• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (1 Viewer)

  • thien-kim-bao-thu-374

Chương 386: Phụ nữ xấu, đàn ông có yêu không?




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85643.png

Xem ảnh 2
85643_2.png
“Còn nữa.” Trương Nhất Nhất nói xong lại gỡ lần lượt các ngón tay của Quận Cái Hoa ra khỏi cửa sổ xe, “Tôi và anh không quen biết gì nhau, giả thâm tình như vậy thì chắc chỉ có người trong giới các anh mới có thể chấp nhận nổi, tôi không có phúc hưởng đâu.” Trương Nhất Nhất nói xong liền kéo cửa sổ xe lên.



Quân Cái Hoa kích động đứng đó vỗ vào cửa sổ thủy tinh, nhưng tiếc là chẳng có chút tác dụng nào cả.



Thấy đối phương chỉ để lại cho mình một đống khói xe, trừ việc tức giận đến mức giậm chân ra thì anh ta cũng chẳng thể làm gì khác.



Đợi đến khi chiếc xe đã đi xa không còn thấy bóng dáng đâu nữa, Quận Cái Hoa mới quay đầu lại, nhìn trợ lý vừa hiến kế cho mình, tức đến mức không để đâu cho hết.



Nói gì mà người đang muốn lấy chồng như Trương Nhất Nhất thì chỉ cần có người đàn ông nào đối xử tốt với mình là cô ta sẽ lên giường với người đàn ông đó.



Nhưng kết quả thì sao? Hôm qua anh ta vừa bị chụp ảnh lén, người ta yêu cầu một khoản tiền chuộc rất lớn, nghĩ đến việc này anh ta lại sốt ruột phát điên lên được.



Vốn tưởng là có thể bám váy được một cô nàng nhà giàu, nhưng cuối cùng lại chẳng đâu vào đâu.



Trên xe, Trương Nhất Nhất dựa vào ghế nghỉ ngơi.



Lâm Sở Sênh liếc nhìn cô ấy, cô không thể làm gì mà chỉ có thể thở hắt ra một hơi thật dài.



Trước kia Trương Nhất Nhất ghét nhất là việc lục đục với nhau, cô ấy học Taekwondo cũng là vì muốn cứ thế xông lên đánh người mà bản thân thấy không vừa mắt.



Nếu là trước kia thì gã Quân Cái Hoa này chắc là đã thực hiện được ý đồ xấu của mình rồi.



Nhưng bây giờ Trương Nhất Nhất lại nhìn thấu anh ta, chứng tỏ là cô ấy đã trưởng thành, nhưng với tư cách là người từng trải, Lâm Sở Sênh hiểu rõ hơn ai hết, rằng trưởng thành là chuyện đau đớn biết nhường nào.



Dường như cảm nhận được sự chú ý của Lâm Sở Sênh, Trương Nhất Nhất từ từ mở mắt ra, nhìn thấy rõ vẻ đau lòng trong mắt Lâm Sở Sênh, cô cười cười, “Được rồi, nhìn cậu đau khổ như kiểu tớ bị người ta chơi ấy.



Yên tâm đi, tớ lớn như vậy rồi, còn bị ai lừa được nữa?” An ủi Lâm Sở Sênh vài câu, Trương Nhất Nhất lại tự thở dài, “Cậu nói xem, nếu như số người theo đuổi tớ nhiều lên, tớ có nên dựng một sân khấu rồi ném quả tú cầu hay gì đó không?” Thấy Trương Nhất Nhất vẫn còn tâm trạng nói đùa, Lâm Sở Sênh mới nở một nụ cười thật tươi.



Sau khi chương trình được phát sóng, trên mạng liền có rất nhiều bình luận, ngày hôm sau Trương Nhất Nhất cũng được tìm kiếm nhiều hơn hẳn.



Chuyện này đã kéo về cho Trương Nhất Nhất không ít hoa đào, có những người sẵn lòng kết bạn với Trương Nhất Nhất, cũng có người là vì ý của ba mẹ, dù sao thì một loạt các buổi xem mắt đã được lên lịch trước đến tận tháng tư.



