Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-472
CHƯƠNG 472: CÓ CHỖ DỰA NÊN KHÔNG SỢ HÃI
CHƯƠNG 472: CÓ CHỖ DỰA NÊN KHÔNG SỢ HÃI
Ánh mắt Đông Phùng Lưu trầm xuống, hỏi: “Cô như vậy có coi là có chỗ dựa nên không hề sợ hãi không nhỉ?”
“Xem như đi.” Lam Tuyết nhướn mày nhìn Đông Phùng Lưu, cười nói: “Có thể khiến Đông Phùng Lưu cũng phải bó tay trước tôi, đúng là chuyện đáng tự hào đấy.”
Đông Phùng Lưu khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn sang chỗ khác, nói: “Hôm nay tôi đến đây là để cảnh cáo cô, tốt nhất hãy thành thật chút, đừng quên, cô còn có một đồng bọn trong tay tôi đấy.”
Lam Tuyết hoàn toàn không để tâm tới lời nói của Đông Phùng Lưu mà cười khẩy nói: “Anh cũng thành thật chút đi, bởi vì vợ anh cũng đang nằm trong tay tôi đấy.”
“Nói cách khác, bây giờ cô vẫn còn có ý tưởng không nên có đó đúng không?”
“Cái gì gọi là nên có, cái gì gọi là không nên có?” Lam Tuyết nhìn thẳng vào Đông Phùng Lưu, nói: “Thân phận của tôi khiến tôi làm ra những chuyện nên làm, sẽ không thay đổi chỉ vì một câu nói của anh.”
“Biết ngay cô sẽ không bỏ cuộc một cách dễ dàng mà.”
“Tại sao tôi phải bỏ cuộc chứ? Đường đường Đông Phùng Lưu đã từng hứa hẹn với tôi, tôi còn chưa có được đâu, sao có thể bỏ cuộc được chứ?” Lam Tuyết giơ cằm lên, híp mắt lại, giọng điệu sâu xa: “Đông Phùng Lưu, so đấu giữa chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Đông Phùng Lưu nhìn thẳng vào mắt Lam Tuyết, ánh mắt lộ ra sát khí.
“Những kẻ cả gan khiêu khích Đông Phùng Lưu tôi đây đều đã không còn mạng sống trên cõi đời này nữa!”
“Thế à? Vậy thì tôi rất vinh hạnh khi được làm người đầu tiên.”
“Tốt lắm!” Giọng điệu Đông Phùng Lưu trở nên âm u, lộ ra sát khí, cảnh cáo: “Cô đừng vọng tưởng lợi dụng Tinh Khanh. Tôi nhất định sẽ không cho cô làm tổn thương cô ấy!”
“Cô ấy là bạn của tôi, cũng là bùa hộ mệnh của tôi, sao tôi nỡ làm tổn thương cô ấy được chứ? Anh nên quan tâm chính bản thân anh hơn là lo cho người khác đấy.”
Lam Tuyết không sợ lời cảnh cáo của Đông Phùng Lưu, mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt cũng chứa đầy gió tanh mưa máu.
Hôm nay Đông Phùng Lưu đến đây là để cảnh cáo Lam Tuyết, muốn cô yên phận thủ thường, đừng nảy sinh ý tưởng không nên có.
Nhưng sau khi tiếp xúc với Lam Tuyết, hắn mới phát hiện thì ra Lam Tuyết vẫn chưa từng bỏ cuộc. E rằng trong lòng cô ta đang lập ra kế hoạch còn lớn hơn nữa kia.
Bỏ mặc người phụ nữ này ở lại bên cạnh Đường Tinh Khanh, thật là quyết định không sáng suốt chút nào.
Thấy sát khí chợt lóe trong mắt Đông Phùng Lưu, Lam Tuyết lộ ra nụ cười đắc ý.
…
Cuộc đàm phán vỡ tan. Đông Phùng Lưu rời khỏi phòng Lam Tuyết, chuẩn bị ra tay diệt trừ Lam Tuyết mà không để lại dấu vết.
Với thủ đoạn của Đông Phùng Lưu thì việc khiến một người chết đi im hơi lặng tiếng là quá dễ dàng.
Nhưng nếu Lam Tuyết thật sự xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên là Đường Tinh Khanh nghi ngờ chính là Đông Phùng Lưu.
Vì không làm gay gắt mâu thuẫn giữa hai người, Đông Phùng Lưu nhất định phải lên kế hoạch kỹ lưỡng, vừa giết chết Lam Tuyết, đồng thời còn có thể khiến Đường Tinh Khanh không nghi ngờ bản thân mình.
Bên này, Đông Phùng Lưu đang lập kế hoạch. Còn bên kia, Lam Tuyết đã bắt đầu thực hiện kế hoạch.
…
Chơi đùa cả ngày, lúc trở về, sắc mặt Đường Tinh Khanh đỏ ửng, kích động đi vào phòng Lam Tuyết.
“Lam Tuyết, tớ đã về rồi. Hôm nay trời rất đẹp, cậu cũng nên đi dạo một chút. Tớ thấy thương tích của cậu cũng sắp lành lặn hết rồi, mấy ngày nữa tớ cũng dẫn cậu đi dạo nhé?”
Đường Tinh Khanh vừa nói vừa cắm hoa tươi vừa hái xuống vào bình hoa.
Vừa dứt lời, trong phòng yên tĩnh, không ai đáp lại Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh khó hiểu quay lại, nhìn Lam Tuyết nằm trên giường, hỏi: “Lam Tuyết, cậu đang ngủ hả?”
Lam Tuyết vẫn không đáp lại.
“Lam Tuyết thật là, ngủ mà cũng không biết đắp chăn, lỡ cảm lạnh thì sao?”
Đường Tinh Khanh thì thào, kéo chăn cho Lam Tuyết.
Nhưng đúng lúc Đường Tinh Khanh vươn tay đặt lên chăn thì đồng tử của cô bỗng giãn ra.
Chỉ thấy Lam Tuyết nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thân thể hơi co ro, chỗ ngực áo bị máu tươi nhuộm đỏ, trông như thể đã chết rồi vậy.
“Trời ơi!”
Đường Tinh Khanh hoảng sợ hết sức, xoay người chạy ra khỏi phòng gọi bác sĩ.
Sau khi cấp cứu khẩn cấp, Lam Tuyết cũng không nguy hiểm tới tính mạng. Chẳng qua miệng vết thương lại bị nứt ra, khó có thể lành lặn lại như xưa.
Đường Tinh Khanh nhìn Lam Tuyết hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, nhíu mày hỏi: “Đang yên đang lành, sao tự dưng miệng vết thương lại nứt ra?”
“Có lẽ là bị va chạm nên khiến vết thương nứt ra.”
Va chạm?
Tuy rằng Lam Tuyết còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng đã có thể tự lo liệu cho mình, ở trong phòng cả ngày, sao có thể va chạm tới vết thương được? Trừ phi…
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Đường Tinh Khanh bỗng ngừng thở.
Đường Tinh Khanh cắn môi, bỗng xoay người chạy ra khỏi phòng.
Lúc đó, Đông Phùng Lưu đang bàn luận chi tiết kế hoạch với cấp dưới. Đang nói tới điểm mấu chốt, bỗng dưng nghe thấy tiếng cửa mở.
Hắn ngước mắt nhìn qua, thấy Đường Tinh Khanh đang thở hổn hển đứng đó, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào mình.
Tuy rằng hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt Đường Tinh Khanh, hắn cũng biết chắc chắn là có tình huống gì đó.
“Các anh đi ra trước đi.”
Cấp dưới thu dọn giấy tờ rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu.
“Hôm nay chơi vui không?”
“Vui?” Đường Tinh Khanh bật cười, nói: “Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, sao em còn vui vẻ được nữa?”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Đông Phùng Lưu, em chỉ hỏi một câu thôi.” Đường Tinh Khanh không đáp lại câu hỏi của Đông Phùng Lưu, mà lên tiếng hỏi: “Có phải hôm nay anh đã đi tìm Lam Tuyết không?”
Quả nhiên là có liên quan tới cô ta.
Ánh mắt Đông Phùng Lưu lóe lên, gật đầu đáp: “Đúng.”
“Ha, quả nhiên là anh!”
Sự thất vọng trong mắt Đường Tinh Khanh khiến trái tim Đông Phùng Lưu đau nhói, khiến hắn không tự chủ được siết chặt nắm tay.
“Trước khi kết tội anh, em có thể nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Đã tới nước này rồi mà anh còn muốn giả ngu nữa à?!” Đường Tinh Khanh tức giận gào lên: “Em biết anh chán ghét Lam Tuyết, nhưng anh không thể nể mặt em mà tha cho cô ấy được hay sao? Cô ấy suýt nữa chết trong tay anh một lần rồi, chẳng lẽ anh nhất định phải giết cô ấy thì mới hết giận được sao?”
Đông Phùng Lưu cố nén giận, hỏi: “Lam Tuyết, rốt cuộc thì cô ta bị sao?”
“Vết thương của cô ấy bị nứt ra, suýt nữa mất máu nhiều quá mà chết! Biết tin cô ấy không chết, anh thất vọng lắm đúng không?”
“Cho nên, em đang nghi ngờ anh giở trò ư?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Đông Phùng Lưu nhếch mép, nụ cười lại trông rất thảm thiết.
Thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng Đường Tinh Khanh hơi đau đớn.
Nhưng nghĩ tới lúc Lam Tuyết hấp hối, Đường Tinh Khanh lại trở nên kiên cường.
“Đông Phùng Lưu, rốt cuộc phải làm sao thì anh mới chịu tha cho Lam Tuyết đây?”
“Sự tín nhiệm giữa chúng ta yếu ớt tới mức đó, chỉ cần một người ngoài là có thể phá hủy được sao?”
Đối mặt với câu chất vấn của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh rũ mí mắt xuống.
“Em cũng rất muốn tin anh, nhưng những việc anh làm lại không đủ để khiến em tin tưởng.”
Nụ cười trên môi Đông Phùng Lưu càng lớn, lắc đầu nói: “Đến hôm nay ah mới biết, thì ra trong lòng em, anh là một kẻ hèn hạ tới mức đó.”
“Em không muốn nghe anh nói gì, em chỉ muốn nhìn anh đã làm những gì.”
Đông Phùng Lưu đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ thoải mái, nhưng ánh mắt lại tràn đầy đau thương, nói: “Cũng đúng. Đông Phùng Lưu anh đây vốn không phải là kẻ tốt lành gì. Em nghĩ về anh như vậy cũng là chuyện bình thường.”
CHƯƠNG 472: CÓ CHỖ DỰA NÊN KHÔNG SỢ HÃI
Ánh mắt Đông Phùng Lưu trầm xuống, hỏi: “Cô như vậy có coi là có chỗ dựa nên không hề sợ hãi không nhỉ?”
“Xem như đi.” Lam Tuyết nhướn mày nhìn Đông Phùng Lưu, cười nói: “Có thể khiến Đông Phùng Lưu cũng phải bó tay trước tôi, đúng là chuyện đáng tự hào đấy.”
Đông Phùng Lưu khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn sang chỗ khác, nói: “Hôm nay tôi đến đây là để cảnh cáo cô, tốt nhất hãy thành thật chút, đừng quên, cô còn có một đồng bọn trong tay tôi đấy.”
Lam Tuyết hoàn toàn không để tâm tới lời nói của Đông Phùng Lưu mà cười khẩy nói: “Anh cũng thành thật chút đi, bởi vì vợ anh cũng đang nằm trong tay tôi đấy.”
“Nói cách khác, bây giờ cô vẫn còn có ý tưởng không nên có đó đúng không?”
“Cái gì gọi là nên có, cái gì gọi là không nên có?” Lam Tuyết nhìn thẳng vào Đông Phùng Lưu, nói: “Thân phận của tôi khiến tôi làm ra những chuyện nên làm, sẽ không thay đổi chỉ vì một câu nói của anh.”
“Biết ngay cô sẽ không bỏ cuộc một cách dễ dàng mà.”
“Tại sao tôi phải bỏ cuộc chứ? Đường đường Đông Phùng Lưu đã từng hứa hẹn với tôi, tôi còn chưa có được đâu, sao có thể bỏ cuộc được chứ?” Lam Tuyết giơ cằm lên, híp mắt lại, giọng điệu sâu xa: “Đông Phùng Lưu, so đấu giữa chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Đông Phùng Lưu nhìn thẳng vào mắt Lam Tuyết, ánh mắt lộ ra sát khí.
“Những kẻ cả gan khiêu khích Đông Phùng Lưu tôi đây đều đã không còn mạng sống trên cõi đời này nữa!”
“Thế à? Vậy thì tôi rất vinh hạnh khi được làm người đầu tiên.”
“Tốt lắm!” Giọng điệu Đông Phùng Lưu trở nên âm u, lộ ra sát khí, cảnh cáo: “Cô đừng vọng tưởng lợi dụng Tinh Khanh. Tôi nhất định sẽ không cho cô làm tổn thương cô ấy!”
“Cô ấy là bạn của tôi, cũng là bùa hộ mệnh của tôi, sao tôi nỡ làm tổn thương cô ấy được chứ? Anh nên quan tâm chính bản thân anh hơn là lo cho người khác đấy.”
Lam Tuyết không sợ lời cảnh cáo của Đông Phùng Lưu, mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt cũng chứa đầy gió tanh mưa máu.
Hôm nay Đông Phùng Lưu đến đây là để cảnh cáo Lam Tuyết, muốn cô yên phận thủ thường, đừng nảy sinh ý tưởng không nên có.
Nhưng sau khi tiếp xúc với Lam Tuyết, hắn mới phát hiện thì ra Lam Tuyết vẫn chưa từng bỏ cuộc. E rằng trong lòng cô ta đang lập ra kế hoạch còn lớn hơn nữa kia.
Bỏ mặc người phụ nữ này ở lại bên cạnh Đường Tinh Khanh, thật là quyết định không sáng suốt chút nào.
Thấy sát khí chợt lóe trong mắt Đông Phùng Lưu, Lam Tuyết lộ ra nụ cười đắc ý.
…
Cuộc đàm phán vỡ tan. Đông Phùng Lưu rời khỏi phòng Lam Tuyết, chuẩn bị ra tay diệt trừ Lam Tuyết mà không để lại dấu vết.
Với thủ đoạn của Đông Phùng Lưu thì việc khiến một người chết đi im hơi lặng tiếng là quá dễ dàng.
Nhưng nếu Lam Tuyết thật sự xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên là Đường Tinh Khanh nghi ngờ chính là Đông Phùng Lưu.
Vì không làm gay gắt mâu thuẫn giữa hai người, Đông Phùng Lưu nhất định phải lên kế hoạch kỹ lưỡng, vừa giết chết Lam Tuyết, đồng thời còn có thể khiến Đường Tinh Khanh không nghi ngờ bản thân mình.
Bên này, Đông Phùng Lưu đang lập kế hoạch. Còn bên kia, Lam Tuyết đã bắt đầu thực hiện kế hoạch.
…
Chơi đùa cả ngày, lúc trở về, sắc mặt Đường Tinh Khanh đỏ ửng, kích động đi vào phòng Lam Tuyết.
“Lam Tuyết, tớ đã về rồi. Hôm nay trời rất đẹp, cậu cũng nên đi dạo một chút. Tớ thấy thương tích của cậu cũng sắp lành lặn hết rồi, mấy ngày nữa tớ cũng dẫn cậu đi dạo nhé?”
Đường Tinh Khanh vừa nói vừa cắm hoa tươi vừa hái xuống vào bình hoa.
Vừa dứt lời, trong phòng yên tĩnh, không ai đáp lại Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh khó hiểu quay lại, nhìn Lam Tuyết nằm trên giường, hỏi: “Lam Tuyết, cậu đang ngủ hả?”
Lam Tuyết vẫn không đáp lại.
“Lam Tuyết thật là, ngủ mà cũng không biết đắp chăn, lỡ cảm lạnh thì sao?”
Đường Tinh Khanh thì thào, kéo chăn cho Lam Tuyết.
Nhưng đúng lúc Đường Tinh Khanh vươn tay đặt lên chăn thì đồng tử của cô bỗng giãn ra.
Chỉ thấy Lam Tuyết nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thân thể hơi co ro, chỗ ngực áo bị máu tươi nhuộm đỏ, trông như thể đã chết rồi vậy.
“Trời ơi!”
Đường Tinh Khanh hoảng sợ hết sức, xoay người chạy ra khỏi phòng gọi bác sĩ.
Sau khi cấp cứu khẩn cấp, Lam Tuyết cũng không nguy hiểm tới tính mạng. Chẳng qua miệng vết thương lại bị nứt ra, khó có thể lành lặn lại như xưa.
Đường Tinh Khanh nhìn Lam Tuyết hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, nhíu mày hỏi: “Đang yên đang lành, sao tự dưng miệng vết thương lại nứt ra?”
“Có lẽ là bị va chạm nên khiến vết thương nứt ra.”
Va chạm?
Tuy rằng Lam Tuyết còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng đã có thể tự lo liệu cho mình, ở trong phòng cả ngày, sao có thể va chạm tới vết thương được? Trừ phi…
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Đường Tinh Khanh bỗng ngừng thở.
Đường Tinh Khanh cắn môi, bỗng xoay người chạy ra khỏi phòng.
Lúc đó, Đông Phùng Lưu đang bàn luận chi tiết kế hoạch với cấp dưới. Đang nói tới điểm mấu chốt, bỗng dưng nghe thấy tiếng cửa mở.
Hắn ngước mắt nhìn qua, thấy Đường Tinh Khanh đang thở hổn hển đứng đó, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào mình.
Tuy rằng hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt Đường Tinh Khanh, hắn cũng biết chắc chắn là có tình huống gì đó.
“Các anh đi ra trước đi.”
Cấp dưới thu dọn giấy tờ rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu.
“Hôm nay chơi vui không?”
“Vui?” Đường Tinh Khanh bật cười, nói: “Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, sao em còn vui vẻ được nữa?”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Đông Phùng Lưu, em chỉ hỏi một câu thôi.” Đường Tinh Khanh không đáp lại câu hỏi của Đông Phùng Lưu, mà lên tiếng hỏi: “Có phải hôm nay anh đã đi tìm Lam Tuyết không?”
Quả nhiên là có liên quan tới cô ta.
Ánh mắt Đông Phùng Lưu lóe lên, gật đầu đáp: “Đúng.”
“Ha, quả nhiên là anh!”
Sự thất vọng trong mắt Đường Tinh Khanh khiến trái tim Đông Phùng Lưu đau nhói, khiến hắn không tự chủ được siết chặt nắm tay.
“Trước khi kết tội anh, em có thể nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Đã tới nước này rồi mà anh còn muốn giả ngu nữa à?!” Đường Tinh Khanh tức giận gào lên: “Em biết anh chán ghét Lam Tuyết, nhưng anh không thể nể mặt em mà tha cho cô ấy được hay sao? Cô ấy suýt nữa chết trong tay anh một lần rồi, chẳng lẽ anh nhất định phải giết cô ấy thì mới hết giận được sao?”
Đông Phùng Lưu cố nén giận, hỏi: “Lam Tuyết, rốt cuộc thì cô ta bị sao?”
“Vết thương của cô ấy bị nứt ra, suýt nữa mất máu nhiều quá mà chết! Biết tin cô ấy không chết, anh thất vọng lắm đúng không?”
“Cho nên, em đang nghi ngờ anh giở trò ư?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Đông Phùng Lưu nhếch mép, nụ cười lại trông rất thảm thiết.
Thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng Đường Tinh Khanh hơi đau đớn.
Nhưng nghĩ tới lúc Lam Tuyết hấp hối, Đường Tinh Khanh lại trở nên kiên cường.
“Đông Phùng Lưu, rốt cuộc phải làm sao thì anh mới chịu tha cho Lam Tuyết đây?”
“Sự tín nhiệm giữa chúng ta yếu ớt tới mức đó, chỉ cần một người ngoài là có thể phá hủy được sao?”
Đối mặt với câu chất vấn của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh rũ mí mắt xuống.
“Em cũng rất muốn tin anh, nhưng những việc anh làm lại không đủ để khiến em tin tưởng.”
Nụ cười trên môi Đông Phùng Lưu càng lớn, lắc đầu nói: “Đến hôm nay ah mới biết, thì ra trong lòng em, anh là một kẻ hèn hạ tới mức đó.”
“Em không muốn nghe anh nói gì, em chỉ muốn nhìn anh đã làm những gì.”
Đông Phùng Lưu đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ thoải mái, nhưng ánh mắt lại tràn đầy đau thương, nói: “Cũng đúng. Đông Phùng Lưu anh đây vốn không phải là kẻ tốt lành gì. Em nghĩ về anh như vậy cũng là chuyện bình thường.”
Bình luận facebook