• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Vợ Của Tổng Tài Không Dễ - Mộc Thất Thất (77 Viewers)

  • Chap-461

CHƯƠNG 461: BỊ PHÁT HIỆN




CHƯƠNG 461: BỊ PHÁT HIỆN
Chiếc điện thoại di động này đã được xử lý, sau khi gửi tin nhắn xong, nó sẽ tự động xóa bỏ nội dung và người nhận, mấy người đàn ông to cao kia không tìm được manh mối cũng là chuyện rất bình thường.
Điều tra rồi nhưng không có thu hoạch, mấy người chỉ có thể mang người ăn mày về, giao cho Đông Phùng Lưu xử trí.
Còn bên phía Lam Tuyết, sau khi nhận được tin nhắn thì cô ta bèn mở ra ngay lập tức.
Ánh mắt tràn đầy sự mong đợi đã từ từ trở nên ảm đạm, cuối cùng cô ta siết chặt nắm tay, lẩm bẩm: "Đông Phùng Lưu, quả nhiên là danh bất hư truyền!"
Hắc Tử vẫn còn ở bên kia chọn tôm hùm đất với Đường Tinh Khanh, đột nhiên, cái tai nghe cỡ nhỏ đang đeo phát ra âm thanh cảnh cáo khiến mặt hắn nhanh chóng biến sắc.
Hắc Tử không nói một lời mà chỉ kéo Đường Tinh Khanh bước nhanh về phía Lam Tuyết, nói: "Đi mau!”
Đường Tinh Khanh khó hiểu hỏi lại: "Sao vậy?"
Thấy phản ứng của Hắc Tử, Lam Tuyết hiểu ra điều gì đó, sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Lam Tuyết nhìn Hắc Tử một lát rồi nói với Đường Tinh Khanh: "Hắc Tử phát hiện người của Tịch Song ở gần đây, bây giờ chúng ta đang rất nguy hiểm."
"Hả?" Đường Tinh Khanh hoảng hốt, cô nhìn xung quanh với vẻ đề phòng, sắc mặt rất khó coi: "Tớ đã bảo là không nên tới chợ hải sản mà, ở đây nhiều người nhiều miệng, nhất định sẽ xảy ra chuyện."
"Đừng lo lắng quá, nếu tớ đã dẫn cậu ra, nhất định sẽ đưa cậu về nhà an toàn." Lam Tuyết nhíu mày nhìn xung quanh, nói: "Không có ai quen thuộc hoàn cảnh ở đây hơn tớ, đi theo tớ!"
Tuy rằng nghe Lam Tuyết bảo mình không cần phải lo lắng, thế nhưng sắc mặt lạnh lẽo của cô ta khiến Đường Tinh Khanh hiểu rằng, lần này thật sự đã có phiền phức rồi.
Một bên khác, Đường Ngũ Tuấn ngồi ở trong xe, đột nhiên phát ra âm thanh vui mừng.
"Con tìm được cao thủ hacker kia rồi, hắn ở xung quanh đây thôi!"
Đông Phùng Lưu vừa mới trở về, nghe được tin tức tốt này, đôi mắt hiện ra ánh sáng khiếp người.
"Lại đồng thời xuất hiện ở đây với người phụ nữ kia, chắc chắn không phải là trùng hợp, hẳn bọn họ là một nhóm. Hôm nay chúng ta sẽ bắt hết tất cả bọn họ!"
"Thế nhưng chỗ này là chợ hải sản, địa hình phức tạp, không thể nào lái xe vào được."
"Vậy để bố chạy vào đó, bắt lấy người phụ nữ kia!"
Đông Phùng Lưu nói rồi cởi áo khoác ra, anh mang sắc mặt âm u mà bước xuống xe.
"Chờ một chút đi bố!" Đường Ngũ Tuấn gọi Đông Phùng Lưu lại, ném cho anh một cái tai nghe, nói: "Mang theo cái này, bất cứ lúc nào hai cha con chúng ta cũng có thể duy trì liên lạc."
Cùng lúc đó...
Nhìn cái máy định vị ở trên tay, sắc mặt của Hắc Tử càng lúc càng nghiêm nghị hơn.
"Lam Tuyết, chúng ta nên tách ra hành động thì hơn, anh thu hút sự chú ý của bọn họ, em dẫn Diệp Tiểu San rời đi."
Lam Tuyết do dự một chút, lập tức nói: "Cẩn thận đấy."
Vừa dứt lời, cô bèn dẫn Đường Tinh Khanh chạy về hướng khác.
"Lam Tuyết, Hắc Tử có gặp nguy hiểm hay không?"
"Đừng lo, Hắc Tử am hiểu việc theo dõi và phản theo dõi, sẽ không dễ bị bắt đâu. Bây giờ anh đang đọ sức với đối phương, cũng là vì muốn tranh thủ thời gian cho chúng ta."
"Nhưng mà..."
"Đừng có nhưng nhị gì hết, đi theo tớ!" Lam Tuyết cắt ngang lời của Đường Tinh Khanh, nói: "Nhìn thấy cái giao lộ ở phía trước không, chỉ cần chúng ta có thể gọi xe ở đó rồi rời khỏi đây, là có thể thoát khỏi đối phương rồi."
Lời nói của Lam Tuyết đã cổ vũ Đường Tinh Khanh, cô dùng hết sức lực cả người, cố gắng chạy về phía giao lộ.
Ở giao lộ đó, có một chiếc xe bình thường đang đậu, một người thiếu niên nho nhỏ đang ngồi ở bên trong, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Cậu quá mức chăm chú nên không hề phát hiện ra người mà mình vô cùng nhung nhớ đang ở phía sau, ngay cả việc đối phương gọi xe rời khỏi đây, cậu cũng không hề phát hiện.
Một phút sau, Đường Ngũ Tuấn nhận ra cái chấm đỏ mà mình đang lần theo dần thả chậm tốc độ chạy trốn, sau đó đi về phía mình với tốc độ đều đều, cậu không khỏi cong khóe môi.
Có người mở cửa xe ra, xô đẩy một người lên xe.
"Bố, sao rồi?"
Đông Phùng Lưu mang sắc mặt âm u mà nói: "Chỉ bắt được một tên tép riu."
Nghe được câu nói của Đông Phùng Lưu, Đường Ngũ Tuấn lập tức biết hành động đã thất bại.
Tầm mắt của cậu đặt lên người của Hắc Tử, Đường Ngũ Tuấn đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó cong khóe môi, cười nói: "Bố, đây không phải là tên tép riu gì đâu! Hắn chính là quân sư của đối phương, bắt được hắn, sớm muộn gì chúng ta cũng có thể phát hiện ra tung tích của người phụ nữ kia."
Lúc mới bắt đầu, Hắc Tử cũng không để thằng nhóc này vào mắt. Thế nhưng vừa nghe xong lời nói của cậu, lại nhìn thấy một số thiết bị của Đường Ngũ Tuấn ở trước mặt mình, sắc mặt của Hắc Tử từ từ biến thành vẻ không thể tin được.
"Người đấu với tôi, không lẽ là cậu sao?"
"Không sai, chính là tôi."
Hắc Tử lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nói: "Giang hồ thực sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp, tôi không nhận mình già cũng không được."
"Anh cũng khá tốt đó, đấu với anh lâu như vậy, bây giờ tôi mới bắt được anh." Đường Ngũ Tuấn mang vẻ mặt chân thành mà khuyên nhủ: "Tôi rất thưởng thức kỹ thuật của anh, chỉ cần anh chịu giao mẹ của tôi ra, tôi sẽ bảo bố tôi xử lý anh nhẹ thôi."
"Hẳn cậu biết thân phận của tôi, cậu cảm thấy tôi sẽ cúi đầu trước mấy người sao?"
"Vì vậy, anh nhất định không chịu nhả ra đúng không?"
Hắc Tử cười gật đầu.
Đường Ngũ Tuấn buông tiếng thở dài, sau đó nói với Đông Phùng Lưu: "Xem ra, vẫn phải để cho bố ra tay rồi. Có điều bố ơi, có thể giữ lại cái mạng của anh ta không, anh ta là một nhân tài."
Sắc mặt của Đông Phùng Lưu âm u đến đáng sợ, anh nói: "Vậy thì phải xem cậu ta có chịu phối hợp hay không."
...
Trời tối, Lam Tuyết liên tục gọi điện thoại cho Hắc Tử, thế nhưng vẫn không kết nối được.
Chết tiệt!
Lam Tuyết thất vọng nhíu mày, cô ta xoay người trở về phòng ngủ.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lam Tuyết, Đường Tinh Khanh hỏi: "Vẫn không có tin tức của Hắc Tử sao?"
Lam Tuyết khẽ lắc đầu.
"Có khi nào anh ấy đã bị đối phương bắt được rồi hay không."
"Việc này cứ để tớ xử lý, cậu đi ngủ trước đi."
"Nhưng mà..."
"Đừng có suy nghĩ nhiều, nghe lời."
Thấy Lam Tuyết không muốn nhiều lời, Đường Tinh Khanh chỉ có thể bỏ hết thảy mọi lo lắng vào trong lòng mình.
Nằm ở trên giường, Đường Tinh Khanh nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng vô cùng rối loạn.
Tuy rằng Lam Tuyết không nói gì, thế nhưng Đường Tinh Khanh luôn cảm thấy thân phận của cô ấy và Hắc Tử không chỉ là hacker đơn giản như vậy đâu.
Mà sở dĩ bọn họ dẫn cô theo chơi cùng, cũng sẽ không đơn giản vì cái lý do cùng chung chí hướng...
Đi một mình xuống dưới lầu, Lam Tuyết sầm mặt, bấm số điện thoại của người kia lần thứ hai.
Hai tiếng tít tít vang lên, điện thoại nhanh chóng được bắt máy.
"Alo?"
Lam Tuyết nhỏ giọng, bực bội nói: "Ngài Đông Phùng không giữ chữ tín như vậy, thế thì việc hợp tác của chúng ta cũng sắp kết thúc."
Đông Phùng Lưu không hề sợ hãi mà hỏi: "Cô chắc chắn chưa, cô không muốn có được tài liệu trên tay tôi hay sao?"
"Tôi không nhất thiết phải hợp tác với anh, với điều kiện tương tự, Tịch Song cũng có thể đồng ý. Thế nên tôi chọn anh là vì cô ta hy vọng có thể trở lại bên cạnh anh. Nhưng nếu anh đã không có thành ý như vậy rồi, tôi cũng phải suy nghĩ đến người khác một chút."
Hừ một tiếng đầy khinh thường, Đông Phùng Lưu nói: "Nếu cô thực sự suy nghĩ cho cô ấy, cô sẽ không lợi dụng cô ấy. Cô luôn miệng nói mình là bạn của cô ấy, thế nhưng cô cảm thấy nếu Tinh Khanh biết hành động của bản thân cô, liệu có tha thứ cho cô không?"
"Tôi không cần sự tha thứ của bất kỳ ai, tự tôi không thẹn với lương tâm là được."
Lời nói này khiến cho Đông Phùng Lưu phải cười ra tiếng, dường như anh nghe được một chuyện rất hài hước vậy.
"Không thẹn với lương tâm? Hừ, vậy chắc là cô cũng sẽ không cảm thấy hổ thẹn gì với đồng đội của mình đâu nhỉ? Bây giờ cậu ta đang ở trong tay của tôi, cậu ta có giữ được cái mạng này hay không, thì phải xem quyết định của cô rồi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom