Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-440
CHƯƠNG 440: NGÔI SAO ĐẦY TRIỂN VỌNG
CHƯƠNG 440: NGÔI SAO ĐẦY TRIỂN VỌNG
Thấy đối phương không hài lòng, Đường Tinh Khanh vội vàng vớt vát: "Nhưng trí nhớ của tôi rất tốt, học gì cũng nhanh, còn có thể bắt chước con vượn nữa."
Nói xong, cô nghĩ ngay đến việc thể hiện "tài năng" của mình.
Người săn sao thấy vậy, dở khóc dở cười ngăn cô lại.
Sau khi trấn an cô, anh ta quay sang giải thích với giám đốc: "Ánh mắt của Đường Tinh Khanh rất đặc biệt. Cô ấy có khí chất vô cùng thanh thoát, tựa như không nhiễm bụi trần vậy. Người như thế rất hiếm có trong giới giải trí. Chỉ cần chúng ta chăm chút, mài dũa, nhất định Đường Tinh Khanh sẽ trở thành một ngôi sao độc nhất vô nhị."
"Hơn nữa, suốt hai năm nay Thượng Ngu Lạc đã chiêu mộ được rất nhiều người mới. Bọn họ liên tiếp giành mất không biết bao nhiêu hợp đồng đại diện quốc tế của chúng ta rồi. Giờ là lúc chúng ta thay đổi để bồi dưỡng những nghệ sĩ có phong cách mới."
Giám đốc nghe vậy bèn liếc nhìn Đường Tinh Khanh một lần nữa, lần này cô ta phát hiện người phụ nữ trước mặt kia quả thực toát ra một loại khí chất vừa cơ trí vừa dịu dàng thùy mị.
Nghĩ lại quả thật công ty mình chưa có kiểu nghệ sĩ này, giám đốc đồng ý: "Thôi được rồi. Nếu anh đã tích cực đề cử như vậy, chúng ta cứ giữ cô ấy lại đi. Trước hết cho cô ấy làm thực tập sinh đã."
"Mau cảm ơn giám đốc đi."
Đường Tinh Khanh mau chóng cúi người, vội vàng đáp: "Cảm ơn giám đốc."
"Đừng mừng vội, giờ cô mới chỉ là thực tập sinh mà thôi. Quá trình đào tạo ở công ty chúng tôi khắc nghiệt vô cùng. Số người vượt qua được cuộc đào tạo này chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Nếu cô không đạt yêu cầu thì sẽ phải cuốn gói đi ngay đấy."
"Giám đốc yên tâm, nhất định tôi sẽ cố gắng."
Nữ giám đốc kia nghe vậy thì gật đầu, lại bảo thêm: "Thực tập sinh cần phải ở lại công ty. Cô đi chuẩn bị đi, rồi chuyển đến kí túc xá của tập sinh sớm nhé."
Còn có chỗ ở nữa sao!
Đường Tinh Khanh vui đến mức không thể kiềm chế được, đáp: "Không cần chuẩn bị gì đâu, giờ tôi có thể đến đó luôn. Tư chất của tôi có hạn, muốn tranh thủ thời gian để cố gắng.”
"Thái độ nghiêm túc như vậy là rất tốt. Mong rằng trong thời gian đào tạo sau này, cô cũng có thể tiếp tục giữ vững tinh thần ấy."
Nữ giám đốc tin lời nói dối của Đường Tinh Khanh. Cô rất hài lòng và nở nụ cười với thực tập sinh mới.
Thực sự trải qua sự rèn giũa ở tập đoàn Đông Phùng, trình độ nịnh nọt của Đường Tinh Khanh đã được nâng lên một đẳng cấp mới, có thể gió chiều nào xoay chiều ấy ngay lập tức.
Tuy nhiên, muốn ở lại đây thì còn phải xem thực lực của bản thân. Vậy nên Đường Tinh Khanh phải cố gắng hơn nữa.
Đi từ phòng làm việc ra, người săn sao vỗ vỗ vai cô, cười nói: "Thông minh lắm, ban nãy cô thể hiện rất tốt đấy."
Khẽ cong khóe miệng, Đường Tinh Khanh đáp lời: "Đó chỉ là vài lời ngon ngọt thôi mà, có là gì chứ. Muốn ở lại đây thì phải xem thực lực của tôi thế nào đã."
"Cũng đúng. Nhưng tôi có lòng tin với cô lắm đó. Tuy cô khởi đầu muộn hơn người khác, nhưng chỉ cần chăm chỉ, chắc chắn cô có thể trở thành một ngôi sao sáng giá.”
Lần đầu gặp gỡ, Đường Tinh Khanh hoàn toàn không để tâm đến lời nói của anh ta. Bây giờ, dẫu bản thân cô tự tìm đến đây thì đó cũng chỉ là để tạm thích ứng với hoàn cảnh mà thôi.
Vậy mà người đàn ông này lại rất tin tưởng cô, điều ấy khiến Đường Tinh Khanh không khỏi tò mò. Cô hỏi: "Sao anh lại chắc chắn rằng tương lai tôi sẽ nổi tiếng?"
Anh ta chỉ vào mắt mình, nói: "Vì tôi có con mắt nhìn người siêu việt. Tôi đây đã từng tìm thấy khá nhiều ngôi sao tiềm năng mà sau này trở thành đại minh tinh rồi đấy. Tôi rất tin tưởng vào cảm giác của mình, rằng cô sẽ sớm trở nên nổi tiếng như vậy thôi!"
Thực ra Đường Tinh Khanh không cần nổi tiếng. Cô chỉ muốn được yên ổn một thời gian, sau đó nghĩ cách liên lạc với Đông Phùng Lưu rồi trở về cạnh anh.
Nhưng trước ánh mắt tràn đầy hi vọng của người này, cô cũng không thể tỏ ra quá lạnh nhạt. Cô bèn vui vẻ chuyển chủ đề câu chuyện: "Mà đúng rồi, ban nãy anh có nhắc đến Thượng Ngu Lạc nhỉ? Tôi nghe quen lắm."
"Thượng Ngu Lạc ấy à? Bọn họ vốn có mối quan hệ sâu xa với công ty MG của chúng ta." Anh ta giải thích. "Ngày trước, giám đốc của Thượng Ngu Lạc là quản lý ở chỗ chúng ta, cũng khá thân thiết với giám đốc chúng ta đấy. Nhưng sau đó không hiểu thế nào mà hai người lại bất hòa. Vậy là giám đốc của Thượng Ngu Lạc rời MG, tự đi lập công ty mới."
"Lúc rời đi, còn mang khá nhiều nghệ sĩ có tiếng đi cùng nữa. Trong vòng hai năm, bên đó không ngừng đào tạo thực tập sinh, công ty cũng ngày càng phát triển. Bây giờ, Thượng Ngu Lạc đã trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của MG rồi đấy."
"Bởi vậy, giám đốc cũng đau đầu một thời gian dài. Giờ thì công ty bắt đầu đào tạo thêm người mới, chuẩn bị đấu với Thượng Ngu Lạc một trận."
"Thì ra là vậy. Xem ra showbiz cũng tàn khốc thật đấy."
"Đương nhiên rồi, mặc dù cạnh tranh gay gắt, nhưng cơ hội thành công cũng rất nhiều. Như cô chẳng hạn, với khí chất đặc biệt như vậy thì chắc chắn có thể trở thành một Lâm Lạc Lạc thứ hai."
"Lâm Lạc Lạc là ai?"
Nhìn ánh mắt ngây ngô của Đường Tinh Khanh, anh ta sửng sốt hỏi: "Đừng vậy chứ! Lâm Lạc Lạc nổi tiếng như thế mà cô cũng không biết à?"
"À, thực ra trước kia tôi cũng không quan tâm đến showbiz cho lắm."
"Cô hay thật đấy, đến cả ngôi sao nổi tiếng Lâm Lạc Lạc mà cũng không biết. Nhưng nếu giám đốc nghe thấy cô nói vậy thì chắc chắn sẽ vui lắm đây."
Người săn sao đùa một chút rồi mới giải thích: "Lâm Lạc lạc là ngôi sao nổi tiếng nhất của Thượng Ngu Lạc, từ đóng phim cho đến đại diện quảng cáo đều đắt show vô cùng. Cô có thấy tấm biển quảng cáo to đùng ở đằng kia không? Người trên tấm áp phích đó chính là Lâm Lạc Lạc đấy."
Đường Tinh Khanh nhìn theo hướng chỉ của anh ta, quả nhiên thấy một cô gái mắt ngọc mày ngài trên tấm áp phích quảng cáo ngoài cửa sổ, nụ cười của cô gái ấy toát ra vẻ dịu dàng mà đầy chiều sâu.
Chà! Quả đúng là xinh đẹp tuyệt trần.
"Cố lên nhé. Nhất định sẽ có một ngày cô còn nổi tiếng hơn cả Lâm Lạc Lạc."
Nghe vậy, Đường Tinh Khanh chỉ cười cười, cũng không phủ nhận gì cả.
...
Khi hai người đến kí túc xá của thực tập sinh, người quản lý kí túc xá bèn chào người săn sao.
"Lại có người mới đến hả?"
"Vâng, đây là..."
Không đợi anh ta giới thiệu, Đường Tinh Khanh đã nói ngay.
"Ừm, chào bác ạ. Cháu là Diệp Tiểu San."
Thấy cô tự đặt cho mình một cái tên khác, anh ta quay lại nhìn cô.
Cô lè lưỡi với anh, sau đó giải thích ngay: "Do tên thật của tôi nghe hơi quê ấy mà, đây là tên mới của tôi.”
"Tôi lại thấy tên thật của cô rất đáng yêu. Thôi không sao, giờ tạm thời cứ vậy đi. Đợi đến khi làm hồ sơ, tôi sẽ đặt cho cô một cái tên hay hơn."
Thấy anh ta không suy tính gì, Đường Tinh Khanh mỉm cười biết ơn.
Tuy tạm thời đã được an toàn, nhưng cô vẫn muốn xóa đi mọi thông tin về mình. Như vậy mới giảm được nguy cơ bị Tịch Song phát hiện đến mức thấp nhất.
Chào hỏi xong xuôi, bác quản lý bèn lấy một chùm chìa khóa ra, gỡ một chiếc xuống rồi đưa cho Đường Tinh Khanh: "Cháu là người đầu tiên đến đây đấy. Ngày mai, các thực tập sinh khác mới bắt đầu dọn đến. Cháu cứ vào chọn giường ngủ trước đi nhé."
"Vâng, cháu cảm ơn ạ."
"Trong phòng còn có ít đồ dùng hàng ngày. Nếu cần thêm gì thì cứ bảo với bác nhé."
"Bác chu đáo quá. Cháu cảm ơn bác nhiều ạ."
"Thôi, không cần khách sáo đâu. Các cháu đều là ngôi sao tiềm năng cả. Nếu sau này nổi tiếng, chỉ cần cho bác xin chữ kí là được."
Nụ cười thân thiện của bác quản lý vô tình khiến Đường Tinh Khanh đáp lại một nụ cười ấm áp.
Mà cô vừa mỉm cười đã khiến bác quản lý kí túc sững cả người.
Bà đã làm việc ở đây nhiều năm rồi, từng gặp không biết bao nhiêu thiếu niên xinh đẹp. Nhưng đây là lần đầu bà gặp người có phong thái đặc biệt như vậỵ.
CHƯƠNG 440: NGÔI SAO ĐẦY TRIỂN VỌNG
Thấy đối phương không hài lòng, Đường Tinh Khanh vội vàng vớt vát: "Nhưng trí nhớ của tôi rất tốt, học gì cũng nhanh, còn có thể bắt chước con vượn nữa."
Nói xong, cô nghĩ ngay đến việc thể hiện "tài năng" của mình.
Người săn sao thấy vậy, dở khóc dở cười ngăn cô lại.
Sau khi trấn an cô, anh ta quay sang giải thích với giám đốc: "Ánh mắt của Đường Tinh Khanh rất đặc biệt. Cô ấy có khí chất vô cùng thanh thoát, tựa như không nhiễm bụi trần vậy. Người như thế rất hiếm có trong giới giải trí. Chỉ cần chúng ta chăm chút, mài dũa, nhất định Đường Tinh Khanh sẽ trở thành một ngôi sao độc nhất vô nhị."
"Hơn nữa, suốt hai năm nay Thượng Ngu Lạc đã chiêu mộ được rất nhiều người mới. Bọn họ liên tiếp giành mất không biết bao nhiêu hợp đồng đại diện quốc tế của chúng ta rồi. Giờ là lúc chúng ta thay đổi để bồi dưỡng những nghệ sĩ có phong cách mới."
Giám đốc nghe vậy bèn liếc nhìn Đường Tinh Khanh một lần nữa, lần này cô ta phát hiện người phụ nữ trước mặt kia quả thực toát ra một loại khí chất vừa cơ trí vừa dịu dàng thùy mị.
Nghĩ lại quả thật công ty mình chưa có kiểu nghệ sĩ này, giám đốc đồng ý: "Thôi được rồi. Nếu anh đã tích cực đề cử như vậy, chúng ta cứ giữ cô ấy lại đi. Trước hết cho cô ấy làm thực tập sinh đã."
"Mau cảm ơn giám đốc đi."
Đường Tinh Khanh mau chóng cúi người, vội vàng đáp: "Cảm ơn giám đốc."
"Đừng mừng vội, giờ cô mới chỉ là thực tập sinh mà thôi. Quá trình đào tạo ở công ty chúng tôi khắc nghiệt vô cùng. Số người vượt qua được cuộc đào tạo này chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Nếu cô không đạt yêu cầu thì sẽ phải cuốn gói đi ngay đấy."
"Giám đốc yên tâm, nhất định tôi sẽ cố gắng."
Nữ giám đốc kia nghe vậy thì gật đầu, lại bảo thêm: "Thực tập sinh cần phải ở lại công ty. Cô đi chuẩn bị đi, rồi chuyển đến kí túc xá của tập sinh sớm nhé."
Còn có chỗ ở nữa sao!
Đường Tinh Khanh vui đến mức không thể kiềm chế được, đáp: "Không cần chuẩn bị gì đâu, giờ tôi có thể đến đó luôn. Tư chất của tôi có hạn, muốn tranh thủ thời gian để cố gắng.”
"Thái độ nghiêm túc như vậy là rất tốt. Mong rằng trong thời gian đào tạo sau này, cô cũng có thể tiếp tục giữ vững tinh thần ấy."
Nữ giám đốc tin lời nói dối của Đường Tinh Khanh. Cô rất hài lòng và nở nụ cười với thực tập sinh mới.
Thực sự trải qua sự rèn giũa ở tập đoàn Đông Phùng, trình độ nịnh nọt của Đường Tinh Khanh đã được nâng lên một đẳng cấp mới, có thể gió chiều nào xoay chiều ấy ngay lập tức.
Tuy nhiên, muốn ở lại đây thì còn phải xem thực lực của bản thân. Vậy nên Đường Tinh Khanh phải cố gắng hơn nữa.
Đi từ phòng làm việc ra, người săn sao vỗ vỗ vai cô, cười nói: "Thông minh lắm, ban nãy cô thể hiện rất tốt đấy."
Khẽ cong khóe miệng, Đường Tinh Khanh đáp lời: "Đó chỉ là vài lời ngon ngọt thôi mà, có là gì chứ. Muốn ở lại đây thì phải xem thực lực của tôi thế nào đã."
"Cũng đúng. Nhưng tôi có lòng tin với cô lắm đó. Tuy cô khởi đầu muộn hơn người khác, nhưng chỉ cần chăm chỉ, chắc chắn cô có thể trở thành một ngôi sao sáng giá.”
Lần đầu gặp gỡ, Đường Tinh Khanh hoàn toàn không để tâm đến lời nói của anh ta. Bây giờ, dẫu bản thân cô tự tìm đến đây thì đó cũng chỉ là để tạm thích ứng với hoàn cảnh mà thôi.
Vậy mà người đàn ông này lại rất tin tưởng cô, điều ấy khiến Đường Tinh Khanh không khỏi tò mò. Cô hỏi: "Sao anh lại chắc chắn rằng tương lai tôi sẽ nổi tiếng?"
Anh ta chỉ vào mắt mình, nói: "Vì tôi có con mắt nhìn người siêu việt. Tôi đây đã từng tìm thấy khá nhiều ngôi sao tiềm năng mà sau này trở thành đại minh tinh rồi đấy. Tôi rất tin tưởng vào cảm giác của mình, rằng cô sẽ sớm trở nên nổi tiếng như vậy thôi!"
Thực ra Đường Tinh Khanh không cần nổi tiếng. Cô chỉ muốn được yên ổn một thời gian, sau đó nghĩ cách liên lạc với Đông Phùng Lưu rồi trở về cạnh anh.
Nhưng trước ánh mắt tràn đầy hi vọng của người này, cô cũng không thể tỏ ra quá lạnh nhạt. Cô bèn vui vẻ chuyển chủ đề câu chuyện: "Mà đúng rồi, ban nãy anh có nhắc đến Thượng Ngu Lạc nhỉ? Tôi nghe quen lắm."
"Thượng Ngu Lạc ấy à? Bọn họ vốn có mối quan hệ sâu xa với công ty MG của chúng ta." Anh ta giải thích. "Ngày trước, giám đốc của Thượng Ngu Lạc là quản lý ở chỗ chúng ta, cũng khá thân thiết với giám đốc chúng ta đấy. Nhưng sau đó không hiểu thế nào mà hai người lại bất hòa. Vậy là giám đốc của Thượng Ngu Lạc rời MG, tự đi lập công ty mới."
"Lúc rời đi, còn mang khá nhiều nghệ sĩ có tiếng đi cùng nữa. Trong vòng hai năm, bên đó không ngừng đào tạo thực tập sinh, công ty cũng ngày càng phát triển. Bây giờ, Thượng Ngu Lạc đã trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của MG rồi đấy."
"Bởi vậy, giám đốc cũng đau đầu một thời gian dài. Giờ thì công ty bắt đầu đào tạo thêm người mới, chuẩn bị đấu với Thượng Ngu Lạc một trận."
"Thì ra là vậy. Xem ra showbiz cũng tàn khốc thật đấy."
"Đương nhiên rồi, mặc dù cạnh tranh gay gắt, nhưng cơ hội thành công cũng rất nhiều. Như cô chẳng hạn, với khí chất đặc biệt như vậy thì chắc chắn có thể trở thành một Lâm Lạc Lạc thứ hai."
"Lâm Lạc Lạc là ai?"
Nhìn ánh mắt ngây ngô của Đường Tinh Khanh, anh ta sửng sốt hỏi: "Đừng vậy chứ! Lâm Lạc Lạc nổi tiếng như thế mà cô cũng không biết à?"
"À, thực ra trước kia tôi cũng không quan tâm đến showbiz cho lắm."
"Cô hay thật đấy, đến cả ngôi sao nổi tiếng Lâm Lạc Lạc mà cũng không biết. Nhưng nếu giám đốc nghe thấy cô nói vậy thì chắc chắn sẽ vui lắm đây."
Người săn sao đùa một chút rồi mới giải thích: "Lâm Lạc lạc là ngôi sao nổi tiếng nhất của Thượng Ngu Lạc, từ đóng phim cho đến đại diện quảng cáo đều đắt show vô cùng. Cô có thấy tấm biển quảng cáo to đùng ở đằng kia không? Người trên tấm áp phích đó chính là Lâm Lạc Lạc đấy."
Đường Tinh Khanh nhìn theo hướng chỉ của anh ta, quả nhiên thấy một cô gái mắt ngọc mày ngài trên tấm áp phích quảng cáo ngoài cửa sổ, nụ cười của cô gái ấy toát ra vẻ dịu dàng mà đầy chiều sâu.
Chà! Quả đúng là xinh đẹp tuyệt trần.
"Cố lên nhé. Nhất định sẽ có một ngày cô còn nổi tiếng hơn cả Lâm Lạc Lạc."
Nghe vậy, Đường Tinh Khanh chỉ cười cười, cũng không phủ nhận gì cả.
...
Khi hai người đến kí túc xá của thực tập sinh, người quản lý kí túc xá bèn chào người săn sao.
"Lại có người mới đến hả?"
"Vâng, đây là..."
Không đợi anh ta giới thiệu, Đường Tinh Khanh đã nói ngay.
"Ừm, chào bác ạ. Cháu là Diệp Tiểu San."
Thấy cô tự đặt cho mình một cái tên khác, anh ta quay lại nhìn cô.
Cô lè lưỡi với anh, sau đó giải thích ngay: "Do tên thật của tôi nghe hơi quê ấy mà, đây là tên mới của tôi.”
"Tôi lại thấy tên thật của cô rất đáng yêu. Thôi không sao, giờ tạm thời cứ vậy đi. Đợi đến khi làm hồ sơ, tôi sẽ đặt cho cô một cái tên hay hơn."
Thấy anh ta không suy tính gì, Đường Tinh Khanh mỉm cười biết ơn.
Tuy tạm thời đã được an toàn, nhưng cô vẫn muốn xóa đi mọi thông tin về mình. Như vậy mới giảm được nguy cơ bị Tịch Song phát hiện đến mức thấp nhất.
Chào hỏi xong xuôi, bác quản lý bèn lấy một chùm chìa khóa ra, gỡ một chiếc xuống rồi đưa cho Đường Tinh Khanh: "Cháu là người đầu tiên đến đây đấy. Ngày mai, các thực tập sinh khác mới bắt đầu dọn đến. Cháu cứ vào chọn giường ngủ trước đi nhé."
"Vâng, cháu cảm ơn ạ."
"Trong phòng còn có ít đồ dùng hàng ngày. Nếu cần thêm gì thì cứ bảo với bác nhé."
"Bác chu đáo quá. Cháu cảm ơn bác nhiều ạ."
"Thôi, không cần khách sáo đâu. Các cháu đều là ngôi sao tiềm năng cả. Nếu sau này nổi tiếng, chỉ cần cho bác xin chữ kí là được."
Nụ cười thân thiện của bác quản lý vô tình khiến Đường Tinh Khanh đáp lại một nụ cười ấm áp.
Mà cô vừa mỉm cười đã khiến bác quản lý kí túc sững cả người.
Bà đã làm việc ở đây nhiều năm rồi, từng gặp không biết bao nhiêu thiếu niên xinh đẹp. Nhưng đây là lần đầu bà gặp người có phong thái đặc biệt như vậỵ.
Bình luận facebook