-
Chương 121-125
Chương 121 Ta muốn Bắc Việt quốc ngươi dùng máu để trả nợ
Một lúc sau, trong đại quân Bắc Việt quốc vang lên một câu trầm ngôn như vực sâu, thanh âm này rõ ràng đến từ đại tướng thống soái Bắc Việt quốc: “Cố Thiên Mệnh, bổn tướng ghi nhớ ngươi rồi. Ngày khác, bổn tướng nhất định sẽ tự mình chém đầu ngươi để tế lễ vong hồn những tướng sĩ chết trận của Bắc Việt quốc ta”.
“Ta chờ ngươi! Cừu hận năm xưa, ta muốn Bắc Việt quốc ngươi dùng máu để trả nợ”, Cố Thiên Mệnh dùng sức kéo dây cương ngựa, sau đó ngửa đầu hô to, lợi dụng uy thế tu vi huyền khí, lớn tiếng đáp lại.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh cưỡi ngựa trở về dưới ánh mắt chăm chú của vạn quân, khôi giáp trên người lấp lánh khúc xạ ánh sáng huyết sắc, lộ ra khí phách ngạo nghễ.
Thống soái Bắc Việt quốc cắn chặt răng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Thiên Mệnh bước vào cửa thành Nhạn Hành quan. Không còn cách nào khác, hiện tại tất cả mọi người của Thiên Phong quốc đều biết thân phận của Cố Thiên Mệnh, tất nhiên sẽ bảo vệ hắn cẩn thận.
Nếu lúc trước, thống soái Bắc Việt quốc biết được một hiệu úy nho nhỏ lại là tiểu công tử Cố gia, mặc dù bị vô số người phỉ phổ, hắn ta cũng muốn xông vào cương trường, tự tay bắt Cố Thiên Mệnh.
Chỉ tiếc, một mũi tên kia chẳng những thất bại, hơn nữa còn trở thành thanh uy hiển hách của Cố gia.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh bước vào trong thành, cửa thành chậm rãi đóng chặt lại.
Đại quân Bắc Việt quốc không dám tiến về phía trước nửa bước, bởi vì trận chiến này, tổn thất vô cùng thảm trọng, có thể nói đã không còn năng lực mạnh mẽ công thành.
Quan trọng là, bởi vì vừa rồi Cố Thiên Mệnh quát lớn, quân tâm Bắc Việt quốc đại loạn, vô lực chiến đấu tiếp. Cho nên, bọn họ chỉ có thể lui về phía sau, từ trường kế nghị.
Trận chiến này, có thể nói là kinh hãi thế nhân.
Cố gia, Cố Thiên Mệnh, càng là một trận chiến thành danh.
Một người một thương một ngựa, không sợ uy thế vạn quân, tay cầm mặc thương phi nước đại ở phía trước, làm cho đại quân Bắc Việt quốc kinh hồn. Hoảng sợ nhất chính là, thời khắc đại quân rút lui quay về, không chỉ chém giết mấy chục sĩ tốt Bắc Việt quốc, mà còn tránh được một mũi tên của cường giả cảnh giới Địa Huyền.
Thống soái quân Bắc Việt quốc mặc dù giận dữ, nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể mặc cho lửa giận công tâm nhìn một màn này.
Một bóng dáng bá đạo màu đỏ như máu này, nhất định vĩnh viễn lưu lại trong sâu nội tâm của mọi người, nhất định sẽ viết ra một truyền thuyết loạn thế phương hoa, nhất định sẽ trở thành ác mộng trong đáy lòng vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc.
Thân là tướng sĩ, đều muốn công thành danh toại, lập được đại công trên sa trường. Trận chiến này, Cố Thiên Mệnh lập được công lao, chém giết quân địch, chấn nhiếp quân tâm, không thể không nói lớn.
Hoảng sợ nhất chính là, hắn làm cho vô số người biết được một chuyện, Cố Thiên Mệnh hắn không phải là phế vật ăn chơi như lời đồn, mà là tiểu công tử Cố gia không sợ vạn quân.
Trận chiến này, đã tạo thành uy danh của Cố Thiên Mệnh.
Trận chiến này, bảo hộ quốc uy của Thiên Phong quốc.
Trận chiến này đã đặt nền móng cho việc Nhạn Hành quan không thể xâm phạm.
“Ta là Cố gia của Thiên Phong quốc, Cố Thiên Mệnh!”
Lời này, trong nháy mắt bốn phương tám hướng của hàng trăm nước đã biết tin, làm cho mây đen trên trời tán loạn, khiến cương trường cát vàng cuốn lên cuồng loạn, khiến sĩ khí của vô số tướng sĩ Bắc Việt quốc hao hụt.
Tin tức về trận chiến này của Nhạn Hành quan, giống như có cánh bay đến mọi ngóc ngách của Thiên Phong quốc.
Bên trong Nhạn Hành quan, phó tướng quân Tô Toàn đang nghỉ ngơi hồi phục, tướng sĩ bị thương đều được mang về trị liệu, không bỏ sót bất cứ ai.
Kiểm kê số người thương vong, hơn vạn tinh binh trở về chỉ còn khoảng 5 ngàn, trong đó còn có những sĩ tốt bị thương, tổn thất nghiêm trọng. Có điều, đại quân Bắc Việt quốc còn thương vong nặng nề hơn, ước chừng mất đi hơn 1 vạn quân, bao gồm cả những người bị thương được mang về.
Thắng, hơn nữa còn là đại thắng!
Lấy 1 vạn chiến đấu với 3 vạn quân, chiến tích bực này, đã được coi là đại thắng. May mà có tướng sĩ trong Nhạn Hành quan hỗ trợ, bằng không, nếu tiếp tục chiến đấu, 5 ngàn đại quân sống sót này của Tô Toàn, chỉ sợ sẽ chôn xác trong huyết sắc cát vàng.
Trong quân doanh Xích Phong, Cố Thiên Mệnh luôn lạnh nhạt nhìn hình ảnh trước mắt cũng không khỏi ảm đạm vài phần.
Trước mắt có sĩ tốt đứt lìa cánh tay, sắc mặt trắng bệch. Có sĩ tốt bị gọt mất tai, máu đỏ tươi nửa bên mặt, còn có tướng sĩ bị chém đứt lòng bàn chân, sinh cơ dần tan biến...
Cố Thiên Mệnh nhìn một màn này, đáy lòng không khỏi thở dài một tiếng.
“Hiệu úy”, một thanh âm trầm thương từ phía sau lưng truyền đến, Cố Thiên Mệnh chậm rãi xoay người đi qua, liền nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lưu Lăng Võ.
Lưu Lăng Võ cực kì cung kính cúi người về phía Cố Thiên Mệnh, gã ta cũng không dám xem thường Cố Thiên Mệnh nữa, bởi trận chiến vừa rồi trên sa trường đã khắc sâu vào trong lòng gã ta.
“Hiệu úy, ngài... thật sự là Cố công tử ở kinh thành kia sao?”, Lưu Lăng Võ vẫn không thể tin được, yết hầu chuyển động, như thế nào cũng không thể liên tưởng ra Cố công tử ăn chơi trác táng trong lời đồn với bóng dáng uy hiếp bát phương trên cương trường kia là cùng một người.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh khẽ gật đầu: “Chính là ta”.
“Cái này... điều này thật không thể tưởng tượng nổi”.
Lưu Lăng Võ ấp úng nói: “Hiệu úy, ngài cùng Cố công tử trong truyền thuyết kia không giống nhau lắm”.
“Không nói những thứ này nữa”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lưu Lăng Võ, sau đó trịnh trọng nói: “Sắp xếp những huynh đệ bị thương ổn thỏa trước đã”.
“Vâng, ta biết rồi”, Lưu Lăng Võ hung găng gật đầu, sau đó nhìn về phía đám sĩ tốt quân doanh Xích Phong bị trọng thương, đôi mắt hơi đỏ lên.
Chương 122 Xác nhận thân phận
Mà bây giờ, chúng tướng sĩ quân doanh Xích Phong nhìn về phía thân ảnh Cố Thiên Mệnh, đều bất giác mang theo một tia sùng kính. Bọn họ không khỏi nghĩ đến cảnh lúc trước mình từng cười nhạo Cố Thiên Mệnh là nhóc con, vành tai đều đỏ lên, nắm chặt nắm đấm, dường như đều cảm thấy có chút xấu hổ.
Giờ phút này, Cố Thiên Mệnh vẫn mặc khôi giáp màu đen bạc nhuộm đầy máu tươi, chẳng qua mũ giáp trên đỉnh đầu đã bị hắn tháo xuống, tóc đen có chút lộn xộn, rơi xuống vai.
Lúc này, từng đợt tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài quân doanh Xích Phong ầm ầm vang đến.
Cố Thiên Mệnh nghe âm thanh vọng lại, liền thấy đại tướng quân Nhạn Hành quan Phong Ngạo Cẩm dẫn theo một đám phó tướng đi tới, bước đi dồn dập.
“Tướng quân”, đám người quân doanh Xích Phong lập tức cung kính không thôi hô lên.
Phong Ngạo Cẩm chỉ nhẹ nhàng gật đầu, liền trực tiếp đi về phía Cố Thiên Mệnh.
Trong chớp mắt, Phong Ngạo Cẩm liền đi tới trước mặt Cố Thiên Mệnh.
“Ngươi... thật sự là tiểu công tử của Cố gia?”, Phong Ngạo Cẩm trầm ngâm trong chốc lát, suy nghĩ phức tạp chăm chú nhìn vào Cố Thiên Mệnh mà hỏi.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi gật đầu, đáp.
Kỳ thật Phong Ngạo Cẩm đã tin tưởng Cố Thiên Mệnh chính là tiểu công tử của Cố gia, thân ảnh huyết sắc vừa rồi cùng khí thế kinh thiên động địa, cùng Thừa Mông tướng quân và Huyết Hùng tướng quân năm xưa, vô cùng giống.
Chỉ là Phong Ngạo Cẩm chính tai nghe được Cố Thiên Mệnh thừa nhận, ông ta vẫn không khỏi hơi giật mình. Không còn cách nào khác, tư thế phương hoa chấn nhiếp vạn quân vừa rồi, lại chính là tiểu công tử vô dụng của Cố gia, ai có thể lập tức chấp nhận được chứ?
“Huyết Xích quân, Phong Ngạo Cẩm, bái kiến công tử”.
Phong Ngạo Cẩm chỉ hơi giật mình một chút, đôi mắt có chút nóng rực hướng về phía Cố Thiên Mệnh chắp tay ôm quyền hành lễ, lớn tiếng hô.
“Bái kiến công tử”, lập tức một đám tướng lĩnh sau lưng Phong Ngạo Cẩm nhao nhao kho người hành lễ với Cố Thiên Mệnh.
Huyết Xích quân, đệ nhất quân của Thiên Phong quốc, nhân số không nhiều lắm, chỉ có khoảng mấy vạn người, trên cơ bản đều phân phối ở trong các quân doanh của Thiên Phong quốc. Nhưng mà, chỉ cần một mệnh lệnh, Huyết Xích quân sẽ lập tức tập hợp chờ chỉ thị. Mà thời điểm bình thường, có nhiệm vụ nâng cao thực thể của Thiên Phong quốc, lại có thể phối hợp với các nơi khác.
Phong Ngạo Cẩm, chính dù là một vị tướng quân của Huyết Xích quân, cũng là đại tướng trấn thủ của Nhạn Hành quan. Mà thống soái chân chính của Huyết Xích quân chính là ông cụ Cố, Phong Ngạo Cẩm đương nhiên phải gọi Cố Thiên Mệnh một tiếng công tử.
“Chư vị tướng quân không cần như vậy”. Cố Thiên Mệnh bình thản nhẹ nhàng nói.
Phong Ngạo Cẩm lần này không chỉ vì xác nhận thân phận thật sự của Cố Thiên Mệnh, hơn nữa còn muốn nhìn kĩ xem công tử ăn chơi nhất kinh thành trong truyền thuyết rốt cuộc như thế nào.
Thế nhưng, Phong Ngạo Cẩm cho dù nhìn kĩ thế nào, cũng không cảm giác được Cố Thiên Mệnh có điểm nào giống một công tử ăn chơi con ông cháu cha, ông ta thật sự nghĩ không ra một thiên kiêu như Cố Thiên Mệnh, lại bị gọi là phế vật.
Có thể ngạo nghễ đứng trên cương trường, quát lớn hơn vạn đại quân mà mặt không biến sắc, loại người này lại bị mọi người gọi là vô dụng?
Chỉ với cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ, lại có thể tránh được mũi tên ám sát của cường giả cảnh giới Địa Huyền mà không tổn hao chút gì, nghe đồn Cố Thiên Mệnh là phế thể không cách nào tu hành được?
Nghĩ đến đây, Phong Ngạo Cẩm và mọi người đều không nhịn được thầm mắng một tiếng, loại người này đúng là thay trắng đổi đen. Nếu như thiên kiêu như Cố Thiên Mệnh còn bị gọi là vô dụng, vậy thì cả Thiên Phong quốc này còn có mấy người không phải phế vật?
“Công tử, vừa rồi ngài thật sự làm cho ta hoảng sợ, có bị thương hay không?”, Phong Ngạo Cẩm vừa nghĩ đến chuyện Cố Thiên Mệnh bị thống soái Bắc Việt quốc âm thầm tập kích một mũi tên, liền không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ nói.
Nếu Cố Thiên Mệnh xảy ra chuyện gì ở Nhạn Hành quan, như vậy ông cụ Cố nhất định sẽ sụp đổ mà nổi trận lôi đình. Đến lúc đó, chỉ sợ không ai có thể gánh nổi hậu quả.
“Ta không sao”, Cố Thiên Mệnh đương nhiên đoán được đám người Phong Ngạo Cẩm có chút lo lắng, mỉm cười đáp lại.
“Không có việc gì là tốt rồi”, Phong Ngạo Cẩm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Công tử, sao ngài lại đến Nhạn Hành quan?”
“Ta tới đây xem một chút, dù sao, đây cũng là chấp niệm của nhị thúc ta”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, có chút thâm ý nói.
Nhị thúc của Cố tiểu công tử? Đó không phải là Huyết Hùng tướng quân năm xưa sao?
Thần sắc mọi người không khỏi trầm xuống, tựa hồ có chút bi thương.
“Nếu công tử không sao, chúng ta cũng không quấy rầy nữa”.
Phong Ngạo Cẩm trước đây chỉ muốn chứng thực Cố Thiên Mệnh là giả, hiện tại ông ta có thể khẳng định, Cố Thiên Mệnh thật sự chính là tiểu công tử của Cố gia. Cho nên, Phong Ngạo Cẩm cũng không quấy rầy, định rời đi.
“Được”, Cố Thiên Mệnh khẽ nói.
Sau đó, Phong Ngạo Cẩm thoáng nhìn qua Cố Thiên Mệnh, liền dẫn theo chúng tướng lĩnh, rời khỏi quân doanh Xích Phong, hướng về phía tổng doanh mà đi.
“Tiểu công tử Cố gia, phế vật không thể tu hành? Buồn cười đến cực điểm. Có lẽ không bao lâu nữa, tiểu công tử liền có thể kế thừa tư thế oai hùng của cha mẹ, lăng lập địa vị cương trường”.
Phong Ngạo Cẩm đi trên đường, không khỏi nhớ lại thân ảnh vừa rồi của Cố Thiên Mệnh, một thương một mã đối mặt hơn vạn đại quân, nội tâm cảm thán không thôi.
Cùng lúc đó, kinh thành Thiên Phong quốc cũng truyền về tin tức về trận đánh của Nhạn Hành quan.
Chương 123 Một trận thành danh
Cùng lúc đó, tin tức về trận chiến ở Nhạn Hành quan giống như mọc cánh truyền khắp các phương của Thiên Phong quốc.
Đại quân ba vạn lính của Bắc Việt quốc với khí thế hung mãnh tiến đánh thẳng vào Nhạn Hành quan! Bao phủ toàn bộ bầu trời như một đám mây đen.
Phong Ngạo Cẩm, đại tướng trấn giữ Nhạn Hành quan phái ra đại quân một vạn người xuất ứng chiến!!
Trong chớp mắt bên ngoài Nhạn Hành quan máu chảy thành sông, thây xác nằm ngổn ngang khắp cánh đồng, cả vùng đất rộng lớn dường như đang rên rỉ, cuộn lên từng đợt cát mù mịt cùng cuồng phong.
Điều khiến người ta phải kinh ngạc nhất là, một hiệu úy trẻ tuổi đội mũ giáp màu đen, tay cầm trường thương xông pha tàn sát quân Bắc Việt quốc khiến người người bàng hoàng, hắn dám đứng hiên ngang một mình trước vạn quân! Hơn nữa còn dùng khí thế oai hùng đối đầu với thống soái quân địch, tiếng nói như sấm rền tự báo danh tính đến giờ vẫn như đang vang vọng khắp bốn phương:
Ta là Cố Thiên Mệnh của Cố gia Thiên Phong quốc!
Tin tức về trận chiến này tại Nhạn Hành quan đã lan khắp thôn cùng ngõ hẻm, tạo nên một cuộc địa chấn toàn thiên hạ.
Bất luận là Thiên Phong quốc, hay là Bắc Việt Quốc cùng các quốc gia khác đều kinh động không thôi.
Một người một thương dám địch lại vạn quân, chỉ với loại khí phách ngạo nghễ này, thì người bình thường không thể bì nổi. Huống hồ hắn còn chém giết hàng trăm sĩ tốt của Bắc Việt quốc, một thân áo giáp đen bạc đều bị nhuốm đỏ rực, là một hình ảnh cực kỳ ám ảnh đối với những người có mặt lúc đó.
“Cố Thiên Mệnh? Tiểu công tử phế vật nổi danh thiên hạ đó của Cố gia? Sao có thể!”, rất nhiều hoàng triều, cùng không ít thế lực đều bàng hoàng đến cực điểm mà phát ra câu hỏi ngờ vực này.
“Tiểu công tử Cố gia khét tiếng đó của Thiên Phong quốc lại là vị hiệu úy oai phong lẫm liệt đứng giữa sa trường? Đang đùa cái gì vậy?”
Vô số người không muốn tin sự thật này, tất cả đều âm thầm phái thân tín nhanh chóng thăm dò tính thực hư.
“Ngươi nói cái gì? Tên tiểu công tử Cố gia chuyên gây chuyện thị phi chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, ức hiếp các công tử tiểu thư khác lại đứng nơi sa trường ngăn cản đại quân Bắc Việt quốc?”
"Điều tra! Nhất định phải điều tra rõ ràng cho ta! Tên phế vật đó của Cố gia sao có thể có bản lĩnh này? Vậy mà nói hắn đột phá cảnh giới Linh Huyền ngay giữa chiến trường, tránh thoát được một mũi tên tập kích của cường giả Địa Huyền, đúng là trò đùa nực cười nhất thiên hạ mà”.
Chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, tin tức về trận chiến tại Nhạn Hành quan gần như đã truyền khắp toàn bộ Thiên Phong quốc, dấy lên từng đợt sóng tại nơi ngoài mặt vốn cực kỳ an tĩnh này.
Ta, Cố Thiên Mệnh, cháu trai của trấn quốc đại nguyên soái Thiên Phong quốc Cố Nghị, con trai của Thừa Mông tướng quân Cố Thừa Quân năm xưa, cũng là cháu trai của Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc.
Những lời kinh thiên động địa của Cố Thiên Mệnh tất nhiên cũng lan tới nơi sâu của kinh đô, truyền đến đại điện hoàng cung.
Mạc Tu Ương, quân thượng của Thiên Phong quốc ngồi trên ghế rồng, dùng vẻ mặt ngưng trọng lạnh lẽo quét qua quan viên văn võ một lượt, khiến bầu không khí bức bối tới cực điểm.
“Báo! Biên quan Nhạn Hành bắc cương có tin báo khẩn cấp!”
Bên ngoài đại điện hoàng cung, một tướng sĩ vội vàng từ ngoài cửa xông thẳng vào, sau khi hét to một tiếng, trực tiếp hướng Thiên Cảnh Đế- Mạc Tu Ương quỳ xuống một chân.
Một trận này tại Nhạn Hành quan chỉ kéo dài một ngày liền thông qua bồ câu đưa thư bằng đủ con đường cấp tốc đưa tin tức trong quân về kinh đô.
“Đọc!”
Mạc Tu Ương tiếc chữ như vàng phun ra một từ này.
Trong nhất thời, tất cả quan viên đều nén chặt hô hấp, đổ dồn ánh mắt lên tướng sĩ đang quỳ một gối ở giữa đại điện kia, nội tâm bất giác kéo căng như dây đàn.
“Khởi bẩm quân thượng, Nhạn Hành quan trận này thắng lớn”.
Tướng sĩ đưa tin lập tức nhìn vào quân báo, lớn tiếng đọc: “Tướng quân Phong Ngạo Cẩm phái ra một vạn tinh binh đối chiến, dùng năm nghìn binh sĩ chém giết đại quân Bắc Việt quốc, thành công đẩy lùi quân địch”.
“Hay!”, Mạc Tu Ương nghe vậy không khỏi túm chặt tay vịn của ghế rồng, trên gương mặt cũng lộ ra một tia mừng rỡ.
Tinh thần căng thẳng của quan viên văn võ lúc này cũng được thả lỏng, cực kỳ hân hoan.
Khi tướng sĩ truyền tin thấy được vài dòng nội dung phía sau tờ quân báo thì ánh mắt có chút ngạc nhiên khựng lại, sau đó như nín thở mà lớn tiếng hô tiếp: “Trong khi đại quân thu quân về thành có một hiệu úy xông ra hạ gục hàng chục binh lính của quân Bắc Việt quốc, đồng thời tuyên bố: Xâm phạm Thiên Phong quốc ta, chém!”
“Lời này vừa vang lên cũng làm lay động sĩ khí của đại quân Bắc Việt quốc”, sau gáy của tướng sĩ đưa tin phát lạnh, tiếp tục: “Đột nhiên thống soái Bắc Việt âm thầm tập kích vị hiệu úy này nhưng hắn đã an toàn né tránh chỉ với tu vi Linh Huyền sơ kỳ”.
Giờ phút này, tất cả quan viên đều nín thở lắng nghe tin tình báo, có người không khỏi thầm than trong lòng: “Không hổ là tướng sĩ của Thiên Phong quốc ta, bậc nam nhi phải dũng mãnh như vậy!”
Mạc Tu Ương tựa hồ nhìn thấy dáng vẻ một hiệu úy quét ngang chiến trường từ trong quân báo, nhiệt huyết trong lòng như được thổi bùng, đan xét chút hưng phấn.
“Thống soái Bắc Việt hỏi: Ngươi là ai?”, tướng sĩ đưa tin cảm thấy như mình đã đọc lầm, dùng sức chớp mắt mấy lượt mới nghiến răng hét lớn: “Hiệu úy đáp: Ta là Cố Thiên Mệnh của Cố gia, Thiên Phong quốc! Sau đó sĩ khí đại quân Bắc Việt sa sút, không còn sức chiến đấu, trận này bên ta đại thắng”.
Chương 124 Ha ha ha... thật tốt!
Vốn dĩ quân báo khẩn cấp sẽ không viết nhiều như vậy, nhưng tin tức Cố Thiên Mệnh tung hoành biên cương thực sự rất quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả đẩy lui quân địch.
Vì vậy, quân báo đặc biệt thuật lại chuyện về hắn, không dám có nửa điểm lơ là.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của tướng sĩ kia vừa dứt, toàn bộ đại điện trong nháy mắt trở nên vắng lặng, tưởng chừng đến cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, tất cả đều trợn trừng hai mắt, biểu cảm cực kỳ quái dị.
Ông cụ Cố khoác quan phục, mắt hổ trợn to, lớn giọng chất vấn tướng sĩ kia: “Ngươi vừa nói cái gi? Hiệu úy đó là ai?”
Ông cụ Cố hoài nghi tai mình nghễnh ngãng rồi, sắc mặt vô cùng phong phú, không biết nên hình dung như thế nào, vội hỏi.
Không chỉ có ông cụ Cố phản ứng thái quá, ngay cả quân thượng Mạc Tu Ương cùng đám quan viên đều giật mình ngẩn ngơ đến chết lặng.
Lý Thiên Nguyên, người đứng đầu hàng quan văn cũng co rụt con ngươi, tuy rằng ông ta biết chút nông sâu của Cố Thiên Mệnh, nhưng cũng chỉ dừng lại ở sự khâm phục trước tâm tính trầm ổn của hắn. Hôm nay…
“Dâng lên đây, trẫm tự mình nhìn xem”, Mạc Tu Ương không chút do dự hạ lệnh.
“Vâng!”
Thái giám đứng bên cạnh ông ta lập tức nhanh chân bước tới, dâng lên quân báo.
Mạc Tu Ương nhận lấy, lướt nhanh từ trên xuống dưới một lượt, thần sắc trong mắt biến hóa cực kỳ phức tạp, cuối cùng tất cả đọng lại thành sự kinh hãi.
Ta là Cố Thiên Mệnh của Cố gia Thiên Phong quốc!
Hàng chữ này trên quân báo khiến ông ta không kìm được ngừng bặt hô hấp, nội tâm cuộn dâng sóng to gió lớn, không cách nào bình lặng nổi.
Hơn trăm ánh mắt sáng rực như đuốc của quan viên nhìn chăm chăm Mạc Tu Ương ngồi trên ghế rồng, tựa hồ đều muốn biết hiệu úy kia có phải là người mà tướng sĩ truyền tin vừa nói hay không, tất cả vẫn đinh ninh không tin vào đôi tai mình.
“Cố lão tướng quân, ông tự mình xem đi!”, Mạc Tu Ương không biết nên nói thế nào, trực tiếp phái thái giám bên cạnh giao quân báo lại cho ông cụ Cố cũng đang trong cơn choáng váng nhưng vẫn cố gắng giữ nét nghiêm nghị thường ngày kia.
Ông cụ không nói một lời liền giật lấy tờ quân báo khẩn cấp.
Sau khi đọc xong, khuôn mặt in hằn dấu vết tháng năm của ông cụ Cố không khỏi giật giật, cơ thể cũng không nhịn được khẽ rung.
Cố gia, Cố Thiên Mệnh!
Ông nắm chặt quân báo trong tay, chỉ mấy chữ ngắn ngủi nhưng lại chậm chạp không dám tin mà phải lật đi xem lại mười mấy lần, sau đó ngẩng đầu cười to: “Ha ha ha… Tốt! Tốt! Tốt!”
Ông cụ Cố căn bản không thể kiểm soát được sự kích động trào dâng cùng cảm xúc bi thương chôn sâu dưới đáy lòng kia mà bạo phát ra khí thế cuồn cuộn của Địa Huyền trung kỳ, ngẩng đầu quát lên.
Trong phút chốc, khí thế của ông cụ như muốn cuốn sạch cả đại điện, mọi người kinh sợ vội lùi lại vài bước, trên mặt không giấu nổi nét hoảng loạn.
Có lẽ lúc này văn võ bá quan mới nhớ tới ông cụ Cố với thân hình hơi chút khom còng này đã từng là cường giả Địa Huyền trung kỳ chinh chiến sa trường.
Có lẽ cảm nhận được luồng khí thế oai hùng này, bách quân mới nhớ tới ông cụ Cố vẫn im hơi lặng tiếng nhiều năm nay từng là một tượng đài khổng lồ cái thế chém giết hàng vạn đại quân.
Chỉ là khi đọc được một dòng chữ ngắn gọn trên quân báo kia, một ông cụ Cố thường ngày trầm ổn vững vàng cũng khó có thể kìm nén tâm trạng đè nén trong lòng bấy lâu nay.
Con trai cả Cố Thừa Quân sớm bỏ mạng nơi sa trường, con trai thứ hai Huyết Hùng tướng quân rơi vào kết cục tàn phế vào năm năm trước, cháu trai cả và cháu trai thứ hai cũng tráng niên mất sớm, chỉ còn lại cháu trai thứ ba duy nhất Cố Thiên Mệnh lại là một phế thể không có cách nào tu hành.
Ai có thể thấu hiểu nỗi đau thấu tim và cảm giác hoang vắng bất lực khi một mình phải gánh vác lấy cả Cố gia của ông?
Đặc biệt là là khi đích thân ông muốn gửi đứa cháu trai thứ ba này của mình đến ở rể Lý gia, chỉ vì bảo vệ mầm giống duy nhất còn lại của Cố gia này có một cuộc sống yên ổn.
Ngoài ông cụ Cố, những cảm xúc thê lương và xót thương đó của vị tướng tài của quốc gia có mấy người có thể hiểu được?
Hôm nay đột nhiên nghe nói rằng Cố Thiên Mệnh không chỉ một mình kiêu ngạo đứng giữa sa trường, khiến hàng vạn quân địch phải khiếp sợ, hơn nữa còn dựa vào tu vi Linh Huyền sơ kỳ tránh thoát một mũi tên bắn lén của cường giả Địa Huyền.
Thử hỏi làm sao ông cụ Cố có thể khống chế sự rối bời trong lòng?
“Tốt, tốt, tốt!”, con ngươi già nua của ông cụ Cố dâng lên một tầng ẩm ướt, các ngón tay siết chặt lấy tờ quân báo hằn lên khớp xương trắng, cũng mặc kệ đây là đại điện hoàng cung, hưng phấn tột độ kêu lên: “Không hổ là hạt giống của Cố gia ta! Hay, hay lắm!”
Giờ phút này, văn võ bá quân sao còn không hiểu?
Chương 125 Tu vi Linh Huyền sơ kỳ
Tất cả đều kinh ngạc vạn phần, họ đều cảm nhận được một loại ngột ngạt cùng ngờ vực mãnh liệt ập tới.
Tiểu công tử Cố gia không thể dẫn khí vào cơ thể để tu hành trong truyền thuyết lại sở hữu tu vi Linh Huyền sơ kỳ? Tu vi này đặt lên bàn cân với tam đại thiên kiêu trong kinh chỉ kém một bước, làm sao có thể?
Tiểu công tử Cố gia dùng thân phận hiệu úy gây rúng động cả trận mạc, mắng nhiếc hàng vạn binh lính Bắc Việt quốc, thể hiện ra phong phạm của một bậc đại tướng. Ngươi chắc chắn chuyện này không phải là người si nói mộng đó chứ?
Tiểu công tử Cố gia từ nhỏ đến lớn chỉ biết hiếp đáp các công tử trêu chọc các tiểu thư nhà khác, cả ngày chuốc chuyện thị phi, vậy mà là một thiên tài vô song ẩn mình? Lấy tu vi Linh Huyền sơ kỳ tránh thoát khỏi một mũi tên tập kích của cường giả Địa Huyền?
“Cái này… thực sự là tiểu công tử Cố gia sao?”, trong chốc lát tất cả bắt đầu xì xào bàn tán với nhau, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
“Tiểu công tử Cố gia suốt ngày lưu luyến Bích Hoa lâu lúc đầu, cũng là tiểu công tử Cố gia muốn rước một kỹ nữ làm vợ trong lời đồn đại, lại sở hữu tu vi Linh Huyền sơ kỳ?”, một quan văn âm thầm tự nhéo mình một cái, căn bản không thể tiếp nhận sự thực này, đôi mắt ông ta giăng đầy sự nghi ngờ.
“Tu vi Linh Huyền sơ kỳ không phải là thứ một sớm một chiều có thể đạt được, trừ phi những hành vi trước đó tiểu công tử Cố gia đều chỉ là giả bộ? Chuyện này…. không đâu, nói thế nào cũng không thông mà!”
Trên triều, có người lập tức phản ứng lại, kinh hãi quá đỗi thốt lên.
Lời này vừa vang lên đã thực sự đẩy tất cả mọi người thoát ra khỏi kinh hoảng, bắt đầu vắt óc phân tích điểm bất thường trong đó.
Mạc Tu Ương ngồi cao cao trên ghế rồng cũng sửng sốt, vốn dĩ lần trước triệu kiến Cố Thiên Mệnh vào cung thì biểu hiện của hắn đã đủ khiến ông ta coi trọng vài phần, cũng cho rằng hắn không phải là người đơn giản như mặt ngoài thể hiện.
Chẳng ngờ Cố Thiên Mệnh không những không đơn giản, mà còn có tài năng hơn người. Chỉ với một trận đánh tại Nhạn Hành quan lần này, hắn không cô phụ truyền thống can trường của ông cha, thậm chí còn có phần nổi trội hơn.
"Chẳng lẽ… nhiều năm như vậy, tiểu công tử Cố gia vẫn luôn giả bộ?”, lại có người thầm nuốt nước bọt khan, nghĩ tới việc nếu Cố Thiên Mệnh thực sự giả vờ thành dáng vẻ công tử bột quần là áo lượt, qua mắt người trong thiên hạ suốt những năm qua liền không nhịn được rùng mình.
Sống như một công tử bột nhiều năm, lừa gạt hàng ngàn người, tâm tính ẩn nhẫn này của tiểu công tử Cố gia này thực sự khiến người ta phải dựng tóc gáy.
Quan trọng là, hắn làm như vậy với ý nghĩa gì? Hắn muốn làm gì?
“Thằng nhóc Cố gia, thật là… khủng bố mà…”, bộ râu bạc trắng của binh bộ thượng thư Hàn Thần, ông nội ruột của Hàn Ngụy khẽ run lên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Trong mơ hồ trên đại điện truyền tới tiếng nuốt nước bọt và yết hầu chuyển động không dễ nhận ra.
Lúc đầu khi gặp Cố Thiên Mệnh, Lý Thiên Nguyên chỉ cảm nhận được tu vi Nhân Huyền hậu kỳ của hắn. Sao sau một khoảng thời không gặp, còn ngay tại chiến trường đột phá tới Linh Huyền sơ kỳ, hơn nữa còn thoát khỏi một mũi tên bất ngờ của cường giả Địa Huyền.
Điều này thực sự khiến ông ta kinh sợ, có chút chậm rì rì thầm nhủ: “Thiên tài tuyệt thế, thực sự khiến người ta phải rung động tâm can!”
“Quân thượng, xin người thứ lỗi cho sự lỗ mãng của lão thần”, sau khi vui sướng hét lên vài tiếng, ông cụ Cố liền gấp gáp thu lại khí thế hùng hậu của mình, phảng phất lại biến thành một ông lão bình thường, cúi người hành lễ với quân thượng Mạc Tu Ương.
“Cố lão tướng quân sốt ruột cho cháu trai trẫm có thể hiểu được”, ngoài mặt Mạc Tu Ương vẫn giữ nguyên nét uy nghiêm bất khả xâm phạm, nhưng thực tế trong lòng cũng chấn động không kém gì các đại thần trong triều.
Tên nhóc Cố gia này vậy mà lừa gạt cả thiên hạ, trên dưới Cố gia một người cũng không hay biết, thực sự khiến người khác phải lau mắt mà nhìn, nể phục không thôi.
“Cảm ơn bệ hạ đã thông cảm”, ông cụ Cố vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh lại, trên khuôn mặt nhăn nheo vẫn treo đầy vẻ kích động vui mừng, không cách nào xua tan đi.
“Ừm”, Mạc Tu Ương nhìn triều thần phía dưới vẫn xôn xao nghị luận không ngừng, trầm giọng nói: “Buổi trầu tạm thời dừng tại đây, phải thời thời khắc khắc chú ý tới động tĩnh của Bắc Việt quốc, sau khi trận chiến tại Nhạn Hành quan hoàn toàn kết thúc lại cử hành phong thưởng”.
“Cung tiễn quân thượng”.
Nghe được lệnh giải tán, bách quán lập tức thu lại biểu cảm kinh ngạc, nhất tề quỳ rạp xuống đất hô to.
Sau đó, Mạc Tu Ương liền rời khỏi đại điện.
Trước khi đi ông ta không khỏi liếc ông cụ Cố một cái thật sâu, trong lòng có chút hào hứng lẩm bẩm: “Thằng nhóc Cố gia này ẩn giấu thật sâu mà! Thú vị…”
Đợi quân thượng Mạc Tu Ương rời khỏi, văn võ bá quan mới thực sự nổ ra cuộc thảo luận chân chính, tất cả đều xoay quanh chủ đề về Cố Thiên Mệnh.
Nhưng e dè vì sự có mặt của ông cụ Cố nên hầu hết những lời nói ra đều mang theo ý xu nịnh, hoặc thầm hoài nghi trong lòng.
“Lão Lý, ông có phải sớm đã biết rồi không?”, có thể đứng vững trên đỉnh cao chốn quan trường thì ông cụ Cố không thể chỉ là một võ tướng cứng nhắc, ông lập tức quay sang nhìn thẳng vào đại thần nhất phẩm Lý Thiên Nguyên mà chất vấn.
Một lúc sau, trong đại quân Bắc Việt quốc vang lên một câu trầm ngôn như vực sâu, thanh âm này rõ ràng đến từ đại tướng thống soái Bắc Việt quốc: “Cố Thiên Mệnh, bổn tướng ghi nhớ ngươi rồi. Ngày khác, bổn tướng nhất định sẽ tự mình chém đầu ngươi để tế lễ vong hồn những tướng sĩ chết trận của Bắc Việt quốc ta”.
“Ta chờ ngươi! Cừu hận năm xưa, ta muốn Bắc Việt quốc ngươi dùng máu để trả nợ”, Cố Thiên Mệnh dùng sức kéo dây cương ngựa, sau đó ngửa đầu hô to, lợi dụng uy thế tu vi huyền khí, lớn tiếng đáp lại.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh cưỡi ngựa trở về dưới ánh mắt chăm chú của vạn quân, khôi giáp trên người lấp lánh khúc xạ ánh sáng huyết sắc, lộ ra khí phách ngạo nghễ.
Thống soái Bắc Việt quốc cắn chặt răng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Thiên Mệnh bước vào cửa thành Nhạn Hành quan. Không còn cách nào khác, hiện tại tất cả mọi người của Thiên Phong quốc đều biết thân phận của Cố Thiên Mệnh, tất nhiên sẽ bảo vệ hắn cẩn thận.
Nếu lúc trước, thống soái Bắc Việt quốc biết được một hiệu úy nho nhỏ lại là tiểu công tử Cố gia, mặc dù bị vô số người phỉ phổ, hắn ta cũng muốn xông vào cương trường, tự tay bắt Cố Thiên Mệnh.
Chỉ tiếc, một mũi tên kia chẳng những thất bại, hơn nữa còn trở thành thanh uy hiển hách của Cố gia.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh bước vào trong thành, cửa thành chậm rãi đóng chặt lại.
Đại quân Bắc Việt quốc không dám tiến về phía trước nửa bước, bởi vì trận chiến này, tổn thất vô cùng thảm trọng, có thể nói đã không còn năng lực mạnh mẽ công thành.
Quan trọng là, bởi vì vừa rồi Cố Thiên Mệnh quát lớn, quân tâm Bắc Việt quốc đại loạn, vô lực chiến đấu tiếp. Cho nên, bọn họ chỉ có thể lui về phía sau, từ trường kế nghị.
Trận chiến này, có thể nói là kinh hãi thế nhân.
Cố gia, Cố Thiên Mệnh, càng là một trận chiến thành danh.
Một người một thương một ngựa, không sợ uy thế vạn quân, tay cầm mặc thương phi nước đại ở phía trước, làm cho đại quân Bắc Việt quốc kinh hồn. Hoảng sợ nhất chính là, thời khắc đại quân rút lui quay về, không chỉ chém giết mấy chục sĩ tốt Bắc Việt quốc, mà còn tránh được một mũi tên của cường giả cảnh giới Địa Huyền.
Thống soái quân Bắc Việt quốc mặc dù giận dữ, nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể mặc cho lửa giận công tâm nhìn một màn này.
Một bóng dáng bá đạo màu đỏ như máu này, nhất định vĩnh viễn lưu lại trong sâu nội tâm của mọi người, nhất định sẽ viết ra một truyền thuyết loạn thế phương hoa, nhất định sẽ trở thành ác mộng trong đáy lòng vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc.
Thân là tướng sĩ, đều muốn công thành danh toại, lập được đại công trên sa trường. Trận chiến này, Cố Thiên Mệnh lập được công lao, chém giết quân địch, chấn nhiếp quân tâm, không thể không nói lớn.
Hoảng sợ nhất chính là, hắn làm cho vô số người biết được một chuyện, Cố Thiên Mệnh hắn không phải là phế vật ăn chơi như lời đồn, mà là tiểu công tử Cố gia không sợ vạn quân.
Trận chiến này, đã tạo thành uy danh của Cố Thiên Mệnh.
Trận chiến này, bảo hộ quốc uy của Thiên Phong quốc.
Trận chiến này đã đặt nền móng cho việc Nhạn Hành quan không thể xâm phạm.
“Ta là Cố gia của Thiên Phong quốc, Cố Thiên Mệnh!”
Lời này, trong nháy mắt bốn phương tám hướng của hàng trăm nước đã biết tin, làm cho mây đen trên trời tán loạn, khiến cương trường cát vàng cuốn lên cuồng loạn, khiến sĩ khí của vô số tướng sĩ Bắc Việt quốc hao hụt.
Tin tức về trận chiến này của Nhạn Hành quan, giống như có cánh bay đến mọi ngóc ngách của Thiên Phong quốc.
Bên trong Nhạn Hành quan, phó tướng quân Tô Toàn đang nghỉ ngơi hồi phục, tướng sĩ bị thương đều được mang về trị liệu, không bỏ sót bất cứ ai.
Kiểm kê số người thương vong, hơn vạn tinh binh trở về chỉ còn khoảng 5 ngàn, trong đó còn có những sĩ tốt bị thương, tổn thất nghiêm trọng. Có điều, đại quân Bắc Việt quốc còn thương vong nặng nề hơn, ước chừng mất đi hơn 1 vạn quân, bao gồm cả những người bị thương được mang về.
Thắng, hơn nữa còn là đại thắng!
Lấy 1 vạn chiến đấu với 3 vạn quân, chiến tích bực này, đã được coi là đại thắng. May mà có tướng sĩ trong Nhạn Hành quan hỗ trợ, bằng không, nếu tiếp tục chiến đấu, 5 ngàn đại quân sống sót này của Tô Toàn, chỉ sợ sẽ chôn xác trong huyết sắc cát vàng.
Trong quân doanh Xích Phong, Cố Thiên Mệnh luôn lạnh nhạt nhìn hình ảnh trước mắt cũng không khỏi ảm đạm vài phần.
Trước mắt có sĩ tốt đứt lìa cánh tay, sắc mặt trắng bệch. Có sĩ tốt bị gọt mất tai, máu đỏ tươi nửa bên mặt, còn có tướng sĩ bị chém đứt lòng bàn chân, sinh cơ dần tan biến...
Cố Thiên Mệnh nhìn một màn này, đáy lòng không khỏi thở dài một tiếng.
“Hiệu úy”, một thanh âm trầm thương từ phía sau lưng truyền đến, Cố Thiên Mệnh chậm rãi xoay người đi qua, liền nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lưu Lăng Võ.
Lưu Lăng Võ cực kì cung kính cúi người về phía Cố Thiên Mệnh, gã ta cũng không dám xem thường Cố Thiên Mệnh nữa, bởi trận chiến vừa rồi trên sa trường đã khắc sâu vào trong lòng gã ta.
“Hiệu úy, ngài... thật sự là Cố công tử ở kinh thành kia sao?”, Lưu Lăng Võ vẫn không thể tin được, yết hầu chuyển động, như thế nào cũng không thể liên tưởng ra Cố công tử ăn chơi trác táng trong lời đồn với bóng dáng uy hiếp bát phương trên cương trường kia là cùng một người.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh khẽ gật đầu: “Chính là ta”.
“Cái này... điều này thật không thể tưởng tượng nổi”.
Lưu Lăng Võ ấp úng nói: “Hiệu úy, ngài cùng Cố công tử trong truyền thuyết kia không giống nhau lắm”.
“Không nói những thứ này nữa”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lưu Lăng Võ, sau đó trịnh trọng nói: “Sắp xếp những huynh đệ bị thương ổn thỏa trước đã”.
“Vâng, ta biết rồi”, Lưu Lăng Võ hung găng gật đầu, sau đó nhìn về phía đám sĩ tốt quân doanh Xích Phong bị trọng thương, đôi mắt hơi đỏ lên.
Chương 122 Xác nhận thân phận
Mà bây giờ, chúng tướng sĩ quân doanh Xích Phong nhìn về phía thân ảnh Cố Thiên Mệnh, đều bất giác mang theo một tia sùng kính. Bọn họ không khỏi nghĩ đến cảnh lúc trước mình từng cười nhạo Cố Thiên Mệnh là nhóc con, vành tai đều đỏ lên, nắm chặt nắm đấm, dường như đều cảm thấy có chút xấu hổ.
Giờ phút này, Cố Thiên Mệnh vẫn mặc khôi giáp màu đen bạc nhuộm đầy máu tươi, chẳng qua mũ giáp trên đỉnh đầu đã bị hắn tháo xuống, tóc đen có chút lộn xộn, rơi xuống vai.
Lúc này, từng đợt tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài quân doanh Xích Phong ầm ầm vang đến.
Cố Thiên Mệnh nghe âm thanh vọng lại, liền thấy đại tướng quân Nhạn Hành quan Phong Ngạo Cẩm dẫn theo một đám phó tướng đi tới, bước đi dồn dập.
“Tướng quân”, đám người quân doanh Xích Phong lập tức cung kính không thôi hô lên.
Phong Ngạo Cẩm chỉ nhẹ nhàng gật đầu, liền trực tiếp đi về phía Cố Thiên Mệnh.
Trong chớp mắt, Phong Ngạo Cẩm liền đi tới trước mặt Cố Thiên Mệnh.
“Ngươi... thật sự là tiểu công tử của Cố gia?”, Phong Ngạo Cẩm trầm ngâm trong chốc lát, suy nghĩ phức tạp chăm chú nhìn vào Cố Thiên Mệnh mà hỏi.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi gật đầu, đáp.
Kỳ thật Phong Ngạo Cẩm đã tin tưởng Cố Thiên Mệnh chính là tiểu công tử của Cố gia, thân ảnh huyết sắc vừa rồi cùng khí thế kinh thiên động địa, cùng Thừa Mông tướng quân và Huyết Hùng tướng quân năm xưa, vô cùng giống.
Chỉ là Phong Ngạo Cẩm chính tai nghe được Cố Thiên Mệnh thừa nhận, ông ta vẫn không khỏi hơi giật mình. Không còn cách nào khác, tư thế phương hoa chấn nhiếp vạn quân vừa rồi, lại chính là tiểu công tử vô dụng của Cố gia, ai có thể lập tức chấp nhận được chứ?
“Huyết Xích quân, Phong Ngạo Cẩm, bái kiến công tử”.
Phong Ngạo Cẩm chỉ hơi giật mình một chút, đôi mắt có chút nóng rực hướng về phía Cố Thiên Mệnh chắp tay ôm quyền hành lễ, lớn tiếng hô.
“Bái kiến công tử”, lập tức một đám tướng lĩnh sau lưng Phong Ngạo Cẩm nhao nhao kho người hành lễ với Cố Thiên Mệnh.
Huyết Xích quân, đệ nhất quân của Thiên Phong quốc, nhân số không nhiều lắm, chỉ có khoảng mấy vạn người, trên cơ bản đều phân phối ở trong các quân doanh của Thiên Phong quốc. Nhưng mà, chỉ cần một mệnh lệnh, Huyết Xích quân sẽ lập tức tập hợp chờ chỉ thị. Mà thời điểm bình thường, có nhiệm vụ nâng cao thực thể của Thiên Phong quốc, lại có thể phối hợp với các nơi khác.
Phong Ngạo Cẩm, chính dù là một vị tướng quân của Huyết Xích quân, cũng là đại tướng trấn thủ của Nhạn Hành quan. Mà thống soái chân chính của Huyết Xích quân chính là ông cụ Cố, Phong Ngạo Cẩm đương nhiên phải gọi Cố Thiên Mệnh một tiếng công tử.
“Chư vị tướng quân không cần như vậy”. Cố Thiên Mệnh bình thản nhẹ nhàng nói.
Phong Ngạo Cẩm lần này không chỉ vì xác nhận thân phận thật sự của Cố Thiên Mệnh, hơn nữa còn muốn nhìn kĩ xem công tử ăn chơi nhất kinh thành trong truyền thuyết rốt cuộc như thế nào.
Thế nhưng, Phong Ngạo Cẩm cho dù nhìn kĩ thế nào, cũng không cảm giác được Cố Thiên Mệnh có điểm nào giống một công tử ăn chơi con ông cháu cha, ông ta thật sự nghĩ không ra một thiên kiêu như Cố Thiên Mệnh, lại bị gọi là phế vật.
Có thể ngạo nghễ đứng trên cương trường, quát lớn hơn vạn đại quân mà mặt không biến sắc, loại người này lại bị mọi người gọi là vô dụng?
Chỉ với cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ, lại có thể tránh được mũi tên ám sát của cường giả cảnh giới Địa Huyền mà không tổn hao chút gì, nghe đồn Cố Thiên Mệnh là phế thể không cách nào tu hành được?
Nghĩ đến đây, Phong Ngạo Cẩm và mọi người đều không nhịn được thầm mắng một tiếng, loại người này đúng là thay trắng đổi đen. Nếu như thiên kiêu như Cố Thiên Mệnh còn bị gọi là vô dụng, vậy thì cả Thiên Phong quốc này còn có mấy người không phải phế vật?
“Công tử, vừa rồi ngài thật sự làm cho ta hoảng sợ, có bị thương hay không?”, Phong Ngạo Cẩm vừa nghĩ đến chuyện Cố Thiên Mệnh bị thống soái Bắc Việt quốc âm thầm tập kích một mũi tên, liền không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ nói.
Nếu Cố Thiên Mệnh xảy ra chuyện gì ở Nhạn Hành quan, như vậy ông cụ Cố nhất định sẽ sụp đổ mà nổi trận lôi đình. Đến lúc đó, chỉ sợ không ai có thể gánh nổi hậu quả.
“Ta không sao”, Cố Thiên Mệnh đương nhiên đoán được đám người Phong Ngạo Cẩm có chút lo lắng, mỉm cười đáp lại.
“Không có việc gì là tốt rồi”, Phong Ngạo Cẩm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Công tử, sao ngài lại đến Nhạn Hành quan?”
“Ta tới đây xem một chút, dù sao, đây cũng là chấp niệm của nhị thúc ta”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, có chút thâm ý nói.
Nhị thúc của Cố tiểu công tử? Đó không phải là Huyết Hùng tướng quân năm xưa sao?
Thần sắc mọi người không khỏi trầm xuống, tựa hồ có chút bi thương.
“Nếu công tử không sao, chúng ta cũng không quấy rầy nữa”.
Phong Ngạo Cẩm trước đây chỉ muốn chứng thực Cố Thiên Mệnh là giả, hiện tại ông ta có thể khẳng định, Cố Thiên Mệnh thật sự chính là tiểu công tử của Cố gia. Cho nên, Phong Ngạo Cẩm cũng không quấy rầy, định rời đi.
“Được”, Cố Thiên Mệnh khẽ nói.
Sau đó, Phong Ngạo Cẩm thoáng nhìn qua Cố Thiên Mệnh, liền dẫn theo chúng tướng lĩnh, rời khỏi quân doanh Xích Phong, hướng về phía tổng doanh mà đi.
“Tiểu công tử Cố gia, phế vật không thể tu hành? Buồn cười đến cực điểm. Có lẽ không bao lâu nữa, tiểu công tử liền có thể kế thừa tư thế oai hùng của cha mẹ, lăng lập địa vị cương trường”.
Phong Ngạo Cẩm đi trên đường, không khỏi nhớ lại thân ảnh vừa rồi của Cố Thiên Mệnh, một thương một mã đối mặt hơn vạn đại quân, nội tâm cảm thán không thôi.
Cùng lúc đó, kinh thành Thiên Phong quốc cũng truyền về tin tức về trận đánh của Nhạn Hành quan.
Chương 123 Một trận thành danh
Cùng lúc đó, tin tức về trận chiến ở Nhạn Hành quan giống như mọc cánh truyền khắp các phương của Thiên Phong quốc.
Đại quân ba vạn lính của Bắc Việt quốc với khí thế hung mãnh tiến đánh thẳng vào Nhạn Hành quan! Bao phủ toàn bộ bầu trời như một đám mây đen.
Phong Ngạo Cẩm, đại tướng trấn giữ Nhạn Hành quan phái ra đại quân một vạn người xuất ứng chiến!!
Trong chớp mắt bên ngoài Nhạn Hành quan máu chảy thành sông, thây xác nằm ngổn ngang khắp cánh đồng, cả vùng đất rộng lớn dường như đang rên rỉ, cuộn lên từng đợt cát mù mịt cùng cuồng phong.
Điều khiến người ta phải kinh ngạc nhất là, một hiệu úy trẻ tuổi đội mũ giáp màu đen, tay cầm trường thương xông pha tàn sát quân Bắc Việt quốc khiến người người bàng hoàng, hắn dám đứng hiên ngang một mình trước vạn quân! Hơn nữa còn dùng khí thế oai hùng đối đầu với thống soái quân địch, tiếng nói như sấm rền tự báo danh tính đến giờ vẫn như đang vang vọng khắp bốn phương:
Ta là Cố Thiên Mệnh của Cố gia Thiên Phong quốc!
Tin tức về trận chiến này tại Nhạn Hành quan đã lan khắp thôn cùng ngõ hẻm, tạo nên một cuộc địa chấn toàn thiên hạ.
Bất luận là Thiên Phong quốc, hay là Bắc Việt Quốc cùng các quốc gia khác đều kinh động không thôi.
Một người một thương dám địch lại vạn quân, chỉ với loại khí phách ngạo nghễ này, thì người bình thường không thể bì nổi. Huống hồ hắn còn chém giết hàng trăm sĩ tốt của Bắc Việt quốc, một thân áo giáp đen bạc đều bị nhuốm đỏ rực, là một hình ảnh cực kỳ ám ảnh đối với những người có mặt lúc đó.
“Cố Thiên Mệnh? Tiểu công tử phế vật nổi danh thiên hạ đó của Cố gia? Sao có thể!”, rất nhiều hoàng triều, cùng không ít thế lực đều bàng hoàng đến cực điểm mà phát ra câu hỏi ngờ vực này.
“Tiểu công tử Cố gia khét tiếng đó của Thiên Phong quốc lại là vị hiệu úy oai phong lẫm liệt đứng giữa sa trường? Đang đùa cái gì vậy?”
Vô số người không muốn tin sự thật này, tất cả đều âm thầm phái thân tín nhanh chóng thăm dò tính thực hư.
“Ngươi nói cái gì? Tên tiểu công tử Cố gia chuyên gây chuyện thị phi chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, ức hiếp các công tử tiểu thư khác lại đứng nơi sa trường ngăn cản đại quân Bắc Việt quốc?”
"Điều tra! Nhất định phải điều tra rõ ràng cho ta! Tên phế vật đó của Cố gia sao có thể có bản lĩnh này? Vậy mà nói hắn đột phá cảnh giới Linh Huyền ngay giữa chiến trường, tránh thoát được một mũi tên tập kích của cường giả Địa Huyền, đúng là trò đùa nực cười nhất thiên hạ mà”.
Chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, tin tức về trận chiến tại Nhạn Hành quan gần như đã truyền khắp toàn bộ Thiên Phong quốc, dấy lên từng đợt sóng tại nơi ngoài mặt vốn cực kỳ an tĩnh này.
Ta, Cố Thiên Mệnh, cháu trai của trấn quốc đại nguyên soái Thiên Phong quốc Cố Nghị, con trai của Thừa Mông tướng quân Cố Thừa Quân năm xưa, cũng là cháu trai của Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc.
Những lời kinh thiên động địa của Cố Thiên Mệnh tất nhiên cũng lan tới nơi sâu của kinh đô, truyền đến đại điện hoàng cung.
Mạc Tu Ương, quân thượng của Thiên Phong quốc ngồi trên ghế rồng, dùng vẻ mặt ngưng trọng lạnh lẽo quét qua quan viên văn võ một lượt, khiến bầu không khí bức bối tới cực điểm.
“Báo! Biên quan Nhạn Hành bắc cương có tin báo khẩn cấp!”
Bên ngoài đại điện hoàng cung, một tướng sĩ vội vàng từ ngoài cửa xông thẳng vào, sau khi hét to một tiếng, trực tiếp hướng Thiên Cảnh Đế- Mạc Tu Ương quỳ xuống một chân.
Một trận này tại Nhạn Hành quan chỉ kéo dài một ngày liền thông qua bồ câu đưa thư bằng đủ con đường cấp tốc đưa tin tức trong quân về kinh đô.
“Đọc!”
Mạc Tu Ương tiếc chữ như vàng phun ra một từ này.
Trong nhất thời, tất cả quan viên đều nén chặt hô hấp, đổ dồn ánh mắt lên tướng sĩ đang quỳ một gối ở giữa đại điện kia, nội tâm bất giác kéo căng như dây đàn.
“Khởi bẩm quân thượng, Nhạn Hành quan trận này thắng lớn”.
Tướng sĩ đưa tin lập tức nhìn vào quân báo, lớn tiếng đọc: “Tướng quân Phong Ngạo Cẩm phái ra một vạn tinh binh đối chiến, dùng năm nghìn binh sĩ chém giết đại quân Bắc Việt quốc, thành công đẩy lùi quân địch”.
“Hay!”, Mạc Tu Ương nghe vậy không khỏi túm chặt tay vịn của ghế rồng, trên gương mặt cũng lộ ra một tia mừng rỡ.
Tinh thần căng thẳng của quan viên văn võ lúc này cũng được thả lỏng, cực kỳ hân hoan.
Khi tướng sĩ truyền tin thấy được vài dòng nội dung phía sau tờ quân báo thì ánh mắt có chút ngạc nhiên khựng lại, sau đó như nín thở mà lớn tiếng hô tiếp: “Trong khi đại quân thu quân về thành có một hiệu úy xông ra hạ gục hàng chục binh lính của quân Bắc Việt quốc, đồng thời tuyên bố: Xâm phạm Thiên Phong quốc ta, chém!”
“Lời này vừa vang lên cũng làm lay động sĩ khí của đại quân Bắc Việt quốc”, sau gáy của tướng sĩ đưa tin phát lạnh, tiếp tục: “Đột nhiên thống soái Bắc Việt âm thầm tập kích vị hiệu úy này nhưng hắn đã an toàn né tránh chỉ với tu vi Linh Huyền sơ kỳ”.
Giờ phút này, tất cả quan viên đều nín thở lắng nghe tin tình báo, có người không khỏi thầm than trong lòng: “Không hổ là tướng sĩ của Thiên Phong quốc ta, bậc nam nhi phải dũng mãnh như vậy!”
Mạc Tu Ương tựa hồ nhìn thấy dáng vẻ một hiệu úy quét ngang chiến trường từ trong quân báo, nhiệt huyết trong lòng như được thổi bùng, đan xét chút hưng phấn.
“Thống soái Bắc Việt hỏi: Ngươi là ai?”, tướng sĩ đưa tin cảm thấy như mình đã đọc lầm, dùng sức chớp mắt mấy lượt mới nghiến răng hét lớn: “Hiệu úy đáp: Ta là Cố Thiên Mệnh của Cố gia, Thiên Phong quốc! Sau đó sĩ khí đại quân Bắc Việt sa sút, không còn sức chiến đấu, trận này bên ta đại thắng”.
Chương 124 Ha ha ha... thật tốt!
Vốn dĩ quân báo khẩn cấp sẽ không viết nhiều như vậy, nhưng tin tức Cố Thiên Mệnh tung hoành biên cương thực sự rất quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả đẩy lui quân địch.
Vì vậy, quân báo đặc biệt thuật lại chuyện về hắn, không dám có nửa điểm lơ là.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của tướng sĩ kia vừa dứt, toàn bộ đại điện trong nháy mắt trở nên vắng lặng, tưởng chừng đến cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, tất cả đều trợn trừng hai mắt, biểu cảm cực kỳ quái dị.
Ông cụ Cố khoác quan phục, mắt hổ trợn to, lớn giọng chất vấn tướng sĩ kia: “Ngươi vừa nói cái gi? Hiệu úy đó là ai?”
Ông cụ Cố hoài nghi tai mình nghễnh ngãng rồi, sắc mặt vô cùng phong phú, không biết nên hình dung như thế nào, vội hỏi.
Không chỉ có ông cụ Cố phản ứng thái quá, ngay cả quân thượng Mạc Tu Ương cùng đám quan viên đều giật mình ngẩn ngơ đến chết lặng.
Lý Thiên Nguyên, người đứng đầu hàng quan văn cũng co rụt con ngươi, tuy rằng ông ta biết chút nông sâu của Cố Thiên Mệnh, nhưng cũng chỉ dừng lại ở sự khâm phục trước tâm tính trầm ổn của hắn. Hôm nay…
“Dâng lên đây, trẫm tự mình nhìn xem”, Mạc Tu Ương không chút do dự hạ lệnh.
“Vâng!”
Thái giám đứng bên cạnh ông ta lập tức nhanh chân bước tới, dâng lên quân báo.
Mạc Tu Ương nhận lấy, lướt nhanh từ trên xuống dưới một lượt, thần sắc trong mắt biến hóa cực kỳ phức tạp, cuối cùng tất cả đọng lại thành sự kinh hãi.
Ta là Cố Thiên Mệnh của Cố gia Thiên Phong quốc!
Hàng chữ này trên quân báo khiến ông ta không kìm được ngừng bặt hô hấp, nội tâm cuộn dâng sóng to gió lớn, không cách nào bình lặng nổi.
Hơn trăm ánh mắt sáng rực như đuốc của quan viên nhìn chăm chăm Mạc Tu Ương ngồi trên ghế rồng, tựa hồ đều muốn biết hiệu úy kia có phải là người mà tướng sĩ truyền tin vừa nói hay không, tất cả vẫn đinh ninh không tin vào đôi tai mình.
“Cố lão tướng quân, ông tự mình xem đi!”, Mạc Tu Ương không biết nên nói thế nào, trực tiếp phái thái giám bên cạnh giao quân báo lại cho ông cụ Cố cũng đang trong cơn choáng váng nhưng vẫn cố gắng giữ nét nghiêm nghị thường ngày kia.
Ông cụ không nói một lời liền giật lấy tờ quân báo khẩn cấp.
Sau khi đọc xong, khuôn mặt in hằn dấu vết tháng năm của ông cụ Cố không khỏi giật giật, cơ thể cũng không nhịn được khẽ rung.
Cố gia, Cố Thiên Mệnh!
Ông nắm chặt quân báo trong tay, chỉ mấy chữ ngắn ngủi nhưng lại chậm chạp không dám tin mà phải lật đi xem lại mười mấy lần, sau đó ngẩng đầu cười to: “Ha ha ha… Tốt! Tốt! Tốt!”
Ông cụ Cố căn bản không thể kiểm soát được sự kích động trào dâng cùng cảm xúc bi thương chôn sâu dưới đáy lòng kia mà bạo phát ra khí thế cuồn cuộn của Địa Huyền trung kỳ, ngẩng đầu quát lên.
Trong phút chốc, khí thế của ông cụ như muốn cuốn sạch cả đại điện, mọi người kinh sợ vội lùi lại vài bước, trên mặt không giấu nổi nét hoảng loạn.
Có lẽ lúc này văn võ bá quan mới nhớ tới ông cụ Cố với thân hình hơi chút khom còng này đã từng là cường giả Địa Huyền trung kỳ chinh chiến sa trường.
