Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1027
Chương 1027
Ngãm lại mà khổ sở trong lòng, Tê phu nhân là người cuối cùng mà Tề Cảnh Vân nghĩ đến suốt cuộc đời, nàng tình nguyện làm hết sức mình.
Tê phu nhân cố nén chua xót, tiếp tục nói: “Tê gia tan rã, mỗi người đều lo kiếm sống. Ta và phụ thân Cảnh Vân cùng tổ mẫu hắn trở thành gánh nặng, vậy nên đã chia tách với đám nhỏ trong nhà. Khoảng thời gian đó hoàn toàn là dựa vào việc bán đồ đạc và Quốc Công phủ cứu trợ sinh hoạt”
Bạc cầm được trong tay, vừa lúc giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt, ngược lại lại thoải mái được một thời gian.
“Đáng tiếc, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Khi các huynh đệ thúc bá của Cảnh Vân biết được chúng ta sống giàu có, tất cả đều tới cửa đòi hỏi, gần như là lục soát trong nhà không còn chừa thứ gì. Tổ mẫu của Cảnh Vân cũng vì thế mà tức giận, buông bỏ thế gian. Cha của Cảnh Vân cũng bị đột quy liệt nửa người, trong nhà cũng trở nên chật vật”
Tất cả mọi thứ đến quá bất ngờ nhưng cũng rất hợp lý.
Ban đầu là do một đám người như quỷ hút máu ở phủ bá tước kia ép Tê Cảnh Vân đi đến đường cùng, không còn cách nào khác hắn đành phải ra tay tiêu diệt những kẻ này. Vậy cho nên hiện tại bọn họ quay lại trả thù bằng cướp đoạt tài vật của cha mẹ Cảnh Vân thật ra cũng là hợp tình hợp lý.
Tề phu nhân kể lại chuyện, nước mắt không ngăn được tuôn rơi: “Lúc trước khi phủ bá tước còn vinh quang, từng người bọn họ chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, không lo chú tâm làm ăn. Cả đám người đều giống như một lũ ăn bám, dựa vào Cảnh Vân để sống, mượn danh nghĩa của hắn làm điều vớ vẩn rồi còn tiêu tốn của hắn không biết bao nhiêu bạc?
Khi ấy ta vẫn luôn không cảm thấy điều này có vấn đề gì, nhưng đến hôm nay thì ta thật sự hối hận rồi. Ta không biết điều này lại gây ra nhiều khó khăn cho Cảnh Vân đến vậy. Nếu không phải do bọn họ tham lam vô độ thì Cảnh Vân bây giờ làm sao lại đến mức này…”
Lãnh Băng Cơ sau khi nghe Tê phu nhân kể lại mọi chuyện, nàng cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc trước đã không làm như thế, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, không còn cách nào để có thể đổi lại được mạng sống của Tê Cảnh Vân nữa.
Nàng đưa tay vào trong tay áo lấy ra một tấm ngân phiếu, nhét vào tay của Tê phu nhân.
“Phu nhân cầm tạm chút tiền này để chuẩn bị chút đồ tết, nhớ cất giữ cẩn thận đừng để bị mấy người kia biết mà cướp mất”
Tê phu nhân cúi đầu nhìn ngân phiếu trong tay mình, bà hoảng sợ vội vàng khoát khoát tay từ chối không nhận. Tê phu nhân đem ngân phiếu nhét vào trong tay Lãnh Băng Cơ.
“Ta biết vương phi nương nương là người nhân từ, tâm ý của ngài ta xin nhận, còn ngân phiếu này ta không thể nhận, trong nhà hiện tại tuy có chút khó khăn nhưng vẫn còn đủ bạc để chỉ tiêu. Hơn ta vẫn luôn lo lắng mấy kẻ phá gia chỉ tử kia có ngày sẽ khiến cả nhà phải ra đường ăn xin, cho nên vẫn luôn chăm chỉ làm việc không dám dừng lại, ta sẽ tiếp tục cố gắng làm”
Lãnh Băng Cơ nghe vậy nhưng vẫn muốn giúp đỡ gia đình họ một chút, nàng lại đưa tiên thêm lần nữa nhưng Tê phu nhân vẫn kiên quyết không chịu nhận.
“Đúng rồi, mấy ngày trước có người len lén đem bạc đặt ở trước cửa nhà ta, chẳng lẽ là vương phi nương nương ngài sai người đưa đến?”
Lãnh Băng Cơ khó hiểu, hỏi: “Bạc gì cơ?” “
“Chính là một cái túi vải đen chứa ba trăm lượng bạc, không biết là người nào từ bên ngoài ném qua khe cửa. Ta vẫn luôn tự hỏi người đó là ai, bây giờ mấy người thân thích, bằng hữu đều muốn tránh xa nhà ta, rốt cuộc là ai lại đi tặng bạc cho chúng ta? Nhưng hôm nay ta nghĩ lại, không phải là do vương phi nương nương ngài đưa cho chúng ta đấy chứ? “
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Không phải”
Tê phu nhân nghỉ hoặc nhíu mày: “Vậy là vị quý nhân nào đây? Nhiều bạc như vậy cũng không phải là số tiền có thể tiện tay đem tặng”
“Những năm qua Cảnh Vân kết bạn với rất nhiều người, bằng hữu tốt có ở khắp thiên hạ, có lẽ là vị bằng hữu nào đó của hắn đưa tới. Nếu người ta đã đưa tới vậy phu nhân cứ dùng đi, còn nếu không may xảy ra chuyện gì thì lập tức đến vương phủ tìm ta”
Tê phu nhân thấy nàng quan tâm giúp đỡ như vậy, bà lại rơi nước mắt: “Lúc trước, Cảnh Vân thường xuyên nhắc tới ngài và Vương gia luôn giúp đỡ hắn. Bây giờ người đi trà lạnh, lòng người đều thay đổi nhưng vương phi nương nương vẫn như xưa, không bỏ rơi chúng ta, phụ nhân thật sự cảm tạ ngài rất nhiều”
Ngãm lại mà khổ sở trong lòng, Tê phu nhân là người cuối cùng mà Tề Cảnh Vân nghĩ đến suốt cuộc đời, nàng tình nguyện làm hết sức mình.
Tê phu nhân cố nén chua xót, tiếp tục nói: “Tê gia tan rã, mỗi người đều lo kiếm sống. Ta và phụ thân Cảnh Vân cùng tổ mẫu hắn trở thành gánh nặng, vậy nên đã chia tách với đám nhỏ trong nhà. Khoảng thời gian đó hoàn toàn là dựa vào việc bán đồ đạc và Quốc Công phủ cứu trợ sinh hoạt”
Bạc cầm được trong tay, vừa lúc giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt, ngược lại lại thoải mái được một thời gian.
“Đáng tiếc, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Khi các huynh đệ thúc bá của Cảnh Vân biết được chúng ta sống giàu có, tất cả đều tới cửa đòi hỏi, gần như là lục soát trong nhà không còn chừa thứ gì. Tổ mẫu của Cảnh Vân cũng vì thế mà tức giận, buông bỏ thế gian. Cha của Cảnh Vân cũng bị đột quy liệt nửa người, trong nhà cũng trở nên chật vật”
Tất cả mọi thứ đến quá bất ngờ nhưng cũng rất hợp lý.
Ban đầu là do một đám người như quỷ hút máu ở phủ bá tước kia ép Tê Cảnh Vân đi đến đường cùng, không còn cách nào khác hắn đành phải ra tay tiêu diệt những kẻ này. Vậy cho nên hiện tại bọn họ quay lại trả thù bằng cướp đoạt tài vật của cha mẹ Cảnh Vân thật ra cũng là hợp tình hợp lý.
Tề phu nhân kể lại chuyện, nước mắt không ngăn được tuôn rơi: “Lúc trước khi phủ bá tước còn vinh quang, từng người bọn họ chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, không lo chú tâm làm ăn. Cả đám người đều giống như một lũ ăn bám, dựa vào Cảnh Vân để sống, mượn danh nghĩa của hắn làm điều vớ vẩn rồi còn tiêu tốn của hắn không biết bao nhiêu bạc?
Khi ấy ta vẫn luôn không cảm thấy điều này có vấn đề gì, nhưng đến hôm nay thì ta thật sự hối hận rồi. Ta không biết điều này lại gây ra nhiều khó khăn cho Cảnh Vân đến vậy. Nếu không phải do bọn họ tham lam vô độ thì Cảnh Vân bây giờ làm sao lại đến mức này…”
Lãnh Băng Cơ sau khi nghe Tê phu nhân kể lại mọi chuyện, nàng cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc trước đã không làm như thế, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, không còn cách nào để có thể đổi lại được mạng sống của Tê Cảnh Vân nữa.
Nàng đưa tay vào trong tay áo lấy ra một tấm ngân phiếu, nhét vào tay của Tê phu nhân.
“Phu nhân cầm tạm chút tiền này để chuẩn bị chút đồ tết, nhớ cất giữ cẩn thận đừng để bị mấy người kia biết mà cướp mất”
Tê phu nhân cúi đầu nhìn ngân phiếu trong tay mình, bà hoảng sợ vội vàng khoát khoát tay từ chối không nhận. Tê phu nhân đem ngân phiếu nhét vào trong tay Lãnh Băng Cơ.
“Ta biết vương phi nương nương là người nhân từ, tâm ý của ngài ta xin nhận, còn ngân phiếu này ta không thể nhận, trong nhà hiện tại tuy có chút khó khăn nhưng vẫn còn đủ bạc để chỉ tiêu. Hơn ta vẫn luôn lo lắng mấy kẻ phá gia chỉ tử kia có ngày sẽ khiến cả nhà phải ra đường ăn xin, cho nên vẫn luôn chăm chỉ làm việc không dám dừng lại, ta sẽ tiếp tục cố gắng làm”
Lãnh Băng Cơ nghe vậy nhưng vẫn muốn giúp đỡ gia đình họ một chút, nàng lại đưa tiên thêm lần nữa nhưng Tê phu nhân vẫn kiên quyết không chịu nhận.
“Đúng rồi, mấy ngày trước có người len lén đem bạc đặt ở trước cửa nhà ta, chẳng lẽ là vương phi nương nương ngài sai người đưa đến?”
Lãnh Băng Cơ khó hiểu, hỏi: “Bạc gì cơ?” “
“Chính là một cái túi vải đen chứa ba trăm lượng bạc, không biết là người nào từ bên ngoài ném qua khe cửa. Ta vẫn luôn tự hỏi người đó là ai, bây giờ mấy người thân thích, bằng hữu đều muốn tránh xa nhà ta, rốt cuộc là ai lại đi tặng bạc cho chúng ta? Nhưng hôm nay ta nghĩ lại, không phải là do vương phi nương nương ngài đưa cho chúng ta đấy chứ? “
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Không phải”
Tê phu nhân nghỉ hoặc nhíu mày: “Vậy là vị quý nhân nào đây? Nhiều bạc như vậy cũng không phải là số tiền có thể tiện tay đem tặng”
“Những năm qua Cảnh Vân kết bạn với rất nhiều người, bằng hữu tốt có ở khắp thiên hạ, có lẽ là vị bằng hữu nào đó của hắn đưa tới. Nếu người ta đã đưa tới vậy phu nhân cứ dùng đi, còn nếu không may xảy ra chuyện gì thì lập tức đến vương phủ tìm ta”
Tê phu nhân thấy nàng quan tâm giúp đỡ như vậy, bà lại rơi nước mắt: “Lúc trước, Cảnh Vân thường xuyên nhắc tới ngài và Vương gia luôn giúp đỡ hắn. Bây giờ người đi trà lạnh, lòng người đều thay đổi nhưng vương phi nương nương vẫn như xưa, không bỏ rơi chúng ta, phụ nhân thật sự cảm tạ ngài rất nhiều”
Bình luận facebook