt nên anh liền chỉ vào mặt cô: “Em chắc chắn là có thể gặp người khác thế này à?” Lâm Sở Sênh liền đưa tay lên che kín mặt theo phản xạ có điều kiện, sau khi che mặt lại, không cần người khác nói thì cô cũng tự cảm thấy mặt mình nóng đến cỡ nào.



Thẩm Mạc lại càng cười vui sướng.



Khi thấy Lâm Sở Sênh tức giận mà không làm gì được thì tâm trạng anh lại càng khoan khoái, dễ chịu hơn.



Thẩm Mạc chỉ tay vào cửa phòng nghỉ xem Lâm Sở Sênh có muốn vào hay không.



Tính cách ương bướng của Lâm Sở Sênh lại trỗi dậy, cô không hề có ý định đi vào.



Thẩm Mạc không sốt ruột mà chỉ cười hì hì nhìn Lâm Sở Sênh, nghe thấy tiếng đập cửa càng lúc càng lớn hơn, Thẩm Mạc mới nâng giọng đáp một câu: “Mời vào.” Lúc này không cần ai nhắc nhở nữa, Lâm Sở Sênh đã chạy vào phòng bằng tốc độ chạy nước rút một trăm mét.



Trước khi những người kia đi vào thì Lâm Sở Sênh đã đóng cửa lại.



Quá trình này kéo dài chưa đầy hai giây.



Có điều sau khi vào phòng, Lâm Sở Sênh đã trợn tròn mắt lên.



Căn phòng nghỉ ngơi này không hề giống căn phòng quen thuộc của cô, khắp nơi toàn là các dụng cụ đo lường, một cô gái mặc áo blouse trắng đang nhìn Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt dò xét.



Có lẽ nhìn ra được thân phận của Lâm Sở Sênh nên cô ta vội vàng đứng dậy, “Chào cô Thẩm, cô khỏe chứ? Thẩm tổng nói là cô đang ở ngày thứ bốn mươi năm sau khi sảy thai, cần phải kiểm tra một lượt, nên hôm nay anh ấy đã bảo chúng tôi chuyên các dụng cụ đo lường đến dễ làm kiểm tra phụ khoa toàn diện cho cô.” Chỉ qua một câu thôi mà cô gái này đã nói hết tất cả những gì nên nói và không nên nói với người quen biết chưa bao lâu là Lâm Sở Sênh.



Đây là lần đầu tiên Lâm Sở Sênh được gọi là cố Thẩm, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, hai người đã đăng kí kết hôn rồi, cũng đã đổi cách xưng hô với ba mẹ, cô không phải là cô Thẩm thì là gì chứ? Thấy ánh mắt tha thiết của cô gái kia, Lâm Sở Sênh không khỏi danh mặt lại.



Vốn dĩ cô còn không hiểu là Thẩm Mạc lằng nhằng làm gì, hóa ra là anh nghĩ đến việc chết tiệt này.



Tất nhiên, nếu như chỉ là kiểm tra sức khỏe bình thường thì chắc chắn Lâm Sở Sênh sẽ đi kiểm tra.



Nhưng bây giờ Lâm Sở Sênh chỉ cần nghĩ qua thì cũng đoán được Thẩm Mạc muốn kiểm tra gì.



Lâm Sở Sênh thật sự không muốn phối hợp chút nào, Cô định quay người mở cửa ra ngoài thì nghe thấy hình như bên ngoài đang rất ồn ào.



Nếu đi ra ngoài thế này thì lại vừa khéo để cho người khác thấy mình.



Tất nhiên, nếu Lâm Sở Sênh mà biết là Thẩm Mạc gửi mail gọi mấy người này đến để ép cô phải ở lại trong phòng thì chắc cô sẽ nổi điên lên mất.



Lâm Sở Sênh tìm một cái ghế, ngồi xuống, nhắm mắt lại, không để ý đến chuyện này nữa.



Cô gái kia nhìn Lâm Sở Sênh, thầy cô không có ý định làm kiểm tra, mắt cô ta lập tức đỏ lên, “Cô Thẩm, khi nào thì chúng ta bắt đầu làm kiểm tra ạ?” Nghe xong lời của cô gái này, Lâm Sở Sênh mới mở mắt ra, thấy đối phương sắp khóc đến nơi thì thầm cảm thấy rất khó hiểu, “Hôm nay tôi thấy hơi khó chịu, cô làm ở bệnh viện nào, khi nào tôi rảnh thì tôi đến gặp cô để kiểm tra.” Không phải Lâm Sở Sênh không có lòng thương người, khi thấy người ta khó chịu như vậy, cô cũng phải cho người ta một bậc thang để xuống.



Kết quả, sau khi Lâm Sở Sênh nói xong, cô gái kia liền bật khóc, “Nếu như tôi làm không chu đáo ở đâu thì cô cứ nói với tôi đi ạ.



Tôi sẽ sửa lại ngay.” Rõ ràng là đối phương đã coi lời an ủi của Lâm Sở Sênh là một lý do từ chối rất thông thường.



Lâm Sở Sênh thật sự cảm thấy rất phiền lòng khi thấy những người hở ra là khóc thế này, nếu đây là cấp dưới của cô thì cô đã mắng cho một trận từ lâu rồi, cô không bao giờ có ý định sử dụng những người suốt ngày chỉ biết khóc



lóc.



Lâm Sở Sênh định mặc kệ cổ ta, không quan tâm là xong chứ gì.



Nhưng cô gái này lại khóc, khóc đến mức đau cả đầu, khóc nửa tiếng đồng hồ không ngừng không nghỉ.



Hơn nữa còn có vẻ như là càng khóc càng nức nở hơn.



Bên ngoài thì còn có người họp.



Lâm Sở Sênh thật sự cảm thấy nghi ngờ, nếu người ta mà nghe được tiếng này thì liệu có cảm thấy đây là tiếng khóc của cô không? Không biết có phải là vì bị Thẩm Mạc làm hư không mà trí tưởng tượng của Lâm Sở Sênh lại bay xa.



Cô thầm nghĩ, người ta cũng biết là quan hệ giữa cô và Thẩm Mạc rất tốt, hai người lăn lộn trên giường xong, mà nhà gái lại nằm khóc trên giường thì chỉ có thể là do nhà trai quá mạnh mẽ...



Vừa nghĩ đến biểu cảm của người khác khi nhìn cô sau này, Lâm Sở Sênh liền cảm thấy cả người run lên.



Lâm Sở Sênh thật sự khâm phục Thẩm Mạc rồi, anh tìm được tài năng lạ đời này ở đâu ra vậy? “Được rồi, được rồi, kiểm tra nào.” Lâm Sở Sênh vung tay ra chặn cô gái kia lại, định đứng lên ngồi ở giường kiểm tra.



Vốn tưởng rằng sau khi Lâm Sở Sênh đồng ý thì cô gái kia sẽ không lằng nhằng nữa.



Nào ngờ là cô gái kia vẫn tiếp tục khóc điên cuồng.



“Tôi đã đồng ý kiểm tra rồi, cô còn muốn gì nữa?” Lâm Sở Sênh vỗ đầu, thật sự cảm thấy rất mệt não.



Cô gái kia vẫn khóc thút thít rồi trả lời, nhưng mà cô vẫn nghe loáng thoáng được ý của cô ta.



Đại khái là cô ta nói, Lâm Sở Sênh tức giận như vậy có nghĩa là không hài lòng với cô ta.



Nhỡ chẳng may bị trách gì đó thì thành tích sẽ kéo tiền thưởng xuống...



nói một tràng mãi không hết.



Nếu bên ngoài mà không có ai thì Lâm Sở Sênh sẽ đuổi cô gái này ra ngoài ngay lập tức.



Có lẽ đây là lần hiếm hoi mà lương tâm của Lâm Sở Sênh trỗi dậy, dù sao thì người này cũng là do Thẩm Mạc kéo đến, cô không thể vô nhân đạo như Thẩm Mạc, làm liên lụy đến một người vô tội.



Lâm Sở Sênh là người rất ít khi dỗ dành ai, nhưng bây giờ cô lại bắt đầu dỗ dành người khác.



Cuối cùng đến khi cô gái kia không khóc nữa, Lâm Sở Sênh cũng cảm thấy sức cùng lực kiệt.



Đối phương muốn làm gì cứ thế mà làm rồi kiểm tra là được.



Tính cách của cô gái này không được ổn lắm, nhưng cách làm việc thì cực kì cẩn thận, khoảng bốn mươi phút sau, đối phương cũng đã kiểm tra xong, “Cô Thẩm, vì ca phẫu thuật của cô rất thành công, lại được chăm sóc rất cẩn thận nên thành tử cung của cô khôi phục rất tốt.



Thế nên sau khoảng ba tháng nữa cô sẽ không phải lo về chuyện mang thai nữa.



Còn về chuyện phòng the thì theo đề nghị của tôi, cô không nên làm tư thế có độ khó cao.” Cô gái kia nói những lời lẽ rất cứng nhắc, không hề mất tự nhiên chút nào.



Nhưng Lâm Sở Sênh lại hoàn toàn khác, đây là lần hiếm hoi cô bị người ngoài nói đến mức đỏ bừng mặt lên.



Tất nhiên là kết quả này cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu của Lâm Sở Sênh, dù sao thì ca phẫu thuật này cũng do ba Thẩm sắp xếp, sử dụng các dụng cụ tiên tiến của nước ngoài và các bác sĩ uy tín nhất, chắc chắn là những tổn thương lên cơ thể Lâm Sở Sênh đã được giảm xuống mức thấp nhất rồi.



Hơn nữa đứa bé cũng nhỏ, chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng nhiều như những người đi phá thai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom