Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185-187
Chuyện liên quan đúng là có chút phức tạp, bà chủ đúng thật là dì út của Thịnh Hàn Ngọc, là em gái ruột của Vương Dĩnh Chi.
Nhưng tính cách hai chị em khác biệt, hoàn toàn không giống nhau.
Năm đó người mà bà nội của Thịnh Hàn Ngọc nhìn trúng là dì út, bà cụ nhìn trúng tính cách dịu dàng và phong cách làm việc bình tĩnh không nóng nảy của bà ấy, vốn dĩ sau khi Thịnh Giang gặp mặt bà ấy thì hai người ở cùng nhau không tệ.
Nhưng sau đó không biết thế nào, Thịnh Giang lại đột nhiên lại nói muốn cưới Vương Dĩnh Chi.
Khi Vương Dĩnh Chi chưa kết hôn, tính cách vẫn chưa lộ rõ, nếu con trai mình đã thích, bà cụ cũng đâu thể nào không đồng ý.
Dì út mãi không kết hôn, sau đó đã đến Giang Nam.
Vốn dĩ Thịnh Hàn Ngọc không có ấn tượng gì với người dì út này, trước kia cũng chỉ mới gặp qua vài lần, Vương Dĩnh Chi còn đề phòng bà ấy như là phòng cướp, trước nay không cho con trai và chồng tiếp xúc với bà ấy.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, trong lúc anh đau khổ nhất, khổ cực đến gần như là nổi điện, đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Tin nhắn do dì út gửi đến, cho anh một gợi ý, để anh nhanh chóng tỉnh táo lại, thậm chí giả vờ làm người mù để che giấu thực lực, đây cũng là công lao của dì út.
Từ đó về sau hai người liên lạc với nhau, mỗi khi có những việc không tiện nói với người khác, Thịnh Hàn Ngọc đều sẽ nói cho dì út nghe, dì út không giống như ông nội, nhưng cũng là một người lớn quan trọng như ông nội.
Vừa là mẹ, vừa là bạn.
Chỉ vì để tránh phiền phức không cần thiết, anh chưa từng nói mối quan hệ giữa hai người Với người khác.
Đồ ăn ở đây ăn rất ngon, có thể nói bánh bao gạch cua là ngon nhất, Thời Du Huyên chưa từng uống rượu nhưng tửu lượng lại tốt đến khiến người khác ngạc nhiên, uống một nửa và rượu có nồng độ thấp mà chỉ làm cho khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Ngà ngà say là trạng thái tốt nhất.
Thời Du Huyên bắt đầu lải nhải: “Thịnh Hàn Ngọc, anh biết vì sao một bữa mà tôi cũng có thể ăn nhiều như vậy không?”
“Vì sao?”
Đây cũng là vấn đề luôn xoay quanh ở trong lòng anh.
Tuy rằng nhà họ Thời cũng không phải nhà giàu có, nhưng mức sống cũng không tệ, không đến mức để một đứa trẻ bị đói.
Đương nhiên bây giờ đã là thời đại nào rồi, cho dù là người nghèo, thì ở trong nước cũng không đến mức ăn không đủ no.
Mỗi lần Thời Du Huyên ăn cơm thì đều giống như là gió cuốn mây tan, ăn rất nhanh, hơn nữa trong chén cơm chưa bao giờ để thừa một hạt cơm nào, giống như là người đã từng sống trong những năm đói kém trong lời ông nội kể.
Thời Du Huyên nhướng mày: “Khi tôi còn nhỏ quá thông minh, học thứ gì cũng đều hiểu rất nhanh, Thời Vũ Kha ghen tỵ với tôi, luôn tố cáo bôi xấu tôi trước mặt bố và Giang Nhã Đan, bôi nhọ tôi ăn trộm đồ của chị ta.”
“Bố sẽ điều tra, phát hiện Thời Vũ Kha nói dối thì hung dữ phê bình cô ta, nhưng Giang Nhã Đan không bao giờ hỏi hay là điều tra, chỉ cần chị ta tố cáo là sẽ đánh tôi.”
“Tôi cũng tố cáo lại, một lần tôi bị đánh đều chờ bố trở về rồi khóc thút thít đi tố cáo lại, sau đó bố sẽ cãi nhau với Giang Nhã Đan. Sau đó Giang Nhã Đan không còn đánh tôi nữa, mà đổi thành bỏ đói tôi.”
Vẻ mặt Thời Du Huyên dần trở nên đau khổ: “Cảm giác bị đói thật không dễ chịu, cực kỳ khó chịu, giống như có một trăm cái vuốt mèo đang cào trong lòng. Sau đó tôi đã không tố cáo
nữa.”
“Tuy rằng tôi không hề tố cáo, nhưng bọn họ lại tìm được một lối tắt đối phó tôi, chỉ cần không hài lòng là sẽ bỏ đói tôi một bữa, hoặc là hai bữa.
“Sau đó tôi đã hình thành cái tật xấu này, khi bố có ở nhà, lúc ăn cơm vừa nhanh vừa nhiều, nếu vậy thì khi ông không có ở nhà tôi cũng không sợ không có cơm ăn, ăn một bữa có thể no được ba bữa...”
Người kể dường như là đang kể chuyện của người khác, nhưng trong lòng Thịnh Hàn Ngọc thì rất hụt hẫng.
Anh không ngờ rằng người lạc quan, ngây thơ như Thời Du Huyên, vậy mà khi còn nhỏ đã chịu sự đãi ngộ bất công như vậy.
Sau khi ăn xong, không có gì bất ngờ Thời Du Huyên lại ăn đến no căng, hơn nữa vừa rồi mới ngủ một giấc, bây giờ tinh thần rất tốt, nhu cầu cấp bách là đi ra ngoài tản bộ.
DI út gọi thuyền, hai người ngồi ở trên thuyền, Thời Du Huyền thưởng thức phong cảnh ven đường, Thịnh Hàn Ngọc nhìn cô.
Tiệc đính hôn của Thời Vũ Kha rất thành công.
Bạch Tuyết khoe khoang trước mặt chị em dâu của bà ta: “Chị có biết không? Con dâu chị thật ra không ngốc, cô ta cũng không phải đi lạc thật, mà thực tế cô ta vẫn luôn dùng một thân phận khác để sống ở Giang Châu, chỉ đáng thương cho chị, bị con trai ghét bỏ suýt nữa đã bị ông cụ ép ly hôn...”
Nếu không phải ông cụ đột nhiên qua đời, lúc ấy ông cụ thật sự ép hai vợ chồng Thịnh Giang ly hôn.
Nếu như để Vương Dĩnh Chi phát hiện chuyện này trước, biết con dâu của mình còn mạnh hơn cả con dâu của Bách Tuyết!
Nhưng chuyện này đúng là Bách Tuyết phát hiện trước, từ trong miệng bà ta nói ra thì ý nghĩa đã hoàn toàn khác nhau.
Chính là nói bề ngoài hay trong lòng Thịnh Hàn Ngọc đều không có người mẹ là bà ta, sau này bà ta có đứng trước mặt Bách Tuyết khoe con trai, con dâu mình tốt thì cũng đều vô dụng.
Người ta còn chẳng thèm quan tâm bà ta là gì, bà ta có gì hay mà khoe ra?
Nhất là khi Bách Tuyết nói cho bà ta biết con dâu cho em gái tiền mừng kết hôn đến tận một
trăm năm mươi triệu!
Vương Dĩnh Chi suýt nữa thì đã ngất đi.
Đến cơm cũng chưa ăn xong, thì đã hầm hừ lôi chồng đi mất.
Bà ta không về nhà, mà đi thẳng đến biệt thự Thịnh Hàn Ngọc để tìm con trai.
Thịnh Giang không muốn đi, có đi thì cũng là tự đánh mất mặt mũi, nhưng vợ nhất định phải lôi ông ta đi cùng, ông ta không thể nào lay chuyển được.
Sau khi đến biệt thự, đến cửa còn chưa được bước vào, quản gia đã lập tức ngăn cản hai người ở bên ngoài, nói với bọn họ sau này không được đến đây, đây là lệnh của cậu chủ.
Vương Dĩnh Chi lì lợm la liếm, Thịnh Giang trở về một mình.
Có điều bà ta có quấy nhiễu như thế nào thì cũng vô dụng, quản gia chỉ bỏ lại một câu: “Dù sao tôi cũng không thể để bà đi vào, nếu muốn chờ thì bà có thể chờ ở bên ngoài.”
Ánh nắng ánh mặt ban ngày rất gắt, ngoài cửa lại không có nơi nào để đứng tránh nắng, quản gia ngồi ở trong phòng có điều hòa thoải mái dễ chịu, để bà ta phơi nắng ở bên ngoài.
Vương Dĩnh Chi tức giận không thèm chờ, đi thẳng đến công ty Đỉnh Thịnh tìm người.
Kết quả là giống như ở biệt thự - đến cửa chính bà ta cũng không bước vào được!
Theo cách nói của Bách Tuyết, con dâu chính là Ảnh Tử ồn ào trên báo chí lần trước, Vương Dĩnh Chi bị từ chối liền hai lần cũng không nhụt chí, lại chạy đến công ty Thiên Mã tìm người.
Thái độ của tập đoàn Thiên Mã với bà ta cũng không ác liệt như trước, nhưng bà ta cũng không tìm được người, nhân viên lễ tân nói ngày thường chủ tịch không đến công ty, đương nhiên bây giờ cũng không ở đây, không biết người ở đâu.
Vòng qua vòng lại, không tìm thấy ai.
Vương Dĩnh Chi về đến nhà càu nhàu với chồng, ông ta nói bà ta đứng sốt ruột, hai vợ chồng con trai đi du lịch ở nơi khác, là vì tránh né không muốn tham gia hôn lễ.
Còn tiền mừng giá trên trời kia căn bản là giả, Thời Vũ Kha tự làm giả ảnh chụp, chính là dát thêm vàng lên mặt mình mà thôi.
Lúc này Vương Dĩnh Chi mới thở phào nhẹ nhõm, không thua dưới Bạch Tuyết là được, có điều bà ta lập tức phản ứng lại, hỏi vì sao ông ta lại biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy?
Vẻ mặt Thịnh Giang sắc có hơi hoảng loạn, dù thế nào thì cũng không chịu nói thật, sau đó không chống đỡ được Vương Dĩnh Chi hỏi không ngừng, vì thế ăn ngay nói thật, nói con trai và con dâu đang ở chỗ Vương Dĩnh Hảo.
Lúc này Vương Dĩnh Chi đã phát điên lên rồi, gọi điện thoại đến mắng chửi Vương Dĩnh Hảo một trận.
Mẳng bà ấy quyến rũ chồng mình, còn có ý đồ độc chiếm con trai bà ta, giọng điệu nói chuyện không có thiện ý và không có suy nghĩ gì cả...
Thậm chí còn bôi nhọ em gái, nói tiền mừng mà Thời Vũ Kha nhận được là ý của bà ấy, giả vờ làm người tốt.
Là con dâu của bà ta, cho người ngoài một số tiền lớn như vậy mà không cho bà ta!
Vương Dĩnh Hảo im lặng cúp điện thoại, bà ấy không thèm để tâm đến lời chửi rủa của chị gái, miệng nằm trên người bà ta, bà ta muốn mắng gì thì cứ mắng đi.
Có điều trong lời chửi rủa của bà ta, bà ấy đã nghe được một tin... Tiền mừng một trăm năm mươi triệu!
Không đúng lắm.
Khi Thịnh Hàn Ngọc và Thời Du Huyên trò chuyện với nhau cũng không tránh mặt bà ấy, mục đích hai người đến đây bà ấy cũng biết, đến hôn lễ cũng không tham gia mà có thể lấy ra một số tiền lớn như vậy để giữ thể diện cho cô ta sao?
Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là dường như Thời Du Huyên đã bị lợi dụng.
Nhưng tính cách hai chị em khác biệt, hoàn toàn không giống nhau.
Năm đó người mà bà nội của Thịnh Hàn Ngọc nhìn trúng là dì út, bà cụ nhìn trúng tính cách dịu dàng và phong cách làm việc bình tĩnh không nóng nảy của bà ấy, vốn dĩ sau khi Thịnh Giang gặp mặt bà ấy thì hai người ở cùng nhau không tệ.
Nhưng sau đó không biết thế nào, Thịnh Giang lại đột nhiên lại nói muốn cưới Vương Dĩnh Chi.
Khi Vương Dĩnh Chi chưa kết hôn, tính cách vẫn chưa lộ rõ, nếu con trai mình đã thích, bà cụ cũng đâu thể nào không đồng ý.
Dì út mãi không kết hôn, sau đó đã đến Giang Nam.
Vốn dĩ Thịnh Hàn Ngọc không có ấn tượng gì với người dì út này, trước kia cũng chỉ mới gặp qua vài lần, Vương Dĩnh Chi còn đề phòng bà ấy như là phòng cướp, trước nay không cho con trai và chồng tiếp xúc với bà ấy.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, trong lúc anh đau khổ nhất, khổ cực đến gần như là nổi điện, đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Tin nhắn do dì út gửi đến, cho anh một gợi ý, để anh nhanh chóng tỉnh táo lại, thậm chí giả vờ làm người mù để che giấu thực lực, đây cũng là công lao của dì út.
Từ đó về sau hai người liên lạc với nhau, mỗi khi có những việc không tiện nói với người khác, Thịnh Hàn Ngọc đều sẽ nói cho dì út nghe, dì út không giống như ông nội, nhưng cũng là một người lớn quan trọng như ông nội.
Vừa là mẹ, vừa là bạn.
Chỉ vì để tránh phiền phức không cần thiết, anh chưa từng nói mối quan hệ giữa hai người Với người khác.
Đồ ăn ở đây ăn rất ngon, có thể nói bánh bao gạch cua là ngon nhất, Thời Du Huyên chưa từng uống rượu nhưng tửu lượng lại tốt đến khiến người khác ngạc nhiên, uống một nửa và rượu có nồng độ thấp mà chỉ làm cho khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Ngà ngà say là trạng thái tốt nhất.
Thời Du Huyên bắt đầu lải nhải: “Thịnh Hàn Ngọc, anh biết vì sao một bữa mà tôi cũng có thể ăn nhiều như vậy không?”
“Vì sao?”
Đây cũng là vấn đề luôn xoay quanh ở trong lòng anh.
Tuy rằng nhà họ Thời cũng không phải nhà giàu có, nhưng mức sống cũng không tệ, không đến mức để một đứa trẻ bị đói.
Đương nhiên bây giờ đã là thời đại nào rồi, cho dù là người nghèo, thì ở trong nước cũng không đến mức ăn không đủ no.
Mỗi lần Thời Du Huyên ăn cơm thì đều giống như là gió cuốn mây tan, ăn rất nhanh, hơn nữa trong chén cơm chưa bao giờ để thừa một hạt cơm nào, giống như là người đã từng sống trong những năm đói kém trong lời ông nội kể.
Thời Du Huyên nhướng mày: “Khi tôi còn nhỏ quá thông minh, học thứ gì cũng đều hiểu rất nhanh, Thời Vũ Kha ghen tỵ với tôi, luôn tố cáo bôi xấu tôi trước mặt bố và Giang Nhã Đan, bôi nhọ tôi ăn trộm đồ của chị ta.”
“Bố sẽ điều tra, phát hiện Thời Vũ Kha nói dối thì hung dữ phê bình cô ta, nhưng Giang Nhã Đan không bao giờ hỏi hay là điều tra, chỉ cần chị ta tố cáo là sẽ đánh tôi.”
“Tôi cũng tố cáo lại, một lần tôi bị đánh đều chờ bố trở về rồi khóc thút thít đi tố cáo lại, sau đó bố sẽ cãi nhau với Giang Nhã Đan. Sau đó Giang Nhã Đan không còn đánh tôi nữa, mà đổi thành bỏ đói tôi.”
Vẻ mặt Thời Du Huyên dần trở nên đau khổ: “Cảm giác bị đói thật không dễ chịu, cực kỳ khó chịu, giống như có một trăm cái vuốt mèo đang cào trong lòng. Sau đó tôi đã không tố cáo
nữa.”
“Tuy rằng tôi không hề tố cáo, nhưng bọn họ lại tìm được một lối tắt đối phó tôi, chỉ cần không hài lòng là sẽ bỏ đói tôi một bữa, hoặc là hai bữa.
“Sau đó tôi đã hình thành cái tật xấu này, khi bố có ở nhà, lúc ăn cơm vừa nhanh vừa nhiều, nếu vậy thì khi ông không có ở nhà tôi cũng không sợ không có cơm ăn, ăn một bữa có thể no được ba bữa...”
Người kể dường như là đang kể chuyện của người khác, nhưng trong lòng Thịnh Hàn Ngọc thì rất hụt hẫng.
Anh không ngờ rằng người lạc quan, ngây thơ như Thời Du Huyên, vậy mà khi còn nhỏ đã chịu sự đãi ngộ bất công như vậy.
Sau khi ăn xong, không có gì bất ngờ Thời Du Huyên lại ăn đến no căng, hơn nữa vừa rồi mới ngủ một giấc, bây giờ tinh thần rất tốt, nhu cầu cấp bách là đi ra ngoài tản bộ.
DI út gọi thuyền, hai người ngồi ở trên thuyền, Thời Du Huyền thưởng thức phong cảnh ven đường, Thịnh Hàn Ngọc nhìn cô.
Tiệc đính hôn của Thời Vũ Kha rất thành công.
Bạch Tuyết khoe khoang trước mặt chị em dâu của bà ta: “Chị có biết không? Con dâu chị thật ra không ngốc, cô ta cũng không phải đi lạc thật, mà thực tế cô ta vẫn luôn dùng một thân phận khác để sống ở Giang Châu, chỉ đáng thương cho chị, bị con trai ghét bỏ suýt nữa đã bị ông cụ ép ly hôn...”
Nếu không phải ông cụ đột nhiên qua đời, lúc ấy ông cụ thật sự ép hai vợ chồng Thịnh Giang ly hôn.
Nếu như để Vương Dĩnh Chi phát hiện chuyện này trước, biết con dâu của mình còn mạnh hơn cả con dâu của Bách Tuyết!
Nhưng chuyện này đúng là Bách Tuyết phát hiện trước, từ trong miệng bà ta nói ra thì ý nghĩa đã hoàn toàn khác nhau.
Chính là nói bề ngoài hay trong lòng Thịnh Hàn Ngọc đều không có người mẹ là bà ta, sau này bà ta có đứng trước mặt Bách Tuyết khoe con trai, con dâu mình tốt thì cũng đều vô dụng.
Người ta còn chẳng thèm quan tâm bà ta là gì, bà ta có gì hay mà khoe ra?
Nhất là khi Bách Tuyết nói cho bà ta biết con dâu cho em gái tiền mừng kết hôn đến tận một
trăm năm mươi triệu!
Vương Dĩnh Chi suýt nữa thì đã ngất đi.
Đến cơm cũng chưa ăn xong, thì đã hầm hừ lôi chồng đi mất.
Bà ta không về nhà, mà đi thẳng đến biệt thự Thịnh Hàn Ngọc để tìm con trai.
Thịnh Giang không muốn đi, có đi thì cũng là tự đánh mất mặt mũi, nhưng vợ nhất định phải lôi ông ta đi cùng, ông ta không thể nào lay chuyển được.
Sau khi đến biệt thự, đến cửa còn chưa được bước vào, quản gia đã lập tức ngăn cản hai người ở bên ngoài, nói với bọn họ sau này không được đến đây, đây là lệnh của cậu chủ.
Vương Dĩnh Chi lì lợm la liếm, Thịnh Giang trở về một mình.
Có điều bà ta có quấy nhiễu như thế nào thì cũng vô dụng, quản gia chỉ bỏ lại một câu: “Dù sao tôi cũng không thể để bà đi vào, nếu muốn chờ thì bà có thể chờ ở bên ngoài.”
Ánh nắng ánh mặt ban ngày rất gắt, ngoài cửa lại không có nơi nào để đứng tránh nắng, quản gia ngồi ở trong phòng có điều hòa thoải mái dễ chịu, để bà ta phơi nắng ở bên ngoài.
Vương Dĩnh Chi tức giận không thèm chờ, đi thẳng đến công ty Đỉnh Thịnh tìm người.
Kết quả là giống như ở biệt thự - đến cửa chính bà ta cũng không bước vào được!
Theo cách nói của Bách Tuyết, con dâu chính là Ảnh Tử ồn ào trên báo chí lần trước, Vương Dĩnh Chi bị từ chối liền hai lần cũng không nhụt chí, lại chạy đến công ty Thiên Mã tìm người.
Thái độ của tập đoàn Thiên Mã với bà ta cũng không ác liệt như trước, nhưng bà ta cũng không tìm được người, nhân viên lễ tân nói ngày thường chủ tịch không đến công ty, đương nhiên bây giờ cũng không ở đây, không biết người ở đâu.
Vòng qua vòng lại, không tìm thấy ai.
Vương Dĩnh Chi về đến nhà càu nhàu với chồng, ông ta nói bà ta đứng sốt ruột, hai vợ chồng con trai đi du lịch ở nơi khác, là vì tránh né không muốn tham gia hôn lễ.
Còn tiền mừng giá trên trời kia căn bản là giả, Thời Vũ Kha tự làm giả ảnh chụp, chính là dát thêm vàng lên mặt mình mà thôi.
Lúc này Vương Dĩnh Chi mới thở phào nhẹ nhõm, không thua dưới Bạch Tuyết là được, có điều bà ta lập tức phản ứng lại, hỏi vì sao ông ta lại biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy?
Vẻ mặt Thịnh Giang sắc có hơi hoảng loạn, dù thế nào thì cũng không chịu nói thật, sau đó không chống đỡ được Vương Dĩnh Chi hỏi không ngừng, vì thế ăn ngay nói thật, nói con trai và con dâu đang ở chỗ Vương Dĩnh Hảo.
Lúc này Vương Dĩnh Chi đã phát điên lên rồi, gọi điện thoại đến mắng chửi Vương Dĩnh Hảo một trận.
Mẳng bà ấy quyến rũ chồng mình, còn có ý đồ độc chiếm con trai bà ta, giọng điệu nói chuyện không có thiện ý và không có suy nghĩ gì cả...
Thậm chí còn bôi nhọ em gái, nói tiền mừng mà Thời Vũ Kha nhận được là ý của bà ấy, giả vờ làm người tốt.
Là con dâu của bà ta, cho người ngoài một số tiền lớn như vậy mà không cho bà ta!
Vương Dĩnh Hảo im lặng cúp điện thoại, bà ấy không thèm để tâm đến lời chửi rủa của chị gái, miệng nằm trên người bà ta, bà ta muốn mắng gì thì cứ mắng đi.
Có điều trong lời chửi rủa của bà ta, bà ấy đã nghe được một tin... Tiền mừng một trăm năm mươi triệu!
Không đúng lắm.
Khi Thịnh Hàn Ngọc và Thời Du Huyên trò chuyện với nhau cũng không tránh mặt bà ấy, mục đích hai người đến đây bà ấy cũng biết, đến hôn lễ cũng không tham gia mà có thể lấy ra một số tiền lớn như vậy để giữ thể diện cho cô ta sao?
Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là dường như Thời Du Huyên đã bị lợi dụng.
Bình luận facebook