• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (7 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-369

Chương 381: Điều quan trọng nhất của hạnh phúc chính là chữ ở phía trước




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82187.png

Xem ảnh 2
82187_2.png
Sáng sớm hôm nay vừa bị giày vò rất lâu nên cơ thể của Lâm Sở Sênh chắc chắn không chịu nổi.



Thẩm Mạc bỗng nhiên mất tinh thần, nằm mềm nhũn trên người Lâm Sở Sênh.



Thân hình của Thẩm Mạc tuy được giữ gìn rất tốt, nhưng suy cho cùng cũng là đàn ông, cân nặng nhất định không hề nhẹ! Lâm Sở Sênh bị đè đến nỗi ánh mắt bắt đầu thay đổi, nỗi bực tức ấy chắc chắn không dễ nguôi ngoai: “Đè chết bà rồi!” Lâm Sở Sênh nhớ tới câu thoại ở trong phim, cô lập tức dùng trong hoàn cảnh này luôn.



Giọng nói mềm mại, khẽ khàng lại càng bộc lộ được lời không thể nói ra.




Lâm Sở Sênh cau mày, kết3quả này có vốn đã nghĩ tới, chỉ là không ngờ nhanh như vậy mà Cam Như Ý đã lấy được tin tức mà cô nghĩ đến rồi.

Lâm Sở Sênh vừa xem được một lúc thì bên kia đã thu hồi lại tin nhắn.

Xem ra Trịnh Điềm cũng sống không dễ dàng gì, nếu không thì sẽ chẳng cẩn thận đến mức này! Nghĩ tới trong bụng Trịnh Điểm còn có một đứa trẻ, không thể nào chịu được sự giày vò này, Lâm Sở Sênh ngoài than thở ra, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được cách nào khác.

Cô có lòng muốn nói một tiếng cho Trịnh Điềm biết, không cần phải gửi tin cho cô một cách căng thẳng như vậy, nhưng chỗ Trịnh Điềm nói chuyện2cũng không được tiện.

Lâm Sở Sênh nói chuyện với Trịnh Điềm ở đây mấy lần, cũng không đoán ra được Trịnh Điềm rốt cuộc đang nghĩ gì.

Trời vẫn còn lạnh như thể đã bắt đầu tắm nước lạnh, sức khỏe có tốt đến đâu cũng sẽ không chịu nổi! Có điều ngẫm lại, miệng Lâm Sở Sênh lại nhếch lên.

Người ta nói đàn ông là động vật chỉ nghĩ bằng thân dưới, anh thèm khát chạm vào cô như thế, đó là vì trong lòng người đàn ông này có cô.

Nghĩ tới những người phụ nữ mà Thẩm Mạc từng từ chối cũng có thể coi là mỗi người một vẻ, cái gì nên có thì đều có, nhưng Thẩm Mạc vẫn không động lòng còn gì? Lâm2Sở Sênh nằm trên giường, cũng chẳng có việc gì cả, cần nghỉ thì nghỉ thôi! Nước trong phòng tắm vẫn chảy ào ào không ngừng, Lâm Sở Sênh đoán chừng trời còn sớm, dứt khoát nằm nghỉ ngơi cho xong.

Mắt vừa mới nhắm lại, điện thoại đã rung mấy hồi.

Tin nhắn là của Trịnh Điềm gửi tới, nói là Cam Như Ý và Cam Cửu đòi người rồi.

Nghe thấy giọng điệu của Lâm Sở Sênh thay đổi, Thẩm Mạc gào to một tiếng, gần như nhảy dựng lên.

Sau khi ngồi dậy, Lâm Sở Sênh liền nghe thấy tiếng cửa mở.

Thẩm Mạc đã đi vào nhà vệ sinh, sau đó anh mở nước chảy ào ào ở bên trong.

Không cần nghĩ Lâm Sở Sênh cũng biết Thẩm Mạc9chắc chắn đang mở nước lạnh.

Lâm Sở Sênh đứng dậy lấy một hộp thuốc cảm cúm ở trong nhà đặt lên đầu giường.

Lâm Sở Sênh vừa xem được một lúc thì bên kia đã thu hồi lại tin nhắn.



Xem ra Trịnh Điềm cũng sống không dễ dàng gì, nếu không thì sẽ chẳng cẩn thận đến mức này! Nghĩ tới trong bụng Trịnh Điểm còn có một đứa trẻ, không thể nào chịu được sự giày vò này, Lâm Sở Sênh ngoài than thở ra, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được cách nào khác.



Cô có lòng muốn nói một tiếng cho Trịnh Điềm biết, không cần phải gửi tin cho cô một cách căng thẳng như vậy, nhưng chỗ Trịnh Điềm nói chuyện cũng không được tiện.



Lâm Sở4Sênh nói chuyện với Trịnh Điềm ở đây mấy lần, cũng không đoán ra được Trịnh Điềm rốt cuộc đang nghĩ gì.



Lâm Sở Sênh day ấn đường, với tình hình bây giờ, ngoài câu “Người sống ở đời, chuyện không như ý chiếm đến tám chín phần” thì cô chẳng nghĩ ra được cách nói nào khác hay ho hơn.



Một hồi sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, bảo là người giúp việc Cam Như Ý đưa đi trước đó đã trở về rồi.



Lâm Sở Sênh cũng lười nhìn xem người giúp việc đó có bị hành hạ gì hay không, chỉ cần báo lại một tiếng rồi đưa người qua cho bác Cả Thẩm là được.



Dù sao thì chỗ cô cũng không cần! Đương nhiên, vì đã để lộ ra ngoài rồi nên bác Cả Thẩm có giữ lại người phụ nữ này cũng chẳng ích gì.



Nhưng con người ta lúc cần lơ mơ thì vẫn phải ra vẻ lơ mơ, chuyện của người nào thì người nấy tự đi xử lý.



Lâm Sở Sênh cũng khá là dân chủ.



Nếu người giúp việc này thật sự không muốn đi thì cô tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cô ta.



Cùng lắm thì cho kết toán lương, không làm việc nữa! Nhưng người giúp việc này cần phải nghĩ cho kĩ.



Cô ta đắc tội với quan lớn như thế, nếu còn mất việc nữa, sau này cô ta ra ngoài sẽ gặp biết bao khó khăn? Đương nhiên nếu đi theo bác Cả Thẩm thì cô ta cũng chưa chắc đã có quả ngon để ăn! Lâm Sở Sênh không hề thấy đồng cảm với loại người này.



Nếu như không phải người giúp việc này có suy nghĩ vượt quá thân phận của mình thì chắc chắn sẽ không đến nỗi bị người ta lợi dụng đến bước đường này.



Con người ta một khi đã mơ tưởng đến thứ mà mình không nên có thì sẽ cách xui xẻo không bao xa.



Nhân cơ hội này, Lâm Sở Sênh có thể nhắc khéo đám giúp việc ở đây đừng đứng núi này trông núi nọ, không có bản lĩnh thì vẫn nên giữ bổn phận cho tốt, trung thực hiền lành là được! Lâm Sở Sênh sắp xếp cho người giúp việc kia xong thì quay lại chuẩn bị nghỉ ngơi.



Lúc cô bước vào, Thẩm Mạc vừa khéo đi ra.



Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thẩm Mạc vốn đã bình ổn trở lại, nhưng sau cái liếc mắt này lại lập tức trở nên rạo rực.



Sau đó anh lại vội vàng chạy vào nhà vệ sinh một lần nữa.



Lâm Sở Sênh bất lực lắc đầu, tuy cô hiểu được ý nghĩ của Thẩm Mạc, cũng tin tưởng tình cảm của anh, nhưng vẫn cảm thấy biểu hiện của anh thật quá khoa trương.



“Đến mức này cơ à?”



Lâm Sở Sênh nghĩ gì trong lòng liền nói ra như thế.



Bởi vì cánh cửa bị đá một cái rồi bị bật trở lại, ở giữa có một khẽ hở, cho nên lời Lâm Sở Sênh nói vẫn truyền tới tại Thẩm Mạc một cách rất rõ ràng.



Vốn dĩ Thẩm Mạc rất ngoan ngoãn xả nước lạnh để tắm rửa, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy không thoải mái trong lòng nên anh dứt khoát lau sạch người.



Lâm Sở Sênh còn chưa bước tới cạnh giường thì đã bị Thẩm Mạc bề ngang người lên, ném thẳng lên giường.



Lâm Sở Sênh bị ngã đến choáng váng, vẫn chưa kịp nhận ra xem đã xảy ra chuyện gì thì cơ thể của Thẩm Mạc lại đè lên người có một lần nữa.



Thẩm Mạc ném khăn tắm xuống đất, hai tay cởi bỏ quần áo của Lâm Sở Sênh.



Thẩm Mạc lên cơn điên thì tay chân nhỏ nhắn này của Lâm Sở Sênh không hề có tác dụng ngăn cản nào!



Bộ quần áo của Lâm Sở Sênh rời khỏi cơ thể có một cách nhanh chóng và gọn lẹ.



“Anh lại hành hạ gì em nữa?” Trong lòng Lâm Sở Sênh lúc này căng thẳng đến nỗi cái gì cũng nói ra được.



“Chúng ta vui sướng cùng hưởng, cực khổ cùng chịu!” Cơ thể của Lâm Sở Sênh từng bị thương, nên chắc là không thể làm thật được.



Nhưng mà điều đó không thể ảnh hưởng đến việc Thẩm Mạc dùng cách khác giày vò Lâm Sở Sênh.



Cũng ngay tại lúc này, Lâm Sở Sênh mới biết được hóa ra trên đời này không chỉ có thuốc mới khiến bản thân sa ngã mà còn có tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng.



Đêm ấy, cuối cùng Lâm Sở Sênh cũng biết tại sao Thẩm Mạc phải tắm nước lạnh.



Cô nghĩ cô cũng sắp phải thể rồi! Lâm Sở Sênh ở dưới người Thẩm Mạc, nói lời anh muốn nghe.



Rồi sau đó bất kể cô khóc lóc ủ ôi thế nào cũng không nhận được sự thỏa mãn.



Cuối cùng Lâm Sở Sênh cũng hối hận.



Cô thề sau này tuyệt đối sẽ không cười nhạo Thẩm Mạc nữa.



Đêm ấy hai người giày vò nhau đến nỗi cạn kiệt sức lực mới coi như kết thúc.



Cũng không biết đã ngủ say từ lúc nào, đến khi tỉnh dậy, mùi hương đặc biệt vẫn chưa tan hết.



Gương mặt Lâm Sở Sênh đỏ ửng lên, cô không dám nhìn sang Thẩm Mạc.



Thẩm Mạc vươn cánh tay ra ép Lâm Sở Sênh tựa vào vai mình.



Cô không khỏi cảm thán một tiếng.



Trước đó hai người đã làm hòa nhưng cứ cảm thấy thiếu đi thứ gì đó.



Lúc hai người ở bên nhau một lần nữa, Thẩm Mạc mới phát hiện hóa ra là thiếu một chút này! Hạnh phúc, hạnh phúc, có H+ mới có phúc! * Hạnh (#) và H (tt) là từ đồng âm khác nghĩa.



Đương nhiên, Thẩm Mạc không thể nghĩ nhiều thêm về chuyện này.



Sau một hồi, Thẩm Mạc lại chạy đi tắm nước lạnh.



Thấy dáng vẻ chật vật của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh vẫn rất muốn cười, nhưng nhớ tới kết cục của chính mình thì chỉ hơi nhếch môi, cuối cùng cũng đành phải giấu đi.



Đương nhiên để tránh việc Thẩm Mạc lại đổi cách khác để giày vò bản thân, Lâm Sở Sênh quyết định biến mất ngay lập tức.



Cô tranh thủ từng giây từng phút mặc quần áo của mình rồi chạy nhanh xuống lầu! Hôm nay là ngày đầu thầu, sáng nay mới có thể quyết định được bản kế hoạch có tính khả thi.



Sáng sớm chắc chắn sẽ có người tăng ca, Lâm Sở Sênh đến bữa sáng cũng chưa ăn, thậm chí đến cả đánh răng cũng chưa mà chuẩn bị lên công ty làm luôn.



Đến lúc Thẩm Mạc ra ngoài, xe của Lâm Sở Sênh đã sớm rời khỏi khu vườn lớn của nhà họ Thẩm.



Thẩm Mạc không nhịn được cười một tiếng.



Có điều anh vẫn dặn dò người giúp việc làm đồ ăn sáng cho Lâm Sở Sênh, anh sẽ mang đến cho cô.



Ngôi biệt thự này chắc chắn không giống với biệt thự trước kia của bọn họ.



Ở đó có thể không cần người giúp việc nào, còn ở đây thì lại không thể.



Căn nhà này đại diện cho nhà họ Thẩm, bất cứ lúc nào cũng không thể để nó hiện ra vẻ sa sút được.



Lúc Thẩm Mạc xuống lầu thì nhận được tin ở bên phía anh, tất cả đều rất tốt.



Có điều mẹ Thẩm đã xuất gia, sau này sẽ yên tâm tụng kinh, cũng có dặn Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh nếu không có việc gì thì đừng đến tìm bà.



Trong lòng Thẩm Mạc khẽ cảm động, chuyện hôm nay có thể thuận lợi như vậy cũng một phần là nhờ công mẹ Thẩm.



Tình yêu đến trễ của mẹ khiến cho tâm trạng của anh trở nên hơi phức tạp.



Chỉ thất thần trong chốc lát, anh lại quay lại làm việc của mình.



Chờ người giúp việc làm xong bữa sáng, Thẩm Mạc sẽ đem đến công ty cho Lâm Sở Sênh.



Vì đến sớm nên trong công ty còn chưa bật hết đèn.



Có điều khi lên đến tầng của bọn họ thì đã có rất nhiều người có mặt, những người bận rộn đa số là người thuộc tổ trong nước của Lâm Sở Sênh.



Mấy ngày nay bận bịu chuyện thu mua, còn phải nhanh chóng đưa ra bản kế hoạch, mấy người này gần như thường xuyên tăng ca và đến sớm.



Đương nhiên cũng có một vài người của bên Thẩm Mạc cũng có mặt, nhưng lại đơn giản hơn, chủ yếu là đối phó với những việc ở nước ngoài.



Bởi vì lệch múi giờ nên bên kia có một số việc cần bên này nối tiếp vào ban đêm.



Thẩm Mạc đến phòng làm việc, Lâm Sở Sênh đang đi từ trong đó ra, liếc nhìn hộp giữ nhiệt trong tay Thẩm Mạc rồi bước vài bước ra ngoài, sau đó nghĩ đến điều gì đó, cô lại quay lại lấy đồ từ trong tay Thẩm Mạc.



Toàn bộ quá trình Lâm Sở Sênh không hề nói câu nào.



Sau khi Lâm Sở Sênh cầm đi liền đi vào phòng họp của nhóm bọn họ.



Bởi vì hôm nay Thẩm Mạc muốn đưa đồ ăn đến, cho nên làm món khá là dễ cầm, thậm chí còn không cần dùng đũa cũng được.



Thẩm Mạc nhìn vào trong, Lâm Sở Sênh bảo mấy người cùng ăn.



Tuy không thể nói mọi người đều no, nhưng cứ lót dạ trước đã, không đến nỗi đói tới mức mất hết tinh thần.



Thẩm Mạc ở bên ngoài nhìn hồi lâu rồi lại nhìn điện thoại của mình.



Anh tới sớm như vậy chẳng qua là muốn ăn cùng với Lâm Sở Sênh một bữa cơm.



Bây giờ anh rất muốn nói một câu thô lỗ là “Ăn cái con khỉ!” Thẩm Mạc tức giận quay trở về phòng làm việc của mình, anh nhìn cánh cửa cố tình xây giữa phòng làm việc của hai người, hờn dỗi mà đá vào một cái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom