• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Thời Vũ Kha (4 Viewers)

  • Chương 194-196

“Sau đó thì nghe theo em nói, em muốn thế nào cũng được, nghe em hết.” Thịnh Hàn Ngọc lời ít ý nhiều.

Không có lời ngon tiếng ngọt, không có thề non hẹn biển, chỉ một câu “nghe em hết” là đủ rồi.


Thịnh Hàn Ngọc nói chuyện luôn giữ lời, điều này đã được thể hiện rõ trong mối quan hệ hằng ngày của hai người.

Thời Du Huyên giơ ngón út, muốn ngoéo tay với anh: “Nói phải giữ lời, ai không giữ lời sẽ là con chó con.”

“Được.” Anh cũng vươn ngón út ngoéo tay với cô.


“Ngoéo tay đóng dấu, một trăm năm không được nuốt lời!”

Buổi tối hôm đó.

“Thịnh Hàn Ngọc, anh nói chuyện không giữ lời gì hết.” Cô gái ôm chăn trốn trên giường, trong đôi mắt to ngập tràn nước mắt, đọng hết ở trong hốc mắt, lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Dáng vẻ vô cùng tủi thân, làm cho anh đau lòng chịu không nổi.

Người đàn ông nói: “Giữ lời, cái gì anh cũng nghe theo em.”

“Không có.”

Ngày thường có rất lanh mồm lanh miệng, nhưng vào lúc này lại không dùng được.

Có một vài việc anh làm được, nhưng cô lại không thể nói ra lời.

“Anh bắt nạt em” Ngàn câu ngàn chữ chữ chỉ hóa thành một câu.

Dáng vẻ Thời Du Huyên lúc này trông vừa gầy yếu, đáng thương, và đầy bất lực.



“Không đi, không được gọi 120”

Thần kinh à, vì chuyện này mà gọi 120?

Sau này sẽ không còn mặt mũi ra ngoài gặp ai nữa, cô vội vàng nhào qua giữ chặt ống nghe anh đang cầm, rồi đặt xuống điện thoại.

Cơ thể của cô cô tự hiểu rõ, khóc không phải vì bị thương, mà vì sợ hãi!

Cô nhào qua như vậy làm khoảng cách hai người gần nhau, tư thế không đúng lắm, Thịnh Hàn Ngọc còn đắm chìm trong lo lắng nên không cảm giác được, nhưng Thời Du Huyên đã nhận ra, lập tức văng ra như bị điện giật, giữ khoảng cách nhất định giữa hai người.

Động tác quá nhanh chóng, phong cảnh dùng chăn để che lại đã bị lộ ra...
Trên làn da trắng nõn hiện vài dấu xanh tím, Thịnh Hàn Ngọc đã đau lòng lại càng nóng nảy hơn: “Vẫn nên đến bệnh viện khám thử, anh thật...”



Bây giờ anh đã hối hận không chịu được, vừa rồi chỉ quan tâm đến sảng khoái của mình mà không nghĩ rằng có thể làm cô gái nhỏ bị thương.



Anh khăng khăng muốn đưa Thời Du Huyên đến bệnh viện kiểm tra, cho rằng cô bị thương, Thời Du Huyên có giải thích như thế nào cũng đều không được, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt cho anh xem qua, anh mới yên tâm.



Thịnh Hàn Ngọc cũng không có kinh nghiệm gì, một buổi tối tốt đẹp nhưng thế vậy mà lại trở thành một đống hỗn độn.




Anh có hơi xấu hổ, không trách mình thiếu kiến thức, ngược lại trách Thời Du Huyên: “Không bị thương mà em khóc cái gì?”



“Thịnh Hàn Ngọc, em sợ!”



Đột nhiên Thời Du Huyên cắn mạnh một phát lên cánh tay anh, rất đau.



Có điều anh không hề nhíu mày lấy một lần, để mặt cô cắn lên cánh tay mình ra hai dấu răng.



“Thịnh Hàn Ngọc, đây là con dấu, từ đây về sau anh chính là của em” Thời Du Huyên nhào vào trong lòng ngực anh, có khuôn mặt nhỏ ướt đẫm nước mặt lên ngực anh.

“Cậu chủ, mợ chủ, hai người đã về?” Quản gia kinh ngạc và vui vẻ đi ra đón tiếp.



Bà ta vui vẻ không chỉ vì hai người đã về, hơn nữa còn thay đổi rất lớn, trên khuôn mặt luôn lạnh lẽo của cậu chủ đã trở nên vui tươi hớn hở, đây là chuyện mà trước giờ chưa từng có.

Ngay cả trước kia cậu chủ quen Giản Dị Tâm lúc trước cũng không có.



Mợ chủ càng xinh đẹp, từ trong ra ngoài tỏa ra một cảm giác hàm xúc, không phải là kiểu cô gái nhỏ ngây thơ hồn nhiên, mà là hương vị hạnh phúc tỏa ra từ một cô gái đang yêu!



Người làm giúp chuyển quà tặng từ xe xuống, Thời Du Huyên chia quà, ai cũng đều có phần.





Dáng vẻ chúa tham tiền của Thời Du Huyên làm Thịnh Hàn Ngọc dở khóc dở cười, anh kéo tay cô: “Anh không đi, anh thích ăn cơm trong nhà”



“Anh đưa em đi.” Thời Du Huyền yêu cầu.



Trong mắt Thịnh Hàn Ngọc ngập tràn cưng chiều: “Được, anh đưa em đi.”
Vợ chồng son liếc mắt đưa tình, đến nhà họ Thịnh còn chưa đến nửa ngày là sẽ về, mà lại lưu luyến nhau giống như phải chia xa thật lâu.



Thịnh Hàn Ngọc dắt Thời Du Huyên ra xe, hai người một người đứng ở trong một người ngồi ở trong xe, kéo tay nhau nói chuyện một lúc lâu mới tách ra.



Lúc chia tay anh còn không đi vào ngay lập tức, mà đứng yên nhìn xe chạy xa, cho đến khi xe đã chạy khuất không nhìn thấy được.



Anh đột nhiên thấy hơi hối hận.



Anh hối hận vì sao không đi cùng cô, chỉ mới vừa chia xa nhau, mà đã bắt đầu nhớ nhung!



Biệt thự nhà họ Thịnh.



“Bà chủ, mợ chủ, em gái mợ chủ đến” Người hầu chạy vào báo lại.



Mấy ngày nay, tên tuổi của em gái mợ chủ ở trong nhà họ Thịnh giống như sấm bên tai, không có ai là không biết.



Mợ chủ ý vào thế của em gái mình, không ít lần làm cho bà chủ nếm mùi đau khổ, tuy rằng người hầu không hiểu được sự lợi hại trong chuyện này, nhưng cũng biết Thời Du Huyên không bình thường, cô đến thì không dám chậm trễ, lập tức báo ngay.



“Nhanh, nhanh mời đến đây.”



Bách Tuyết kích động muốn chết, cũng vui muốn chết luôn.



Ở trong mắt bà ta, Thời Du Huyên không chỉ là em gái Thời Vũ Kha, mà còn là cây rụng tiền!



Mấy ngày nay Bách Tuyết bị Thời Vũ Kha hành hạ không ít, nguyên nhân vẫn luôn chịu đựng là vì trông cậy vào quan hệ của Thời Vũ Kha và Thời Du Huyên.



Chỉ cần liên hệ được, bà ta dám chắc mình có bản lĩnh lôi kéo Thời Du Huyên, để cô làm việc cho bà ta.



Bà ta đã lén phải người điều tra, trước kia Thời Vũ Kha đối xử với người em gái này không tốt, vốn không giống như chị em thân thiết giống như cô ta nói với bà ta.



Bách Tuyết cho rằng Thời Du Huyên lấy số tiền mừng to như vậy là để khoe... Khoe cô có tiền!





Bây giờ “Cây rụng tiền” chủ động đến nhà, đương nhiên bà ta không thể bỏ lỡ cơ hội này.



Người hầu đang chuẩn bị đi ra ngoài mời khách vào, Bách Tuyết lại thay đổi ý định: “Chờ một lúc, không cần cô đi mời, cô không đủ mặt mũi, để tôi tự mình đi.”



Quá vội vã vuốt mông ngựa Thời Du Huyên, dấu vết nịnh bợ quá nặng, ngược lại càng tự nhiên.



Trong lòng Thời Du Huyên hiểu rõ, cười khanh khách nói với Bách Tuyết: “Bác gái khách sáo quá, chị gái tôi mới là người đẹp nhất Giang Châu, tôi vẫn còn thua xa chị gái lắm”



“Là cô khiêm tốn, chị cô còn chẳng bằng một nửa cô nữa là..”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom