Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 204
*Chương có nội dung hình ảnh
Đã hơn ba tháng qua hắn mỗi ngày đều sắc thuốc như vậy sáng chiều hai cử mỗi lần đều cho vài giọt máu màu lam của bản thân hắn vào đó, nhưng cứ lần nào nhỏ ra vài giọt máu như vậy tốc trên đầu
hắn lại thêm vài cộng chuyển sang màu xám tro, nhưng hắn vẫn không dừng lại, vẫn kiên trì.
.
.
Buổi chiều ở làng chài ven biển, ngó ra phía xa, mặt trời hình quả trứng màu vàng đang dần đi xuống lòng đại dương sâu thẳm, gió thổi nhẹ làm đong đưa những ngọn dừa đặc trưng ở nơi đây báo hiệu một bầu trời đầy sao lấp lánh.
Biển mặn, dẫn theo hơi gió cũng mang theo một mùi vị vừa mát vừa mặn của biển, cát trắng phủ dọc theo bờ, cùng tiếng rì rào của sóng, nếu là một phàm nhân có lẽ ai ở nơi đây cũng sẽ lưu luyến
bầu không gian bình dị mà đầy lãng mạng đáng để sống này.
Bên trong mái nhà được lợp bằng lá dừa, cột gỗ được đốn trên rừng khá đơn sơ nhưng lại mang cho người ta cảm giác rất ấm áp, trong nhà có hai cái giường bằng tre nứa, ở giữa là cái bàn để dùng
bữa. Lúc này hai cha con đang ngồi ăn bữa cơm chiều.
Cô gái có đôi mắt màu lam như nước biển vừa ăn vừa nhìn về phía một chiếc giường trong nhà trên đó có một người đang nằm bất động, nàng mở miệng.
– Tía ơi… hình như con thấy người kia vừa động đậy kìa.
Người cha giật bắn mình để chén cơm xuống bàn nhanh chóng đi đến bên cạnh giường, gương mặt kích động quan sát, nhưng hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì hắn nhìn về phía cô gái chỉ thấy
nàng nở nụ cười tươi như hoa lộ ra cặp mắt hình trăng lưỡi liềm.
– Mả bố nhà mày, giờ ăn cơm mày cũng không tha cho Tía mày được.
Hắn đi đến bàn ngồi xuống, bưng chén cơm lên cũng không quên mắn cô gái kia một tiếng.
Trung niên lúc này nhận ra đứa con gái nghịch ngợm của hắn lại trêu ghẹo hắn, nhưng tự trong lòng hắn vẫn mong rằng người thanh niên đang nằm trên giường kia tỉnh dậy, hắn là người thường không
phải Võ giả hay linh giả gì cả, cũng không phải là một thần y, nhưng hắn lại dốc tâm cứu chữa cho người thanh niên này là có lý do của hắn.
– Tía à… Người này thương tích quá nặng, mất máu quá nhiều thì không nói, nhiều vị trí lại lộ cả xương trắng ra ngoài, con thấy nếu hắn có tĩnh dậy thì cũng là người tàn phế thôi à. vã lại…
Nói đến đây cô gái gắp một đủa rau lớn nhét vào miệng nhay nhổm nhẻm.
– Vã lại sao?
Trung niên trầm ngâm theo quán tính hỏi theo, sau khi nuốt mạnh một cái cho thức ăn qua khỏi cổ họng cô gái đáp.
-Vã lại con chưa thấy ai lấy trái tim của con Lửng Mật thay cho trái tim của một con người bao giờ?
Vừa nói cô gái này vừa biểu môi khinh thường.
– Aizzz ta nói con gái không hiểu, cái đó… à hôm đó làm gì có trái tim của người nào để ta làm phẫu thuật đâu? ta lại thấy sinh cơ hắn vẫn còn nhưng trái tim hắn thì bị một vết thương cực kỳ khủng
bố, lại là đã ngừng đập. chẳng biết ở đâu lại xuất hiện con vật đó, nhưng Tía đã xem sách cổ rồi, người xưa nói con vật đó là Thủy Thiên Hồ chỉ là nó chưa tiến hóa thành Thủy Thiên Hồ mà thôi.
– Hừ… lại còn Thủy Thiên Hồ gì gì nửa con thấy…
Cô gái này vừa định nói gì chợt đôi mắt màu xanh lam của nàng mở to đặt mạnh cái chén cơm còn ăn dở trên tay xuống bàn cả người chết lặng bởi vì người thanh niên nằm bất động trên giường hơn
ba tháng kia đột nhiên không tiếng động ngồi dậy đưa đôi mắt nhìn nàng.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
">
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
Đã hơn ba tháng qua hắn mỗi ngày đều sắc thuốc như vậy sáng chiều hai cử mỗi lần đều cho vài giọt máu màu lam của bản thân hắn vào đó, nhưng cứ lần nào nhỏ ra vài giọt máu như vậy tốc trên đầu
hắn lại thêm vài cộng chuyển sang màu xám tro, nhưng hắn vẫn không dừng lại, vẫn kiên trì.
.
.
Buổi chiều ở làng chài ven biển, ngó ra phía xa, mặt trời hình quả trứng màu vàng đang dần đi xuống lòng đại dương sâu thẳm, gió thổi nhẹ làm đong đưa những ngọn dừa đặc trưng ở nơi đây báo hiệu một bầu trời đầy sao lấp lánh.
Biển mặn, dẫn theo hơi gió cũng mang theo một mùi vị vừa mát vừa mặn của biển, cát trắng phủ dọc theo bờ, cùng tiếng rì rào của sóng, nếu là một phàm nhân có lẽ ai ở nơi đây cũng sẽ lưu luyến
bầu không gian bình dị mà đầy lãng mạng đáng để sống này.
Bên trong mái nhà được lợp bằng lá dừa, cột gỗ được đốn trên rừng khá đơn sơ nhưng lại mang cho người ta cảm giác rất ấm áp, trong nhà có hai cái giường bằng tre nứa, ở giữa là cái bàn để dùng
bữa. Lúc này hai cha con đang ngồi ăn bữa cơm chiều.
Cô gái có đôi mắt màu lam như nước biển vừa ăn vừa nhìn về phía một chiếc giường trong nhà trên đó có một người đang nằm bất động, nàng mở miệng.
– Tía ơi… hình như con thấy người kia vừa động đậy kìa.
Người cha giật bắn mình để chén cơm xuống bàn nhanh chóng đi đến bên cạnh giường, gương mặt kích động quan sát, nhưng hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì hắn nhìn về phía cô gái chỉ thấy
nàng nở nụ cười tươi như hoa lộ ra cặp mắt hình trăng lưỡi liềm.
– Mả bố nhà mày, giờ ăn cơm mày cũng không tha cho Tía mày được.
Hắn đi đến bàn ngồi xuống, bưng chén cơm lên cũng không quên mắn cô gái kia một tiếng.
Trung niên lúc này nhận ra đứa con gái nghịch ngợm của hắn lại trêu ghẹo hắn, nhưng tự trong lòng hắn vẫn mong rằng người thanh niên đang nằm trên giường kia tỉnh dậy, hắn là người thường không
phải Võ giả hay linh giả gì cả, cũng không phải là một thần y, nhưng hắn lại dốc tâm cứu chữa cho người thanh niên này là có lý do của hắn.
– Tía à… Người này thương tích quá nặng, mất máu quá nhiều thì không nói, nhiều vị trí lại lộ cả xương trắng ra ngoài, con thấy nếu hắn có tĩnh dậy thì cũng là người tàn phế thôi à. vã lại…
Nói đến đây cô gái gắp một đủa rau lớn nhét vào miệng nhay nhổm nhẻm.
– Vã lại sao?
Trung niên trầm ngâm theo quán tính hỏi theo, sau khi nuốt mạnh một cái cho thức ăn qua khỏi cổ họng cô gái đáp.
-Vã lại con chưa thấy ai lấy trái tim của con Lửng Mật thay cho trái tim của một con người bao giờ?
Vừa nói cô gái này vừa biểu môi khinh thường.
– Aizzz ta nói con gái không hiểu, cái đó… à hôm đó làm gì có trái tim của người nào để ta làm phẫu thuật đâu? ta lại thấy sinh cơ hắn vẫn còn nhưng trái tim hắn thì bị một vết thương cực kỳ khủng
bố, lại là đã ngừng đập. chẳng biết ở đâu lại xuất hiện con vật đó, nhưng Tía đã xem sách cổ rồi, người xưa nói con vật đó là Thủy Thiên Hồ chỉ là nó chưa tiến hóa thành Thủy Thiên Hồ mà thôi.
– Hừ… lại còn Thủy Thiên Hồ gì gì nửa con thấy…
Cô gái này vừa định nói gì chợt đôi mắt màu xanh lam của nàng mở to đặt mạnh cái chén cơm còn ăn dở trên tay xuống bàn cả người chết lặng bởi vì người thanh niên nằm bất động trên giường hơn
ba tháng kia đột nhiên không tiếng động ngồi dậy đưa đôi mắt nhìn nàng.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
">
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
Bình luận facebook