Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 218-221
Biệt thự Thịnh Hàn Ngọc.
Từ khi có suy nghĩ muốn sinh con, anh đã trở nên rất “cần cù”, Thời Du Huyên chịu không nổi.
Thời Du Huyên nổi giận, phạt Thịnh Hàn Ngọc không được đụng vào cô trong vòng một tuần.
Thân là đấng mày râu có thể chịu chết nhưng không thể chịu nhục, kiên quyết không đồng ý!
Phương pháp phản kháng của Thịnh Hàn Ngọc chính là dùng thái độ đoan chính, nhận lỗi, tranh thủ giảm bớt trừng phạt hoặc đổi phương thức trừng phạt.
Vào ngay lúc này, quản gia lại đến đây gõ cửa: “Cốc cốc cốc.”
Vốn quản gia không muốn đến quấy rầy bọn họ.
Bà ta thấy vậy thì rất vui mừng, thậm chí còn cầu Bồ Tát phù hộ để mợ chủ nhanh mang thai, sớm ngày sinh có cậu chủ một cậu con trai.
Nhưng Thời Vũ Kha đến, nói tìm mợ chủ thương lượng chuyện quan trọng.
Mấy ngày trước mợ chủ đã dặn dò, nếu nếu Thời Vũ Kha đến tìm cô, thì không cần ngăn cản, lập tức thông báo.
Cho nên bà ta mới đi lên thông báo: “Mợ chủ, cô cả Thời đến nói tìm mợ chủ thương lượng chuyện quan trọng.”
“Đã biết, tôi đi xuống ngay.”
Thời Du Huyên chuẩn bị mặc quần áo, cánh tay bị Thịnh Hàn Ngọc nắm lấy, không cho cô mặc vào, nhân cơ hội nói điều kiện: “Em đồng ý với anh đổi phương thức trừng phạt, nếu không anh sẽ không cho em xuống lầu.”
“Thịnh Hàn Ngọc, sao anh lại có thể làm như vậy?” Quả thực Thời Du Huyên đã cạn lời.
Ngày thường tên nhãi này trông cũng đứng đắng như ai khác, nhưng vào lúc này thì có thể nhân cơ hội ra điều kiện bất cứ lúc nào, chẳng có chút ánh mắt nhìn xa trông rộng nào, khác quá nhiều với hình tượng bình thường của anh.
“Như vậy đi.”
Người đàn ông nghiêm trang nói: “Cứ phạt anh lột tôm cua cho em trong một tháng.”
Lột tôm và cua thì gọi là trừng phạt gì chứ?
Trước giờ hải sản cô ăn đều là do anh lột cả.
Trước kia đã như vậy, về sau vẫn như vậy, vốn dĩ không có bất kỳ thay đổi nào có được không?
Nhưng không đồng ý cũng không được, Thời Vũ Kha còn chờ ở dưới lầu đó.
Thời Vũ Kha có người mẹ chồng độc ác như Bách Tuyết canh giữ, thời gian cũng không quá tự do, chỉ sợ cô ta nóng lòng bỏ đi, sau này cô còn có chuyện cần cô ta làm nữa.
“Được được được, làm theo lời của anh.” Cô không còn cách nào khác chỉ đành đồng ý.
Tên nhãi này đối xử với người khác đều lạnh lùng như tảng băng, vậy mà trước mặt cô lại không hề giống thế, quá dính người.
Đồng ý là được, sẽ không ảnh ảnh hưởng đến kế hoạch tạo người, Thịnh Hàn Ngọc chủ động xun xoe: “Anh giúp em mặc quần áo.”
Nói là giúp đỡ, nhưng thực tế là nhân cơ hội ăn bớt, có anh giúp càng chậm hơn.
Thời Vũ Kha ngồi chờ trong phòng khách hai mươi phút, nói là lập tức xuống ngay nhưng người thì từ từ xuống: “Tìm tôi có việc gì?”
Huyết yến đó, Thời Vũ Kha đỏ mắt.
Ở nhà họ Thịnh, đừng nói là huyết yến, đến cả tổ yến bình thường Bách Tuyết cũng đều giấu kỹ không nỡ cho cô ta ăn, bảo cô ta ăn chè nấm tuyết đường phèn, còn nói rất hay là: Giá trị dinh dưỡng đều giống nhau.
Quả nhiên không có mẹ chồng cuộc sống trôi qua thật thoải mái, Thời Vũ Kha đỏ mắt, cô ta cũng muốn làm bà chủ, lần sau tái hôn nhất định phải tìm người không có mẹ chồng mới được.
Lần này cô ta đến để đòi tiền, chuẩn bị đòi một trăm năm mươi triệu kia về, sau đó bắt đầu kiện tụng ly hôn với Thịnh Dự Khải.
Ly hôn sẽ đòi nhà họ Thịnh một chút tiền bồi thường, nhưng cái đó cộng với trang sức và biệt thự mà Thịnh Dự Khải mua cho cô ta, về sau cho dù cô ta không gả cho nhà giàu thì chất lượng cuộc sống cũng không quá tệ.
Đến lúc đó ngày nào cô ta cũng ăn huyết yến, ăn hai chén!
Chén huyết yến nóng làm Thời Vũ Kha ghen tỵ đến đỏ mắt kia bị Thời Du Huyên ghét bỏ, cô đẩy ra, còn bày ra vẻ mặt đau khổ cầu xin quản gia: “Tôi không muốn ăn, ngày nào cũng ăn cái này, không thể nuốt thêm được nữa.”
“Mợ chủ, đây chính là huyết yến cậu chủ cố ý phái người đi Indonesia chọn lựa tỉ mỉ, nếu như cô không ăn không phải sẽ làm cậu ấy đau lòng sao, vẫn nên ăn đi, chỉ một chén nhỏ như vậy, ba hớp là được…” Quản gia dỗ Thời Du Huyên giống như là dỗ trẻ con.
Cuối cùng cô bày ra vẻ mặt đau khổ nuốt xuống, ăn xong còn tố khổ với Thời Vũ Kha: “Sao trên đời này lại có người thích cái này chứ? Ăn không ngon lại còn đắt như vậy, thật quá đáng… Đúng rồi, cô tìm tôi làm gì?”
Thời Du Huyên biết sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đến đòi số tiền này, thậm chí thời gian cô ta đến còn muộn hơn cô dự đoán, trong lòng cô hiểu rõ, nhưng trên mặt lại cố ý tỏ ra vẻ kinh ngạc: “Cô có để tiền ở chỗ tôi sao? Tại sao tôi lại không biết, không thì cô nhắc cho tôi nhớ, tiền gì vậy?”
Suýt nữa thì Thời Vũ Kha đã phun ra một ngụm máu, tức giận nói: “Thời Du Huyên, cô đừng có mà quá đáng, cô đã lấy ở chỗ tôi một trăm năm mươi triệu, còn làm tôi không dám ngẩng đầu ở nhà chồng, chiếm hết chỗ hơi mà cô còn giả vờ, cô có ý được lợi mà còn muốn khoe mẽ?”
Thời Du Huyên đã chuẩn bị từ trước, vì thế cũng năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cô nói tôi lấy của cô một trăm năm mươi triệu, cô có chứng cứ không? Nếu không cẩn thận tôi tố cáo cô tội phỉ báng.”
“Đương nhiên là tôi có chứng cứ, có bằng chứng chuyển khoản làm chứng.” Thời Vũ Kha nói.
Thời Du Huyên cười xán lạn: “Ồ, bằng chứng chuyển khoản à… Tôi còn có chứng cứ cô tự tay viết đó, đến lúc đó lên trên toà án xem là của ai có tác dụng.”
Thời Vũ Kha lập tức khựng lại, cô ta biết nếu lên tòa án thì nhất định sẽ không chiếm được lợi, càng không muốn làm lớn chuyện để ai cũng biết chuyện này, số tiền không minh bạch, không thể đưa ra ánh sáng.
Nhưng mà cô ta cũng không thể trơ mắt nhìn tiền đưa ra không lấy lại được, hôm nay mặc kệ thế nào cô ta cũng phải lấy tiền về, chẳng sợ cá chết lưới rách!
Trong lòng cô ta nghĩ gì đều bị Thời Du Huyên im lặng không tiếng động thu hết vào trong mắt.
Thời Du Huyên đánh đòn phủ đầu, tức giận bất bình nói: “Tôi có ý tốt đến nhà cô tặng quà, ai ngờ cô lại tự cho là thông minh dùng số tiền lớn như vậy để giả mạo tiền mừng dưới danh nghĩa của tôi? Cô có biết làm vậy tôi sẽ khó xử biết bao nhiêu không?”
Gương mặt Thời Vũ Kha đã biến thành màu gan heo, vốn cô ta đến tìm cô đòi tiền, kết quả cô lại nói theo suy nghĩ của cô ta, cô ta còn phải trả lại cho cô vài trăm triệu?”
Thời Vũ Kha rất hối hận, hối hận tại sao lúc trước không nhìn ra con ngốc này lại thông minh như vậy, ánh mắt đã nhiều như cái sàng, thế mà còn giả ngu lừa cô ta nhiều năm như vậy.
Hối hận cũng vô dụng, bây giờ có nói gì cũng muốn, có điều bỏ một trăm năm mươi triệu như thế thì cô ta không cam lòng, đau đến mức trái tim muốn chảy máu.
Từ khi có suy nghĩ muốn sinh con, anh đã trở nên rất “cần cù”, Thời Du Huyên chịu không nổi.
Thời Du Huyên nổi giận, phạt Thịnh Hàn Ngọc không được đụng vào cô trong vòng một tuần.
Thân là đấng mày râu có thể chịu chết nhưng không thể chịu nhục, kiên quyết không đồng ý!
Phương pháp phản kháng của Thịnh Hàn Ngọc chính là dùng thái độ đoan chính, nhận lỗi, tranh thủ giảm bớt trừng phạt hoặc đổi phương thức trừng phạt.
Vào ngay lúc này, quản gia lại đến đây gõ cửa: “Cốc cốc cốc.”
Vốn quản gia không muốn đến quấy rầy bọn họ.
Bà ta thấy vậy thì rất vui mừng, thậm chí còn cầu Bồ Tát phù hộ để mợ chủ nhanh mang thai, sớm ngày sinh có cậu chủ một cậu con trai.
Nhưng Thời Vũ Kha đến, nói tìm mợ chủ thương lượng chuyện quan trọng.
Mấy ngày trước mợ chủ đã dặn dò, nếu nếu Thời Vũ Kha đến tìm cô, thì không cần ngăn cản, lập tức thông báo.
Cho nên bà ta mới đi lên thông báo: “Mợ chủ, cô cả Thời đến nói tìm mợ chủ thương lượng chuyện quan trọng.”
“Đã biết, tôi đi xuống ngay.”
Thời Du Huyên chuẩn bị mặc quần áo, cánh tay bị Thịnh Hàn Ngọc nắm lấy, không cho cô mặc vào, nhân cơ hội nói điều kiện: “Em đồng ý với anh đổi phương thức trừng phạt, nếu không anh sẽ không cho em xuống lầu.”
“Thịnh Hàn Ngọc, sao anh lại có thể làm như vậy?” Quả thực Thời Du Huyên đã cạn lời.
Ngày thường tên nhãi này trông cũng đứng đắng như ai khác, nhưng vào lúc này thì có thể nhân cơ hội ra điều kiện bất cứ lúc nào, chẳng có chút ánh mắt nhìn xa trông rộng nào, khác quá nhiều với hình tượng bình thường của anh.
“Như vậy đi.”
Người đàn ông nghiêm trang nói: “Cứ phạt anh lột tôm cua cho em trong một tháng.”
Lột tôm và cua thì gọi là trừng phạt gì chứ?
Trước giờ hải sản cô ăn đều là do anh lột cả.
Trước kia đã như vậy, về sau vẫn như vậy, vốn dĩ không có bất kỳ thay đổi nào có được không?
Nhưng không đồng ý cũng không được, Thời Vũ Kha còn chờ ở dưới lầu đó.
Thời Vũ Kha có người mẹ chồng độc ác như Bách Tuyết canh giữ, thời gian cũng không quá tự do, chỉ sợ cô ta nóng lòng bỏ đi, sau này cô còn có chuyện cần cô ta làm nữa.
“Được được được, làm theo lời của anh.” Cô không còn cách nào khác chỉ đành đồng ý.
Tên nhãi này đối xử với người khác đều lạnh lùng như tảng băng, vậy mà trước mặt cô lại không hề giống thế, quá dính người.
Đồng ý là được, sẽ không ảnh ảnh hưởng đến kế hoạch tạo người, Thịnh Hàn Ngọc chủ động xun xoe: “Anh giúp em mặc quần áo.”
Nói là giúp đỡ, nhưng thực tế là nhân cơ hội ăn bớt, có anh giúp càng chậm hơn.
Thời Vũ Kha ngồi chờ trong phòng khách hai mươi phút, nói là lập tức xuống ngay nhưng người thì từ từ xuống: “Tìm tôi có việc gì?”
Huyết yến đó, Thời Vũ Kha đỏ mắt.
Ở nhà họ Thịnh, đừng nói là huyết yến, đến cả tổ yến bình thường Bách Tuyết cũng đều giấu kỹ không nỡ cho cô ta ăn, bảo cô ta ăn chè nấm tuyết đường phèn, còn nói rất hay là: Giá trị dinh dưỡng đều giống nhau.
Quả nhiên không có mẹ chồng cuộc sống trôi qua thật thoải mái, Thời Vũ Kha đỏ mắt, cô ta cũng muốn làm bà chủ, lần sau tái hôn nhất định phải tìm người không có mẹ chồng mới được.
Lần này cô ta đến để đòi tiền, chuẩn bị đòi một trăm năm mươi triệu kia về, sau đó bắt đầu kiện tụng ly hôn với Thịnh Dự Khải.
Ly hôn sẽ đòi nhà họ Thịnh một chút tiền bồi thường, nhưng cái đó cộng với trang sức và biệt thự mà Thịnh Dự Khải mua cho cô ta, về sau cho dù cô ta không gả cho nhà giàu thì chất lượng cuộc sống cũng không quá tệ.
Đến lúc đó ngày nào cô ta cũng ăn huyết yến, ăn hai chén!
Chén huyết yến nóng làm Thời Vũ Kha ghen tỵ đến đỏ mắt kia bị Thời Du Huyên ghét bỏ, cô đẩy ra, còn bày ra vẻ mặt đau khổ cầu xin quản gia: “Tôi không muốn ăn, ngày nào cũng ăn cái này, không thể nuốt thêm được nữa.”
“Mợ chủ, đây chính là huyết yến cậu chủ cố ý phái người đi Indonesia chọn lựa tỉ mỉ, nếu như cô không ăn không phải sẽ làm cậu ấy đau lòng sao, vẫn nên ăn đi, chỉ một chén nhỏ như vậy, ba hớp là được…” Quản gia dỗ Thời Du Huyên giống như là dỗ trẻ con.
Cuối cùng cô bày ra vẻ mặt đau khổ nuốt xuống, ăn xong còn tố khổ với Thời Vũ Kha: “Sao trên đời này lại có người thích cái này chứ? Ăn không ngon lại còn đắt như vậy, thật quá đáng… Đúng rồi, cô tìm tôi làm gì?”
Thời Du Huyên biết sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đến đòi số tiền này, thậm chí thời gian cô ta đến còn muộn hơn cô dự đoán, trong lòng cô hiểu rõ, nhưng trên mặt lại cố ý tỏ ra vẻ kinh ngạc: “Cô có để tiền ở chỗ tôi sao? Tại sao tôi lại không biết, không thì cô nhắc cho tôi nhớ, tiền gì vậy?”
Suýt nữa thì Thời Vũ Kha đã phun ra một ngụm máu, tức giận nói: “Thời Du Huyên, cô đừng có mà quá đáng, cô đã lấy ở chỗ tôi một trăm năm mươi triệu, còn làm tôi không dám ngẩng đầu ở nhà chồng, chiếm hết chỗ hơi mà cô còn giả vờ, cô có ý được lợi mà còn muốn khoe mẽ?”
Thời Du Huyên đã chuẩn bị từ trước, vì thế cũng năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cô nói tôi lấy của cô một trăm năm mươi triệu, cô có chứng cứ không? Nếu không cẩn thận tôi tố cáo cô tội phỉ báng.”
“Đương nhiên là tôi có chứng cứ, có bằng chứng chuyển khoản làm chứng.” Thời Vũ Kha nói.
Thời Du Huyên cười xán lạn: “Ồ, bằng chứng chuyển khoản à… Tôi còn có chứng cứ cô tự tay viết đó, đến lúc đó lên trên toà án xem là của ai có tác dụng.”
Thời Vũ Kha lập tức khựng lại, cô ta biết nếu lên tòa án thì nhất định sẽ không chiếm được lợi, càng không muốn làm lớn chuyện để ai cũng biết chuyện này, số tiền không minh bạch, không thể đưa ra ánh sáng.
Nhưng mà cô ta cũng không thể trơ mắt nhìn tiền đưa ra không lấy lại được, hôm nay mặc kệ thế nào cô ta cũng phải lấy tiền về, chẳng sợ cá chết lưới rách!
Trong lòng cô ta nghĩ gì đều bị Thời Du Huyên im lặng không tiếng động thu hết vào trong mắt.
Thời Du Huyên đánh đòn phủ đầu, tức giận bất bình nói: “Tôi có ý tốt đến nhà cô tặng quà, ai ngờ cô lại tự cho là thông minh dùng số tiền lớn như vậy để giả mạo tiền mừng dưới danh nghĩa của tôi? Cô có biết làm vậy tôi sẽ khó xử biết bao nhiêu không?”
Gương mặt Thời Vũ Kha đã biến thành màu gan heo, vốn cô ta đến tìm cô đòi tiền, kết quả cô lại nói theo suy nghĩ của cô ta, cô ta còn phải trả lại cho cô vài trăm triệu?”
Thời Vũ Kha rất hối hận, hối hận tại sao lúc trước không nhìn ra con ngốc này lại thông minh như vậy, ánh mắt đã nhiều như cái sàng, thế mà còn giả ngu lừa cô ta nhiều năm như vậy.
Hối hận cũng vô dụng, bây giờ có nói gì cũng muốn, có điều bỏ một trăm năm mươi triệu như thế thì cô ta không cam lòng, đau đến mức trái tim muốn chảy máu.
Bình luận facebook