Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 875
Nếu không phải vẫn là gương mặt kia, Tả Mạc tuyệt đối không thể nhận ra người trước mắt chính là Thi. Thân thể Thi lúc đầu vốn rực rỡ sắc màu nhưng bây giờ toàn bộ cơ thể hắn lại ôn nhuận như ngọc, phóng thích ra ba động kinh người. Duy chỉ có gương mặt cứng đờ kia là vẫn còn chút gì đó quen thuộc.
Hình như Thi đã cường đại hơn trước.
Nhưng không biết vì sao trong lòng Tả Mạc lại có dự cảm bất an. Người càng cường đại thì khả năng khống chế sức mạnh càng tinh tế, sức mạnh tuyệt đối không dễ phóng ra ngoài. Lúc này Thi lại giống như một ngọn lửa hừng hực cháy, mặc dù hừng hực nhưng Tả Mạc lại không cảm nhận được sức sống.
Khi ánh mắt Tả Mạc vô ý đảo qua hai chân Thi thì vô cùng sửng sốt, từ đầu gối trở xuống của Thi đã trống rỗng, chỉ còn lại một đoạn hư ảnh mờ nhạt.
Tả Mạc ngẩn ngơ lắp bắp nói: "Thi, thân thể của ngươi sao thế này…"
Trong ấn tượng của Tả Mạc, Thi không gì không làm được, không có ai mạnh hơn Thi, ngay cả đại trưởng lão Thiên Hoàn cũng không. Tuyệt thế cường giả như vậy sao lại biến thành thế này?
Thi cười nhìn Tả Mạc, điều này làm cho gương mặt xám trắng của hắn có chút quái dị đáng sợ: "Ta sống đủ lâu rồi."
"Thế nhưng…"
Tả Mạc mở miệng nhưng lại không biết nói gì, bỗng hắn nhận ra ở chiến trường Phong Tuyệt tiêu hao hơn vạn năm, sinh mệnh của Thi có phải đã đi tới cuối con đường rồi không?
Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau ở chiến trường Phong Tuyệt đã cách đây mười năm. Năm đó Thi đưa cho hắn thái dương tinh chủng, rất nhiều lần cứu tính mạng hắn, hắn có thể tu luyện tới cảnh giới bây giờ là có công rất lớn của thái dương tinh chủng.
Hắn nhớ kỹ, năm đó lúc chia tay Thi nói muốn đi tìm gia hương của hắn.
Như nhận ra nét khổ sở trên mặt Tả Mạc, trong mắt Thi thoáng hiện lên chút nhu hòa, hắn cười nói: "Cường giả dù cường đại đến mấy cũng không có khả năng chống lại thời gian. So với bọn họ ta đã sống quá lâu rồi, không có gì không thỏa mãn, ngươi không cần vì ta mà khổ tâm."
Tả Mạc trầm mặc, lát sau hắn ngẩng đầu nói: "Thi, ngươi tìm được gia hương của mình chưa?"
"Đây chính là gia hương của ta." Thi cười nói.
Tả Mạc sửng sốt: "A, đây chính là gia hương của ngươi sao?" Một lúc sau hắn mới nhận ra, vẻ mặt cứng đờ, lần thứ hai lắp bắp hỏi: "Ngươi ngươi ngươi… là minh vương sao?"
Thi nhìn thấy vẻ mặt như gặp quỷ của Tả Mạc thì thoải mái cười ha ha: "Này có gì kì quái sao?"
Tả Mạc không biết phải nói gì, hắn không ngờ Thi lại chính là minh vương! Nhưng sau khi bình tĩnh trở lại hắn cảm thấy điều đó là đương nhiên. Có thể trong thời gian ngắn như vậy im hơi lặng tiếng thống nhất Minh cảnh, Tả Mạc cảm thấy ngoại trừ Thi thì không ai có thể làm được điều đó.
Đối với việc bản thân khiến Tả Mạc khiếp sợ Thi rất hài lòng. Hắn quan sát Tả Mạc từ trên xuống dưới, có chút kinh ngạc nói: "Tốc độ tiến bộ của ngươi vô cùng nhanh, đã đạt tới thần cấp rồi, không đúng, ngươi bị thương à?"
Nói xong câu cuối chân mày Thi khẽ cau lại: "Chẳng lẽ bây giờ còn có cường giả cường đại như thế?"
Tả Mạc liền đem chuyện đại trưởng lão Thiên Hoàn kể lại tỉ mỉ. Thi nghe xong thì gật đầu nói: "Thảo nào, vận khí của ngươi không tồi. Ngươi không cần lo lắng, nơi này vô cùng thích hợp để dưỡng thương. Có thể nhận ra ngươi ở phương diện này đã có chút lĩnh ngộ. Ý nghĩa chân chính của minh không phải là tử mà là sinh. Đây là thần quyết năm đó ta tu luyện, lúc vào tay ta toàn bộ tinh hoa đều đã được chắt lọc và hoàn thiện, ngươi cầm rồi xem đi, nó sẽ trợ giúp rất nhiều cho việc dưỡng thương của ngươi. Nhưng ngươi không cần phải tu luyện, minh thần lực và thái dương thần lực của ngươi có xung đột."
Ngay sau đó hắn thoáng nhìn qua thần mộc quan rồi nói: "Ngươi có thể tìm được vạn sinh thần mộc, thật quá may mắn! Ta có thể thay ngươi đánh thức mấy người bọn họ."
"Thật sao?" Tả Mạc mừng như điên, hai mắt mở to: "Ngươi có thể đánh thức bọn họ sao?"
"Kì thực ngươi đã tìm đúng phương pháp rồi." Thi giải thích: "Nhưng lĩnh ngộ của ngươi còn quá thấp, nếu muốn đánh thức bọn họ thì cần phải nghiên cứu thật kỹ thần quyết mà ta đưa cho ngươi, chỉ cần mười năm là có thể thành công."
"Mười năm…" Tả Mạc ngượng ngùng vội vàng nói: "Vậy ngươi làm là được rồi!"
Mắt Thi sáng quắc, khẽ cười một cái, ngay sau đó vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: "Nhưng ngươi phải đáp ứng ta mấy việc."
"Chỉ cần ta có thể hoàn thành là được, ngươi nói đi!" Tả Mạc vỗ ngực. Kì thực cho dù Thi không thể giúp hắn mà cần hắn giúp đỡ thì hắn chắc chắn không cau mày từ chối.
Thi trầm ngâm nói: "Chờ ngươi dưỡng thương cho tốt đã, lúc đó ngươi mới là thần cấp chân chính. Mặc dù chỉ mới bước vào thần cấp nhưng miễn cưỡng thì vẫn kế thừa được vị trí của ta."
"A!" Tả Mạc ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau hắn mới lắp bắp nói: "Ngươi nói tới chuyện minh vương sao?"
"Không sai." Thi gật đầu nói: "Ta tốn nhiều khí lực như vậy mới có thể thống nhất được bọn họ, ta không muốn ta vừa chết thì bọn họ liền tan ra sụp đổ."
Nói xong Thi cười như không cười nhìn Tả Mạc: "Ngươi lời to rồi. Mạc Vân Hải có thêm Minh cảnh, ngươi đã đủ vốn liếng để thống nhất thiên hạ."
Tả Mạc vò đầu: "Theo lý thuyết thì đúng là ta lời to nhưng vì sao lại là ta?"
"Vì sao?" Thi cười ha ha sau đó nghiêm túc nói: "Có mấy nguyên nhân sau. Thứ nhất, ngươi có năng lực này. Có thực lực thần cấp lại có Mạc Vân Hải chống lưng, ngươi có năng lực ngồi ổn định trên vương tọa. Ta không hi vọng sau khi ta chết Minh cảnh lại rơi vào hỗn loạn. Thứ hai, ngươi làm người không tồi. Dưới sự thống trị của ngươi Mạc Vân Hải rất tốt đẹp. Ngươi không có ác cảm đối với ma tộc, điểm này ta rất yên tâm. Thứ ba, vận khí của ngươi tốt."
Tả Mạc vẫn cảm thấy lâng lâng, hạnh phúc này tới quá nhanh, quá đột ngột.
"Đối với ta quyền lực không có nhiều ý nghĩa, sở dĩ thống nhất Minh cảnh chỉ bởi vì đây chính là gia hương của ta." Thi thản nhiên nói.
Rất nhanh Tả Mạc đã tỉnh táo lại, hắn có chút bất ngờ nói: "Bên ngoài Đông Minh phủ và Âm Lăng vệ đang đánh nhau sống chết, chẳng lẽ ngươi cứ mở mắt nhìn thôi?"
"Không có hạnh phúc nào mà không phải trải qua đau đớn." Thi thản nhiên nói rồi liếc nhìn Tả Mạc: "Ta tự có an bài."
Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ: "Ta hiểu rồi, bố cục này chính là do người đặt ra. Ngươi muốn nhìn xem ai có ý đồ riêng đúng không?"
Thi cười cười nhưng không trả lời, nói tiếp: "Ngươi phải dưỡng thương cho thật tốt, nói không chừng thời gian tới cần ngươi đứng ra đó."
"Được." Tả Mạc cảm thấy rất đúng. Nếu hắn bình phục thì có thể trợ giúp Thi nhiều hơn.
Kì thực hắn còn rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết phải nói như nào. Tử đầu gối trở xuống của Thi đang dần bị ăn mòn, giống như có một chiếc miệng vô hình đang từng chút một nhấm nháp toàn bộ thân thể Thi. Sinh mệnh của Thi đã đi tới đoạn cuối, không có biện pháp nào có thể vãn hồi.
Ngay cả khi đã đạt tới cảnh giới thần cấp, Tả Mạc cũng không thể ngăn cản hoàn toàn sự lão hóa đáng sợ này.
Trong lòng Tả Mạc vô cùng khổ tâm.
Mặc dù biết rõ, cường giả dù có cường đại đến mấy cuối cùng cũng sẽ chết; mặc dù biết rõ, đã sống hơn vạn năm nên Thi rất bình tĩnh, hắn đã sớm nhìn thấu nhân sinh.
Thế nhưng vì sao bản thân vẫn bi thương? Vì sao bản thân vẫn khổ tâm?
Hồi quang phản chiếu, lúc này chính là lúc Thi cường đại nhất, bởi vì hắn đang thiêu đốt chút sinh mệnh cuối cùng của mình. Thi không bình tĩnh chờ đợi tử vong ập đến mà lựa chọn thiêu đốt chúng.
Thi muốn làm cái gì?
Nhất định hắn có tâm nguyện gì đó rất muốn hoàn thành!
Tả Mạc không biết rõ nhưng hắn có thể cảm nhận được Thi có cảm tình sâu nặng với mảnh đất này.
Gia hương?
Tả Mạc lặng lẽ suy nghĩ, hắn cảm thấy hai từ này có chút xa lạ.
Nhưng bất luận là vì cái gì hắn sẽ cố gắng hết sức trợ giúp Thi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng đó.
Thi chỉ cho Tả Mạc những điểm quan trọng ttrong tử luyện sinh, sau một lát lắng nghe Tả Mạc cảm thấy bản thân hiểu ra không ít. Trình độ của Thi ở phương diện này so với Tả Mạc thì cao thâm hơn nhiều, thường thường chỉ cần một câu đã chỉ thẳng vào trọng tâm nên Tả Mạc rất tập trung lắng nghe.
Thi giảng giải cho hắn tròn ba ngày.
Trong ba ngày này, thân thể Thi càng ngày càng sáng ngời, khí tức hắn phát ra càng ngày càng cường đại, cả người giống như liệt diễm rừng rực làm người ta không dám nhìn thẳng.
Đầu gối Thi đã hoàn toàn biến mất.
Tả Mạc cố nén bi thương, nỗ lực chữa trị thân thể.
Tử khí trì trong tử nhãn trải qua vô số năm tháng tích lũy nên tử khí tinh thuần như nước. Sau khi được Thi chỉ dạy, rất nhanh Tả Mạc đã tìm được trọng tâm. Hắn phát hiện ra sinh cơ được luyện ra từ nước trong tử khí trì so với sinh cơ trong minh quỷ âm trầm mộc thì tinh thuần hơn nhiều.
Thương thế của hắn rất nhanh đã khôi phục.
-
Thi ngồi trên vương tọa ngơ ngác xuất thần.
"Các ngươi có sợ không?" Thi đột nhiên hỏi Sa Ngẫu.
Sa Ngẫu ấp úng nói: "Không sợ."
"Ta chết rồi các ngươi cũng sẽ chết theo." Thi nói.
"Vậy cùng chết đi." Sa Ngẫu trả lời.
"Thiết ngưu, ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?" Thi quay sang hỏi.
Kim chúc man tê nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói: "Một vạn hai ngàn không trăm bốn mươi hai năm."
"Hơn một vạn năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh." Thi cảm khái rồi bỗng nói tiếp: "Nếu như ta muốn các ngươi sống tiếp thì sao?"
Năm ánh mắt đồng thời nhìn vào hắn, nhiệt độ trong điện chợt giảm xuống, sát khí tràn ngập bốn phía.
Thi cười ha ha: "Được rồi, các ngươi sống vậy chắc chắn sẽ cảm thấy buồn chán. Đã như vậy chúng ta cùng làm một chuyện đi."
Sát khí biến mất.
"Hắn tới rồi." Hắc vụ bỗng nhiên nói.
"Để hắn vào đi." Thi thản nhiên nói, trong nháy mắt hắn đã lấy lại hình tượng uy nghiêm của minh vương.
Người tới vừa thấy Thi lập tức kích động khó nói, quỳ xuống hành lễ: "Vương thượng!"
Giọng hắn nghẹn ngào, nói năng có chút lộn xộn: "Thật may mắn! Thật may mắn! Vương thượng! Vương thượng không có việc gì là tốt rồi! Không có việc gì là tốt rồi!"
"Đứng lên đi." Thi thản nhiên nói.
Hắn nhìn nam tử trước mặt một cách chăm chú. Vị nam tử trước mặt khắp người đều là hình xăm, đó là một trong bốn đại minh chủ, An Mạc chưởng quản Tây Ngục phủ.
"An Mạc, thời gian qua ngươi phải chịu khổ rồi." Vẻ mặt Thi đầy bình tĩnh.
"Thuộc hạ không có sao." An Mạc lắc đầu đáp, ngay sau đó hắn có chút lo lắng nói: "Vương thượng, Đông Minh phủ và Âm Lăng vệ đang đánh nhau rất kịch liệt, song phương tử thương rất thảm trọng. Chúng ta không can dự vào sao?"
Hắn vừa nói xong thì tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, chẳng có chút biểu hiện bị thương gì cả.
"Dã tâm của Gia Mạn ta đã sớm biết." Thi thản nhiên nói: "Vưu Triết như vậy cũng nằm trong dự đoán của ta, Hải Tâm Băng lại khiến ta thất vọng."
Trong lòng An Mạc lạnh run lên, hắn biết rõ vượng thượng đã tuyên án tử hình đối với Gia Man và Hải Tâm Băng. Chỉ cần vương còn sống thì không ai có thể chống lại vương, bốn vị minh chủ liên thủ cũng không có khả năng đó.
"Vương thượng, ngài hạ lệnh đi! Tây Ngục phủ từ trên xuống dưới đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích." An Mạc lớn tiếng đáp.
"Chờ mấy ngày nữa, ngươi sẽ trông thấy minh vương đời tiếp theo." Thi ngồi yên bất động, sau đó liếc mắt nhìn An Mạc: "Ta hi vọng ngươi có thể phụ tá minh vương đời tiếp theo như đã từng phụ tá ta."
Cả người An Mạc chấn động, thất thanh hô lớn: "Minh vương đời tiếp theo?"
Hình như Thi đã cường đại hơn trước.
Nhưng không biết vì sao trong lòng Tả Mạc lại có dự cảm bất an. Người càng cường đại thì khả năng khống chế sức mạnh càng tinh tế, sức mạnh tuyệt đối không dễ phóng ra ngoài. Lúc này Thi lại giống như một ngọn lửa hừng hực cháy, mặc dù hừng hực nhưng Tả Mạc lại không cảm nhận được sức sống.
Khi ánh mắt Tả Mạc vô ý đảo qua hai chân Thi thì vô cùng sửng sốt, từ đầu gối trở xuống của Thi đã trống rỗng, chỉ còn lại một đoạn hư ảnh mờ nhạt.
Tả Mạc ngẩn ngơ lắp bắp nói: "Thi, thân thể của ngươi sao thế này…"
Trong ấn tượng của Tả Mạc, Thi không gì không làm được, không có ai mạnh hơn Thi, ngay cả đại trưởng lão Thiên Hoàn cũng không. Tuyệt thế cường giả như vậy sao lại biến thành thế này?
Thi cười nhìn Tả Mạc, điều này làm cho gương mặt xám trắng của hắn có chút quái dị đáng sợ: "Ta sống đủ lâu rồi."
"Thế nhưng…"
Tả Mạc mở miệng nhưng lại không biết nói gì, bỗng hắn nhận ra ở chiến trường Phong Tuyệt tiêu hao hơn vạn năm, sinh mệnh của Thi có phải đã đi tới cuối con đường rồi không?
Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau ở chiến trường Phong Tuyệt đã cách đây mười năm. Năm đó Thi đưa cho hắn thái dương tinh chủng, rất nhiều lần cứu tính mạng hắn, hắn có thể tu luyện tới cảnh giới bây giờ là có công rất lớn của thái dương tinh chủng.
Hắn nhớ kỹ, năm đó lúc chia tay Thi nói muốn đi tìm gia hương của hắn.
Như nhận ra nét khổ sở trên mặt Tả Mạc, trong mắt Thi thoáng hiện lên chút nhu hòa, hắn cười nói: "Cường giả dù cường đại đến mấy cũng không có khả năng chống lại thời gian. So với bọn họ ta đã sống quá lâu rồi, không có gì không thỏa mãn, ngươi không cần vì ta mà khổ tâm."
Tả Mạc trầm mặc, lát sau hắn ngẩng đầu nói: "Thi, ngươi tìm được gia hương của mình chưa?"
"Đây chính là gia hương của ta." Thi cười nói.
Tả Mạc sửng sốt: "A, đây chính là gia hương của ngươi sao?" Một lúc sau hắn mới nhận ra, vẻ mặt cứng đờ, lần thứ hai lắp bắp hỏi: "Ngươi ngươi ngươi… là minh vương sao?"
Thi nhìn thấy vẻ mặt như gặp quỷ của Tả Mạc thì thoải mái cười ha ha: "Này có gì kì quái sao?"
Tả Mạc không biết phải nói gì, hắn không ngờ Thi lại chính là minh vương! Nhưng sau khi bình tĩnh trở lại hắn cảm thấy điều đó là đương nhiên. Có thể trong thời gian ngắn như vậy im hơi lặng tiếng thống nhất Minh cảnh, Tả Mạc cảm thấy ngoại trừ Thi thì không ai có thể làm được điều đó.
Đối với việc bản thân khiến Tả Mạc khiếp sợ Thi rất hài lòng. Hắn quan sát Tả Mạc từ trên xuống dưới, có chút kinh ngạc nói: "Tốc độ tiến bộ của ngươi vô cùng nhanh, đã đạt tới thần cấp rồi, không đúng, ngươi bị thương à?"
Nói xong câu cuối chân mày Thi khẽ cau lại: "Chẳng lẽ bây giờ còn có cường giả cường đại như thế?"
Tả Mạc liền đem chuyện đại trưởng lão Thiên Hoàn kể lại tỉ mỉ. Thi nghe xong thì gật đầu nói: "Thảo nào, vận khí của ngươi không tồi. Ngươi không cần lo lắng, nơi này vô cùng thích hợp để dưỡng thương. Có thể nhận ra ngươi ở phương diện này đã có chút lĩnh ngộ. Ý nghĩa chân chính của minh không phải là tử mà là sinh. Đây là thần quyết năm đó ta tu luyện, lúc vào tay ta toàn bộ tinh hoa đều đã được chắt lọc và hoàn thiện, ngươi cầm rồi xem đi, nó sẽ trợ giúp rất nhiều cho việc dưỡng thương của ngươi. Nhưng ngươi không cần phải tu luyện, minh thần lực và thái dương thần lực của ngươi có xung đột."
Ngay sau đó hắn thoáng nhìn qua thần mộc quan rồi nói: "Ngươi có thể tìm được vạn sinh thần mộc, thật quá may mắn! Ta có thể thay ngươi đánh thức mấy người bọn họ."
"Thật sao?" Tả Mạc mừng như điên, hai mắt mở to: "Ngươi có thể đánh thức bọn họ sao?"
"Kì thực ngươi đã tìm đúng phương pháp rồi." Thi giải thích: "Nhưng lĩnh ngộ của ngươi còn quá thấp, nếu muốn đánh thức bọn họ thì cần phải nghiên cứu thật kỹ thần quyết mà ta đưa cho ngươi, chỉ cần mười năm là có thể thành công."
"Mười năm…" Tả Mạc ngượng ngùng vội vàng nói: "Vậy ngươi làm là được rồi!"
Mắt Thi sáng quắc, khẽ cười một cái, ngay sau đó vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: "Nhưng ngươi phải đáp ứng ta mấy việc."
"Chỉ cần ta có thể hoàn thành là được, ngươi nói đi!" Tả Mạc vỗ ngực. Kì thực cho dù Thi không thể giúp hắn mà cần hắn giúp đỡ thì hắn chắc chắn không cau mày từ chối.
Thi trầm ngâm nói: "Chờ ngươi dưỡng thương cho tốt đã, lúc đó ngươi mới là thần cấp chân chính. Mặc dù chỉ mới bước vào thần cấp nhưng miễn cưỡng thì vẫn kế thừa được vị trí của ta."
"A!" Tả Mạc ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau hắn mới lắp bắp nói: "Ngươi nói tới chuyện minh vương sao?"
"Không sai." Thi gật đầu nói: "Ta tốn nhiều khí lực như vậy mới có thể thống nhất được bọn họ, ta không muốn ta vừa chết thì bọn họ liền tan ra sụp đổ."
Nói xong Thi cười như không cười nhìn Tả Mạc: "Ngươi lời to rồi. Mạc Vân Hải có thêm Minh cảnh, ngươi đã đủ vốn liếng để thống nhất thiên hạ."
Tả Mạc vò đầu: "Theo lý thuyết thì đúng là ta lời to nhưng vì sao lại là ta?"
"Vì sao?" Thi cười ha ha sau đó nghiêm túc nói: "Có mấy nguyên nhân sau. Thứ nhất, ngươi có năng lực này. Có thực lực thần cấp lại có Mạc Vân Hải chống lưng, ngươi có năng lực ngồi ổn định trên vương tọa. Ta không hi vọng sau khi ta chết Minh cảnh lại rơi vào hỗn loạn. Thứ hai, ngươi làm người không tồi. Dưới sự thống trị của ngươi Mạc Vân Hải rất tốt đẹp. Ngươi không có ác cảm đối với ma tộc, điểm này ta rất yên tâm. Thứ ba, vận khí của ngươi tốt."
Tả Mạc vẫn cảm thấy lâng lâng, hạnh phúc này tới quá nhanh, quá đột ngột.
"Đối với ta quyền lực không có nhiều ý nghĩa, sở dĩ thống nhất Minh cảnh chỉ bởi vì đây chính là gia hương của ta." Thi thản nhiên nói.
Rất nhanh Tả Mạc đã tỉnh táo lại, hắn có chút bất ngờ nói: "Bên ngoài Đông Minh phủ và Âm Lăng vệ đang đánh nhau sống chết, chẳng lẽ ngươi cứ mở mắt nhìn thôi?"
"Không có hạnh phúc nào mà không phải trải qua đau đớn." Thi thản nhiên nói rồi liếc nhìn Tả Mạc: "Ta tự có an bài."
Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ: "Ta hiểu rồi, bố cục này chính là do người đặt ra. Ngươi muốn nhìn xem ai có ý đồ riêng đúng không?"
Thi cười cười nhưng không trả lời, nói tiếp: "Ngươi phải dưỡng thương cho thật tốt, nói không chừng thời gian tới cần ngươi đứng ra đó."
"Được." Tả Mạc cảm thấy rất đúng. Nếu hắn bình phục thì có thể trợ giúp Thi nhiều hơn.
Kì thực hắn còn rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết phải nói như nào. Tử đầu gối trở xuống của Thi đang dần bị ăn mòn, giống như có một chiếc miệng vô hình đang từng chút một nhấm nháp toàn bộ thân thể Thi. Sinh mệnh của Thi đã đi tới đoạn cuối, không có biện pháp nào có thể vãn hồi.
Ngay cả khi đã đạt tới cảnh giới thần cấp, Tả Mạc cũng không thể ngăn cản hoàn toàn sự lão hóa đáng sợ này.
Trong lòng Tả Mạc vô cùng khổ tâm.
Mặc dù biết rõ, cường giả dù có cường đại đến mấy cuối cùng cũng sẽ chết; mặc dù biết rõ, đã sống hơn vạn năm nên Thi rất bình tĩnh, hắn đã sớm nhìn thấu nhân sinh.
Thế nhưng vì sao bản thân vẫn bi thương? Vì sao bản thân vẫn khổ tâm?
Hồi quang phản chiếu, lúc này chính là lúc Thi cường đại nhất, bởi vì hắn đang thiêu đốt chút sinh mệnh cuối cùng của mình. Thi không bình tĩnh chờ đợi tử vong ập đến mà lựa chọn thiêu đốt chúng.
Thi muốn làm cái gì?
Nhất định hắn có tâm nguyện gì đó rất muốn hoàn thành!
Tả Mạc không biết rõ nhưng hắn có thể cảm nhận được Thi có cảm tình sâu nặng với mảnh đất này.
Gia hương?
Tả Mạc lặng lẽ suy nghĩ, hắn cảm thấy hai từ này có chút xa lạ.
Nhưng bất luận là vì cái gì hắn sẽ cố gắng hết sức trợ giúp Thi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng đó.
Thi chỉ cho Tả Mạc những điểm quan trọng ttrong tử luyện sinh, sau một lát lắng nghe Tả Mạc cảm thấy bản thân hiểu ra không ít. Trình độ của Thi ở phương diện này so với Tả Mạc thì cao thâm hơn nhiều, thường thường chỉ cần một câu đã chỉ thẳng vào trọng tâm nên Tả Mạc rất tập trung lắng nghe.
Thi giảng giải cho hắn tròn ba ngày.
Trong ba ngày này, thân thể Thi càng ngày càng sáng ngời, khí tức hắn phát ra càng ngày càng cường đại, cả người giống như liệt diễm rừng rực làm người ta không dám nhìn thẳng.
Đầu gối Thi đã hoàn toàn biến mất.
Tả Mạc cố nén bi thương, nỗ lực chữa trị thân thể.
Tử khí trì trong tử nhãn trải qua vô số năm tháng tích lũy nên tử khí tinh thuần như nước. Sau khi được Thi chỉ dạy, rất nhanh Tả Mạc đã tìm được trọng tâm. Hắn phát hiện ra sinh cơ được luyện ra từ nước trong tử khí trì so với sinh cơ trong minh quỷ âm trầm mộc thì tinh thuần hơn nhiều.
Thương thế của hắn rất nhanh đã khôi phục.
-
Thi ngồi trên vương tọa ngơ ngác xuất thần.
"Các ngươi có sợ không?" Thi đột nhiên hỏi Sa Ngẫu.
Sa Ngẫu ấp úng nói: "Không sợ."
"Ta chết rồi các ngươi cũng sẽ chết theo." Thi nói.
"Vậy cùng chết đi." Sa Ngẫu trả lời.
"Thiết ngưu, ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?" Thi quay sang hỏi.
Kim chúc man tê nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói: "Một vạn hai ngàn không trăm bốn mươi hai năm."
"Hơn một vạn năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh." Thi cảm khái rồi bỗng nói tiếp: "Nếu như ta muốn các ngươi sống tiếp thì sao?"
Năm ánh mắt đồng thời nhìn vào hắn, nhiệt độ trong điện chợt giảm xuống, sát khí tràn ngập bốn phía.
Thi cười ha ha: "Được rồi, các ngươi sống vậy chắc chắn sẽ cảm thấy buồn chán. Đã như vậy chúng ta cùng làm một chuyện đi."
Sát khí biến mất.
"Hắn tới rồi." Hắc vụ bỗng nhiên nói.
"Để hắn vào đi." Thi thản nhiên nói, trong nháy mắt hắn đã lấy lại hình tượng uy nghiêm của minh vương.
Người tới vừa thấy Thi lập tức kích động khó nói, quỳ xuống hành lễ: "Vương thượng!"
Giọng hắn nghẹn ngào, nói năng có chút lộn xộn: "Thật may mắn! Thật may mắn! Vương thượng! Vương thượng không có việc gì là tốt rồi! Không có việc gì là tốt rồi!"
"Đứng lên đi." Thi thản nhiên nói.
Hắn nhìn nam tử trước mặt một cách chăm chú. Vị nam tử trước mặt khắp người đều là hình xăm, đó là một trong bốn đại minh chủ, An Mạc chưởng quản Tây Ngục phủ.
"An Mạc, thời gian qua ngươi phải chịu khổ rồi." Vẻ mặt Thi đầy bình tĩnh.
"Thuộc hạ không có sao." An Mạc lắc đầu đáp, ngay sau đó hắn có chút lo lắng nói: "Vương thượng, Đông Minh phủ và Âm Lăng vệ đang đánh nhau rất kịch liệt, song phương tử thương rất thảm trọng. Chúng ta không can dự vào sao?"
Hắn vừa nói xong thì tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, chẳng có chút biểu hiện bị thương gì cả.
"Dã tâm của Gia Mạn ta đã sớm biết." Thi thản nhiên nói: "Vưu Triết như vậy cũng nằm trong dự đoán của ta, Hải Tâm Băng lại khiến ta thất vọng."
Trong lòng An Mạc lạnh run lên, hắn biết rõ vượng thượng đã tuyên án tử hình đối với Gia Man và Hải Tâm Băng. Chỉ cần vương còn sống thì không ai có thể chống lại vương, bốn vị minh chủ liên thủ cũng không có khả năng đó.
"Vương thượng, ngài hạ lệnh đi! Tây Ngục phủ từ trên xuống dưới đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích." An Mạc lớn tiếng đáp.
"Chờ mấy ngày nữa, ngươi sẽ trông thấy minh vương đời tiếp theo." Thi ngồi yên bất động, sau đó liếc mắt nhìn An Mạc: "Ta hi vọng ngươi có thể phụ tá minh vương đời tiếp theo như đã từng phụ tá ta."
Cả người An Mạc chấn động, thất thanh hô lớn: "Minh vương đời tiếp theo?"
Bình luận facebook