Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 651-654
Nói thật, đối với những chuyện này, Diệp Lăng Thiên mặc dù không tính là xa lạ, nhưng cũng không thể nói là quen thuộc, cho nên trên căn bản tất cả đều làm dựa theo lời Lưu Thượng Vinh nói, Lưu Thượng Vinh là thật sự tinh thông việc này, luôn sẽ ở cạnh nhỏ giọng chỉ đạo Diệp Lăng Thiên nên làm những gì, phải làm thế nào. Do ở chung hòa hợp, mấy vị lãnh đạo vốn chỉ định ăn bữa cơm trưa cuối cùng lại nán lại ăn bữa tối rồi mới rời đi. Đương nhiên, chuyện nên nói trên cơ bản cũng đã bàn bạc thỏa đáng, chuyện vay một trăm năm mươi tỷ mặc dù không ai trực tiếp đồng ý, nhưng Diệp Lăng Thiên ít nhiều cũng biết một chút quan sát sắc mặt cũng có thể mơ hồ nghe ra vấn đề không lớn, không có lãnh đạo nào trực tiếp vì một chuyện mà đập bàn tại chỗ. Đương nhiên, nhà và xe của bản thân Diệp Lăng Thiên cầm đến ngân hàng thế chấp cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Đối với các ngân hàng thương mại lớn mà nói, đặc biệt là ở nơi như thành phố A này, khoản vay một trăm năm mươi tỷ không tính là lớn, đối với kiểu lãnh đạo cấp cao này cũng không tồn tại độ khó gì. Làm xong chuyện này, tâm trạng Diệp Lăng Thiên rất tốt, chỉ cần xử lý thuận lợi khoản vay một trăm năm mươi tỷ, anh tin, công ty trên tay anh trong vòng hai năm sẽ có bước phát triển lớn. Đương nhiên, để có được khoản vay một trăm năm mươi tỷ này, Diệp Lăng Thiên cũng bỏ ra không ít, bao gồm quà tặng, tiêu phí cho việc ăn cơm giải trí và tiền Diệp Lăng Thiên đánh mạt chược thua, cộng lại cũng gần chín trăm triệu. Đối với người bình thường mà nói, đây là một con số trên trời, nhưng đối với người làm ăn mà nói, đây chỉ là một số tiền nhỏ, một khoản đầu tư rất nhỏ rất nhỏ mà thôi.
“Hôm nay mấy vị lãnh đạo đều rất vui vẻ.” Trên xe quay về, Lưu Thượng Vinh nói với Diệp Lăng Thiên.
“Ừ, hôm nay ông sắp xếp không tệ, làm rất tốt, tôi rất hài lòng. Phía bên ngân hàng, chuyện vay mặc dù phần lớn lãnh đạo hẳn sẽ không có vấn đề gì, nhưng chuyện vẫn sẽ rơi lên người nhân viên làm việc và các lãnh đạo nhỏ, những người này nên chào hỏi thì ông đi chào hỏi đi, chủ yếu vẫn là phải nhanh chóng lấy được khoản vay này tới tay. Chuyện này tôi giao cho ông, gần đây ông tập trung chạy đến ngân hàng cho tôi.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Được, không vấn đề.” Lưu Thượng Vinh gật đầu nói.
“Như vậy đi, biểu hiện hôm nay của ông tôi rất hài lòng, kỳ thử việc của ông đổi thành một tháng đi. Nếu trong tháng này ông có thể khiến tôi hài lòng, đến lúc đó tôi sẽ suy nghĩ lại giá trị của ông. Ông yên tâm, vẫn là câu nói đó, chỉ cần ông có thể cống hiến cho tôi, cho công ty, tôi sẽ không bạc đãi ông.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
Ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên bước vào công ty, chuyện đầu tiên chính là cầm điện thoại gọi đến văn phòng của Lý Vũ Hân, anh biết, mình cũng đã tới công ty rồi, vậy Lý Vũ Hân chắc chắn đã tới trước mình một bước.
“Em tới phòng làm việc của anh một chuyến.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì cúp máy.
“Lý tổng lát nữa sẽ tới văn phòng của tôi, cô rót ly cà phê cho cô ấy đi.” Diệp Lăng Thiên nói với Tiểu Lâm.
Không bao lâu sau liền nhìn thấy Lý Vũ Hân đi tới.
“Từ M Thành về rồi, chuyện bên kia đều xử lý xong rồi sao?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
“Ừa, đều xử lý xong rồi, thực ra cũng không có gì cần xử lý, đánh tiếng với bộ giáo dục bên đó, nói rõ một chút tình hình, sau đó tạm biệt những đứa trẻ, đặc biệt mang theo quần áo mới, đồ dùng học tập mới cho chúng. Ngoài ra chính là thu dọn một chút đồ đạc của mình.” Lý Vũ Hân trả lời.
“Sao vậy? Có thể nhìn ra em rất không nỡ nơi đó.”
“Không phải không nỡ nơi đó, mà là không nỡ những đứa bé nơi đó. Thực ra chúng đều rất thông minh, cũng rất chất phác, nếu có thể cho chúng một cuộc sống và hoàn cảnh học tập tốt, chúng sẽ có tiền đồ hơn nhiều đứa trẻ thành phố. Chúng đều cực kỳ chất phác ngây thơ, không có tinh quái và thói quen xấu nhiều như những đứa bé thành phố. Chỉ là, số chúng có lẽ không tốt như vậy đi.” Lý Vũ Hân nói tới đây thì thở dài một tiếng.
“Tốt số hay không là do trời định, có tiền đồ hay không là chuyện của bản thân. Nếu có năng lực thì bất kể sống trong hoàn cảnh thế nào cũng có thể thành tài, không có năng lực thì dù ngồi trên núi vàng núi bạc thì sớm muộn cũng sẽ miệng ăn núi lở. Cho nên, không cần vì những chuyện này mà cảm thấy tiếc nuối. Hoàn cảnh càng gian nan thực ra càng có thể tôi luyện con người, về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, kiểu hoàn cảnh này đối với chúng mà nói có lẽ là một chuyện tốt.”
“Có lẽ vậy đi, cũng hi vọng là vậy. Nếu mấy tháng nữa có thời gian, em sẽ lại đi thăm chúng.”
“Đi đi, nếu có thời gian anh sẽ cùng em đi một chuyến, có thời gian nói chuyện với em một chút, hôm qua anh đã mời một số lãnh đạo phía ngân hàng cùng ăn cơm, nói chuyện vay tiền một chút, mặc dù đối phương không đưa ra đáp án rõ ràng, nhưng anh nghĩ, vấn đề hẳn không lớn. Lát nữa anh sẽ thông báo các bộ phận liên quan lập tức chuẩn bị tài liệu, anh cũng đã sắp xếp người chuyên môn phụ trách bàn bạc chuyện này với ngân hàng rồi, tranh thủ trong thời gian nhanh nhất, có thể tập hợp được số tiền vốn này. Phía em cũng nhanh chóng chuẩn bị tài liệu và giấy chứng nhận liên quan đến thành lập công ty đi, chỉ cần đủ tiền vốn, chúng ta sẽ lập tức khởi động công ty mới. Dù sao thì thời gian có hạn, chúng ta phải tranh thủ.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Ừ, chuyện này em biết. Phía em cũng đã sắp xếp người đặc biệt đi làm chuyện này rồi. Ngoài ra, em đã cho phòng nhân sự chiêu mộ ba bốn sinh viên chuyên ngành luật, còn nữa, cũng đào được hai người khá có kinh nghiệm làm công việc pháp vụ từ trong công ty chuyên nghiệp bên ngoài. Phía anh nhanh chóng ra văn kiện, để công ty thành lập bộ pháp vụ đi, sau này tất cả giấy chứng nhận, tài liệu và những chuyện về mặt pháp luật đều có thể giao cho người chuyên nghiệp làm, như vậy có thể nâng cao hiệu suất rất nhiều. Ví dụ chuyện giấy tờ xin thành lập công ty mới và chúng ta thành lập tập đoàn công ty đều có thể giao cho họ làm.” Lý Vũ Hân gật đầu nói.
“Được, anh sẽ kêu Tiểu Lâm đi sắp xếp chuyện này. Đúng rồi, thư ký mới sắp xếp cho em đến rồi sao?”
“Đến rồi, cũng không tệ, trước mắt xem ra còn rất hài lòng.”
“Hài lòng là được, đừng chuyện gì cũng tự mình làm, em không phải cái máy, không phải vạn năng, phải học được nghỉ ngơi. Sức khỏe mới là hàng đầu.”
“Ừa, em biết, nhưng chỉ thể chế quản lý hiện tại của công ty cũng đã rất nhiều chuyện không cách nào buông tay, vẫn là nên nhanh chóng tổ chức xong tập đoàn công ty, đến lúc đó lập nên thể chế quản lý mới, trách nhiệm rõ ràng, người nào việc nấy, như vậy em sẽ không có nhiều chuyện lộn xộn như bây giờ nữa. Đúng rồi, em đến là có chút chuyện mới muốn hỏi anh.”
“Chuyện gì, em nói đi.”
“Công ty thực phẩm thành lập, ai sẽ đảm nhiệm tổng giám đốc? Đây là vấn đề rất mấu chốt.” Lý Vũ Hân trực tiếp nói.
“Vấn đề này anh vẫn chưa nghĩ tới.” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc suy ngẫm, chuyện này anh quả thực chưa từng nghĩ tới.
“Em cảm thấy ai thích hợp?” Diệp Lăng Thiên quay sang hỏi Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân lắc lắc đầu, sau đó nói: “Không có ai.”
