Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-442
CHƯƠNG 442: ÁNH MẮT KHÔNG THÂN THIỆN
CHƯƠNG 442: ÁNH MẮT KHÔNG THÂN THIỆN
"Nhưng mà tố chất của tôi không cao lắm, luyện cả một buổi sáng mà chỉ luyện mỗi cách đứng thôi. Nếu là người khác, chắc chắn nội dung luyện tập sẽ không đơn giản như thế đâu."
"Không đâu, đây là nội dung mà người mới nào cũng đều phải luyện tập, cô đừng cả nghĩ."
"Thật không đấy?"
"Thật mà thật mà, tôi ở trong công ty gặp qua không ít thực tập sinh đâu, lừa cô làm gì."
"Vậy tôi yên tâm rồi..."
...
Hai người trò chuyện câu được câu chăng, chỉ trong chốc lát đã từ chủ đề bản thân yêu thích đến chuyện tầm phào trên đời.
Cô gái nhấn mạnh về một ít "công lao to lớn" của quản lý Trương một chút, trong lúc trò chuyện cô khuyên Đường Tinh Khanh cẩn thận gã đàn ông nham hiểm giả dối kia một chút.
Đường Tinh Khanh cũng không để ý chuyện trong công ty, cô bắt chuyện với cô gái này thật ra là có mục đích khác.
"Đúng rồi, chị là người của thành phố B sao?"
"Đúng vậy, sống ở đây từ nhỏ đến lớn."
"Vậy chắc hẳn chị hiểu rất rõ về thành phố B đúng không, tôi mới đến đây nên cũng không biết chỗ này có gì vui cả."
"Thành phố B có rất nhiều chỗ vui chơi, nhưng tôi khuyên cô gần đây không nên đi lung tung."
"Sao lại nói thế?"
Cô gái nghiêng người về phía trước, thần thần bí bí nói: "Bởi vì gần đây thành phố B xảy ra chuyện lớn?"
Cô gái khiến ánh mắt của Đường Tinh Khanh sáng lên, vội hỏi: "Chuyện lớn gì?"
"Tôi có một người bạn, bởi vì lý do công việc nên thường xuyên đi công tác. Gần đây rời khỏi thành phố B hai lần, anh ta phát giác ra một chuyện. Cho dù là ở sân bay hay trạm xe lửa đều bị người ta canh gác, kiểm tra nghiêm cẩn hành khách vãng lai. Hơn nữa tôi còn nghe nói, ghi hình khách sạn thành phố B bị hacker tấn công, tư liệu ghi hình đều bị trộm sạch."
Lông mày Đường Tinh Khanh hơi nhíu, vẻ mặt cứng lại.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, chắc chắn là Tịch Song đang giăng lưới tìm người đây mà. Tên này quả nhiên đã bắt đầu hành động rồi.
Cô gái đang cao hứng kể nên cũng không phát hiện ra sự khác thường của Đường Tinh Khanh, còn đang tự do suy luận: "Tôi đoán chắc phía trên đang tìm nhân vật lớn nào đó rồi. Ái chà chà, cô nói thử xem liệu có phải là tội phạm tham ô hay không?"
Đường Tinh Khanh cười gượng hai tiếng: "Ha ha, có lẽ là vậy. Ấy, tôi phải về trước rồi, hôm nào gặp lại nhé."
Cô gái còn chưa tám đã, thấy Đường Tinh Khanh phải đi thì vội hỏi: "Cô định đi đâu đấy?"
"Tôi phải trở về tập luyện rồi."
"Vẫn còn sớm mà, cô có thể nghỉ ngơi thêm một lát nữa đó."
"Tố chất của tôi không tốt, phải nỗ lực nhiều hơn so với người khác lắm."
Nói xong thì Đường Tinh Khanh xoay người rời đi.
Cô gái nhân viên kỹ thuật nhìn bóng lưng Đường Tinh Khanh, không khỏi nhún nhún vai.
"Đã đẹp hơn người khác thì thôi đi, còn nỗ lực hơn người khác nữa, đúng là không chừa đường sống cho người thường mà."
...
Trở lại phòng luyện tập, Đường Tinh Khanh lại làm tư thế tiêu chuẩn đứng bên cạnh vách tường, mặt không có cảm xúc gì, nhưng tâm tư lại xoay tít.
Cũng may là bản thân không tự ý hành động, nếu không thì chắc chắn đã bị Tịch Song tóm gọn. Nhưng Tịch Song chắc hẳn cũng không ngờ mình lại ẩn náu ở trong công ty giải trí, mình vẫn còn có chút thời gian.
Thế nhưng, cô phải làm sao mới có thể liên lạc được với Đông Phùng Lưu đây?
Thuộc hạ của Tịch Song đâu đâu cũng thấy anh tài, từ chuyện hắn vây nhốt được Đường Ngũ Tuấn có thể nhìn ra được đôi chút.
Bởi vậy rất có thể Tịch Song đã phái người mai phục ở bên cạnh Đông Phùng Lưu, một khi mình liên lạc với anh thì chắc chắn cũng sẽ bị Tịch Song biết được.
Vì không để bại lộ bản thân, Đường Tinh Khanh phải nghĩ biện pháp ổn thỏa nhất, vừa có thể làm cho Đông Phùng Lưu biết rõ được tình cảnh của bản thân, vừa không bị Tịch Song phát hiện.
Nhưng mà mình phải làm sao bây giờ?
Chớp mắt thời gian luyện tập đã kết thúc nhưng Đường Tinh Khanh vẫn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, lông mày hơi nhíu lại.
Huấn luyện viên nhìn đồng hồ, lại nhìn Đường Tinh Khanh không mảy may có ý định nghỉ giải lao nào thì nhắc nhở: "Huấn luyện hôm nay kết thúc rồi, em có thể ra về."
Đường Tinh Khanh lấy lại tinh thần, phát hiện ra huấn luyện đã kết thúc từ một tiếng trước.
Vận động tay chân, Đường Tinh Khanh cúi đầu với huấn luyện viên, lễ phép nói: "Thầy vất vả rồi ạ."
Cúi người cầm lấy túi huấn luyện của mình, tay chân Đường Tinh Khanh cứng đờ rời khỏi phòng luyện tập.
Huấn luyện viên không biết tâm tình của Đường Tinh Khanh, còn tưởng rằng cô học trò này chăm chỉ chịu khó, tự mình tăng thêm thời gian luyện tập thì không khỏi quay sang gật gật đầu với bóng lưng của Đường Tinh Khanh.
...
Ngày hôm sau.
Bởi vì suy nghĩ miên man nên đêm đó Đường Tinh Khanh ngủ không ngon giấc, lúc trời sắp sáng mới lim dim thiếp đi được một lát.
Đường Tinh Khanh mang một đôi quầng thâm mắt đi đến phòng luyện tập, đẩy cửa ra thì lập tức sợ hết hồn.
Ngày... ngày hôm nay sao lại nhiều người đến vậy chứ!
Chỉ thấy trong phòng luyện tập trống trải giờ đây xuất hiện hơn mười cô cậu trẻ tuổi ưa nhìn, dáng vẻ ung dung, đang trò chuyện với nhau.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa thì mọi người đều nhìn ra cửa. Vừa liếc mắt sang, ai nấy đều rơi vào trầm tư.
Không giống với hotgirl tiêu chuẩn mắt to, mũi cao, cằm nhọn này, cô gái đứng trước cửa tựa đóa sen mới nở, thanh thuần không làm điệu, toát ra một loại khí chất rất đặc biệt.
Vẻ mặt vô tội như thể một chú nai con đi nhầm vào trong lãnh thổ của kẻ khác nên không biết phải làm sao cả, khiến người ta không tự chủ được nảy sinh ý nghĩ muốn bảo vệ.
Nhưng mà cô gái này là ai, tuyển chọn lúc trước cũng chưa từng gặp qua cô mà.
Đối diện với ánh mắt đánh giá của mọi người, Đường Tinh Khanh không khỏi khó chịu nhưng vẫn tươi cười chủ động chào hỏi với mọi người.
"Á, này!"
Một cô gái có khuôn mặt trẻ con đến gần Đường Tinh Khanh, trong ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ hỏi: "Chị gái, chị là thực tập sinh hay là cô huấn luyện ở đây thế?"
"Ha ha, tôi là thực tập sinh."
Vừa nghe xong lời này thì trong mắt mọi người đều có vẻ đề phòng.
Theo quy định tiến hành chọn lựa của công ty MG, chỉ thực tập sinh biểu hiện xuất sắc mới có cơ hội ưu tiên được ra mắt, còn người xếp chót sẽ bị đào thải.
Vốn dĩ tài nghệ của mọi người đều sàn sàn như nhau nên có thể tươi cười gặp gỡ, duy trì không khí hòa thuật vui vẻ... Nhưng bây giờ lại xuất hiện một người ưu tú khác biệt đến thế, điều này khiến ai nấy đều có chút sốt ruột, đứng ngồi không yên.
Đường Tinh Khanh tinh tế cảm nhận được thái độ của những người này có điểm thay đổi, nhưng cô không ngại.
Vốn dĩ cô không muốn trở thành mấy kiểu ngôi sao màn bạc các thứ, chỉ cần thành công liên lạc được với Đông Phùng Lưu thì Đường Tinh Khanh có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhường vị trí của mình lại.
Cô gái có khuôn mặt trẻ con nhìn từ trên xuống dưới Đường Tinh Khanh, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên giày của cô.
"Chị gái, sao chị còn chưa thay giày thế, sắp bắt đầu huấn luyện rồi đó. Huấn luyện viên của bọn mình nghiêm khắc lắm đấy nhé, nếu chị không chuẩn bị trước cho thật kỹ thì sẽ bị trách mắng đó."
"Cảm ơn cô, bây giờ tôi đi thay giày đây."
Thấy Đường Tinh Khanh thay ra một đôi giày thể thao màu trắng thì cô gái vội nói: "Không phải đôi này, chị phải mang giày ba lê cơ."
"Giày ba lê?"
"Đúng đó, chị không có chuẩn bị à? Nếu không chuẩn bị thì mau mau về mà chuẩn bị lại đi, chắc vẫn kịp giờ đấy."
Nhìn dáng vẻ rất thật lòng của cô gái, lại liếc đến đám người bên cạnh đang xem náo nhiệt thì đáy lòng Đường Tinh Khanh hừ lạnh một tiếng.
Cô gái này diễn như thật vậy, nếu không phải hôm qua đã đến phòng luyện tập rồi chắc hẳn bản thân sẽ tin mấy chuyện hoang đường của cô ta rồi.
Thấy Đường Tinh Khanh nhìn mình chằm chằm mà chẳng có động tác gì, cô gái không khỏi giục giã: "Chị gái sao còn chưa đi vậy?"
Đường Tinh Khanh tỏ vẻ lạnh lùng bảo: "Nếu tôi đi, sẽ về không kịp giờ vào học đâu."
"Nhưng nếu chị không đi, sẽ bị huấn luyện viên mắng đấy."
CHƯƠNG 442: ÁNH MẮT KHÔNG THÂN THIỆN
"Nhưng mà tố chất của tôi không cao lắm, luyện cả một buổi sáng mà chỉ luyện mỗi cách đứng thôi. Nếu là người khác, chắc chắn nội dung luyện tập sẽ không đơn giản như thế đâu."
"Không đâu, đây là nội dung mà người mới nào cũng đều phải luyện tập, cô đừng cả nghĩ."
"Thật không đấy?"
"Thật mà thật mà, tôi ở trong công ty gặp qua không ít thực tập sinh đâu, lừa cô làm gì."
"Vậy tôi yên tâm rồi..."
...
Hai người trò chuyện câu được câu chăng, chỉ trong chốc lát đã từ chủ đề bản thân yêu thích đến chuyện tầm phào trên đời.
Cô gái nhấn mạnh về một ít "công lao to lớn" của quản lý Trương một chút, trong lúc trò chuyện cô khuyên Đường Tinh Khanh cẩn thận gã đàn ông nham hiểm giả dối kia một chút.
Đường Tinh Khanh cũng không để ý chuyện trong công ty, cô bắt chuyện với cô gái này thật ra là có mục đích khác.
"Đúng rồi, chị là người của thành phố B sao?"
"Đúng vậy, sống ở đây từ nhỏ đến lớn."
"Vậy chắc hẳn chị hiểu rất rõ về thành phố B đúng không, tôi mới đến đây nên cũng không biết chỗ này có gì vui cả."
"Thành phố B có rất nhiều chỗ vui chơi, nhưng tôi khuyên cô gần đây không nên đi lung tung."
"Sao lại nói thế?"
Cô gái nghiêng người về phía trước, thần thần bí bí nói: "Bởi vì gần đây thành phố B xảy ra chuyện lớn?"
Cô gái khiến ánh mắt của Đường Tinh Khanh sáng lên, vội hỏi: "Chuyện lớn gì?"
"Tôi có một người bạn, bởi vì lý do công việc nên thường xuyên đi công tác. Gần đây rời khỏi thành phố B hai lần, anh ta phát giác ra một chuyện. Cho dù là ở sân bay hay trạm xe lửa đều bị người ta canh gác, kiểm tra nghiêm cẩn hành khách vãng lai. Hơn nữa tôi còn nghe nói, ghi hình khách sạn thành phố B bị hacker tấn công, tư liệu ghi hình đều bị trộm sạch."
Lông mày Đường Tinh Khanh hơi nhíu, vẻ mặt cứng lại.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, chắc chắn là Tịch Song đang giăng lưới tìm người đây mà. Tên này quả nhiên đã bắt đầu hành động rồi.
Cô gái đang cao hứng kể nên cũng không phát hiện ra sự khác thường của Đường Tinh Khanh, còn đang tự do suy luận: "Tôi đoán chắc phía trên đang tìm nhân vật lớn nào đó rồi. Ái chà chà, cô nói thử xem liệu có phải là tội phạm tham ô hay không?"
Đường Tinh Khanh cười gượng hai tiếng: "Ha ha, có lẽ là vậy. Ấy, tôi phải về trước rồi, hôm nào gặp lại nhé."
Cô gái còn chưa tám đã, thấy Đường Tinh Khanh phải đi thì vội hỏi: "Cô định đi đâu đấy?"
"Tôi phải trở về tập luyện rồi."
"Vẫn còn sớm mà, cô có thể nghỉ ngơi thêm một lát nữa đó."
"Tố chất của tôi không tốt, phải nỗ lực nhiều hơn so với người khác lắm."
Nói xong thì Đường Tinh Khanh xoay người rời đi.
Cô gái nhân viên kỹ thuật nhìn bóng lưng Đường Tinh Khanh, không khỏi nhún nhún vai.
"Đã đẹp hơn người khác thì thôi đi, còn nỗ lực hơn người khác nữa, đúng là không chừa đường sống cho người thường mà."
...
Trở lại phòng luyện tập, Đường Tinh Khanh lại làm tư thế tiêu chuẩn đứng bên cạnh vách tường, mặt không có cảm xúc gì, nhưng tâm tư lại xoay tít.
Cũng may là bản thân không tự ý hành động, nếu không thì chắc chắn đã bị Tịch Song tóm gọn. Nhưng Tịch Song chắc hẳn cũng không ngờ mình lại ẩn náu ở trong công ty giải trí, mình vẫn còn có chút thời gian.
Thế nhưng, cô phải làm sao mới có thể liên lạc được với Đông Phùng Lưu đây?
Thuộc hạ của Tịch Song đâu đâu cũng thấy anh tài, từ chuyện hắn vây nhốt được Đường Ngũ Tuấn có thể nhìn ra được đôi chút.
Bởi vậy rất có thể Tịch Song đã phái người mai phục ở bên cạnh Đông Phùng Lưu, một khi mình liên lạc với anh thì chắc chắn cũng sẽ bị Tịch Song biết được.
Vì không để bại lộ bản thân, Đường Tinh Khanh phải nghĩ biện pháp ổn thỏa nhất, vừa có thể làm cho Đông Phùng Lưu biết rõ được tình cảnh của bản thân, vừa không bị Tịch Song phát hiện.
Nhưng mà mình phải làm sao bây giờ?
Chớp mắt thời gian luyện tập đã kết thúc nhưng Đường Tinh Khanh vẫn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, lông mày hơi nhíu lại.
Huấn luyện viên nhìn đồng hồ, lại nhìn Đường Tinh Khanh không mảy may có ý định nghỉ giải lao nào thì nhắc nhở: "Huấn luyện hôm nay kết thúc rồi, em có thể ra về."
Đường Tinh Khanh lấy lại tinh thần, phát hiện ra huấn luyện đã kết thúc từ một tiếng trước.
Vận động tay chân, Đường Tinh Khanh cúi đầu với huấn luyện viên, lễ phép nói: "Thầy vất vả rồi ạ."
Cúi người cầm lấy túi huấn luyện của mình, tay chân Đường Tinh Khanh cứng đờ rời khỏi phòng luyện tập.
Huấn luyện viên không biết tâm tình của Đường Tinh Khanh, còn tưởng rằng cô học trò này chăm chỉ chịu khó, tự mình tăng thêm thời gian luyện tập thì không khỏi quay sang gật gật đầu với bóng lưng của Đường Tinh Khanh.
...
Ngày hôm sau.
Bởi vì suy nghĩ miên man nên đêm đó Đường Tinh Khanh ngủ không ngon giấc, lúc trời sắp sáng mới lim dim thiếp đi được một lát.
Đường Tinh Khanh mang một đôi quầng thâm mắt đi đến phòng luyện tập, đẩy cửa ra thì lập tức sợ hết hồn.
Ngày... ngày hôm nay sao lại nhiều người đến vậy chứ!
Chỉ thấy trong phòng luyện tập trống trải giờ đây xuất hiện hơn mười cô cậu trẻ tuổi ưa nhìn, dáng vẻ ung dung, đang trò chuyện với nhau.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa thì mọi người đều nhìn ra cửa. Vừa liếc mắt sang, ai nấy đều rơi vào trầm tư.
Không giống với hotgirl tiêu chuẩn mắt to, mũi cao, cằm nhọn này, cô gái đứng trước cửa tựa đóa sen mới nở, thanh thuần không làm điệu, toát ra một loại khí chất rất đặc biệt.
Vẻ mặt vô tội như thể một chú nai con đi nhầm vào trong lãnh thổ của kẻ khác nên không biết phải làm sao cả, khiến người ta không tự chủ được nảy sinh ý nghĩ muốn bảo vệ.
Nhưng mà cô gái này là ai, tuyển chọn lúc trước cũng chưa từng gặp qua cô mà.
Đối diện với ánh mắt đánh giá của mọi người, Đường Tinh Khanh không khỏi khó chịu nhưng vẫn tươi cười chủ động chào hỏi với mọi người.
"Á, này!"
Một cô gái có khuôn mặt trẻ con đến gần Đường Tinh Khanh, trong ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ hỏi: "Chị gái, chị là thực tập sinh hay là cô huấn luyện ở đây thế?"
"Ha ha, tôi là thực tập sinh."
Vừa nghe xong lời này thì trong mắt mọi người đều có vẻ đề phòng.
Theo quy định tiến hành chọn lựa của công ty MG, chỉ thực tập sinh biểu hiện xuất sắc mới có cơ hội ưu tiên được ra mắt, còn người xếp chót sẽ bị đào thải.
Vốn dĩ tài nghệ của mọi người đều sàn sàn như nhau nên có thể tươi cười gặp gỡ, duy trì không khí hòa thuật vui vẻ... Nhưng bây giờ lại xuất hiện một người ưu tú khác biệt đến thế, điều này khiến ai nấy đều có chút sốt ruột, đứng ngồi không yên.
Đường Tinh Khanh tinh tế cảm nhận được thái độ của những người này có điểm thay đổi, nhưng cô không ngại.
Vốn dĩ cô không muốn trở thành mấy kiểu ngôi sao màn bạc các thứ, chỉ cần thành công liên lạc được với Đông Phùng Lưu thì Đường Tinh Khanh có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhường vị trí của mình lại.
Cô gái có khuôn mặt trẻ con nhìn từ trên xuống dưới Đường Tinh Khanh, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên giày của cô.
"Chị gái, sao chị còn chưa thay giày thế, sắp bắt đầu huấn luyện rồi đó. Huấn luyện viên của bọn mình nghiêm khắc lắm đấy nhé, nếu chị không chuẩn bị trước cho thật kỹ thì sẽ bị trách mắng đó."
"Cảm ơn cô, bây giờ tôi đi thay giày đây."
Thấy Đường Tinh Khanh thay ra một đôi giày thể thao màu trắng thì cô gái vội nói: "Không phải đôi này, chị phải mang giày ba lê cơ."
"Giày ba lê?"
"Đúng đó, chị không có chuẩn bị à? Nếu không chuẩn bị thì mau mau về mà chuẩn bị lại đi, chắc vẫn kịp giờ đấy."
Nhìn dáng vẻ rất thật lòng của cô gái, lại liếc đến đám người bên cạnh đang xem náo nhiệt thì đáy lòng Đường Tinh Khanh hừ lạnh một tiếng.
Cô gái này diễn như thật vậy, nếu không phải hôm qua đã đến phòng luyện tập rồi chắc hẳn bản thân sẽ tin mấy chuyện hoang đường của cô ta rồi.
Thấy Đường Tinh Khanh nhìn mình chằm chằm mà chẳng có động tác gì, cô gái không khỏi giục giã: "Chị gái sao còn chưa đi vậy?"
Đường Tinh Khanh tỏ vẻ lạnh lùng bảo: "Nếu tôi đi, sẽ về không kịp giờ vào học đâu."
"Nhưng nếu chị không đi, sẽ bị huấn luyện viên mắng đấy."
Bình luận facebook