Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 148 Nhưng anh nghĩ như thế nào?
Nói xong cô có chút hối hận, sợ Giản Nghi Ninh hỏi tại sao không phải gọi điện cho anh ấy trước mà lại gọi cho Thịnh Hàn Ngọc.
Thật ra cô cũng không biết tại sao, dường như là vô thức, căn bản cũng không suy nghĩ kịp, người đầu tiên nghĩ đến chính là Thịnh Hàn Ngọc.
Cũng may Giản Nghi Ninh không hỏi, anh ấy rất biết cách khiến người khác không cảm thấy khó xử.
Ba người kia đều bị mang đi, cảnh sát trực tiếp đến tiếp quản.
Sau khi mang tên lưu manh kia đi lại lấy lời khai của Thời Du Huyên, cô chỉ nói Mặt Sẹo và Giang Nhã Đan quen biết, là bạn chơi bài, không nói thêm những chuyện khác.
Cô không phải muốn chừa mặt mũi cho Giang Nhã Đan, người đàn bà kia năm lần bảy lượt muốn hại cô nhưng bất thành, bà ta không đáng để Thời Du Huyên chừa đường lui.
Thế nhưng bố nuôi bây giờ còn đang trong bệnh viện, nếu như bây giờ Giang Nhã Đan dính vào, cô chỉ sợ Thời Vũ Thành không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, cho nên mới không nói.
……
Biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc.
Phòng ngủ xa cách đã lâu, Thời Du Huyên trở về phát hiện tất cả vẫn như cũ, lúc cô đi phòng ngủ ra sao thì bây giờ vẫn như thế, không có chút thay đổi nào.
Nhưng cô không hề vui chút nào, mà là vô cùng tức giận đập cửa rầm rầm kháng nghị: “Thịnh Hàn Ngọc, tên khốn này, anh mở cửa ra nghe không? Anh không có quyền nhốt tôi ở nhà anh, anh không có quyền hạn chế tự do của tôi, anh đang xâm phạm nhân quyền…”
Qua nửa tiếng sau.
“Khụ khụ—”
Âm thanh phá cửa nhỏ đi rất nhiều, âm thanh kháng nghị của Thời Du Huyên cũng yếu đi không ít.
“Thịnh Hàn Ngọc anh không mở cửa ra, chờ tôi ra ngoài được tôi sẽ xóa sạch cổ phiếu của Đỉnh Thịnh, để cổ phần của Đỉnh Thịnh biến thành Thiên Mã… khụ khụ…” Nói nhiều cổ họng lại đau.
Bên ngoài vẫn không có chút phản ứng nào, dường như trong biệt thự không còn ai khác, chỉ có mình cô vậy.
Trong biệt thự có người, Giản Nghi Ninh đang lý luận với Thịnh Hàn Ngọc trong thư phòng!
Thịnh Hàn Ngọc đã hỏi Giản Nghi Ninh nửa tiếng, biết càng nhiều càng tức giận.
Anh đã biết Giản Nghi Ninh biết Ảnh Tử chính là Thời Du Huyên, nhưng lại không nói cho anh.
Không chỉ không nói, hai người còn cùng nhau lừa anh, ban đầu anh đã suýt vài lần biết được sự thật, đều là Giản Nghi Ninh giúp đỡ cho qua.
Mà Giản Nghi Ninh sở dĩ muốn nói cho anh biết những chuyện này, chính là để anh biết - Thời Du Huyên không yêu anh.
Mặc dù hai người là vợ chồng theo pháp luật, nhưng cô không yêu anh.
Hôn nhân không có tình yêu là vô đạo đức.
Đã mọi chuyện đều đã rõ, Giản Nghi Ninh bắt đầu thương lượng với Thịnh Hàn Ngọc: “Anh Hàn Ngọc, anh và Ảnh Tử là do trời xui đất khiến mới thành vợ chồng, bây giờ chẳng phải là nên sửa lại sai lầm hay sao?”
“Cậu có ý gì?”
Ánh mặt Thịnh Hàn Ngọc nhìn Giản Nghi Ninh sắc bén lạnh lùng, Giản Nghi Ninh kìm lòng không được mà rùng mình.
Nhưng vẫn đánh bạo nói: “Anh Hàn Ngọc, em yêu Ảnh Tử, hai người ly hôn đi, em cưới cô ấy.”
“Cậu đi đi.”
Thịnh Hàn Ngọc mở cửa tiễn khách.
“Em không đi.”
Giản Nghi Ninh khó khăn lắm mới có can đảm nói ra tiếng lòng của mình, bây giờ còn chưa có được đáp án, Thịnh Hàn Ngọc đã bảo anh ấy đi, anh ấy đương nhiên không đồng ý.
“Người đâu.”
Thịnh Hàn Ngọc không nói nhảm với anh ấy nữa, gọi người hầu nhanh đến mời Giản Nghi Ninh ra ngoài.
Còn không chỉ đơn giản là mời ra ngoài, mà là để vệ sĩ áp giải anh ấy về nhà họ Giản, nói chi tiết cho ông Giản, Giản Nghi Ninh thích mợ Thịnh.
Cho dù hai người là anh em, thì cậu ta cũng không biết.
Thịnh Hàn Ngọc tiễn Giản Nghi Ninh xong, bắt đầu đuổi ngươi: “Thời gian không còn sớm nữa, hai người cũng về sớm đi.”
Sau khi hai người đi, quản gia tiến đến: “Cậu cả, mợ cả bây giờ không có động tĩnh gì, đại khái là mệt nên ngủ thiếp đi rồi.”
Thật ra cô cũng không biết tại sao, dường như là vô thức, căn bản cũng không suy nghĩ kịp, người đầu tiên nghĩ đến chính là Thịnh Hàn Ngọc.
Cũng may Giản Nghi Ninh không hỏi, anh ấy rất biết cách khiến người khác không cảm thấy khó xử.
Ba người kia đều bị mang đi, cảnh sát trực tiếp đến tiếp quản.
Sau khi mang tên lưu manh kia đi lại lấy lời khai của Thời Du Huyên, cô chỉ nói Mặt Sẹo và Giang Nhã Đan quen biết, là bạn chơi bài, không nói thêm những chuyện khác.
Cô không phải muốn chừa mặt mũi cho Giang Nhã Đan, người đàn bà kia năm lần bảy lượt muốn hại cô nhưng bất thành, bà ta không đáng để Thời Du Huyên chừa đường lui.
Thế nhưng bố nuôi bây giờ còn đang trong bệnh viện, nếu như bây giờ Giang Nhã Đan dính vào, cô chỉ sợ Thời Vũ Thành không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, cho nên mới không nói.
……
Biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc.
Phòng ngủ xa cách đã lâu, Thời Du Huyên trở về phát hiện tất cả vẫn như cũ, lúc cô đi phòng ngủ ra sao thì bây giờ vẫn như thế, không có chút thay đổi nào.
Nhưng cô không hề vui chút nào, mà là vô cùng tức giận đập cửa rầm rầm kháng nghị: “Thịnh Hàn Ngọc, tên khốn này, anh mở cửa ra nghe không? Anh không có quyền nhốt tôi ở nhà anh, anh không có quyền hạn chế tự do của tôi, anh đang xâm phạm nhân quyền…”
Qua nửa tiếng sau.
“Khụ khụ—”
Âm thanh phá cửa nhỏ đi rất nhiều, âm thanh kháng nghị của Thời Du Huyên cũng yếu đi không ít.
“Thịnh Hàn Ngọc anh không mở cửa ra, chờ tôi ra ngoài được tôi sẽ xóa sạch cổ phiếu của Đỉnh Thịnh, để cổ phần của Đỉnh Thịnh biến thành Thiên Mã… khụ khụ…” Nói nhiều cổ họng lại đau.
Bên ngoài vẫn không có chút phản ứng nào, dường như trong biệt thự không còn ai khác, chỉ có mình cô vậy.
Trong biệt thự có người, Giản Nghi Ninh đang lý luận với Thịnh Hàn Ngọc trong thư phòng!
Thịnh Hàn Ngọc đã hỏi Giản Nghi Ninh nửa tiếng, biết càng nhiều càng tức giận.
Anh đã biết Giản Nghi Ninh biết Ảnh Tử chính là Thời Du Huyên, nhưng lại không nói cho anh.
Không chỉ không nói, hai người còn cùng nhau lừa anh, ban đầu anh đã suýt vài lần biết được sự thật, đều là Giản Nghi Ninh giúp đỡ cho qua.
Mà Giản Nghi Ninh sở dĩ muốn nói cho anh biết những chuyện này, chính là để anh biết - Thời Du Huyên không yêu anh.
Mặc dù hai người là vợ chồng theo pháp luật, nhưng cô không yêu anh.
Hôn nhân không có tình yêu là vô đạo đức.
Đã mọi chuyện đều đã rõ, Giản Nghi Ninh bắt đầu thương lượng với Thịnh Hàn Ngọc: “Anh Hàn Ngọc, anh và Ảnh Tử là do trời xui đất khiến mới thành vợ chồng, bây giờ chẳng phải là nên sửa lại sai lầm hay sao?”
“Cậu có ý gì?”
Ánh mặt Thịnh Hàn Ngọc nhìn Giản Nghi Ninh sắc bén lạnh lùng, Giản Nghi Ninh kìm lòng không được mà rùng mình.
Nhưng vẫn đánh bạo nói: “Anh Hàn Ngọc, em yêu Ảnh Tử, hai người ly hôn đi, em cưới cô ấy.”
“Cậu đi đi.”
Thịnh Hàn Ngọc mở cửa tiễn khách.
“Em không đi.”
Giản Nghi Ninh khó khăn lắm mới có can đảm nói ra tiếng lòng của mình, bây giờ còn chưa có được đáp án, Thịnh Hàn Ngọc đã bảo anh ấy đi, anh ấy đương nhiên không đồng ý.
“Người đâu.”
Thịnh Hàn Ngọc không nói nhảm với anh ấy nữa, gọi người hầu nhanh đến mời Giản Nghi Ninh ra ngoài.
Còn không chỉ đơn giản là mời ra ngoài, mà là để vệ sĩ áp giải anh ấy về nhà họ Giản, nói chi tiết cho ông Giản, Giản Nghi Ninh thích mợ Thịnh.
Cho dù hai người là anh em, thì cậu ta cũng không biết.
Thịnh Hàn Ngọc tiễn Giản Nghi Ninh xong, bắt đầu đuổi ngươi: “Thời gian không còn sớm nữa, hai người cũng về sớm đi.”
Sau khi hai người đi, quản gia tiến đến: “Cậu cả, mợ cả bây giờ không có động tĩnh gì, đại khái là mệt nên ngủ thiếp đi rồi.”
Bình luận facebook