Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188-190
Vương Dĩnh Hảo nói chuyện này cho Thịnh Hàn Ngọc và Thời Du Huyên, khi ấy Thời Du Huyên tức giận đến mức đỏ bừng mặt mày, không nói tiếng nào rúc vào góc tường giận dỗi!
Dáng vẻ của cô làm Thịnh Hàn Ngọc đau lòng không thôi, anh nhíu chặt mày lại.
Dì út kéo cánh tay anh, nói nhỏ: “Đi an ủi đi.”
Vì thế anh đi qua đó an ủi cô: “Không sao cả, cô đừng để ở trong lòng, tức giận vì loại người này không đáng.”
Độ dày da mặt của Thời Vũ Kha, anh cũng đã từng được chứng kiến.
Anh chỉ nói một câu rồi thôi, Thịnh Hàn Ngọc chưa từng an ủi phụ nữ, không biết phải nên nói như thế nào.
Bả vai của cô hơi run lên, dường như đang khóc?
Trái tim của anh đau như là bị ai đó bóp chặt lại, lửa giận dần bốc lên trên đầu, quay người gọi điện cho Vân Triết Hạo: “Triết Hạo, anh lập tức đăng bài thanh minh lên nhật báo Giang Châu.”
Anh còn chưa nói dứt lời, điện thoại đột nhiên bị người khác giành mất, Thời Du Huyền ôm di động vào trong lòng, cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
Hỏi xong còn chưa cho anh cơ hội trả lời mà cô đã tự động nói tiếp: “Anh muốn đăng bài thanh minh nói tôi không cho số tiền này, là cô ta tự bịa đặt sao? Không được nói, đây không phải là anh giúp tôi, mà là ngán đường làm ăn của tôi đó có biết không?”.
Đôi mắt cô long lanh to tròn, đôi má ửng hồng vì phấn khích, trông cô không buồn một chút nào.
“Vừa rồi cô không khóc?” Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Lời này không giống như là hỏi, chỉ không nói thẳng ra là tôi quan tâm cô, muốn làm cho cô hết giận nên mới làm thế, đứng có không biết điều.
Thời Du Huyên nói không sai, đúng là anh muốn làm như vậy, muốn cho tất cả người ở Giang Châu biết da mặt của Thời Vũ Kha và Thịnh Dự Khải dày thế nào, nhân lúc bọn họ không có
Giang Châu mà nói hươu nói vượn, đừng nói một trăm năm mươi triệu tiền mừng, dù là một tệ năm đồng cũng chẳng có.
“Khóc cái gì mà khóc, khóc cái gì mà khóc? Vì sao tôi lại phải khóc? Cơ hội tốt như vậy đưa đến trước mặt tôi, tôi cười còn không kịp nữa là, anh chờ xem, tôi nhất định phải làm cho cô ta hối hận vì dám phùng má giả làm người mập, muốn bắt cô ta cắt thịt trả lại cho tôi, trong lòng đau như cắt nhưng ngoài miệng lại không dám nói gì.”
Khuôn mặt nhỏ của Thời Du Huyên tỏa ra ánh sáng, nói qua loa kế hoạch của mình cho Thịnh Hàn Ngọc nghe, nghe xong Thịnh Hàn Ngọc mới hiểu được, vừa rồi cô trốn góc tường không phải giận dỗi, mà là trong lòng nghẹn muốn chết.
“Phụt..”
Dì út cười thành tiếng, giơ ngón tay cái lên với Thời Du Huyên: “Cháu được lắm.”
Biệt thự nhà họ Thịnh.
Thời Vũ Kha ngủ đến khi mặt trời lên cao mới lười biếng bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Bách Tuyết đã chào hỏi: “Mẹ, chào buổi sáng!”
Trong lòng Bách Tuyết thầm nghĩ sáng gì mà sáng? Đến trưa mới rời giường, đúng là lười chết mất.
Nhưng trên mặt bà ta lại mang theo nụ cười, hiện từ nói với Thời Vũ Kha: “Chào buổi sáng, ăn bữa sáng đi, mẹ bảo thím Lưu nấu cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo mà con thích, còn để lại trong nồi cho con đó”
Thời Vũ Kha không đi đến nhà bếp ngay, nói với mẹ chồng bằng giọng điệu ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo ăn lúc mới nấu là ngon nhất, thời gian phòng bếp nấu cơm sáng sớm quá, chỉ sợ bây giờ đã nguội rồi, không còn chút mùi vị nào... Vẫn là bánh rán nhân họ ăn kèm cháo trắng mẹ làm là ngon nhất, không biết vì sao con lại muốn ăn món này.”
Nụ cười trên mặt Bạch Tuyết cứng đờ, tuy rằng không muốn nhưng vẫn đứng dậy khỏi số pha: “Được, mẹ đi làm cho con.”
“Mẹ vất vả rồi.”
Thời Vũ Kha nói khách sáo, nụ cười càng thêm đắc ý.
Hôn lễ đã kết thúc ba ngày, mấy ngày nay cô ta luôn ra sức hành hạ Bạch Tuyết.
Nếu không phải bắt Bách Tuyết nấu cơm cho cô ta thì bắt Bách Tuyết đầm chân cho mình, lý do cũng rất đầy đủ: Đợt sinh non trước ở cữ không tốt.
Cô ta không nói thẳng, mà quanh co lòng vòng, bắt Bách Tuyết chủ động phục vụ cô ta!
Con dâu gả vào cửa, mẹ chồng còn chưa được hưởng chút phúc nào, đã phải làm trâu làm ngựa cho con dâu.
Bách Tuyết đứng ở cửa phòng bếp thầm mắng trong lòng: Ăn no chết cô, đồ có người sinh mà không có người dạy, con ả khốn chớ có đắc ý, chờ khi con trai tôi đạt được mục đích, điều đầu tiên chính là bỏ cô!
Bách Tuyết nén giận, nịnh bợ Thời Vũ Kha, nguyên nhân chủ yếu là nằm ở tấm hình kia.
Số tiền mừng một trăm năm mươi triệu không chỉ làm cho Vương Dĩnh Chi nổi giận, mà cũng làm cho Bách Tuyết cực kỳ kinh ngạc.
Bà ta muốn chiếm được số tiền này, còn muốn Thời Vũ Kha nói với Thời Du Huyên, để cô hợp tác làm ăn với nhà họ Thịnh, mà tốt nhất là nhường lại luôn hạng mục “Địa Vương”.
Mà Thiên Mã làm giàu từ đầu tư, chú tâm làm đầu tư không phải là được rồi sao, cần gì phải chen chân vào các ngành nghề khác, đều là họ hàng, chẳng bằng nhả hạng mục này ra, nhường lại số tiền này cho nhà họ Thịnh kiếm...
Suy nghĩ của Bách Tuyết rất hay, Thịnh Hải và Thịnh Dự Khải đương nhiên cũng đồng ý.
Một nhà ba người thống nhất với nhau, sau đó nói kế hoạch này với Thời Vũ Kha.
Cô ta không đồng ý ngay, nói đây không phải là chuyện nhỏ, cần phải nghĩ cho kỹ nên nói với em gái như thế nào, mới có thể làm chơi ăn thật!
Ba người đều trông cậy vào cô ta, cho nên mấy ngày này Thời Vũ Kha trôi qua khá là dễ chịu, cơ bản là đi ngang ở nhà họ Thịnh.
“Mẹ, đừng đứng cứng đờ ra đó!” Thời Vũ Kha đứng ở cạnh cửa phòng bếp giống như đang canh chừng, trong tay cầm một quả táo vừa gặm vừa khoa tay múa chân.
“Rau hẹ mẹ nên tự nhặt đi, lần trước bà đầu bếp nhặt không sạch, còn có lá úa ở trong đó
nữa.”
“Lúc chiên trứng gà thì nên cho nhiều dầu một chút.”
“Mẹ nên lột vỏ tôm lúc còn sống, đừng quên gỡ sợi chỉ đen trên lưng tôm.”
Bách Tuyết giận mà không dám nói gì, nén lửa giận đồng ý từng câu.
Chuyện này vẫn chưa phải là quá đáng nhất, dường như Thời Vũ Kha cảm thấy chưa đã ghiền, vì thế đuổi hết người làm trong bếp ra ngoài, nói rất dễ nghe là đừng làm phiền bọn họ... Nhưng thực tế là không muốn để người làm giúp đỡ, chia sẻ việc cho Bạch Tuyết.
Cô ta luôn đứng ở cửa phòng bếp nhìn, Bạch Tuyết còn chẳng có cơ hội để lười biếng nữa.
Bánh rán nhân hệ và cháo trắng mới nấu được bưng lên bàn, Thời Vũ Kha lại đưa ra yêu cầu mới: “Mẹ không làm đồ ăn kèm cho con sao?”
Bách Tuyết lấy món kho sẵn trong tủ lạnh ra, bày ra một mâm rồi bưng lên, Thời Vũ Kha khuấy chén cháo trắng trong tay, nhíu mày: “Vất vả cho mẹ rồi, nhưng mà con lại muốn uống sữa bò, phải nóng.”
sữa bò nấu xong thì cô ta lại nói sữa bò và rau hẹ không thể kết hợp với nhau, nấu cho cô ta một chén canh là được...
Ở đây có rất nhiều nhà hàng cao cấp và các món ngon, Thời Du Huyên chỉ có hứng thú với mỗi đồ ăn vặt, không thèm vào nhà hàng Michelin mà nhất định phải kéo Thịnh Hàn Ngọc đến phố ăn vặt.
Ban đầu Thịnh Hàn Ngọc không thích thú lắm, cảm thấy phố ăn vặt không sạch sẽ hợp vệ sinh, đương nhiên hoàn cảnh càng không thể so với các quán ăn bình thường.
Nhưng sau khi ăn một lần thì cảm thấy cũng không tệ lắm, đồ ăn ở phố ăn vặt hoàn toàn khác với đồ ăn ở nhà hàng năm sao hoặc là nhà hàng Michelin.
Cùng là khoai tây, nhà hàng năm sao cao cấp sẽ được sắp xếp chỉnh tề, chia ra khoai tây dài ngắn khác nhau.
Nhà hàng Michelin có thể làm ra các món ăn trứ danh từ nguyên liệu khoai tây nghiền.
Nhưng đến phố ăn vặt, một củ khoai tây có thể biến thành một cây khoai tây lốc xoáy thật dài, bên trên rưới sốt cà chua và sốt mayonnaise, hai người ăn đến vô cùng hài lòng.
Dáng vẻ của cô làm Thịnh Hàn Ngọc đau lòng không thôi, anh nhíu chặt mày lại.
Dì út kéo cánh tay anh, nói nhỏ: “Đi an ủi đi.”
Vì thế anh đi qua đó an ủi cô: “Không sao cả, cô đừng để ở trong lòng, tức giận vì loại người này không đáng.”
Độ dày da mặt của Thời Vũ Kha, anh cũng đã từng được chứng kiến.
Anh chỉ nói một câu rồi thôi, Thịnh Hàn Ngọc chưa từng an ủi phụ nữ, không biết phải nên nói như thế nào.
Bả vai của cô hơi run lên, dường như đang khóc?
Trái tim của anh đau như là bị ai đó bóp chặt lại, lửa giận dần bốc lên trên đầu, quay người gọi điện cho Vân Triết Hạo: “Triết Hạo, anh lập tức đăng bài thanh minh lên nhật báo Giang Châu.”
Anh còn chưa nói dứt lời, điện thoại đột nhiên bị người khác giành mất, Thời Du Huyền ôm di động vào trong lòng, cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
Hỏi xong còn chưa cho anh cơ hội trả lời mà cô đã tự động nói tiếp: “Anh muốn đăng bài thanh minh nói tôi không cho số tiền này, là cô ta tự bịa đặt sao? Không được nói, đây không phải là anh giúp tôi, mà là ngán đường làm ăn của tôi đó có biết không?”.
Đôi mắt cô long lanh to tròn, đôi má ửng hồng vì phấn khích, trông cô không buồn một chút nào.
“Vừa rồi cô không khóc?” Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Lời này không giống như là hỏi, chỉ không nói thẳng ra là tôi quan tâm cô, muốn làm cho cô hết giận nên mới làm thế, đứng có không biết điều.
Thời Du Huyên nói không sai, đúng là anh muốn làm như vậy, muốn cho tất cả người ở Giang Châu biết da mặt của Thời Vũ Kha và Thịnh Dự Khải dày thế nào, nhân lúc bọn họ không có
Giang Châu mà nói hươu nói vượn, đừng nói một trăm năm mươi triệu tiền mừng, dù là một tệ năm đồng cũng chẳng có.
“Khóc cái gì mà khóc, khóc cái gì mà khóc? Vì sao tôi lại phải khóc? Cơ hội tốt như vậy đưa đến trước mặt tôi, tôi cười còn không kịp nữa là, anh chờ xem, tôi nhất định phải làm cho cô ta hối hận vì dám phùng má giả làm người mập, muốn bắt cô ta cắt thịt trả lại cho tôi, trong lòng đau như cắt nhưng ngoài miệng lại không dám nói gì.”
Khuôn mặt nhỏ của Thời Du Huyên tỏa ra ánh sáng, nói qua loa kế hoạch của mình cho Thịnh Hàn Ngọc nghe, nghe xong Thịnh Hàn Ngọc mới hiểu được, vừa rồi cô trốn góc tường không phải giận dỗi, mà là trong lòng nghẹn muốn chết.
“Phụt..”
Dì út cười thành tiếng, giơ ngón tay cái lên với Thời Du Huyên: “Cháu được lắm.”
Biệt thự nhà họ Thịnh.
Thời Vũ Kha ngủ đến khi mặt trời lên cao mới lười biếng bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Bách Tuyết đã chào hỏi: “Mẹ, chào buổi sáng!”
Trong lòng Bách Tuyết thầm nghĩ sáng gì mà sáng? Đến trưa mới rời giường, đúng là lười chết mất.
Nhưng trên mặt bà ta lại mang theo nụ cười, hiện từ nói với Thời Vũ Kha: “Chào buổi sáng, ăn bữa sáng đi, mẹ bảo thím Lưu nấu cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo mà con thích, còn để lại trong nồi cho con đó”
Thời Vũ Kha không đi đến nhà bếp ngay, nói với mẹ chồng bằng giọng điệu ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo ăn lúc mới nấu là ngon nhất, thời gian phòng bếp nấu cơm sáng sớm quá, chỉ sợ bây giờ đã nguội rồi, không còn chút mùi vị nào... Vẫn là bánh rán nhân họ ăn kèm cháo trắng mẹ làm là ngon nhất, không biết vì sao con lại muốn ăn món này.”
Nụ cười trên mặt Bạch Tuyết cứng đờ, tuy rằng không muốn nhưng vẫn đứng dậy khỏi số pha: “Được, mẹ đi làm cho con.”
“Mẹ vất vả rồi.”
Thời Vũ Kha nói khách sáo, nụ cười càng thêm đắc ý.
Hôn lễ đã kết thúc ba ngày, mấy ngày nay cô ta luôn ra sức hành hạ Bạch Tuyết.
Nếu không phải bắt Bách Tuyết nấu cơm cho cô ta thì bắt Bách Tuyết đầm chân cho mình, lý do cũng rất đầy đủ: Đợt sinh non trước ở cữ không tốt.
Cô ta không nói thẳng, mà quanh co lòng vòng, bắt Bách Tuyết chủ động phục vụ cô ta!
Con dâu gả vào cửa, mẹ chồng còn chưa được hưởng chút phúc nào, đã phải làm trâu làm ngựa cho con dâu.
Bách Tuyết đứng ở cửa phòng bếp thầm mắng trong lòng: Ăn no chết cô, đồ có người sinh mà không có người dạy, con ả khốn chớ có đắc ý, chờ khi con trai tôi đạt được mục đích, điều đầu tiên chính là bỏ cô!
Bách Tuyết nén giận, nịnh bợ Thời Vũ Kha, nguyên nhân chủ yếu là nằm ở tấm hình kia.
Số tiền mừng một trăm năm mươi triệu không chỉ làm cho Vương Dĩnh Chi nổi giận, mà cũng làm cho Bách Tuyết cực kỳ kinh ngạc.
Bà ta muốn chiếm được số tiền này, còn muốn Thời Vũ Kha nói với Thời Du Huyên, để cô hợp tác làm ăn với nhà họ Thịnh, mà tốt nhất là nhường lại luôn hạng mục “Địa Vương”.
Mà Thiên Mã làm giàu từ đầu tư, chú tâm làm đầu tư không phải là được rồi sao, cần gì phải chen chân vào các ngành nghề khác, đều là họ hàng, chẳng bằng nhả hạng mục này ra, nhường lại số tiền này cho nhà họ Thịnh kiếm...
Suy nghĩ của Bách Tuyết rất hay, Thịnh Hải và Thịnh Dự Khải đương nhiên cũng đồng ý.
Một nhà ba người thống nhất với nhau, sau đó nói kế hoạch này với Thời Vũ Kha.
Cô ta không đồng ý ngay, nói đây không phải là chuyện nhỏ, cần phải nghĩ cho kỹ nên nói với em gái như thế nào, mới có thể làm chơi ăn thật!
Ba người đều trông cậy vào cô ta, cho nên mấy ngày này Thời Vũ Kha trôi qua khá là dễ chịu, cơ bản là đi ngang ở nhà họ Thịnh.
“Mẹ, đừng đứng cứng đờ ra đó!” Thời Vũ Kha đứng ở cạnh cửa phòng bếp giống như đang canh chừng, trong tay cầm một quả táo vừa gặm vừa khoa tay múa chân.
“Rau hẹ mẹ nên tự nhặt đi, lần trước bà đầu bếp nhặt không sạch, còn có lá úa ở trong đó
nữa.”
“Lúc chiên trứng gà thì nên cho nhiều dầu một chút.”
“Mẹ nên lột vỏ tôm lúc còn sống, đừng quên gỡ sợi chỉ đen trên lưng tôm.”
Bách Tuyết giận mà không dám nói gì, nén lửa giận đồng ý từng câu.
Chuyện này vẫn chưa phải là quá đáng nhất, dường như Thời Vũ Kha cảm thấy chưa đã ghiền, vì thế đuổi hết người làm trong bếp ra ngoài, nói rất dễ nghe là đừng làm phiền bọn họ... Nhưng thực tế là không muốn để người làm giúp đỡ, chia sẻ việc cho Bạch Tuyết.
Cô ta luôn đứng ở cửa phòng bếp nhìn, Bạch Tuyết còn chẳng có cơ hội để lười biếng nữa.
Bánh rán nhân hệ và cháo trắng mới nấu được bưng lên bàn, Thời Vũ Kha lại đưa ra yêu cầu mới: “Mẹ không làm đồ ăn kèm cho con sao?”
Bách Tuyết lấy món kho sẵn trong tủ lạnh ra, bày ra một mâm rồi bưng lên, Thời Vũ Kha khuấy chén cháo trắng trong tay, nhíu mày: “Vất vả cho mẹ rồi, nhưng mà con lại muốn uống sữa bò, phải nóng.”
sữa bò nấu xong thì cô ta lại nói sữa bò và rau hẹ không thể kết hợp với nhau, nấu cho cô ta một chén canh là được...
Ở đây có rất nhiều nhà hàng cao cấp và các món ngon, Thời Du Huyên chỉ có hứng thú với mỗi đồ ăn vặt, không thèm vào nhà hàng Michelin mà nhất định phải kéo Thịnh Hàn Ngọc đến phố ăn vặt.
Ban đầu Thịnh Hàn Ngọc không thích thú lắm, cảm thấy phố ăn vặt không sạch sẽ hợp vệ sinh, đương nhiên hoàn cảnh càng không thể so với các quán ăn bình thường.
Nhưng sau khi ăn một lần thì cảm thấy cũng không tệ lắm, đồ ăn ở phố ăn vặt hoàn toàn khác với đồ ăn ở nhà hàng năm sao hoặc là nhà hàng Michelin.
Cùng là khoai tây, nhà hàng năm sao cao cấp sẽ được sắp xếp chỉnh tề, chia ra khoai tây dài ngắn khác nhau.
Nhà hàng Michelin có thể làm ra các món ăn trứ danh từ nguyên liệu khoai tây nghiền.
Nhưng đến phố ăn vặt, một củ khoai tây có thể biến thành một cây khoai tây lốc xoáy thật dài, bên trên rưới sốt cà chua và sốt mayonnaise, hai người ăn đến vô cùng hài lòng.
Bình luận facebook