Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 184
Tinh Gia bước theo phái sau Độc Thiên Lão Quỹ nhịn không được mắn một câu, dĩ nhiên chỉ có mấy người bọn họ nghe thấy.
Độc Thiên Lão Quỹ nắm chặt nắm tay nhưng gương mặt lại vô cùng trầm tĩnh, hắn chỉ khẽ truyền âm bảo Tinh Gia nên kiềm chế.
Rất nhanh có vài lão già của Tử Mạc tộc bay đến cung kính chắp tay với đám người Bạch Diện rồi dẫn họ vào trong tòa lầu cát duy nhất ở đây.
Bên trong lầu các hiển nhiên Bạch Diện đám người ngồi ở bàn ghế cao nhất nhìn xuống phía dưới.
Một lão già bộ dạng cũng gần đất xa trời chắp tay hỏi.
– Không biết chư vị đại giá quan lâm tới đây là có việc gì, chúng ta đã cống nạp đủ linh thạch năm nay rồi a.
Lão già tay cầm quải trượng hừ lạnh một tiếng đáp.
– Hừ… một nghìn trung phẩm linh thạch để đổi lấy địa phương thế này các ngươi nghĩ là nhiều sao?
Vừa nói hắn vừa tản ra uy áp của cường giả kim cang cảnh phủ xuống khiến cho hai lão giả Tử Mạc tộc đứng ở đây xương kêu răng rắc.
Sáu người Bạch Diện thấy cảnh này cũng giống như chuyện thường tình, họ cũng biết thân phận phụ thuộc của các gia tộc, hàng năm ngoài việc đưa người đi tham gia chiến trường Uyên Linh còn
phải nộp một số lượng linh thạch nhất định để có một nơi ở có thể tu luyện.
– Các vị đại nhân, chúng ta thật sự đã không còn linh thạch nửa, con cháu chúng ta tu luyện cũng không có linh thạch mà dùng a.
– Các ngươi ý là nói chúng ta bóc lột các ngươi sao? Không có đủ linh thạch thì dùng người đổi lấy.
Lão Già cầm quải trượng chống mạnh xuống mặt đất phát ra một luồng dư ba của kim cang cảnh cường giả chấn cho hai lão già Tử Mạc tộc lùi lại hơn 10m mới ổn định thân hình khóe miệng tràng máu tươi.
Ong…
Độc Thiên Lão Quỹ chợt bọc phát khí tức nhưng rất nhanh hắn đã thu liễm trở lại.
Bên trong lầu các.
Trong giây phút ngắn ngủi độc thiên lão quỹ phát khí tức, chân mày Bạch Diện khẽ nhíu một cái rồi rất nhanh đứng lên hét lớn.
– Ngừng tay, ngươi làm gì vậy hả.
Đột nhiên hắn quát mắng lão già cầm quải trượng kia một cái rồi ân cần đi đến đỡ hai lão giả vừa bị hắc văng ra, khóe miệng còn dính máu.
– Hai vị là thuộc hạ của ta lỗ mãng, hai vị không sao chứ.
Hai lão giả tinh thần chưa thể hoàn lại thấy hành động Bạch Diện như vậy lại có phần cuống quýt tay chân.
– Thiếu Gia người…
Lão giả cầm quải trượng cũng ngẩn ra một cái lắp bấp định lên tiếng.
– Im miệng, chỉ là một ít linh thạch thôi năm nay không đủ thì bù lại năm sau ngươi vì sau lại ra tay với những người này chứ.
Bạch diện thần sắc lạnh băng quát mắn.
Lúc này Độc Thiên Lão Quỹ dẫn ba người Tinh Gia đi tới, Tinh Gia liếc nhìn Bạch Diện trong lòng không khỏi giơ ngón giữa về phía người này.
– Con mẹ nó, nhỏ tuổi như vậy tâm cơ đã thâm trầm mức độ này, thật làm cho ta thấy chán ghét.
Bạch Diện như không nhận ra Độc Thiên Lão Quỹ tới đưa tay nâng đỡ hai lão già kia đứng dậy sau đó như vô tình bắt gặp độc thiên lão quỹ đi tới hắn lập tức chắp tay cúi người. Làm ra bộ dạng khá
cung kính và khách sáo.
– Xin chào Độc Thiên tiền bối. Ta không biết ngài cũng đã về lại nơi này nên không kịp đến viếng thăm, thất lễ rồi.
Lão giả cầm quải trượng lúc này mới hiểu vì sao Bạch Diện quát mắng lão lập tức im lặng đứng một bên.
– Ngũ Thánh Tử Bạch Diện đại giá quang lâm tới nơi cằn cỗi của tộc nhân chúng ta không biết là vì chuyện gì?
Độc Thiên Lão Quỹ không mặn không nhạt lên tiếng giọng nói của lão khá trầm không phân biệt ra hỷ nộ ái ố.
– Ha ha. Ta cũng không dài dòng làm gì sẵn tiện có Lão Quỷ tiền bối ở đây ta chỉ muốn biết chút ích tin tức phía bên Huyền Linh mà thôi
Hắn cười lớn lên tiếng sau đó ánh mắt đưa về phía ba người đi cùng Độc Thiên Lão Quỹ. Hai nam một nữ. Tinh Gia cùng Hồ Nguyệt Nương một thân áo trắng khí chất xuất trần , nhất là Hồ Nguyệt Nương thanh cao thoát tục dung nhan tuyệt sắc , trên vai nàng có một con hồ ly nhỏ như con sóc bộ lông trắng muốt mịn màng vô cùng, con thú này trên vai nàng càng làm cho nàng thêm phần kiều
diễm phi thường, không khỏi làm cho đám người Bạch Diện thất thố mở to tròng mắt, hai thiếu nữ xinh đẹp đi theo họ cũng có phần ranh tị.
Võ Thừa thì vừa nhìn cứ nghĩ là một người hầu trên vai có một con Tinh Tinh đang đưa ánh mắt tò mò nhìn ngó xung quanh, y phục đơn giản, một thân áo vải thô tay cộc sát nách, lộ ra hai bắp tay to muốn bằng bắp đùi người khác còn có hai hình xăm hai bên một búa một khiên rất sóng động, thế nhưng khi bắt gặp ánh mắt Võ Thừa đám người này liền hít thở không thông, giống như đối diện với một bậc vương giả cao cao tại thượng phía trên nhìn xuống bọn họ, nhất là đôi tròng mắt màu vàng nhạt, tử vi xoay tròn như ẩn chứa quy tắc của thiên địa.
Ba người này vừa nhìn là biết không phải hạng xoàng, Bạch Diện lặp tức chắp tay lên tiếng.
– Ba vị này là…
Độc Thiên Lão Quỹ nhàn nhạt nói.
– Ba vị này là bàn hữu của ta, Ngủ Thánh Tử không cần để ý, nói xem ngươi muốn biết tin tức gì ở Huyền Linh?
Thấy Độc Thiên Lão Quỹ tránh vấn đề ba người thì ánh mắt Bạch Diện lóe lên một cái rồi bình thường, gương mặt hắn chợt trở nên ngưng trọng nói.
– Không dấu gì tiền bối ta muốn biết tin tức về một người trẻ tuổi ở phía tây Huyền Linh cũng gần nơi vạn độc tông cư ngụ, bởi vì vài vị trưởng lão của Vạn Độc Tông ở đó trở về nói lại có dị động nên họ
không tiện ở đó để có thêm tin tức, ta đành làm phiền tới tiền bối.
Độc Thiên Lão Quỹ gật gù nói.
– Cách đây không lâu có cường giả của Huyền Linh đến Độc Tà Tông đều này ta cũng rõ. Vậy ngươi muốn nói người kia là ai?
– Người có nghe nói một thanh niên tên Trường Ngạo không.
– Hủm… hủm…
– Trường Ngạo sao! Có nghe qua. Một người trong Độc Tà Tông đã đến làm khách quang kháng Chiến Địa Chi Nguyên ở Ngan Bạc Thành về cũng có nhắc với ta vấn đề này.
Võ Thừa cùng Tinh Gia ngẩn ra một cái. Lập tức bị Bạch Diện thu vào mắt hắn nhếch miệng nói tiếp.
– Vậy mong ngày cung cấp tin tức của hắn rõ ràng một chút để ta có thể chiếm tiên cơ, bởi vì ta vừa chạm mặt với người kia ở rìa chiến trường Uyên Linh cách đây không lâu.
– Ngươi muốn ra tay với Trường Ngạo?
Độc Thiên Lão Quỹ nắm chặt nắm tay nhưng gương mặt lại vô cùng trầm tĩnh, hắn chỉ khẽ truyền âm bảo Tinh Gia nên kiềm chế.
Rất nhanh có vài lão già của Tử Mạc tộc bay đến cung kính chắp tay với đám người Bạch Diện rồi dẫn họ vào trong tòa lầu cát duy nhất ở đây.
Bên trong lầu các hiển nhiên Bạch Diện đám người ngồi ở bàn ghế cao nhất nhìn xuống phía dưới.
Một lão già bộ dạng cũng gần đất xa trời chắp tay hỏi.
– Không biết chư vị đại giá quan lâm tới đây là có việc gì, chúng ta đã cống nạp đủ linh thạch năm nay rồi a.
Lão già tay cầm quải trượng hừ lạnh một tiếng đáp.
– Hừ… một nghìn trung phẩm linh thạch để đổi lấy địa phương thế này các ngươi nghĩ là nhiều sao?
Vừa nói hắn vừa tản ra uy áp của cường giả kim cang cảnh phủ xuống khiến cho hai lão giả Tử Mạc tộc đứng ở đây xương kêu răng rắc.
Sáu người Bạch Diện thấy cảnh này cũng giống như chuyện thường tình, họ cũng biết thân phận phụ thuộc của các gia tộc, hàng năm ngoài việc đưa người đi tham gia chiến trường Uyên Linh còn
phải nộp một số lượng linh thạch nhất định để có một nơi ở có thể tu luyện.
– Các vị đại nhân, chúng ta thật sự đã không còn linh thạch nửa, con cháu chúng ta tu luyện cũng không có linh thạch mà dùng a.
– Các ngươi ý là nói chúng ta bóc lột các ngươi sao? Không có đủ linh thạch thì dùng người đổi lấy.
Lão Già cầm quải trượng chống mạnh xuống mặt đất phát ra một luồng dư ba của kim cang cảnh cường giả chấn cho hai lão già Tử Mạc tộc lùi lại hơn 10m mới ổn định thân hình khóe miệng tràng máu tươi.
Ong…
Độc Thiên Lão Quỹ chợt bọc phát khí tức nhưng rất nhanh hắn đã thu liễm trở lại.
Bên trong lầu các.
Trong giây phút ngắn ngủi độc thiên lão quỹ phát khí tức, chân mày Bạch Diện khẽ nhíu một cái rồi rất nhanh đứng lên hét lớn.
– Ngừng tay, ngươi làm gì vậy hả.
Đột nhiên hắn quát mắng lão già cầm quải trượng kia một cái rồi ân cần đi đến đỡ hai lão giả vừa bị hắc văng ra, khóe miệng còn dính máu.
– Hai vị là thuộc hạ của ta lỗ mãng, hai vị không sao chứ.
Hai lão giả tinh thần chưa thể hoàn lại thấy hành động Bạch Diện như vậy lại có phần cuống quýt tay chân.
– Thiếu Gia người…
Lão giả cầm quải trượng cũng ngẩn ra một cái lắp bấp định lên tiếng.
– Im miệng, chỉ là một ít linh thạch thôi năm nay không đủ thì bù lại năm sau ngươi vì sau lại ra tay với những người này chứ.
Bạch diện thần sắc lạnh băng quát mắn.
Lúc này Độc Thiên Lão Quỹ dẫn ba người Tinh Gia đi tới, Tinh Gia liếc nhìn Bạch Diện trong lòng không khỏi giơ ngón giữa về phía người này.
– Con mẹ nó, nhỏ tuổi như vậy tâm cơ đã thâm trầm mức độ này, thật làm cho ta thấy chán ghét.
Bạch Diện như không nhận ra Độc Thiên Lão Quỹ tới đưa tay nâng đỡ hai lão già kia đứng dậy sau đó như vô tình bắt gặp độc thiên lão quỹ đi tới hắn lập tức chắp tay cúi người. Làm ra bộ dạng khá
cung kính và khách sáo.
– Xin chào Độc Thiên tiền bối. Ta không biết ngài cũng đã về lại nơi này nên không kịp đến viếng thăm, thất lễ rồi.
Lão giả cầm quải trượng lúc này mới hiểu vì sao Bạch Diện quát mắng lão lập tức im lặng đứng một bên.
– Ngũ Thánh Tử Bạch Diện đại giá quang lâm tới nơi cằn cỗi của tộc nhân chúng ta không biết là vì chuyện gì?
Độc Thiên Lão Quỹ không mặn không nhạt lên tiếng giọng nói của lão khá trầm không phân biệt ra hỷ nộ ái ố.
– Ha ha. Ta cũng không dài dòng làm gì sẵn tiện có Lão Quỷ tiền bối ở đây ta chỉ muốn biết chút ích tin tức phía bên Huyền Linh mà thôi
Hắn cười lớn lên tiếng sau đó ánh mắt đưa về phía ba người đi cùng Độc Thiên Lão Quỹ. Hai nam một nữ. Tinh Gia cùng Hồ Nguyệt Nương một thân áo trắng khí chất xuất trần , nhất là Hồ Nguyệt Nương thanh cao thoát tục dung nhan tuyệt sắc , trên vai nàng có một con hồ ly nhỏ như con sóc bộ lông trắng muốt mịn màng vô cùng, con thú này trên vai nàng càng làm cho nàng thêm phần kiều
diễm phi thường, không khỏi làm cho đám người Bạch Diện thất thố mở to tròng mắt, hai thiếu nữ xinh đẹp đi theo họ cũng có phần ranh tị.
Võ Thừa thì vừa nhìn cứ nghĩ là một người hầu trên vai có một con Tinh Tinh đang đưa ánh mắt tò mò nhìn ngó xung quanh, y phục đơn giản, một thân áo vải thô tay cộc sát nách, lộ ra hai bắp tay to muốn bằng bắp đùi người khác còn có hai hình xăm hai bên một búa một khiên rất sóng động, thế nhưng khi bắt gặp ánh mắt Võ Thừa đám người này liền hít thở không thông, giống như đối diện với một bậc vương giả cao cao tại thượng phía trên nhìn xuống bọn họ, nhất là đôi tròng mắt màu vàng nhạt, tử vi xoay tròn như ẩn chứa quy tắc của thiên địa.
Ba người này vừa nhìn là biết không phải hạng xoàng, Bạch Diện lặp tức chắp tay lên tiếng.
– Ba vị này là…
Độc Thiên Lão Quỹ nhàn nhạt nói.
– Ba vị này là bàn hữu của ta, Ngủ Thánh Tử không cần để ý, nói xem ngươi muốn biết tin tức gì ở Huyền Linh?
Thấy Độc Thiên Lão Quỹ tránh vấn đề ba người thì ánh mắt Bạch Diện lóe lên một cái rồi bình thường, gương mặt hắn chợt trở nên ngưng trọng nói.
– Không dấu gì tiền bối ta muốn biết tin tức về một người trẻ tuổi ở phía tây Huyền Linh cũng gần nơi vạn độc tông cư ngụ, bởi vì vài vị trưởng lão của Vạn Độc Tông ở đó trở về nói lại có dị động nên họ
không tiện ở đó để có thêm tin tức, ta đành làm phiền tới tiền bối.
Độc Thiên Lão Quỹ gật gù nói.
– Cách đây không lâu có cường giả của Huyền Linh đến Độc Tà Tông đều này ta cũng rõ. Vậy ngươi muốn nói người kia là ai?
– Người có nghe nói một thanh niên tên Trường Ngạo không.
– Hủm… hủm…
– Trường Ngạo sao! Có nghe qua. Một người trong Độc Tà Tông đã đến làm khách quang kháng Chiến Địa Chi Nguyên ở Ngan Bạc Thành về cũng có nhắc với ta vấn đề này.
Võ Thừa cùng Tinh Gia ngẩn ra một cái. Lập tức bị Bạch Diện thu vào mắt hắn nhếch miệng nói tiếp.
– Vậy mong ngày cung cấp tin tức của hắn rõ ràng một chút để ta có thể chiếm tiên cơ, bởi vì ta vừa chạm mặt với người kia ở rìa chiến trường Uyên Linh cách đây không lâu.
– Ngươi muốn ra tay với Trường Ngạo?
Bình luận facebook