Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 723
Trong lòng Tả Mạc sát ý trào dâng như sóng cuộn nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế lại. Hiện tại không phải là thời cơ tốt để ra tay.
Thế nhưng lúc này lại có một bóng xám đột nhiên hiện lên trước mắt, Tả Mạc đột nhiên biến sắc!
A Quỷ!
Chỉ thấy là A Quỷ giống như hư không xuất hiện sau lưng Lục Hàn, hữu chưởng màu tím hiện ra lặng lẽ không một tiếng động ấn vào sau lưng Lục Hàn.
Lục Hàn vẫn không biết gì, gã vẫn tiếp tục chạy như điên về phía trước, trên lưng dính hình ảnh một bàn tay màu tím. Ánh sáng màu tím phập phồng yêu dị lướt qua trong màn đêm.
Thế nhưng chỉ mới chạy khoảng ba trượng, tử mang sau lưng của Lục Hàn giống hệt như vết thương bị hoại tử, nó không ngừng bào mòn thân thể của hắn. Vậy mà Lục Hàn vẫn không phát hiện được gì, lại không hề có tí cảm giác nào, cứ thế bỏ chạy một mạch. Từng mảnh tử mang như phiến lá bị gió xoáy bứt khỏi cành, nó tản ra không trung rồi tiêu tán, thân thể của Lục Hàn cũng biến mất theo nó.
Trong lòng những người nhìn thấy màn quỷ dị này giống như bị dội một dòng nước cực lạnh, tóc gáy dựng đứng lên.
Thần sắc thủ lĩnh đám hộ vệ Vật Hi Đường vốn đang hờ hững cũng phải biến sắc.
Đồng thời biến sắc còn có Tả Mạc, trong lòng hắn thầm kêu không xong rồi. Hắn không hiểu tại sao A Quỷ lại đột nhiên công kích Lục Hàn. Hiện tại toàn bộ hành động của A Quỷ đều dựa vào bản năng, chắc hẳn nàng đã cảm ứng được điều gì đó! Chẳng lẽ, năm xưa Lục Hàn là...
Tả Mạc lắc mạnh đầu, bây giờ không phải là thời điểm nghĩ lung tung. A Quỷ ra tay ngoài dự đoán của mọi người, vì vậy lá bài này không thể giấu diếm ai được nữa, nhất là hai người âm thầm truy tung phía sau.
Thân phận của họ sẽ nhanh chóng bị bại lộ mất thôi.
Tả Mạc hít sâu một hơi, xua tan nỗi khiếp sợ trong lòng, đầu óc của hắn tỉnh táo vô cùng. Thời gian còn lại cho bọn hắn không còn nhiều nữa, hắn cần phải nhanh chóng bố trí cho xong mọi chuyện trước khi những người này vẫn chưa có phản ứng gì.
Bây giờ chạy trốn cũng không kịp nữa, những người đến đều là cao thủ cao nhất trong thiên hạ. Muốn trốn thoát khỏi bàn tay bọn chúng gần như không có khả năng. Hơn nữa, không lâu sau Tố Ảnh Hồn Ti Thảo sẽ ở trong tầm tay, lúc này mà chạy trốn thì khác nào kiếm củi ba năm lại đốt cháy trong một giờ sao.
Tả Mạc trầm giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đi đến Phần Quỷ Cương!"
Lúc này hắn không ẩn dấu thực lực nữa mà vươn mình dốc toàn lực phi hành.
A Quỷ, Tằng Liên Nhi, Thanh Hoa Tuyết nghe vậy cũng không một tia do dự, lập tức phi hành với tốc độ nhanh nhất.
Trong mắt thủ lĩnh đám hộ vệ Vật Hi Đường hiện lên một tia kinh hãi, nhưng sắc mặt y lại nhanh chóng khôi phục vẻ hờ hững như bình thường. Y ra lệnh: "Các ngươi về trước đi."
"Đại nhân!" Vài tên hộ vệ không khỏi nôn nóng kêu lên.
"Những trận chiến đấu sau này không phải là chuyện của các ngươi." Nói xong y rời ma kỵ bay thẳng lên bầu trời, bay theo sau nhóm Tả Mạc.
Những hộ vệ khác đưa mắt nhìn nhau, có người nhanh miệng nói: "Chúng ta nhanh chóng trở về bẩm báo lão bản đi!"
Mọi người không do dự, vội vàng quay về.
*
**
Tả Mạc thấy thủ lĩnh nhóm hộ vệ Vật Hi Đường đuổi theo, trong lòng cảm thấy hơi bất ngờ, hắn nói: "Ngươi hà tất phải nhúng tay vào bãi nước đục này chứ!"
"Nhiệm vụ lão bản đã giao cho, tất nhiên ta phải hoàn thành." Thủ lĩnh hộ vệ trầm giọng đáp lại.
Trong mắt Tả Mạc hiện lên vẻ tán thưởng: "Không biết đại danh các hạ là gì?"
"Khoái An." Thủ lĩnh hộ vệ thản nhiên nói.
Tả Mạc gật đầu không nói gì thêm, đoàn người tập trung chạy một mạch.
Dùng tốc độ nhanh nhất để phi hành, lộ trình bảy trăm dặm chưa tới một canh giờ đã đến nơi.
"Nơi đây chính là Phần Quỷ Cương." Khoái An nói.
Không cần Khoái An nói, Tả Mạc cũng biết đã đến nơi cần đến rồi. Ở đây âm khí nặng nề, từ phía xa cũng có thể cảm giác được. Trong lòng Tả Mạc có chút kinh ngạc, âm khí dày đặc thế này không phải tự nhiên mà thành, hắn có thể cảm nhận được mùi tử khí nồng nặc xen lẫn trong đó.
Hắn không khỏi bật lên câu hỏi: "Nơi này có nguồn gốc như thế nào vậy?"
"Nghe nói nơi đây đã xảy ra trận đại chiến thảm khốc của hơn mười bộ lạc vào thời Viễn cổ, vô số cường giả đã chết tại đây, oan hồn không tiêu tán được nên hóa thành âm hồn bất tán. Tuy nhiên cũng chỉ là lời đồn mà thôi, không có chứng cứ xác thực." Khoái An nói nhẹ nhàng như không.
Tả Mạc nhìn phía dưới, thì thào tự nói: "Sợ rằng không phải là lời đồn."
Đột nhiên, mắt của Khoái An loé sáng.
Tả Mạc không nhìn Khoái An, ánh mắt của hắn quan sát Phần Quỷ Cương. Nơi này hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của hắn, có sơn có thủy, không khí có vương vất mùi lưu huỳnh chứng tỏ nơi này có địa hỏa. Hơn nữa nơi này còn bị âm khí ăn mòn trong một thời gian dài, đúng là xứng đáng với cái tên Âm Hà.
Chiếu theo điều kiện thì nơi đây cực kỳ thích hợp để bố trí "Vương Cấm Thương Khung", hơn nữa lại có thêm âm hà, đúng là niềm vui ngoài ý muốn, uy lực của cấm chế có thể tăng lên trong phạm vi lớn.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Tả Mạc mơ hồ có một tia bất an.
Tả Mạc lại lắc mạnh đầu vứt bỏ sự bất an ra đằng sau, cho dù chỗ này có cổ quái gì đi chăng nữa thì cũng không sánh được với việc cao thủ khắp nơi sắp kéo đến cửa rồi.
Ma Thần Điện, Côn Luân, Ma Soái các nơi, trưởng lão hội Yêu tộc...
Không cần phải đếm kỹ, chỉ riêng vài cái tên này cũng đủ dọa người ta khiếp sợ rồi.
Tả Mạc không chút sợ hãi, tuy rằng A Quỷ đột nhiên ra tay làm rối loạn tất cả bố trí nhưng hắn chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng. Hắn không thích phải cẩn thận từng li từng tí, không cần che che dấu dấu làm chuyện gì cũng phải đi nhẹ nói khẽ nữa. Hiện giờ coi như đã vứt bỏ tất cả gông xiềng và cố kỵ, cả người cảm thấy thật nhẹ nhõm không nói nên lời.
Nghĩ đến việc sắp giao chiến với những cao thủ đứng đầu nổi tiếng thiên hạ kia, ý chí chiến đấu hào hùng tràn đầy trong lòng hắn, làm cho toàn thân ngập tràn sức mạnh vô cùng vô tận.
Tự mình dùng sức chống lại quần hùng thiên hạ!
Chỉ mới nghĩ đến thôi đã khiến cho nhiệt huyết trong người sôi trào rồi!
*
**
"Thì ra từ lâu lão đã biết Tiêu Vân Hải chính là Tiếu Ma Qua ư." Khuôn mặt gã thiếu niên của Ma Thần điện nở nụ cười mê người, tư thế của hắn rất uể oải như thể đang muốn nằm xuống nghỉ ngơi vậy.
Ở trước mặt hắn, lão già nhếch miệng cười lộ ra hàm răng vàng thưa thớt: "Câu này ta không dám nhận đâu."
"Ta thật sự rất ngạc nhiên đấy, lão cùng với Tiếu Ma Qua có quan hệ gì thế? Thân thích ư?" Gã thiếu niên của Ma Thần điện cười mỉm hỏi.
Lão nhân lắc đầu: "Ngươi đã hiểu lầm rồi, ta với hắn không có quan hệ tốt đẹp gì cả."
"Thế là cừu nhân sao?" Thiếu niên Ma Thần điện lắc đầu: "Như vậy thì không giống lắm nha!"
"Hắc hắc, đừng đoán mò, dù sao ngươi cũng không đoán được đâu." Lão già tỏ vẻ phản đối, đáp lại.
"Kết Già Hương chắc chắn không phải là đồ vật bình thường, mặc dù không hi vọng sẽ hoàn lại nhưng dù sao thì lão cũng phải có gì đó để trao đổi đi chứ, nếu không ta thật sự quá mất mặt rồi." Thiếu niên Ma Thần điện buông tay nhún vai.
Lão nhân nhếch miệng cười nói: "Lão phu không làm trái với điều ước nha, ta chỉ nói với hắn là có thể luyện chế thần binh mà thôi. Tuy rằng "Thiên Sứ Cụ Trang" chưa phải là thần binh chân chính, nhưng mà chỉ cần để ta tiếp tục nghiên cứu thì các ngươi sẽ có thể luyện chế thần binh của riêng mình."
Thiếu niên của Ma Thần điện giận dữ nói: "Xem ra trận chiến ngày hôm nay không thể nào tránh được."
Lão già tận tình khuyên bảo khích lệ: "Cần gì chứ? Thực lực mọi người như thế nào thì trong lòng ai cũng biết rõ, chỉ mình ngươi chắc chắn đánh không lại ta, hai người cũng chắc chắn đánh không lại ta, nhưng nếu ba người thì ta muốn chạy cũng không thoát."
"Hình như là... a, xem ra ta chỉ có thể nhẫn nhục chờ thời, ở đây chờ bọn hắn đến mà thôi." Thiếu niên Ma Thần điện nghiêng đầu nói.
"Thế thì có đánh hay không đây." Lão già cười mị mị.
"Mặc dù lão muốn ta giúp lão kéo dài thời gian nhưng mà ta rất lười nha, phải làm thế nào đây? Ta không lấy được đâu, những con rùa nhỏ phía sau cũng đang nghĩ cách độc chiếm, ta thấy không thoải mái nha." Vẻ mặt thiếu niên Ma Thần điện giả vờ như vô cùng đau đớn.
"Đúng vậy, đúng vậy." Lão già liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Hơn nữa, ngươi nói ta đánh không lại ngươi, ta cũng không thích đâu đấy!" Thiếu niên Ma Thần điện ngửa mặt lên nhìn thẳng vào lão già.
Hắn phát động thần lực toàn thân, khuôn mặt anh tuấn bình thường biến mất mà chuyển thành vẻ nghiêm túc dị thường. Điều này làm cho khuôn mặt của hắn phảng phất có một vẻ yêu dị làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào mắt. Đất đá xung quanh bị lực lượng vô hình hấp dẫn từ từ bay lên không trung.
Rầm!
Thần áp mãnh liệt không ngừng xoay tròn xung quanh hắn. Nó càng quay càng mạnh, trong phạm vi mười dặm không khí bị khuấy động hết thảy!
Nó giống như một cơn gió xoáy cuốn tất cả lên không trung.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn mê người như trước nhưng thêm phần sắc nhọn dị thường.
"Không có biện pháp đâu, trên đời này luôn có rất nhiều chuyện làm cho người ta khó chịu." Lão già nhếch miệng cười nói.
Lão lắc đầu bước về phía trước một bước.
Cước bộ của lão không nặng nề nhưng chỉ trong nháy mắt mặt đất chỗ bàn chân lão đạp xuống kêu lên "Thùng thùng". Một âm thanh nặng nề như trống đánh, mặt đất trong phạm vi trăm dặm như bị gõ một cái thật mạnh mà rung rinh!
Những vết rạn nứt như mạng nhện lấy chân phải của lão làm trung tâm, uốn lượn khuếch tán xa đến bảy tám dặm.
Vết rạn to dần, mặt đất nứt ra sâu không thấy đáy giống hệt như thông với địa ngục vậy.
Luồng xoáy trên đỉnh đầu thiếu niên Ma Thần điện rung lên, đỉnh của luồng xoáy bỗng nhiên mất khống chế. Nó hóa thành vô số loạn lưu, ầm ầm bung ra xung quanh.
Một mắt của thiếu niên Ma Thần điện hơi nheo lại, trong khóe mắt bắn ra tia sáng sắc bén giống như đao.
Một nét cười thoáng qua, khóe miệng hắn lặng yên không một tiếng động tách ra: "Đến không ít người rồi!"
Lão già thở dài một hơi: "Xem ra chúng ta cũng phải xuất ra một ít bản lĩnh thật sự rồi, nếu không sẽ không ngăn chặn nổi mấy tên gia hỏa này đâu."
"Ta không thích lao lực." Thiếu niên của Ma Thần điện lầm bầm độc thoại, trong mắt sáng lên vầng hào quang nóng bỏng.
Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung làm toé ra tia lửa khắp nơi.
*
**
Ở nơi hai vị cao thủ thần lực đối chiến sinh ra chấn động mạnh mẽ, giống như mặt trời trong đêm tối. Nhóm của Tả Mạc ngoài trăm dặm vẫn có thể cảm nhận rõ ràng chứ đừng nói gần trong gang tấc như Bất Chu Thành.
Tất cả mọi người ở Bất Chu Thành đều bị bừng tỉnh.
Trong khoảng thời gian này, những hoạt động ngầm bắt đầu khởi động, những vụ va chạm không ngừng tăng vọt. Nhiều người dân địa phương thấy thời thế không ổn đã sớm rời khỏi Bất Chu Thành.
Hiện tại trong Bất Chu Thành, đại đa số đều là người từ bên ngoài đến, chỉ còn lại Thang gia ỷ vào bản lĩnh có thể tự bảo vệ đại tộc ở lại mà thôi. Nhưng cho dù là Thang gia đi nữa thì lúc này cũng ở trong tình trạng như lâm vào trận chiến, canh phòng nghiêm ngặt.
Tình hình có biến cố lớn như vậy làm sao bọn họ lại không có cảm giác được.
Từ bên ngoài thành truyền đến chấn động của vụ đánh nhau làm cho sắc mặt của Thang Thần trắng bệch, gã chính là một Soái giai thế nhưng trong lòng cũng cảm thấy run sợ. Ở bên cạnh gã có một nam tử độ tuổi trung niên, bên cạnh nam tử trung niên đó là Tần Minh, Chung Vấn Thiên và công tử Hi đang xuôi tay đứng nghiêm. Đêm nay bọn hắn vừa mới lặng lẽ đến gặp Địch Soái!
Sắc mặt Địch Soái trông khá nghiêm trọng: "Hai người kia đều là thần lực!"
Trên khuôn mặt của Tần Minh và Chung Vấn Thiên có nét hoảng sợ không thể che dấu. Chúng đều là cao thủ cấp Soái giai, cho dù có cầm thêm Địa ma binh đi nữa thì với uy lực thế kia cũng phải dốc toàn lực mới có thể đánh như vậy được.
Nhưng mà hai người kia lại giống như nhàn nhã dạo chơi vậy, chỉ cần giơ tay nhấc chân thì sức mạnh tiềm tàng đã có thể dời sông lấp biển!
"Gã thiếu niên kia là một trong tam đại Ma Thần của Ma Thần Điện, hắn tên là Vưu Tây Nhã Khắc. Lão già kia thì không rõ lai lịch thế nào." Tần Minh trầm giọng nói.
Ánh mắt Địch Soái đảo qua mấy người. Y thấy khuôn mặt của bọn họ tỏ vẻ kinh hãi, rõ ràng bị đối phương làm cho kinh sợ nên đột nhiên cười rộ: "Vấn Thiên, nếu ngươi liên thủ cùng lão Tần thì có lòng tin đánh một trận với Vưu Tây Nhã Khắc không?"
Hai mắt của Chung Vấn Thiên tỏa sáng, gã đáp lại luôn: "Có thể đánh một trận!"
Thần sắc hai người kia cũng đỡ căng thẳng đi rất nhiều.
"Đúng rồi!" Ngữ khí của Địch Soái âm vang hùng hậu: "Cộng thêm Lão Thang và ta, chúng ta có bốn gã Soái giai, trên tay chúng ta lại có bốn kiện Địa ma binh. Như thế đã tính bằng hai gã Ma Thần, so với Ma Thần Điện chỉ ít hơn một người mà thôi. Bây giờ cục diện trước mắt rất hỗn loạn, tại sao chúng ta không thử đánh cược một lần đi!"
Lòng tin của mọi người tăng lên nhiều hơn.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Thang Thần hỏi.
"Chờ thôi!" Khuôn mặt Địch Soái rất tự nhiên: "Lực lượng của chúng ta không phải mạnh nhất, cho nên thời điểm ra tay rất quan trọng. Chúng ta phải một kích tất trúng! Lão Thang điều tra một chút xem sao, Tiêu Vân Hải suốt đêm ra khỏi thành, sau đó lại phát sinh chuyện cao thủ thần lực sống mái với nhau, chắc chắn đã phát sinh chuyện gì rồi. Chúng ta phải tập trung vào Tiêu Vân Hải, hắn là mấu chốt vẫn đề."
Thang Thần gật đầu không do dự: "Được!"
Thế nhưng lúc này lại có một bóng xám đột nhiên hiện lên trước mắt, Tả Mạc đột nhiên biến sắc!
A Quỷ!
Chỉ thấy là A Quỷ giống như hư không xuất hiện sau lưng Lục Hàn, hữu chưởng màu tím hiện ra lặng lẽ không một tiếng động ấn vào sau lưng Lục Hàn.
Lục Hàn vẫn không biết gì, gã vẫn tiếp tục chạy như điên về phía trước, trên lưng dính hình ảnh một bàn tay màu tím. Ánh sáng màu tím phập phồng yêu dị lướt qua trong màn đêm.
Thế nhưng chỉ mới chạy khoảng ba trượng, tử mang sau lưng của Lục Hàn giống hệt như vết thương bị hoại tử, nó không ngừng bào mòn thân thể của hắn. Vậy mà Lục Hàn vẫn không phát hiện được gì, lại không hề có tí cảm giác nào, cứ thế bỏ chạy một mạch. Từng mảnh tử mang như phiến lá bị gió xoáy bứt khỏi cành, nó tản ra không trung rồi tiêu tán, thân thể của Lục Hàn cũng biến mất theo nó.
Trong lòng những người nhìn thấy màn quỷ dị này giống như bị dội một dòng nước cực lạnh, tóc gáy dựng đứng lên.
Thần sắc thủ lĩnh đám hộ vệ Vật Hi Đường vốn đang hờ hững cũng phải biến sắc.
Đồng thời biến sắc còn có Tả Mạc, trong lòng hắn thầm kêu không xong rồi. Hắn không hiểu tại sao A Quỷ lại đột nhiên công kích Lục Hàn. Hiện tại toàn bộ hành động của A Quỷ đều dựa vào bản năng, chắc hẳn nàng đã cảm ứng được điều gì đó! Chẳng lẽ, năm xưa Lục Hàn là...
Tả Mạc lắc mạnh đầu, bây giờ không phải là thời điểm nghĩ lung tung. A Quỷ ra tay ngoài dự đoán của mọi người, vì vậy lá bài này không thể giấu diếm ai được nữa, nhất là hai người âm thầm truy tung phía sau.
Thân phận của họ sẽ nhanh chóng bị bại lộ mất thôi.
Tả Mạc hít sâu một hơi, xua tan nỗi khiếp sợ trong lòng, đầu óc của hắn tỉnh táo vô cùng. Thời gian còn lại cho bọn hắn không còn nhiều nữa, hắn cần phải nhanh chóng bố trí cho xong mọi chuyện trước khi những người này vẫn chưa có phản ứng gì.
Bây giờ chạy trốn cũng không kịp nữa, những người đến đều là cao thủ cao nhất trong thiên hạ. Muốn trốn thoát khỏi bàn tay bọn chúng gần như không có khả năng. Hơn nữa, không lâu sau Tố Ảnh Hồn Ti Thảo sẽ ở trong tầm tay, lúc này mà chạy trốn thì khác nào kiếm củi ba năm lại đốt cháy trong một giờ sao.
Tả Mạc trầm giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đi đến Phần Quỷ Cương!"
Lúc này hắn không ẩn dấu thực lực nữa mà vươn mình dốc toàn lực phi hành.
A Quỷ, Tằng Liên Nhi, Thanh Hoa Tuyết nghe vậy cũng không một tia do dự, lập tức phi hành với tốc độ nhanh nhất.
Trong mắt thủ lĩnh đám hộ vệ Vật Hi Đường hiện lên một tia kinh hãi, nhưng sắc mặt y lại nhanh chóng khôi phục vẻ hờ hững như bình thường. Y ra lệnh: "Các ngươi về trước đi."
"Đại nhân!" Vài tên hộ vệ không khỏi nôn nóng kêu lên.
"Những trận chiến đấu sau này không phải là chuyện của các ngươi." Nói xong y rời ma kỵ bay thẳng lên bầu trời, bay theo sau nhóm Tả Mạc.
Những hộ vệ khác đưa mắt nhìn nhau, có người nhanh miệng nói: "Chúng ta nhanh chóng trở về bẩm báo lão bản đi!"
Mọi người không do dự, vội vàng quay về.
*
**
Tả Mạc thấy thủ lĩnh nhóm hộ vệ Vật Hi Đường đuổi theo, trong lòng cảm thấy hơi bất ngờ, hắn nói: "Ngươi hà tất phải nhúng tay vào bãi nước đục này chứ!"
"Nhiệm vụ lão bản đã giao cho, tất nhiên ta phải hoàn thành." Thủ lĩnh hộ vệ trầm giọng đáp lại.
Trong mắt Tả Mạc hiện lên vẻ tán thưởng: "Không biết đại danh các hạ là gì?"
"Khoái An." Thủ lĩnh hộ vệ thản nhiên nói.
Tả Mạc gật đầu không nói gì thêm, đoàn người tập trung chạy một mạch.
Dùng tốc độ nhanh nhất để phi hành, lộ trình bảy trăm dặm chưa tới một canh giờ đã đến nơi.
"Nơi đây chính là Phần Quỷ Cương." Khoái An nói.
Không cần Khoái An nói, Tả Mạc cũng biết đã đến nơi cần đến rồi. Ở đây âm khí nặng nề, từ phía xa cũng có thể cảm giác được. Trong lòng Tả Mạc có chút kinh ngạc, âm khí dày đặc thế này không phải tự nhiên mà thành, hắn có thể cảm nhận được mùi tử khí nồng nặc xen lẫn trong đó.
Hắn không khỏi bật lên câu hỏi: "Nơi này có nguồn gốc như thế nào vậy?"
"Nghe nói nơi đây đã xảy ra trận đại chiến thảm khốc của hơn mười bộ lạc vào thời Viễn cổ, vô số cường giả đã chết tại đây, oan hồn không tiêu tán được nên hóa thành âm hồn bất tán. Tuy nhiên cũng chỉ là lời đồn mà thôi, không có chứng cứ xác thực." Khoái An nói nhẹ nhàng như không.
Tả Mạc nhìn phía dưới, thì thào tự nói: "Sợ rằng không phải là lời đồn."
Đột nhiên, mắt của Khoái An loé sáng.
Tả Mạc không nhìn Khoái An, ánh mắt của hắn quan sát Phần Quỷ Cương. Nơi này hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của hắn, có sơn có thủy, không khí có vương vất mùi lưu huỳnh chứng tỏ nơi này có địa hỏa. Hơn nữa nơi này còn bị âm khí ăn mòn trong một thời gian dài, đúng là xứng đáng với cái tên Âm Hà.
Chiếu theo điều kiện thì nơi đây cực kỳ thích hợp để bố trí "Vương Cấm Thương Khung", hơn nữa lại có thêm âm hà, đúng là niềm vui ngoài ý muốn, uy lực của cấm chế có thể tăng lên trong phạm vi lớn.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Tả Mạc mơ hồ có một tia bất an.
Tả Mạc lại lắc mạnh đầu vứt bỏ sự bất an ra đằng sau, cho dù chỗ này có cổ quái gì đi chăng nữa thì cũng không sánh được với việc cao thủ khắp nơi sắp kéo đến cửa rồi.
Ma Thần Điện, Côn Luân, Ma Soái các nơi, trưởng lão hội Yêu tộc...
Không cần phải đếm kỹ, chỉ riêng vài cái tên này cũng đủ dọa người ta khiếp sợ rồi.
Tả Mạc không chút sợ hãi, tuy rằng A Quỷ đột nhiên ra tay làm rối loạn tất cả bố trí nhưng hắn chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng. Hắn không thích phải cẩn thận từng li từng tí, không cần che che dấu dấu làm chuyện gì cũng phải đi nhẹ nói khẽ nữa. Hiện giờ coi như đã vứt bỏ tất cả gông xiềng và cố kỵ, cả người cảm thấy thật nhẹ nhõm không nói nên lời.
Nghĩ đến việc sắp giao chiến với những cao thủ đứng đầu nổi tiếng thiên hạ kia, ý chí chiến đấu hào hùng tràn đầy trong lòng hắn, làm cho toàn thân ngập tràn sức mạnh vô cùng vô tận.
Tự mình dùng sức chống lại quần hùng thiên hạ!
Chỉ mới nghĩ đến thôi đã khiến cho nhiệt huyết trong người sôi trào rồi!
*
**
"Thì ra từ lâu lão đã biết Tiêu Vân Hải chính là Tiếu Ma Qua ư." Khuôn mặt gã thiếu niên của Ma Thần điện nở nụ cười mê người, tư thế của hắn rất uể oải như thể đang muốn nằm xuống nghỉ ngơi vậy.
Ở trước mặt hắn, lão già nhếch miệng cười lộ ra hàm răng vàng thưa thớt: "Câu này ta không dám nhận đâu."
"Ta thật sự rất ngạc nhiên đấy, lão cùng với Tiếu Ma Qua có quan hệ gì thế? Thân thích ư?" Gã thiếu niên của Ma Thần điện cười mỉm hỏi.
Lão nhân lắc đầu: "Ngươi đã hiểu lầm rồi, ta với hắn không có quan hệ tốt đẹp gì cả."
"Thế là cừu nhân sao?" Thiếu niên Ma Thần điện lắc đầu: "Như vậy thì không giống lắm nha!"
"Hắc hắc, đừng đoán mò, dù sao ngươi cũng không đoán được đâu." Lão già tỏ vẻ phản đối, đáp lại.
"Kết Già Hương chắc chắn không phải là đồ vật bình thường, mặc dù không hi vọng sẽ hoàn lại nhưng dù sao thì lão cũng phải có gì đó để trao đổi đi chứ, nếu không ta thật sự quá mất mặt rồi." Thiếu niên Ma Thần điện buông tay nhún vai.
Lão nhân nhếch miệng cười nói: "Lão phu không làm trái với điều ước nha, ta chỉ nói với hắn là có thể luyện chế thần binh mà thôi. Tuy rằng "Thiên Sứ Cụ Trang" chưa phải là thần binh chân chính, nhưng mà chỉ cần để ta tiếp tục nghiên cứu thì các ngươi sẽ có thể luyện chế thần binh của riêng mình."
Thiếu niên của Ma Thần điện giận dữ nói: "Xem ra trận chiến ngày hôm nay không thể nào tránh được."
Lão già tận tình khuyên bảo khích lệ: "Cần gì chứ? Thực lực mọi người như thế nào thì trong lòng ai cũng biết rõ, chỉ mình ngươi chắc chắn đánh không lại ta, hai người cũng chắc chắn đánh không lại ta, nhưng nếu ba người thì ta muốn chạy cũng không thoát."
"Hình như là... a, xem ra ta chỉ có thể nhẫn nhục chờ thời, ở đây chờ bọn hắn đến mà thôi." Thiếu niên Ma Thần điện nghiêng đầu nói.
"Thế thì có đánh hay không đây." Lão già cười mị mị.
"Mặc dù lão muốn ta giúp lão kéo dài thời gian nhưng mà ta rất lười nha, phải làm thế nào đây? Ta không lấy được đâu, những con rùa nhỏ phía sau cũng đang nghĩ cách độc chiếm, ta thấy không thoải mái nha." Vẻ mặt thiếu niên Ma Thần điện giả vờ như vô cùng đau đớn.
"Đúng vậy, đúng vậy." Lão già liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Hơn nữa, ngươi nói ta đánh không lại ngươi, ta cũng không thích đâu đấy!" Thiếu niên Ma Thần điện ngửa mặt lên nhìn thẳng vào lão già.
Hắn phát động thần lực toàn thân, khuôn mặt anh tuấn bình thường biến mất mà chuyển thành vẻ nghiêm túc dị thường. Điều này làm cho khuôn mặt của hắn phảng phất có một vẻ yêu dị làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào mắt. Đất đá xung quanh bị lực lượng vô hình hấp dẫn từ từ bay lên không trung.
Rầm!
Thần áp mãnh liệt không ngừng xoay tròn xung quanh hắn. Nó càng quay càng mạnh, trong phạm vi mười dặm không khí bị khuấy động hết thảy!
Nó giống như một cơn gió xoáy cuốn tất cả lên không trung.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn mê người như trước nhưng thêm phần sắc nhọn dị thường.
"Không có biện pháp đâu, trên đời này luôn có rất nhiều chuyện làm cho người ta khó chịu." Lão già nhếch miệng cười nói.
Lão lắc đầu bước về phía trước một bước.
Cước bộ của lão không nặng nề nhưng chỉ trong nháy mắt mặt đất chỗ bàn chân lão đạp xuống kêu lên "Thùng thùng". Một âm thanh nặng nề như trống đánh, mặt đất trong phạm vi trăm dặm như bị gõ một cái thật mạnh mà rung rinh!
Những vết rạn nứt như mạng nhện lấy chân phải của lão làm trung tâm, uốn lượn khuếch tán xa đến bảy tám dặm.
Vết rạn to dần, mặt đất nứt ra sâu không thấy đáy giống hệt như thông với địa ngục vậy.
Luồng xoáy trên đỉnh đầu thiếu niên Ma Thần điện rung lên, đỉnh của luồng xoáy bỗng nhiên mất khống chế. Nó hóa thành vô số loạn lưu, ầm ầm bung ra xung quanh.
Một mắt của thiếu niên Ma Thần điện hơi nheo lại, trong khóe mắt bắn ra tia sáng sắc bén giống như đao.
Một nét cười thoáng qua, khóe miệng hắn lặng yên không một tiếng động tách ra: "Đến không ít người rồi!"
Lão già thở dài một hơi: "Xem ra chúng ta cũng phải xuất ra một ít bản lĩnh thật sự rồi, nếu không sẽ không ngăn chặn nổi mấy tên gia hỏa này đâu."
"Ta không thích lao lực." Thiếu niên của Ma Thần điện lầm bầm độc thoại, trong mắt sáng lên vầng hào quang nóng bỏng.
Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung làm toé ra tia lửa khắp nơi.
*
**
Ở nơi hai vị cao thủ thần lực đối chiến sinh ra chấn động mạnh mẽ, giống như mặt trời trong đêm tối. Nhóm của Tả Mạc ngoài trăm dặm vẫn có thể cảm nhận rõ ràng chứ đừng nói gần trong gang tấc như Bất Chu Thành.
Tất cả mọi người ở Bất Chu Thành đều bị bừng tỉnh.
Trong khoảng thời gian này, những hoạt động ngầm bắt đầu khởi động, những vụ va chạm không ngừng tăng vọt. Nhiều người dân địa phương thấy thời thế không ổn đã sớm rời khỏi Bất Chu Thành.
Hiện tại trong Bất Chu Thành, đại đa số đều là người từ bên ngoài đến, chỉ còn lại Thang gia ỷ vào bản lĩnh có thể tự bảo vệ đại tộc ở lại mà thôi. Nhưng cho dù là Thang gia đi nữa thì lúc này cũng ở trong tình trạng như lâm vào trận chiến, canh phòng nghiêm ngặt.
Tình hình có biến cố lớn như vậy làm sao bọn họ lại không có cảm giác được.
Từ bên ngoài thành truyền đến chấn động của vụ đánh nhau làm cho sắc mặt của Thang Thần trắng bệch, gã chính là một Soái giai thế nhưng trong lòng cũng cảm thấy run sợ. Ở bên cạnh gã có một nam tử độ tuổi trung niên, bên cạnh nam tử trung niên đó là Tần Minh, Chung Vấn Thiên và công tử Hi đang xuôi tay đứng nghiêm. Đêm nay bọn hắn vừa mới lặng lẽ đến gặp Địch Soái!
Sắc mặt Địch Soái trông khá nghiêm trọng: "Hai người kia đều là thần lực!"
Trên khuôn mặt của Tần Minh và Chung Vấn Thiên có nét hoảng sợ không thể che dấu. Chúng đều là cao thủ cấp Soái giai, cho dù có cầm thêm Địa ma binh đi nữa thì với uy lực thế kia cũng phải dốc toàn lực mới có thể đánh như vậy được.
Nhưng mà hai người kia lại giống như nhàn nhã dạo chơi vậy, chỉ cần giơ tay nhấc chân thì sức mạnh tiềm tàng đã có thể dời sông lấp biển!
"Gã thiếu niên kia là một trong tam đại Ma Thần của Ma Thần Điện, hắn tên là Vưu Tây Nhã Khắc. Lão già kia thì không rõ lai lịch thế nào." Tần Minh trầm giọng nói.
Ánh mắt Địch Soái đảo qua mấy người. Y thấy khuôn mặt của bọn họ tỏ vẻ kinh hãi, rõ ràng bị đối phương làm cho kinh sợ nên đột nhiên cười rộ: "Vấn Thiên, nếu ngươi liên thủ cùng lão Tần thì có lòng tin đánh một trận với Vưu Tây Nhã Khắc không?"
Hai mắt của Chung Vấn Thiên tỏa sáng, gã đáp lại luôn: "Có thể đánh một trận!"
Thần sắc hai người kia cũng đỡ căng thẳng đi rất nhiều.
"Đúng rồi!" Ngữ khí của Địch Soái âm vang hùng hậu: "Cộng thêm Lão Thang và ta, chúng ta có bốn gã Soái giai, trên tay chúng ta lại có bốn kiện Địa ma binh. Như thế đã tính bằng hai gã Ma Thần, so với Ma Thần Điện chỉ ít hơn một người mà thôi. Bây giờ cục diện trước mắt rất hỗn loạn, tại sao chúng ta không thử đánh cược một lần đi!"
Lòng tin của mọi người tăng lên nhiều hơn.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Thang Thần hỏi.
"Chờ thôi!" Khuôn mặt Địch Soái rất tự nhiên: "Lực lượng của chúng ta không phải mạnh nhất, cho nên thời điểm ra tay rất quan trọng. Chúng ta phải một kích tất trúng! Lão Thang điều tra một chút xem sao, Tiêu Vân Hải suốt đêm ra khỏi thành, sau đó lại phát sinh chuyện cao thủ thần lực sống mái với nhau, chắc chắn đã phát sinh chuyện gì rồi. Chúng ta phải tập trung vào Tiêu Vân Hải, hắn là mấu chốt vẫn đề."
Thang Thần gật đầu không do dự: "Được!"
Bình luận facebook