Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 987
Chương 987
Đáng tiếc hắn đang bị thương, mà qua mấy ngày tra tấn rồi nhưng vẫn đánh giá cao bản thân mình, chính xác là ném đi nhưng hoàn toàn vô lực.
Phó nguyên soái cũng là người tập võ nên có thể nghe và phân biệt các âm thanh, nhẹ nhàng tránh thoát ám khí của hắn, nhếch mép cười, cầm súng nhắm thẳng vào Cừu thiếu chủ.
Cừu thiếu chủ đối với cái tên Phó nguyên soái này thì giận tới nghiến răng nghiến lợi, sống vinh hoa phú quý đã lâu nhưng là lần đầu hắn bị lừa, còn bị người ta nhốt vào trong lồng sắt giống như một con chó. Nếu như cái chuyện nhục nhã này truyền ra ngoài thì hắn sẽ không còn mặt mũi gặp ai nữa mất.
Nếu không giết tên này hắn làm sao có thể rửa hận nổi?
Đối mặt với họng súng đen ngòm, Cừu thiếu chủ muốn bay người lên trước đá một cước, cho ông ta sáng mắt ra. Đáng tiếc là lực bất tòng tâm nên chỉ có thể hướng về phía đám Lãnh Băng Cơ cầu cứu.
“Băng Cơ, ông ta muốn giết ta”
Hắn không xấu hổ mà nũng nịu với Lãnh Băng Cơ, thực ra hắn đã vứt mặt mũi từ thời điểm năm năm trước khi nàng làm giải phẫu cho hắn rồi.
Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong đối diện với đám người vây quanh tấn công, mắt nhìn đi sáu phương tám hướng, nghe âm thanh hô hào của Cừu thiếu chủ nàng bỗng nhiên hiểu rõ, đối phương muốn lùi về sau để dùng vũ khí. Đuôi mắt nàng cụp xuống, đã biết là Phó nguyên soái muốn ra tay nhưng ông †a ở xa như thế, nàng muốn xuất thủ nào có dễ dàng như vậy?
Trong tình huống nguy cấp, cô nảy ra ý nghĩ, đưa đám trùng từ trong chiếc nhẫn không gian ra bên ngoài. Trước hết loại đổ ra nhiều nhất là ong vò vẽ hướng thẳng tới chỗ Phó nguyên soái và đâm thẳng vào mặt ông ta. Sau đó còn là những con trùng màu sắc sặc sỡ không sao gọi nổi tên phi tới và tựu lại, nhào về phía các binh sĩ.
Có thể so sánh như là đánh bại được voi không chắc là mãnh hổ hay sư tử, mà khả năng chỉ bằng những con vật nhỏ như voi, kiến.
Cũng giống như thế, Phó nguyên soái võ nghệ vô cùng cao cường, lấy một địch cả trăm binh lính, đối mặt với kiếm sắc đao bén có lẽ cũng không làm ông ta nao núng, nhưng khi đối diện với một bầy ong bò vẽ, ông ta lại luống cuống vụng về xuôi đuổi, chẳng còn nhớ tới việc phải nổ súng nữa.
Mộ Dung Phong nhanh trí, đã sớm nghe Lãnh Băng Cơ có thứ vũ khi lợi hại này, nhìn Phó nguyên soái ốc còn không mang nổi mình ốc nhắm mắt khua tay múa chân thì lập tức tích trữ sức lực, đem đám binh sĩ trước mặt như vũ khí để có thể diệt Phó nguyên soái.
Như thể một tấm chắn, để nếu ông ta có nổ súng thì sẽ bắn vào đó.
Nhất thời Phó Nguyên soái đối phó không xuể, gặp bóng đen tới chỗ mình là bắn, lại còn tưởng rằng Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ muốn lao tới cướp súng của mình nên cứ nhằm tới chỗ bóng đen ấy mà bắn.
Nhưng mà thanh súng ngắn này vừa mới vào tay ông ta, lần đầu tiếp xúc với vật thế này, coi nó như trân bảo, cũng chỉ mới thử cầm trong tay và thử uy lực của nó có hai lần. Chính vì thế nên khi tiếng súng đột ngột vang lên ông ta bị dọa tới run tay, bắn về phía khung cửa phía trên thì bị Lãnh Băng Cơ phát hiện.
Lần này ông ta lấy ra để đối phó với Mộ Dung Phong, bởi vì lần này bị đàn ông vỡ tổ quấy rồi nên đã quên bật chốt bảo hiểm đã bóp cò và không có phản ứng gì. Chưa kịp chờ ông ta phản ứng lại, người lính kia đã đổ sập xuống phía ông ta, trực tiếp đè dưới đất. Nhất thời ông ta đứng không vững lảo đảo lùi lại, súng ngắn cũng bị rơi khỏi tay, tuột xuống đất.
Lãnh Băng Cơ không còn chút khách khí nào, trường tiên trong tay giống như linh xà, quét chiếc súng lục dưới chân sau đó nắm chặt lấy, hướng họng súng đen ngòm về phía Phó nguyên soái.
“Không được động đậy, có tin bà nội đây một phát sẽ bắn chết mấy người không?”
Các binh sĩ đều sợ ném chuột vỡ bình, lui lại hai bước.
Phó nguyên soái không tin, súng lục này ông ta tìm hiểu cả nửa ngày trời mới hiểu rõ các cơ quan, nàng ta chỉ là một con nhóc ranh cho là giơ súng lên bắn đơn giản tới thế sao?
Chốt còn chưa mở ra, đố nàng ta bắn được?
Thân hình ông ta đứng vững, mỉa mai cười: “Bản quan không tin!”
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn cây súng trong tay, vì ở thời cổ đại công nghệ rèn đúc có hạn nên nó có hơi xấu, rất giống với phương pháp chế tạo sản xuất súng bắn một phát một có tên “Độc giác trâu”. Đại khái là từng cái linh kiện hay công năng thì nàng đều biết.
Đáng tiếc hắn đang bị thương, mà qua mấy ngày tra tấn rồi nhưng vẫn đánh giá cao bản thân mình, chính xác là ném đi nhưng hoàn toàn vô lực.
Phó nguyên soái cũng là người tập võ nên có thể nghe và phân biệt các âm thanh, nhẹ nhàng tránh thoát ám khí của hắn, nhếch mép cười, cầm súng nhắm thẳng vào Cừu thiếu chủ.
Cừu thiếu chủ đối với cái tên Phó nguyên soái này thì giận tới nghiến răng nghiến lợi, sống vinh hoa phú quý đã lâu nhưng là lần đầu hắn bị lừa, còn bị người ta nhốt vào trong lồng sắt giống như một con chó. Nếu như cái chuyện nhục nhã này truyền ra ngoài thì hắn sẽ không còn mặt mũi gặp ai nữa mất.
Nếu không giết tên này hắn làm sao có thể rửa hận nổi?
Đối mặt với họng súng đen ngòm, Cừu thiếu chủ muốn bay người lên trước đá một cước, cho ông ta sáng mắt ra. Đáng tiếc là lực bất tòng tâm nên chỉ có thể hướng về phía đám Lãnh Băng Cơ cầu cứu.
“Băng Cơ, ông ta muốn giết ta”
Hắn không xấu hổ mà nũng nịu với Lãnh Băng Cơ, thực ra hắn đã vứt mặt mũi từ thời điểm năm năm trước khi nàng làm giải phẫu cho hắn rồi.
Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong đối diện với đám người vây quanh tấn công, mắt nhìn đi sáu phương tám hướng, nghe âm thanh hô hào của Cừu thiếu chủ nàng bỗng nhiên hiểu rõ, đối phương muốn lùi về sau để dùng vũ khí. Đuôi mắt nàng cụp xuống, đã biết là Phó nguyên soái muốn ra tay nhưng ông †a ở xa như thế, nàng muốn xuất thủ nào có dễ dàng như vậy?
Trong tình huống nguy cấp, cô nảy ra ý nghĩ, đưa đám trùng từ trong chiếc nhẫn không gian ra bên ngoài. Trước hết loại đổ ra nhiều nhất là ong vò vẽ hướng thẳng tới chỗ Phó nguyên soái và đâm thẳng vào mặt ông ta. Sau đó còn là những con trùng màu sắc sặc sỡ không sao gọi nổi tên phi tới và tựu lại, nhào về phía các binh sĩ.
Có thể so sánh như là đánh bại được voi không chắc là mãnh hổ hay sư tử, mà khả năng chỉ bằng những con vật nhỏ như voi, kiến.
Cũng giống như thế, Phó nguyên soái võ nghệ vô cùng cao cường, lấy một địch cả trăm binh lính, đối mặt với kiếm sắc đao bén có lẽ cũng không làm ông ta nao núng, nhưng khi đối diện với một bầy ong bò vẽ, ông ta lại luống cuống vụng về xuôi đuổi, chẳng còn nhớ tới việc phải nổ súng nữa.
Mộ Dung Phong nhanh trí, đã sớm nghe Lãnh Băng Cơ có thứ vũ khi lợi hại này, nhìn Phó nguyên soái ốc còn không mang nổi mình ốc nhắm mắt khua tay múa chân thì lập tức tích trữ sức lực, đem đám binh sĩ trước mặt như vũ khí để có thể diệt Phó nguyên soái.
Như thể một tấm chắn, để nếu ông ta có nổ súng thì sẽ bắn vào đó.
Nhất thời Phó Nguyên soái đối phó không xuể, gặp bóng đen tới chỗ mình là bắn, lại còn tưởng rằng Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ muốn lao tới cướp súng của mình nên cứ nhằm tới chỗ bóng đen ấy mà bắn.
Nhưng mà thanh súng ngắn này vừa mới vào tay ông ta, lần đầu tiếp xúc với vật thế này, coi nó như trân bảo, cũng chỉ mới thử cầm trong tay và thử uy lực của nó có hai lần. Chính vì thế nên khi tiếng súng đột ngột vang lên ông ta bị dọa tới run tay, bắn về phía khung cửa phía trên thì bị Lãnh Băng Cơ phát hiện.
Lần này ông ta lấy ra để đối phó với Mộ Dung Phong, bởi vì lần này bị đàn ông vỡ tổ quấy rồi nên đã quên bật chốt bảo hiểm đã bóp cò và không có phản ứng gì. Chưa kịp chờ ông ta phản ứng lại, người lính kia đã đổ sập xuống phía ông ta, trực tiếp đè dưới đất. Nhất thời ông ta đứng không vững lảo đảo lùi lại, súng ngắn cũng bị rơi khỏi tay, tuột xuống đất.
Lãnh Băng Cơ không còn chút khách khí nào, trường tiên trong tay giống như linh xà, quét chiếc súng lục dưới chân sau đó nắm chặt lấy, hướng họng súng đen ngòm về phía Phó nguyên soái.
“Không được động đậy, có tin bà nội đây một phát sẽ bắn chết mấy người không?”
Các binh sĩ đều sợ ném chuột vỡ bình, lui lại hai bước.
Phó nguyên soái không tin, súng lục này ông ta tìm hiểu cả nửa ngày trời mới hiểu rõ các cơ quan, nàng ta chỉ là một con nhóc ranh cho là giơ súng lên bắn đơn giản tới thế sao?
Chốt còn chưa mở ra, đố nàng ta bắn được?
Thân hình ông ta đứng vững, mỉa mai cười: “Bản quan không tin!”
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn cây súng trong tay, vì ở thời cổ đại công nghệ rèn đúc có hạn nên nó có hơi xấu, rất giống với phương pháp chế tạo sản xuất súng bắn một phát một có tên “Độc giác trâu”. Đại khái là từng cái linh kiện hay công năng thì nàng đều biết.
Bình luận facebook