“Không có ai? Không có ai là ý gì?” Diệp Lăng Thiên cau mày
“Công ty chúng ta còn quá non trẻ, căn bản không có vốn liếng nhân tài nào. Anh xem trong tay chúng ta, người có thể phù hợp với vị trí này bây giờ cũng chỉ có Vương Lực và Trần Quân. Mà Vương Lực phải quản lý công ty bảo vệ, không thể nào rời đi, Trần Quân quản lý công ty ăn uống, càng không thể điều động. Cho nên, căn bản không ai có thể đảm trách vị trí này. Điều chúng ta có thể làm thực ra chỉ có đi mời công ty việc làm khai quật nhân tài, mời người từ ngoài về.”
“Công ty còn chưa có chuẩn bị, bây giờ đi mời người mới tới thật sự thích hợp sao? Anh cảm thấy không thích hợp lắm đi. Hơn nữa, anh cảm thấy chúng ta tốt nhất vẫn là sử dụng người của công ty mình, như vậy cũng có thể đem lại cho tất cả nhân viên một ý niệm rằng cũng sẽ cho họ một cơ hội, như vậy họ mới sẽ nỗ lực. Nếu không, trong lòng mọi người nghĩ bất kể mình làm thế nào cũng đều chỉ có thể làm được tới vị trí hiện tại, sẽ không còn không gian phát triển bước nữa, mọi người làm còn có ích lợi gì, cho nên anh cảm thấy, vị trí này vẫn là để cho nhân viên của công ty chúng ta là tốt nhất.” Diệp Lăng Thiên từ tốn nói.
“Anh nói không sai, đạo lý này em cũng hiểu. Em cũng không nói những người trong công ty chúng ta hoàn toàn không có tiềm lực, những năm nay công ty chúng ta cũng tuyển vào rất nhiều người trẻ có học lực có kinh nghiệm, trong đó cũng không thiếu người biểu hiện rất tốt, cũng rất có tiềm lực. Nhưng mà, dù sao họ vẫn còn quá trẻ, công ty thực phẩm là một công ty hoàn toàn mới, hơn nữa chúng ta đầu tư lớn như vậy, đối với toàn bộ công ty chúng ta ý nghĩa rất to lớn, chúng ta không thể giao công ty này cho một người còn chưa chắc chắn có năng lực này hay không quản lý. Em cảm thấy nên ổn thỏa một chút vẫn là mời công ty việc làm đi tìm người đi. Sau này chúng ta lại quy hoạch lại thật tốt kế hoạch bồi dưỡng nhân tài trong công ty.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
“Căn cứ hiểu biết của em và quan sát của anh, em cảm thấy người có tiềm lực nhất là ai?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Em? Em cảm thấy, trong số các sinh viên trong công ty, người có tiềm lực nhất chính là Diêu Hải Phong – hiện tại đang là phó tổng giám đốc công ty chi nhánh Đông Hải. Nhưng mà, tuổi tác anh ta vẫn còn quá nhỏ, năm nay mới hai mươi bảy.”
“Hai mươi bảy tuổi rất nhỏ sao? Chúng ta năm nay cũng chỉ hơn ba mươi tuổi một chút, em là phó tổng công ty, sắp trở thành tổng giám đốc cả tập đoàn công ty rồi, anh thì sắp làm chủ tịch tập đoàn công ty rồi, cho nên, hai mươi bảy tuổi không nhỏ nữa, chúng ta không lấy tuổi tác để luận anh hùng. Như vậy đi, Vũ Hân, anh đã nói sắp xếp công việc, em thấy thế nào?” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Anh nói.”
“Điều Vương Lực đến đảm nhiệm tổng giám đốc công ty thực phẩm, đương nhiên, tổng giám đốc vẫn là anh, anh ta đến đảm nhiệm phó tổng trên danh nghĩa đi. Để Trần Tuấn Lương toàn quyền tiếp nhận công ty bảo vệ, điều Diêu Hải Phong đến đảm nhiệm trợ giúp cho Trần Tuấn Lương.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Trần Tuấn Lương? Anh điên rồi đi, theo em biết, Trần Tuấn Lương cũng chỉ là tốt nghiệp cấp ba, sao có thể giao tài sản lên cả trăm tỷ như vậy cho anh ta quản lý. Diệp Lăng Thiên, em phải nói anh, trên chuyện này, anh quá chủ nghĩa thân hữu rồi. Phải biết rằng, công ty là tài sản của anh, nếu thật sự tổn thất, người chịu tổn thất lớn nhất chính là anh. Hơn nữa, một công ty thành công thì ở việc điều động nhân viên nhất định phải công bằng, lý trí, nếu anh thật sự hoàn toàn làm theo ý thích của mình, công ty sớm muộn cũng có một ngày sụp đổ.” Lý Vũ Hân có chút tức giận.
Diệp Lăng Thiên bị Lý Vũ Hân dạy dỗ một trận, cũng không tức giận, chỉ cười cười, châm điếu thuốc, rít hai hơi rồi mới chậm rãi nói: “Anh lựa chọn như vậy không có liên quan gì tới chủ nghĩa thân hữu, hơn nữa, anh trước nay cũng chưa từng làm chuyện thiên vị người quen. Anh giải thích với em một chút tại sao anh muốn sắp xếp như vậy đi. Công ty thực phẩm là một công ty mới, đầu tiên, tìm người từ ngoài tới phụ trách, vốn là không thích hợp, người mới hiểu về tình hình công ty sao? Phải biết rằng, trước mắt chúng ta vẫn chưa thành lập tập đoàn công ty, vẫn chưa tồn tại chuyện tập đoàn công ty quản lý trực tiếp, giao một công ty lớn như vậy cho một người hoàn toàn xa lạ, em cảm thấy thỏa đáng sao? Hơn nữa, giao một công ty lớn như thế này hơn nữa lại còn rất quan trọng đối với chúng ta cho một người hoàn toàn không hiểu về tình hình cụ thể của công ty chính là không có trách nhiệm. Bất kể nhìn từ phương diện nào, điều Vương Lực đi làm người phụ trách công ty thực phẩm cũng là chính xác nhất. Năng lực của Vương Lực đã không có gì để nghi ngờ, hơn nữa, là thành phần nhân viên lâu năm của công ty, cũng vô cùng hiểu rõ về tình hình công ty của chúng ta, thêm là, Vương Lực là người anh dẫn dắt, về phương diện trung thành thì không tồn tại vấn đề, anh ta còn nghiêm túc có trách nhiệm. Anh cảm thấy, anh ta là ứng viên thích hợp nhất cho công ty thực phẩm, điểm này em có dị nghị sao?”
“Không có, điểm này em xác nhận, Vương Lực điều sang quả thực là thích hợp nhất, nhưng mà, anh ta đi rồi công ty bảo vệ làm sao đây?” Lý Vũ Hân gật đầu nói.
“Em nghe anh từ từ nói, đã điều Vương Lực là sự lựa chọn thích hợp nhất, vậy chúng ta quyết định chuyện này trước, đó chính là điều Vương Lực tới công ty thực phẩm. Vậy vấn đề bây giờ chính là ai thay vị trí của Vương Lực chịu trách nhiệm công việc của công ty bảo vệ. Em vừa nãy cũng nói rồi, công ty bảo vệ là một công ty tài sản cả trăm tỷ, chọn người quản lý cho nó đương nhiên là một vấn đề cực kỳ thận trọng. Cá nhân anh cảm thấy, người này ít nhất phải có được vài điều kiện, thứ nhất, phải có năng lực, phải có năng lực dẫn dắt công ty phát triển, có thể điều khiển được cục diện. Thứ hai, phải có đầu óc, có ánh mắt phát triển nhất định. Chỉ có như vậy mới có thể khiến công ty bảo vệ tiến một bước trong không gian phát triển.
“Thứ ba, phải có kỹ năng chuyên nghiệp, phải hiểu kinh tế, hiểu thị trường hiểu quản lý. Thứ tư, phải cực kỳ hiểu về công ty bảo vệ, nếu không hiểu thì sao quản lý nó chứ? Thứ năm, cũng chính là trung thực với công ty, vấn đề vẫn là hỏi vấn đề hiện tại này, bây giờ còn chưa thành lập tập đoàn công ty, còn chưa thành lập cơ chế quản lý thẳng đứng từ trên xuống, công ty bảo vệ phát triển thế nào, tất cả mọi chuyện thực ra đều là người phụ trách nói mới tính. Cho nên, sự trung thực của người phụ trách cực kỳ quan trọng. Em cảm thấy người phù hợp những điểm này trong công ty còn có ai? Em cảm thấy người tìm từ ngoài về thật sự thích hợp để giao vị trí quan trọng như vậy sao? Sở dĩ anh lựa chọn Trần Tuấn Lương là có đạo lý của anh, tuyệt đối không phải vỗ đầu rồi tùy tiện nói.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi giải thích công việc với Lý Vũ Hân.
“Trần Tuấn Lương là anh em của anh rất nhiều năm rồi, nói thật thì những kỹ năng của cậu ấy đều là do anh đã chỉ dạy, hơn nữa bản thân cậu ấy cũng có kinh doanh ở nhà, cho nên là đối với cửa hàng hoặc ít hoặc nhiều gì cậu ấy vẫn có kinh nghiệm. Đương nhiên không thể gộp chuyện cậu ấy làm ăn ở nhà với kinh doanh công ty là giống như nhau, nhưng mà cuối cùng cũng sẽ có một vài điểm giống nhau, có biết bao nhiêu người nhìn thấy năng lực của Trần Tuấn Lương, nhìn bề ngoài có vẻ như là công ty bảo vệ do một mình Vương Lực phụ trách, nhưng mà sự thật là như thế nào? Chuyện mà Vương Lực vẫn luôn phụ trách thật ra cũng chỉ có một nửa công ty bảo vệ mà thôi.”
“Kinh doanh và quản lý công ty bảo vệ tách ra làm hai chuyện, mà Vương Lực phụ trách cũng chỉ là chuyện kinh doanh mà thôi, mà những chuyện như phụ trách toàn bộ đều là do một mình Trần Tuấn Lương gánh vác. Lúc đó anh phân công ty bảo vệ thành hai cho bọn họ quản lý, một phần là bởi vì Vương Lực không quản lý được công việc của công ty bảo vệ, bởi vì những quân nhân kia chắc chắn phải là người xuất thân từ quân ngũ như Trần Tuấn Lương mới có thể huấn luyện được bọn họ, mà bây giờ lại phải xây dựng tập đoàn, một khi xây dựng tập đoàn thì công ty bảo vệ nhất định làm như thế nào cũng phải có người phụ trách, không có khả năng không thể chia nó ra làm hai để hai người quản lý được, như thế chẳng phải là một mớ lộn xộn à?”
“Anh có thể nói rằng có rất nhiều người có thể làm tốt công việc quản lý công ty bảo vệ, tuy nhiên không có ai có thể làm tốt công việc quản lý của công ty bảo vệ ngoại trừ Trần Tuấn Lương. Đây chính là lý do tại sao mà anh phải gọi Trần Tuấn Lương, ngay từ đầu bản thân của Trần Tuấn Lương có thể quản lý tới hàng trăm người, ít nhất từ trước đến nay chưa có vấn đề gì xảy ra, đến bây giờ thì em cũng phải bội phục khả năng của cậu ấy. Cho dù là đích thân anh đứng ra thì anh cũng không thể đảm bảo rằng mình có thể làm tốt hơn cậu ấy, xuất sắc hơn cậu ấy, từ đó có thể kết luận rằng chắc chắn không cần phải nghi ngờ gì đối với năng lực của Trần Tuấn Lương.”
“Lại nói đến đầu óc, con người Trần Tuấn Lương có thông minh hay không thì em cũng biết rất rõ, đứng ở một khía cạnh nào đó, năng lực cùng với trí thông minh thật ra được đặt chung một chỗ, cái này cũng không cần phải nói nhiều đâu. Còn nữa, đó chính là Trần Tuấn Lương cũng là nhân viên của công ty bảo vệ, chắc chắn là cậu ấy cũng quen thuộc đối với công ty bảo vệ, hơn nữa nếu như nói trong toàn bộ công ty người mà không có khả năng phản bội anh nhất là ai, anh có thể nói cho em biết một cách chính xác đó chính là Trần Tuấn Lương, cậu ấy có thể liều cái mạng của mình nhưng mà cậu ấy tuyệt đối sẽ không phản bội anh. Anh biết là em lo lắng cái gì, thật ra thì em lo lắng hai điểm, điểm thứ nhất là Trần Tuấn Lương không hiểu gì về kinh tế, điểm thứ hai là Trần Tuấn Lương không có trình độ, anh lấy một ví dụ cho em nha, em có biết trước khi anh đưa Vương Lực đến Đông Hải thì cậu ấy làm nghề gì không? Cậu ấy di chuyển gạch trong công trường, trình độ cũng chỉ mới tốt nghiệp trung học mà thôi, hơn nữa lúc đó hiểu biết của Vương Lực đối với thế giới bên ngoài rất ít, nhưng mà bây giờ mới trôi qua bao lâu đâu chứ, cũng chỉ trôi qua mới có ba năm thôi, hiện tại Vương Lực đã như thế nào rồi? Dù sao thì điểm khởi của Trần Tuấn Lương cũng cao hơn Vương Lực, hơn nữa những thứ mà cậu ấy hiểu được cũng tuyệt đối không ít hơn Vương Lực, đương nhiên chắc chắn là cậu ấy không hiểu gì về kinh tế và thị trường nhiều như Vương Lực, nhưng mà cái này có thể học được mà, anh tin là chỉ cần cho Trần Tuấn Lương một cơ hội, cậu ấy sẽ cho chúng ta một đáp án hài lòng.”
“Còn có một vài chuyện anh có thể nói cho em biết, trình độ của Trần Tuấn Lương tuyệt đối không chỉ là tốt nghiệp trung học đơn giản như vậy đâu, anh lấy một ví dụ cho em, anh cũng chỉ có trình độ tốt nghiệp trung học mà thôi, mà Trần Tuấn Lương đi bộ đội cùng với anh, anh nghĩ chắc là em cũng hiểu cậu ấy chắc chắn không chỉ tốt nghiệp trung học đơn giản chứ. Hiện tại, có lẽ là kiến thức của Trần Tuấn Lương đối với kinh tế và việc quản lý công ty có hơi thiếu một chút, nhưng mà chỉ cần cậu ấy có thể đảm nhiệm chức vụ, anh nghĩ là cậu ấy có thể vừa làm vừa học. Hơn nữa, không phải anh đã cho một người có kiến thức chuyên nghiệp như là Diêu Hải Phong đến trợ giúp cho cậu ấy rồi hả, với là trước tiên cứ quan sát một đoạn thời gian đi, nếu như cậu ấy làm không được thì chúng ta có thể loại bỏ cậu ấy là được rồi. Chỉ là làm phiền em trong khoảng thời gian này chú ý đến công việc của công ty bảo vệ một chút nha, em cảm thấy như thế nào?” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Lý Vũ Hân không nói gì, rất lâu sau đó mới lên tiếng: “Anh là tổng giám đốc của công ty, anh mới là ông chủ của công ty, anh muốn nói thay cho cậu ấy, em còn có thể nói không được hả?”
“Ha ha, từ lúc nào mà em nói chuyện âm dương quái khí như vậy? Nếu như em kiên trì không cần cậu ấy, thế thì anh tuyệt đối sẽ không đưa ra mệnh lệnh đâu.”
“Được rồi, em cảm thấy là anh nói cũng có đạo lý riêng của nó, em đồng ý để Trần Tuấn Lương đến phụ trách công việc của công ty bảo vệ, có điều là em vẫn giữ nguyên ý kiến đối với chuyện này nha.” Lý Vũ Hân nói, nhưng mà vẫn không trách, hiển nhiên là cô vẫn có ý kiến khác đối với sự sắp xếp này.
“Anh đã nói rồi, nếu như thật sự không được thì cứ đổi thôi, không cần phải nể nang mặt mũi gì hết. Mặt khác, anh cảm thấy sau này công ty chúng ta phải cẩn thận trong việc dùng người, đồng thời cũng phải bạo gan một chút, chúng ta cần phải bạo gan dùng người mới, cho bọn họ có cơ hội trưởng thành, nếu như mãi mãi không cho bọn họ có cơ hội và sân khấu của bọn họ, sao bọn họ có thể thành tài được đây? Chúng ta sao có thể bồi dưỡng ra nhân tài, có đúng không nào.”
“Thôi được rồi, chuyện này cứ sắp xếp như vậy đi, nếu như anh đã xác định điều Vương Lực đi, vậy thì tranh thủ thời gian tìm Vương Lực với Trần Tuấn Lương nói chuyện, để bọn họ bàn giao công việc với nhau. Muốn điều Vương Lực đến công ty mới thành lập để phụ trách tất cả các công việc, còn đối với chuyện của Trần Tuấn Lương thì em vẫn giữ ý kiến cá nhân của mình. Cho dù nói như thế nào thì Trần Tuấn Lương vẫn là người chưa tiếp nhận giáo dục chuyên nghiệp, không có lý luận tri thức chuyên nghiệp, một cái công ty lớn như thế nếu như cứ luôn làm bừa thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề thôi. Anh nên hiểu sâu về vấn đề này, đối với điểm này, anh và Trần Tuấn Lương có rất nhiều điểm tương tự với nhau, cá nhân em cho rằng Trần Tuấn Lương phụ trách công ty bảo vệ thì có thể, nhưng mà nhất định phải giống như Vương Lực, phải tiếp nhận giáo dục chuyên nghiệp, phải học hỏi thêm, học kiến thức chuyên môn và các khái niệm nâng cao, em hi vọng là mắt nhìn của anh đúng và em hi vọng cậu ấy sẽ có thể nối tiếp Vương Lực, có điều là hiện tại sự sắp xếp của anh là tốt nhất. Tiện đây em cũng có chuyện muốn nói với anh, ngày mốt em sẽ đi kiểm tra chi nhánh ở Việt Châu một chuyến, em chuẩn bị dẫn Trần Quân đi cùng, anh xem xem có ý kiến gì không? Nếu như không có ý kiến gì thì em sẽ cho người bên phía bộ phận tổng hợp sắp xếp các lịch trình liên quan.” Lý Vũ Hân đứng đậy, nói.
“Em là phó tổng của công ty, sau này là tổng giám đốc công ty, loại chuyện này không cần phải báo cáo với anh đâu, em cứ quyết định là được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Vậy được rồi, vậy thì cứ quyết định như thế đi.” Lý Vũ Hân nói xong liền đi ra bên ngoài, đi đến cửa thì bỗng nhiên xoay người lại nói với Diệp Lăng Thiên: “Anh còn có nhớ ngày hôm nay là ngày gì không?”
“Là ngày gì?” Diệp Lăng Thiên có chút kinh ngạc.
“Ngày hôm nay là sinh nhật của Hiểu Tinh, không lẽ là anh đã quên rồi đó chứ? Mặc dù gần đây cậu ấy vẫn không chủ động liên lạc với anh, không tìm anh, nhưng mà ngày nào em cũng ở cùng một chỗ với cậu ấy, em có thể nhìn ra được trong lòng của cậu ấy cho đến bây giờ cũng chưa từng quên anh.” Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Nói thật lòng thì Diệp Lăng Thiên không nhớ rõ ngày sinh nhật cụ thể của Hứa Hiểu Tinh là ngày nào, nhưng mà suy nghĩ lại thì đúng là ngày nào đó trong khoảng thời gian gần đây, nhớ đến Hứa Hiểu Tinh, trong lúc nhất thời trong lòng của Diệp Lăng Thiên cảm thấy có hơi áy náy. Cái tên của người phụ nữ này đã lâu lắm rồi không xuất hiện trong lòng mình, dường như là người này đã sớm rời đi thế giới của mình, nhưng mà thật ra Diệp Lăng Thiên suy nghĩ kỹ lại một chút, hình như là mỗi lần mình gặp phải nguy hiểm hay là gặp phải khó khăn gì đó, Hứa Hiểu Tinh đều luôn ở bên cạnh mình, từ xưa đến nay chưa từng rời khỏi.
Diệp Lăng Thiên cũng đã quên mất bao lâu rồi mình không chủ động liên lạc với Hứa Hiểu Tinh, nghĩ đến đây, anh cảm thấy hình như là mình rất đáng chết.
Suy nghĩ thật lâu, Diệp Lăng Thiên mới gọi Tiểu Lâm tới.
“Diệp tổng, anh có dặn dò gì?”
“Ngồi đi, Tiểu Lâm, tôi chỉ muốn hỏi cô một chuyện, tôi có một người bạn, là một cô gái, ngày hôm nay là ngày sinh nhật của cô ấy, tôi nghĩ lâu lắm rồi mà cũng không nghĩ ra sẽ tặng cho cô ấy món quà gì. Cô là con gái, cô suy nghĩ giúp cho tôi thử đi, tôi nên tặng món quà gì đây.” Diệp Lăng Thiên hỏi Tiểu Lâm.
“Diệp tổng, chuyện này... chuyện tặng quà này, mối quan hệ khác nhau thì quà cáp cũng không giống nhau, tôi xin mạo muội hỏi một câu, anh... với cô gái này có mối quan hệ như thế nào? Là bạn bè bình thường hay là..." Tiểu Lâm hỏi.
Mặc dù là Tiểu Lâm không nói rõ nhưng mà Diệp Lăng Thiên biết ý của cô ta, cẩn thận suy nghĩ lại mối quan hệ của mình với Hứa Hiểu Tinh, một lúc sau anh mới lên tiếng nói: “Là bạn bè, nhưng mà là loại bạn bè vô cùng tốt ấy, cô hiểu cái tôi nói có ý gì không?”
“Vậy... cô ấy thích cái gì?” Tiểu Lâm lại hỏi lần nữa.
“Thích gì hả?” Diệp Lăng Thiên thấp giọng tự thầm thì, suy nghĩ thật lâu, anh mới phát hiện ra thật ra anh hoàn toàn không có hiểu biết gì đối với sở thích của Hứa Hiểu Tinh, anh thật sự không biết rốt cuộc là Hứa Hiểu Tinh thích cái gì.
“Cô ấy rất thích trồng hoa cỏ.” Rất lâu sau đó, Diệp Lăng Thiên mới lên tiếng nói, anh nhớ kỹ ở trên ban công ở trong nhà Hứa Hiểu Tinh có trồng rất nhiều loại cỏ, trong khoảng thời gian Hứa Hiểu Tinh đến thành phố B, anh còn chăm sóc chúng cho cô, trí nhớ của anh về sở thích của Hứa Hiểu Tinh hình như là cũng chỉ có cái này thôi.
“Hoa cỏ hả? Cái này phải tặng như thế nào đây, nếu như mà tặng hoa cỏ thì cũng không phù hợp cho lắm, cô ấy độc thân hả?”
“Độc thân.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Nếu không thì anh tặng cho cô ấy một con thú cưng đi.”
“Thú cưng?”
“Đúng rồi đó, đừng nhìn đi cô ấy là người trẻ tuổi, sống có một mình, thích trồng hoa cỏ như vậy, bình thường mà nói tâm lý đều rất cô đơn. Người già làm vườn là để rèn luyện sức khỏe, còn người trẻ tuổi nếu như không cô đơn thì ai lại thích trồng mấy cái này cơ chứ, cho dù có trồng thì cũng rất khó trở thành sở thích. Cô ấy thích cái này, cũng đủ để nói rõ trong lòng của cô ấy thật ra rất cô đơn, hơn nữa bản chất trời sinh con gái đối với mấy động vật nhỏ như thế này sẽ có cảm giác thân thiết, tôi cảm thấy nếu không thì anh đến thị trường bán thú cưng mua cho cô ấy một con thú cưng đi. Dù sao thì lần trước sinh nhật của tôi, một người bạn của tôi có tặng tôi một con chó teddy, tôi rất thích nó.” Tiểu Lâm nói xong thì lại đỏ mặt.
“Ý của cô là có thể tặng cho cô ấy thú cưng, có đúng không? Chuyện này... chuyện này thích hợp hả?” Diệp Lăng Thiên không dám tin, lần đầu tiên anh nghe thấy tặng quà sinh nhật cho người ta mà lại muốn tặng chó.
“Tôi cũng chỉ nói tùy tiện mà thôi, anh cũng đừng cho là thật, thật ra thì muốn tặng cái gì trong lòng anh rõ ràng nhất, anh cảm thấy dựa vào mối quan hệ bạn bè giữa anh và cô ấy, hẳn nên tặng cái gì, anh cảm thấy cô ấy sẽ thích cái gì đó.” Cuối cùng, Tiểu Lâm lại nói.
“Ừ được rồi, cô đi trước đi, tự tôi suy nghĩ một chút xem.” Diệp Lăng Thiên cũng gật đầu.
Cuối cùng anh vẫn cảm thấy ý kiến tặng cho Hứa Hiểu Tinh một con chó có chút không đáng tin cậy, tặng quà sinh nhật cho người ta lại tặng một con chó, cứ luôn cảm thấy sao sao ấy, nhưng mà có làm thế nào Diệp Lăng Thiên cũng không suy nghĩ ra được nên tặng cái gì cho Hứa Hiểu Tinh.
Nghĩ một hồi, cuối cùng anh cũng chẳng nghĩ được cái gì hết, sau đó anh lại bắt đầu làm việc. Làm việc đến buổi chiều, Diệp Lăng Thiên trốn việc sớm, sau đó lái xe đi đến trung tâm thương mại, sau đó anh đi vòng vòng trong trung tâm thương mại xem xem có cái gì đó thích hợp mua cho Hứa Hiểu Tinh không. Anh vẫn còn nhớ rõ lần trước Hứa Hiểu Tinh tặng cho anh một cây bút, cũng là ngày hôm đó Hứa Hiểu Tinh đã tỏ tình với mình, anh cũng đã từ chối Hứa Hiểu Tinh, kết quả cuối cùng Hứa Hiểu Tinh khóc vô cùng đau khổ, bất kể như thế nào thì Diệp Lăng Thiên cũng sẽ không quên đoạn ký ức này.
Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên mua cho Hứa Hiểu Tinh một cái túi xách, về phần nó có đẹp hay không thì anh cũng không nhận xét được, anh kêu nhân viên bán hàng chọn cho anh, dù sao cũng không rẻ, túi xách có giá trị ba mươi triệu, nghe nói là nhãn hiệu gì đó, dù sao thì Diệp Lăng Thiên cũng không hiểu rõ.
Anh muốn gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh, nhưng mà nghĩ tới chuyện tặng đồ cho người ta mà còn gọi điện thoại cho người ta tới lấy, hình như là cũng không phù hợp cho lắm. Kết quả, anh tự mình lái xe đến trường học của Hứa Hiểu Tinh.
Anh bước chân vào trường học này một lần nữa, Diệp Lăng Thiên cũng có chút xúc động, đã lâu lắm rồi anh không bước vào trường học này, trong đoạn thời gian khó khăn nhất hồi đó gần như là ngày nào anh cũng đi ngang qua cái trường này, anh đã sờ từng ngọn cây cọng cỏ trong trường học này, rất rõ ràng, có thể nói là trong trường học này cũng để lại rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp giữa anh và Diệp Sương, giữa anh với Hứa Hiểu Tinh. Chỉ là từ đó về sau mình bắt đầu gây dựng sự nghiệp, từ từ hình như cũng không còn có tâm trạng và thời gian đến trường học ngắm cảnh một chút.
Diệp Lăng Thiên luôn nhớ kỹ lần trước mình đến trường học, hình như là mình chạy xe xích lô đi ngang qua trường học, chạy ra phía sau bán đồ nướng, ngày hôm nay mình lại chạy một chiếc xe hơi cao cấp như thế. Nghĩ đến chuyện này, Diệp Lăng Thiên cũng không khỏi cảm thán, mặc dù là anh không muốn thừa nhận nhưng mà cũng không thể không thừa nhận, cùng với sự tích lũy địa vị xã hội và tiền bạc, con người cũng sẽ có thay đổi về mặt tâm lý.
Diệp Lăng Thiên lái xe chạy vào bãi đậu xe trước tòa nhà nơi mà Hứa Hiểu Tinh đang dạy học, nhìn một chút, tìm được xe của Hứa Hiểu Tinh, đúng lúc ở bên cạnh không có xe đậu, Diệp Lăng Thiên liền dừng xe ở bên cạnh xe của Hứa Hiểu Tinh. Anh không chuẩn bị vào phòng làm việc của Hứa Hiểu Tinh, anh chỉ muốn chờ Hứa Hiểu Tinh tan làm là được rồi. Đối với một đống nam nữ trong phòng làm việc của Hứa Hiểu Tinh, anh thật sự không có cách nào tiêu hóa, suy nghĩ lại mà cảm thấy tê dại cả da đầu, đặc biệt là trong số đó có hai cô gái miệng lưỡi thật sự quá độc, hơn nữa giữa anh với Hứa Hiểu Tinh truyền ra nhiều lời đồn với nhiều phiên bản như thế, phần lớn đều ở cùng một chỗ sẽ tương đối xấu hổ, cho nên Diệp Lăng Thiên lựa chọn ngồi trong xe chờ Hứa Hiểu Tinh tan làm.
“Em đang ở đâu vậy?” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên vẫn cầm điện thoại di động lên, gọi qua cho Lý Vũ Hân.
“Em còn đang ở công ty, anh tan làm rồi hả?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Anh đang ở trường học của Hứa Hiểu Tinh, anh đang chờ cô ấy tan làm, em thì sao? Tối nay chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi, chúc mừng sinh nhật cho cô ấy.” Diệp Lăng Thiên sắp xếp.
“Hôm nay mấy vị lãnh đạo đều rất vui vẻ.” Trên xe quay về, Lưu Thượng Vinh nói với Diệp Lăng Thiên.
“Ừ, hôm nay ông sắp xếp không tệ, làm rất tốt, tôi rất hài lòng. Phía bên ngân hàng, chuyện vay mặc dù phần lớn lãnh đạo hẳn sẽ không có vấn đề gì, nhưng chuyện vẫn sẽ rơi lên người nhân viên làm việc và các lãnh đạo nhỏ, những người này nên chào hỏi thì ông đi chào hỏi đi, chủ yếu vẫn là phải nhanh chóng lấy được khoản vay này tới tay. Chuyện này tôi giao cho ông, gần đây ông tập trung chạy đến ngân hàng cho tôi.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Được, không vấn đề.” Lưu Thượng Vinh gật đầu nói.
“Như vậy đi, biểu hiện hôm nay của ông tôi rất hài lòng, kỳ thử việc của ông đổi thành một tháng đi. Nếu trong tháng này ông có thể khiến tôi hài lòng, đến lúc đó tôi sẽ suy nghĩ lại giá trị của ông. Ông yên tâm, vẫn là câu nói đó, chỉ cần ông có thể cống hiến cho tôi, cho công ty, tôi sẽ không bạc đãi ông.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
Ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên bước vào công ty, chuyện đầu tiên chính là cầm điện thoại gọi đến văn phòng của Lý Vũ Hân, anh biết, mình cũng đã tới công ty rồi, vậy Lý Vũ Hân chắc chắn đã tới trước mình một bước.
“Em tới phòng làm việc của anh một chuyến.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì cúp máy.
“Lý tổng lát nữa sẽ tới văn phòng của tôi, cô rót ly cà phê cho cô ấy đi.” Diệp Lăng Thiên nói với Tiểu Lâm.
Không bao lâu sau liền nhìn thấy Lý Vũ Hân đi tới.
“Từ M Thành về rồi, chuyện bên kia đều xử lý xong rồi sao?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
“Ừa, đều xử lý xong rồi, thực ra cũng không có gì cần xử lý, đánh tiếng với bộ giáo dục bên đó, nói rõ một chút tình hình, sau đó tạm biệt những đứa trẻ, đặc biệt mang theo quần áo mới, đồ dùng học tập mới cho chúng. Ngoài ra chính là thu dọn một chút đồ đạc của mình.” Lý Vũ Hân trả lời.
“Sao vậy? Có thể nhìn ra em rất không nỡ nơi đó.”
“Không phải không nỡ nơi đó, mà là không nỡ những đứa bé nơi đó. Thực ra chúng đều rất thông minh, cũng rất chất phác, nếu có thể cho chúng một cuộc sống và hoàn cảnh học tập tốt, chúng sẽ có tiền đồ hơn nhiều đứa trẻ thành phố. Chúng đều cực kỳ chất phác ngây thơ, không có tinh quái và thói quen xấu nhiều như những đứa bé thành phố. Chỉ là, số chúng có lẽ không tốt như vậy đi.” Lý Vũ Hân nói tới đây thì thở dài một tiếng.
“Tốt số hay không là do trời định, có tiền đồ hay không là chuyện của bản thân. Nếu có năng lực thì bất kể sống trong hoàn cảnh thế nào cũng có thể thành tài, không có năng lực thì dù ngồi trên núi vàng núi bạc thì sớm muộn cũng sẽ miệng ăn núi lở. Cho nên, không cần vì những chuyện này mà cảm thấy tiếc nuối. Hoàn cảnh càng gian nan thực ra càng có thể tôi luyện con người, về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, kiểu hoàn cảnh này đối với chúng mà nói có lẽ là một chuyện tốt.”
“Có lẽ vậy đi, cũng hi vọng là vậy. Nếu mấy tháng nữa có thời gian, em sẽ lại đi thăm chúng.”
“Đi đi, nếu có thời gian anh sẽ cùng em đi một chuyến, có thời gian nói chuyện với em một chút, hôm qua anh đã mời một số lãnh đạo phía ngân hàng cùng ăn cơm, nói chuyện vay tiền một chút, mặc dù đối phương không đưa ra đáp án rõ ràng, nhưng anh nghĩ, vấn đề hẳn không lớn. Lát nữa anh sẽ thông báo các bộ phận liên quan lập tức chuẩn bị tài liệu, anh cũng đã sắp xếp người chuyên môn phụ trách bàn bạc chuyện này với ngân hàng rồi, tranh thủ trong thời gian nhanh nhất, có thể tập hợp được số tiền vốn này. Phía em cũng nhanh chóng chuẩn bị tài liệu và giấy chứng nhận liên quan đến thành lập công ty đi, chỉ cần đủ tiền vốn, chúng ta sẽ lập tức khởi động công ty mới. Dù sao thì thời gian có hạn, chúng ta phải tranh thủ.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Ừ, chuyện này em biết. Phía em cũng đã sắp xếp người đặc biệt đi làm chuyện này rồi. Ngoài ra, em đã cho phòng nhân sự chiêu mộ ba bốn sinh viên chuyên ngành luật, còn nữa, cũng đào được hai người khá có kinh nghiệm làm công việc pháp vụ từ trong công ty chuyên nghiệp bên ngoài. Phía anh nhanh chóng ra văn kiện, để công ty thành lập bộ pháp vụ đi, sau này tất cả giấy chứng nhận, tài liệu và những chuyện về mặt pháp luật đều có thể giao cho người chuyên nghiệp làm, như vậy có thể nâng cao hiệu suất rất nhiều. Ví dụ chuyện giấy tờ xin thành lập công ty mới và chúng ta thành lập tập đoàn công ty đều có thể giao cho họ làm.” Lý Vũ Hân gật đầu nói.
“Được, anh sẽ kêu Tiểu Lâm đi sắp xếp chuyện này. Đúng rồi, thư ký mới sắp xếp cho em đến rồi sao?”
“Đến rồi, cũng không tệ, trước mắt xem ra còn rất hài lòng.”
“Hài lòng là được, đừng chuyện gì cũng tự mình làm, em không phải cái máy, không phải vạn năng, phải học được nghỉ ngơi. Sức khỏe mới là hàng đầu.”
“Ừa, em biết, nhưng chỉ thể chế quản lý hiện tại của công ty cũng đã rất nhiều chuyện không cách nào buông tay, vẫn là nên nhanh chóng tổ chức xong tập đoàn công ty, đến lúc đó lập nên thể chế quản lý mới, trách nhiệm rõ ràng, người nào việc nấy, như vậy em sẽ không có nhiều chuyện lộn xộn như bây giờ nữa. Đúng rồi, em đến là có chút chuyện mới muốn hỏi anh.”
“Chuyện gì, em nói đi.”
“Công ty thực phẩm thành lập, ai sẽ đảm nhiệm tổng giám đốc? Đây là vấn đề rất mấu chốt.” Lý Vũ Hân trực tiếp nói.
“Vấn đề này anh vẫn chưa nghĩ tới.” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc suy ngẫm, chuyện này anh quả thực chưa từng nghĩ tới.
“Em cảm thấy ai thích hợp?” Diệp Lăng Thiên quay sang hỏi Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân lắc lắc đầu, sau đó nói: “Không có ai.”
“Không có ai? Không có ai là ý gì?” Diệp Lăng Thiên cau mày
“Công ty chúng ta còn quá non trẻ, căn bản không có vốn liếng nhân tài nào. Anh xem trong tay chúng ta, người có thể phù hợp với vị trí này bây giờ cũng chỉ có Vương Lực và Trần Quân. Mà Vương Lực phải quản lý công ty bảo vệ, không thể nào rời đi, Trần Quân quản lý công ty ăn uống, càng không thể điều động. Cho nên, căn bản không ai có thể đảm trách vị trí này. Điều chúng ta có thể làm thực ra chỉ có đi mời công ty việc làm khai quật nhân tài, mời người từ ngoài về.”
“Công ty còn chưa có chuẩn bị, bây giờ đi mời người mới tới thật sự thích hợp sao? Anh cảm thấy không thích hợp lắm đi. Hơn nữa, anh cảm thấy chúng ta tốt nhất vẫn là sử dụng người của công ty mình, như vậy cũng có thể đem lại cho tất cả nhân viên một ý niệm rằng cũng sẽ cho họ một cơ hội, như vậy họ mới sẽ nỗ lực. Nếu không, trong lòng mọi người nghĩ bất kể mình làm thế nào cũng đều chỉ có thể làm được tới vị trí hiện tại, sẽ không còn không gian phát triển bước nữa, mọi người làm còn có ích lợi gì, cho nên anh cảm thấy, vị trí này vẫn là để cho nhân viên của công ty chúng ta là tốt nhất.” Diệp Lăng Thiên từ tốn nói.
“Anh nói không sai, đạo lý này em cũng hiểu. Em cũng không nói những người trong công ty chúng ta hoàn toàn không có tiềm lực, những năm nay công ty chúng ta cũng tuyển vào rất nhiều người trẻ có học lực có kinh nghiệm, trong đó cũng không thiếu người biểu hiện rất tốt, cũng rất có tiềm lực. Nhưng mà, dù sao họ vẫn còn quá trẻ, công ty thực phẩm là một công ty hoàn toàn mới, hơn nữa chúng ta đầu tư lớn như vậy, đối với toàn bộ công ty chúng ta ý nghĩa rất to lớn, chúng ta không thể giao công ty này cho một người còn chưa chắc chắn có năng lực này hay không quản lý. Em cảm thấy nên ổn thỏa một chút vẫn là mời công ty việc làm đi tìm người đi. Sau này chúng ta lại quy hoạch lại thật tốt kế hoạch bồi dưỡng nhân tài trong công ty.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
“Căn cứ hiểu biết của em và quan sát của anh, em cảm thấy người có tiềm lực nhất là ai?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Em? Em cảm thấy, trong số các sinh viên trong công ty, người có tiềm lực nhất chính là Diêu Hải Phong – hiện tại đang là phó tổng giám đốc công ty chi nhánh Đông Hải. Nhưng mà, tuổi tác anh ta vẫn còn quá nhỏ, năm nay mới hai mươi bảy.”
“Hai mươi bảy tuổi rất nhỏ sao? Chúng ta năm nay cũng chỉ hơn ba mươi tuổi một chút, em là phó tổng công ty, sắp trở thành tổng giám đốc cả tập đoàn công ty rồi, anh thì sắp làm chủ tịch tập đoàn công ty rồi, cho nên, hai mươi bảy tuổi không nhỏ nữa, chúng ta không lấy tuổi tác để luận anh hùng. Như vậy đi, Vũ Hân, anh đã nói sắp xếp công việc, em thấy thế nào?” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Anh nói.”
“Điều Vương Lực đến đảm nhiệm tổng giám đốc công ty thực phẩm, đương nhiên, tổng giám đốc vẫn là anh, anh ta đến đảm nhiệm phó tổng trên danh nghĩa đi. Để Trần Tuấn Lương toàn quyền tiếp nhận công ty bảo vệ, điều Diêu Hải Phong đến đảm nhiệm trợ giúp cho Trần Tuấn Lương.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Trần Tuấn Lương? Anh điên rồi đi, theo em biết, Trần Tuấn Lương cũng chỉ là tốt nghiệp cấp ba, sao có thể giao tài sản lên cả trăm tỷ như vậy cho anh ta quản lý. Diệp Lăng Thiên, em phải nói anh, trên chuyện này, anh quá chủ nghĩa thân hữu rồi. Phải biết rằng, công ty là tài sản của anh, nếu thật sự tổn thất, người chịu tổn thất lớn nhất chính là anh. Hơn nữa, một công ty thành công thì ở việc điều động nhân viên nhất định phải công bằng, lý trí, nếu anh thật sự hoàn toàn làm theo ý thích của mình, công ty sớm muộn cũng có một ngày sụp đổ.” Lý Vũ Hân có chút tức giận.
Diệp Lăng Thiên bị Lý Vũ Hân dạy dỗ một trận, cũng không tức giận, chỉ cười cười, châm điếu thuốc, rít hai hơi rồi mới chậm rãi nói: “Anh lựa chọn như vậy không có liên quan gì tới chủ nghĩa thân hữu, hơn nữa, anh trước nay cũng chưa từng làm chuyện thiên vị người quen. Anh giải thích với em một chút tại sao anh muốn sắp xếp như vậy đi. Công ty thực phẩm là một công ty mới, đầu tiên, tìm người từ ngoài tới phụ trách, vốn là không thích hợp, người mới hiểu về tình hình công ty sao? Phải biết rằng, trước mắt chúng ta vẫn chưa thành lập tập đoàn công ty, vẫn chưa tồn tại chuyện tập đoàn công ty quản lý trực tiếp, giao một công ty lớn như vậy cho một người hoàn toàn xa lạ, em cảm thấy thỏa đáng sao? Hơn nữa, giao một công ty lớn như thế này hơn nữa lại còn rất quan trọng đối với chúng ta cho một người hoàn toàn không hiểu về tình hình cụ thể của công ty chính là không có trách nhiệm. Bất kể nhìn từ phương diện nào, điều Vương Lực đi làm người phụ trách công ty thực phẩm cũng là chính xác nhất. Năng lực của Vương Lực đã không có gì để nghi ngờ, hơn nữa, là thành phần nhân viên lâu năm của công ty, cũng vô cùng hiểu rõ về tình hình công ty của chúng ta, thêm là, Vương Lực là người anh dẫn dắt, về phương diện trung thành thì không tồn tại vấn đề, anh ta còn nghiêm túc có trách nhiệm. Anh cảm thấy, anh ta là ứng viên thích hợp nhất cho công ty thực phẩm, điểm này em có dị nghị sao?”
“Không có, điểm này em xác nhận, Vương Lực điều sang quả thực là thích hợp nhất, nhưng mà, anh ta đi rồi công ty bảo vệ làm sao đây?” Lý Vũ Hân gật đầu nói.
“Em nghe anh từ từ nói, đã điều Vương Lực là sự lựa chọn thích hợp nhất, vậy chúng ta quyết định chuyện này trước, đó chính là điều Vương Lực tới công ty thực phẩm. Vậy vấn đề bây giờ chính là ai thay vị trí của Vương Lực chịu trách nhiệm công việc của công ty bảo vệ. Em vừa nãy cũng nói rồi, công ty bảo vệ là một công ty tài sản cả trăm tỷ, chọn người quản lý cho nó đương nhiên là một vấn đề cực kỳ thận trọng. Cá nhân anh cảm thấy, người này ít nhất phải có được vài điều kiện, thứ nhất, phải có năng lực, phải có năng lực dẫn dắt công ty phát triển, có thể điều khiển được cục diện. Thứ hai, phải có đầu óc, có ánh mắt phát triển nhất định. Chỉ có như vậy mới có thể khiến công ty bảo vệ tiến một bước trong không gian phát triển.
“Thứ ba, phải có kỹ năng chuyên nghiệp, phải hiểu kinh tế, hiểu thị trường hiểu quản lý. Thứ tư, phải cực kỳ hiểu về công ty bảo vệ, nếu không hiểu thì sao quản lý nó chứ? Thứ năm, cũng chính là trung thực với công ty, vấn đề vẫn là hỏi vấn đề hiện tại này, bây giờ còn chưa thành lập tập đoàn công ty, còn chưa thành lập cơ chế quản lý thẳng đứng từ trên xuống, công ty bảo vệ phát triển thế nào, tất cả mọi chuyện thực ra đều là người phụ trách nói mới tính. Cho nên, sự trung thực của người phụ trách cực kỳ quan trọng. Em cảm thấy người phù hợp những điểm này trong công ty còn có ai? Em cảm thấy người tìm từ ngoài về thật sự thích hợp để giao vị trí quan trọng như vậy sao? Sở dĩ anh lựa chọn Trần Tuấn Lương là có đạo lý của anh, tuyệt đối không phải vỗ đầu rồi tùy tiện nói.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi giải thích công việc với Lý Vũ Hân.
“Trần Tuấn Lương là anh em của anh rất nhiều năm rồi, nói thật thì những kỹ năng của cậu ấy đều là do anh đã chỉ dạy, hơn nữa bản thân cậu ấy cũng có kinh doanh ở nhà, cho nên là đối với cửa hàng hoặc ít hoặc nhiều gì cậu ấy vẫn có kinh nghiệm. Đương nhiên không thể gộp chuyện cậu ấy làm ăn ở nhà với kinh doanh công ty là giống như nhau, nhưng mà cuối cùng cũng sẽ có một vài điểm giống nhau, có biết bao nhiêu người nhìn thấy năng lực của Trần Tuấn Lương, nhìn bề ngoài có vẻ như là công ty bảo vệ do một mình Vương Lực phụ trách, nhưng mà sự thật là như thế nào? Chuyện mà Vương Lực vẫn luôn phụ trách thật ra cũng chỉ có một nửa công ty bảo vệ mà thôi.”
“Kinh doanh và quản lý công ty bảo vệ tách ra làm hai chuyện, mà Vương Lực phụ trách cũng chỉ là chuyện kinh doanh mà thôi, mà những chuyện như phụ trách toàn bộ đều là do một mình Trần Tuấn Lương gánh vác. Lúc đó anh phân công ty bảo vệ thành hai cho bọn họ quản lý, một phần là bởi vì Vương Lực không quản lý được công việc của công ty bảo vệ, bởi vì những quân nhân kia chắc chắn phải là người xuất thân từ quân ngũ như Trần Tuấn Lương mới có thể huấn luyện được bọn họ, mà bây giờ lại phải xây dựng tập đoàn, một khi xây dựng tập đoàn thì công ty bảo vệ nhất định làm như thế nào cũng phải có người phụ trách, không có khả năng không thể chia nó ra làm hai để hai người quản lý được, như thế chẳng phải là một mớ lộn xộn à?”
