Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 229
– Im miệng cho lão tử… có khí lực thì rút kiếm ra chuẩn bị chém giết cùng ta, ở đó còn nói nhảm.
Bạch Diện không chút lưu tình mắng lớn.
– Mã cha nó chứ lúc này rồi mà còn nói những lời nhảm nhí này nửa, nếu lão tử buông tay thì đám người kia sẽ coi lão tử là kẻ lâm trận bỏ hồng nhan, mẹ nó mặc dù lão tử trong sạch nhưng cái trong
sạch này cần phải có người đối chứng a.
Gương mặt cô gái này đột nhiên ngẩn ra một cái rồi sau đó nàng nhẹ mỉm cười nhu mì, đôi mắt có chút ngân ngấn lệ, không phải vì là sợ hãi, mà có lẽ vì bản thân nàng cảm thấy hạnh phúc.
Trong thế giới tu luyện này mặt dù có rất nhiều cặp tình nhân sớm tối có nhau, hồng nhan tri kỷ, nhưng đứng trước sinh tử thì có mấy ai giám vì mạng mình lo chưa xong còn cố tình bảo vệ người bên
cạnh, huống chi là bèo nước gặp nhau thế này.
– Hắn đã cứu ta không dưới một lần, mạng này của ta, đời này kiếp này chỉ thuộc về hắn.
Nàng ôn nhu nhìn Bạch Diện đang co chân chạy như bay trên mặt nước gương mặt hắn âm trầm hung dữ ẩn ẩn có dấu hiệu nếu bí quá có thể dùng răng mà đánh nhau, một tay cầm kiếm không ngừng
bổ xuống những con Dạ Xoa MaDa ngáng đường.
– Mẹ nó chứ, khi không lại rước phải cái của nợ này vào.
Nếu Tinh Gia thấy được hành động của Bạch Diện trong lúc này hẳn hắn phải hoài nghi nhân sinh, bởi theo đánh giá của hắn Bạch Diện là một người khá nguy hiểm, biết co biết giản, tính tình thâm
trầm… Nào ngờ lúc này vì một cái nữ nhân ngay cả chửi trời mắn đất hắn cũng phun ra từ miệng. Phải chăng đã viêm nhiễm loại tâm tính của tên đầu đất kia a?
Võ Thừa đột nhiên dừng lại, mắt thấy phùng Lão đang dùng linh lực bộc lấy ba người thanh niên đi cùng lão chạy đến , hắn nghiêng đầu nhìn Hải Sa một cái sau đó liền ném nàng cho Phùng Lão.
Bằng vào tu vi của Phùng Lão hiện tại việc mang theo một người cũng không quá miễn cưỡng đối với lão huống hồ lão còn nhận được lời Võ Thừa.
– Mang nàng đi trước xem như ta nợ lão một món nợ ân tình.
Phùng Lão lúc đầu có hơi ngạc nhiên một cái nhưng rất nhanh lão liền hiểu vị Linh Hoàng này muốn làm gì, đừng nói là nợ ân tình cho dù có ra lệnh cho lão lão cũng cam tâm tình nguyện vì người này mà làm việc không công.
Lúc này Võ Thừa hít sâu một hơi Tay trái hắn dơ lên bắp tay phải mạnh mẽ kéo xuống một cái sau đó không chút chậm trễ hắn phi thân về phía sau như một mũi tên vị trí chuẩn xác phía bên phải Bạch Diện một búa chém xuống.
Keng…
Âm thanh kim thiết va chạm vào nhau có thể nhìn thấy một thân ảnh với vóc dáng của con người bị đánh văng ra hơn trăm mét trên mặt biển trượt đi, sau đó là tiếng bụp bụp bụp hiển nhiên va vào thứ
gì đó không nhìn rõ, mất dạng trong bóng tối.
Bạch Diện mang đôi mắt phức tạp nhìn Võ Thừa kèm theo một tia kinh nghi.
Cái hắn nhận lại chỉ là một lời nói quen thuộc của người này.
– Chạy nhanh đừng quay đầu.
– Đại Ca…. Đại ca…
Cầu Lục Quý, Tưởng Tấu Lục, Tống Mạnh Đam thoáng dừng lại một cái, Tay mỏi một người đều nắm theo tay một cô gái, Thanh Hà, Kiều Trinh và thiếu nữ Tiểu Đông. thế nhưng Võ Thừa đã giơ tay
lên ngăn lại.
– Không cần nói nữa. Nhanh lên…
Ba người này cắn răng bọn hắn hiểu nếu còn chần chờ chờ đợi bọn họ chỉ có răng nanh và móng vuốt.
Bạch Diện đám người tuy thực lực cũng không được tính là mạnh mẽ như đám người Phùng Lão cùng Nhan Phong Ngữ nhưng thể xác bọn họ được Võ Thừa chui rèn gần một năm cũng rất có tiến bộ
thế nên tốc độ đám người cũng khá ổn, nhưng những người khác thì thế nào.
Lại còn thế nào, có người dưới móng vuốt cùng răng nanh của bọn quái vật này bây giờ đã hóa thành Thi Quỷ, bọn họ cũng khó hiểu là vì sau lúc trước bọn quái vật này tấn công đâu có linh hoạt đến
vậy sau bây giờ ngay cả giết chúng cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Họ làm sao biết được thứ bọn họ đối mặt bây giờ không đơn thuần là Dạ Xoa MaDa bình thường nửa, chúng là một quân đoàn có tổ trước hẳn hòi, nếu bản thân bọn họ có thực lực Thiên Thượng Cảnh thì lúc này chắc chắn cũng phải trợn mắt líu lưỡi mà hét lớn.
– Quá khủng khiếp. Lần này ăn cám thật rồi a…
Vài người chục người tụt lại phía sau còn may mắn lúc này khi thấy Võ Thừa tự thân trở lại xuất thủ thì gương mặt hiện lên sự hy vọng. cố hết sức dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước, chỉ hận
ông bà cụ tại sao không sinh mình ra có thêm vài cái chân để có thể chạy nhanh hơn một chút.
Cùng lúc đó bọn họ cũng nghe thấy âm thanh rào rú rợn người vang lên khắp bốn phía, từ trong bóng tối hàng loạt những đôi mắt màu đỏ hiện ra, đến khi khoảng cách rút ngắn lại thì đúng là Dạ Xoa MaDa chúng nhiều đến nổi làm cho bọn họ đám người này cảm thấy cả người rần rần như có kiến bò sau gáy.
Bọn họ nhớ lại lời Võ Thừa nói có vài triệu cá thể đang chờ đợi để xé xác bọn họ lúc đó chỉ nghỉ vị này chỉ đơn thuần kích phát tư tưởng cho bọn họ có ai ngờ vị kia Linh Hoàng không có một chút gì là
nói thêm nói bớt, cái này thì còn chống cự cái rắm a.
Mục tiêu là dãy cát vàng trước mặt bọn họ cứ vậy mà không quay đầu lại chút nào, bởi vì trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi quay cổ kia cũng có khả năng bọn họ liền lập tức trở thành miếng thịt trong miệng đám quái thú này.
Võ Thừa có thể thấy được trong số những cá thể Dạ Xoa này có nhiều con đã trở nên to lớn hơn những con khác rất nhiều, vì là một đội ngũ có tổ trước tất nhiên sẽ có con làm thủ lĩnh, và cầm đầu
đám quái vật này cũng chính là những Thi Quỷ cảnh giới thiên thượng kia đang bất động nhìn hắn.
với một đôi mắt không chút cảm xúc mang màu tro tàn, gương mặt nhợt nhạt của xác chết.
Tổng cộng bảy người, trong đó có một người trên vai trái của hắn còn in một vệt máu màu đen kịch trên vai, vếch tích vừa mới hiển nhiên chính là người này vừa nảy bị một búa của Võ Thừa đánh cho
bay vào trong bóng tối.
Võ Thừa tay cầm búa vẫn không ngừng chém giết những đầu quái vật cùng tàn chi của chúng không ngừng rơi ra, máu tươi bắn lên cao vài mét, thế nhưng đám quái vật vẫn một đường xong tới bọn
người bên này.
Thần thức của Võ Thừa đang rất rao tập trung vào bảy người đang không biểu tình nhìn cảnh chém giết trước mặt, cũng là phía sau bảy người này có vài chục con Dạ Xoa MaDa to lớn dị thường,
nước da chúng màu tím đậm nhìn vô cùng giữ tợn và chết chóc.
Bạch Diện không chút lưu tình mắng lớn.
– Mã cha nó chứ lúc này rồi mà còn nói những lời nhảm nhí này nửa, nếu lão tử buông tay thì đám người kia sẽ coi lão tử là kẻ lâm trận bỏ hồng nhan, mẹ nó mặc dù lão tử trong sạch nhưng cái trong
sạch này cần phải có người đối chứng a.
Gương mặt cô gái này đột nhiên ngẩn ra một cái rồi sau đó nàng nhẹ mỉm cười nhu mì, đôi mắt có chút ngân ngấn lệ, không phải vì là sợ hãi, mà có lẽ vì bản thân nàng cảm thấy hạnh phúc.
Trong thế giới tu luyện này mặt dù có rất nhiều cặp tình nhân sớm tối có nhau, hồng nhan tri kỷ, nhưng đứng trước sinh tử thì có mấy ai giám vì mạng mình lo chưa xong còn cố tình bảo vệ người bên
cạnh, huống chi là bèo nước gặp nhau thế này.
– Hắn đã cứu ta không dưới một lần, mạng này của ta, đời này kiếp này chỉ thuộc về hắn.
Nàng ôn nhu nhìn Bạch Diện đang co chân chạy như bay trên mặt nước gương mặt hắn âm trầm hung dữ ẩn ẩn có dấu hiệu nếu bí quá có thể dùng răng mà đánh nhau, một tay cầm kiếm không ngừng
bổ xuống những con Dạ Xoa MaDa ngáng đường.
– Mẹ nó chứ, khi không lại rước phải cái của nợ này vào.
Nếu Tinh Gia thấy được hành động của Bạch Diện trong lúc này hẳn hắn phải hoài nghi nhân sinh, bởi theo đánh giá của hắn Bạch Diện là một người khá nguy hiểm, biết co biết giản, tính tình thâm
trầm… Nào ngờ lúc này vì một cái nữ nhân ngay cả chửi trời mắn đất hắn cũng phun ra từ miệng. Phải chăng đã viêm nhiễm loại tâm tính của tên đầu đất kia a?
Võ Thừa đột nhiên dừng lại, mắt thấy phùng Lão đang dùng linh lực bộc lấy ba người thanh niên đi cùng lão chạy đến , hắn nghiêng đầu nhìn Hải Sa một cái sau đó liền ném nàng cho Phùng Lão.
Bằng vào tu vi của Phùng Lão hiện tại việc mang theo một người cũng không quá miễn cưỡng đối với lão huống hồ lão còn nhận được lời Võ Thừa.
– Mang nàng đi trước xem như ta nợ lão một món nợ ân tình.
Phùng Lão lúc đầu có hơi ngạc nhiên một cái nhưng rất nhanh lão liền hiểu vị Linh Hoàng này muốn làm gì, đừng nói là nợ ân tình cho dù có ra lệnh cho lão lão cũng cam tâm tình nguyện vì người này mà làm việc không công.
Lúc này Võ Thừa hít sâu một hơi Tay trái hắn dơ lên bắp tay phải mạnh mẽ kéo xuống một cái sau đó không chút chậm trễ hắn phi thân về phía sau như một mũi tên vị trí chuẩn xác phía bên phải Bạch Diện một búa chém xuống.
Keng…
Âm thanh kim thiết va chạm vào nhau có thể nhìn thấy một thân ảnh với vóc dáng của con người bị đánh văng ra hơn trăm mét trên mặt biển trượt đi, sau đó là tiếng bụp bụp bụp hiển nhiên va vào thứ
gì đó không nhìn rõ, mất dạng trong bóng tối.
Bạch Diện mang đôi mắt phức tạp nhìn Võ Thừa kèm theo một tia kinh nghi.
Cái hắn nhận lại chỉ là một lời nói quen thuộc của người này.
– Chạy nhanh đừng quay đầu.
– Đại Ca…. Đại ca…
Cầu Lục Quý, Tưởng Tấu Lục, Tống Mạnh Đam thoáng dừng lại một cái, Tay mỏi một người đều nắm theo tay một cô gái, Thanh Hà, Kiều Trinh và thiếu nữ Tiểu Đông. thế nhưng Võ Thừa đã giơ tay
lên ngăn lại.
– Không cần nói nữa. Nhanh lên…
Ba người này cắn răng bọn hắn hiểu nếu còn chần chờ chờ đợi bọn họ chỉ có răng nanh và móng vuốt.
Bạch Diện đám người tuy thực lực cũng không được tính là mạnh mẽ như đám người Phùng Lão cùng Nhan Phong Ngữ nhưng thể xác bọn họ được Võ Thừa chui rèn gần một năm cũng rất có tiến bộ
thế nên tốc độ đám người cũng khá ổn, nhưng những người khác thì thế nào.
Lại còn thế nào, có người dưới móng vuốt cùng răng nanh của bọn quái vật này bây giờ đã hóa thành Thi Quỷ, bọn họ cũng khó hiểu là vì sau lúc trước bọn quái vật này tấn công đâu có linh hoạt đến
vậy sau bây giờ ngay cả giết chúng cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Họ làm sao biết được thứ bọn họ đối mặt bây giờ không đơn thuần là Dạ Xoa MaDa bình thường nửa, chúng là một quân đoàn có tổ trước hẳn hòi, nếu bản thân bọn họ có thực lực Thiên Thượng Cảnh thì lúc này chắc chắn cũng phải trợn mắt líu lưỡi mà hét lớn.
– Quá khủng khiếp. Lần này ăn cám thật rồi a…
Vài người chục người tụt lại phía sau còn may mắn lúc này khi thấy Võ Thừa tự thân trở lại xuất thủ thì gương mặt hiện lên sự hy vọng. cố hết sức dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước, chỉ hận
ông bà cụ tại sao không sinh mình ra có thêm vài cái chân để có thể chạy nhanh hơn một chút.
Cùng lúc đó bọn họ cũng nghe thấy âm thanh rào rú rợn người vang lên khắp bốn phía, từ trong bóng tối hàng loạt những đôi mắt màu đỏ hiện ra, đến khi khoảng cách rút ngắn lại thì đúng là Dạ Xoa MaDa chúng nhiều đến nổi làm cho bọn họ đám người này cảm thấy cả người rần rần như có kiến bò sau gáy.
Bọn họ nhớ lại lời Võ Thừa nói có vài triệu cá thể đang chờ đợi để xé xác bọn họ lúc đó chỉ nghỉ vị này chỉ đơn thuần kích phát tư tưởng cho bọn họ có ai ngờ vị kia Linh Hoàng không có một chút gì là
nói thêm nói bớt, cái này thì còn chống cự cái rắm a.
Mục tiêu là dãy cát vàng trước mặt bọn họ cứ vậy mà không quay đầu lại chút nào, bởi vì trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi quay cổ kia cũng có khả năng bọn họ liền lập tức trở thành miếng thịt trong miệng đám quái thú này.
Võ Thừa có thể thấy được trong số những cá thể Dạ Xoa này có nhiều con đã trở nên to lớn hơn những con khác rất nhiều, vì là một đội ngũ có tổ trước tất nhiên sẽ có con làm thủ lĩnh, và cầm đầu
đám quái vật này cũng chính là những Thi Quỷ cảnh giới thiên thượng kia đang bất động nhìn hắn.
với một đôi mắt không chút cảm xúc mang màu tro tàn, gương mặt nhợt nhạt của xác chết.
Tổng cộng bảy người, trong đó có một người trên vai trái của hắn còn in một vệt máu màu đen kịch trên vai, vếch tích vừa mới hiển nhiên chính là người này vừa nảy bị một búa của Võ Thừa đánh cho
bay vào trong bóng tối.
Võ Thừa tay cầm búa vẫn không ngừng chém giết những đầu quái vật cùng tàn chi của chúng không ngừng rơi ra, máu tươi bắn lên cao vài mét, thế nhưng đám quái vật vẫn một đường xong tới bọn
người bên này.
Thần thức của Võ Thừa đang rất rao tập trung vào bảy người đang không biểu tình nhìn cảnh chém giết trước mặt, cũng là phía sau bảy người này có vài chục con Dạ Xoa MaDa to lớn dị thường,
nước da chúng màu tím đậm nhìn vô cùng giữ tợn và chết chóc.
Bình luận facebook