Mặc dù cũng có hoa đào nát, nhưng dù sao thì bây giờ Trương Nhất Nhất cũng đang đi tìm mối duyên hợp mắt giữa đám đông, vậy nên dù có nát hay không thì cứ có hoa đào là được.



Tất nhiên, đây đều là chuyện của sau này.



Sau khi đưa Trương Nhất Nhất về nhà, Lâm Sở Sênh mới quay về.



Cô vốn tưởng là giờ này thì Thẩm Đại cũng đã đi ngủ rồi, nhưng không, đôi mắt nhỏ ấy vẫn mở lớn, còn đang chớp chớp, miệng thì ngáp to nhưng lại không chịu ngủ.



Người giúp việc báo lại là Thẩm Đại đã ở trong tình trạng này một tiếng rồi, nhưng dù có dỗ thế nào thì con bé cũng không chịu ngủ.



Nghe xong, sắc mặt Lâm Sở Sênh liền thay đổi, con gái khác thường như vậy, phản ứng đầu tiên của cô là liệu có phải con bé có gì đó không thoải mái hay không? Nhưng khi sờ lên trán thì tất cả mọi thứ đều bình thường.



Nhưng mà khi Lâm Sở Sênh vừa đặt tay xuống thì Thẩm Đại đã túm lấy cô bằng bàn tay nhỏ bé của mình, còn í ới gì đó trong miệng: “Mẹ, mè, me...” Lâm Sở Sênh lập tức cảm động đến mức chảy cả nước mắt.



Thật sự không còn gì có thể ấm áp hơn bây giờ.



Lâm Sở Sênh bế Thẩm Đại lên, vốn dĩ cô còn định trêu chọc con bé một lát, nhưng vừa được cô bế lên thì đôi mắt nhỏ của Thẩm Đại đã chớp chớp rồi díu hết lại vào nhau, rõ ràng là buồn ngủ đến mức không mở mắt ra ni nữa.



Một phút, Lâm Sở Sênh chỉ bể Thẩm Đại có một phút thôi mà con bé đã ngủ thiếp đi rồi.



Người giúp việc nhìn xong cũng thấy rất kì lạ, chẳng lẽ cô nhóc này đã biết đợi mẹ về rồi? Vậy ra con bé cứ thức suốt như vậy là để đợi Lâm Sở Sênh về nhà ư? Lâm Sở Sênh ôm Thẩm Đại, dù thế nào thì cô cũng không muốn buông con bé ra.



Bây giờ có bảo cô phải liều mạng mình vì Thẩm Đại thì cô cũng sẵn lòng.



Nếu Lâm Sở Sênh không bế Thẩm Đại đến lúc cả hai tay tê rần đi thì có thật sự không nỡ thả con bé xuống.



Khi đặt con xuống giường, Lâm Sở Sênh cũng nằm xuống theo, vừa nằm xuống thì mọi mệt mỏi mới bắt đầu ập đến.



Sau khi nằm được hơn nửa tiếng, Lâm Sở Sênh mới bắt đầu tắm rửa.



Nhưng mà khi tắm rửa, Lâm Sở Sênh cũng không đóng cửa lại, cô sợ con gái khóc mà mình lại không nghe thấy.



Đợi đến khi thu dọn xong, Lâm Sở Sênh mới rảnh rỗi nằm lướt điện thoại, trên màn hình không hề có cuộc gọi nhỡ nào.



Lâm Sở Sênh nhếch miệng, cô vốn tưởng là mình tỏ tình với Thẩm Mặc trong chương trình như vậy, dù thế nào thì anh cũng phải gọi cho cô hoặc gì đó, nhưng nào ngờ là anh lại chẳng làm gì cả.



Rõ ràng là Thẩm Mặc đang ra vẻ.



Lâm Sở Sênh lướt mạng, lúc này cô vẫn phải giữ thể diện cho anh đến cùng.



Thẩm Mặc vẫn còn đang tức giận đúng không? Cô liền lên mạng đặt một bộ đồ nội y quyến rũ, đợi khi nào Thẩm Mặc quay về, cô sẽ mặc cho anh xem.



Tất nhiên, Lâm Sở Sênh không phải là người không có giới hạn, sau khi làm xong mọi chuyện mà Thẩm Mặc vẫn còn dám ra vẻ nữa thì chắc chắn cô sẽ trở mặt.



Suy nghĩ đâu vào đẩy xong xuôi, Lâm Sở Sênh mới thỏa mãn đi ngủ.



Thậm chí cô còn có cảm giác rất mong chờ xem bao giờ Thẩm Mặc về.



Sau đó nếu anh vẫn còn giận dỗi thì cô có thể đường đường chính chính bắt nạt anh rồi.



Thầm nghĩ đến chuyện vui, Lâm Sở Sênh cũng cảm thấy ngủ ngon hơn.



Lúc Lâm Sở Sênh ngủ thiếp đi, cô mơ màng thấy một giấc mơ rất đẹp, nhưng đúng lúc này thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.



Cô còn tưởng là Thẩm Mặc gọi đến nên quay người mặc kệ anh, nhưng rồi nhớ đến con gái còn đang ngủ, cô liên tỉnh táo lại, ngồi phắt dậy, lập tức cầm điện thoại chuyển sang chế độ yên lặng.



Cô không muốn vì chuông điện thoại của mình mà khiến con tỉnh ngủ.



Vốn dĩ Lâm Sở Sênh còn định bước xuống giường nghe điện thoại, nhưng nhìn vào hai chữ Vân Ly trên màn hình, cô chợt dừng tay.



Cô không ngờ Vân Ly đã biến mất lâu như vậy rồi, giờ lại gọi điện cho cô.



Lâm Sở Sênh thầm nghĩ, chẳng lẽ là có việc gì? Những ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, không đúng, bây giờ là hai giờ đêm rồi, có thể có chuyện gì chứ? Dù là có việc gì đó gấp thì cũng không nên gọi cho cô mới đúng.



Lâm Sở Sênh lại thầm nghĩ, liệu có phải Vân Ly mới bị kích thích nên đi uống rượu, giờ này rồi thì chỉ có lý do này là hợp lý nhất thôi.



Lâm Sở Sênh nhắm hờ mắt, thật ra cô đang do dự liệu có nên nghe hay không? Điều Vân Ly cần nhất bây giờ chính là sự dịu dàng, nhưng người cho anh ta sự dịu dàng ấy không nên là cô.



Vân Ly cũng đã từng giúp Lâm Sở Sênh làm không ít việc, nhưng cũng vì cảm kích anh ta đã giúp mình, nên cô mới cắt đứt triệt để như vậy.



Lâm Sở Sênh tự hỏi cô đã làm điều gì khiến Vân Ly hiểu lầm hay có hành động nào mập mờ hay chưa? Sao lại khiến Vân Ly rơi vào lưới tình? Nếu cô không có thái độ rõ ràng hơn thì chỉ sợ Vân Ly sẽ càng không thoát ra được.



Cô vốn tưởng Vân Ly gọi một cuộc điện thoại xong thì sẽ không gọi nữa, nhưng chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên.



Vân Ly đã gọi tổng cộng bảy cuộc điện thoại.



Điều này lại càng khiến Lâm Sở Sênh tin tưởng hơn vào việc Vân Ly đã uống rượu say nên mới gọi nhiều như vậy.



Đúng lúc Lâm Sở Sênh đang cân nhắc xem mình có nên tắt máy hay không thì người cô sắp xếp ra ngoài gọi điện đến, “Lâm tổng, hình như bên phía khu mộ có người đang đánh nhau, cô có muốn đến xem thử không?” Điện thoại vừa được kết nối, cấp dưới liên đi thẳng vào vấn đề chính.



Lâm Sở Sênh hơi nheo mắt lại, giờ này rồi không nên có người ở đó mới đúng.



Hôm nay Lâm Sở Sênh tham gia chương trình kia, thật ra cũng chỉ là để cho Thẩm Phong xem.



Đúng như những gì trước kia cô suy đoán, Thẩm Phong chắc chắn sẽ nhân dịp cuối năm đồng người, loạn lạc về nước một chuyến kiểm ít tiền.



Hôm nay Lâm Sở Sênh lại còn cố ý nói trong chương trình là mình sẽ không dùng tranh thêu Tô Châu.



Điều này càng nhắm vào anh ta hơn, cô không cần mấy thứ anh ta làm nên anh ta chắc chắn sẽ không thể kiếm được tiền.



Nếu về mà không thu hoạch được gì như vậy thì chắc chắn Thẩm Phong sẽ không cam lòng.



Mà dù Thẩm Phong có cam lòng thì bà mẹ tham lam của anh ta chắc chắn sẽ không cảm thấy như vậy.



Lúc ba Thẩm được chôn cất, anh em nhà họ Thẩm và Thẩm Phong đều nhìn thấy trong đó được đặt ít đồ tốt.



Bây giờ cách kiếm tiền nhanh nhất đó là đi trộm đồ ở trong mộ.



Vốn dĩ luôn có người trông coi mộ, nhưng bây giờ đã gần hết năm rồi, làm gì còn có ai có tâm tư để trông coi cẩn thận nữa, vừa khéo lại tạo cơ hội cho Thẩm Phong.



Mấy ngày qua, Lâm Sở Sênh cho người trốn ở một nơi bí mật gần khu mộ, chỉ cần gặp được Thẩm Phong thì dù Thẩm Phong ngồi phương tiện giao thông gì để ra ngoài cũng phải lắp thuốc nổ xuống phía dưới.



Đối với loại rác rưởi này, Lâm Sở Sênh chắc chắn sẽ khiến anh ta đến được không về được.



Tất nhiên, Lâm Sở Sênh cũng có chuẩn bị cả phương án dự phòng, ngộ nhỡ Thẩm Phong không chết thì anh ta vẫn mắc tội danh trộm cắp và mưu sát, như vậy cũng đủ khiến anh ta phải chịu tội rồi.



Dù thế nào thì Thẩm Phong cũng không thể ra nước ngoài được nữa.



Dù là bị nổ chết hay là ngồi tù thì Lâm Sở Sênh cũng sẽ không để cho anh ta sống yên ổn.



“Đi xem.” Lâm Sở Sênh nghĩ, vẫn cảm thấy nên cho người đi xem thì yên tâm hơn.



Thẩm Phong đã thò đầu ra rồi, cô cũng không sợ gì mà đánh rắn động cỏ nữa, cùng lắm thì thêm người, tuyệt đối không thể để cho anh ta chạy mất.



Đúng là Thẩm Phong đã đến, anh ta ra nước ngoài rồi mới hiểu ra, mới đầu chưa quen với cuộc sống nơi này, có rất nhiều khoản cần chi tiêu, mấy đồng anh ta cuỗm được lại chẳng đủ dùng, chính vì thế nên anh ta mới mạo hiểm về nước kiếm tiền.



Cũng may là bây giờ chính sách đã tốt hơn trước, không cần phải chôn xác xuống đất nữa, cũng không cần xây mấy khu mộ lớn có cơ quan, chỉ cần cậy gạch ra là có thể dễ dàng đào được hũ tro cốt của ba Thẩm.



Vừa nhìn thấy thứ này, mắt Thẩm Phong và người tình của ba Thẩm liền sáng bừng lên, cũng quên mất việc khu mộ là nơi u ám cỡ nào, cứ thế nhào tới.



Người tình của ba Thẩm mở nắp hũ tro cốt, lấy hết đồ ở trong đó ra, còn về phần tro cốt của ba Thẩm, bà ta cứ thể đặt xuống đất.



“Con trai, chúng ta giàu rồi!” Người tình của ba Thẩm kích động hô lên, bây giờ càng ngày bà ta càng hiểu rõ tiền tốt đến nhường nào, đã sống hơn nửa đời trong sự sung sướng giàu có, đột nhiên bảo bà ta phải tiết kiệm, bà ta thật sự không chịu nổi.



Nhưng Thẩm Phong lại không hề phản ứng lại với vẻ kích động của người tình ba Thẩm.



Lúc này người tình của ba Thẩm mới nhận ra được là có gì đó không bình thường.



Sau khi quay đầu lại, bà ta thấy Thẩm Phong đang giơ cao tay lên, trong tay anh ta còn có con dao gọt hoa quả đang lóe sáng dưới ánh trăng.



“Con trai, con định làm gì vậy?” Người tình của ba Thẩm bỏ tay ra, ném hết mọi thứ xuống đất, vừa hỏi vừa đứng lên định bỏ chạy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom