Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 225
– Trời ơi… Linh Hoàng đại nhân a, ngươi cho ta ăn cái gì vậy? giải độc cũng thôi đi đằng này… A… H… A…
Ta lại sắp đột phá Vô Thượng Cảnh a…
R… A… A…
Phía xa chỉ nghe tiếng hét lớn đầy hữu lực của Đặng Vũ Lặp nắm đấm của mỗi người đều xiếc chặt lại không muốn nhìn cảnh tượng đằng sau thuyền nửa.
Cảnh tượng này nếu có Tinh Gia ở đây khẳng định Võ Thừa tên Linh hoàng ngu dốt này lãnh đủ.
– Ngươi a cái tên ngu hết phần xxx, mẹ kiếp thân thể của ngươi là cái loại gì chứ, mà cứ cho người khác ăn đan dược lung tung bản Tinh Gia luyện chế độc quyền cho ngươi a, không thấy Nguyệt Nương một lần kia sao aizzzzz…
Thế nhưng khi không có Tinh Gia ở đây mọi chuyện cũng chỉ có thể xem số phận của Đặng Vũ Lặp này thôi…
Con thuyền vẫn tiếp tục duy chuyển về phía hòn đảo mơ hồ kia nhưng không khí trở nên trầm lặng.
.
Rất lâu về trước, khi các vật chất còn chưa trôi dạt trong vũ trụ và ở một nơi được xem là bất nguồn của sự sống toàn năng, Hỗn Độn Địa Đàng là địa phương có sự phát triển mạnh mẽ nhất.
Thế nhưng sao kỳ Hồng hoang khi nơi này bị vỡ nát những mảnh nhỏ của nó bao hàm những vật chất trên đó cũng trôi dạt vào tinh không vô tận.
Dòng sông Ngân Hà chảy xuyên suốt bên trong lòng vũ trụ sâu thẩm mang theo dòng lịch sử dài vô tận đi đến những nền văn minh từ cũ đến mới, cũng theo dòng thời gian thứ người ta còn có thể nhìn
thấy chỉ là một phần tàn tích từ Hỗn Độn Địa Đàng kia vở ra men theo dòng sông Ngân Hà vĩ đại mà gợi nhớ một thời đại cội nguồn bình yên.
Những tàn tích của những nền văn minh vốn đã vô cùng rực rỡ mà những thế hệ có thể nói là đầu tiên gây dựng được trong vũ trụ, có những thứ đã được truyền thừa đi xuống và tiếp diễn huy hoàng
nhưng cũng có những tàn tích mà cho đến nay chưa một người nào tìm thấy hay hoặc giả bị người ta cất dấu ra khỏi sách vở.
Hậu thế luôn là những người chịu thiệt thòi khi không được chứng kiến lịch sử một cách xác thực chỉ có thể biết đến một cách mơ hồ thông qua hoặc truyền ngôn hoặc những trang sách cũ kỹ thiếu
chữ nghĩa cùng ý tứ…
.
Lại nói đến chiếc du thuyền của Nhan Phong Ngữ hiện giờ trên thuyền chỉ còn trên dưới không đến 100 người, nhân số đã ích hơn một nửa so với thời điểm trước khi Thiên Phạt Hải Ngân xuất hiện
trên biển.
Xa xa nhìn lại chiếc du thuyền được bao bọc bởi một đoàn hào quang màu vàng nhạt do linh lực tụ thành một tấm bình chướng ngăn cản những thứ bên ngoài, nó đang không nhanh không chậm duy
chuyển về phía một hòn đảo đen kịch hướng trước mặt mọi người.
Đảo Ký Ức.
Lẽ ra khi đến được bước này mọi người trên thuyền có lẽ sẽ là một bộ dạng vô cùng hưng phấn và kích động vì hòn đảo kia chỉ có trong truyền thuyết. đằng này, mọi người lại trầm mặt không nói một
lời, trên thuyền hoàng toàn yên tĩnh chỉ thỉnh thoảng lại có một âm thanh Ong một tiếng biểu hiện của một thứ gì đó vừa như thiêu thân định xong qua tầng vách ngăn đó nhưng bất thành.
Võ Thừa im lặng đứng trên mũi thuyền đôi mắt hơi sâu vào trong nhìn chầm chầm về hòn đảo trước mặt lúc này khoảng cách chỉ còn không đến 5km nhưng bằng vào đôi mắt của những người có tu vi
vô thượng cảnh trở lên đều nhìn ra một điểm vô cùng kỳ ảo từ hòn đảo kia.
Nó to lớn hơn trong tưởng tượng, và bây giờ khi khoảng cách đã rất gần như vậy dường như có thể thấy rõ những dãy núi trùng điệp, rừng cây bạt ngàn, thảo nguyên rộng lớn trên hòn đảo kia, nó lúc
này nếu gọi là một đại lục thì có lẽ cũng chẳng sai biệt.
– Thì ra thứ chúng ta thấy khi ở ngoài vùng thiên phạt chỉ là một hình ảnh phản chiếu của hòn đảo này mà thôi. từ khi chúng ta đi qua các vòng xoáy kia thì đã chuyển sang một địa phương khác, vùng
không gian này hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
– Trả trách vì sao khi đi qua vùng xoáy nước kia Dạ Xoa MaDa mới xuất hiện, chúng sống trong vùng không gian tách biệt này và vùng xoáy nước đặt biệt kia hiển nhiên cũng là một cái trở ngại đối với
chúng, nếu không khi loài quái vật đáng sợ này một khi đi ra được bên ngoài thì đó là tai họa khắp đại lục.
– Nói như vậy ý ngươi là các xoáy nước kia không phải tự dưng nó có sao?
đôi mắt Cầu Lục Quý trừng lớn hắn thực sự không dám có cái suy nghĩ kia.
Chỉ thấy Tưởng Tấu Lục khẻ gật đầu nói.
– Rất có khả năng xoáy nước kia là do có người cố tình làm ra, cũng không biết là có ý tốt hay xấu nhưng trước mắt là không cho loại quái vật đi được ra bên ngoài.
Nói đến đây hắn khẽ hít sâu một hơi nhìn Võ Thừa đầy thâm ý. Người có thể làm ra được bực này tất nhiên là loại cường giả cao siêu tuyệt đối, nếu người kia đã phá toái hư không mà đi rồi ở nơi
khác thì không nói ngược lại người này nếu ở ngay trên hòn đảo trước mặt bọn họ và là một thủ hộ giả nơi đó, nói như vậy thì lại là một chuyện khó nói, là bạn là địch còn chưa rõ hiển nhiên phải có tư
tưởng đề phòng.
Võ Thừa cũng gật gù hắn tuy bị tinh gia luôn miệng gọi là Đầu Đất nhưng khi một phần phong ấn trí nhớ được mở ra bản thân hắn nhiều cái cũng thấu tình đạt lý, hiểu thấu sự đời, chỉ là bản thân có
chút thật thà và kiệm lời cho nên có nhiều chuyện hắn tuy biết nhưng không nói mà thôi.
khi nghe Tưởng Tấu Lục nói đến đây hắn đã suy nghĩ giải pháp để giải quyết vấn đề.
– Nếu thực sự có cao nhân thực lực thông thiên như vậy chúng ta có chạy cũng không thoát.
Tưởng Tấu Lục gương mặt ngưng trọng, nói giỡn sao tu vi bực này khác nào đại năng đâu chứ, điều khiển thiên địa hình thành dị tượng, cường giả bực này đối diện với họ những người ở đây chỉ là
tôm tép mà thôi, tùy ý phất tay cũng hóa thành tro bụi.
Nhưng suy cho cùng đến được đây rồi không có lí do gì bọn họ lại quay đầu trở ra nửa.
Trong lúc mọi người đang suy luận thì con thuyền càng lúc càng gần hòn đảo trước mặt lúc này không thể nào không ngửa cổ để nhìn những ngọn núi bên trên.
Một hiện tượng khác cũng xảy ra làm cho mọi người thêm khó hiểu.
– Dạ Xoa MaDa ngừng công kích.
Phùng Lão cùng ba người Nhan Phong Ngữ, Mạc Thế Hải, Lỗ Phàm nhìn nhau linh lực họ quán thâu vào tầng bình chướng bảo vệ con tàu giúp họ cảm nhận được giao động, chắc chắn rằng bọn quái
vật kia đã ngừng công kích, cùng lúc đó con thuyền được Hắc Minh Khổng Chương kéo đi cũng ngừng lại.
Ta lại sắp đột phá Vô Thượng Cảnh a…
R… A… A…
Phía xa chỉ nghe tiếng hét lớn đầy hữu lực của Đặng Vũ Lặp nắm đấm của mỗi người đều xiếc chặt lại không muốn nhìn cảnh tượng đằng sau thuyền nửa.
Cảnh tượng này nếu có Tinh Gia ở đây khẳng định Võ Thừa tên Linh hoàng ngu dốt này lãnh đủ.
– Ngươi a cái tên ngu hết phần xxx, mẹ kiếp thân thể của ngươi là cái loại gì chứ, mà cứ cho người khác ăn đan dược lung tung bản Tinh Gia luyện chế độc quyền cho ngươi a, không thấy Nguyệt Nương một lần kia sao aizzzzz…
Thế nhưng khi không có Tinh Gia ở đây mọi chuyện cũng chỉ có thể xem số phận của Đặng Vũ Lặp này thôi…
Con thuyền vẫn tiếp tục duy chuyển về phía hòn đảo mơ hồ kia nhưng không khí trở nên trầm lặng.
.
Rất lâu về trước, khi các vật chất còn chưa trôi dạt trong vũ trụ và ở một nơi được xem là bất nguồn của sự sống toàn năng, Hỗn Độn Địa Đàng là địa phương có sự phát triển mạnh mẽ nhất.
Thế nhưng sao kỳ Hồng hoang khi nơi này bị vỡ nát những mảnh nhỏ của nó bao hàm những vật chất trên đó cũng trôi dạt vào tinh không vô tận.
Dòng sông Ngân Hà chảy xuyên suốt bên trong lòng vũ trụ sâu thẩm mang theo dòng lịch sử dài vô tận đi đến những nền văn minh từ cũ đến mới, cũng theo dòng thời gian thứ người ta còn có thể nhìn
thấy chỉ là một phần tàn tích từ Hỗn Độn Địa Đàng kia vở ra men theo dòng sông Ngân Hà vĩ đại mà gợi nhớ một thời đại cội nguồn bình yên.
Những tàn tích của những nền văn minh vốn đã vô cùng rực rỡ mà những thế hệ có thể nói là đầu tiên gây dựng được trong vũ trụ, có những thứ đã được truyền thừa đi xuống và tiếp diễn huy hoàng
nhưng cũng có những tàn tích mà cho đến nay chưa một người nào tìm thấy hay hoặc giả bị người ta cất dấu ra khỏi sách vở.
Hậu thế luôn là những người chịu thiệt thòi khi không được chứng kiến lịch sử một cách xác thực chỉ có thể biết đến một cách mơ hồ thông qua hoặc truyền ngôn hoặc những trang sách cũ kỹ thiếu
chữ nghĩa cùng ý tứ…
.
Lại nói đến chiếc du thuyền của Nhan Phong Ngữ hiện giờ trên thuyền chỉ còn trên dưới không đến 100 người, nhân số đã ích hơn một nửa so với thời điểm trước khi Thiên Phạt Hải Ngân xuất hiện
trên biển.
Xa xa nhìn lại chiếc du thuyền được bao bọc bởi một đoàn hào quang màu vàng nhạt do linh lực tụ thành một tấm bình chướng ngăn cản những thứ bên ngoài, nó đang không nhanh không chậm duy
chuyển về phía một hòn đảo đen kịch hướng trước mặt mọi người.
Đảo Ký Ức.
Lẽ ra khi đến được bước này mọi người trên thuyền có lẽ sẽ là một bộ dạng vô cùng hưng phấn và kích động vì hòn đảo kia chỉ có trong truyền thuyết. đằng này, mọi người lại trầm mặt không nói một
lời, trên thuyền hoàng toàn yên tĩnh chỉ thỉnh thoảng lại có một âm thanh Ong một tiếng biểu hiện của một thứ gì đó vừa như thiêu thân định xong qua tầng vách ngăn đó nhưng bất thành.
Võ Thừa im lặng đứng trên mũi thuyền đôi mắt hơi sâu vào trong nhìn chầm chầm về hòn đảo trước mặt lúc này khoảng cách chỉ còn không đến 5km nhưng bằng vào đôi mắt của những người có tu vi
vô thượng cảnh trở lên đều nhìn ra một điểm vô cùng kỳ ảo từ hòn đảo kia.
Nó to lớn hơn trong tưởng tượng, và bây giờ khi khoảng cách đã rất gần như vậy dường như có thể thấy rõ những dãy núi trùng điệp, rừng cây bạt ngàn, thảo nguyên rộng lớn trên hòn đảo kia, nó lúc
này nếu gọi là một đại lục thì có lẽ cũng chẳng sai biệt.
– Thì ra thứ chúng ta thấy khi ở ngoài vùng thiên phạt chỉ là một hình ảnh phản chiếu của hòn đảo này mà thôi. từ khi chúng ta đi qua các vòng xoáy kia thì đã chuyển sang một địa phương khác, vùng
không gian này hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
– Trả trách vì sao khi đi qua vùng xoáy nước kia Dạ Xoa MaDa mới xuất hiện, chúng sống trong vùng không gian tách biệt này và vùng xoáy nước đặt biệt kia hiển nhiên cũng là một cái trở ngại đối với
chúng, nếu không khi loài quái vật đáng sợ này một khi đi ra được bên ngoài thì đó là tai họa khắp đại lục.
– Nói như vậy ý ngươi là các xoáy nước kia không phải tự dưng nó có sao?
đôi mắt Cầu Lục Quý trừng lớn hắn thực sự không dám có cái suy nghĩ kia.
Chỉ thấy Tưởng Tấu Lục khẻ gật đầu nói.
– Rất có khả năng xoáy nước kia là do có người cố tình làm ra, cũng không biết là có ý tốt hay xấu nhưng trước mắt là không cho loại quái vật đi được ra bên ngoài.
Nói đến đây hắn khẽ hít sâu một hơi nhìn Võ Thừa đầy thâm ý. Người có thể làm ra được bực này tất nhiên là loại cường giả cao siêu tuyệt đối, nếu người kia đã phá toái hư không mà đi rồi ở nơi
khác thì không nói ngược lại người này nếu ở ngay trên hòn đảo trước mặt bọn họ và là một thủ hộ giả nơi đó, nói như vậy thì lại là một chuyện khó nói, là bạn là địch còn chưa rõ hiển nhiên phải có tư
tưởng đề phòng.
Võ Thừa cũng gật gù hắn tuy bị tinh gia luôn miệng gọi là Đầu Đất nhưng khi một phần phong ấn trí nhớ được mở ra bản thân hắn nhiều cái cũng thấu tình đạt lý, hiểu thấu sự đời, chỉ là bản thân có
chút thật thà và kiệm lời cho nên có nhiều chuyện hắn tuy biết nhưng không nói mà thôi.
khi nghe Tưởng Tấu Lục nói đến đây hắn đã suy nghĩ giải pháp để giải quyết vấn đề.
– Nếu thực sự có cao nhân thực lực thông thiên như vậy chúng ta có chạy cũng không thoát.
Tưởng Tấu Lục gương mặt ngưng trọng, nói giỡn sao tu vi bực này khác nào đại năng đâu chứ, điều khiển thiên địa hình thành dị tượng, cường giả bực này đối diện với họ những người ở đây chỉ là
tôm tép mà thôi, tùy ý phất tay cũng hóa thành tro bụi.
Nhưng suy cho cùng đến được đây rồi không có lí do gì bọn họ lại quay đầu trở ra nửa.
Trong lúc mọi người đang suy luận thì con thuyền càng lúc càng gần hòn đảo trước mặt lúc này không thể nào không ngửa cổ để nhìn những ngọn núi bên trên.
Một hiện tượng khác cũng xảy ra làm cho mọi người thêm khó hiểu.
– Dạ Xoa MaDa ngừng công kích.
Phùng Lão cùng ba người Nhan Phong Ngữ, Mạc Thế Hải, Lỗ Phàm nhìn nhau linh lực họ quán thâu vào tầng bình chướng bảo vệ con tàu giúp họ cảm nhận được giao động, chắc chắn rằng bọn quái
vật kia đã ngừng công kích, cùng lúc đó con thuyền được Hắc Minh Khổng Chương kéo đi cũng ngừng lại.
Bình luận facebook