Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 230 Quỳ xuống, xin lỗi bà xã của mày đi.
Có người gửi cho Thời Vũ Kha một xấp ảnh chụp, trên tấm ảnh là Thịnh Dự Khải ôm một người phụ nữ lạ đi vào khách sạn, bộ dạng thân mật của hai người như một đôi tình nhân đang trong kì yêu nồng nhiệt.
Bách Tuyết giản biện: “Chuyện này thì thể hiện được cái gì? Có lẽ là được chụp lúc trước, chẳng lẽ trước khi biết cô cũng không cho Khải có bạn gái à?”
Thời Vũ Kha tức run rẩy, dùng tay chỉ vào mũi Bạch Tuyết, nói: “Có phải bà bị mù không? Bên trên có ngày, không thấy à?”.
Quả thực, dưới góc phải của ảnh chụp có thời gian chụp, thời gian vừa đúng giữa trưa, là lúc cả nhà đang tìm Thịnh Dự Khải khắp nơi.
Thời Vũ Khai vẫn luôn bị Bạch Tuyết yêu cầu ở lại cục cảnh sát không cho đi, kết quả cô ta ôm cây đợi thỏ, đợi chồng mình mãi không thấy, lại đợi được một xấp ảnh chụp như thế.
Thời Vũ Kha chửi ầm lên, Bách Tuyết và Thịnh Hải mặc dù không thích nghe, nhưng cũng chỉ có thể nói ngọt an ủi con dâu, khen cô ta rõ lí lẽ biết đại cuộc, bố mẹ chồng nhất định sẽ làm chủ cho cô ta, vân vân.
Cô ta không lập tức đến khách sạn bắt người, mà là về nhà quậy phá, bản thân đã cho nhà họ Thịnh mặt mũi rồi.
Chuyện Thịnh Dự Khải vào cục cảnh sát đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh của nhà họ Thịnh, kết quả là vừa ra khỏi cục cảnh sát đã đi mướn phòng với nữ nhân, nếu bị người ngoài biết, thanh danh của nhà họ Thịnh sẽ càng rớt xuống ngàn trượng!
Bạch Tuyết dỗ ngọt an ủi Thời Vũ Kha, Thịnh Hải tự dắt người đi khách sạn bắt Thịnh Dự Khải về.
Thịnh Dự Khải bị nhốt trong cục cảnh sát vài ngày, râu còn chưa cạo, quần áo trên người nhăn nhúm, cứ thế mà đi yêu đương vụng trộm.
Đừng nói Thời Vũ Khai, ngay cả bố mẹ của anh ta cũng cảm thấy con trai mình lần này quả thực là quá đáng.
“Quỳ xuống, xin lỗi bà xã của mày đi.” Thịnh Hải ra lệnh.
Bách Tuyết cảm thấy chồng mình không cần thiết phải làm thế, mặc dù lần này cô ta bị uất ức, nhưng về sau đối xử với cô ta một chút không được à? Hoàn toàn không cần thiết phải để cho con trai quỳ xuống với cô ta.
“Không cần đâu bố, A Khải bình an trở về là được rồi.” Thời Vũ Kha trái ngược với vẻ tức giận bất bình lúc trước, đến trước mặt Thịnh Dự Khải: "Ông xã, anh đi tắm trước đi, xả xui, em vào bếp làm vài món bồi bổ cho anh”
Thịnh Dự Khải trên đường đi đã bị bố mình dạy dỗ một trận, chuyện Thời Vũ Kha làm mấy ngày nay, Thịnh Hải đều nói với anh ra, lúc đầu anh ta đã cảm thấy hổ thẹn với Thời Vũ Kha.
Kết quả, Thời Vũ Kha không oán trách anh ta, lại còn hiền huệ như thế, thế là trong lòng anh ta lại càng áy náy hơn.
Ban đầu cục cảnh sát báo với anh ta là mười giờ cho anh ta ra, nhưng tám giờ đã thả ra, anh ta ở cửa ra vào chờ Thời Vũ Kha đến đón, Thời Vũ Kha chưa đến lại đến một người phụ nữ có dáng người bốc lửa.
Bách Tuyết giản biện: “Chuyện này thì thể hiện được cái gì? Có lẽ là được chụp lúc trước, chẳng lẽ trước khi biết cô cũng không cho Khải có bạn gái à?”
Thời Vũ Kha tức run rẩy, dùng tay chỉ vào mũi Bạch Tuyết, nói: “Có phải bà bị mù không? Bên trên có ngày, không thấy à?”.
Quả thực, dưới góc phải của ảnh chụp có thời gian chụp, thời gian vừa đúng giữa trưa, là lúc cả nhà đang tìm Thịnh Dự Khải khắp nơi.
Thời Vũ Khai vẫn luôn bị Bạch Tuyết yêu cầu ở lại cục cảnh sát không cho đi, kết quả cô ta ôm cây đợi thỏ, đợi chồng mình mãi không thấy, lại đợi được một xấp ảnh chụp như thế.
Thời Vũ Kha chửi ầm lên, Bách Tuyết và Thịnh Hải mặc dù không thích nghe, nhưng cũng chỉ có thể nói ngọt an ủi con dâu, khen cô ta rõ lí lẽ biết đại cuộc, bố mẹ chồng nhất định sẽ làm chủ cho cô ta, vân vân.
Cô ta không lập tức đến khách sạn bắt người, mà là về nhà quậy phá, bản thân đã cho nhà họ Thịnh mặt mũi rồi.
Chuyện Thịnh Dự Khải vào cục cảnh sát đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh của nhà họ Thịnh, kết quả là vừa ra khỏi cục cảnh sát đã đi mướn phòng với nữ nhân, nếu bị người ngoài biết, thanh danh của nhà họ Thịnh sẽ càng rớt xuống ngàn trượng!
Bạch Tuyết dỗ ngọt an ủi Thời Vũ Kha, Thịnh Hải tự dắt người đi khách sạn bắt Thịnh Dự Khải về.
Thịnh Dự Khải bị nhốt trong cục cảnh sát vài ngày, râu còn chưa cạo, quần áo trên người nhăn nhúm, cứ thế mà đi yêu đương vụng trộm.
Đừng nói Thời Vũ Khai, ngay cả bố mẹ của anh ta cũng cảm thấy con trai mình lần này quả thực là quá đáng.
“Quỳ xuống, xin lỗi bà xã của mày đi.” Thịnh Hải ra lệnh.
Bách Tuyết cảm thấy chồng mình không cần thiết phải làm thế, mặc dù lần này cô ta bị uất ức, nhưng về sau đối xử với cô ta một chút không được à? Hoàn toàn không cần thiết phải để cho con trai quỳ xuống với cô ta.
“Không cần đâu bố, A Khải bình an trở về là được rồi.” Thời Vũ Kha trái ngược với vẻ tức giận bất bình lúc trước, đến trước mặt Thịnh Dự Khải: "Ông xã, anh đi tắm trước đi, xả xui, em vào bếp làm vài món bồi bổ cho anh”
Thịnh Dự Khải trên đường đi đã bị bố mình dạy dỗ một trận, chuyện Thời Vũ Kha làm mấy ngày nay, Thịnh Hải đều nói với anh ra, lúc đầu anh ta đã cảm thấy hổ thẹn với Thời Vũ Kha.
Kết quả, Thời Vũ Kha không oán trách anh ta, lại còn hiền huệ như thế, thế là trong lòng anh ta lại càng áy náy hơn.
Ban đầu cục cảnh sát báo với anh ta là mười giờ cho anh ta ra, nhưng tám giờ đã thả ra, anh ta ở cửa ra vào chờ Thời Vũ Kha đến đón, Thời Vũ Kha chưa đến lại đến một người phụ nữ có dáng người bốc lửa.
Bình luận facebook