Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-470
CHƯƠNG 470: GIẢI KHUÂY
CHƯƠNG 470: GIẢI KHUÂY
Đẩy cửa đi vào trong phòng của Lam Tuyết, Đường Tinh Khanh phát hiện ra cô đã ngồi dậy, đang nghiêng đầu nhìn cảnh vật phía bên ngoài cửa sổ.
“Tỉnh ngủ rồi à?”
“Ừm.”
“Uống chén canh này đi.”
“Lại uống canh sao?” Lam Tuyết hơi sợ sệt, nói: “Tớ hàng ngày không phải ăn thì là ngủ, sắp biến thành heo nái rồi đây này. Đợi đến khi trở lại tổng bộ, tớ nghĩ chắc chắn bọn họ sẽ không nhận ra tớ đâu.”
“Cậu bị thương nặng, phải an dưỡng cho thật tốt chứ. Mập một chút cũng không sao, Hắc Tử không chê cậu là được rồi.”
Nhắc tới Hắc Tử, Đường Tinh Khanh bất giác nhìn về phía người đang đứng ở sau.
Thấy Đường Tinh Khanh nhìn mình chằm chằm, Đường Ngũ Tuấn lộ ra một nụ cười tự nhiên.
Lam Tuyết thì vẫn mang dáng vẻ như không có việc gì, nở một nụ cười chào hỏi Đường Ngũ Tuấn.
“Cháu chính là Ngũ Tuấn đúng không, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ?”
“Thật ra thì cháu đã từng nhìn thấy cô rồi, nhưng mà lúc ấy cô bị thương nặng, ngất xỉu.”
“Vậy sao, đúng là đáng tiếc, cô không thể nhớ được lần đầu tiên gặp mặt cháu.”
Đường Ngũ Tuấn cảm thấy lời này có chút không được tự nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ không bận tâm, cười nói: “Thật ra thì, cháu vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cô Lam Tuyết. Khi mẹ ở công ty MG, đã được cô chăm sóc rất nhiều.”
“Khách sáo rồi, mẹ cháu là một người phụ nữ rất tốt, đáng để người khác thật lòng đối đãi.”
Thấy hai người này bắt đầu bàn tán về mình, Đường Tinh Khanh ngắt lời bọn họ, nói: “Này, hai người đừng nói lời khách sáo nữa, tớ nghe kì quặc lắm.”
“Khen cậu mà, cậu khó chịu cái gì chứ?”
“Đúng vậy, mẹ ơi mẹ có một người bạn ưu tú như cô Lam Tuyết, thì có thể nâng cao chỉ số thông minh của mẹ đó.”
Mặc dù bị trêu tức, nhưng nhìn thấy quan hệ hòa hợp của Ngũ Tuấn và Lam Tuyết, Đường Tinh Khanh liền nở một nụ cười ấm áp.
“Hai người có thể hòa hợp như vậy, tớ rất vui mừng.”
“Tại sao lại không thể hòa hợp chứ?”
“Bởi vì...”
Lời tiếp theo còn chưa nói xong, Đường Tinh Khanh liền ngừng lại, im lặng.
Còn có thể tại sao nữa, không phải do Đường Ngũ Tuấn đã giam giữ Hắc Tử hay sao?
Thấy ánh mắt Đường Tinh Khanh hơi lóe lên, Đường Ngũ Tuấn hiểu ra, nói: “Hai người yên tâm đi, bây giờ Hắc Tử rất tốt, bọn con chỉ thảo luận về kỹ thuật thôi, còn là bạn cùng chung chí hướng nữa mà.”
“Nếu đã là bạn, tại sao không thể để anh ấy liên lạc với bên ngoài?”
“Con bảo chú ấy rời đi, nhưng chính chú ấy không muốn đi. Hắc Tử nói, chú ấy muốn phá giải mật mã do con thiết lập, cả ngày quên ăn quên ngủ. Chú ấy còn không chịu gặp bất cứ người nào, nói phải có một môi trường yên tĩnh thì mới có thể chuyên tâm suy nghĩ vấn đề được.”
Vẻ mặt Đường Ngũ Tuấn rất chân thành, cho dù đó là lời bịa đặt thì cũng giống như thật.
Nghe vậy, Lam Tuyết chỉ cười, cũng không tính toán.
“Được rồi, đừng nói nữa, uống canh nào, uống canh nào.”
Rời khỏi chỗ Lam Tuyết, Đường Tinh Khanh túm lấy Đường Ngũ Tuấn, nói: “Ngũ Tuấn, con hãy nói thật với mẹ, rốt cuộc là chính Hắc Tử không muốn đi, hay là các con không để anh ta đi?”
“Bọn con không cho chú ấy đi.” Đường Ngũ Tuấn chính trực nói: “Nhưng đây là để bảo vệ cho chú ấy. Mẹ hãy nghĩ đi, nếu như Hắc Tử rơi vào tay Tịch Song, Tịch Song sẽ uy hiếp Lam Tuyết, khiến cho cô ấy phải ngoan ngoãn nghe lời. Hiện giờ Lam Tuyết là người bệnh, không thích hợp suy nghĩ nhiều, do đó những chuyện này, vẫn nên để chúng con cân nhắc.”
Nheo mắt nhìn Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh chất vấn: “Chỉ đơn giản như vậy sao?”
“Chính là đơn giản như vậy, chẳng lẽ còn có thể có nguyên nhân gì khác ư? Mẹ, bây giờ mẹ đã về rồi, bọn con không cần phải tính toán mọi cách để đối phó với Lam Tuyết và Hắc Tử nữa, việc này cũng không có lợi gì với bọn con, mẹ nói xem đúng chứ?”
“Nói cũng đúng.” Gần đây dây thần kinh của Đường Tinh Khanh luôn bị căng thẳng, đôi khi sẽ nghĩ ngợi lung tung, rất có thể, cô thật sự đã hiểu lầm Ngũ Tuấn rồi.
Xoa nhẹ thái dương, Đường Tinh Khanh nói: “Có lúc, mẹ suy nghĩ không chu đáo, may mà có con ở bên cạnh nhắc nhở chỉ điểm.”
Lời này khiến cho Đường Ngũ Tuấn có chút chột dạ, cậu cười nói: “Con là con trai của mẹ mà, đương nhiên phải giúp mẹ rồi.”
Cúi người hôn một cái lên trán của Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh nói: “Đúng là con trai ngoan của mẹ.”
Đường Ngũ Tuấn nở một nụ cười ngoan ngoãn, nhưng ở một góc mà Đường Tinh Khanh không nhìn thấy, nụ cười dần dần biến mất.
Ngày thứ hai, Đường Tinh Khanh lại đi thăm Lam Tuyết, hai người ngồi bên cửa sổ, Đường Tinh Khanh gọt táo cho cô ta ăn.
Tựa lưng lên thành ghế, trên người Lam Tuyết được quấn một chiếc chăn, vẻ mặt uể oải.
“Tinh Khanh, tớ có chuyện muốn trao đổi với cậu.”
“Cậu nói đi.”
“Cơ thể của tớ đã khá hơn nhiều rồi, cậu không cần ngày ngày ở bên tớ, cậu cũng phải chăm sóc cho Ngũ Tuấn đi. Đừng tưởng tớ không biết, đứa trẻ đó cứ đến chỗ tớ, trên thực tế là vì muốn ở bên cậu nhiều hơn. Nhìn đôi mắt nhỏ tội nghiệp của đứa trẻ đó, tớ cảm thấy rất thương xót, thật không hiểu người làm mẹ là cậu sao lại có thể nhẫn tâm mà mặc kệ như vậy.”
“Nào có khoa trương như cậu nói đâu, có điều tớ lơ là Ngũ Tuấn là sự thật. Chờ qua mấy bữa nữa không bận rộn như thế này, tớ sẽ đưa Ngũ Tuấn ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.”
“Bây giờ cậu cũng không bận mà, đi luôn đi cũng được.”
“Không được, không được, cậu ở đây vẫn cần tớ chăm sóc mà.”
Thò tay cầm một miếng táo lên, Lam Tuyết nói: “Tớ biết cậu đang lo lắng điều gì, trải qua chuyện trước đó, chắc chắn Đông Phùng Lưu sẽ không dám tính toán với tớ nữa đâu, cậu hãy yên tâm đi.”
“Nhưng mà...”
“Đừng có nhưng mà nữa, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm khiến cho Ngũ Tuấn ngày càng không vui sao? Yên tâm đi. Tớ thật sự đã phục hồi được kha khá rồi, tự mình đi tản bộ cũng không thành vấn đề.”
Mặc dù Lam Tuyết đã bảo đảm, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn cảm thấy không ổn thỏa.
“Trời ơi, tớ dù thế nào cũng là một cảnh sát, đừng có coi tớ như con cừu nhỏ có được không hả?” Thấy Đường Tinh Khanh vẫn còn do dự, Lam Tuyết cau mày, nói: “Việc này cứ quyết định như vậy đi, nếu như cậu vẫn không nghe, vậy tớ sẽ tuyệt thực, cho đến khi cậu đồng ý thì mới thôi!”
Nói xong, Lam Tuyết để quả táo trở lại, vẻ mặt nghiêm túc.
“Được rồi được rồi, tớ đi về trước suy nghĩ xem gần đây có chỗ nào vui chơi không đã.”
“Còn suy nghĩ cái gì nữa, bên ngoài hoa anh đào đã nở rồi, ra ngoài đi dạo là tốt nhất, cậu đừng có làm qua loa đối phó tớ, phải khẩn trương hành động, biết chưa hả!”
“Ừm, biết rồi, trở về tớ sẽ lập ra một phương án khả thi, sau đó cho cậu xem qua, thế nào?”
“Cậu cứ ba hoa đi.”
Hai người phụ nữ nhìn nhau cười, nhưng mỗi người đều có tâm sự riêng.
...
Mặc dù Lam Tuyết có mục đích của mình, nhưng cô ta nói cũng đúng, Đường Tinh Khanh quả thật phải tranh thủ một chút thời gian đưa Đường Ngũ Tuấn ra ngoài giải khuây.
Nếu như đã có ý tưởng, Đường Tinh Khanh cũng không có định để lỡ thời gian, ra khỏi chỗ Lam Tuyết, cô liền đi thẳng đến chỗ Đường Ngũ Tuấn.
“Ngũ Tuấn, gần đây có bận không con?”
Đường Ngũ Tuấn đang sắp xếp mô hình, nhìn thấy Đường Tinh Khanh, nụ cười có chút bất đắc dĩ.
“Mẹ, lời này nên là con hỏi mẹ mới đúng, có vẻ như mẹ còn bận rộn hơn con đó.”
Cười xấu hổ, Đường Tinh Khanh hỏi: “Hai ngày này mẹ có thời gian, muốn hỏi xem con có muốn ra ngoài chơi không.”
“Thật ạ, mẹ ơi không phải mẹ đang nói đùa đấy chứ?”
“Chuyện này có gì hay mà nói đùa, đương nhiên là thật rồi.”
“Ô hô, tuyệt vời quá!”
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện
CHƯƠNG 470: GIẢI KHUÂY
Đẩy cửa đi vào trong phòng của Lam Tuyết, Đường Tinh Khanh phát hiện ra cô đã ngồi dậy, đang nghiêng đầu nhìn cảnh vật phía bên ngoài cửa sổ.
“Tỉnh ngủ rồi à?”
“Ừm.”
“Uống chén canh này đi.”
“Lại uống canh sao?” Lam Tuyết hơi sợ sệt, nói: “Tớ hàng ngày không phải ăn thì là ngủ, sắp biến thành heo nái rồi đây này. Đợi đến khi trở lại tổng bộ, tớ nghĩ chắc chắn bọn họ sẽ không nhận ra tớ đâu.”
“Cậu bị thương nặng, phải an dưỡng cho thật tốt chứ. Mập một chút cũng không sao, Hắc Tử không chê cậu là được rồi.”
Nhắc tới Hắc Tử, Đường Tinh Khanh bất giác nhìn về phía người đang đứng ở sau.
Thấy Đường Tinh Khanh nhìn mình chằm chằm, Đường Ngũ Tuấn lộ ra một nụ cười tự nhiên.
Lam Tuyết thì vẫn mang dáng vẻ như không có việc gì, nở một nụ cười chào hỏi Đường Ngũ Tuấn.
“Cháu chính là Ngũ Tuấn đúng không, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ?”
“Thật ra thì cháu đã từng nhìn thấy cô rồi, nhưng mà lúc ấy cô bị thương nặng, ngất xỉu.”
“Vậy sao, đúng là đáng tiếc, cô không thể nhớ được lần đầu tiên gặp mặt cháu.”
Đường Ngũ Tuấn cảm thấy lời này có chút không được tự nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ không bận tâm, cười nói: “Thật ra thì, cháu vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cô Lam Tuyết. Khi mẹ ở công ty MG, đã được cô chăm sóc rất nhiều.”
“Khách sáo rồi, mẹ cháu là một người phụ nữ rất tốt, đáng để người khác thật lòng đối đãi.”
Thấy hai người này bắt đầu bàn tán về mình, Đường Tinh Khanh ngắt lời bọn họ, nói: “Này, hai người đừng nói lời khách sáo nữa, tớ nghe kì quặc lắm.”
“Khen cậu mà, cậu khó chịu cái gì chứ?”
“Đúng vậy, mẹ ơi mẹ có một người bạn ưu tú như cô Lam Tuyết, thì có thể nâng cao chỉ số thông minh của mẹ đó.”
Mặc dù bị trêu tức, nhưng nhìn thấy quan hệ hòa hợp của Ngũ Tuấn và Lam Tuyết, Đường Tinh Khanh liền nở một nụ cười ấm áp.
“Hai người có thể hòa hợp như vậy, tớ rất vui mừng.”
“Tại sao lại không thể hòa hợp chứ?”
“Bởi vì...”
Lời tiếp theo còn chưa nói xong, Đường Tinh Khanh liền ngừng lại, im lặng.
Còn có thể tại sao nữa, không phải do Đường Ngũ Tuấn đã giam giữ Hắc Tử hay sao?
Thấy ánh mắt Đường Tinh Khanh hơi lóe lên, Đường Ngũ Tuấn hiểu ra, nói: “Hai người yên tâm đi, bây giờ Hắc Tử rất tốt, bọn con chỉ thảo luận về kỹ thuật thôi, còn là bạn cùng chung chí hướng nữa mà.”
“Nếu đã là bạn, tại sao không thể để anh ấy liên lạc với bên ngoài?”
“Con bảo chú ấy rời đi, nhưng chính chú ấy không muốn đi. Hắc Tử nói, chú ấy muốn phá giải mật mã do con thiết lập, cả ngày quên ăn quên ngủ. Chú ấy còn không chịu gặp bất cứ người nào, nói phải có một môi trường yên tĩnh thì mới có thể chuyên tâm suy nghĩ vấn đề được.”
Vẻ mặt Đường Ngũ Tuấn rất chân thành, cho dù đó là lời bịa đặt thì cũng giống như thật.
Nghe vậy, Lam Tuyết chỉ cười, cũng không tính toán.
“Được rồi, đừng nói nữa, uống canh nào, uống canh nào.”
Rời khỏi chỗ Lam Tuyết, Đường Tinh Khanh túm lấy Đường Ngũ Tuấn, nói: “Ngũ Tuấn, con hãy nói thật với mẹ, rốt cuộc là chính Hắc Tử không muốn đi, hay là các con không để anh ta đi?”
“Bọn con không cho chú ấy đi.” Đường Ngũ Tuấn chính trực nói: “Nhưng đây là để bảo vệ cho chú ấy. Mẹ hãy nghĩ đi, nếu như Hắc Tử rơi vào tay Tịch Song, Tịch Song sẽ uy hiếp Lam Tuyết, khiến cho cô ấy phải ngoan ngoãn nghe lời. Hiện giờ Lam Tuyết là người bệnh, không thích hợp suy nghĩ nhiều, do đó những chuyện này, vẫn nên để chúng con cân nhắc.”
Nheo mắt nhìn Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh chất vấn: “Chỉ đơn giản như vậy sao?”
“Chính là đơn giản như vậy, chẳng lẽ còn có thể có nguyên nhân gì khác ư? Mẹ, bây giờ mẹ đã về rồi, bọn con không cần phải tính toán mọi cách để đối phó với Lam Tuyết và Hắc Tử nữa, việc này cũng không có lợi gì với bọn con, mẹ nói xem đúng chứ?”
“Nói cũng đúng.” Gần đây dây thần kinh của Đường Tinh Khanh luôn bị căng thẳng, đôi khi sẽ nghĩ ngợi lung tung, rất có thể, cô thật sự đã hiểu lầm Ngũ Tuấn rồi.
Xoa nhẹ thái dương, Đường Tinh Khanh nói: “Có lúc, mẹ suy nghĩ không chu đáo, may mà có con ở bên cạnh nhắc nhở chỉ điểm.”
Lời này khiến cho Đường Ngũ Tuấn có chút chột dạ, cậu cười nói: “Con là con trai của mẹ mà, đương nhiên phải giúp mẹ rồi.”
Cúi người hôn một cái lên trán của Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh nói: “Đúng là con trai ngoan của mẹ.”
Đường Ngũ Tuấn nở một nụ cười ngoan ngoãn, nhưng ở một góc mà Đường Tinh Khanh không nhìn thấy, nụ cười dần dần biến mất.
Ngày thứ hai, Đường Tinh Khanh lại đi thăm Lam Tuyết, hai người ngồi bên cửa sổ, Đường Tinh Khanh gọt táo cho cô ta ăn.
Tựa lưng lên thành ghế, trên người Lam Tuyết được quấn một chiếc chăn, vẻ mặt uể oải.
“Tinh Khanh, tớ có chuyện muốn trao đổi với cậu.”
“Cậu nói đi.”
“Cơ thể của tớ đã khá hơn nhiều rồi, cậu không cần ngày ngày ở bên tớ, cậu cũng phải chăm sóc cho Ngũ Tuấn đi. Đừng tưởng tớ không biết, đứa trẻ đó cứ đến chỗ tớ, trên thực tế là vì muốn ở bên cậu nhiều hơn. Nhìn đôi mắt nhỏ tội nghiệp của đứa trẻ đó, tớ cảm thấy rất thương xót, thật không hiểu người làm mẹ là cậu sao lại có thể nhẫn tâm mà mặc kệ như vậy.”
“Nào có khoa trương như cậu nói đâu, có điều tớ lơ là Ngũ Tuấn là sự thật. Chờ qua mấy bữa nữa không bận rộn như thế này, tớ sẽ đưa Ngũ Tuấn ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.”
“Bây giờ cậu cũng không bận mà, đi luôn đi cũng được.”
“Không được, không được, cậu ở đây vẫn cần tớ chăm sóc mà.”
Thò tay cầm một miếng táo lên, Lam Tuyết nói: “Tớ biết cậu đang lo lắng điều gì, trải qua chuyện trước đó, chắc chắn Đông Phùng Lưu sẽ không dám tính toán với tớ nữa đâu, cậu hãy yên tâm đi.”
“Nhưng mà...”
“Đừng có nhưng mà nữa, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm khiến cho Ngũ Tuấn ngày càng không vui sao? Yên tâm đi. Tớ thật sự đã phục hồi được kha khá rồi, tự mình đi tản bộ cũng không thành vấn đề.”
Mặc dù Lam Tuyết đã bảo đảm, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn cảm thấy không ổn thỏa.
“Trời ơi, tớ dù thế nào cũng là một cảnh sát, đừng có coi tớ như con cừu nhỏ có được không hả?” Thấy Đường Tinh Khanh vẫn còn do dự, Lam Tuyết cau mày, nói: “Việc này cứ quyết định như vậy đi, nếu như cậu vẫn không nghe, vậy tớ sẽ tuyệt thực, cho đến khi cậu đồng ý thì mới thôi!”
Nói xong, Lam Tuyết để quả táo trở lại, vẻ mặt nghiêm túc.
“Được rồi được rồi, tớ đi về trước suy nghĩ xem gần đây có chỗ nào vui chơi không đã.”
“Còn suy nghĩ cái gì nữa, bên ngoài hoa anh đào đã nở rồi, ra ngoài đi dạo là tốt nhất, cậu đừng có làm qua loa đối phó tớ, phải khẩn trương hành động, biết chưa hả!”
“Ừm, biết rồi, trở về tớ sẽ lập ra một phương án khả thi, sau đó cho cậu xem qua, thế nào?”
“Cậu cứ ba hoa đi.”
Hai người phụ nữ nhìn nhau cười, nhưng mỗi người đều có tâm sự riêng.
...
Mặc dù Lam Tuyết có mục đích của mình, nhưng cô ta nói cũng đúng, Đường Tinh Khanh quả thật phải tranh thủ một chút thời gian đưa Đường Ngũ Tuấn ra ngoài giải khuây.
Nếu như đã có ý tưởng, Đường Tinh Khanh cũng không có định để lỡ thời gian, ra khỏi chỗ Lam Tuyết, cô liền đi thẳng đến chỗ Đường Ngũ Tuấn.
“Ngũ Tuấn, gần đây có bận không con?”
Đường Ngũ Tuấn đang sắp xếp mô hình, nhìn thấy Đường Tinh Khanh, nụ cười có chút bất đắc dĩ.
“Mẹ, lời này nên là con hỏi mẹ mới đúng, có vẻ như mẹ còn bận rộn hơn con đó.”
Cười xấu hổ, Đường Tinh Khanh hỏi: “Hai ngày này mẹ có thời gian, muốn hỏi xem con có muốn ra ngoài chơi không.”
“Thật ạ, mẹ ơi không phải mẹ đang nói đùa đấy chứ?”
“Chuyện này có gì hay mà nói đùa, đương nhiên là thật rồi.”
“Ô hô, tuyệt vời quá!”
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện
Bình luận facebook