• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (1 Viewer)

  • thien-kim-bao-thu-376

Chương 388: Ai xấu xa hơn nào




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85645.png

Xem ảnh 2
85645_2.png
Nói cách khác thì chẳng thể dừng nó lại giữa chừng được nữa rồi.



Mẹ Thẩm kinh hãi lùi về phía sau, thậm chí bà còn không dám mở mắt ra, “Tiểu, Tiểu, Tiểu.” bà gọi ba tiếng liên tiếp nhưng mãi chẳng thể thốt nổi từ “Mạc”.



Giờ có nói gì cũng đã muộn rồi.



Bác Cả Thẩm tính toán nhanh trong đầu nhưng lại chẳng nghĩ ra được bất cứ cách nào cả.



Ông ta thật sự chẳng có cách nào để giải quyết chuyện ngày hôm nay.



“Ba, ba cứu con với, con không muốn chết, con không muốn chết!” Thẩm Phong thì thào nói, giọng nói lí nhí. Không phải là anh ta không muốn nói lớn tiếng mà là không dám, anh ta thật sự rất sợ tiếng hét của mình sẽ khiến đống thuốc nổ này nổ nhanh hơn.



Ba Thẩm nãy giờ vẫn luôn im lặng, cuối cũng cũng ho khan một tiếng, xem như chuẩn bị đáp lại hành động của anh, “Thẩm Mạc, nếu như hôm nay Thẩm Phong thật sự có chuyện thì mày đừng hòng nhận được đồng nào của Thẩm Thị!”



Nghe xong lời nói của ba Thẩm, Thẩm Mạc đột nhiên bật cười, anh đạp mạnh chân xuống đất sau đó dần dần chuyển động, “Nếu như ngay đến cả việc người phụ nữ của mình mà tôi còn không bảo vệ được thì còn cần gia tài bạc triệu làm gì nữa?”



Lời của Thẩm Mạc khiến tất cả những người có mặt ở hiện trường đều cảm thấy sốc. Mọi người đều nghĩ rằng đây mới chính là dáng vẻ nên có của một người đàn ông.



Tiếng “tích tắc” của đồng hồ vẫn liên tục vang lên.



Thật ra hai mươi giây trôi qua rất nhanh…



Thẩm Phong thấy sắp nổ đến nơi thì run bần bật, “Anh, em sai rồi, em sai rồi, chỉ cần anh tha cho em thì việc gì em cũng làm. Em không tranh giành Thẩm Thị với anh nữa, em sẽ không bao giờ quay về nhà họ Thẩm nữa. Anh, nếu anh vẫn chưa hết giận thì anh cứ bán em sang Ấn Độ, làm trai bao cũng được, làm sao cũng được hết!”



“Tích tắc.”



Đồng hồ vẫn đang chạy.



Mặc dù điều khiển từ xa đã hỏng nhưng Thẩm Phong vẫn cảm thấy Thẩm Mạc có thể khống chế được kíp nổ, cho nên anh ta liên tục cầu xin tha thứ, “Anh Hai, em xin anh, em thật sự cầu xin anh, anh làm gì em cũng được. Anh cho em ngủ với đàn ông, để em đóng phim đồi trụy, chặt tay chân em cũng được, miễn là anh để cho em sống thì anh muốn làm gì cũng được hết!” Cuối cùng Thẩm Phong còn hét lên.



Để được sống anh ta chẳng cần tôn nghiêm gì nữa cả.



Nhưng Thẩm Mạc vẫn đứng yên.



“Tiểu Mạc, dù sao thì nó cũng là em trai cháu mà.” Bác Cả Thẩm càng nhìn càng sợ, thậm chí còn nhảy dựng lên, dường như trái tim của ông ta cũng sắp nhảy ra ngoài đến nơi.



Thẩm Mạc quay đầu lại cười với bác Cả Thẩm một cách rất nhàn nhã, “Vậy nên cháu mới tìm cho nó một cái chết không đau khổ thế này đấy.”



“Tích tắc.”



Đến khi đồng hồ đếm giờ vang lên tiếng “tích tắc” cuối cùng, Thẩm Phong dường như cũng cảm nhận được lửa đang chạy trên ngòi nổ.



Anh ta dần há miệng ra, không gì có thể khiến anh ta cảm thấy rõ ràng cái chết hơn lúc này. Đồng thời anh ta cũng có thể chắc chắn được rằng Thẩm Mạc thật sự muốn giết mình.



Người giữ Thẩm Phong đã bỏ tay ra, nhưng Thẩm Phong cũng chẳng dám cầu xin sự tự do nữa, đồng tử của anh ta co rút mạnh, sau đó anh ta cứ thế ngất xỉu trong tư thế mở to mắt như vậy.



Có thể thấy rõ rằng bây giờ lửa đang cháy dần… sau đó lại dần dần tắt ngúm.



Cuối cùng trừ Thẩm Phong đang quỳ ra thì chẳng còn âm thanh gì nữa.



Sắc mặt Thẩm Mạc thay đổi, anh bước đến nhìn thử.



“Thẩm tổng!” Người bên cạnh ngay lập tức cản anh lại, “Thẩm tổng, nguy hiểm!”



Thẩm Mạc không nghe lời anh ta nói, đưa tay đẩy người đang chặn mình lại ra, đến trước mặt Thẩm Phong nhìn anh ta từ trên cao xuống, sau đó đưa tay lên dùng sức giật thuốc nổ đang được buộc vào người Thẩm Phong ra.



Nói cách khác thì người phụ trách việc kết nối thuốc nổ và ngòi nổ đã không nối tử tế.



Một cao thủ chân chính tuyệt đối không bao giờ phạm phải sai lầm này.



Trừ khi người kia cố ý.



Thẩm Mạc quay ngoắt đầu lại nhìn về phía ba Thẩm vẫn luôn im lặng.



Nói cách khác thì ba Thẩm không nói gì là vì ông ta đã biết tất cả.



Ba Thẩm đón lấy ánh mắt Thẩm Mạc, “Ồn ào xong chưa? Xong rồi thì cút đi cho tao!” Nói xong, ông ta bảo người ta dìu mình vào nhà, dường như không có ý định muốn xem tiếp trò hề này nữa.



Bộp!



Thẩm Mạc tiện tay ném mạnh thuốc nổ vừa tháo ra xuống một bên, sau đó quay người, rút khẩu súng bên hông ra chĩa thẳng vào Thẩm Phong.



Cũng ngay vào khoảnh khắc ấy, có nhiều người xuất hiện ở trong sân, tất cả đều cầm súng chĩa vào Thẩm Mạc, thậm chí còn chĩa cả laze vào đầu anh.



“Thẩm Mạc, bây giờ tao nói cho mày biết, khi tao cho phép mày diễu võ dương oai thì mày có thể diễu võ dương oai, nhưng khi tao không cho phép thì mày ngoan ngoãn kẹp đuôi lại mà làm người đi.” Ba Thẩm vốn đã quay người đi rồi lại quay trở lại lần nữa.



Ông ta thấy rất tự tin với việc mình đã nắm bắt được mọi kế hoạch của Thẩm Mạc.



Thuốc nổ Thẩm Mạc mang đến không nổ được, Thẩm Mạc chĩa súng ra nhưng rồi cũng bị người khác áp chế.



Nhưng trong mắt Thẩm Mạc lại lóe lên một ý cười lạnh.



Đoàng! Đoàng! Đoàng!



Tiếng súng vẫn vang lên.



Ngay lúc tay súng bắn tỉa nhắm vào đầu Thẩm Mạc, anh đã bắn về phía Thẩm Phong.



Nhưng đó không phải là một phát xuyên đầu.



Mà viên đạn chỉ sượt qua mặt Thẩm Phong rồi bay về phía khác.



Một bài học vừa đủ.



Á!



Thẩm Phong hét toáng lên sau đó lại ngất xỉu.



Còn về phần những khẩu súng đang chĩa về phía Thẩm Mạc thì đúng là họ có bóp cò, nhưng tất cả những viên đạn bay đến đều đã bị người của anh đứng ở nơi bí mật bắn chệch hướng.



Hiện trường nhanh chóng trở nên yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này rất ngắn ngủi.



Lại có thêm rất nhiều người xông từ ngoài vào. Từng tốp, từng tốp người một nhanh chóng lấp đầy cả biệt thự, chỉ có điều đa số những người này đều là người của ba Thẩm. Còn người được Thẩm Mạc dẫn đến đều bị những người kia khống chế bằng thế năm chọi một.



Cảnh tượng này thể hiện rất rõ phong thái của một ông trùm xã hội đen.



Ba Thẩm nhấc tay lên, thậm chí ngay cả bác Cả Thẩm cũng không nhìn ra trên tay ông ta cầm một khẩu súng từ bao giờ, lúc này súng đang chĩa thẳng về phía Thẩm Mạc.



“Không, Hạo Chấn, nếu ông giết nó thì phải giết tôi trước.” Mẹ Thẩm vốn khá điềm tĩnh đột nhiên lao lên che cho Thẩm Mạc, mọi sự nho nhã của bà đều biến mất, lúc này dường như sự điên cuồng ẩn sâu trong lòng bà đã bộc phát hết ra ngoài.



Đã rất nhiều năm rồi nhưng mẹ Thẩm vẫn luôn nhớ cảnh Thẩm Mạc bị hại trước kia, bà căn bản không thể quên được .



Bác Cả Thẩm cũng luống cuống, họ đã hoàn lương nhiều năm như vậy rồi, ông ta không ngờ là ba Thẩm lại giấu được nhiều người đến thế. Ông ta vốn muốn nói gì đó vào lúc này nhưng lại chẳng dám nói ra, con người luôn sợ chết, mà ông ta cũng sợ!



Ba Thẩm nhìn chằm chằm vào Thẩm Mạc, “Nếu như mày vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ thì tao sẽ không đề phòng mày đến thế đâu, nhưng mày lại để lộ mũi nhọn quá rõ!” Ông ta nói rất chậm, đồng thời ngón tay ông ta cũng dần siết chặt cò súng.



Mẹ Thẩm cũng run lên, đúng vậy, chẳng có ai là không sợ chết cả!



“Tôi cầu xin ông, ông buông tha cho con trai tôi được không?” Mẹ Thẩm dần mở to mắt ra, nước mắt ào ào chảy xuống khiến bà nếm trải đau khổ từng chút một.



Đột nhiên cửa lớn bị mở.



Có rất nhiều người mặc quân trang xuất hiện, kể cả người xuất hiện cuối cùng – Lục Thượng Phong!



“Ở đây náo nhiệt quá nhỉ?” Lục Thượng Phong xoa xoa bả vai, đã quen mặc thường phục rồi, bây giờ đột nhiên mặc quân phục khiến anh ta cảm thấy không quen lắm, nhất là khi miệng vết thương của anh ta còn chưa lành hẳn.



Bác Cả Thẩm vừa thấy Lục Thượng Phong thì mắt liền sáng rực lên như thấy chúa cứu thế, “Mau, mau bỏ hết súng xuống.” Đúng lúc này, ông ta ra lệnh cho những người khác một cách rất hợp lý.



Nhưng chẳng ai trong số những người này chịu nhúc nhích cả.



Rầm!



Phương pháp quản lý của họ Lục lập tức xuất hiện.



Anh ta rất thích trực tiếp ra tay, ai không nghe lời thì cứ đánh đến khi nào nghe lời thì thôi. Anh ta tiến lên đập người trước mặt một trận! “Không ai chịu bỏ súng xuống đúng không? Tất cả đều đang chờ ông đây lái xe tăng tiến vào à? Nào, ra đây, cùng lắm thì diễn lại thảm án nổi tiếng năm xưa, để xem xem có mấy người có thể sống sót nào.”



Thật ra tất cả mọi người đều đã nghe qua về thảm án mà Lục Thượng Phong nhắc đến, nhưng bây giờ nó đã được bên trên lấp đi rồi, không thể điều tra ra được từ trên mạng ở trong nước.



