Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-459
CHƯƠNG 459: THỜI GIAN CẤP BÁCH
CHƯƠNG 459: THỜI GIAN CẤP BÁCH
"Nghe vậy còn được." Chân Lam Tuyết dẫm trên vai quản lý Trương, đe dọa nói, "Mặc kệ anh có quan hệ gì với giám đốc, cũng phải còn mạng để hưởng đã. Nếu anh dám nói hươu nói vượn, tôi sẽ đem đoạn ghi âm này gửi đi, xem ai chết khó coi hơn!"
"Sẽ không sẽ không, cô yên tâm, tôi không dám gây phiền phức cho các cô nữa đâu."
Lời này của quản lý Trương là lấy hết ruột hết gan ra nói, cô gái Lam Tuyết này thật sự quá khủng bố!
Âm ngoan giả dối, đánh toàn vào điểm chết, so với đàn ông còn đàn ông hơn.
"Nhớ kĩ, vừa rồi anh bị người khác trả thù, mới biến thành đầu heo, không có quan hệ với chúng tôi nha."
"Nhớ kĩ rồi."
"Rất tốt." Lau máu trên tay, Lam Tuyết cười với Đường Tinh Khanh, "Quản lý Trương bị người khác trả thù, thật sự thảm quá, chúng ta đi mua chúng hoa quả đến thăm quản lý Trương đi."
"A, được."
"Vậy đi thôi."
Cùng Đường Tinh Khanh rời khỏi, trên mặt Lam Tuyết dần mất đi nét cười. Mà Đường Tinh Khanh vẫn luôn quan sát Lam Tuyết, trong lòng bất an.
"Nhìn mình hoài vậy, trên mặt mình có tiền sao?"
Quay đầu lại đối diện tầm mắt Đường Tinh Khanh, Lam Tuyết cười cười hỏi
"Chúng ta làm như vậy thật sự không sao chứ?"
"Đương nhiên rồi, quản lý Trương đuối lí, chúng ta lại có chứng cứ trong tay, vì tiền đồ, hắn ta một chữ cũng sẽ không nói ra."
"Không phải, ý của tớ là cậu đánh quản lý Trương thành bộ dạng như quỷ kia, anh ta sẽ không sao chứ?"
Lam Tuyết hừ hừ nói: "Đối phó với loại người đó tớ chỉ cảm thấy xuống tay chưa đủ độc. Nhất định phải đánh đến cha mẹ hắn nhận không ra, hắn mới có thể nhớ kĩ."
Nhếch nhẹ môi, Đường Tinh Khanh do dự cuối cùng vẫn mở miệng.
"Lam Tuyết, thủ đoạn gần đây ngày càng bạo lực nha."
Chính Lam Tuyết cũng ý thức được, khoảng thời gian này cô ngày càng không có kiên nhẫn, nói là bạo lực, chi bằng nói là gọn gàng dứt khoát.
Đáy mắt hiện lên một tia phức tạp, Lam Tuyết hạ giọng nói: "Thời gian của tớ không còn nhiều nữa, tớ phải nhanh chóng hành động thôi."
"Cái gì thời gian không còn nhiều?"
"Thời gian đưa cậu về nhà đó, nếu đã biết bí mật của cậu, tớ sẽ giúp tới cùng, để cậu tiếp tục làm một cô gái hạnh phúc."
Nhưng Đường Tinh Khanh biết, Lam Tuyết đang qua quýt cho xong chuyện với mình.
Mỗi người đều có lựa chọn, Đường Tinh Khanh không có quyền xen vào.
Nhưng như vậy cũng không ngăn được việc cô lo lắng cho Lam Tuyết, cô gái kiên cường cuồng ngạo như cô ấy, sẽ đem mọi thứ giấu trong lòng, vừa làm người khác đau lòng vừa khiến người khác không biết làm thế nào.
Khẽ thở dài, Đường Tinh Khanh nói: "Cho dù cậu vì cái gì, cũng đừng quá miễn cưỡng chính mình."
Lam Tuyết vỗ ngực nói: "Không cần lo lắng cho tớ, tớ là Lam Tuyết mà, là cô gái còn dũng mãnh hơn cả đàn ông, tớ biết nên làm thế nào mà."
"Mặc kệ là mạnh mẽ bao nhiêu, cậu vẫn là con gái."
"Con gái thì làm sao, nên là người yếu đuối trời sinh sao?”
"Không, con gái cần phải tự bảo vệ chính mình, đừng làm việc lỗ mãng, cậu nói có đúng không?"
Nhìn Đường Tinh Khanh thay đổi giọng điệu bẻ lời mình, Lam Tuyết cười xoa tóc cô.
"Yên tâm đi, chị cưng đây hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, biết nên làm thế nào để bảo vệ mình mà. Cậu không cần lo lắng cho tớ đâu."
Lam Tuyết không muốn tiếp tục đề tài này, Đường Tinh Khanh cũng không kiên trì nữa, nửa đùa nửa thật nói: "Quả nhiên nha."
"Quả nhiên cái gì?"
"Cậu quả nhiên là chị đại xã hội đen."
Lam Tuyết sửng sốt, sau đó làm bộ lộ ra biểu tình hung hãn nói: "Biết được thân phận thật của tớ, cậu có sợ không?"
"Không sợ, ngược lại làm thay đổi ấn tượng xã hội đen trong lòng tớ rồi."
"Thấy sao, trong xã hội đen cũng có người trọng tình trọng nghĩa mà đúng không?"
Đường Tinh Khanh dũng cảm lắc đầu nói: "Không, thì ra chị cả cũng có thể ngốc ngốc đáng yêu như vậy."
"Cậu nói ai ngốc đó? Hình như cô gái này đã quên sự lợi hại của tớ rồi đúng không!"
Lam Tuyết vừa nói vừa vươn tay tóm lấy Đường Tinh Khanh
Đường Tinh Khanh trái trốn phải trốn, thét lên chạy mất.
Mà Lam Tuyết ở phía sau, khuôn mặt buồn bã
...
Mang theo đồ Lam Tuyết cần, Đông Phùng Lưu đã đến thành phố B.
Lúc này đang là thời điểm thành phố B có cảnh sắc đẹp nhất, nơi nơi trên đường là cảnh hoa rơi rực rỡ, đẹp không tả xiết.
Người bên đường hoặc là đang đi trong biển hoa, hoặc là đứng dưới tàng cây chụp ảnh, trên mặt đều hiện lên nét hạnh phúc.
Trên đường một chiếc xe đen lướt nhanh qua, làm lay động hoa rơi trên đất, sau đó bẻ lái biến mất trong nháy mắt.
Khác với cảnh tượng kiều diễm bên ngoài, không khí trong xe lại rất ngột ngạt, đến mức ruồi bọ cũng không dám bén mảng.
Hai tay Đông Phùng Lưu đặt trước người, khẽ nhắm mắt không nói lời nào.
Đường Ngũ Tuấn bên cạnh anh nhếch môi, nhìn mọi người trên đường mỉm cười hạnh phúc, cảm thấy thật chói mắt.
Đinh linh linh ——
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tựa con dao cắt ngang sự trầm lặng.
Đông Phùng Lưu ngẩng đầu nhìn Đường Ngũ Tuấn, nhẹ nhàng gật đầu.
Được ra dấu, Đường Ngũ Tuấn vội lấy ra thiết bị truy tìm, làm dấu "OK" với Đông Phùng Lưu.
"Alo?"
"Ngài Đông Phùng thân mến, đồ đạc chuẩn bị sao rồi?"
"Đã chuẩn bị đủ hết rồi."
"Rất tốt."
"Vậy người tôi cần đâu?"
"Cô ấy rất an toàn, chỉ cần đưa đồ cho tôi, anh có thể gặp được cô gái mình vẫn mong nhớ."
"Giao đồ ở đâu?"
"Tôi sẽ đưa anh địa chỉ liên lạc, hẹn thời gian nhận đồ xong thì cầm đến."
"Vậy không được, nếu như cô đổi ý, cầm đồ chạy luôn thì sao?"
"Anh là Đông Phùng Lưu tiếng tăm lừng lẫy, còn sợ tôi nẫng tay trên của anh được sao? Yên tâm đi, chỉ cần tôi lấy được đồ sẽ nhắn tin cho anh, khẳng định có thể cho hai người gặp lại."
"Tôi không tin."
"Thật đáng tiếc, cho dù không tin tôi, anh cũng chỉ có thể theo lời tôi nói mà làm."
Nói rồi giọng nữ ngắt điện thoại.
"Thật ngang ngược."
Đông Phùng Lưu nhíu mày, đột nhiên có cảm xúc muốn giết người.
Rất nhanh điện thoại của Đông Phùng Lưu nhận được một tin nhắn, ghi rõ thời gian và địa chỉ, còn ghi chú rõ chỉ có một mình Đông Phùng Lưu đến chỗ hẹn, nếu không hợp tác mất hiệu lực.
Xoay đầu nhìn Đường Ngũ Tuấn, Đông Phùng Lưu hỏi: "Lần này thế nào?"
"Có manh mối rồi!" Mặc dù có tiến triển nhưng Đường Ngũ Tuấn cũng không có bất cứ biểu cảm thoải mái nào, mà còn thêm vài phần ảo não. "Nhưng con chỉ dò được một địa chỉ đại khái, cô gái này khẳng định đang trốn trong phạm vi này. Nếu có thể gọi được thêm một cuộc nữa, khẳng định kiếm ra được người này!"
Đông Phùng Lưu nheo mắt lại, nói: "Đáng tiếc, không có lần nữa. Đối phương yêu cầu chúng ta hiện tại tiến hành giao dịch luôn, hơn nữa còn phải là một mình bố đi."
Đường Ngũ Tuấn cực lực phản đối nói: "Quá nguy hiểm, đến đối phương là bạn hay địch chúng ta cũng không biết, lỡ đâu là bẫy của Tịch Song thì sao?"
"Bố thì lại không lo lắng về việc có dính dáng đến Tịch Song, bố chỉ muốn biết Tinh Khanh có bình an hay không. Cô ấy mất tích lâu như vậy, bố rất lo lắng."
Nói đến đề tài này, Đường Ngũ Tuấn chùng vai, thấp giọng nói: "Con cũng rất nhớ mẹ."
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
CHƯƠNG 459: THỜI GIAN CẤP BÁCH
"Nghe vậy còn được." Chân Lam Tuyết dẫm trên vai quản lý Trương, đe dọa nói, "Mặc kệ anh có quan hệ gì với giám đốc, cũng phải còn mạng để hưởng đã. Nếu anh dám nói hươu nói vượn, tôi sẽ đem đoạn ghi âm này gửi đi, xem ai chết khó coi hơn!"
"Sẽ không sẽ không, cô yên tâm, tôi không dám gây phiền phức cho các cô nữa đâu."
Lời này của quản lý Trương là lấy hết ruột hết gan ra nói, cô gái Lam Tuyết này thật sự quá khủng bố!
Âm ngoan giả dối, đánh toàn vào điểm chết, so với đàn ông còn đàn ông hơn.
"Nhớ kĩ, vừa rồi anh bị người khác trả thù, mới biến thành đầu heo, không có quan hệ với chúng tôi nha."
"Nhớ kĩ rồi."
"Rất tốt." Lau máu trên tay, Lam Tuyết cười với Đường Tinh Khanh, "Quản lý Trương bị người khác trả thù, thật sự thảm quá, chúng ta đi mua chúng hoa quả đến thăm quản lý Trương đi."
"A, được."
"Vậy đi thôi."
Cùng Đường Tinh Khanh rời khỏi, trên mặt Lam Tuyết dần mất đi nét cười. Mà Đường Tinh Khanh vẫn luôn quan sát Lam Tuyết, trong lòng bất an.
"Nhìn mình hoài vậy, trên mặt mình có tiền sao?"
Quay đầu lại đối diện tầm mắt Đường Tinh Khanh, Lam Tuyết cười cười hỏi
"Chúng ta làm như vậy thật sự không sao chứ?"
"Đương nhiên rồi, quản lý Trương đuối lí, chúng ta lại có chứng cứ trong tay, vì tiền đồ, hắn ta một chữ cũng sẽ không nói ra."
"Không phải, ý của tớ là cậu đánh quản lý Trương thành bộ dạng như quỷ kia, anh ta sẽ không sao chứ?"
Lam Tuyết hừ hừ nói: "Đối phó với loại người đó tớ chỉ cảm thấy xuống tay chưa đủ độc. Nhất định phải đánh đến cha mẹ hắn nhận không ra, hắn mới có thể nhớ kĩ."
Nhếch nhẹ môi, Đường Tinh Khanh do dự cuối cùng vẫn mở miệng.
"Lam Tuyết, thủ đoạn gần đây ngày càng bạo lực nha."
Chính Lam Tuyết cũng ý thức được, khoảng thời gian này cô ngày càng không có kiên nhẫn, nói là bạo lực, chi bằng nói là gọn gàng dứt khoát.
Đáy mắt hiện lên một tia phức tạp, Lam Tuyết hạ giọng nói: "Thời gian của tớ không còn nhiều nữa, tớ phải nhanh chóng hành động thôi."
"Cái gì thời gian không còn nhiều?"
"Thời gian đưa cậu về nhà đó, nếu đã biết bí mật của cậu, tớ sẽ giúp tới cùng, để cậu tiếp tục làm một cô gái hạnh phúc."
Nhưng Đường Tinh Khanh biết, Lam Tuyết đang qua quýt cho xong chuyện với mình.
Mỗi người đều có lựa chọn, Đường Tinh Khanh không có quyền xen vào.
Nhưng như vậy cũng không ngăn được việc cô lo lắng cho Lam Tuyết, cô gái kiên cường cuồng ngạo như cô ấy, sẽ đem mọi thứ giấu trong lòng, vừa làm người khác đau lòng vừa khiến người khác không biết làm thế nào.
Khẽ thở dài, Đường Tinh Khanh nói: "Cho dù cậu vì cái gì, cũng đừng quá miễn cưỡng chính mình."
Lam Tuyết vỗ ngực nói: "Không cần lo lắng cho tớ, tớ là Lam Tuyết mà, là cô gái còn dũng mãnh hơn cả đàn ông, tớ biết nên làm thế nào mà."
"Mặc kệ là mạnh mẽ bao nhiêu, cậu vẫn là con gái."
"Con gái thì làm sao, nên là người yếu đuối trời sinh sao?”
"Không, con gái cần phải tự bảo vệ chính mình, đừng làm việc lỗ mãng, cậu nói có đúng không?"
Nhìn Đường Tinh Khanh thay đổi giọng điệu bẻ lời mình, Lam Tuyết cười xoa tóc cô.
"Yên tâm đi, chị cưng đây hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, biết nên làm thế nào để bảo vệ mình mà. Cậu không cần lo lắng cho tớ đâu."
Lam Tuyết không muốn tiếp tục đề tài này, Đường Tinh Khanh cũng không kiên trì nữa, nửa đùa nửa thật nói: "Quả nhiên nha."
"Quả nhiên cái gì?"
"Cậu quả nhiên là chị đại xã hội đen."
Lam Tuyết sửng sốt, sau đó làm bộ lộ ra biểu tình hung hãn nói: "Biết được thân phận thật của tớ, cậu có sợ không?"
"Không sợ, ngược lại làm thay đổi ấn tượng xã hội đen trong lòng tớ rồi."
"Thấy sao, trong xã hội đen cũng có người trọng tình trọng nghĩa mà đúng không?"
Đường Tinh Khanh dũng cảm lắc đầu nói: "Không, thì ra chị cả cũng có thể ngốc ngốc đáng yêu như vậy."
"Cậu nói ai ngốc đó? Hình như cô gái này đã quên sự lợi hại của tớ rồi đúng không!"
Lam Tuyết vừa nói vừa vươn tay tóm lấy Đường Tinh Khanh
Đường Tinh Khanh trái trốn phải trốn, thét lên chạy mất.
Mà Lam Tuyết ở phía sau, khuôn mặt buồn bã
...
Mang theo đồ Lam Tuyết cần, Đông Phùng Lưu đã đến thành phố B.
Lúc này đang là thời điểm thành phố B có cảnh sắc đẹp nhất, nơi nơi trên đường là cảnh hoa rơi rực rỡ, đẹp không tả xiết.
Người bên đường hoặc là đang đi trong biển hoa, hoặc là đứng dưới tàng cây chụp ảnh, trên mặt đều hiện lên nét hạnh phúc.
Trên đường một chiếc xe đen lướt nhanh qua, làm lay động hoa rơi trên đất, sau đó bẻ lái biến mất trong nháy mắt.
Khác với cảnh tượng kiều diễm bên ngoài, không khí trong xe lại rất ngột ngạt, đến mức ruồi bọ cũng không dám bén mảng.
Hai tay Đông Phùng Lưu đặt trước người, khẽ nhắm mắt không nói lời nào.
Đường Ngũ Tuấn bên cạnh anh nhếch môi, nhìn mọi người trên đường mỉm cười hạnh phúc, cảm thấy thật chói mắt.
Đinh linh linh ——
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tựa con dao cắt ngang sự trầm lặng.
Đông Phùng Lưu ngẩng đầu nhìn Đường Ngũ Tuấn, nhẹ nhàng gật đầu.
Được ra dấu, Đường Ngũ Tuấn vội lấy ra thiết bị truy tìm, làm dấu "OK" với Đông Phùng Lưu.
"Alo?"
"Ngài Đông Phùng thân mến, đồ đạc chuẩn bị sao rồi?"
"Đã chuẩn bị đủ hết rồi."
"Rất tốt."
"Vậy người tôi cần đâu?"
"Cô ấy rất an toàn, chỉ cần đưa đồ cho tôi, anh có thể gặp được cô gái mình vẫn mong nhớ."
"Giao đồ ở đâu?"
"Tôi sẽ đưa anh địa chỉ liên lạc, hẹn thời gian nhận đồ xong thì cầm đến."
"Vậy không được, nếu như cô đổi ý, cầm đồ chạy luôn thì sao?"
"Anh là Đông Phùng Lưu tiếng tăm lừng lẫy, còn sợ tôi nẫng tay trên của anh được sao? Yên tâm đi, chỉ cần tôi lấy được đồ sẽ nhắn tin cho anh, khẳng định có thể cho hai người gặp lại."
"Tôi không tin."
"Thật đáng tiếc, cho dù không tin tôi, anh cũng chỉ có thể theo lời tôi nói mà làm."
Nói rồi giọng nữ ngắt điện thoại.
"Thật ngang ngược."
Đông Phùng Lưu nhíu mày, đột nhiên có cảm xúc muốn giết người.
Rất nhanh điện thoại của Đông Phùng Lưu nhận được một tin nhắn, ghi rõ thời gian và địa chỉ, còn ghi chú rõ chỉ có một mình Đông Phùng Lưu đến chỗ hẹn, nếu không hợp tác mất hiệu lực.
Xoay đầu nhìn Đường Ngũ Tuấn, Đông Phùng Lưu hỏi: "Lần này thế nào?"
"Có manh mối rồi!" Mặc dù có tiến triển nhưng Đường Ngũ Tuấn cũng không có bất cứ biểu cảm thoải mái nào, mà còn thêm vài phần ảo não. "Nhưng con chỉ dò được một địa chỉ đại khái, cô gái này khẳng định đang trốn trong phạm vi này. Nếu có thể gọi được thêm một cuộc nữa, khẳng định kiếm ra được người này!"
Đông Phùng Lưu nheo mắt lại, nói: "Đáng tiếc, không có lần nữa. Đối phương yêu cầu chúng ta hiện tại tiến hành giao dịch luôn, hơn nữa còn phải là một mình bố đi."
Đường Ngũ Tuấn cực lực phản đối nói: "Quá nguy hiểm, đến đối phương là bạn hay địch chúng ta cũng không biết, lỡ đâu là bẫy của Tịch Song thì sao?"
"Bố thì lại không lo lắng về việc có dính dáng đến Tịch Song, bố chỉ muốn biết Tinh Khanh có bình an hay không. Cô ấy mất tích lâu như vậy, bố rất lo lắng."
Nói đến đề tài này, Đường Ngũ Tuấn chùng vai, thấp giọng nói: "Con cũng rất nhớ mẹ."
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Bình luận facebook