Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 966
Chương 966
Khó trách hôm nay hắn ta lại trúng kế, thì ra là do Cừu Trí Tín đã cấu kết dư nghiệt còn sót lại trong nội bộ.
Nam tử đeo mặt nạ quỷ dị vừa rồi nói chuyện với Cừu Trí Tín, lạnh lùng cười: “Không cần cùng hắn ta nói nhảm nhiều như vậy. Chủ tử đã nói, người này chính là tai họa vậy nên chúng ta phải không tiếc bất cứ giá nào, khiến hắn có cách đến mà không có đường lùi, chết tại đây luô.
Sau đó vẫy tay với những tên cướp còn lại, nói: “Chủ tử có lệnh, ai có thể giết được Cừu thiếu chủ, thưởng hai ngàn lượng bạc”
Dưới sự hấp dẫn kinh người của phần thưởng khiến tất cả mấy tên cướp như được tiếp thêm dũng khí. Cả bọn lập tức chen chúc lao về phía Cừu thiếu chủ, một đám vung đao quang kiếm ảnh đem Cừu tỉ thiếu bao vây lại.
Từ khi hành tung Cừu thiếu chủ bị bại lộ rồi bị bao vây ở chỗ này, gương mặt hắn ta chưa từng có vẻ biến sắc hay sợ, càng không thèm để một đám ô hợp này ở trong mắt.
Sự thật chứng minh thân thủ của hắn ta vô cùng cao siêu, kiếm trong tay quét qua nơi nào ở chỗ đó liền xuất hiện máu văng tung tóe. Chiêu thức của hắn ta thay đổi rất nhanh khiến cho người khác không thể nhìn rõ, chỉ nhìn thấy một đạo quang ảnh vung lên rồi điên cuồng cướp đi tính mạng của bọn CƯỚP.
Bọn cướp lao lên càng ngày càng nhiều, vây kín xung quanh khiến Cừu thiếu chủ không thể tìm được lối thoát ra khỏi vòng vây. Bọn chúng đang thi triển chiến thuật bánh xe, hẳn là có ý đồ muốn khiến hắn ta mệt mỏi sau đó nhanh chóng bị kiệt sức, cứ như vậy chúng có thể dễ dàng bắt giữ người.
Cừu thiếu chủ biết nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không có lợi cho bản thân, hắn ta không thể tham chiến mà liều mạng chém giết được, phải nhanh chóng tìm được đường thoát thân. Nhưng trong lúc nhất thời hắn ta vẫn chưa tìm được cách để an toàn thoát thân.
Phượng Lôi Ngọc biết được Cừu thiếu chủ bỏ lại nàng để một mình đi theo dõi, trong lòng lo lắng sốt ruột, nàng thấy không yên tâm khi để hắn ta một mình đi làm chuyện nguy hiểm như vậy liền lập tức dựa theo manh mối trước đó Tàng Kiếm Các truyền tới, lên ngựa đuổi theo tới bên ngoài thành Lạc Dương, tìm kiếm khắp nơi.
Hàng trăm người vây quanh đánh nhau đương nhiên sẽ tạo ra động tĩnh không nhỏ.
Phượng Lôi Ngọc vừa nghe thấy tiếng vũ khí va chạm và tiếng hô chém giết hỗn loạn liền biết Cừu thiếu chủ đang gặp nguy hiểm, nàng lập tức cưỡi ngựa liều lĩnh xông tới. Sau đó không chút nghĩ ngợi nhảy xuống, lao vào vòng vây cùng hắn kề vai chiến đấu.
Cừu thiếu chủ thấy Phượng Lôi Ngọc tới thì hai hàng lông mày lập tức nhíu lại, hừ lạnh một tiếng: “Đúng là gánh nặng!”
Thật ra thì thân thủ của Phượng Lôi Ngọc cũng không tốt lắm, lại còn là một nữ hài tử luôn nũng nịu, lại sợ vất vả, sợ đau, bình thường cũng lười tập luyện võ công, cho nên, Cừu thiếu chủ rất coi thường thân thủ của Phượng Lôi Ngọc.
Thấy nàng ấy đến lúc nào không đến lại đến đúng lúc này, Cừu thiếu chủ chỉ cảm thấy mình phải gánh vác thêm gánh nặng, chỉ sợ lần này hắn ta khó có thể thoát thân mà trên người không có vết trầy xước nào. Quả nhiên rất nhanh Phượng Lôi Ngọc bị đuối sức, Cừu thiếu chủ chỉ có thể vừa chiến đấu vừa bảo vệ nàng, giúp nàng tránh né khỏi mấy nhát đao kiếm vô tình không có mắt ở xung quanh.
Phượng Lôi Ngọc thấy bản thân không giúp được gì lại còn trở thành gánh nặng, vô cùng áy náy, giọng nói có chút ủy khuất: “Ta chỉ là…chỉ là rất lo lắng cho người, thật xin lỗi vì đã khiến người gánh thêm gánh nặng là ta”
Cừu thiếu chủ không chút để ý, chỉ hung dữ quát: “Mau lên ngựa rồi lăn khỏi chỗ này cho ta!”
Phượng Lôi Ngọc lại nhất quyết không chịu đi: “Không được ta không thể bỏ lại người, chủ tử người đi trước”
“Ta đi ngươi nghĩ ngươi còn có đường sống sao?”
Nam tử đeo mặt nạ, nhìn hai người như thế liền nở nụ cười khinh bỉ. Cừu thiếu chủ nghe thấy thanh âm này, liền không khống chế được mình, chỉ muốn một kiếm đâm chết tên nam nhân kia.
“Hai người các ngươi ai cũng đừng nghĩ tìm được đường sống chạy thoát khỏi đây!”
Nam tử đeo mặt nạ quỷ dị kia đột nhiên lấy ra một vật kỳ quái, ống sắt của hắn đột nhiên chuyển động, đầu nhọn của thứ kì lạ kia nhắm vào Cừu thiếu chủ. Đám cướp vốn đang vây quanh tấn công hai người thấy vậy thì đồng loạt tránh xa, tránh như tránh tà.
Khó trách hôm nay hắn ta lại trúng kế, thì ra là do Cừu Trí Tín đã cấu kết dư nghiệt còn sót lại trong nội bộ.
Nam tử đeo mặt nạ quỷ dị vừa rồi nói chuyện với Cừu Trí Tín, lạnh lùng cười: “Không cần cùng hắn ta nói nhảm nhiều như vậy. Chủ tử đã nói, người này chính là tai họa vậy nên chúng ta phải không tiếc bất cứ giá nào, khiến hắn có cách đến mà không có đường lùi, chết tại đây luô.
Sau đó vẫy tay với những tên cướp còn lại, nói: “Chủ tử có lệnh, ai có thể giết được Cừu thiếu chủ, thưởng hai ngàn lượng bạc”
Dưới sự hấp dẫn kinh người của phần thưởng khiến tất cả mấy tên cướp như được tiếp thêm dũng khí. Cả bọn lập tức chen chúc lao về phía Cừu thiếu chủ, một đám vung đao quang kiếm ảnh đem Cừu tỉ thiếu bao vây lại.
Từ khi hành tung Cừu thiếu chủ bị bại lộ rồi bị bao vây ở chỗ này, gương mặt hắn ta chưa từng có vẻ biến sắc hay sợ, càng không thèm để một đám ô hợp này ở trong mắt.
Sự thật chứng minh thân thủ của hắn ta vô cùng cao siêu, kiếm trong tay quét qua nơi nào ở chỗ đó liền xuất hiện máu văng tung tóe. Chiêu thức của hắn ta thay đổi rất nhanh khiến cho người khác không thể nhìn rõ, chỉ nhìn thấy một đạo quang ảnh vung lên rồi điên cuồng cướp đi tính mạng của bọn CƯỚP.
Bọn cướp lao lên càng ngày càng nhiều, vây kín xung quanh khiến Cừu thiếu chủ không thể tìm được lối thoát ra khỏi vòng vây. Bọn chúng đang thi triển chiến thuật bánh xe, hẳn là có ý đồ muốn khiến hắn ta mệt mỏi sau đó nhanh chóng bị kiệt sức, cứ như vậy chúng có thể dễ dàng bắt giữ người.
Cừu thiếu chủ biết nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không có lợi cho bản thân, hắn ta không thể tham chiến mà liều mạng chém giết được, phải nhanh chóng tìm được đường thoát thân. Nhưng trong lúc nhất thời hắn ta vẫn chưa tìm được cách để an toàn thoát thân.
Phượng Lôi Ngọc biết được Cừu thiếu chủ bỏ lại nàng để một mình đi theo dõi, trong lòng lo lắng sốt ruột, nàng thấy không yên tâm khi để hắn ta một mình đi làm chuyện nguy hiểm như vậy liền lập tức dựa theo manh mối trước đó Tàng Kiếm Các truyền tới, lên ngựa đuổi theo tới bên ngoài thành Lạc Dương, tìm kiếm khắp nơi.
Hàng trăm người vây quanh đánh nhau đương nhiên sẽ tạo ra động tĩnh không nhỏ.
Phượng Lôi Ngọc vừa nghe thấy tiếng vũ khí va chạm và tiếng hô chém giết hỗn loạn liền biết Cừu thiếu chủ đang gặp nguy hiểm, nàng lập tức cưỡi ngựa liều lĩnh xông tới. Sau đó không chút nghĩ ngợi nhảy xuống, lao vào vòng vây cùng hắn kề vai chiến đấu.
Cừu thiếu chủ thấy Phượng Lôi Ngọc tới thì hai hàng lông mày lập tức nhíu lại, hừ lạnh một tiếng: “Đúng là gánh nặng!”
Thật ra thì thân thủ của Phượng Lôi Ngọc cũng không tốt lắm, lại còn là một nữ hài tử luôn nũng nịu, lại sợ vất vả, sợ đau, bình thường cũng lười tập luyện võ công, cho nên, Cừu thiếu chủ rất coi thường thân thủ của Phượng Lôi Ngọc.
Thấy nàng ấy đến lúc nào không đến lại đến đúng lúc này, Cừu thiếu chủ chỉ cảm thấy mình phải gánh vác thêm gánh nặng, chỉ sợ lần này hắn ta khó có thể thoát thân mà trên người không có vết trầy xước nào. Quả nhiên rất nhanh Phượng Lôi Ngọc bị đuối sức, Cừu thiếu chủ chỉ có thể vừa chiến đấu vừa bảo vệ nàng, giúp nàng tránh né khỏi mấy nhát đao kiếm vô tình không có mắt ở xung quanh.
Phượng Lôi Ngọc thấy bản thân không giúp được gì lại còn trở thành gánh nặng, vô cùng áy náy, giọng nói có chút ủy khuất: “Ta chỉ là…chỉ là rất lo lắng cho người, thật xin lỗi vì đã khiến người gánh thêm gánh nặng là ta”
Cừu thiếu chủ không chút để ý, chỉ hung dữ quát: “Mau lên ngựa rồi lăn khỏi chỗ này cho ta!”
Phượng Lôi Ngọc lại nhất quyết không chịu đi: “Không được ta không thể bỏ lại người, chủ tử người đi trước”
“Ta đi ngươi nghĩ ngươi còn có đường sống sao?”
Nam tử đeo mặt nạ, nhìn hai người như thế liền nở nụ cười khinh bỉ. Cừu thiếu chủ nghe thấy thanh âm này, liền không khống chế được mình, chỉ muốn một kiếm đâm chết tên nam nhân kia.
“Hai người các ngươi ai cũng đừng nghĩ tìm được đường sống chạy thoát khỏi đây!”
Nam tử đeo mặt nạ quỷ dị kia đột nhiên lấy ra một vật kỳ quái, ống sắt của hắn đột nhiên chuyển động, đầu nhọn của thứ kì lạ kia nhắm vào Cừu thiếu chủ. Đám cướp vốn đang vây quanh tấn công hai người thấy vậy thì đồng loạt tránh xa, tránh như tránh tà.
Bình luận facebook