Giờ nghe Lục Thượng Phong nói vậy, tất cả mọi người đều hiểu rằng sự kiện này là có thật chứ không phải chỉ là tin đồn vớ vẩn.



Tất cả mọi người ở đây không phải là robot, ai cũng đều sợ chết. Hầu như cả đám mọi người đều nhìn về phía ba Thẩm, “Bỏ súng xuống!” Ba Thẩm vừa nói, tất cả bọn họ lập tức thở phào một hơi.



Thẩm Mạc cũng nâng tay lên, ra hiệu cho người của mình đừng xung đột với quân đội.



Lục Thượng Phong thấy tất cả đã ngoan ngoãn liền cảm thấy rất thoải mái. Thật ra Lục Thượng Phong là một kẻ khá nhỏ nhen, anh ta vẫn còn nhớ rõ việc mình bị ba Thẩm mắng lần trước. Bây giờ coi như anh ta đã đòi lại được thể diện rồi.



“Chẳng phải bà hỏi tôi liệu có thể bỏ qua được cho con trai bà không ư? Vậy tôi nói cho bà biết, không bao giờ đâu!” Sau khi ra lệnh cho cấp dưới thì ba Thẩm đột nhiên tự nâng tay lên.



Đoàng!



Mẹ Thẩm dường như có thể cảm nhận được viên đạn sượt qua mặt mình, sau đó bà nghe thấy rất rõ tiếng đạn đâm vào người.



Lúc này Thẩm Mạc lùi về phía sau vài bước.



Ba Thẩm vừa bắn trúng vào vai bên tay cầm súng của anh, khẩu súng lập tức rơi “bộp” xuống đất.



Cùng lúc đó, mấy tên đàn em vừa bỏ súng xuống lại lập tức nhặt súng lên.



“Cậu đến làm gì?” Trái với vẻ căng thẳng của những người khác, lần này ba Thẩm lại tỏ ra rất ung dung, thậm chí ông ta còn có thể bình tĩnh nói chuyện với Lục Thượng Phong.



Lục Thượng Phong ho khan một tiếng, dường như chậm mất nửa nhịp anh ta mới có thể phản ứng lại là ba Thẩm đang nói chuyện với mình.



“À… Tôi sang đây xem thử. Ông cũng biết gần đây tôi mới cưới một người phụ nữ, mà vừa khéo cô ấy lại rất thân với người phụ nữ của Thẩm Mạc, cho nên tôi mới qua đây xem.”



Vòng vo một vòng, ý của Lục Thượng Phong là anh ta đến đây vì Trương Nhất Nhất, cũng tức là người của Thẩm Mạc.



Ba Thẩm nhìn Lục Thượng Phong thêm vài lần nữa, “Coi chừng, xen vào việc của người mà ngay cả ba cậu cũng không quản nổi thì không có kết cục tốt đâu.” Nói xong, ông ta tiến lên phía trước một bước, túm tay mẹ Thẩm đi vào phòng.



“Thẩm Hạo Chấn, tại sao lúc nào ông cũng giống như mấy tên cướp thế!” Mẹ Thẩm hét chói tai rồi nắm lấy tay ba Thẩm, nhưng sao bà có thể là đối thủ của ba Thẩm chứ, dù có tức giận thì cũng chỉ có thể hét lên mà thôi.



“Lúc nào cũng giống như tên cướp? Xem ra đây chính là suy nghĩ trong lòng bà?” Ba Thẩm cười lạnh một tiếng, hất mạnh mẹ Thẩm ra rồi tự mình đi vào nhà.



Bác Cả Thẩm đứng bên cạnh trợn mắt lên nhìn, bao nhiêu năm rồi mà ba Thẩm vẫn luôn ngó lơ mẹ Thẩm, trước kia ông ta cho rằng do tính tình không hợp, bây giờ nhìn lại thì có vẻ như có ẩn tình gì đó.



Chỉ tiếc ẩn tình này không phải là thứ mà ông ta có thể động vào được.



Ba Thẩm đi vào biệt thự, mẹ Thẩm cũng đi vào theo. Người của ba Thẩm đứng chặn lại trước cửa, đồng thời cũng khiêng cả Thẩm Phong vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom