Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Ôn Kiều nhìn bản đồ bên cạnh thang máy ở lầu hai, phòng đấm bốc ở lầu bốn, nơi này được chia thành tòa nhà A B
C, cô phải đi tới đầu giữa3 của tòa A. Cửa thang máy vừa mở ra, bốn mắt nhìn nhau, Triệu Đồng hét lên đầu tiên:
“Ôn… Ôn Kiều.”
Hứa Lộ căng thẳng, sao Ôn 1Kiều lại ở đây?
Cô ta dùng cách gì để bước vào giới thượng lưu?
Ôn Kiều lạnh lùng nhìn hai người trong thang máy, mặc kệ9 họ, đi tới đầu giữa.
Triệu Đồng thấy khó tin: “Cô ta… trên tay cô ta hình như đeo vòng tay của Tiểu Thang Sơn.” Hứa Lộ nhìn Ô3n
Kiều, quả nhiên nhìn thấy một cái vòng tay màu đen tinh xảo trên cổ tay phải của cô, cũng chính là vật thông hành
tượng trưng cho thân8 phận của câu lạc bộ Tiểu Thang Sơn mà Triệu Đồng nói. Trái tim như bị lưỡi dao sắc bén
đâm vào, lúc này Hứa Lộ không thể thở nổi. Cảm xúc ùn ùn kéo tới, cô ta hiểu rõ những cảm xúc này đều là đố kị.
“Không biết lại bám vào ai? Sao Ôn Kiều lại sa đọa như vậy?” Cô ta xé bỏ lớp ngụy trang dịu dàng hiền thục ngày
thường, tức giận nói ra câu này. Triệu Đồng phụ họa: “Đúng vậy, chắc chắn không phải vị tuyển mười tám lần
trước. Không đúng, tuyến mười tám đó không phải cũng họ Phó sao, mặc dù không phải Phó Nam Lễ cũng có thể
là những cậu ấm chi thứ của nhà họ Phó.”
Hứa Lộ khẽ hừ: “Những cậu chủ chi thứ kia cũng thấy chướng mắt cô ta, đều là danh môn vọng tộc, ai cũng quan
tâm tới môn đăng hộ đối.”
Triệu Đồng bĩu môi: “Chúng ta đi theo xem thử.”
Lầu giữa là một hộp đêm, bầu không khí nóng bỏng, xa hoa truy lạc, âm nhạc xuyên qua màng nhĩ, Ôn Kiều phải đi
qua nơi này. Khi tới bên cạnh sàn nhảy, một người đàn ông đang uống rượu ở quầy bar nằm lấy tay cô kéo lại.
Triệu Đồng hớn hở, lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh.
“Người đó là chi thử gần nhất của nhà họ Phú, Phó Giang, cũng là công tử quần là do lượt, học thức kém nhất của
nhà họ Phó. Thì ra Ôn Kiều bám vào người này, gu nặng thật.”
Ôn Kiều nhìn cổ tay mình bị một người đàn ông nắm thì hơi sửng sốt, nhìn về phía người đàn ông đang say, nhíu
mày: “Buông ra.”
Cô không muốn đánh nhau trong câu lạc bộ của Phó Nam Lễ.
Phó Giang tiến lại gần: “Người đẹp từ đầu tới đây, đêm nay muốn bò lên giường ai vậy? Uống rượu với anh đi, anh
sẽ thỏa mãn mọi nguyện vọng của em ”
Thỉnh thoảng sẽ có ngôi sao nữ vào Tiểu Thang Sơn, thuê phòng với mấy cậu ấm, biết đâu lại lấy được tài nguyên
cao cấp. À, bây giờ ngay cả ngôi sao nam cũng có ý định này.
Dù sao hầu hết tài nguyên của giới giải trí đều do mấy đại lão nằm trong tay. “Nói đi, muốn đóng phim điện ảnh
hay là truyền hình, hay muốn tới tuần lễ thời trang nào? Anh trai có thể thỏa mãn em.”
Vẻ mặt của người đàn ông rất bỉ ổi, nắm đấm của Ôn Kiều đã rục rịch.
“Anh tên gì?” Trên trán Ôn Kiều nổi gân xanh, phải giữ mặt mũi cho Phó Nam Lễ, không thể đập anh ta, phải nhịn.
Phó Giang say mê sắc đẹp của Ôn Kiều, cười mỉa: “Anh đây tên Phó Giang, em biết không?”
Ôn Kiều thấy đau đầu. Họ Phó à, rốt cuộc nên đánh hay không đây?
Phó Giang lại gần, miệng đầy mùi rượu, muốn hôn cô. Ôn Kiều không kịp suy nghĩ đã lùi một bước, rút tay mình ra, nhấc chân đi vào
ngực Phó Giang.
Động tác liền mạch lưu loát, gọn gàng sạch sẽ.
Phó Giang mất cành giác bị cô đã đập vào tủ rượu trước quầy bar, những chai rượu quý trên tủ rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Phó Giang cũng tinh rượu hơn, khó khăn đứng dậy dưới sự giúp đỡ của vệ sĩ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ôn Kiều: “Đồ điểm, không
biết điều.”
*********************************
Ôn Kiều nhìn bản đồ bên cạnh thang máy ở lầu hai, phòng đấm bốc ở lầu bốn, nơi này được chia thành tòa nhà A B
C, cô phải đi tới đầu giữa3 của tòa A. Cửa thang máy vừa mở ra, bốn mắt nhìn nhau, Triệu Đồng hét lên đầu tiên:
“Ôn… Ôn Kiều.”
Hứa Lộ căng thẳng, sao Ôn 1Kiều lại ở đây?
Cô ta dùng cách gì để bước vào giới thượng lưu?
Ôn Kiều lạnh lùng nhìn hai người trong thang máy, mặc kệ9 họ, đi tới đầu giữa.
Triệu Đồng thấy khó tin: “Cô ta… trên tay cô ta hình như đeo vòng tay của Tiểu Thang Sơn.” Hứa Lộ nhìn Ô3n
Kiều, quả nhiên nhìn thấy một cái vòng tay màu đen tinh xảo trên cổ tay phải của cô, cũng chính là vật thông hành
tượng trưng cho thân8 phận của câu lạc bộ Tiểu Thang Sơn mà Triệu Đồng nói. Trái tim như bị lưỡi dao sắc bén
đâm vào, lúc này Hứa Lộ không thể thở nổi. Cảm xúc ùn ùn kéo tới, cô ta hiểu rõ những cảm xúc này đều là đố kị.
“Không biết lại bám vào ai? Sao Ôn Kiều lại sa đọa như vậy?” Cô ta xé bỏ lớp ngụy trang dịu dàng hiền thục ngày
thường, tức giận nói ra câu này. Triệu Đồng phụ họa: “Đúng vậy, chắc chắn không phải vị tuyển mười tám lần
trước. Không đúng, tuyến mười tám đó không phải cũng họ Phó sao, mặc dù không phải Phó Nam Lễ cũng có thể
là những cậu ấm chi thứ của nhà họ Phó.”
Hứa Lộ khẽ hừ: “Những cậu chủ chi thứ kia cũng thấy chướng mắt cô ta, đều là danh môn vọng tộc, ai cũng quan
tâm tới môn đăng hộ đối.”
Triệu Đồng bĩu môi: “Chúng ta đi theo xem thử.”
Lầu giữa là một hộp đêm, bầu không khí nóng bỏng, xa hoa truy lạc, âm nhạc xuyên qua màng nhĩ, Ôn Kiều phải đi
qua nơi này. Khi tới bên cạnh sàn nhảy, một người đàn ông đang uống rượu ở quầy bar nằm lấy tay cô kéo lại.
Triệu Đồng hớn hở, lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh.
“Người đó là chi thử gần nhất của nhà họ Phú, Phó Giang, cũng là công tử quần là do lượt, học thức kém nhất của
nhà họ Phó. Thì ra Ôn Kiều bám vào người này, gu nặng thật.”
Ôn Kiều nhìn cổ tay mình bị một người đàn ông nắm thì hơi sửng sốt, nhìn về phía người đàn ông đang say, nhíu
mày: “Buông ra.”
Cô không muốn đánh nhau trong câu lạc bộ của Phó Nam Lễ.
Phó Giang tiến lại gần: “Người đẹp từ đầu tới đây, đêm nay muốn bò lên giường ai vậy? Uống rượu với anh đi, anh
sẽ thỏa mãn mọi nguyện vọng của em ”
Thỉnh thoảng sẽ có ngôi sao nữ vào Tiểu Thang Sơn, thuê phòng với mấy cậu ấm, biết đâu lại lấy được tài nguyên
cao cấp. À, bây giờ ngay cả ngôi sao nam cũng có ý định này.
Dù sao hầu hết tài nguyên của giới giải trí đều do mấy đại lão nằm trong tay. “Nói đi, muốn đóng phim điện ảnh
hay là truyền hình, hay muốn tới tuần lễ thời trang nào? Anh trai có thể thỏa mãn em.”
Vẻ mặt của người đàn ông rất bỉ ổi, nắm đấm của Ôn Kiều đã rục rịch.
“Anh tên gì?” Trên trán Ôn Kiều nổi gân xanh, phải giữ mặt mũi cho Phó Nam Lễ, không thể đập anh ta, phải nhịn.
Phó Giang say mê sắc đẹp của Ôn Kiều, cười mỉa: “Anh đây tên Phó Giang, em biết không?”
Ôn Kiều thấy đau đầu. Họ Phó à, rốt cuộc nên đánh hay không đây?
Phó Giang lại gần, miệng đầy mùi rượu, muốn hôn cô. Ôn Kiều không kịp suy nghĩ đã lùi một bước, rút tay mình ra, nhấc chân đi vào
ngực Phó Giang.
Động tác liền mạch lưu loát, gọn gàng sạch sẽ.
Phó Giang mất cành giác bị cô đã đập vào tủ rượu trước quầy bar, những chai rượu quý trên tủ rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Phó Giang cũng tinh rượu hơn, khó khăn đứng dậy dưới sự giúp đỡ của vệ sĩ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ôn Kiều: “Đồ điểm, không
biết điều.”
Bình luận facebook