Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 187
Những người Tử Mạc tộc thấy Độc Thiên Lão Quỹ như vậy thì ai cũng không đứng nữa mà trực tiếp quỳ xuống dập đầu. Già có trẻ có lớn có nhỏ có tất cả ánh mắt đều đẫm lệ. Họ thật sự đã phải trải
qua những năm tháng quá tồi tệ.
Tinh Gia nhìn một màng trước mắt thì thở dài một hơi đi đến cạnh Độc Thiên Lão Quỹ nâng hắn dậy.
– Đứng lên đi. Ta sẽ nhanh nhất sửa xong trận pháp để các ngươi có cuộc sống bình yên.
Khi nói những lời này cái bộ dạng bình thường của Tinh Gia đã tiêu thắt, lưng hắn thẳng tắp giống như một thanh thiết trụ chóng cả trời cao cứu vớt cuộc đời của những con người khốn khổ.
Võ Thừa tự nhiên nhìn cảnh tượng vạn người triều bái như thế này trong tìm thức dường như có một loại xúc động muốn lập nên trật tự càn khôn, làm ra một cái thế giới mà hắn mong muốn nhìn thấy.
– Thiên địa ôn hòa,Vạn tộc sống chung. Dưới một luật lệ của ta, mà luật lệ đó ngay cả ta cũng không được phạm tới.
Khi có những suy nghĩ này đột nhiên linh hồn hãi của Võ Thừa dường như rung lên nhè nhẹ một cái, từ vị trí trung tâm hồ nước bên trong linh hồn hãi bỗng dưng thiên địa tụ hợp phát ra hào quang vạn
trượng hình thành nên một trang giấy màu tím. Võ Thừa có chút kinh ngạc tìm thức tiến đến bên cạnh trang giấy mỏng màu tím kia hắn đưa tay lên nhẹ nhàng muốn tìm hiểu có thể để lại được vết tích
gì không nhưng rất nhanh hắn nhíu mày bởi vì cho dù làm thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể để lại vết tích gì trên một trang giấy mỏng manh kia.
– Đầu đất… đầu đất…!
Bỗng dưng âm thanh của Tinh Gia vang lên bên tai Võ Thừa hắn từ trong linh hồn hãi trở về thực tại, lúc này hắn nhìn thấy Độc Thiên Lão Quỹ cùng Hồ Nguyệt Nương nhìn hắn bằng cặp mắt quái dị
hắn vô thức nhìn lên không trung chợt ngẩn ra một cái, bởi vì hắn có thể cảm nhận được lôi vân ẩn ẩn có dấu hiệu muốn tụ lại thành một vòng xoáy. Khí tức này lôi kiếp có lẽ rất khủng bố nhưng lại
đang dần tán đi
– Chuyện này…
Hắn nhíu mày một cái, muốn nói gì đó với Tinh Gia. còn Tinh Gia thì có chút kinh ngạt thoáng qua nhưng rất nhanh đã giơ tay lên ngăn lời Võ Thừa lại hắn khẽ truyền âm nói.
– Để rồi nói sau. Chúng ta nên làm đại sự trước đã.
Tinh Gia nhìn Độc Thiên Lão Quỹ gật đầu một cái, sau đó lão liền dẫn Tinh Gia đám người đi sâu vào trong một đống phế tích phía sau hai ngọc núi của Ốc đảo này.
Vừa tới đây Tinh Gia đã cảm nhận được khí tức của viễn cổ pháp trận tương đồng với pháp trận truyền tống ở Huyền Linh mà trước đó hắn đã sửa chữa.
Tinh Gia cũng không nhiều lời trực tiếp xuất thủ bắt đầu tu sửa trận pháp, rất nhanh từng đạo cấm chế được Tinh Gia thành thạo đánh ra, động tác nước chảy mây trôi này hiển nhiên là một tông sư
thành thục.
Võ Thừa, Nguyệt Nương và Độc Thiên Lão Quỹ phân ra ba hướng khác nhau hộ pháp cho Tinh Gia, thời gian chầm chậm trôi qua đến khi Tinh Gia dự đoán còn cần thêm khoảng 2h nửa thì hoàn thành
thì đột nhiên Võ Thừa nhíu mày.
– Có người đến, trên dưới sáu người, tuy khí tức mạnh yếu khác nhau nhưng đều là cường giả Kim Cang cảnh trở lên.
Võ Thừa truyền âm cho Hồ Nguyệt Nương cùng Độc Thiên Lão Quỹ. Vừa nghe đến đây gương mặt Độc Thiên Lão Quỹ trở nên âm trầm cực độ. Hắn khàn giọng lên tiếng.
– Cho dù ta có bỏ mạng ngày hôm nay cũng kính xin các vị đưa tộc nhân của ta thoát khỏi cái nơi bị nguyền rủa này.
Nói xong Lão cũng không chút chần chờ bởi vì nếu để đám người kia biết Tinh Gia đang tu sửa trận pháp có thể thông đến Huyền Linh thì mọi chuyện sẽ không thể nào kiểm soát được nửa, phải biết
rằng trăm ngàn năm qua bao nhiêu Tông môn thế lực ở Thâm Uyên đều muốn vươn vòi đến Huyền Linh nhưng bất thành, một trong số những lý do là không có Linh Trận cường đại có thể truyền tống
nghìn người, nếu ở cấp độ chiến tranh, những Linh trận nhỏ giống như lúc trước Tinh Gia đám người sử dụng thì giống như là rác rưởi không đáng một xu.
– he he he he Độc Thiên Lão bất tử, chúng ta đến thăm lão đây còn không nhanh ra nghên đoán.
Giọng nói âm lãnh chói tay phát ra từ phía chân trời, tiếp đó không quá lâu sáu đạo lưu quan đã nhanh chóng lướt đến phía trên không trung của Tử Mạc Tộc. Khí tức cường hãn từ trên người của
những người này ầm ầm quét xuống làm cho tộc nhân Tử Mạc Tộc hít thở không thông.
Độc Thiên Lão Quỷ cũng không còn bộ dạng nhẫn nhịn thường ngày, lão sống quá lâu để hiểu những người này đã phát hiện ra đều dị thường nên mới nhanh như vậy kéo đến với một loại khí thế bức
nhân.
Lão đứng giữa không trung đối diện với sáu người không chút sợ hãi gương mặt điềm tĩnh quét ngan đến khi đối diện với Trung niên tên Cáp Tử thì dừng lại, lão chậm rãi mở miệng.
– Cáp Tử… ngươi cũng đã đến.
Người trung niên tên Cáp Tử chắp tay sau lưng bộng dạng cũng rất thong dong lên tiếng nói.
– Tử Mạc Thái, ngươi nên biết hậu quả về việc mình làm.
Độc Thiên Lão Quỹ nghe Cáp Tử nói thì hừ lạnh một tiếng nói.
– Hừ… hậu quả. Hậu quả gì? Các ngươi sẽ giết chúng ta sao? Ha ha Cáp Tử ngươi cũng đến từ Vị Diện đó, cũng biết cuộc sống chúng ta thế nào.
Chết ư? Những năm qua ta thậm chí lại muốn ở nơi chôn nhau cắt rốn kia một lần tử chiến, oanh oanh liệt liệt, chứ không phải chật vật chạy đế Uyên Linh này để rồi có cuộc sống bị nuôi nhốt như
súc vật. Hôm nay ngươi đến đây hẳn cũng biết được tất cả rồi thì còn cần nói nhiều làm gì nữa.
Trung niên tên Cáp Tử ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái sau đó hắn hít sâu một hơi.
– Nếu ngươi chịu đưa ra 100 tộc nhân, sau đó thả Ngủ Thánh Tử ra để đưa về Vạn Độc Tông ta có thể nói giúp ngươi một tiếng việc ngươi thông đồng với người của Huyền Linh ra tay với thánh tử. Ta
cảnh báo ngươi hiện tại một mình ngươi thực lực là không đủ để có thể chóng lại nơi đó.
– Nếu thêm cả ta thì sao.
Đột nhiên âm thanh Võ Thừa từ phía sau vang lên sau đó một dáng người từ từ tiến đến bên cạnh Độc Thiên Lão Quỹ lên tiếng.
Võ Thừa vừa xuất hiện liền bị vài cặp mắt đầy sát khí khóa chặt, rất dễ nhận ra, trên người Võ Thừa tràn trề một loại khí tức đến từ Huyền Linh, mặc dù ẩn ẩn có dấu hiệu sắp lây nhiễm khí tức Thâm
Uyên vì chiến đấu nhưng không thể nào che dấu được đặc trưng của Huyền Linh được.
– Bằng vào ngươi một tên oắt con hỉ mũi còn chưa sạch, một cái tu vi nửa bước Kim Cang cảnh còn chưa chính thức chạm đến? Ta thấy ngươi nên đi theo tỷ tỷ để ta từ từ giáo huấn ngươi.
Nữ nhân duy nhất trong đám người này lên tiếng, nàng có gương mặt đầy mị hoặc với vóc người đẫy đà hiển nhiên nữ nhân này trước đây là một yêu nữ bại hoại, tuy đã có tuổi nhưng lại càng mang
thêm một hương vị phong tình dễ nhận thấy.
– Ê thằng cu, gọi trưởng bối ngươi ra luôn đi, ta biết Lão Tử Mạc Thái này còn dấu con bài chưa lật a.
Những người khác cũng cùng nhau nở nụ cười mỉa mai, nhìn Võ Thừa như một tên mới vào nghề không biết sống chết, cũng đúng thôi đứng trước thực lực tuyệt đối thì trên lệch một đại cảnh giới
như Thái Ất cùng kim Cang cảnh giống như trời đất lệch nhau, không cùng đẳng cấp thật khó có thể nói chuyện mà không chăm chọc được.
qua những năm tháng quá tồi tệ.
Tinh Gia nhìn một màng trước mắt thì thở dài một hơi đi đến cạnh Độc Thiên Lão Quỹ nâng hắn dậy.
– Đứng lên đi. Ta sẽ nhanh nhất sửa xong trận pháp để các ngươi có cuộc sống bình yên.
Khi nói những lời này cái bộ dạng bình thường của Tinh Gia đã tiêu thắt, lưng hắn thẳng tắp giống như một thanh thiết trụ chóng cả trời cao cứu vớt cuộc đời của những con người khốn khổ.
Võ Thừa tự nhiên nhìn cảnh tượng vạn người triều bái như thế này trong tìm thức dường như có một loại xúc động muốn lập nên trật tự càn khôn, làm ra một cái thế giới mà hắn mong muốn nhìn thấy.
– Thiên địa ôn hòa,Vạn tộc sống chung. Dưới một luật lệ của ta, mà luật lệ đó ngay cả ta cũng không được phạm tới.
Khi có những suy nghĩ này đột nhiên linh hồn hãi của Võ Thừa dường như rung lên nhè nhẹ một cái, từ vị trí trung tâm hồ nước bên trong linh hồn hãi bỗng dưng thiên địa tụ hợp phát ra hào quang vạn
trượng hình thành nên một trang giấy màu tím. Võ Thừa có chút kinh ngạc tìm thức tiến đến bên cạnh trang giấy mỏng màu tím kia hắn đưa tay lên nhẹ nhàng muốn tìm hiểu có thể để lại được vết tích
gì không nhưng rất nhanh hắn nhíu mày bởi vì cho dù làm thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể để lại vết tích gì trên một trang giấy mỏng manh kia.
– Đầu đất… đầu đất…!
Bỗng dưng âm thanh của Tinh Gia vang lên bên tai Võ Thừa hắn từ trong linh hồn hãi trở về thực tại, lúc này hắn nhìn thấy Độc Thiên Lão Quỹ cùng Hồ Nguyệt Nương nhìn hắn bằng cặp mắt quái dị
hắn vô thức nhìn lên không trung chợt ngẩn ra một cái, bởi vì hắn có thể cảm nhận được lôi vân ẩn ẩn có dấu hiệu muốn tụ lại thành một vòng xoáy. Khí tức này lôi kiếp có lẽ rất khủng bố nhưng lại
đang dần tán đi
– Chuyện này…
Hắn nhíu mày một cái, muốn nói gì đó với Tinh Gia. còn Tinh Gia thì có chút kinh ngạt thoáng qua nhưng rất nhanh đã giơ tay lên ngăn lời Võ Thừa lại hắn khẽ truyền âm nói.
– Để rồi nói sau. Chúng ta nên làm đại sự trước đã.
Tinh Gia nhìn Độc Thiên Lão Quỹ gật đầu một cái, sau đó lão liền dẫn Tinh Gia đám người đi sâu vào trong một đống phế tích phía sau hai ngọc núi của Ốc đảo này.
Vừa tới đây Tinh Gia đã cảm nhận được khí tức của viễn cổ pháp trận tương đồng với pháp trận truyền tống ở Huyền Linh mà trước đó hắn đã sửa chữa.
Tinh Gia cũng không nhiều lời trực tiếp xuất thủ bắt đầu tu sửa trận pháp, rất nhanh từng đạo cấm chế được Tinh Gia thành thạo đánh ra, động tác nước chảy mây trôi này hiển nhiên là một tông sư
thành thục.
Võ Thừa, Nguyệt Nương và Độc Thiên Lão Quỹ phân ra ba hướng khác nhau hộ pháp cho Tinh Gia, thời gian chầm chậm trôi qua đến khi Tinh Gia dự đoán còn cần thêm khoảng 2h nửa thì hoàn thành
thì đột nhiên Võ Thừa nhíu mày.
– Có người đến, trên dưới sáu người, tuy khí tức mạnh yếu khác nhau nhưng đều là cường giả Kim Cang cảnh trở lên.
Võ Thừa truyền âm cho Hồ Nguyệt Nương cùng Độc Thiên Lão Quỹ. Vừa nghe đến đây gương mặt Độc Thiên Lão Quỹ trở nên âm trầm cực độ. Hắn khàn giọng lên tiếng.
– Cho dù ta có bỏ mạng ngày hôm nay cũng kính xin các vị đưa tộc nhân của ta thoát khỏi cái nơi bị nguyền rủa này.
Nói xong Lão cũng không chút chần chờ bởi vì nếu để đám người kia biết Tinh Gia đang tu sửa trận pháp có thể thông đến Huyền Linh thì mọi chuyện sẽ không thể nào kiểm soát được nửa, phải biết
rằng trăm ngàn năm qua bao nhiêu Tông môn thế lực ở Thâm Uyên đều muốn vươn vòi đến Huyền Linh nhưng bất thành, một trong số những lý do là không có Linh Trận cường đại có thể truyền tống
nghìn người, nếu ở cấp độ chiến tranh, những Linh trận nhỏ giống như lúc trước Tinh Gia đám người sử dụng thì giống như là rác rưởi không đáng một xu.
– he he he he Độc Thiên Lão bất tử, chúng ta đến thăm lão đây còn không nhanh ra nghên đoán.
Giọng nói âm lãnh chói tay phát ra từ phía chân trời, tiếp đó không quá lâu sáu đạo lưu quan đã nhanh chóng lướt đến phía trên không trung của Tử Mạc Tộc. Khí tức cường hãn từ trên người của
những người này ầm ầm quét xuống làm cho tộc nhân Tử Mạc Tộc hít thở không thông.
Độc Thiên Lão Quỷ cũng không còn bộ dạng nhẫn nhịn thường ngày, lão sống quá lâu để hiểu những người này đã phát hiện ra đều dị thường nên mới nhanh như vậy kéo đến với một loại khí thế bức
nhân.
Lão đứng giữa không trung đối diện với sáu người không chút sợ hãi gương mặt điềm tĩnh quét ngan đến khi đối diện với Trung niên tên Cáp Tử thì dừng lại, lão chậm rãi mở miệng.
– Cáp Tử… ngươi cũng đã đến.
Người trung niên tên Cáp Tử chắp tay sau lưng bộng dạng cũng rất thong dong lên tiếng nói.
– Tử Mạc Thái, ngươi nên biết hậu quả về việc mình làm.
Độc Thiên Lão Quỹ nghe Cáp Tử nói thì hừ lạnh một tiếng nói.
– Hừ… hậu quả. Hậu quả gì? Các ngươi sẽ giết chúng ta sao? Ha ha Cáp Tử ngươi cũng đến từ Vị Diện đó, cũng biết cuộc sống chúng ta thế nào.
Chết ư? Những năm qua ta thậm chí lại muốn ở nơi chôn nhau cắt rốn kia một lần tử chiến, oanh oanh liệt liệt, chứ không phải chật vật chạy đế Uyên Linh này để rồi có cuộc sống bị nuôi nhốt như
súc vật. Hôm nay ngươi đến đây hẳn cũng biết được tất cả rồi thì còn cần nói nhiều làm gì nữa.
Trung niên tên Cáp Tử ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái sau đó hắn hít sâu một hơi.
– Nếu ngươi chịu đưa ra 100 tộc nhân, sau đó thả Ngủ Thánh Tử ra để đưa về Vạn Độc Tông ta có thể nói giúp ngươi một tiếng việc ngươi thông đồng với người của Huyền Linh ra tay với thánh tử. Ta
cảnh báo ngươi hiện tại một mình ngươi thực lực là không đủ để có thể chóng lại nơi đó.
– Nếu thêm cả ta thì sao.
Đột nhiên âm thanh Võ Thừa từ phía sau vang lên sau đó một dáng người từ từ tiến đến bên cạnh Độc Thiên Lão Quỹ lên tiếng.
Võ Thừa vừa xuất hiện liền bị vài cặp mắt đầy sát khí khóa chặt, rất dễ nhận ra, trên người Võ Thừa tràn trề một loại khí tức đến từ Huyền Linh, mặc dù ẩn ẩn có dấu hiệu sắp lây nhiễm khí tức Thâm
Uyên vì chiến đấu nhưng không thể nào che dấu được đặc trưng của Huyền Linh được.
– Bằng vào ngươi một tên oắt con hỉ mũi còn chưa sạch, một cái tu vi nửa bước Kim Cang cảnh còn chưa chính thức chạm đến? Ta thấy ngươi nên đi theo tỷ tỷ để ta từ từ giáo huấn ngươi.
Nữ nhân duy nhất trong đám người này lên tiếng, nàng có gương mặt đầy mị hoặc với vóc người đẫy đà hiển nhiên nữ nhân này trước đây là một yêu nữ bại hoại, tuy đã có tuổi nhưng lại càng mang
thêm một hương vị phong tình dễ nhận thấy.
– Ê thằng cu, gọi trưởng bối ngươi ra luôn đi, ta biết Lão Tử Mạc Thái này còn dấu con bài chưa lật a.
Những người khác cũng cùng nhau nở nụ cười mỉa mai, nhìn Võ Thừa như một tên mới vào nghề không biết sống chết, cũng đúng thôi đứng trước thực lực tuyệt đối thì trên lệch một đại cảnh giới
như Thái Ất cùng kim Cang cảnh giống như trời đất lệch nhau, không cùng đẳng cấp thật khó có thể nói chuyện mà không chăm chọc được.
Bình luận facebook