“Anh có thể nói rằng có rất nhiều người có thể làm tốt công việc quản lý công ty bảo vệ, tuy nhiên không có ai có thể làm tốt công việc quản lý của công ty bảo vệ ngoại trừ Trần Tuấn Lương. Đây chính là lý do tại sao mà anh phải gọi Trần Tuấn Lương, ngay từ đầu bản thân của Trần Tuấn Lương có thể quản lý tới hàng trăm người, ít nhất từ trước đến nay chưa có vấn đề gì xảy ra, đến bây giờ thì em cũng phải bội phục khả năng của cậu ấy. Cho dù là đích thân anh đứng ra thì anh cũng không thể đảm bảo rằng mình có thể làm tốt hơn cậu ấy, xuất sắc hơn cậu ấy, từ đó có thể kết luận rằng chắc chắn không cần phải nghi ngờ gì đối với năng lực của Trần Tuấn Lương.”
“Lại nói đến đầu óc, con người Trần Tuấn Lương có thông minh hay không thì em cũng biết rất rõ, đứng ở một khía cạnh nào đó, năng lực cùng với trí thông minh thật ra được đặt chung một chỗ, cái này cũng không cần phải nói nhiều đâu. Còn nữa, đó chính là Trần Tuấn Lương cũng là nhân viên của công ty bảo vệ, chắc chắn là cậu ấy cũng quen thuộc đối với công ty bảo vệ, hơn nữa nếu như nói trong toàn bộ công ty người mà không có khả năng phản bội anh nhất là ai, anh có thể nói cho em biết một cách chính xác đó chính là Trần Tuấn Lương, cậu ấy có thể liều cái mạng của mình nhưng mà cậu ấy tuyệt đối sẽ không phản bội anh. Anh biết là em lo lắng cái gì, thật ra thì em lo lắng hai điểm, điểm thứ nhất là Trần Tuấn Lương không hiểu gì về kinh tế, điểm thứ hai là Trần Tuấn Lương không có trình độ, anh lấy một ví dụ cho em nha, em có biết trước khi anh đưa Vương Lực đến Đông Hải thì cậu ấy làm nghề gì không? Cậu ấy di chuyển gạch trong công trường, trình độ cũng chỉ mới tốt nghiệp trung học mà thôi, hơn nữa lúc đó hiểu biết của Vương Lực đối với thế giới bên ngoài rất ít, nhưng mà bây giờ mới trôi qua bao lâu đâu chứ, cũng chỉ trôi qua mới có ba năm thôi, hiện tại Vương Lực đã như thế nào rồi? Dù sao thì điểm khởi của Trần Tuấn Lương cũng cao hơn Vương Lực, hơn nữa những thứ mà cậu ấy hiểu được cũng tuyệt đối không ít hơn Vương Lực, đương nhiên chắc chắn là cậu ấy không hiểu gì về kinh tế và thị trường nhiều như Vương Lực, nhưng mà cái này có thể học được mà, anh tin là chỉ cần cho Trần Tuấn Lương một cơ hội, cậu ấy sẽ cho chúng ta một đáp án hài lòng.”
“Còn có một vài chuyện anh có thể nói cho em biết, trình độ của Trần Tuấn Lương tuyệt đối không chỉ là tốt nghiệp trung học đơn giản như vậy đâu, anh lấy một ví dụ cho em, anh cũng chỉ có trình độ tốt nghiệp trung học mà thôi, mà Trần Tuấn Lương đi bộ đội cùng với anh, anh nghĩ chắc là em cũng hiểu cậu ấy chắc chắn không chỉ tốt nghiệp trung học đơn giản chứ. Hiện tại, có lẽ là kiến thức của Trần Tuấn Lương đối với kinh tế và việc quản lý công ty có hơi thiếu một chút, nhưng mà chỉ cần cậu ấy có thể đảm nhiệm chức vụ, anh nghĩ là cậu ấy có thể vừa làm vừa học. Hơn nữa, không phải anh đã cho một người có kiến thức chuyên nghiệp như là Diêu Hải Phong đến trợ giúp cho cậu ấy rồi hả, với là trước tiên cứ quan sát một đoạn thời gian đi, nếu như cậu ấy làm không được thì chúng ta có thể loại bỏ cậu ấy là được rồi. Chỉ là làm phiền em trong khoảng thời gian này chú ý đến công việc của công ty bảo vệ một chút nha, em cảm thấy như thế nào?” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Lý Vũ Hân không nói gì, rất lâu sau đó mới lên tiếng: “Anh là tổng giám đốc của công ty, anh mới là ông chủ của công ty, anh muốn nói thay cho cậu ấy, em còn có thể nói không được hả?”
“Ha ha, từ lúc nào mà em nói chuyện âm dương quái khí như vậy? Nếu như em kiên trì không cần cậu ấy, thế thì anh tuyệt đối sẽ không đưa ra mệnh lệnh đâu.”
“Được rồi, em cảm thấy là anh nói cũng có đạo lý riêng của nó, em đồng ý để Trần Tuấn Lương đến phụ trách công việc của công ty bảo vệ, có điều là em vẫn giữ nguyên ý kiến đối với chuyện này nha.” Lý Vũ Hân nói, nhưng mà vẫn không trách, hiển nhiên là cô vẫn có ý kiến khác đối với sự sắp xếp này.
“Anh đã nói rồi, nếu như thật sự không được thì cứ đổi thôi, không cần phải nể nang mặt mũi gì hết. Mặt khác, anh cảm thấy sau này công ty chúng ta phải cẩn thận trong việc dùng người, đồng thời cũng phải bạo gan một chút, chúng ta cần phải bạo gan dùng người mới, cho bọn họ có cơ hội trưởng thành, nếu như mãi mãi không cho bọn họ có cơ hội và sân khấu của bọn họ, sao bọn họ có thể thành tài được đây? Chúng ta sao có thể bồi dưỡng ra nhân tài, có đúng không nào.”
“Thôi được rồi, chuyện này cứ sắp xếp như vậy đi, nếu như anh đã xác định điều Vương Lực đi, vậy thì tranh thủ thời gian tìm Vương Lực với Trần Tuấn Lương nói chuyện, để bọn họ bàn giao công việc với nhau. Muốn điều Vương Lực đến công ty mới thành lập để phụ trách tất cả các công việc, còn đối với chuyện của Trần Tuấn Lương thì em vẫn giữ ý kiến cá nhân của mình. Cho dù nói như thế nào thì Trần Tuấn Lương vẫn là người chưa tiếp nhận giáo dục chuyên nghiệp, không có lý luận tri thức chuyên nghiệp, một cái công ty lớn như thế nếu như cứ luôn làm bừa thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề thôi. Anh nên hiểu sâu về vấn đề này, đối với điểm này, anh và Trần Tuấn Lương có rất nhiều điểm tương tự với nhau, cá nhân em cho rằng Trần Tuấn Lương phụ trách công ty bảo vệ thì có thể, nhưng mà nhất định phải giống như Vương Lực, phải tiếp nhận giáo dục chuyên nghiệp, phải học hỏi thêm, học kiến thức chuyên môn và các khái niệm nâng cao, em hi vọng là mắt nhìn của anh đúng và em hi vọng cậu ấy sẽ có thể nối tiếp Vương Lực, có điều là hiện tại sự sắp xếp của anh là tốt nhất. Tiện đây em cũng có chuyện muốn nói với anh, ngày mốt em sẽ đi kiểm tra chi nhánh ở Việt Châu một chuyến, em chuẩn bị dẫn Trần Quân đi cùng, anh xem xem có ý kiến gì không? Nếu như không có ý kiến gì thì em sẽ cho người bên phía bộ phận tổng hợp sắp xếp các lịch trình liên quan.” Lý Vũ Hân đứng đậy, nói.
“Em là phó tổng của công ty, sau này là tổng giám đốc công ty, loại chuyện này không cần phải báo cáo với anh đâu, em cứ quyết định là được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Vậy được rồi, vậy thì cứ quyết định như thế đi.” Lý Vũ Hân nói xong liền đi ra bên ngoài, đi đến cửa thì bỗng nhiên xoay người lại nói với Diệp Lăng Thiên: “Anh còn có nhớ ngày hôm nay là ngày gì không?”
“Là ngày gì?” Diệp Lăng Thiên có chút kinh ngạc.
“Ngày hôm nay là sinh nhật của Hiểu Tinh, không lẽ là anh đã quên rồi đó chứ? Mặc dù gần đây cậu ấy vẫn không chủ động liên lạc với anh, không tìm anh, nhưng mà ngày nào em cũng ở cùng một chỗ với cậu ấy, em có thể nhìn ra được trong lòng của cậu ấy cho đến bây giờ cũng chưa từng quên anh.” Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Nói thật lòng thì Diệp Lăng Thiên không nhớ rõ ngày sinh nhật cụ thể của Hứa Hiểu Tinh là ngày nào, nhưng mà suy nghĩ lại thì đúng là ngày nào đó trong khoảng thời gian gần đây, nhớ đến Hứa Hiểu Tinh, trong lúc nhất thời trong lòng của Diệp Lăng Thiên cảm thấy có hơi áy náy. Cái tên của người phụ nữ này đã lâu lắm rồi không xuất hiện trong lòng mình, dường như là người này đã sớm rời đi thế giới của mình, nhưng mà thật ra Diệp Lăng Thiên suy nghĩ kỹ lại một chút, hình như là mỗi lần mình gặp phải nguy hiểm hay là gặp phải khó khăn gì đó, Hứa Hiểu Tinh đều luôn ở bên cạnh mình, từ xưa đến nay chưa từng rời khỏi.
Diệp Lăng Thiên cũng đã quên mất bao lâu rồi mình không chủ động liên lạc với Hứa Hiểu Tinh, nghĩ đến đây, anh cảm thấy hình như là mình rất đáng chết.
Suy nghĩ thật lâu, Diệp Lăng Thiên mới gọi Tiểu Lâm tới.
“Diệp tổng, anh có dặn dò gì?”
“Ngồi đi, Tiểu Lâm, tôi chỉ muốn hỏi cô một chuyện, tôi có một người bạn, là một cô gái, ngày hôm nay là ngày sinh nhật của cô ấy, tôi nghĩ lâu lắm rồi mà cũng không nghĩ ra sẽ tặng cho cô ấy món quà gì. Cô là con gái, cô suy nghĩ giúp cho tôi thử đi, tôi nên tặng món quà gì đây.” Diệp Lăng Thiên hỏi Tiểu Lâm.
“Diệp tổng, chuyện này... chuyện tặng quà này, mối quan hệ khác nhau thì quà cáp cũng không giống nhau, tôi xin mạo muội hỏi một câu, anh... với cô gái này có mối quan hệ như thế nào? Là bạn bè bình thường hay là..." Tiểu Lâm hỏi.
Mặc dù là Tiểu Lâm không nói rõ nhưng mà Diệp Lăng Thiên biết ý của cô ta, cẩn thận suy nghĩ lại mối quan hệ của mình với Hứa Hiểu Tinh, một lúc sau anh mới lên tiếng nói: “Là bạn bè, nhưng mà là loại bạn bè vô cùng tốt ấy, cô hiểu cái tôi nói có ý gì không?”
“Vậy... cô ấy thích cái gì?” Tiểu Lâm lại hỏi lần nữa.
“Thích gì hả?” Diệp Lăng Thiên thấp giọng tự thầm thì, suy nghĩ thật lâu, anh mới phát hiện ra thật ra anh hoàn toàn không có hiểu biết gì đối với sở thích của Hứa Hiểu Tinh, anh thật sự không biết rốt cuộc là Hứa Hiểu Tinh thích cái gì.
“Cô ấy rất thích trồng hoa cỏ.” Rất lâu sau đó, Diệp Lăng Thiên mới lên tiếng nói, anh nhớ kỹ ở trên ban công ở trong nhà Hứa Hiểu Tinh có trồng rất nhiều loại cỏ, trong khoảng thời gian Hứa Hiểu Tinh đến thành phố B, anh còn chăm sóc chúng cho cô, trí nhớ của anh về sở thích của Hứa Hiểu Tinh hình như là cũng chỉ có cái này thôi.
“Hoa cỏ hả? Cái này phải tặng như thế nào đây, nếu như mà tặng hoa cỏ thì cũng không phù hợp cho lắm, cô ấy độc thân hả?”
“Độc thân.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Nếu không thì anh tặng cho cô ấy một con thú cưng đi.”
“Thú cưng?”
“Đúng rồi đó, đừng nhìn đi cô ấy là người trẻ tuổi, sống có một mình, thích trồng hoa cỏ như vậy, bình thường mà nói tâm lý đều rất cô đơn. Người già làm vườn là để rèn luyện sức khỏe, còn người trẻ tuổi nếu như không cô đơn thì ai lại thích trồng mấy cái này cơ chứ, cho dù có trồng thì cũng rất khó trở thành sở thích. Cô ấy thích cái này, cũng đủ để nói rõ trong lòng của cô ấy thật ra rất cô đơn, hơn nữa bản chất trời sinh con gái đối với mấy động vật nhỏ như thế này sẽ có cảm giác thân thiết, tôi cảm thấy nếu không thì anh đến thị trường bán thú cưng mua cho cô ấy một con thú cưng đi. Dù sao thì lần trước sinh nhật của tôi, một người bạn của tôi có tặng tôi một con chó teddy, tôi rất thích nó.” Tiểu Lâm nói xong thì lại đỏ mặt.
“Ý của cô là có thể tặng cho cô ấy thú cưng, có đúng không? Chuyện này... chuyện này thích hợp hả?” Diệp Lăng Thiên không dám tin, lần đầu tiên anh nghe thấy tặng quà sinh nhật cho người ta mà lại muốn tặng chó.
“Tôi cũng chỉ nói tùy tiện mà thôi, anh cũng đừng cho là thật, thật ra thì muốn tặng cái gì trong lòng anh rõ ràng nhất, anh cảm thấy dựa vào mối quan hệ bạn bè giữa anh và cô ấy, hẳn nên tặng cái gì, anh cảm thấy cô ấy sẽ thích cái gì đó.” Cuối cùng, Tiểu Lâm lại nói.
“Ừ được rồi, cô đi trước đi, tự tôi suy nghĩ một chút xem.” Diệp Lăng Thiên cũng gật đầu.
Cuối cùng anh vẫn cảm thấy ý kiến tặng cho Hứa Hiểu Tinh một con chó có chút không đáng tin cậy, tặng quà sinh nhật cho người ta lại tặng một con chó, cứ luôn cảm thấy sao sao ấy, nhưng mà có làm thế nào Diệp Lăng Thiên cũng không suy nghĩ ra được nên tặng cái gì cho Hứa Hiểu Tinh.
Nghĩ một hồi, cuối cùng anh cũng chẳng nghĩ được cái gì hết, sau đó anh lại bắt đầu làm việc. Làm việc đến buổi chiều, Diệp Lăng Thiên trốn việc sớm, sau đó lái xe đi đến trung tâm thương mại, sau đó anh đi vòng vòng trong trung tâm thương mại xem xem có cái gì đó thích hợp mua cho Hứa Hiểu Tinh không. Anh vẫn còn nhớ rõ lần trước Hứa Hiểu Tinh tặng cho anh một cây bút, cũng là ngày hôm đó Hứa Hiểu Tinh đã tỏ tình với mình, anh cũng đã từ chối Hứa Hiểu Tinh, kết quả cuối cùng Hứa Hiểu Tinh khóc vô cùng đau khổ, bất kể như thế nào thì Diệp Lăng Thiên cũng sẽ không quên đoạn ký ức này.
Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên mua cho Hứa Hiểu Tinh một cái túi xách, về phần nó có đẹp hay không thì anh cũng không nhận xét được, anh kêu nhân viên bán hàng chọn cho anh, dù sao cũng không rẻ, túi xách có giá trị ba mươi triệu, nghe nói là nhãn hiệu gì đó, dù sao thì Diệp Lăng Thiên cũng không hiểu rõ.
Anh muốn gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh, nhưng mà nghĩ tới chuyện tặng đồ cho người ta mà còn gọi điện thoại cho người ta tới lấy, hình như là cũng không phù hợp cho lắm. Kết quả, anh tự mình lái xe đến trường học của Hứa Hiểu Tinh.
Anh bước chân vào trường học này một lần nữa, Diệp Lăng Thiên cũng có chút xúc động, đã lâu lắm rồi anh không bước vào trường học này, trong đoạn thời gian khó khăn nhất hồi đó gần như là ngày nào anh cũng đi ngang qua cái trường này, anh đã sờ từng ngọn cây cọng cỏ trong trường học này, rất rõ ràng, có thể nói là trong trường học này cũng để lại rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp giữa anh và Diệp Sương, giữa anh với Hứa Hiểu Tinh. Chỉ là từ đó về sau mình bắt đầu gây dựng sự nghiệp, từ từ hình như cũng không còn có tâm trạng và thời gian đến trường học ngắm cảnh một chút.
Diệp Lăng Thiên luôn nhớ kỹ lần trước mình đến trường học, hình như là mình chạy xe xích lô đi ngang qua trường học, chạy ra phía sau bán đồ nướng, ngày hôm nay mình lại chạy một chiếc xe hơi cao cấp như thế. Nghĩ đến chuyện này, Diệp Lăng Thiên cũng không khỏi cảm thán, mặc dù là anh không muốn thừa nhận nhưng mà cũng không thể không thừa nhận, cùng với sự tích lũy địa vị xã hội và tiền bạc, con người cũng sẽ có thay đổi về mặt tâm lý.
Diệp Lăng Thiên lái xe chạy vào bãi đậu xe trước tòa nhà nơi mà Hứa Hiểu Tinh đang dạy học, nhìn một chút, tìm được xe của Hứa Hiểu Tinh, đúng lúc ở bên cạnh không có xe đậu, Diệp Lăng Thiên liền dừng xe ở bên cạnh xe của Hứa Hiểu Tinh. Anh không chuẩn bị vào phòng làm việc của Hứa Hiểu Tinh, anh chỉ muốn chờ Hứa Hiểu Tinh tan làm là được rồi. Đối với một đống nam nữ trong phòng làm việc của Hứa Hiểu Tinh, anh thật sự không có cách nào tiêu hóa, suy nghĩ lại mà cảm thấy tê dại cả da đầu, đặc biệt là trong số đó có hai cô gái miệng lưỡi thật sự quá độc, hơn nữa giữa anh với Hứa Hiểu Tinh truyền ra nhiều lời đồn với nhiều phiên bản như thế, phần lớn đều ở cùng một chỗ sẽ tương đối xấu hổ, cho nên Diệp Lăng Thiên lựa chọn ngồi trong xe chờ Hứa Hiểu Tinh tan làm.
“Em đang ở đâu vậy?” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên vẫn cầm điện thoại di động lên, gọi qua cho Lý Vũ Hân.
“Em còn đang ở công ty, anh tan làm rồi hả?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Anh đang ở trường học của Hứa Hiểu Tinh, anh đang chờ cô ấy tan làm, em thì sao? Tối nay chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi, chúc mừng sinh nhật cho cô ấy.” Diệp Lăng Thiên sắp xếp.
Bình luận facebook