Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206-208
Ban đầu là ngứa ngáy cả người, đây mới là giai đoạn đầu tiên, nếu lúc này uống thuốc chống dị ứng thì sẽ nhanh dừng lại.
Nhưng anh không uống, chỉ vì không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thời Du Huyên, cắn răng chịu đựng giai đoạn như có ngàn con kiến đang bò trên người.
Chịu đựng cơn ngứa không gì sánh bằng, rồi sau đó cả người bắt đầu sưng lên, cơ thể cũng dần trở nên nóng như lửa.
Anh vẫn luôn trợn mắt chờ đến khi trời sáng, cuối cùng Thời Du Huyên cũng trở mình “buông tha anh”.
Anh nhảy dựng lên, lặng im không tiếng động lập tức vọt vào toilet, mới vừa mở đèn đã nhìn thấy… thảm không nỡ nhìn.
Mặt sưng hết lên, còn nổi từng nốt từng nốt đỏ dày đặc.
Gương mặt này ba ngày tiếp theo cũng sẽ không lành lại ngay được, Thịnh Hàn Ngọc nhìn vào gương rồi cười khổ, không biết đến khi cô gái nhỏ tỉnh dậy có khi nào sẽ bị dọa nhảy dựng lên hay không.
“Trời ơi! Thịnh Hàn Ngọc, mặt anh bị làm sao vậy?”
Sau khi trời hửng sáng, Thời Du Huyên tỉnh dậy nhìn thấy Thịnh Hàn Ngọc, quả nhiên đã sợ đến nhảy dựng.
Có điều rất nhanh cô đã nhận ra được: “Dị ứng, Thịnh Hàn Ngọc, anh bị dị ứng hải sản… Em đi mua thuốc.” Cô còn đang mặc áo ngủ mà đã muốn chạy ra ngoài.
Thịnh Hàn Ngọc túm chặt cô: “Không cần đi, anh đã uống thuốc rồi.”
Thời Du Huyên đau lòng đến chảy cả nước mắt, nước mắt đọng trong vành mắt, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa mặt anh: “Đau không? Đều do em, nếu không phải vì em, mặt anh cũng sẽ không thay đổi thành như vậy…”
Không đúng, đột nhiên cô xốc vạt áo của anh lên.
Thịnh Hàn Ngọc muốn ngăn cản nhưng đã muộn, động tác của cô quá nhanh, căn bản là không kịp cản lại.
Làn da của anh nổi lên vết ban đỏ hồng dày đặc, còn nhiều hơn cả trên mặt nữa, Thời Du Huyên bắt đầu rơi lệ. nước mắt rơi từng giọt từng giọt.
Cô cố chấp yêu cầu anh nhất định phải đi khám bác sĩ.
“Thật sự không cần, chỉ là dị ứng bình thường mà thôi, một hai ngày là sẽ ổn thôi.” Thịnh Hàn Ngọc an ủi cô.
…
Chuyện Thịnh Hàn Ngọc dị ứng hải sản cũng không nói cho người khác, nhưng tin tức vẫn bị lộ ra.
Vân Triết Hạo và Thịnh Trạch Dung cầm quà tặng đến xem chuyện vui… Không phải, thăm người bệnh!
“Ôi chao! Mặt đã sưng thành cái đầu heo, cậu Thịnh đi ra ngoài dạo hai vòng với tôi không?” Vân Triết Hạo cực kỳ vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng anh ta càng tò mò nhiều hơn.
“Trước kia anh cũng dị ứng hải sản, nhưng trước giờ không nghiêm trọng như vậy, tại sao lần này lại ra thế nào? Ăn bao nhiều hải sản rồi?”
“Cút đi, anh đến đây xem trò vui, bây giờ xem xong rồi thì đi nhanh đi.”
Lời ít ý nhiều, một câu đã diễn tả toàn bộ suy nghĩ của Thịnh Hàn Ngọc.
Quà tặng để lại, người có thể đi về, quay về cần làm gì thì làm cái đó, đừng ở lại đây gây chướng mắt.
Tuy rằng cơ thể phải chịu khổ một chút, nhưng từ sáng đến giờ tâm trạng anh rất thoải mái.
Bởi vì áy náy, nên Thời Du Huyên vẫn luôn vây quanh bên cạnh anh hỏi han ân cần, bưng trà rót nước, rất mực quan tâm.
Thời Du Huyên chưa từng “ngoan” như bậy bao giờ, nhưng mới hưởng thụ chưa được bao lâu đã phải nghênh đón hai vị “khách không mời mà đến”.
Hai người ngồi một lát đã ra về, trước khi Thịnh Trạch Dung về đã nói cho Thời Du Huyên một tin không quá vui: “Giản Nghi Ninh muốn ra nước ngoài, nói lần này ra nước ngoài sẽ định cư, không có việc gì quan trọng thì sẽ không về.”
Cô quen Giản Nghi Ninh trên diễn đàn từ năm mười lăm tuổi, nhiều năm qua hai người chưa từng giấu nhau điều gì.
Bây giờ anh ấy muốn ra nước ngoài định cư, chuyện lớn như vậy thế mà lại không nói với cô một lời.
Thịnh Hàn Ngọc nhìn ra tâm trạng của Thời Du Huyên không tốt, chủ động đề nghị nói: “Ngày mai em ra sân bay tiễn đưa.”
Cô cũng nghĩ như vậy, có điều lo lắng một mình Thịnh Hàn Ngọc ở nhà sẽ không yên tâm, hỏi anh: “Anh đi không?”
Anh chỉ vào mặt mình: “Anh không đi, mang dáng vẻ này đến gặp Nghi Ninh, cậu ta sẽ cười nhạo anh, anh không cho cậu ta có cơ hội này.” Thật ra đây chỉ là lời từ chối mà thôi.
Thịnh Hàn Ngọc biết Giản Nghi Ninh thích Thời Du Huyên, ngày mai đưa tiễn khó tránh khỏi thổ lộ tâm tình.
Nói vài câu thích cô, hoặc ôm cũng là chuyện bình thường, anh có mặt sẽ làm Giản Nghi Ninh mất tự nhiên, không đi vẫn tốt hơn!
…
Sáng ngày hôm sau.
Sân bay quốc tế Giang Châu.
Thời Du Huyên, Vân Triết Hạo, Thịnh Trạch Dung đều đến tiễn Giản Nghi Ninh.
Giản Nghi Ninh mặc đồ thể thao, phía sau còn đeo một ba lô leo núi rất lớn, trên đầu đội một cái mũ cao bồi rộng vành, trên sống mũi còn đeo một cặp kính mắt Gucci.
Trông anh ấy không giống ra nước ngoài định cư, mà giống như là nhà leo núi mạo hiểm!
Khi ba người vừa đến sân bay thì không tìm thấy anh ta, cuối cùng Giản Nghi Ninh ra đón bọn họ: “Ảnh Tử, tôi ở đây!”
Thời Du Huyên chạy tới, đánh giá anh ta một lần, đưa ra kết luận: “Nghi Ninh, bộ đồ này trông không hợp với anh.”
Giản Nghi Ninh cười, tuy giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng trong nụ cười có phần chua xót: “Không phải là tôi muốn bắt đầu lại lần nữa sao, cho nên đổi quần áo, đổi tâm trạng.”
Thời Du Huyên năm đó chỉ mới mười lăm tuổi, ngoại trừ kiếm tiền thì không hiểu điều gì nữa!
Đây là ưu điểm và cũng là khuyết điểm.
Gặp được Giản Nghi Ninh, hai người mới có thể có được thành quả ngày hôm nay.
Nhưng anh không uống, chỉ vì không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thời Du Huyên, cắn răng chịu đựng giai đoạn như có ngàn con kiến đang bò trên người.
Chịu đựng cơn ngứa không gì sánh bằng, rồi sau đó cả người bắt đầu sưng lên, cơ thể cũng dần trở nên nóng như lửa.
Anh vẫn luôn trợn mắt chờ đến khi trời sáng, cuối cùng Thời Du Huyên cũng trở mình “buông tha anh”.
Anh nhảy dựng lên, lặng im không tiếng động lập tức vọt vào toilet, mới vừa mở đèn đã nhìn thấy… thảm không nỡ nhìn.
Mặt sưng hết lên, còn nổi từng nốt từng nốt đỏ dày đặc.
Gương mặt này ba ngày tiếp theo cũng sẽ không lành lại ngay được, Thịnh Hàn Ngọc nhìn vào gương rồi cười khổ, không biết đến khi cô gái nhỏ tỉnh dậy có khi nào sẽ bị dọa nhảy dựng lên hay không.
“Trời ơi! Thịnh Hàn Ngọc, mặt anh bị làm sao vậy?”
Sau khi trời hửng sáng, Thời Du Huyên tỉnh dậy nhìn thấy Thịnh Hàn Ngọc, quả nhiên đã sợ đến nhảy dựng.
Có điều rất nhanh cô đã nhận ra được: “Dị ứng, Thịnh Hàn Ngọc, anh bị dị ứng hải sản… Em đi mua thuốc.” Cô còn đang mặc áo ngủ mà đã muốn chạy ra ngoài.
Thịnh Hàn Ngọc túm chặt cô: “Không cần đi, anh đã uống thuốc rồi.”
Thời Du Huyên đau lòng đến chảy cả nước mắt, nước mắt đọng trong vành mắt, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa mặt anh: “Đau không? Đều do em, nếu không phải vì em, mặt anh cũng sẽ không thay đổi thành như vậy…”
Không đúng, đột nhiên cô xốc vạt áo của anh lên.
Thịnh Hàn Ngọc muốn ngăn cản nhưng đã muộn, động tác của cô quá nhanh, căn bản là không kịp cản lại.
Làn da của anh nổi lên vết ban đỏ hồng dày đặc, còn nhiều hơn cả trên mặt nữa, Thời Du Huyên bắt đầu rơi lệ. nước mắt rơi từng giọt từng giọt.
Cô cố chấp yêu cầu anh nhất định phải đi khám bác sĩ.
“Thật sự không cần, chỉ là dị ứng bình thường mà thôi, một hai ngày là sẽ ổn thôi.” Thịnh Hàn Ngọc an ủi cô.
…
Chuyện Thịnh Hàn Ngọc dị ứng hải sản cũng không nói cho người khác, nhưng tin tức vẫn bị lộ ra.
Vân Triết Hạo và Thịnh Trạch Dung cầm quà tặng đến xem chuyện vui… Không phải, thăm người bệnh!
“Ôi chao! Mặt đã sưng thành cái đầu heo, cậu Thịnh đi ra ngoài dạo hai vòng với tôi không?” Vân Triết Hạo cực kỳ vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng anh ta càng tò mò nhiều hơn.
“Trước kia anh cũng dị ứng hải sản, nhưng trước giờ không nghiêm trọng như vậy, tại sao lần này lại ra thế nào? Ăn bao nhiều hải sản rồi?”
“Cút đi, anh đến đây xem trò vui, bây giờ xem xong rồi thì đi nhanh đi.”
Lời ít ý nhiều, một câu đã diễn tả toàn bộ suy nghĩ của Thịnh Hàn Ngọc.
Quà tặng để lại, người có thể đi về, quay về cần làm gì thì làm cái đó, đừng ở lại đây gây chướng mắt.
Tuy rằng cơ thể phải chịu khổ một chút, nhưng từ sáng đến giờ tâm trạng anh rất thoải mái.
Bởi vì áy náy, nên Thời Du Huyên vẫn luôn vây quanh bên cạnh anh hỏi han ân cần, bưng trà rót nước, rất mực quan tâm.
Thời Du Huyên chưa từng “ngoan” như bậy bao giờ, nhưng mới hưởng thụ chưa được bao lâu đã phải nghênh đón hai vị “khách không mời mà đến”.
Hai người ngồi một lát đã ra về, trước khi Thịnh Trạch Dung về đã nói cho Thời Du Huyên một tin không quá vui: “Giản Nghi Ninh muốn ra nước ngoài, nói lần này ra nước ngoài sẽ định cư, không có việc gì quan trọng thì sẽ không về.”
Cô quen Giản Nghi Ninh trên diễn đàn từ năm mười lăm tuổi, nhiều năm qua hai người chưa từng giấu nhau điều gì.
Bây giờ anh ấy muốn ra nước ngoài định cư, chuyện lớn như vậy thế mà lại không nói với cô một lời.
Thịnh Hàn Ngọc nhìn ra tâm trạng của Thời Du Huyên không tốt, chủ động đề nghị nói: “Ngày mai em ra sân bay tiễn đưa.”
Cô cũng nghĩ như vậy, có điều lo lắng một mình Thịnh Hàn Ngọc ở nhà sẽ không yên tâm, hỏi anh: “Anh đi không?”
Anh chỉ vào mặt mình: “Anh không đi, mang dáng vẻ này đến gặp Nghi Ninh, cậu ta sẽ cười nhạo anh, anh không cho cậu ta có cơ hội này.” Thật ra đây chỉ là lời từ chối mà thôi.
Thịnh Hàn Ngọc biết Giản Nghi Ninh thích Thời Du Huyên, ngày mai đưa tiễn khó tránh khỏi thổ lộ tâm tình.
Nói vài câu thích cô, hoặc ôm cũng là chuyện bình thường, anh có mặt sẽ làm Giản Nghi Ninh mất tự nhiên, không đi vẫn tốt hơn!
…
Sáng ngày hôm sau.
Sân bay quốc tế Giang Châu.
Thời Du Huyên, Vân Triết Hạo, Thịnh Trạch Dung đều đến tiễn Giản Nghi Ninh.
Giản Nghi Ninh mặc đồ thể thao, phía sau còn đeo một ba lô leo núi rất lớn, trên đầu đội một cái mũ cao bồi rộng vành, trên sống mũi còn đeo một cặp kính mắt Gucci.
Trông anh ấy không giống ra nước ngoài định cư, mà giống như là nhà leo núi mạo hiểm!
Khi ba người vừa đến sân bay thì không tìm thấy anh ta, cuối cùng Giản Nghi Ninh ra đón bọn họ: “Ảnh Tử, tôi ở đây!”
Thời Du Huyên chạy tới, đánh giá anh ta một lần, đưa ra kết luận: “Nghi Ninh, bộ đồ này trông không hợp với anh.”
Giản Nghi Ninh cười, tuy giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng trong nụ cười có phần chua xót: “Không phải là tôi muốn bắt đầu lại lần nữa sao, cho nên đổi quần áo, đổi tâm trạng.”
Thời Du Huyên năm đó chỉ mới mười lăm tuổi, ngoại trừ kiếm tiền thì không hiểu điều gì nữa!
Đây là ưu điểm và cũng là khuyết điểm.
Gặp được Giản Nghi Ninh, hai người mới có thể có được thành quả ngày hôm nay.
Bình luận facebook