Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149 “Anh muốn làm gì?”
Thịnh Hàn Ngọc đến cửa phòng ngủ, dùng chìa khóa nhẹ nhàng vặn khóa cửa, cửa bỗng chống bị kéo ra từ bên trong, một bóng người gầy yếu nhảy vọt ra, đụng vào trong lòng anh.
“Chạy cũng nhanh lắm, chỉ là không phân biệt được phương hướng.” Thịnh Hàn Ngọc dừng một chút, lại nói: “Có lẽ là cố ý.”
“Phì!”
Người nhỏ nhỏ trong lòng đang liều mạng giãy dụa, thân thể uốn tới uốn lui trong lòng anh, sau đó dùng cách cứng rắn cũng không thể thoát được giam cầm của người đàn ông này.
“Buông ra, anh thả tôi ra, thả tôi ra!”
Có vẻ như sau khi khôi phục thân phận, “làm ầm ỹ” như thế này mới đúng là dáng vẻ vốn có của Thời Du Huyên, Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy thú vị, chỉ là anh cũng không buông tay ra, đẩy cô trở lại phòng sau đó đóng cửa lại.
“Anh muốn làm gì?”
Thời Du Huyên cảnh giác nhìn anh chằm chằm.
Ban đầu cô cho rằng sau khi trở về, Thịnh Hàn Ngọc sẽ tìm cô tính sổ, nhưng mà cũng không có, sau khi trở về chỉ cho người nhốt cô trong phòng sau đó mặc kệ, bây giờ có phải là đã đến lúc tính sổ không?
Anh đi đến trước tủ quần áo, kéo cửa ra, lấy búp bê gấu chó ra nhét vào trong lòng cô: “Trả lại cho cô.” Tử Tử sạch sẽ, nhìn cũng thấy là được giặt giũ đàng hoàng.
“Tử Tử.”
Cô dán mặt lên mặt Tử Tử, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Ngay cả hương vị thức ăn cũng ngon hệt như trước kia, hải sản chiếm hơn phân nửa.
Lúc Thời Du Huyên còn sống ở đây, trên bàn cơm cũng chỉ có hải sản, lúc ấy cô cũng quen thuộc, cho là Thịnh Hàn Ngọc thích ăn hải sản cho nên đầu bếp cũng quen làm.
Là quãng thời gian khi sống ở biệt thự của Giản Nghi Ninh, cô mới biết Thịnh hàn Ngọc không ăn hải sản, những thứ trên bàn cơm đều là chuẩn bị cho cô!
“Chạy cũng nhanh lắm, chỉ là không phân biệt được phương hướng.” Thịnh Hàn Ngọc dừng một chút, lại nói: “Có lẽ là cố ý.”
“Phì!”
Người nhỏ nhỏ trong lòng đang liều mạng giãy dụa, thân thể uốn tới uốn lui trong lòng anh, sau đó dùng cách cứng rắn cũng không thể thoát được giam cầm của người đàn ông này.
“Buông ra, anh thả tôi ra, thả tôi ra!”
Có vẻ như sau khi khôi phục thân phận, “làm ầm ỹ” như thế này mới đúng là dáng vẻ vốn có của Thời Du Huyên, Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy thú vị, chỉ là anh cũng không buông tay ra, đẩy cô trở lại phòng sau đó đóng cửa lại.
“Anh muốn làm gì?”
Thời Du Huyên cảnh giác nhìn anh chằm chằm.
Ban đầu cô cho rằng sau khi trở về, Thịnh Hàn Ngọc sẽ tìm cô tính sổ, nhưng mà cũng không có, sau khi trở về chỉ cho người nhốt cô trong phòng sau đó mặc kệ, bây giờ có phải là đã đến lúc tính sổ không?
Anh đi đến trước tủ quần áo, kéo cửa ra, lấy búp bê gấu chó ra nhét vào trong lòng cô: “Trả lại cho cô.” Tử Tử sạch sẽ, nhìn cũng thấy là được giặt giũ đàng hoàng.
“Tử Tử.”
Cô dán mặt lên mặt Tử Tử, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Ngay cả hương vị thức ăn cũng ngon hệt như trước kia, hải sản chiếm hơn phân nửa.
Lúc Thời Du Huyên còn sống ở đây, trên bàn cơm cũng chỉ có hải sản, lúc ấy cô cũng quen thuộc, cho là Thịnh Hàn Ngọc thích ăn hải sản cho nên đầu bếp cũng quen làm.
Là quãng thời gian khi sống ở biệt thự của Giản Nghi Ninh, cô mới biết Thịnh hàn Ngọc không ăn hải sản, những thứ trên bàn cơm đều là chuẩn bị cho cô!
Bình luận facebook