Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 186
Võ Thừa hừ lạnh một tiếng linh hồn lực như kinh đào hãi lãng tràng ra khiến cho không gian xung quanh hắn gợn sóng với tốc độ không thể nào đo lường bao trùm ra một vùng không gian, tiếp đó chỉ
thấy xa xa lão già muốn tự bạo linh hải cũng lập tức bị chặn lại.
– Không…
Lão giả hét lớn một tiếng giống như bất lực từ trên không rơi xuống đất linh lực hoàn toàn tiêu tán.
– Ngươi là linh Vương không còn mạnh hơn linh Vương?
Lão già gương mặt sợ hãi hét lớn, bởi vì thủ đoạn vô hình như thế này chỉ có Linh Hồn Giả mới có thể thi triển.
Võ Thừa đưa ánh mắt tử vi màu vàng của hắn nhìn vào đôi mắt người này. Gương mặt hắn lập tức vặn vẹo, không mất bao lâu thời gian tròng mắt hắn đã không còn tiêu cự. Linh hồn hải vỡ nát, hắn
chết vì chính những tội lỗi của bản thân làm ra.
Xa xa lão giả đang giằng co với Hồ Nguyệt Nương thấy một màng này thì lông tóc dựng ngược. Trước mắt lão người thanh niên kia giống như một thần linh mang theo một bản kết tội cho bản thân lão,
nhưng đều khiến lão trái tim như bị kim đâm là Võ Thừa lại đưa ánh mắt nhìn đến.
– Không ổn…
Lão lập tức vung tay tế ra một cây nhang dài hơn 1m, miệng lão phun ra một ngọn lửa màu nâu hiển nhiên người vạn Độc Tông công pháp chủ yếu dùng độc dược để nhập đạo.
– Đồ tốt…
Tinh Gia ánh mắt sáng rực.
– Nhanh đó là Bản Mệnh Pháp Tướng của hắn nếu có thể luyện hóa sẻ là đồ tốt đó. Đừng cho hắn đốt sạch.
Tinh Gia có chút nóng lòng lên tiếng.
Võ Thừa thấy vậy cũng không chần chờ nhún một cái lặp tức hóa thành một đạo lưu quang bay đến còn cách hơn 100m hắn cách không đập xuống một bàn tay.
Lúc này lão già thấy Võ Thừa ra tay, sắc mặt cũng trở nên hung ác, cái biểu hiện này là sắp liều mạng. Lão há miệng to hơn khiến cho ngọn lửa cháy trên cây nhang lúc một nhanh rất nhanh đã cháy
hết 1/3. làng khói màu nâu phát ra từ ngọn lửa đã hóa thành một con tích dịch khổng lồ trên bầu trời nhưng chỉ mới hình thành được một cái đầu và một cái chân.
– Con mẹ nó lại muốn thiêu đốt luân hải kích phát bản mệnh pháp tướng. Đầu đất nhanh một chút đập cho con thằng lằng của hắn bại liệt cho ta.
Tinh Gia đứng trên lưng con kinh kong ánh mắt đỏ hồng hét lớn giống như người ta đang đốt tiền của hắn vậy.
Võ Thừa cũng hét lớn một tiếng toàn thân hắn đã trở nên đen kịch. Bàn tay màu vàng khổng lồ trên bầu trời cũng được mạnh mẽ đánh ra. Hư không phát ra những tiếng vụn vỡ của thủy tinh bàn tay mang theo một loại lực đạo, phá thiên diệt địa hung hăng đập xuống đầu con thằn lằn kia.
Tích Dịch cũng vương một móng vuốt vừa hình thành đón đỡ thủ chưởng của Võ Thừa đánh xuống.
Hồ Nguyệt Nương mài liễu nhíu lại nhún người bay ra xa, nàng có thể nhìn ra được lực lượng khủng bố sấp lang tràng.
Ong… ầm…
Một vụ nổ kinh thiên làm cho cách xa hơn 100km Độc Thiên Lão Quỹ tròng mắt cũng phải co rụt lại khóe miệng lẩm bẩm.
– Khí tức này…
Lúc này ai cũng có thể nhìn ra con Tích Dịch không trọn vẹn kia bị bàn tay màu vàng của Võ Thừa đánh cho cả cánh tay lẩn cái đầu biến dạng,
Rắc…
Âm thanh vỡ vụn vang lên. Sau đó là tiếng đổ nát mà người ta có thể nghe thấy giống như âm thanh của sinh mệnh lão già kia đang rụng rơi trước cơn gió của một buổi chiều thu.
Linh lực khói bụi tán đi chỉ để lại một dấu bàn tay to lớn ấn sâu xuống mặt đất tạo thành một cái hố sâu hơn 10m. Lúc này cũng là một bầu không khí của một buổi chiều tà. Có thể nhìn thấy những
đường vân màu vàng nhạt xuất hiện trên bầu trời. Thật đẹp nhưng lại kết hợp với một mùi huyết tinh của Thâm Uyên thì nó lại hình thành một cảnh tượng có chút tà dị.
Lão già nằm bất tỉnh dưới mặt đất không biết sống chết, từ trong khói bụi Võ Thừa tay cầm một cây nhang dài hơn nửa mét đi ra. Cây nhang này ẩn chứa một loại linh lực thuần túy.
Võ Thừa có thể cảm nhận được một loại lực lượng ẩn chứa trong này giống như lúc trước ở Chiến đài của Ngan Bạc Thành bên trong vòng khảo thí đó. Linh lực thuần túy.
Hồ Nguyệt Nương cùng Tinh Gia lúc này cũng đi đến.Tinh Gia trực tiếp lục soát nhẫn trữ vật trên người lão già này còn Hồ Nguyệt Nương nhìn Võ Thừa có chút quái dị. Bởi vì phong thái Võ Thừa vẩn
ung dung giống như chuyện chiến đấu vừa rồi không phải của hắn,
– Người này đã cường đại tức mức nào rồi?
Nàng khẽ nói trong lòng một câu.
– Đi thôi nơi này cũng không tiện ở lâu tránh phiền phức.
Tinh Gia thành thục vung tay nhanh như cắt đánh ra từng đạo cấm chế lên trên chuyến thuyền. Trên chuyến thuyền kia còn có một nhóm người trẻ tuổi Bạch Diện nằm bất tỉnh.
Sau đó Võ Thừa cũng tiện tay ném lão giả đang nằm bất tỉnh lên chuyến thuyền kia. Sau vài hơi thở Tinh Gia cách không điểm một chỉ lên mũi thuyền làm cho nó không ngừng thu nhỏ lại cho đến khi
chỉ bằng một món đồ chơi của trẻ con.
Cầm chuyến thuyền bị thu nhỏ ném cho Võ Thừa, Tinh Gia nhảy lên lưng con khỉ đột sau đó đám người nhanh chóng đi về phía ốc đảo nơi Tử Mạc Tộc sinh sống.
Nửa ngày sau có vài bóng người vút vút lau tới nơi này dừng lại ở vị trí lão giả chết dưới tay Võ Thừa. Sắc mặt những người này đều nhợt nhạt bây giờ lại cộng thêm sự âm trầm. Một người trong số
vài người này khàn giọng lên tiếng.
– Là một Linh Hồn giả ra tay.
– Khốn khiếp lại đến trễ một bước.
Một người khác lại bực dọc lên tiếng.
– Theo tin báo từ Tông môn chỉ có một người trong đoàn người này tên Chỉ Mệnh Dai lệnh bài sinh mệnh bị vỡ, vậy những người kia chắc hẳn đã bị bắt hoặc bỏ trốn.
Người lên tiếng là một nữ tử.
– Bằng vào thực lực của Chỉ Mệnh Dai còn bỏ mạng những người kia hiển nhiên bị bắt. Cáp Tử ngươi thấy sao?
Trung niên tên Cáp Tử thân hình cao gầy, mài kiếm mắt sáng rất có phong thái của một bậc cường giả. Hắn chắp tay sau lưng nói.
– Tử Mạc Tộc ở gần đây nhất, xem ra chúng ta phải đến đó một chuyến.
– khẹc khẹc khẹc… ý hay, cũng lâu rồi ta chưa nếm mùi nữ nhân Tử Mạc.
Một người khác gương mặt nhợt nhạt khặc khặc cười quái dị lên tiếng.
Cáp Tử giơ tay lên nói.
– Không gắp trước hết điều tra kỷ càn nơi đây một vòng đã.
Tất cả nhóm người gật đầu sau đó hóa thành từng đạo lưu quang biến mất chỉ còn lại Cáp Tử âm trầm đứng nhìn ánh trời chiều còn mờ mờ nhìn thấy đám mây hình bàn tay màu vàng để lại, hắn lẩm
bẩm.
– Khí tức Huyền Linh… Tử Mạc Thái… các ngươi muốn trở mình sao?
Thời gian cũng không quá lâu… nhóm người Tinh Gia đã trở về nơi Tử Mạc tộc sinh sống.
– Các vị, xin hãy nhận của ta một vái.
Độc Thiên Lão Quỹ đôi mắt có chút đỏ hồng giữa không trung trịnh trọng khom người khấu nhóm người Tinh Gia một cái thật sâu. Bộ dạng cùng gương mặt của lão đã nói lên hết thảy tất cả những uất
nghẹn mà tộc nhân lão phải hứng chịu trong suốt thời gian qua.
thấy xa xa lão già muốn tự bạo linh hải cũng lập tức bị chặn lại.
– Không…
Lão giả hét lớn một tiếng giống như bất lực từ trên không rơi xuống đất linh lực hoàn toàn tiêu tán.
– Ngươi là linh Vương không còn mạnh hơn linh Vương?
Lão già gương mặt sợ hãi hét lớn, bởi vì thủ đoạn vô hình như thế này chỉ có Linh Hồn Giả mới có thể thi triển.
Võ Thừa đưa ánh mắt tử vi màu vàng của hắn nhìn vào đôi mắt người này. Gương mặt hắn lập tức vặn vẹo, không mất bao lâu thời gian tròng mắt hắn đã không còn tiêu cự. Linh hồn hải vỡ nát, hắn
chết vì chính những tội lỗi của bản thân làm ra.
Xa xa lão giả đang giằng co với Hồ Nguyệt Nương thấy một màng này thì lông tóc dựng ngược. Trước mắt lão người thanh niên kia giống như một thần linh mang theo một bản kết tội cho bản thân lão,
nhưng đều khiến lão trái tim như bị kim đâm là Võ Thừa lại đưa ánh mắt nhìn đến.
– Không ổn…
Lão lập tức vung tay tế ra một cây nhang dài hơn 1m, miệng lão phun ra một ngọn lửa màu nâu hiển nhiên người vạn Độc Tông công pháp chủ yếu dùng độc dược để nhập đạo.
– Đồ tốt…
Tinh Gia ánh mắt sáng rực.
– Nhanh đó là Bản Mệnh Pháp Tướng của hắn nếu có thể luyện hóa sẻ là đồ tốt đó. Đừng cho hắn đốt sạch.
Tinh Gia có chút nóng lòng lên tiếng.
Võ Thừa thấy vậy cũng không chần chờ nhún một cái lặp tức hóa thành một đạo lưu quang bay đến còn cách hơn 100m hắn cách không đập xuống một bàn tay.
Lúc này lão già thấy Võ Thừa ra tay, sắc mặt cũng trở nên hung ác, cái biểu hiện này là sắp liều mạng. Lão há miệng to hơn khiến cho ngọn lửa cháy trên cây nhang lúc một nhanh rất nhanh đã cháy
hết 1/3. làng khói màu nâu phát ra từ ngọn lửa đã hóa thành một con tích dịch khổng lồ trên bầu trời nhưng chỉ mới hình thành được một cái đầu và một cái chân.
– Con mẹ nó lại muốn thiêu đốt luân hải kích phát bản mệnh pháp tướng. Đầu đất nhanh một chút đập cho con thằng lằng của hắn bại liệt cho ta.
Tinh Gia đứng trên lưng con kinh kong ánh mắt đỏ hồng hét lớn giống như người ta đang đốt tiền của hắn vậy.
Võ Thừa cũng hét lớn một tiếng toàn thân hắn đã trở nên đen kịch. Bàn tay màu vàng khổng lồ trên bầu trời cũng được mạnh mẽ đánh ra. Hư không phát ra những tiếng vụn vỡ của thủy tinh bàn tay mang theo một loại lực đạo, phá thiên diệt địa hung hăng đập xuống đầu con thằn lằn kia.
Tích Dịch cũng vương một móng vuốt vừa hình thành đón đỡ thủ chưởng của Võ Thừa đánh xuống.
Hồ Nguyệt Nương mài liễu nhíu lại nhún người bay ra xa, nàng có thể nhìn ra được lực lượng khủng bố sấp lang tràng.
Ong… ầm…
Một vụ nổ kinh thiên làm cho cách xa hơn 100km Độc Thiên Lão Quỹ tròng mắt cũng phải co rụt lại khóe miệng lẩm bẩm.
– Khí tức này…
Lúc này ai cũng có thể nhìn ra con Tích Dịch không trọn vẹn kia bị bàn tay màu vàng của Võ Thừa đánh cho cả cánh tay lẩn cái đầu biến dạng,
Rắc…
Âm thanh vỡ vụn vang lên. Sau đó là tiếng đổ nát mà người ta có thể nghe thấy giống như âm thanh của sinh mệnh lão già kia đang rụng rơi trước cơn gió của một buổi chiều thu.
Linh lực khói bụi tán đi chỉ để lại một dấu bàn tay to lớn ấn sâu xuống mặt đất tạo thành một cái hố sâu hơn 10m. Lúc này cũng là một bầu không khí của một buổi chiều tà. Có thể nhìn thấy những
đường vân màu vàng nhạt xuất hiện trên bầu trời. Thật đẹp nhưng lại kết hợp với một mùi huyết tinh của Thâm Uyên thì nó lại hình thành một cảnh tượng có chút tà dị.
Lão già nằm bất tỉnh dưới mặt đất không biết sống chết, từ trong khói bụi Võ Thừa tay cầm một cây nhang dài hơn nửa mét đi ra. Cây nhang này ẩn chứa một loại linh lực thuần túy.
Võ Thừa có thể cảm nhận được một loại lực lượng ẩn chứa trong này giống như lúc trước ở Chiến đài của Ngan Bạc Thành bên trong vòng khảo thí đó. Linh lực thuần túy.
Hồ Nguyệt Nương cùng Tinh Gia lúc này cũng đi đến.Tinh Gia trực tiếp lục soát nhẫn trữ vật trên người lão già này còn Hồ Nguyệt Nương nhìn Võ Thừa có chút quái dị. Bởi vì phong thái Võ Thừa vẩn
ung dung giống như chuyện chiến đấu vừa rồi không phải của hắn,
– Người này đã cường đại tức mức nào rồi?
Nàng khẽ nói trong lòng một câu.
– Đi thôi nơi này cũng không tiện ở lâu tránh phiền phức.
Tinh Gia thành thục vung tay nhanh như cắt đánh ra từng đạo cấm chế lên trên chuyến thuyền. Trên chuyến thuyền kia còn có một nhóm người trẻ tuổi Bạch Diện nằm bất tỉnh.
Sau đó Võ Thừa cũng tiện tay ném lão giả đang nằm bất tỉnh lên chuyến thuyền kia. Sau vài hơi thở Tinh Gia cách không điểm một chỉ lên mũi thuyền làm cho nó không ngừng thu nhỏ lại cho đến khi
chỉ bằng một món đồ chơi của trẻ con.
Cầm chuyến thuyền bị thu nhỏ ném cho Võ Thừa, Tinh Gia nhảy lên lưng con khỉ đột sau đó đám người nhanh chóng đi về phía ốc đảo nơi Tử Mạc Tộc sinh sống.
Nửa ngày sau có vài bóng người vút vút lau tới nơi này dừng lại ở vị trí lão giả chết dưới tay Võ Thừa. Sắc mặt những người này đều nhợt nhạt bây giờ lại cộng thêm sự âm trầm. Một người trong số
vài người này khàn giọng lên tiếng.
– Là một Linh Hồn giả ra tay.
– Khốn khiếp lại đến trễ một bước.
Một người khác lại bực dọc lên tiếng.
– Theo tin báo từ Tông môn chỉ có một người trong đoàn người này tên Chỉ Mệnh Dai lệnh bài sinh mệnh bị vỡ, vậy những người kia chắc hẳn đã bị bắt hoặc bỏ trốn.
Người lên tiếng là một nữ tử.
– Bằng vào thực lực của Chỉ Mệnh Dai còn bỏ mạng những người kia hiển nhiên bị bắt. Cáp Tử ngươi thấy sao?
Trung niên tên Cáp Tử thân hình cao gầy, mài kiếm mắt sáng rất có phong thái của một bậc cường giả. Hắn chắp tay sau lưng nói.
– Tử Mạc Tộc ở gần đây nhất, xem ra chúng ta phải đến đó một chuyến.
– khẹc khẹc khẹc… ý hay, cũng lâu rồi ta chưa nếm mùi nữ nhân Tử Mạc.
Một người khác gương mặt nhợt nhạt khặc khặc cười quái dị lên tiếng.
Cáp Tử giơ tay lên nói.
– Không gắp trước hết điều tra kỷ càn nơi đây một vòng đã.
Tất cả nhóm người gật đầu sau đó hóa thành từng đạo lưu quang biến mất chỉ còn lại Cáp Tử âm trầm đứng nhìn ánh trời chiều còn mờ mờ nhìn thấy đám mây hình bàn tay màu vàng để lại, hắn lẩm
bẩm.
– Khí tức Huyền Linh… Tử Mạc Thái… các ngươi muốn trở mình sao?
Thời gian cũng không quá lâu… nhóm người Tinh Gia đã trở về nơi Tử Mạc tộc sinh sống.
– Các vị, xin hãy nhận của ta một vái.
Độc Thiên Lão Quỹ đôi mắt có chút đỏ hồng giữa không trung trịnh trọng khom người khấu nhóm người Tinh Gia một cái thật sâu. Bộ dạng cùng gương mặt của lão đã nói lên hết thảy tất cả những uất
nghẹn mà tộc nhân lão phải hứng chịu trong suốt thời gian qua.
Bình luận facebook