Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 229 Con trai đúng là rất quá đáng!
Thịnh Hải nhìn vợ mình như là nhìn người bị ngốc, trước kia ông ta không quản chuyện trong nhà, tại sao lại không phát hiện ra vợ mình lại ngu ngốc như vậy?
Không có bất kỳ chứng cứ gì mà đến nhà người ta gây chuyện, gây chuyện chính là tự đưa cán cho người ta nắm, vừa hay bị diệt sạch luôn.
“Không được đi.”
Thịnh Hải quát lớn: “Có phải bà chê chuyện nhà chúng ta chưa đủ nhiều, chưa đủ hay không?”
Bách Tuyết không phục: “Không đi gây chuyện chẳng lẽ Thịnh Hàn Ngọc sẽ ngoan ngoãn thả con trai chúng ta về sao? Dự Khải nhất định ở trong tay nó, anh không thể mặc kệ không quản, đừng cho rằng tôi không biết chút suy nghĩ trong lòng ông, cho dù Dự Khải có xảy ra chuyện không hay, thì nhà họ Thịnh vẫn còn Trạch Dung, cũng không đến phiên đứa con riêng ở ngoài của ông đến kế thừa tài sản nhà họ Thịnh…”
Hai cha con đều có một cái tính nết, Thịnh Hải không chỉ nuôi tình nhân ở bên ngoài, mà còn có vài đứa con riêng, nếu không phải bị Bách Tuyết giữ chặt, chỉ sợ chi thứ hai nhà họ Thịnh sớm đã “con đàn cháu đống”.
Thịnh Hải đuối lý, giọng nói cũng nhỏ đi, vốn khuông muốn nói cho vợ biết như vẫn đành phải nói: “Tôi đã sớm phái người nhìn chằm chằm Thịnh Hàn Ngọc, trong nhà và công ty đều có người, chỉ cần bọn họ chút gió thổi cỏ lay nào, thì bên chúng ta đều có thể biết.”
Bách Tuyết bán tín bán nghi: “Thật sao?”
“Hỏi thừa, đương nhiên là thật rồi.”
Thấy bà ta không tin, Thịnh Hải bảo cấp dưới gửi đến một tấm ảnh cho Bách Tuyết xem, lúc này bà ta mới tin.
Có điều chỉ nhìn thấy cửa cũng không chứng minh được điều gì, chẳng vào được bên trong.
Thịnh Hàn Ngọc quản lý nhà và công ty kín như thùng sắt, muốn vào tìm chút tin tức cũng chẳng được, có thể quan sát bên ngoài là vì mới một thời gian ngắn, nếu thời gian dài nhất định sẽ bị phát hiện.
Khi hai vợ chồng ở nhà xoay xở hết đường, Thời Vũ Kha đã về đến.
“Ầm!”
Cửa lớn bị cô ta đá văng bằng một chân, Thời Vũ Kha xanh mặt, vừa về nhà đã bắt đầu đập đồ “rầm rầm”.
“Thời Vũ Kha, con nổi điên gì đó?” Bách Tuyết nổi giận.
Thời Vũ Kha càng giận: “Tôi nổi điên? Nhìn xem con trai của các người làm ra chuyện gì tốt thì sẽ biết tôi nổi điên cái gì… Cả nhà khốn kiếp không biết xấu hổ, cả nhà các người hùa theo chơi tôi…”
Cô ta ném di động đến, hai vợ chồng vừa xem nội dung bên trên, cũng cảm thấy con trai đúng là rất quá đáng!
Không có bất kỳ chứng cứ gì mà đến nhà người ta gây chuyện, gây chuyện chính là tự đưa cán cho người ta nắm, vừa hay bị diệt sạch luôn.
“Không được đi.”
Thịnh Hải quát lớn: “Có phải bà chê chuyện nhà chúng ta chưa đủ nhiều, chưa đủ hay không?”
Bách Tuyết không phục: “Không đi gây chuyện chẳng lẽ Thịnh Hàn Ngọc sẽ ngoan ngoãn thả con trai chúng ta về sao? Dự Khải nhất định ở trong tay nó, anh không thể mặc kệ không quản, đừng cho rằng tôi không biết chút suy nghĩ trong lòng ông, cho dù Dự Khải có xảy ra chuyện không hay, thì nhà họ Thịnh vẫn còn Trạch Dung, cũng không đến phiên đứa con riêng ở ngoài của ông đến kế thừa tài sản nhà họ Thịnh…”
Hai cha con đều có một cái tính nết, Thịnh Hải không chỉ nuôi tình nhân ở bên ngoài, mà còn có vài đứa con riêng, nếu không phải bị Bách Tuyết giữ chặt, chỉ sợ chi thứ hai nhà họ Thịnh sớm đã “con đàn cháu đống”.
Thịnh Hải đuối lý, giọng nói cũng nhỏ đi, vốn khuông muốn nói cho vợ biết như vẫn đành phải nói: “Tôi đã sớm phái người nhìn chằm chằm Thịnh Hàn Ngọc, trong nhà và công ty đều có người, chỉ cần bọn họ chút gió thổi cỏ lay nào, thì bên chúng ta đều có thể biết.”
Bách Tuyết bán tín bán nghi: “Thật sao?”
“Hỏi thừa, đương nhiên là thật rồi.”
Thấy bà ta không tin, Thịnh Hải bảo cấp dưới gửi đến một tấm ảnh cho Bách Tuyết xem, lúc này bà ta mới tin.
Có điều chỉ nhìn thấy cửa cũng không chứng minh được điều gì, chẳng vào được bên trong.
Thịnh Hàn Ngọc quản lý nhà và công ty kín như thùng sắt, muốn vào tìm chút tin tức cũng chẳng được, có thể quan sát bên ngoài là vì mới một thời gian ngắn, nếu thời gian dài nhất định sẽ bị phát hiện.
Khi hai vợ chồng ở nhà xoay xở hết đường, Thời Vũ Kha đã về đến.
“Ầm!”
Cửa lớn bị cô ta đá văng bằng một chân, Thời Vũ Kha xanh mặt, vừa về nhà đã bắt đầu đập đồ “rầm rầm”.
“Thời Vũ Kha, con nổi điên gì đó?” Bách Tuyết nổi giận.
Thời Vũ Kha càng giận: “Tôi nổi điên? Nhìn xem con trai của các người làm ra chuyện gì tốt thì sẽ biết tôi nổi điên cái gì… Cả nhà khốn kiếp không biết xấu hổ, cả nhà các người hùa theo chơi tôi…”
Cô ta ném di động đến, hai vợ chồng vừa xem nội dung bên trên, cũng cảm thấy con trai đúng là rất quá đáng!
Bình luận facebook