• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Thời Vũ Kha (1 Viewer)

  • Chương 210-212

Khi Thời Du Huyên về đến nhà, vừa nhìn thấy biệt thự của Giản Nghi Ninh, trong lòng thấy hơi khó chịu.




Vốn dĩ căn biệt thự này được Giản Nghi Ninh tu sửa để kỷ niệm chị gái, anh ấy không ngờ được ra nhiều năm sau sẽ có người nhìn căn biệt thự này rồi nhớ đến anh ấy.



“Kít…”



Tài xế đột nhiên dẫm mạnh phanh, Thời Du Huyên theo quán tính đập mạnh đầu lên ghế phía trước.




“Tại sao lại…”



Còn chưa hỏi xong, cô đã biết xảy ra chuyện gì.



Vương Dĩnh Chi nhào lên trước nắp xe, tài xế tức muốn chết nhưng cũng không thể mắng chửi bà ta!



Vốn ông ta đang lái xe êm đẹp, sắp về đến nhà nên tốc độ xe cũng không chậm, cũng không biết Vương Dĩnh Chi từ chỗ nào đột nhiên nhảy ra, dang rộng hai tay ngăn cản xe lại.



Nếu không phải kỹ thuật lái xe của tài xế tốt, thì bà ta đã bị đâm văng đi rồi.



Vốn là thắng lại kịp, Vương Dĩnh Chi cũng không có chuyện gì, thậm chí còn chẳng đụng vào quần áo của bà ta, nhưng bà ta lại ngang ngược nhào lên xe, không khác gì ăn vạ.



Nếu như người gặp chuyện này là người khác, ông ta không cần hỏi mà sẽ mắng cho một trận, mắng cho hả cơn tức.


Nhưng Vương Dĩnh Chi không phải người khác, bà ta là mẹ của cậu chủ, tuy rằng làm việc không đáng tin cậy nhưng vẫn là mẹ!

Ông ta chỉ có thể hỏi Thời Du Huyên: “Mợ chủ, cô xem làm sao bây giờ?”

Còn chưa chờ Thời Du Huyên nói chuyện, Vương Dĩnh Chi đã chuyển qua đập “cốc cốc” lên cửa kính, ra hiệu cô hạ cửa kính xuống, bà ta có chuyện muốn nói với cô.

Cô không muốn nói chuyện với người phụ nữ này, vốn không có gì để nói.

Nhưng mà hôm nay cô đã bị bà ta “gặp phải”, muốn rút lui toàn thây là chuyện không thể.





Vì thế Thời Du Huyên hạ cửa sổ xe xuống, mặt lạnh giọng cũng lạnh, hoàn toàn là giọng điệu xử lý công việc theo phép công: “Có việc gì sao bà Thịnh?”



“Đúng vậy đúng vậy, có việc…”



Vương Dĩnh Chi thấy Thời Du Huyên hạ cửa kính xe xuống đã bắt đầu vui sướng, nhưng nói được nửa câu đã nhận ra lời nói có gì đó không đúng, vì thế sửa lại: “Cô gọi sai rồi, đúng ra cô nên gọi tôi là mẹ, bà Thịnh là để người ngoài gọi, người trong nhà không gọi như thế.”
Thời Du Huyên nhấn mạnh: “Tôi cũng có mặt trong cuộc họp báo ngày hôm đó, tôi cũng đã nhìn thấy hợp đồng được ký, cho nên xưng hô này không sai đâu bà Thinh, bà tìm tôi có việc gì thì nói mau đi, không có gì thì tránh ra.”




Vất vả lắm Vương Dĩnh Chi thật mới có được cơ hội tiếp xúc với Thời Du Huyên, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.



Bà ta sợ xe đột ngột chạy đi, hai tay nắm chặt cửa xe không buông ra: “Có việc có việc, con dâu, mẹ biết con còn nổi giận vì chuyện lần trước, chuyện lần trước là do mẹ không đúng, mẹ không nên đuổi con đi… Bây giờ mẹ đã hối hận rồi, mẹ xin lỗi con, thành thật xin lỗi!”



Bây giờ mới biết xin lỗi?



Muộn rồi.



Thời Du Huyên không cần bà ta xin lỗi, hơn nữa lần trước cũng là cô cố ý rời đi, vốn dĩ chẳng liên quan đến Vương Dĩnh Chi.



“Bà đừng để chuyện lần đó trong lòng nữa, tôi cũng không trách bà.” Lời Thời Du Huyên nói là thật lòng, nhưng ý của cô là muốn phủi sạch quan hệ của hai người.



Nhưng không ngờ Vương Dĩnh Chi lại thuận thế leo lên, không chỉ không tự giác lùi ra sau, mà còn được voi đòi tiên: “Đúng đúng đúng, con nói rất đúng, chúng ta đều là người một nhà, người một nhà không nói hai lời, đúng là con dâu hiểu lý lẽ, mẹ rất vui mừng…”



Thời Du Huyên cạn lời.





Vương Dĩnh Chi sống cả đời mơ hồ, làm chuyện gì cũng hồ đồ ngu ngốc, nhưng duy nhất việc ép buộc người khác thì rất giỏi!



“Dừng xe.”



Bà ta nói rất đúng, tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc hận người mẹ này, thậm chí còn không muốn nhận bà ta.
Nhưng nếu bà ta xảy ra chuyện ở ngoài xe của Thời Du Huyên thì đúng là khó nói rõ được.




Xe dừng lại, khoảng cách đến biệt thự cũng chỉ còn cỡ hai mươi mấy mét, dứt khoát đi bộ về!



Thời Du Huyên mở cửa xuống xe, Vương Dĩnh Chi nghĩ lầm Thời Du Huyên thỏa hiệp, chuẩn bị nói chuyện đàng hoàng với cô, bà ta vui vẻ đi lên ôm chặt cánh tay Thời Du Huyên: “Mẹ nói đúng mà, người một nhà đừng xa cách như vậy…”



Thời Du Huyên đẩy bà ta ra: “Cách xe tôi ra một chút, tôi không phải người một nhà với bà.”



Vương Dĩnh Chi thấy còn cách hơn mười mét là sẽ đến cửa chính, gấp gáp muốn chết rồi, bà ta không vào cửa chính được.



Không được, nhất định phải ngăn cô lại!



Trong lòng Vương Dĩnh Chi nảy ra một suy nghĩ, bà ta chạy đến trước mặt Thời Du Huyên dang hai tay ngăn cô lại: “Vốn là người một nhà, con nói không phải thì là không phải sao? Con nói không tính, chỉ cần con gả cho con trai mẹ thì chính là con dâu của mẹ, phải quản mẹ.”



Cuối cùng đã nói ra mục đích, vẫn là muốn người ta quản.



“À, bây giờ không ai quản bà sao? Vậy tôi lập tức thu lại căn hộ như bà mong muốn.” Không biết Thịnh Hàn Ngọc đã xuất hiện từ phía sau hai người từ lúc nào, giọng nói rất lạnh.



Thời tiết bên ngoài nóng bức, con trai đột nhiên lại xuất hiện làm cho Vương Dĩnh Chi sợ giật mình, quay đầu lại nhìn quả nhiên là con trai.





Anh vung tay lên ngắt lời bà ta, lời ít ý nhiều nói: “Ngày mai tôi cho người đến thu lại căn hộ, ăn vạ không đi cũng được, nhưng bà đó thể đoán được hậu quả.”



Thịnh Hàn Ngọc nói xong thì ôm Thời Du Huyên vào trong ngực: “Chúng ta về nhà.”



“Được.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom