Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222-224
Thời Du Huyên thấy đã đến lúc rồi, tung cành ôliu ra vào đúng thời điểm: “Tôi sẽ cho cô số tiền này, nhưng cô phải báo lại tình huống nhà họ Thịnh cho tôi.”
“Thật vậy sao?”
Thời Vũ Kha trợn tròn mắt, hạnh phúc tới quá đột ngột, đột ngột đến mức làm cô ta không dám tin vào tai mình.
Thời Du Huyên gật đầu, cho cô ta một liều thuốc an thần: “Đương nhiên là thật, có điều nếu cô không đồng ý, thì tôi cũng không làm khó cô.”
“Đồng ý đồng ý, cô là em gái tôi, là người một nhà, người nhà họ Thịnh đã hố tôi một cú to, sao tôi có thể quẹo khuỷu tay ra ngoài được…” Ai có tiền thì làm thân người đó, chính là tính cách của Thời Vũ Kha.
Cô ta vừa quay đầu: “Bây giờ nhà họ Thịnh đã thành một mớ bòng bong…” Thời Du Huyên lập tức ngăn cản: “Tôi không muốn nghe những thứ không có giá trị này.”
Thời Vũ Kha ngạc nhiên: “Vậy cô muốn nghe cái gì?”
Không đợi Thời Du Huyên hỏi, cô ta đã chủ động nói Bách Tuyết ngược đãi cô ta như thế nào, không cho cô ta về nhà, ngày nào cũng nghĩ cách tính kế cô ta, cô ta hận không thể gϊếŧ mụ phù thủy kia ngay…
Nói không ít, nhưng đều không phải chuyện Thời Du Huyên muốn!
Chênh lệch của hai chị em đã vô tình kéo lớn, Thời Du Huyên luôn nhìn đại cục, đi một bước tính ba bước.
Còn Thời Vũ Kha chỉ tính kế nhỏ lo được lo mất, ân oán của mẹ chồng nàng dâu.
Thời Du Huyên cũng không ngắt lời cô ta, cố nhẫn nại nghe cô ta nói năng không ngừng nghỉ.
Nói khoảng cỡ hơn một tiếng, cuối cùng Thời Vũ Kha mới ngừng miệng, hơn nữa nhận ra rằng dường như Thời Du Huyên không cảm thấy hứng thú với những điều này lắm.
“Cô muốn biết cái gì? Chỉ cần tôi biết nhất định sẽ nói cho cô.”
Thời Du Huyên không nói chuyện, mà click mở di động, chuyển hết một trăm năm mươi triệu kia vào tài khoản Thời Vũ Kha, sau đó mới dặn dò cô ta… Thời Vũ Kha liên tục gật đầu, không hề dị nghị một câu của cô, nghe hết tất cả!
Đồ đã mất mà tìm lại được, mới có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc nhất.
Số tiền này về lại lần nữa, làm Thời Vũ Kha vui vẻ hơn cả lần đầu tiên có được nó, hơn nữa Thời Du Huyên còn chỉ cho cô ta một con đường kiếm tiền, vừa nhẹ nhàng vừa dễ dàng, quan trọng là việc cô ta giỏi nhất.
Có chết cũng không ly hôn, Bách Tuyết đã hạ quyết tâm nhất định phải để Thời Vũ Kha thủ tiết cho con trai, nếu Thịnh Dự Khải vào tù, thì phải kéo đến khi cô ta hoa tàn ít bướm, không thể cho cô ta xoay người rời khỏi nhà họ Thịnh rồi gả cho người khác!
Không thể không nói, không phải người một nhà không vào một cửa, mẹ chồng nàng dâu hai thật đúng là hợp với nhau.
Vốn Bách Tuyết đã chuẩn bị đánh lâu dài với Thời Vũ Kha, khả năng nào bà ta cũng đã nghĩ đến, nhưng không ngờ rằng Thời Vũ Kha lại về nhà.
Thời Vũ Kha nghiêng đầu liếc bà ta: “Nơi này là nhà của tôi, tôi không về nhà thì đi đâu? Vừa rồi tôi không đi về nhà mẹ để, mà là đi tìm quan hệ nghĩ cách cứu Dự Khải, không giống bà chỉ biết ngồi nhà khóc lóc, lải nhải, mắng chửi, ngoại trừ điều này bà còn biết làm gì?”
Nói rồi cô ta vỗ va li: “Bà cho rằng trong này có gì, là quần áo tôi đóng gói chuẩn bị về nha sao? Nói cho bà biết là nhưng trang sức châu báu đáng giá đều đã bị tôi lấy ra đổi tiền khơi thông quan hệ cứu Dự Khải, người vợ như tôi mạnh hơn bà mẹ như bà nhiều.”
“Tránh ra, chó ngoan không cản đường.”
Bách Tuyết bị con dâu mắng, nhưng lần đầu tiên bà ta không nổi giận, không chỉ tránh ra mà còn lấy lòng cầm va ly giúp cô, gương mặt tươi cười hùa theo: “Vũ Kha, vừa rồi con nói có cách cứu Dự Khải? Có quan hệ sao? Bây giờ Dự Khải thế nào, khi nào có thể được thả ra?”
Thời Vũ Kha quay đầu lại, giọng điệu không tốt nói: “Sao lại hỏi nhiều như vậy? Bảo tôi phải trả lời thế nào? Tôi đã mệt chết, đừng tới làm phiền tôi!”
Cô ta càng cứng rắn, Bách Tuyết càng không biết chắc cô ta nói thật hay nói giả!
Có điều có lẽ là thật, nếu không phải đi cứu Dự Khải thật thì cô ta cũng không cần phải về, đi luôn là được.
“Cốc cốc cốc.”
“Vũ Kha…”
Bách Tuyết gõ nhẹ vài cái lên cửa, bên ngoài vang lên giọng nói dịu dàng mềm mỏng: “Mẹ biết con không ăn uống, nhưng không ăn chút gì sẽ không tốt cho cơ thể, mẹ bưng huyết yến đến, con ăn chút bồi bổ cơ thể.”
“Thật vậy sao?”
Thời Vũ Kha trợn tròn mắt, hạnh phúc tới quá đột ngột, đột ngột đến mức làm cô ta không dám tin vào tai mình.
Thời Du Huyên gật đầu, cho cô ta một liều thuốc an thần: “Đương nhiên là thật, có điều nếu cô không đồng ý, thì tôi cũng không làm khó cô.”
“Đồng ý đồng ý, cô là em gái tôi, là người một nhà, người nhà họ Thịnh đã hố tôi một cú to, sao tôi có thể quẹo khuỷu tay ra ngoài được…” Ai có tiền thì làm thân người đó, chính là tính cách của Thời Vũ Kha.
Cô ta vừa quay đầu: “Bây giờ nhà họ Thịnh đã thành một mớ bòng bong…” Thời Du Huyên lập tức ngăn cản: “Tôi không muốn nghe những thứ không có giá trị này.”
Thời Vũ Kha ngạc nhiên: “Vậy cô muốn nghe cái gì?”
Không đợi Thời Du Huyên hỏi, cô ta đã chủ động nói Bách Tuyết ngược đãi cô ta như thế nào, không cho cô ta về nhà, ngày nào cũng nghĩ cách tính kế cô ta, cô ta hận không thể gϊếŧ mụ phù thủy kia ngay…
Nói không ít, nhưng đều không phải chuyện Thời Du Huyên muốn!
Chênh lệch của hai chị em đã vô tình kéo lớn, Thời Du Huyên luôn nhìn đại cục, đi một bước tính ba bước.
Còn Thời Vũ Kha chỉ tính kế nhỏ lo được lo mất, ân oán của mẹ chồng nàng dâu.
Thời Du Huyên cũng không ngắt lời cô ta, cố nhẫn nại nghe cô ta nói năng không ngừng nghỉ.
Nói khoảng cỡ hơn một tiếng, cuối cùng Thời Vũ Kha mới ngừng miệng, hơn nữa nhận ra rằng dường như Thời Du Huyên không cảm thấy hứng thú với những điều này lắm.
“Cô muốn biết cái gì? Chỉ cần tôi biết nhất định sẽ nói cho cô.”
Thời Du Huyên không nói chuyện, mà click mở di động, chuyển hết một trăm năm mươi triệu kia vào tài khoản Thời Vũ Kha, sau đó mới dặn dò cô ta… Thời Vũ Kha liên tục gật đầu, không hề dị nghị một câu của cô, nghe hết tất cả!
Đồ đã mất mà tìm lại được, mới có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc nhất.
Số tiền này về lại lần nữa, làm Thời Vũ Kha vui vẻ hơn cả lần đầu tiên có được nó, hơn nữa Thời Du Huyên còn chỉ cho cô ta một con đường kiếm tiền, vừa nhẹ nhàng vừa dễ dàng, quan trọng là việc cô ta giỏi nhất.
Có chết cũng không ly hôn, Bách Tuyết đã hạ quyết tâm nhất định phải để Thời Vũ Kha thủ tiết cho con trai, nếu Thịnh Dự Khải vào tù, thì phải kéo đến khi cô ta hoa tàn ít bướm, không thể cho cô ta xoay người rời khỏi nhà họ Thịnh rồi gả cho người khác!
Không thể không nói, không phải người một nhà không vào một cửa, mẹ chồng nàng dâu hai thật đúng là hợp với nhau.
Vốn Bách Tuyết đã chuẩn bị đánh lâu dài với Thời Vũ Kha, khả năng nào bà ta cũng đã nghĩ đến, nhưng không ngờ rằng Thời Vũ Kha lại về nhà.
Thời Vũ Kha nghiêng đầu liếc bà ta: “Nơi này là nhà của tôi, tôi không về nhà thì đi đâu? Vừa rồi tôi không đi về nhà mẹ để, mà là đi tìm quan hệ nghĩ cách cứu Dự Khải, không giống bà chỉ biết ngồi nhà khóc lóc, lải nhải, mắng chửi, ngoại trừ điều này bà còn biết làm gì?”
Nói rồi cô ta vỗ va li: “Bà cho rằng trong này có gì, là quần áo tôi đóng gói chuẩn bị về nha sao? Nói cho bà biết là nhưng trang sức châu báu đáng giá đều đã bị tôi lấy ra đổi tiền khơi thông quan hệ cứu Dự Khải, người vợ như tôi mạnh hơn bà mẹ như bà nhiều.”
“Tránh ra, chó ngoan không cản đường.”
Bách Tuyết bị con dâu mắng, nhưng lần đầu tiên bà ta không nổi giận, không chỉ tránh ra mà còn lấy lòng cầm va ly giúp cô, gương mặt tươi cười hùa theo: “Vũ Kha, vừa rồi con nói có cách cứu Dự Khải? Có quan hệ sao? Bây giờ Dự Khải thế nào, khi nào có thể được thả ra?”
Thời Vũ Kha quay đầu lại, giọng điệu không tốt nói: “Sao lại hỏi nhiều như vậy? Bảo tôi phải trả lời thế nào? Tôi đã mệt chết, đừng tới làm phiền tôi!”
Cô ta càng cứng rắn, Bách Tuyết càng không biết chắc cô ta nói thật hay nói giả!
Có điều có lẽ là thật, nếu không phải đi cứu Dự Khải thật thì cô ta cũng không cần phải về, đi luôn là được.
“Cốc cốc cốc.”
“Vũ Kha…”
Bách Tuyết gõ nhẹ vài cái lên cửa, bên ngoài vang lên giọng nói dịu dàng mềm mỏng: “Mẹ biết con không ăn uống, nhưng không ăn chút gì sẽ không tốt cho cơ thể, mẹ bưng huyết yến đến, con ăn chút bồi bổ cơ thể.”
Bình luận facebook