Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-463
CHƯƠNG 463: THEO SÁT KHÔNG BUÔNG
CHƯƠNG 463: THEO SÁT KHÔNG BUÔNG
Đường Tinh Khanh quay đầu lại nhìn, lẩm bẩm: "Theo sát như thế, giống như bọn họ đã sớm biết được đường chạy trốn của chúng ta vậy."
Lời này đã nhắc nhở Lam Tuyết, cô ta hơi sửng sốt, vội vàng lấy cái lấy điện thoại di động từ trong túi quần áo ra.
Khẽ nhíu mày, Lam Tuyết không chút do dự mà quăng cái điện thoại di động ra ngoài cửa sổ, tức giận mắng: "Con cáo xảo quyệt."
Đường Tinh Khanh hoàn toàn bối rối, cô cảm thấy chỉ số thông minh của mình hình như không còn đủ dùng nữa.
Tuy rằng không hiểu được ý nghĩa động tác này của Lam Tuyết, thế nhưng xe đằng sau dần bị bỏ lại, hai người tạm thời có thể thở ra một hơi.
Xe vẫn chạy đến cuối con đường nhỏ, đi tới một thị trấn trong thành phố B.
Ngừng xe ở ven đường, Lam Tuyết nhảy xuống, cô ta nói với Đường Tinh Khanh: "Xuống xe, chúng ta đi bộ thôi."
Thị trấn không thể so sánh với thành phố được, sau khi trời tối, bên ngoài hiếm khi có ánh sáng, ngay cả xe đi ngang qua đây cũng không có.
Xung quanh chỉ là một màu tối đen, điều này làm cho Đường Tinh Khanh cảm thấy hơi sợ sệt.
Tới gần Lam Tuyết, Đường Tinh Khanh hỏi: "Lam Tuyết, tiếp theo chúng ta phải đi đâu đây?"
"Tớ có một người bạn ở đây, tìm anh ta trước, chúng ta sẽ tạm trốn ở chỗ anh ta một lúc đã."
"Có mang đến phiền phức cho bạn của cậu hay không?"
"Yên tâm đi, người như anh ta, thứ không sợ nhất chính là phiền phức đó."
Nghe Lam Tuyết nói như thế, Đường Tinh Khanh cũng không nhiều lời nữa.
Hai người chạy đến trước một nhà trọ ở phía Tây của thị trấn, Lam Tuyết dẫn Đường Tinh Khanh nhấc chân bước vào.
"Này, không phải cậu nói muốn đi tìm bạn của mình ư, sao lại đến nhà trọ chứ? Tớ không có mang thẻ căn cước, chúng ta không ở trong đó được đâu."
"Không cần cậu phải mang thẻ căn cước theo, ông chủ của chỗ này chính là bạn của tớ, chúng ta muốn ở như thế nào thì ở thế đấy."
Lời nói của Lam Tuyết khiến cho Đường Tinh Khanh thở phào nhẹ nhõm.
...
Giơ tay ra nhấn chuông cửa, một tên béo ra mở cửa, trong nháy mắt vừa nhìn thấy Lam Tuyết, hắn lập tức sững sờ ở tại chỗ.
"Sao cô lại đến đây?"
Ở trong mắt tên béo, sự tồn tại của Lam Tuyết giống như thần thoại vậy, căn bản không cần đến sự giúp đỡ của hắn.
Lam Tuyết nhanh chóng đóng cửa lại, cũng hướng ra phía ngoài kiểm tra một phen từ cái cửa sổ, cô ta nói: "Đương nhiên là tình huống nguy cấp, nếu không phải vậy thì tôi cũng sẽ không đến đây."
"Còn cô gái kia là ai?"
Tầm mắt của tên béo đổ dồn lên người của Đường Tinh Khanh, trên mặt là sự kinh ngạc.
"Một người bạn."
"Bạn sao?"
"Không sai." Lam Tuyết ghé vào bên tai của tên béo rồi nhỏ giọng nói cái gì đó, khiến cho ánh mắt đang Đường Tinh Khanh của anh ta tràn ngập sự tìm tòi nghiên cứu.
Biểu hiện của hai người đều mang vẻ quái lạ, Đường Tinh Khanh không khỏi trở nên đề phòng.
"Có... Có vấn đề gì không?"
"Không có, chỉ là anh ta không nhìn thấy Hắc Tử, hơi chút lo lắng thôi."
Lam Tuyết nhắc đến Hắc Tử lần thứ hai, điều này làm cho sắc mặt của Đường Tinh Khanh trở nên u ám.
Tên béo tìm phòng, sắp xếp cho Đường Tinh Khanh và Lam Tuyết, rồi đưa hai người đi ăn khuya.
Đường Tinh Khanh và Lam Tuyết đều không hề đói, không cảm thấy muốn ăn một chút nào.
Thế nhưng các cô đều biết bản thân mình phải đối mặt với cái gì, không ăn no, các cô căn bản không có sức lực để trốn.
Bởi vậy, Đường Tinh Khanh và Lam Tuyết đều nhai nuốt một cách máy móc, ăn mà không biết mùi vị gì.
Lúc trời sắp sáng, hai người mới nằm xuống nghỉ ngơi, ngủ gà ngủ gật.
Lúc Đường Tinh Khanh đang mơ mơ màng màng, cô lại nghe được một loạt âm thanh soạt soạt soạt.
Giương mắt nhìn qua, cô thấy Lam Tuyết đã mặc quần áo xong xuôi, đang thu dọn đồ đạc.
Đường Tinh Khanh bỗng chốc tỉnh táo, cô cầm quần áo lên rồi hỏi: “Phải xuất phát rồi à, sao không gọi tớ dậy?"
"Chưa vội lắm đâu, tớ muốn để cho cậu ngủ thêm một lát."
"Không ngủ không ngủ nữa, phải lên tinh thần mới được."
Vì muốn làm cho đầu óc của mình tỉnh táo, Đường Tinh Khanh dùng nước lạnh để rửa mặt.
Giọt nước lạnh lẽo trượt qua làn da, tạo nên một trận run rẩy.
Gương trong phòng rửa tay rất nhỏ, Đường Tinh Khanh nhìn chính mình ở trong gương, cảm thấy tất cả đều không hề chân thực chút nào, giống như đang nằm mơ vậy.
Ài, nếu thực sự là nằm mơ thì tốt rồi, vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy đứa con trai bảo bối và người chồng thân yêu.
"Tiểu San, xong chưa?"
Suy nghĩ bay về với hiện thực, Đường Tinh Khanh dùng khăn tùy ý lau mặt, nói: "Xong rồi xong rồi, ra ngay đây."
Lúc này, Lam Tuyết đang ngồi bên cạnh bàn chờ Đường Tinh Khanh, thấy cô bước ra, cô ta bèn đẩy mì trên bàn về phía trước một cái, nói: "Ăn nhanh một chút, ăn no thì chúng ta sẽ xuất phát."
"Lam Tuyết cậu ăn chưa?"
"Tớ ăn rồi."
"À."
Cầm đôi đũa lên, Đường Tinh Khanh ăn một miếng, cảm thấy mùi vị của mì này thực tầm thường.
Ăn một lúc, Đường Tinh Khanh ngẩng đầu, phát hiện Lam Tuyết đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt phức tạp.
"Lam Tuyết cậu sao vậy?"
Lam Tuyết khẽ cắn môi, cô do dự một chút rồi mở miệng hỏi: "Tiểu San, nếu như, tớ nói là nếu như, cậu phát hiện tớ lừa cậu, cậu có tha thứ cho tớ không?"
"Vậy phải xem là phương diện nào."
"Ví dụ như phương diện gia đình của cô."
"Đó là giới hạn không được chạm vào."
"Nói cách khác là không thể thương lượng phải không."
"Đúng vậy." Trên mặt của Đường Tinh Khanh là sự khó hiểu, cô hỏi: "Đang yên đang lành, sao cậu phải hỏi tớ vấn đề này chứ?"
"Không phải không có chuyện gì làm hay sao, chúng ta đang nói chuyện phiếm mà."
Ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt của Lam Tuyết thay đổi.
Đường Tinh Khanh không còn tâm trạng nào để ăn nữa, cô đặt đũa xuống, hỏi tới: "Lam Tuyết, có phải cậu đang gạt tớ chuyện gì không?"
"Phải."
Lam Tuyết trả lời gọn gàng và dứt khoát, trái lại làm cho Đường Tinh Khanh không biết phải làm sao nữa,
"Ừm, vậy cậu có thể nói thử với tớ mà, nói ra, có khi tớ còn có thể cố vấn cho cậu một chút đó."
"Tớ sợ tớ nói ra rồi, chúng ta cũng sẽ không thể làm bạn được nữa."
Nghiêm trọng như vậy sao...
Đường Tinh Khanh bắt đầu lo lắng, cô mang vẻ không biết phải làm sao mà nhìn Lam Tuyết.
"Được rồi, đừng nhìn tớ nữa, mì sắp nguội luôn rồi." Lam Tuyết đưa tay ra nắm chặt bàn tay nhỏ của Đường Tinh Khanh, cô ta nói: "Nói chung cậu cứ nhớ kỹ, tớ sẽ không hại cậu là được."
Dùng đôi đũa bới sợi mì, Đường Tinh Khanh nói: "Thật ra chúng ta cũng có thể tách ra mà đi."
Thần sắc của Lam Tuyết đột nhiên trở nên sắc bén, cô ta hỏi: "Cậu không tin tớ?"
"Không phải không phải, tớ đang nghĩ, nếu không phải vì tớ, Hắc Tử sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm, cậu cũng sẽ không bị cuốn vào những thứ lung ta lung tung thế này, tớ cảm thấy rất có lỗi."
"Người bắt Hắc Tử cũng không phải cậu, cậu tự trách cái gì?"
"Tuy rằng không phải là tớ làm, thế nhưng nếu hai người không gặp phải tớ, thì đã chẳng dính vào những chuyện nguy hiểm thế này."
Nói đến đây, Đường Tinh Khanh do dự trong chốc lát, sau đó giống như đã hạ quyết tâm rất lớn vậy, cô nói: "Nếu không được thì cứ để tôi đi tìm Tịch Song, tớ không thể trơ mắt nhìn hai người rơi vào nguy hiểm."
"Cậu đi rồi thì cũng không giải quyết được vấn đề của tớ. Vì vậy cậu đừng bận tâm nữa, tất cả đều có tớ xử lý rồi."
"Mọi chuyện là do tớ gây nên, thế nhưng tớ không thể làm gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu đi vào nguy hiểm, cảm giác này rất tệ."
"Nhưng cho dù cậu có tham gia vào, chẳng những không giải quyết được vấn đề, trái lại còn làm vấn đề phức tạp thêm. Như vậy cậu có còn muốn nhúng tay vào không?"
Lời nói của Lam Tuyết khiến cho Đường Tinh Khanh cảm thấy rất ảo não, cô nhíu mày mà hỏi: "Tớ thực sự kém cỏi như thế sao?"
Cười xoa mái tóc của Đường Tinh Khanh, Lam Tuyết nói: "Không phải là vấn đề kém cỏi hay không, mà là cậu căn bản không thích hợp cân nhắc những thứ này. Ngoan ngoãn ăn mì đi, chúng ta sẽ xuất phát ngay bây giờ đó."
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
CHƯƠNG 463: THEO SÁT KHÔNG BUÔNG
Đường Tinh Khanh quay đầu lại nhìn, lẩm bẩm: "Theo sát như thế, giống như bọn họ đã sớm biết được đường chạy trốn của chúng ta vậy."
Lời này đã nhắc nhở Lam Tuyết, cô ta hơi sửng sốt, vội vàng lấy cái lấy điện thoại di động từ trong túi quần áo ra.
Khẽ nhíu mày, Lam Tuyết không chút do dự mà quăng cái điện thoại di động ra ngoài cửa sổ, tức giận mắng: "Con cáo xảo quyệt."
Đường Tinh Khanh hoàn toàn bối rối, cô cảm thấy chỉ số thông minh của mình hình như không còn đủ dùng nữa.
Tuy rằng không hiểu được ý nghĩa động tác này của Lam Tuyết, thế nhưng xe đằng sau dần bị bỏ lại, hai người tạm thời có thể thở ra một hơi.
Xe vẫn chạy đến cuối con đường nhỏ, đi tới một thị trấn trong thành phố B.
Ngừng xe ở ven đường, Lam Tuyết nhảy xuống, cô ta nói với Đường Tinh Khanh: "Xuống xe, chúng ta đi bộ thôi."
Thị trấn không thể so sánh với thành phố được, sau khi trời tối, bên ngoài hiếm khi có ánh sáng, ngay cả xe đi ngang qua đây cũng không có.
Xung quanh chỉ là một màu tối đen, điều này làm cho Đường Tinh Khanh cảm thấy hơi sợ sệt.
Tới gần Lam Tuyết, Đường Tinh Khanh hỏi: "Lam Tuyết, tiếp theo chúng ta phải đi đâu đây?"
"Tớ có một người bạn ở đây, tìm anh ta trước, chúng ta sẽ tạm trốn ở chỗ anh ta một lúc đã."
"Có mang đến phiền phức cho bạn của cậu hay không?"
"Yên tâm đi, người như anh ta, thứ không sợ nhất chính là phiền phức đó."
Nghe Lam Tuyết nói như thế, Đường Tinh Khanh cũng không nhiều lời nữa.
Hai người chạy đến trước một nhà trọ ở phía Tây của thị trấn, Lam Tuyết dẫn Đường Tinh Khanh nhấc chân bước vào.
"Này, không phải cậu nói muốn đi tìm bạn của mình ư, sao lại đến nhà trọ chứ? Tớ không có mang thẻ căn cước, chúng ta không ở trong đó được đâu."
"Không cần cậu phải mang thẻ căn cước theo, ông chủ của chỗ này chính là bạn của tớ, chúng ta muốn ở như thế nào thì ở thế đấy."
Lời nói của Lam Tuyết khiến cho Đường Tinh Khanh thở phào nhẹ nhõm.
...
Giơ tay ra nhấn chuông cửa, một tên béo ra mở cửa, trong nháy mắt vừa nhìn thấy Lam Tuyết, hắn lập tức sững sờ ở tại chỗ.
"Sao cô lại đến đây?"
Ở trong mắt tên béo, sự tồn tại của Lam Tuyết giống như thần thoại vậy, căn bản không cần đến sự giúp đỡ của hắn.
Lam Tuyết nhanh chóng đóng cửa lại, cũng hướng ra phía ngoài kiểm tra một phen từ cái cửa sổ, cô ta nói: "Đương nhiên là tình huống nguy cấp, nếu không phải vậy thì tôi cũng sẽ không đến đây."
"Còn cô gái kia là ai?"
Tầm mắt của tên béo đổ dồn lên người của Đường Tinh Khanh, trên mặt là sự kinh ngạc.
"Một người bạn."
"Bạn sao?"
"Không sai." Lam Tuyết ghé vào bên tai của tên béo rồi nhỏ giọng nói cái gì đó, khiến cho ánh mắt đang Đường Tinh Khanh của anh ta tràn ngập sự tìm tòi nghiên cứu.
Biểu hiện của hai người đều mang vẻ quái lạ, Đường Tinh Khanh không khỏi trở nên đề phòng.
"Có... Có vấn đề gì không?"
"Không có, chỉ là anh ta không nhìn thấy Hắc Tử, hơi chút lo lắng thôi."
Lam Tuyết nhắc đến Hắc Tử lần thứ hai, điều này làm cho sắc mặt của Đường Tinh Khanh trở nên u ám.
Tên béo tìm phòng, sắp xếp cho Đường Tinh Khanh và Lam Tuyết, rồi đưa hai người đi ăn khuya.
Đường Tinh Khanh và Lam Tuyết đều không hề đói, không cảm thấy muốn ăn một chút nào.
Thế nhưng các cô đều biết bản thân mình phải đối mặt với cái gì, không ăn no, các cô căn bản không có sức lực để trốn.
Bởi vậy, Đường Tinh Khanh và Lam Tuyết đều nhai nuốt một cách máy móc, ăn mà không biết mùi vị gì.
Lúc trời sắp sáng, hai người mới nằm xuống nghỉ ngơi, ngủ gà ngủ gật.
Lúc Đường Tinh Khanh đang mơ mơ màng màng, cô lại nghe được một loạt âm thanh soạt soạt soạt.
Giương mắt nhìn qua, cô thấy Lam Tuyết đã mặc quần áo xong xuôi, đang thu dọn đồ đạc.
Đường Tinh Khanh bỗng chốc tỉnh táo, cô cầm quần áo lên rồi hỏi: “Phải xuất phát rồi à, sao không gọi tớ dậy?"
"Chưa vội lắm đâu, tớ muốn để cho cậu ngủ thêm một lát."
"Không ngủ không ngủ nữa, phải lên tinh thần mới được."
Vì muốn làm cho đầu óc của mình tỉnh táo, Đường Tinh Khanh dùng nước lạnh để rửa mặt.
Giọt nước lạnh lẽo trượt qua làn da, tạo nên một trận run rẩy.
Gương trong phòng rửa tay rất nhỏ, Đường Tinh Khanh nhìn chính mình ở trong gương, cảm thấy tất cả đều không hề chân thực chút nào, giống như đang nằm mơ vậy.
Ài, nếu thực sự là nằm mơ thì tốt rồi, vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy đứa con trai bảo bối và người chồng thân yêu.
"Tiểu San, xong chưa?"
Suy nghĩ bay về với hiện thực, Đường Tinh Khanh dùng khăn tùy ý lau mặt, nói: "Xong rồi xong rồi, ra ngay đây."
Lúc này, Lam Tuyết đang ngồi bên cạnh bàn chờ Đường Tinh Khanh, thấy cô bước ra, cô ta bèn đẩy mì trên bàn về phía trước một cái, nói: "Ăn nhanh một chút, ăn no thì chúng ta sẽ xuất phát."
"Lam Tuyết cậu ăn chưa?"
"Tớ ăn rồi."
"À."
Cầm đôi đũa lên, Đường Tinh Khanh ăn một miếng, cảm thấy mùi vị của mì này thực tầm thường.
Ăn một lúc, Đường Tinh Khanh ngẩng đầu, phát hiện Lam Tuyết đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt phức tạp.
"Lam Tuyết cậu sao vậy?"
Lam Tuyết khẽ cắn môi, cô do dự một chút rồi mở miệng hỏi: "Tiểu San, nếu như, tớ nói là nếu như, cậu phát hiện tớ lừa cậu, cậu có tha thứ cho tớ không?"
"Vậy phải xem là phương diện nào."
"Ví dụ như phương diện gia đình của cô."
"Đó là giới hạn không được chạm vào."
"Nói cách khác là không thể thương lượng phải không."
"Đúng vậy." Trên mặt của Đường Tinh Khanh là sự khó hiểu, cô hỏi: "Đang yên đang lành, sao cậu phải hỏi tớ vấn đề này chứ?"
"Không phải không có chuyện gì làm hay sao, chúng ta đang nói chuyện phiếm mà."
Ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt của Lam Tuyết thay đổi.
Đường Tinh Khanh không còn tâm trạng nào để ăn nữa, cô đặt đũa xuống, hỏi tới: "Lam Tuyết, có phải cậu đang gạt tớ chuyện gì không?"
"Phải."
Lam Tuyết trả lời gọn gàng và dứt khoát, trái lại làm cho Đường Tinh Khanh không biết phải làm sao nữa,
"Ừm, vậy cậu có thể nói thử với tớ mà, nói ra, có khi tớ còn có thể cố vấn cho cậu một chút đó."
"Tớ sợ tớ nói ra rồi, chúng ta cũng sẽ không thể làm bạn được nữa."
Nghiêm trọng như vậy sao...
Đường Tinh Khanh bắt đầu lo lắng, cô mang vẻ không biết phải làm sao mà nhìn Lam Tuyết.
"Được rồi, đừng nhìn tớ nữa, mì sắp nguội luôn rồi." Lam Tuyết đưa tay ra nắm chặt bàn tay nhỏ của Đường Tinh Khanh, cô ta nói: "Nói chung cậu cứ nhớ kỹ, tớ sẽ không hại cậu là được."
Dùng đôi đũa bới sợi mì, Đường Tinh Khanh nói: "Thật ra chúng ta cũng có thể tách ra mà đi."
Thần sắc của Lam Tuyết đột nhiên trở nên sắc bén, cô ta hỏi: "Cậu không tin tớ?"
"Không phải không phải, tớ đang nghĩ, nếu không phải vì tớ, Hắc Tử sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm, cậu cũng sẽ không bị cuốn vào những thứ lung ta lung tung thế này, tớ cảm thấy rất có lỗi."
"Người bắt Hắc Tử cũng không phải cậu, cậu tự trách cái gì?"
"Tuy rằng không phải là tớ làm, thế nhưng nếu hai người không gặp phải tớ, thì đã chẳng dính vào những chuyện nguy hiểm thế này."
Nói đến đây, Đường Tinh Khanh do dự trong chốc lát, sau đó giống như đã hạ quyết tâm rất lớn vậy, cô nói: "Nếu không được thì cứ để tôi đi tìm Tịch Song, tớ không thể trơ mắt nhìn hai người rơi vào nguy hiểm."
"Cậu đi rồi thì cũng không giải quyết được vấn đề của tớ. Vì vậy cậu đừng bận tâm nữa, tất cả đều có tớ xử lý rồi."
"Mọi chuyện là do tớ gây nên, thế nhưng tớ không thể làm gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu đi vào nguy hiểm, cảm giác này rất tệ."
"Nhưng cho dù cậu có tham gia vào, chẳng những không giải quyết được vấn đề, trái lại còn làm vấn đề phức tạp thêm. Như vậy cậu có còn muốn nhúng tay vào không?"
Lời nói của Lam Tuyết khiến cho Đường Tinh Khanh cảm thấy rất ảo não, cô nhíu mày mà hỏi: "Tớ thực sự kém cỏi như thế sao?"
Cười xoa mái tóc của Đường Tinh Khanh, Lam Tuyết nói: "Không phải là vấn đề kém cỏi hay không, mà là cậu căn bản không thích hợp cân nhắc những thứ này. Ngoan ngoãn ăn mì đi, chúng ta sẽ xuất phát ngay bây giờ đó."
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
Bình luận facebook