Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 923
Chương 923
Khi Thẩm Phong Vân chúc rượu, hắn cố tình đến gần Lãnh Băng Cơ: “Biểu tấu, hôm nay chỉ có tẩu mới có thể cứu được Phong Van.”
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn Thẩm Phong Vân, xác định được hắn ta đang cầu cứu mình. “Nếu là liên quan đến việc náo động phòng tối nay thì không phải bàn nữa. Đó là một thủ tục bắt buộc phải có”
Thẩm Phong Vân cau mày: “Vậy cầu xin tẩu hãy nói với biểu ca, hạ thủ lưu tình có được không? Tẩu không thể khoanh tay đứng nhìn được, nếu không ta sẽ bị đám huynh đệ này giày vò chết mất.”
“Ngươi lại cầu xin một người chỉ sợ thiên hạ không loạn như ta, có khả năng sao? Ta không làm cho mọi việc loạn thêm đã tốt lắm rồi, ngươi còn muốn ta giúp ngươi?”
“Lần trước ở hôn lễ của tấu và biểu ca Phong Vân đã giúp đỡ tẩu đẩy”
Lãnh Băng Cơ nhìn khuôn mặt đáng thương của hắn, mím môi nói: “Ta cũng không dám chọc giận mọi người, đừng cầu xin ta, muốn cầu thì cầu xin ông ngoại đi. Ông cụ rất nóng lòng muốn được bế cháu”
Thẩm Phong Vân chớp mắt, phản ứng lại ngay lập tức, sao hắn ta lại có thể quên mất ông nội chứ? Sức răn đe của ông nội chỉ được sử dụng trên chiến trường, thật là lãng phí.
Hôm nay, phòng tân hôn chẳng khác nào chiến trường, chỉ có ông cụ mới có thể trị được đám huynh đệ rắc rối này, chỉ một câu ra lệnh của ông cụ thì ai còn dám làm loạn?
Lão quốc công thật sự được mọi người kính trọng, hôn sự hôm nay cũng được coi là đã gỡ bỏ được một gánh nặng trong lòng ông.
Hầu hết những người có mặt ở đây hôm nay đều là những võ tướng hào sảng, năng lực uống rượu không phải đùa làm không khí trên bàn tiệc vô cùng náo nhiệt.
Ngay cả người bình thường rất quy củ như Hiên vượng, hôm nay cũng có nhã hứng uống rượu cao chưa từng thấy, mọi người nâng chén giao lưu, đùa giỡn ồn ào.
Mọi người dần trở nên không kiêng kị lớn nhỏ gì hết, âm thanh càng lúc càng lớn như muốn nhấc cả nóc nhà lên.
Bởi vi trời lạnh nên các ghế của khách quý đều được đặt trong phòng khách. Các ghế cho khách nữ được đặt cạnh nhau, ở giữa có bình phong hoặc giàn hoa.
Khách quỷ chủ yếu là những người có xuất thân hoàng gia tôn quý hoặc là các phu nhân của những phủ lớn. Na Trát Nhất Nặc dù không được mời vậy mà lại đi theo Như Ý.
Thân phận của nàng ta có chút xấu hổ, vì không quen ai ở Trường An nên chọn ngồi trong một góc khuất, phía sau là một cái bình phong ngăn cách với khu vực ngồi của khách nam.
Sở Nhược Hồ ngồi bên cạnh nàng ta.
Bên chỗ nam giới ngày càng trở nên sôi động sau đó bắt đầu uống rượu. Lãnh Băng Cơ nghe thấy, giống như là đang rót rượu cho Thẩm Phong Vân.
Ba ngày hôn lễ không phân lớn nhỏ, những người này thật sự có thể làm ầm ĩ.
Lãnh Băng Cơ vừa nghe xong đã cảm thấy tấm bình phong ngăn cách giữa khách mời nam và khách mời nữ không biết đã bị ai đó đụng vào.
Mà Na Trát Nhất Nặc thì đang ngồi ngay sau tấm bình phong, nàng ta đang ngồi quay lưng lại đó, không hề cảnh giác khi nàng ta giật mình quay đầu lại thì tẩm bình phong đã bị đổ xuống.
Nàng ta đưa tay ra đỡ lấy, nhưng đã chậm một bước. Hoa văn trên bình phong xẹt qua khuôn mặt nàng ta rồi rơi xuống đất.
Sở Nhược Hề ngồi bên cạnh cũng bị rơi trúng vai phải.
Âm thanh không nhỏ khiển cho khách quý cả nam và nữ đều tỏ vẻ kinh ngạc đi tới.
Na Trát Nhất Nặc che mặt, máu rỉ ra từ ngón tay. Nữ tử bên cạnh hét lên: “Ahhh, mặt của công chúa!”
Nhan sắc đã bị hủy hoại, thật tốt, thật kì diệu, thật tuyệt vời.
Trên chỗ ngồi của khách nam, Hiên vương mặt đỏ bừng vì uống rượu, quay mặt lại vội vàng ra lệnh: “Mau tìm đại phu!”
Khi Thẩm Phong Vân chúc rượu, hắn cố tình đến gần Lãnh Băng Cơ: “Biểu tấu, hôm nay chỉ có tẩu mới có thể cứu được Phong Van.”
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn Thẩm Phong Vân, xác định được hắn ta đang cầu cứu mình. “Nếu là liên quan đến việc náo động phòng tối nay thì không phải bàn nữa. Đó là một thủ tục bắt buộc phải có”
Thẩm Phong Vân cau mày: “Vậy cầu xin tẩu hãy nói với biểu ca, hạ thủ lưu tình có được không? Tẩu không thể khoanh tay đứng nhìn được, nếu không ta sẽ bị đám huynh đệ này giày vò chết mất.”
“Ngươi lại cầu xin một người chỉ sợ thiên hạ không loạn như ta, có khả năng sao? Ta không làm cho mọi việc loạn thêm đã tốt lắm rồi, ngươi còn muốn ta giúp ngươi?”
“Lần trước ở hôn lễ của tấu và biểu ca Phong Vân đã giúp đỡ tẩu đẩy”
Lãnh Băng Cơ nhìn khuôn mặt đáng thương của hắn, mím môi nói: “Ta cũng không dám chọc giận mọi người, đừng cầu xin ta, muốn cầu thì cầu xin ông ngoại đi. Ông cụ rất nóng lòng muốn được bế cháu”
Thẩm Phong Vân chớp mắt, phản ứng lại ngay lập tức, sao hắn ta lại có thể quên mất ông nội chứ? Sức răn đe của ông nội chỉ được sử dụng trên chiến trường, thật là lãng phí.
Hôm nay, phòng tân hôn chẳng khác nào chiến trường, chỉ có ông cụ mới có thể trị được đám huynh đệ rắc rối này, chỉ một câu ra lệnh của ông cụ thì ai còn dám làm loạn?
Lão quốc công thật sự được mọi người kính trọng, hôn sự hôm nay cũng được coi là đã gỡ bỏ được một gánh nặng trong lòng ông.
Hầu hết những người có mặt ở đây hôm nay đều là những võ tướng hào sảng, năng lực uống rượu không phải đùa làm không khí trên bàn tiệc vô cùng náo nhiệt.
Ngay cả người bình thường rất quy củ như Hiên vượng, hôm nay cũng có nhã hứng uống rượu cao chưa từng thấy, mọi người nâng chén giao lưu, đùa giỡn ồn ào.
Mọi người dần trở nên không kiêng kị lớn nhỏ gì hết, âm thanh càng lúc càng lớn như muốn nhấc cả nóc nhà lên.
Bởi vi trời lạnh nên các ghế của khách quý đều được đặt trong phòng khách. Các ghế cho khách nữ được đặt cạnh nhau, ở giữa có bình phong hoặc giàn hoa.
Khách quỷ chủ yếu là những người có xuất thân hoàng gia tôn quý hoặc là các phu nhân của những phủ lớn. Na Trát Nhất Nặc dù không được mời vậy mà lại đi theo Như Ý.
Thân phận của nàng ta có chút xấu hổ, vì không quen ai ở Trường An nên chọn ngồi trong một góc khuất, phía sau là một cái bình phong ngăn cách với khu vực ngồi của khách nam.
Sở Nhược Hồ ngồi bên cạnh nàng ta.
Bên chỗ nam giới ngày càng trở nên sôi động sau đó bắt đầu uống rượu. Lãnh Băng Cơ nghe thấy, giống như là đang rót rượu cho Thẩm Phong Vân.
Ba ngày hôn lễ không phân lớn nhỏ, những người này thật sự có thể làm ầm ĩ.
Lãnh Băng Cơ vừa nghe xong đã cảm thấy tấm bình phong ngăn cách giữa khách mời nam và khách mời nữ không biết đã bị ai đó đụng vào.
Mà Na Trát Nhất Nặc thì đang ngồi ngay sau tấm bình phong, nàng ta đang ngồi quay lưng lại đó, không hề cảnh giác khi nàng ta giật mình quay đầu lại thì tẩm bình phong đã bị đổ xuống.
Nàng ta đưa tay ra đỡ lấy, nhưng đã chậm một bước. Hoa văn trên bình phong xẹt qua khuôn mặt nàng ta rồi rơi xuống đất.
Sở Nhược Hề ngồi bên cạnh cũng bị rơi trúng vai phải.
Âm thanh không nhỏ khiển cho khách quý cả nam và nữ đều tỏ vẻ kinh ngạc đi tới.
Na Trát Nhất Nặc che mặt, máu rỉ ra từ ngón tay. Nữ tử bên cạnh hét lên: “Ahhh, mặt của công chúa!”
Nhan sắc đã bị hủy hoại, thật tốt, thật kì diệu, thật tuyệt vời.
Trên chỗ ngồi của khách nam, Hiên vương mặt đỏ bừng vì uống rượu, quay mặt lại vội vàng ra lệnh: “Mau tìm đại phu!”
Bình luận facebook