• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (7 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-367

Chương 379: Tức chết mất!




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82185.png

Xem ảnh 2
82185_2.png
Cô ta bắt đầu chủ động phối hợp với Thẩm Phong! Đương nhiên, điều khiến Thẩm Phong vui mừng nhất, cũng bất ngờ nhất chính là Cam Như Ý lại là gái trinh.



Người thì không có chút kinh nghiệm nào, kẻ thì trăm hoa, vừa nhìn đã biết cao thấp thế nào.



Nhất là dưới sự dằn vặt của thuốc, Cam Như Ý thật sự đã quên đi chính mình! Lâm Sở Sênh đã sớm dự đoán được, vậy thì chắc chắn sẽ có sự chuẩn bị.



Lúc bảo người chọn phòng, cô cố tình tìm phòng có hiệu quả cách âm kém nhất.




Tuy cô ta không quá để ý việc còn trinh hay không, nhưng thứ mình đã gìn giữ gần ba mươi năm, nói mất là mất, trong lòng đương nhiên thấy khó chịu! Cam Như Ý luôn biết rằng3sinh ra tại gia đình như thế này sẽ không có một tình yêu thuần túy, nhưng trong lòng dường như vẫn có một tia hi vọng mong manh, một chỗ sạch sẽ.

Thẩm Phong thấy dáng vẻ của Cam Như Ý, chắc chắn sẽ không lại gần nói gì kích động cô ta.

Cam Như Ý lặng lẽ mặc quần áo.

Cô ta hận không? Chắc chắn là hận rồi.

Nhưng hận thì sao chứ, đá Thẩm Phong sao? Mặc cho công sức bấy lâu nay của bản thân thành công cốc? Ngủ thôi, lúc này đây cũng chỉ có thể ngủ mà thôi! Cam Như Ý vô cảm chỉnh đốn quần áo của mình.

Ông ta tức giận một hồi, sau đó đột nhiên tỉnh táo lại, Thẩm Phong phải dùng thủ đoạn mới chạm được vào người Cam Như Ý, điều đó cho2thấy quan hệ của hai người không tốt, hoặc là Thẩm Phong cũng có tính toán của riêng mình.

Nghĩ đến chuyện hai người này có khả năng có xung đột nội bộ, tâm trạng của bác Cả Thẩm lập tức tốt hơn, thậm chí còn thấy người giúp việc đã làm hỏng chuyện thuận mắt! Ông ta nóng lòng đi qua, mặt dày đòi người với Lâm Sở Sênh.

Lâm Sở Sênh đương nhiên phải nể mặt, có điều yêu cầu bác Cả Thẩm phải nói chuyện riêng với cô ta.

Phía dưới bận đến chết đi được, phía trên cũng giày và không dứt, rốt cuộc cũng làm giảm được hiệu quả thuốc, hai người trở nên yên tĩnh.

Cam Như Ý bình thường rất mạnh mẽ, nhưng lúc này lại lặng lẽ rơi lệ.

Cam Như Ý bị giày vò đến sướng, âm2thanh đứt quãng kia truyền cả ra ngoài.

Toàn bộ người trong nhà đều khinh bỉ Cam Như Ý là đồ không biết xấu hổ.

Còn nói là xuất thân tốt nữa, ở trong hoàn cảnh này còn phóng đãng đến thế, đúng là không sợ mất mặt! Người khác không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bác Cả Thẩm thì biết, gương mặt ông ta sa sầm đến đáng sợ.

Người khác chỉ nghĩ bác Cả Thẩm đang tức giận nên cũng chẳng nghĩ nhiều.

Nhưng chỉ có bác Cả Thẩm biết, ông ta tìm thứ thuốc mạnh như thế, vậy mà không những không khiến Cam Như Ý mất mặt, còn tác thành cho Thẩm Phong nữa.

Thẩm Phong thấy dáng vẻ của Cam Như Ý, chắc chắn sẽ không lại gần nói gì kích động cô ta.



Cam Như Ý lặng lẽ mặc quần9áo.



Cô ta hận không? Chắc chắn là hận rồi.



Nhưng hận thì sao chứ, đá Thẩm Phong sao? Mặc cho công sức bấy lâu nay của bản thân thành công cốc? Ngủ thôi, lúc này đây cũng chỉ có thể ngủ mà thôi! Cam Như Ý vô cảm chỉnh đốn quần áo của mình.



Có điều khi ngoảnh đầu nhìn thấy vết máu đỏ trên ga trải giường, ánh mắt cô ta hơi thay đổi! Đột nhiên cô ta túm ga giường lên giống như bị điên, sau đó ra sức xé.



Thẩm Phong bị giật mình bởi dáng vẻ này của Cam Như Ý, anh ta vội vàng nhảy xuống giường, không dám chọc vào cô ta.



Cam Như Ý vo tròn ga trải giường lại, ôm chặt vào lòng, bỗng nhiên thôi không ồn ào nữa.



Đôi mắt Cam Như Ý nhìn thẳng về phía4trước, sau đó cô ta đứng bật dậy, xoay người ném ga trải giường vào trong sọt rác.



“Xin...



xin lỗi!” Thấy Cam Như Ý có vẻ bình thường trở lại, Thẩm Phong mới dám thốt ra một câu.



Cam Như Ý không thèm liếc nhìn Thẩm Phong mà chỉ đứng đó soi gương, nhìn chăm chú, giống như mỗi một sợi tóc đều phải kiểm tra thật kĩ.



Đôi môi run rẩy, trông có vẻ vô cùng tức giận, nhưng lại không nổi nóng mà bình tĩnh như không hề quan tâm.



Cô ta đứng trước gương khoảng tầm mười phút thì xoay người chuẩn bị mở cửa.



Tay đã chạm đến nắm đấm cửa lại rút trở về, cô ta quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Phong một hồi.



Đôi môi lúc này lại càng run mạnh hơn, nhưng rốt cuộc vẫn kìm nén lại: “Lát nữa đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp.” Cam Như Ý dặn dò một cách bình tĩnh khiến Thẩm Phong không kịp phản ứng.



Anh ta ngẩn người mấy phút, sau đó mới bình thường trở lại rồi ra sức gật đầu.



Cam Như Ý dặn dò xong, chuẩn bị xuống dưới lầu một lần nữa.



Cửa đã hé mở rồi nhưng lúc này lại tiếp tục dừng lại.



“Không cần nữa, tôi sẽ tự xử lý chuyên mua thuốc.” Thẩm Phong thấy không bình thường, vội vàng đuổi theo vài bước, giơ tay kéo Cam Như Ý lại: “Anh...



anh đi.” Cam Như Ý nhìn Thẩm Phong vừa rồi mới vội vàng mặc quần lót lại thì trong lòng lại tiếp tục trở nên giận dữ! Cô ta là đứa con gái duy nhất của nhà họ Cam, bị một đứa con riêng cưỡng bức, nhưng bản thân lại không thể nổi giận được.



Hơn nữa đã đi đến bước này rồi, cô ta vẫn cần sự phối hợp của Thẩm Phong.



Cam Như Ý hít sâu một hơi, khoác tay mình lên tay Thẩm Phong: “Không cần nữa, anh và tôi kết hôn giả nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.



Thể cũng tốt, sau này coi như chúng ta kết hôn thật, có điều phải chờ đến khi chúng ta đánh bại được Thẩm Mạc mới có thể sinh con.” Rõ ràng tức đến chết nhưng trong lúc này cô ta vẫn phải tìm cách an ủi Thẩm Phong.



Ánh mắt Thẩm Phong sáng ngời, giống như thật sự nghe được một chuyện rất vui mừng, “Như...



Như Ý.” Câu sau do kích động mà nói không nên lời!



Cam Như Ý nhếch môi một cách tượng trưng, coi như an ủi Thẩm Phong rồi mở cửa đi ra ngoài.



Cho đến khi cửa đóng lại, đôi mắt Thẩm Phong mới dần dần lạnh đi.



Anh ta biết tại sao Cam Như Ý lại không để anh ta làm, chẳng qua là vì không tin tưởng anh ta.



Nhưng đứa trẻ này dù cô ta có muốn hay không thì cũng phải giữ lại!



Thẩm Phong vô thức híp mắt, phòng tránh kiểu gì thì người đầu gối tay ấp cũng khó phòng nhất! Anh ta còn có rất nhiều cơ hội để trói chặt người phụ nữ này.



Cam Như Ý chuẩn bị đi xuống thì nhìn thấy ánh mắt khinh thường phía dưới đồng loạt hướng lên trên, hầu như mọi ánh mắt đều là sự khinh bỉ.



Cô ta miễn cưỡng nhìn lướt qua khuôn mặt của tất cả mọi người.



Đương nhiên ánh mắt của cô ta sẽ dừng lại trên người Lâm Sở Sênh trước.



Thẩm Phong dám gài bẫy cô ta, sau lưng chắc chắn có người giúp đỡ.



Nhưng ngẫm lại thấy không có khả năng! Sau đó cô ta lại nhìn sang người khác.



Tầm mắt vừa khéo dùng trên người bác Cả Thẩm.



Ông ta đang nói chuyện với người giúp việc để người kia đi theo ông ta.



Trong lúc người giúp việc đang do dự thì nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Cam Như Ý liền chột dạ cúi đầu xuống.



Thẩm Phong không uống thứ mà người giúp việc đưa cho.



Sau khi bước vào trong, tiếng của hai người liền truyền ra ngoài, người giúp việc liền nghĩ ngay là có liên quan đến mình.



Người giúp việc căng thẳng đến nỗi hai tay siết chặt vào nhau, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.



Lúc này bác Cả Thẩm rất muốn khiến người giúp việc bình tĩnh lại.



Thật ra vô cùng đơn giản, chỉ cần ôm lấy người giúp việc, bày ra tư thể bảo vệ kiểu mờ ám là được, nhưng ông ta không thể làm được.



Bác Cả Thẩm muốn người giúp việc này chủ yếu là do cô ta có quan hệ với Thẩm Phong nên mới định thu nhận về để huấn luyện, sau này không chừng sẽ có tác dụng đối phó với Thẩm Phong.



Người làm bác Cả như ông ta sao có thể có quan hệ với người phụ nữ ông ta định cho Thẩm Phong được! Trong khoảng thời gian do dự ấy, Cam Như Ý đã đi xuống dưới, xông thẳng đến trước mặt bác Cả Thẩm và người giúp việc.



“Như Ý, ăn cơm thôi!” Bác Cả Thẩm vẫn rất bình tĩnh nói chuyện với Cam Như Ý.



Cam Như Ý tùy ý liếc nhìn bác Cả Thẩm, sau đó đột nhiên nhấc tay lên tát vào mặt người giúp việc.



Bốp! Đây chắc chắn là một âm thanh vang dội! Không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.



Người giúp việc bị tát đến ngẩn người, cô ta lấy tay ôm mặt, trong đầu kêu ong ong, mất hết khả năng suy nghĩ.



Cam Như Ý đánh xong thì trực tiếp lấy điện thoại ra gọi người của mình tới.



Vốn dĩ mấy người kia đều chờ ở trước cửa, cô ta gọi hai người bước vào, tay chỉ vào người giúp việc rồi ra lệnh đưa người giúp việc đi.



Người giúp việc bị người ta động đến cánh tay thì sợ đến nỗi khuôn mặt trở nên trắng bệch: “Đừng bắt tôi, tôi không làm gì hết, không làm gì hết!” Người giúp việc hét lên như vậy chứng tỏ rằng cô ta có vấn đề.



Có điều Lâm Sở Sênh nhất định phải can thiệp vào chuyện ầm ĩ này.



Cô bèn dứt khoát chặn ở chỗ mấy người này lại, “Như Ý, cô làm thế có phải hơi tùy tiện rồi không? Tôi thuê người này về, có chuyện gì thì cô cũng phải nói cho tôi biết.” Cam Như Ý cũng không có ý định làm ầm ĩ ra ngoài.



Đây là nhà họ Thẩm, đừng nói cô ta, mà ngay cả ba Cam đến cũng không xông vào được.



Cam Như Ý không sốt ruột mà chậm rãi bước tới trước mặt Lâm Sở Sênh: “Cô nói cũng phải, người phụ nữ này không có mắt, quyến rũ ai mà chẳng được lại cứ phải quyến rũ người đàn ông của tôi.



Nên biết rằng, phụ nữ như chúng ta không chấp nhận được nhất chính là hạt cát như thế.” Nghe thấy lời này, Lâm Sở Sênh rất muốn bật cười.



Cái gì gọi là không thể nào chấp nhận hạt cát? Trước kia cô ta không nói như vậy.



Chuyện Thẩm Mạc lúc đó, cô ta đã nói là đàn ông có mấy ai không thích ăn ngoài! Đương nhiên là lời nói của trước đây chắc chắn không thể nhắc tới vào ngay lúc này.



“Không, tôi không có...



Tôi không quyến rũ cậu ta.



Tôi chỉ muốn cậu ấy cho tôi một công việc!” Người giúp việc rất thật thà, trong lòng nghĩ gì thì nói nấy.



Đương nhiên, chuyện bác Cả Thẩm đưa thuốc cho cô ta, chỉ cần không phải đứa ngốc liền biết không thể nói ra vào lúc này được.



Lâm Sở Sênh liếc nhìn người giúp việc rồi lại hướng ánh mắt về phía Cam Như Ý: “Nếu như cô thấy cô ta ở đây chướng mắt thì tôi có thể đuổi việc cô ta ngay bây giờ.



Cô là người học luật, trói cô ta đi như vậy thì không thích hợp cho lắm!” Lâm Sở Sênh ở đó vật lộn với Cam Như Ý, còn bác Cả Thẩm cũng đổ mồ hôi không ngớt.



Nhưng ông ta lại không thể ra mặt mà chỉ có thể đứng nhìn.



Thật ra Cam Như Ý rất muốn nói một câu, nhà họ Thẩm xuất thân là xã hội đen, thế mà còn ra vẻ đàng hoàng nói chuyện luật pháp với cô ta, thật là nực cười! Nhưng Cam Như Ý cũng không thể nói ra lời này.



Ba Thẩm tốn biết bao công sức mới tẩy trắng được cho anh em dưới quyền, ai vạch trần sự thật vào lúc này thì chính là đánh vào mặt của mấy người này.



“Chị dâu nói phải, chỉ dựa vào điểm này mà đưa người đi thì đúng là không thỏa đáng lắm.” Cam Như Ý gật đầu, ngữ điệu trở nên chậm lại giống như đã bị thuyết phục.



Nhưng người giúp việc và bác Cả Thẩm vẫn chưa thả lỏng người thì lại nghe thấy Cam Như Ý nói tiếp một câu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom