• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ - Diệp Lăng Thiên (13 Viewers)

  • Chương 655-658

“Không được, em đi không được đâu, em với lại Tiết Tổng của Hâm Hoa đã hẹn nhau dùng cơm rồi. Em với Trần Quân cũng phải đi đến đó, anh biết rồi đó, Hâm Hoa là bạn hợp tác lâu năm của chúng ta, phần lớn nguyên liệu nấu ăn của chúng ta đều là do bọn họ cung cấp, mối quan hệ của hai bên vẫn tương đối tốt, người ta đã tự mình mời em, em cũng không tiện từ chối. Lúc nãy Hiểu Tinh có gọi điện thoại cho em, kêu em tối nay đến đó, em có nói với cô ấy là em đi không được, đợi một lát sau khi em trở về thì em sẽ đón sinh nhật cùng với cô ấy. Anh đi đi, tối ngày hôm nay cô ấy còn ăn mừng sinh nhật với một vài người bạn và đồng nghiệp nữa.” Lý Vũ Hân nói.

“Hả? Có bạn bè nữa hả?” Diệp Lăng Thiên có hơi nhíu mày, hiện tại anh thật sự rất sợ phải gặp mấy người đồng nghiệp của Hứa Hiểu Tinh.

“Đúng rồi đó, anh đi giúp đỡ cô ấy một chút đi, đừng để cô ấy uống quá nhiều rượu. Được rồi, không nói nhiều nữa, em phải đi đến đó đây, tạm biệt anh.” Lý Vũ Hân nói xong thì liền cúp điện thoại.

Trong lúc Diệp Lăng Thiên đang do dự mình có cần phải đi khỏi đây trước hay không, anh đã nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh đi tới, ngoài ra còn có ba bốn cô gái khác vừa đi vừa cười, Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ cười cười, dường như là hiện tại mình có chạy trốn cũng không thể rồi. Diệp Lăng Thiên thật sự không biết làm sao, đợi đến lúc bọn người Hứa Hiểu Tinh đi đến đây thì anh đẩy cửa bước xuống xe, anh gọi: “Hiểu Tinh.”

Lúc đầu, Hứa Hiểu Tinh không phát hiện ra Diệp Lăng Thiên, bỗng nhiên lại nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, cô ta rất kinh ngạc, ngạc nhiên hỏi: “Lăng Thiên, sao anh lại ở đây vậy?”

“Chúc cô sinh nhật vui vẻ nha, đây là quà sinh nhật tôi tặng cô, hi vọng là cô thích nó.” Diệp Lăng Thiên cười nói, cầm một món quà đưa qua cho Hứa Hiểu Tinh.

“Cảm ơn anh nha.”

“Là anh Diệp, Diệp Lăng Thiên, có đúng không? Đã lâu không gặp nha.” Có một cô gái trong đó hiển nhiên nhận ra Diệp Lăng Thiên, đi tới cười chào hỏi.

“Vâng, chào cô, chào mọi người.” Diệp Lăng Thiên đều không có ấn tượng gì với mấy cô gái này, chứ đừng nói chi là gọi tên, chỉ có thể chào hỏi qua loa mà thôi. “Tôi đã mời nhóm đồng nghiệp của tôi đi dùng cơm, anh... anh... có đi cùng không?” Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên rồi hỏi, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Diệp Lăng Thiên thật sự rất muốn từ chối, nhưng mà cuối cùng vẫn không có cách nào nó ra chữ "không", anh gật đầu nói: “Được rồi, ở đâu vậy?”

“Là một nơi anh hết sức quen thuộc, anh cứ lái xe đi theo tôi là được rồi.” Hứa Hiểu Tinh thần bí nói, sau đó mở cửa xe ra nói với mấy cô gái đó: “Mấy người các cô có muốn ngồi xe sang trọng không, nếu như muốn ngồi xe sang trọng thì qua xe đó ngồi đi.”




“Anh ta là của cô mà, chúng tôi làm sao có ý tranh giành được chứ. Thôi đi, chúng tôi không có phúc ngồi xe sang trọng đâu.” Mấy cô gái cười hihi haha, sau đó chen lên xe cùng Hứa Hiểu Tinh, ngược lại không có ai lên xe của Diệp Lăng Thiên. Đây cũng là chuyện bình thường mà thôi, bọn họ với Diệp Lăng Thiên cũng không tính là quen biết, hơn nữa nam nữ khác biệt, làm sao có thể leo lên xe của Diệp Lăng Thiên được.

Diệp Lăng Thiên cười cười lái xe mình đi theo phía sau Hứa Hiểu Tinh, chạy cả một đường, càng chạy càng thấy quen, cuối cùng Hứa Hiểu Tinh trực tiếp dừng xe trong bãi đỗ xe quảng trường Xuân Thiên.

“Sao lại đến đây vậy?” Sau khi bước xuống xe, Diệp Lăng Thiên hỏi Hứa Hiểu Tinh.

“Anh đoán xem?” Hứa Hiểu Tinh cười cười, sau đó dẫn mấy cô gái cười hihi ha ha trực tiếp đi ra ngoài, hơn nữa liền trực tiếp đi về phía cửa hàng Xuân Thiên.

Diệp Lăng Thiên mở to hai mắt mà nhìn, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười, cũng đi vào cùng.

“Woa! Nhiều người như vậy luôn hả! Tôi nói cho cô biết nha, đến đây thì phải gọi điện thoại đặt chỗ đó, cô không biết tình hình kinh doanh của nơi này tốt biết bao nhiêu, nếu như mà trực tiếp tới đây thì không có khả năng đặt được phòng đâu, đoán chừng là ngay cả chỗ ngồi cũng khó tìm nữa kìa.” Một cô gái trong đó oán giận Hứa Hiểu Tinh.

“Về chuyện này thì cô không cần phải lo lắng đâu, ở đây tôi có người quen, chỉ cần có anh ở đây thì tôi đảm bảo là mình có thể tìm được vị trí, có đúng không hả Diệp tổng.” Hứa Hiểu Tinh cười nói.

“Nếu như cô nói muốn đến đây thì tôi đã gọi điện thoại cho bọn họ sớm rồi.” Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ nói.

“Vậy thì ngại quá, anh cứ coi như là tổng giám đốc đúng lúc đến đây thăm hỏi một chút thôi mà, nhưng mà kinh doanh ở nơi này thật sự không tệ, so với lúc trước anh còn ở đây kinh doanh còn tốt hơn nữa đó. À đúng rồi, tôi có khoảng tám chín người bạn, tổng cộng có mười người đi, nhất định phải chọn một căn phòng nhỏ, nếu không thì có lẽ cũng không có bầu không khí tốt như vậy đâu, chờ một lát nữa không sao rồi.” Hứa Hiểu Tinh nói.

“Được rồi, để tôi đi hỏi một chút.” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, sau đó lại gọi một nhân viên phục vụ lại hỏi: “Cửa hàng trưởng của các người đâu rồi, gọi cửa hàng trưởng của các người đến đây một chút đi.”




“Xin hỏi quý khách có chuyện gì không? Có gì thì anh cứ dặn dò tôi đi, cửa hàng trưởng của chúng tôi bận rất nhiều việc.” Nhân viên phục vụ kỳ quái hỏi.

“Cậu cứ gọi cửa hàng trưởng của cậu tới đây đi, tôi có chuyện cần tìm anh ta, cậu không cần phải nhìn tôi đầy cảnh giác như vậy, tôi với cửa hàng trưởng của các người là bạn học của nhau.” Diệp Lăng Thiên cười nói.

“À được rồi, để tôi đi gọi cho.” Nhân viên phục vụ nửa tin nửa ngờ, sau đó mới chạy đi.

“Nhân viên ở đây không nhận ra anh hả?” Hứa Hiểu Tinh thật sự rất tò mò.

“Chắc có lẽ không có nhiều người nhận ra tôi, thật ra thì... đám nhân viên đã từng làm việc ở đây bây giờ không biết đi đâu rồi nữa, ngày nào tôi cũng làm việc ở phòng làm việc, sao những nhân viên này có thể nhận ra tôi được chứ, cửa hàng trưởng ở đây có biết tôi hay không thì tôi cũng không chắc nữa, dù sao thì tôi cũng không biết cửa hàng trưởng ở đây là ai, cho dù có biết tên thì cũng không biết người.” Diệp Lăng Thiên nói là đang nói thật.

Những gì mà anh đang nói đều là thật, phải biết là hiện tại phương thức quản lý công ty đã khác rồi, mỗi một cửa hàng đều có người quản lý riêng. Ở thành phố A có công ty chi nhánh, hơn nữa trên công ty chi nhánh thành phố A còn có tổng công ty thức ăn, sau đó còn có tập đoàn, một tuyến nhân viên này sao lại biết người tổng giám đốc là anh cơ chứ.

Không bao lâu sau thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cửa hàng trưởng đi tới, người đàn ông vẫn luôn không nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, chờ đến lúc nhìn thấy mặt của Diệp Lăng Thiên, mới nhận ra người này là Diệp Lăng Thiên, bị hù dọa hai mắt mở to, trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp gọi Diệp Lăng Thiên: “Diệp... Diệp tổng, sao... sao ngài lại đến đây?”

Ông ta nhận ra Diệp Lăng Thiên, cũng là lúc tham gia một cuộc họp lớn mới gặp Diệp Lăng Thiên được một lần, cho nên thật ra ông ta cũng không có ấn tượng sâu sắc đối với Diệp Lăng Thiên.

“Ừ, ông đừng có khẩn trương, ngày hôm nay tôi đến đây không phải để thị sát đâu, chỉ là ngày hôm nay có mấy người bạn của tôi đến đây dùng cơm, hôm nay là sinh nhật của bạn tôi, đúng lúc muốn đến cửa hàng của chúng ta dùng cơm. Ở đây có nhiều người quá, tôi muốn hỏi ông xem có còn phòng trống không?” Diệp Lăng Thiên cười nói.

Diệp Lăng Thiên vừa nói vừa lấy thuốc lá ra.

“Diệp tổng, lấy của tôi lấy của tôi này.” Cửa hàng trưởng vội vàng lấy thuốc lá từ trên người của mình đưa qua cho Diệp Lăng Thiên, lúc dâng thuốc lá, hai tay đều đang phát run.
“Có còn phòng trống không vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Có còn phòng trống không?” Cửa hàng trưởng vội vàng hỏi nhân viên phục vụ ở bên cạnh.

“Không còn nữa, đều đã ngồi đầy hết rồi.” Nhân viên phục vụ không biết người được gọi là Diệp tổng này là ai, nhưng mà nhìn thấy cửa hàng trưởng của mình đều cung kính, chỉ biết chắc chắn đây là một vị lãnh đạo nào đó trong công ty.

“Có phòng nào sắp dùng xong chưa vậy?” Cửa hàng trưởng sốt ruột hỏi.

“Có phòng số hai đã ăn rất lâu rồi, nhưng mà chúng tôi cũng không biết là bọn họ còn muốn ăn bao lâu nữa.”

“Cậu tranh thủ đi vào đó giục người ta đi, nói rõ với bọn họ có chút tình huống, cứ nói là khách hàng quá nhiều, không có cách nào khác, mời bọn họ nhanh lên dùm một chút. Cứ như thế này, nói với bọn họ là giảm giá còn 80%, à thôi, giảm còn 70% đi, à không cần, thôi được rồi, được rồi, để tôi tự mình đi vào nói cho.” Cửa hàng trưởng vô cùng khẩn trương, nói xong liền chuẩn bị tự mình đi vào.

“Đừng, thôi đi, không có sao hết, chúng ta có thể chờ một chút đúng không?” Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh rồi hỏi.

“Đúng rồi, không sao hết, chúng tôi có thể đợi một chút nữa.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu.

“Người ta đến đây đều phải trả tiền mà, khách hàng là thượng đế, cho dù như thế nào thì chúng ta cũng không thể đuổi bọn họ đi được. Không sao hết, ngồi đợi một lát thôi, như vậy đi, các thầy cô, chúng ta đi vào phòng làm việc ngồi một chút. Ông sắp xếp cho mấy người bạn của tôi vài chén trà, hay là thức uống gì đó cũng được, chúng tôi vào phòng làm việc của ông chờ một lát, bên này có người ra thì nhớ gọi chúng tôi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói. “Được được được, mời, mời mọi người đi theo tôi. Cậu đi qua kia chuẩn bị mấy phần nước ép trái cây mang vào đây, à đúng rồi, chú ý bên này, nếu như có người nào ra khỏi phòng bao thì lập tức thông báo một chút. Diệp tổng, mời ngài qua bên này.” Cửa hàng trưởng vô cùng khách khí.

“Ngày nào việc kinh doanh của cửa hàng cũng đắt như thế hả?” Diệp Lăng Thiên với cửa hàng trưởng đi ở phía trước, vừa đi vừa hỏi cửa hàng trưởng.

“Đúng vậy, đúng là việc làm ăn không tệ, ngày nào cũng kinh doanh không tồi, trên cơ bản đến giờ cao điểm là sẽ xuất hiện tình huống không có đủ chổ ngồi, và phải đợi lấy số xếp hàng.” Cửa hàng trưởng vừa đi vừa giới thiệu tình huống trong cửa hàng, vừa mời bọn người Diệp Lăng Thiên vào phòng làm việc của ông ta.




Nhìn phòng làm việc quen thuộc, cách trang trí ở bên trong có chút thay đổi, có nhiều thêm thứ đồ gì đó, nhưng mà phần lớn vẫn không thay đổi gì nhiều.

“Diệp Lăng Thiên, tôi nhớ không lầm thì hình như lúc bắt đầu, đây chính là phòng làm việc của anh đúng không?” Hứa Hiểu Tinh đi tới nhìn một chút rồi hỏi.

“Ừ, đúng là như thế, đây là cửa hàng thứ nhất của công ty chúng tôi, cũng là một cửa hàng mà tôi đã tự tay mở ra, có thể nói mọi đồ vật ở đây đều là do tôi tự tay tạo dựng, đây là cửa hàng có công lớn nhất của chúng tôi.” Diệp Lăng Thiên có hơi cảm khái mà nói.

“Diệp tổng, mọi người ngồi một chút đi, uống chút trà, để tôi ra bên ngoài sắp xếp.” Cửa hàng trưởng tự mình rót trà cho bọn người Diệp Lăng Thiên, sau đó nhanh chân đi ra ngoài.

Chạm phải nhân viên phục vụ hồi lúc nãy đang muốn mang nước ép trái cây vào, vội vàng nói: “Câu đừng có đi nha, cứ hầu hạ Diệp tổng, ở bên trong đây có cần gì thì cậu cũng phải thỏa mãn cho người ta.”

“Cửa hàng trưởng, Diệp tổng này là ai vậy? Là giám đốc của bộ phận nào trong công ty chúng ta vậy?”

“Giám đốc công ty cái gì chứ? Cậu có biết Diệp tổng này là ai không, chẳng lẽ là cậu không biết ông chủ của chúng ta họ gì hả? Họ Diệp đó, chính là ông chủ của chúng ta, là tổng giám đốc của công ty, Diệp tổng đó. Cậu nhanh chóng đi, phải làm việc cho chân thành vào, nếu như mà làm không tốt thì vài phút nữa cậu sẽ bị đuổi khỏi đó, cậu nhanh chóng đi vào trong đó đi, tôi đi ra tìm khách hàng trong phòng bao nói chuyện với họ, mời bọn họ có thể nhanh chóng dùng xong. Nói như thế nào thì cũng không thể để Diệp tổng chờ ở đây lâu được, à đúng rồi, để tôi nói với bọn họ.” Cửa hàng trưởng sốt ruột không chịu được, vừa nói vừa tìm quản lý phòng bếp và quản lý trong khu tiếp tân, liên tục nói với bọn họ để bọn nhỏ thông báo cho tất cả các nhân viên đều phải vô cùng chú ý, ông chủ lớn tới đây rồi, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm gì.

Diệp Lăng Thiên căn bản cũng không biết mình đến đây làm cho hoạt động trong cửa hàng trở nên loạn xạ như thế, lúc này anh đang ngồi trên ghế làm việc của ông chủ mà hút thuốc, vừa lật tài liệu ở trên bàn.

“Nè anh Diệp, anh là ông chủ của cửa hàng này hả, tôi nghe lúc nãy các người nói chuyện với nhau giống như anh là ông chủ của cửa hàng này vậy á?” Một cô gái trong số đó lên tiếng hỏi.

“Ừm, cũng xem như là như thế.” Diệp Lăng Thiên gật đầu biểu thị nói như thế nào cũng được.

“Ông chủ cái gì chứ, cửa hàng này là của anh ấy đó, mọi người có biết Doanh Địa Lão Binh không, ở thành phố A của chúng ta có nhiều chi nhánh như thế, không phải mọi người thường xuyên đến đó hả? Anh ấy à, chính là tổng giám đốc của công ty Doanh Địa Lão Binh, là ông chủ lớn của tất cả các cửa hàng đồ nướng, Doanh Địa Lão Binh đều là do anh ấy mở, lần này đã biết rồi chứ?” Hứa Hiểu Tinh nhịn không được mà nói.

“Hả? Anh là ông chủ của Doanh Địa Lão Binh hả, không phải đó chứ?” Cô gái kia mở to hai mắt nhìn.




“Sao vậy, không tin hả?” Hứa Hiểu Tinh trông có vẻ hơi giận hơn Diệp Lăng Thiên.

“Không phải, tôi nhớ là... anh... không phải là hai năm trước vẫn còn bán đồ nướng ở phía sau trường học của chúng ta đó à?” Cô gái kia rất thắc mắc.

“Đúng vậy đó, khi mà khu phố ở phía sau bị dỡ bỏ, anh ấy đã bắt đầu mở tiệm bán đồ nướng, sau đó mở từng cửa hàng như vậy ấy, sau đó thì mở ra công ty luôn. Hiện tại hình như là có mấy công ty lận, cụ thể thì cô hỏi anh ấy đi, tôi cũng không biết rõ cho lắm, dù sao thì hiện tại cái người này có tiền nhiều lắm, là một ông chủ chân chính đó.”

Nghe thấy Hứa Hiểu Tinh nói như vậy, mấy cô gái đó đều không thể tin được mà nhìn Diệp Lăng Thiên, thời đại bây giờ là thời đại cười kẻ nghèo hèn mà không phải cười người bán dâm, chỉ cần là bạn có tiền, không có người nào quan tâm tới việc bạn kiếm tiền bằng cách nào, đều sẽ cảm thấy bạn đã hơn người ta một bậc rồi, nhìn ánh mắt hâm mộ và kinh nghiệm của mấy cô gái trước mắt, Diệp Lăng Thiên dường như có chút ảo giác, rõ ràng là anh còn nhớ hai năm trước lúc mà mình mở một quán thịt nướng ở con phố sau, bọn họ nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, khinh bỉ, anh chỉ có thể nói rằng mọi thứ đang chuyển động rất nhanh. Người xưa đã từng nói, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm năm hà tây, đúng là không có sai mà.

“Này ông chủ lớn, anh với Hiểu Tinh là bạn bè có đúng không?” Một cô gái trong đó lên tiếng hộ.

“Đúng vậy, tôi với Hiểu Tinh là bạn bè nhiều năm rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

“Không chỉ là bạn bè đơn giản như vậy đâu, do là các người mới được điều đến đây sau, cho nên không biết rõ đó chứ, tôi nói cho các người biết nha, hai người bọn họ đã từng là một đôi đó, Hiểu Tinh đã từng làm bà chủ quán cho ông chủ đồ nướng hồi năm nào ấy, sau đó hai người bọn họ chia tay, hai người bọn họ là mối quan hệ người yêu cũ. Cho nên, nếu như các người có yêu cầu gì thì tranh thủ đưa ra đi, anh ta chắc chắn sẽ không từ chối đâu.” Một cô gái khác cười đùa nói.

Sau khi cô gái này nói xong thì Diệp Lăng Thiên và Hứa Hiểu Tinh đều có chút xấu hổ, đặc biệt là Diệp Lăng Thiên, vô cùng xấu hổ, nhưng mà cũng không có cách nào phản bác, dù sao thì cái người ta đang nói là sự thật, không phải là nói dối.

“Cô lại đang nói tào lao cái gì vậy chứ, tôi với anh ấy cũng chỉ là bạn bè.”

“Bây giờ còn ngượng ngùng cái gì nữa, vẫn là bạn bè hả? Chuyện của hai người ở trong trường học của chúng ta có mấy người không biết đâu chứ, bây giờ có thể tra ra mấy câu chuyện oanh oanh liệt liệt của hai người hồi mấy năm trước ở trên mạng nữa kìa.” Cô gái không biết thu liễm chút nào mà nói tiếp.

“Thôi được rồi, cô không nói lời nào thì cũng không có ai coi như cô câm điếc đâu.” Rốt cuộc Hứa Hiểu Tinh cũng đã không kiềm chế được nữa, con gái ấy mà, đều nhiều chuyện, cơ hội để nhiều chuyện thì chắc chắn dùng để khoe khoang một chút, đâu có chịu để ý tới người trong cuộc xấu hổ bao nhiêu.
“Nếu như anh là ông chủ ở đây, vậy anh làm cho tôi cái thẻ hội viên ở đây đi.” Cô gái đó rốt cuộc cũng không nhịn được mà đưa ra yêu cầu của mình với Diệp Lăng Thiên.

“Thẻ hội viên ở đây rất quan trọng à?” Diệp Lăng Thiên mờ mịt, anh nhớ kỹ là năm đó lúc anh quản lý nơi này tác dụng của thẻ hội viên cũng chỉ là để giảm giá một chút mà thôi.

“Đương nhiên là có tác dụng rồi, thẻ hội viên có thể được giảm giá đó, còn có thể xếp hàng ưu tiên, còn nữa, chỉ có thẻ hội viên mới có thể đặt trước, hơn nữa thẻ hội viên thật sự không dễ làm đâu, cần phải có điều kiện, hình như là phải tiêu tiền ở đây trong khoảng bao nhiêu ấy mới có thể làm được thẻ hội viên.” Cô gái nói.

“Mọi người thường xuyên đến đây dùng hả?” Diệp Lăng Thiên nghe nói như vậy thì vô cùng tò mò.

“Đương nhiên rồi, đám người trẻ tuổi bây giờ có mấy người mà không biết quán đồ nướng Lão Binh đâu, đương nhiên là chúng tôi cũng đã gọi thức ăn ở đây nhiều lắm, đến tiệm ăn cũng không nhiều, chủ yếu là khó xếp hàng.”

Diệp Lăng Thiên cười cười, cũng không nói thêm cái gì, đối với tình huống tiêu thụ ở đây anh cũng hiểu càng ngày càng ít.

“Diệp tổng, có thể vào rồi, có chỗ rồi.” Lúc này, cửa hàng trưởng chạy tới nói với Diệp Lăng Thiên, trên đầu của ông ta vẫn còn đang toát mồ hôi, có thể nhìn thấy được ông ta khẩn trương tới cỡ nào.

“Được rồi, cảm ơn ông nha, à đúng rồi, làm phiền ông một chút, đợi một lát nữa làm cho mỗi người bạn mà tôi mời đến đây dùng cơm một cái thẻ hội viên đi, à, ai có yêu cầu cần tích lũy trước thì không cần phải tích lũy, cứ để họ tự nguyện, vậy nha.”

“Được rồi được rồi, không thành vấn đề, một lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho người đến đó xử lý.” Cửa hàng trưởng vội vàng gật đầu.

“Đi thôi, chúng ta đi đến đó đi.” Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó dẫn theo bọn người Hứa Hiểu Tinh đi vào trong phòng.

“Sao bọn họ vẫn còn chưa tới nữa vậy.”

“Chắc chắn là bọn họ tới trễ đó, lúc này không dễ gọi xe, trong số bọn họ lại có mấy người chạy xe đến đây, chắc chắn là phải chậm một chút rồi, trước tiên chúng ta cứ gọi món đi.”




Mấy cô gái líu ríu nói chuyện, Diệp Lăng Thiên cảm thấy rất nhàm chán, anh ngồi một chút liền đi ra ngoài đốt một điếu thuốc rồi nhìn bốn phía trong cửa hàng, hiển nhiên cửa hàng trưởng vẫn còn đang đứng ở ngoài phòng trông coi, vừa mới thấy Diệp Lăng Thiên thì lập tức đi đến với Diệp Lăng Thiên, hơn nữa không bao lâu sau quản lý chi nhánh Đông Hải với phó quản lý cũng chạy đến, người nào cũng như lâm vào đại địch. Chắc chắn là cửa hàng trưởng đã báo cáo tình huống cho bọn họ biết, lãnh đạo phía dưới nghe thấy ông chủ lớn đến cửa hàng, ai nấy cũng đều bị dọa lập tức chạy tới đây.

Cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng kêu những người này về đi, anh cũng chỉ đến đây để chúc mừng sinh nhật bạn mình mà thôi.

Lúc Diệp Lăng Thiên đi vào trong phòng một lần nữa, trong phòng bao đã ngồi đầy người, nam nữ đều có hết, phần lớn đều là người trẻ tuổi.

“Chào anh nha.” Sau khi Diệp Lăng Thiên đi vào, còn có một nhóm người nhiệt tình chào hỏi với Diệp Lăng Thiên, hiển nhiên chắc chắn những người này là đồng nghiệp cũ của Hứa Hiểu Tinh, quen biết với Diệp Lăng Thiên. Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó lại mời thuốc từng người một.

“Chúng tôi vẫn luôn cho rằng Hiểu Tinh chia tay với anh rồi, không ngờ tới Hiểu Tinh chỉ lừa gạt chúng tôi mà thôi.” Có một đồng nghiệp nam trong số đó nhận lấy điếu thuốc của Diệp Lăng Thiên, cười nói.

“Mọi người đừng có nói tầm bậy ở đây nữa được không thế, hiện tại tôi với anh ấy chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường mà thôi, ngày hôm nay anh ấy cũng giống như mọi người vậy đó, đều đến đây chúc mừng sinh nhật tôi, đừng có nói đùa chuyện này nữa.” Hứa Hiểu Tinh giả vờ như đang tức giận, chủ yếu là bởi vì những người này cứ nói như vậy, hai người bọn họ sẽ lúng túng.

“Là như vậy à, thật ngại quá, anh Diệp, không phải là tôi cố ý nói đùa đâu.” Đồng nghiệp nam kia nghe thấy Hứa Hiểu Tinh nói như vậy, một mặt áy náy nói với Diệp Lăng Thiên.

“Không sao đâu, nói đùa cả mà, không sao hết, tất cả mọi người gọi đồ ăn chưa vậy, gọi thêm nữa đi, nơi này có đồ nướng còn có các loại đồ ăn vặt, có nhiều món lắm.” Diệp Lăng Thiên khách khí nói.

“Chắc là mọi người không biết anh Diệp của chúng ta chính là ông chủ của những chi nhánh cửa hàng đồ nướng, các người không nghĩ tới chứ gì, năm trước người ta vẫn đang bán đồ nướng ở các quầy hàng trong con phố sau trường học của chúng ta, bây giờ thời gian trôi qua, anh ta đã là ông chủ lớn rồi.” Cô gái nhiều chuyện hồi lúc nãy lại tiếp tục nhiều chuyện.

Nói như vậy, cả đám đều nhìn Diệp Lăng Thiên, mồm năm miệng mười hỏi. Diệp Lăng Thiên cũng có chút phản ứng không kịp, anh chỉ có thể nhẹ gật đầu, sau đó nói: “Đúng là như vậy, đúng là cửa hàng Doanh Địa Lão Binh là do tôi đã tạo ra, bình thường tôi đều ở công ty, cũng không ở trong mấy cửa hàng này, cho nên có lẽ sau này mọi người đến đây tôi cũng rất khó quan tâm tới mọi người rồi, một lát nữa tôi nói chuyện với cửa hàng trưởng ở đây, mở thẻ hội viên miễn phí cho mọi người.

Thật ra thì thẻ hội viên có tác dụng cụ thể gì thì tôi cũng không biết rõ cho lắm, lúc nãy tôi nghe cô giáo này nói hình như là thẻ hội viên vẫn rất có tác dụng, cho nên tôi tặng cho mọi người mỗi người một cái, hi vọng là mọi người có thể vui vẻ nhận nó.” Diệp Lăng Thiên thờ ơ nói, liên quan đến những vấn đề của mấy người nhiều chuyện này, anh thật sự không muốn trả lời, chỉ có thể cười haha đáp lại.

“Thật ngại quá, tôi cũng không nghĩ tới là bọn họ lại nhiều chuyện như thế.” Hứa Hiểu Tinh nhỏ giọng nói với Diệp Lăng Thiên.




“Ai kêu cô miễn cưỡng tới nơi này ăn.” Diệp Lăng Thiên cười oán giận.

“Đây cũng không phải là ý định của tôi đâu, đều là do chủ ý của mấy cô gái chết tiệt đó, bọn họ cứ thích đến cửa hàng của anh ăn, tôi biết làm cái gì bây giờ. Hơn nữa, tôi cũng muốn được hưởng lợi từ anh mà, không được hả?”

“Được chứ được chứ, sao có thể không được, cô đến cửa hàng ăn cái gì đó, mặc kệ là báo tên tôi hay là báo tên của Vũ Hân cũng không có người nào dám lấy tiền của cô đâu, có tin không?”

“Xí, anh đến cửa hàng mà không có người nào nhận ra anh, tôi nói tên anh thì có thể làm được cái gì chứ, nghe xong là không có thành ý rồi đó.”

“Ngày hôm nay tôi cũng thật lòng mà, sinh nhật vui vẻ nha.” Diệp Lăng Thiên cười cười, nghiêm túc nói.

“Cảm ơn, tôi biết rồi, anh cần gì phải tặng tôi một cái túi đắt tiền như thế, thật sự nhiều tiền lắm. Tôi không thích mấy vật phẩm xa xỉ như thế này đâu, nhưng mà anh đã tặng rồi thì tôi nhận nha, tôi rất thích, cảm ơn anh.” Hứa Hiểu Tinh nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

“Ôi ôi, còn nói là hai người không có cái gì, anh anh em em như vậy.” Hai người đang trò chuyện nhưng mà lại không biết những người khác đang có bộ dạng cười trộm mà nhìn hai người bọn họ cúi đầu lén lút nói chuyện với nhau.

“Cậu muốn chết có đúng không hả? Đã nói rồi, hiện tại hai người chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, chia tay rồi thì không thể làm bạn bè, không thể nói chuyện được hả?” Hứa Hiểu Tinh bị người ta cười, mặt đỏ như quả táo, ngượng ngùng nói.

“Được chứ được chứ, anh Diệp, bây giờ anh có bạn gái chưa vậy?” Cô gái cười hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Tôi hả?” Diệp Lăng Thiên hơi trầm mặc, nhưng mà cuối cùng vẫn trả lời thành thật: “Không có.”

“Đúng đó, vậy còn nói gì nữa, còn cần có nhiều lời à?”

Trong tiếng cười đùa trêu chọc của mọi người, đồ ăn và các loại thức ăn vặt đều được mang lên lần lượt, tốc độ rất nhanh, không có cách nào hết, cửa hàng trưởng tự mình ngồi trong phòng bếp chờ một bàn đồ ăn, có thể không nhanh được hả?
“Mọi người bắt đầu dùng đi, có cần thêm thứ gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi nhân viên phục vụ của chúng tôi.” Diệp Lăng Thiên giống như chủ mà nói với mọi người, trường hợp này hình như là anh phải làm người làm chủ, không có cách nào khác, cho dù là chủ cửa hàng này hay tất cả những người đang gán ghép anh và Hứa Hiểu Tinh là một đôi, hình như là anh cũng đang làm chủ.

Mà lúc mọi người đang chuẩn bị bắt đầu ăn, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, sau đó nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi hào hoa phong nhã mang theo kính mắt, có vẻ bộ dạng phong trần mệt mỏi bước vào, trong tay mang theo một bó hoa hồng lớn.

“Xin lỗi mọi người, thật ngại quá, tôi tới trễ rồi.” Người đàn ông có chút xấu hổ mà nói.

“Ối chà, Tưởng Huân, anh đang muốn làm cái gì vậy, mang theo một bó hoa to như thế có phải đang chuẩn bị tỏ tình với Hiểu Tinh không thế.” Cái cô giáo không che miệng lại tiếp tục nói, sau khi nói xong thì liền bị một cô giáo trông có vẻ ổn trọng ở bên cạnh kéo một cái, sau đó lại dùng tay len lén chỉ vào Diệp Lăng Thiên, nói cho đối phương biết là đừng có ăn nói lung tung, Diệp Lăng Thiên đang ở đây. Hình như là cô giáo đó cũng đã ý thức được điểm này, vội vàng ngậm miệng lại, còn lén nhìn Diệp Lăng Thiên một chút.

Chắc chắn Diệp Lăng Thiên đã phát hiện ra hành động nhỏ bé giữa hai cô gái này, anh cũng phát hiện người đàn ông được gọi là Tưởng Huân từ lúc vừa mới bước vào đây, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hứa Hiểu Tinh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Trong lòng của Diệp Lăng Thiên sáng như gương, chỉ là anh làm như không biết, tiếp tục hờ hững ngồi ăn, không uống rượu, bởi vì ngày hôm nay anh phải lái xe.

Nhìn người đàn ông này bước vào, sắc mặt của Hứa Hiểu Tinh liền thay đổi, hiển nhiên là cô ta cũng không mời người đàn ông này tới đây, nếu không thì cũng sẽ không đợi đến lúc bọn họ bắt đầu ăn rồi mới tới, hơn nữa cũng sẽ không kinh ngạc như thế.

“Thầy Tưởng, sao anh lại đến đây vậy, anh ngồi đi, nhân viên phục vụ, mang cho tôi một cái ghế.” Sắc mặt của Hứa Hiểu Tinh có chút khó chịu.

“Hiểu Tinh, sinh nhật vui vẻ! Đây là quà sinh nhật tôi tặng em.” Tưởng Huân lấy một cái hộp quà từ trong túi ở trên người đưa qua cho Hứa Hiểu Tinh.

Hứa Hiểu Tinh đứng đó, không nhận cũng không được, nhận thì cũng không được, cuối cùng vẫn miễn cưỡng cười cười nhận lấy món quà ở trong tay của Tưởng Huân, cô ta nói: “Cảm ơn, vô cùng cảm ơn, mời anh ngồi, chúng ta bắt đầu ăn đi.”

Sau khi Hứa Hiểu Tinh nói xong thì ngồi xuống ghế của mình, nhưng mà chỉ nhìn thấy Tưởng Huân lập tức quỳ một gối xuống trước mặt của Hứa Hiểu Tinh, đưa bó hoa hồng to trong tay lên, nói với Hứa Hiểu Tinh: “Tôi cũng không có cách nào khác, tôi đã thích em không thể kiềm chế được rồi, yêu em không phải là nhất thời xúc động, tôi muốn ở bên cạnh em từng giây từng phút, sợ là mình có lỗi: “Tôi nghĩ là tôi yêu em rồi, không biết là em có tức giận không nữa, tôi uống ly rượu thắm đượm tình yêu của em, nếu như không có thì thôi, tôi tình nguyện khát cả một đời, bất cứ khi nào em chân thành đặt bàn tay của em vào trong lòng bàn tay tôi, tôi đều cảm thấy mình giống như đang diễn một câu chuyện thần thoại, bồi hồi trong cảm giác hạnh phúc. Trong đám đông có mặt ở đây, tôi cũng chỉ có thể làm như không biết em, mà trong tim tôi thì em là tầm mắt của tôi, bí mật lớn nhất của tôi chính là em, không thể chia sẻ ngọt bùi đau khổ với em, tôi biết là trong lòng của em tôi không phải là cái gì hết, nhưng mà ở trong lòng tôi, em giống như là ban đêm có ngôi sao thì mặt trăng mới là đẹp nhất, mà tôi chính là ngôi sao đó, vĩnh viễn ở bên cạnh em, em bước đến bên cạnh tôi giống như là không khí, nhẹ nhàng khoan khoái mang đến mùi hương thơm ngát, em đi đến bên cạnh tôi giống như là biển cả sâu thăm thẳm, tôi gợn từng cơn sóng nhỏ trong vòng tay đại dương, em giống như là nước mà tôi là cá trong nước.

Cả một đời này dài bao nhiêu tôi không biết, duyên phận có bao nhiêu không ai biết rõ ràng, con đường này xa cỡ nào cũng không quan trọng, cho dù không thể đi đến chân trời góc biển với em, tôi cũng sẽ trân trọng mỗi một giây mỗi một phút em làm bạn gái tôi.

Thật ra thì tôi đã qua cái tuổi trẻ yêu đương cuồng nhiệt, cũng chưa từng tin tưởng vào chuyện vừa gặp đã yêu, mà nghĩ tới em cũng là do thân bất do kỷ. Tôi không thể đảm bảo được mình sẽ yêu em đến thiên trường địa cửu, nhưng mà tôi có thể đảm bảo tôi sẽ yêu em đến lúc trút hơi thở cuối cùng, tôi sẽ để em chạm được tình yêu chân thật này. Hiểu Tinh, xin em hãy làm bạn gái của tôi, tôi sẽ để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, tôi đảm bảo là mình sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ em cả một đời.”




Có vẻ như là Tưởng Huân đã luyện tập ở nhà cả trăm lần, anh ta nói một hơi mấy lời nói ngọt ngào, dỗ ngon dỗ ngọt với Hứa Hiểu Tinh, nói ra nghe có vẻ như giàu tình cảm, giọng nói lại hùng hồn như thế. Mà anh ta vừa mới nói xong, tất cả những người ngồi ở đây đều sợ đến ngây người, mọi người đều duy trì sự im lặng, mấy người bọn họ hết nhìn Tưởng Huân một chút rồi lại nhìn Hứa Hiểu Tinh một chút, lại nhìn Diệp Lăng Thiên.

Mà hình như là Hứa Hiểu Tinh cũng kinh ngạc, có thể là do bị xấu hổ, vô cùng khó chịu mà luôn luôn lén nhìn Diệp Lăng Thiên, hơn nữa Diệp Lăng Thiên ngồi ở đó không biết từ lúc nào đã đốt một điếu thuốc chậm rãi hút mà không có cảm xúc, dường như là không nghe thấy ở bên cạnh có người đang tỏ tình, thật ra thì trong lòng của anh buồn nôn muốn chết đi được.

“Đừng có đùa nữa, mau đứng dậy đi.” Hứa Hiểu Tinh sốt ruột muốn chết đi được, vội vàng nhỏ giọng nói với Tưởng Huân.

“Không không, Hiểu Tinh, tôi không có gây chuyện, càng không nói đùa, tôi vô cùng nghiêm túc, vì ngày hôm nay mà tôi đã chuẩn bị lâu lắm rồi, tôi cố ý đợi đến ngày hôm nay mới tỏ tình với em, xin em hãy chấp nhận tình yêu của tôi, làm bạn gái của tôi. Tôi dùng tính mạng của tôi đảm bảo sẽ yêu em cả một đời, mặc kệ thiên hoàng địa lão, sông cạn đá mòn, tình yêu của tôi đối với em cũng sẽ không thay đổi.” Tưởng Huân vô cùng nghiêm túc mà cố chấp tỏ tình với Hứa Hiểu Tinh.

Hứa Hiểu Tinh cảm thấy vô cùng khó xử, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào, tình huống này làm cho cô ta vô cùng xấu hổ. Không từ chối thì đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận, Diệp Lăng Thiên còn đang ở bên cạnh, cho nên cô ta không có khả năng chấp nhận. Nếu như từ chối thì tất cả mọi người đều là giáo viên trong cùng một phòng làm việc, mình mà từ chối trước mặt của nhiều người như thế, vậy giáo viên tên là Tưởng Huân này sẽ xấu hổ lắm đây, sau này sao có thể làm việc cùng với mọi người được chứ? Gặp mặt nhau sẽ cảm thấy xấu hổ bao nhiêu.

Hứa Hiểu Tinh sốt ruột không có cách nào khác, trực tiếp lén lút đưa tay ra sau lưng bóp bóp eo của Diệp Lăng Thiên đang tỏ ra điềm nhiên như không có chuyện gì, cắn răng với lại nó: “Nói một câu đi chứ.”. Truyện Hot

“Nói cái gì đây, chuyện này có liên quan gì tới tôi đâu?” Diệp Lăng Thiên ấm ức hỏi, đương nhiên hai người bọn họ đều là đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, dù sao thì hai người cũng đang ngồi bên cạnh nhau.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Hứa Hiểu Tinh, Diệp Lăng Thiên hỏi: “Vậy rốt cuộc là cô muốn chấp nhận hay là không chấp nhận đây, tôi cũng tỏ thái độ giúp cô.”

“Anh nói thử xem?” Hứa Hiểu Tinh lại nghiến răng, bộ dạng như là muốn giết Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên gãi đầu đứng dậy, cuối cùng nhìn Tưởng Huân đang quỳ gối ở trước mặt của Hứa Hiểu Tinh, anh lên tiếng nói: “Này anh... là thầy Tưởng có đúng không? Ngày hôm nay là sinh nhật của Hiểu Tinh, hôm nay chúng tôi đến đây để dùng cơm, là để chúc mừng sinh nhật cho cô ấy, cho nên chuyện... thổ lộ như thế này, anh xem xem sau này hai người có thể tìm một cơ hội nói riêng với nhau được không vậy, ngày hôm nay chúng ta chỉ muốn chúc mừng sinh nhật cho Hiểu Tinh mà thôi, chúc cô ấy sinh nhật vui vẻ, anh thấy có được không nào?”

Tưởng Huân ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Thiên, rất kinh ngạc, sau đó bỗng nhiên đứng dậy nhìn Diệp Lăng Thiên, một mặt sát khí nói: “Anh tên là Diệp Lăng Thiên có đúng không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom