Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Phó Nam Lễ nhìn cô đầy ẩn ý.
“Sau này em không nên đến đây khi anh đi vắng.”
Hôm nay có Phó Giang thèm muốn c3ô, không chừng ngày may sẽ có Lý Giang, Trương Giang thèm muốn sắc đẹp
của cô.
Vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, thật sự kh1iến anh rất lo.
Ôn Kiều ngoan ngoãn nói được.
Chuyện thăm dò Phỏ Xuyên cô cũng mặc kệ luôn. Nhưng lòng nghi 9ngờ của cô với Phú Xuyên lại càng nhiều hơn.
Thân thủ Phó Xuyên nhanh nhẹn, dứt khoát. Phó Giang có bổn vệ sĩ, tất cả đều kh3ông phải đối thủ của anh ta.
Cậu chủ cao quý mà có thân thủ như vậy, quả không hợp lý.
Đêm đó Phó Nam Lễ cũn8g không ở phòng Nhu thuật nữa mà đưa cô về đến đầu ngõ.
Sau đó, anh đã rời khỏi Hải Thành ngay. Mà vừa đi là đi liền nửa tháng.
Nửa tháng, cô có thể dùng khoảng thời gian này để làm thử nghiệm, còn không cần nói dối.
Ăn xong đồ ngọt, cô kéo Ôn Mặc cùng Ôn Trì đi ra ngoài: “Hôm nay chị em mình đi phòng khám của Bác sĩ Trần,
Hai đứa đừng có gánh nặng tâm lý, cứ làm theo những gì bác sĩ nói là được, biết chưa?”
Ôn Mặc gật đầu.
Ôn Trì xoa nhẹ đầu: “Thế này cũng cần phải chữa sao? Thật ra em cảm thấy…”
Ôn Kiều giữ chặt cậu: “Cần, đi theo chị.”
Khi ba người đi đến phòng khám Phi Lâm thì gặp được Bác sĩ Trần Nghiên Phi.
Bác sĩ Trần khoảng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn hòa nhã, dễ gần.
Trần Nghiên Phi cười nhìn Ôn Kiều: “Ai là Ôn Mặc, ai là Ôn Trì?”
Ôn Kiều giới thiệu cho bà ấy từng người một, sau đó Bác sĩ Trần nói: “Tôi nói chuyện với Ôn Mặc trước, được
không?”
“Đương nhiên được ạ.“.
Ôn Mặc đứng phía sau Ôn Kiều, kéo tay cô, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Cậu có tâm lý phòng bị rất lớn với thế
giới bên ngoài, không dám dễ dàng bước vào nơi xa lạ.
Ôn Kiều cảm thấy cậu hơi run nên hỏi bác sĩ cô có thể ở cùng không.
“Đương nhiên có thể, vậy Ôn Trì ra ngoài ngồi một lát nhé.” Trong phòng làm việc rộng thoáng, sáng sủa, cách bố
trí mang lại cảm giác ấm áp, Ôn Kiều ngồi trên sofa với Ôn Mặc, Bác sĩ Trần rót hai cốc nước ấm đưa tới.
“Tiểu Mặc, cô có thể gọi cháu như vậy không?”
Ôn Mặc không nhìn thẳng vào mắt bà ấy, gật đầu. “Ở nhà cháu thân nhất với chị gái, đúng không?”
Ôn Mặc lại gật đầu.
“Vậy cháu có sở thích gì không? Nếu cháu không muốn nói, có thể viết để có đọc nhé.”
Ôn Mặc nghĩ một lát rồi viết: “Đọc sách, học tập“.
“Oa, Tiểu Mặc của chúng ta có vẻ là đứa trẻ ngoan, thành tích học tập hẳn là rất tốt phải không.”
Ôn Mặc gật đầu rồi viết: “Đều đứng nhất trong các bài kiểm tra.”
Hiển nhiên Trần Nghiên Phi hơi bất ngờ. Bởi vì rất nhiều đứa trẻ tự kỷ sẽ có triệu chứng thiểu năng trí tuệ, không
ngờ đứa trẻ Ôn Mặc này lại đứng nhất trong tất cả các bài kiểm tra. Đây là một đứa trẻ đặc biệt hiếm có.
Ôn Kiều luôn lắng nghe. Cô rất hài lòng với Bác sĩ Trần, bà ấy rất thân thiện. Ôn Mặc dần mở lòng hơn, tự nguyện
viết câu trả lời những câu hỏi của bà ấy. Bà ấy luôn hướng dẫn từng bước, một khi chạm vào điểm nhạy cảm của
em trai, liền nói sang chuyện khác, tuyệt đối không để em trai có sự tổn thương lần nữa về cảm xúc.
Đạo lý tiền nào của nấy thật đúng.
Hai tiếng sau, Bác sĩ Trần bảo Ôn Kiều ở lại phòng làm việc.
“Tôi muốn hỏi, chướng ngại tâm lý của hai em trai cháu là do di truyền hay do lâu ngày tạo thành?”
Ôn Kiều do dự “Bố mẹ cháu không nói rõ, nhưng có lẽ là do bẩm sinh.”
Ôn Kiển Dân nghĩ là do gen nhà họ Tô, vì vậy mới gấp rút báo họ rời khỏi nhà họ Ôn.
Nhưng nhà họ Ôn có ai bị bệnh về thần kinh thì mẹ lại không nói. Vì sao Ôn Kiển Dân khẳng định là do di truyền bên mẹ cô?
*********************************
Phó Nam Lễ nhìn cô đầy ẩn ý.
“Sau này em không nên đến đây khi anh đi vắng.”
Hôm nay có Phó Giang thèm muốn c3ô, không chừng ngày may sẽ có Lý Giang, Trương Giang thèm muốn sắc đẹp
của cô.
Vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, thật sự kh1iến anh rất lo.
Ôn Kiều ngoan ngoãn nói được.
Chuyện thăm dò Phỏ Xuyên cô cũng mặc kệ luôn. Nhưng lòng nghi 9ngờ của cô với Phú Xuyên lại càng nhiều hơn.
Thân thủ Phó Xuyên nhanh nhẹn, dứt khoát. Phó Giang có bổn vệ sĩ, tất cả đều kh3ông phải đối thủ của anh ta.
Cậu chủ cao quý mà có thân thủ như vậy, quả không hợp lý.
Đêm đó Phó Nam Lễ cũn8g không ở phòng Nhu thuật nữa mà đưa cô về đến đầu ngõ.
Sau đó, anh đã rời khỏi Hải Thành ngay. Mà vừa đi là đi liền nửa tháng.
Nửa tháng, cô có thể dùng khoảng thời gian này để làm thử nghiệm, còn không cần nói dối.
Ăn xong đồ ngọt, cô kéo Ôn Mặc cùng Ôn Trì đi ra ngoài: “Hôm nay chị em mình đi phòng khám của Bác sĩ Trần,
Hai đứa đừng có gánh nặng tâm lý, cứ làm theo những gì bác sĩ nói là được, biết chưa?”
Ôn Mặc gật đầu.
Ôn Trì xoa nhẹ đầu: “Thế này cũng cần phải chữa sao? Thật ra em cảm thấy…”
Ôn Kiều giữ chặt cậu: “Cần, đi theo chị.”
Khi ba người đi đến phòng khám Phi Lâm thì gặp được Bác sĩ Trần Nghiên Phi.
Bác sĩ Trần khoảng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn hòa nhã, dễ gần.
Trần Nghiên Phi cười nhìn Ôn Kiều: “Ai là Ôn Mặc, ai là Ôn Trì?”
Ôn Kiều giới thiệu cho bà ấy từng người một, sau đó Bác sĩ Trần nói: “Tôi nói chuyện với Ôn Mặc trước, được
không?”
“Đương nhiên được ạ.“.
Ôn Mặc đứng phía sau Ôn Kiều, kéo tay cô, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Cậu có tâm lý phòng bị rất lớn với thế
giới bên ngoài, không dám dễ dàng bước vào nơi xa lạ.
Ôn Kiều cảm thấy cậu hơi run nên hỏi bác sĩ cô có thể ở cùng không.
“Đương nhiên có thể, vậy Ôn Trì ra ngoài ngồi một lát nhé.” Trong phòng làm việc rộng thoáng, sáng sủa, cách bố
trí mang lại cảm giác ấm áp, Ôn Kiều ngồi trên sofa với Ôn Mặc, Bác sĩ Trần rót hai cốc nước ấm đưa tới.
“Tiểu Mặc, cô có thể gọi cháu như vậy không?”
Ôn Mặc không nhìn thẳng vào mắt bà ấy, gật đầu. “Ở nhà cháu thân nhất với chị gái, đúng không?”
Ôn Mặc lại gật đầu.
“Vậy cháu có sở thích gì không? Nếu cháu không muốn nói, có thể viết để có đọc nhé.”
Ôn Mặc nghĩ một lát rồi viết: “Đọc sách, học tập“.
“Oa, Tiểu Mặc của chúng ta có vẻ là đứa trẻ ngoan, thành tích học tập hẳn là rất tốt phải không.”
Ôn Mặc gật đầu rồi viết: “Đều đứng nhất trong các bài kiểm tra.”
Hiển nhiên Trần Nghiên Phi hơi bất ngờ. Bởi vì rất nhiều đứa trẻ tự kỷ sẽ có triệu chứng thiểu năng trí tuệ, không
ngờ đứa trẻ Ôn Mặc này lại đứng nhất trong tất cả các bài kiểm tra. Đây là một đứa trẻ đặc biệt hiếm có.
Ôn Kiều luôn lắng nghe. Cô rất hài lòng với Bác sĩ Trần, bà ấy rất thân thiện. Ôn Mặc dần mở lòng hơn, tự nguyện
viết câu trả lời những câu hỏi của bà ấy. Bà ấy luôn hướng dẫn từng bước, một khi chạm vào điểm nhạy cảm của
em trai, liền nói sang chuyện khác, tuyệt đối không để em trai có sự tổn thương lần nữa về cảm xúc.
Đạo lý tiền nào của nấy thật đúng.
Hai tiếng sau, Bác sĩ Trần bảo Ôn Kiều ở lại phòng làm việc.
“Tôi muốn hỏi, chướng ngại tâm lý của hai em trai cháu là do di truyền hay do lâu ngày tạo thành?”
Ôn Kiều do dự “Bố mẹ cháu không nói rõ, nhưng có lẽ là do bẩm sinh.”
Ôn Kiển Dân nghĩ là do gen nhà họ Tô, vì vậy mới gấp rút báo họ rời khỏi nhà họ Ôn.
Nhưng nhà họ Ôn có ai bị bệnh về thần kinh thì mẹ lại không nói. Vì sao Ôn Kiển Dân khẳng định là do di truyền bên mẹ cô?
Bình luận facebook