Có lẽ cảm nhận được luồng khí thế oai hùng này, bách quân mới nhớ tới ông cụ Cố vẫn im hơi lặng tiếng nhiều năm nay từng là một tượng đài khổng lồ cái thế chém giết hàng vạn đại quân.
Chỉ là khi đọc được một dòng chữ ngắn gọn trên quân báo kia, một ông cụ Cố thường ngày trầm ổn vững vàng cũng khó có thể kìm nén tâm trạng đè nén trong lòng bấy lâu nay.
Con trai cả Cố Thừa Quân sớm bỏ mạng nơi sa trường, con trai thứ hai Huyết Hùng tướng quân rơi vào kết cục tàn phế vào năm năm trước, cháu trai cả và cháu trai thứ hai cũng tráng niên mất sớm, chỉ còn lại cháu trai thứ ba duy nhất Cố Thiên Mệnh lại là một phế thể không có cách nào tu hành.
Ai có thể thấu hiểu nỗi đau thấu tim và cảm giác hoang vắng bất lực khi một mình phải gánh vác lấy cả Cố gia của ông?
Đặc biệt là là khi đích thân ông muốn gửi đứa cháu trai thứ ba này của mình đến ở rể Lý gia, chỉ vì bảo vệ mầm giống duy nhất còn lại của Cố gia này có một cuộc sống yên ổn.
Ngoài ông cụ Cố, những cảm xúc thê lương và xót thương đó của vị tướng tài của quốc gia có mấy người có thể hiểu được?
Hôm nay đột nhiên nghe nói rằng Cố Thiên Mệnh không chỉ một mình kiêu ngạo đứng giữa sa trường, khiến hàng vạn quân địch phải khiếp sợ, hơn nữa còn dựa vào tu vi Linh Huyền sơ kỳ tránh thoát một mũi tên bắn lén của cường giả Địa Huyền.
Thử hỏi làm sao ông cụ Cố có thể khống chế sự rối bời trong lòng?
“Tốt, tốt, tốt!”, con ngươi già nua của ông cụ Cố dâng lên một tầng ẩm ướt, các ngón tay siết chặt lấy tờ quân báo hằn lên khớp xương trắng, cũng mặc kệ đây là đại điện hoàng cung, hưng phấn tột độ kêu lên: “Không hổ là hạt giống của Cố gia ta! Hay, hay lắm!”
Giờ phút này, văn võ bá quân sao còn không hiểu?
Chương 125 Tu vi Linh Huyền sơ kỳ
Tất cả đều kinh ngạc vạn phần, họ đều cảm nhận được một loại ngột ngạt cùng ngờ vực mãnh liệt ập tới.
Tiểu công tử Cố gia không thể dẫn khí vào cơ thể để tu hành trong truyền thuyết lại sở hữu tu vi Linh Huyền sơ kỳ? Tu vi này đặt lên bàn cân với tam đại thiên kiêu trong kinh chỉ kém một bước, làm sao có thể?
Tiểu công tử Cố gia dùng thân phận hiệu úy gây rúng động cả trận mạc, mắng nhiếc hàng vạn binh lính Bắc Việt quốc, thể hiện ra phong phạm của một bậc đại tướng. Ngươi chắc chắn chuyện này không phải là người si nói mộng đó chứ?
Tiểu công tử Cố gia từ nhỏ đến lớn chỉ biết hiếp đáp các công tử trêu chọc các tiểu thư nhà khác, cả ngày chuốc chuyện thị phi, vậy mà là một thiên tài vô song ẩn mình? Lấy tu vi Linh Huyền sơ kỳ tránh thoát khỏi một mũi tên tập kích của cường giả Địa Huyền?
“Cái này… thực sự là tiểu công tử Cố gia sao?”, trong chốc lát tất cả bắt đầu xì xào bàn tán với nhau, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
“Tiểu công tử Cố gia suốt ngày lưu luyến Bích Hoa lâu lúc đầu, cũng là tiểu công tử Cố gia muốn rước một kỹ nữ làm vợ trong lời đồn đại, lại sở hữu tu vi Linh Huyền sơ kỳ?”, một quan văn âm thầm tự nhéo mình một cái, căn bản không thể tiếp nhận sự thực này, đôi mắt ông ta giăng đầy sự nghi ngờ.
“Tu vi Linh Huyền sơ kỳ không phải là thứ một sớm một chiều có thể đạt được, trừ phi những hành vi trước đó tiểu công tử Cố gia đều chỉ là giả bộ? Chuyện này…. không đâu, nói thế nào cũng không thông mà!”
Trên triều, có người lập tức phản ứng lại, kinh hãi quá đỗi thốt lên.
Lời này vừa vang lên đã thực sự đẩy tất cả mọi người thoát ra khỏi kinh hoảng, bắt đầu vắt óc phân tích điểm bất thường trong đó.
Mạc Tu Ương ngồi cao cao trên ghế rồng cũng sửng sốt, vốn dĩ lần trước triệu kiến Cố Thiên Mệnh vào cung thì biểu hiện của hắn đã đủ khiến ông ta coi trọng vài phần, cũng cho rằng hắn không phải là người đơn giản như mặt ngoài thể hiện.
Chẳng ngờ Cố Thiên Mệnh không những không đơn giản, mà còn có tài năng hơn người. Chỉ với một trận đánh tại Nhạn Hành quan lần này, hắn không cô phụ truyền thống can trường của ông cha, thậm chí còn có phần nổi trội hơn.
"Chẳng lẽ… nhiều năm như vậy, tiểu công tử Cố gia vẫn luôn giả bộ?”, lại có người thầm nuốt nước bọt khan, nghĩ tới việc nếu Cố Thiên Mệnh thực sự giả vờ thành dáng vẻ công tử bột quần là áo lượt, qua mắt người trong thiên hạ suốt những năm qua liền không nhịn được rùng mình.
Sống như một công tử bột nhiều năm, lừa gạt hàng ngàn người, tâm tính ẩn nhẫn này của tiểu công tử Cố gia này thực sự khiến người ta phải dựng tóc gáy.
Quan trọng là, hắn làm như vậy với ý nghĩa gì? Hắn muốn làm gì?
“Thằng nhóc Cố gia, thật là… khủng bố mà…”, bộ râu bạc trắng của binh bộ thượng thư Hàn Thần, ông nội ruột của Hàn Ngụy khẽ run lên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Trong mơ hồ trên đại điện truyền tới tiếng nuốt nước bọt và yết hầu chuyển động không dễ nhận ra.
Lúc đầu khi gặp Cố Thiên Mệnh, Lý Thiên Nguyên chỉ cảm nhận được tu vi Nhân Huyền hậu kỳ của hắn. Sao sau một khoảng thời không gặp, còn ngay tại chiến trường đột phá tới Linh Huyền sơ kỳ, hơn nữa còn thoát khỏi một mũi tên bất ngờ của cường giả Địa Huyền.
Điều này thực sự khiến ông ta kinh sợ, có chút chậm rì rì thầm nhủ: “Thiên tài tuyệt thế, thực sự khiến người ta phải rung động tâm can!”
“Quân thượng, xin người thứ lỗi cho sự lỗ mãng của lão thần”, sau khi vui sướng hét lên vài tiếng, ông cụ Cố liền gấp gáp thu lại khí thế hùng hậu của mình, phảng phất lại biến thành một ông lão bình thường, cúi người hành lễ với quân thượng Mạc Tu Ương.
“Cố lão tướng quân sốt ruột cho cháu trai trẫm có thể hiểu được”, ngoài mặt Mạc Tu Ương vẫn giữ nguyên nét uy nghiêm bất khả xâm phạm, nhưng thực tế trong lòng cũng chấn động không kém gì các đại thần trong triều.
Tên nhóc Cố gia này vậy mà lừa gạt cả thiên hạ, trên dưới Cố gia một người cũng không hay biết, thực sự khiến người khác phải lau mắt mà nhìn, nể phục không thôi.
“Cảm ơn bệ hạ đã thông cảm”, ông cụ Cố vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh lại, trên khuôn mặt nhăn nheo vẫn treo đầy vẻ kích động vui mừng, không cách nào xua tan đi.
“Ừm”, Mạc Tu Ương nhìn triều thần phía dưới vẫn xôn xao nghị luận không ngừng, trầm giọng nói: “Buổi trầu tạm thời dừng tại đây, phải thời thời khắc khắc chú ý tới động tĩnh của Bắc Việt quốc, sau khi trận chiến tại Nhạn Hành quan hoàn toàn kết thúc lại cử hành phong thưởng”.
“Cung tiễn quân thượng”.
Nghe được lệnh giải tán, bách quán lập tức thu lại biểu cảm kinh ngạc, nhất tề quỳ rạp xuống đất hô to.
Sau đó, Mạc Tu Ương liền rời khỏi đại điện.
Trước khi đi ông ta không khỏi liếc ông cụ Cố một cái thật sâu, trong lòng có chút hào hứng lẩm bẩm: “Thằng nhóc Cố gia này ẩn giấu thật sâu mà! Thú vị…”
Đợi quân thượng Mạc Tu Ương rời khỏi, văn võ bá quan mới thực sự nổ ra cuộc thảo luận chân chính, tất cả đều xoay quanh chủ đề về Cố Thiên Mệnh.
Nhưng e dè vì sự có mặt của ông cụ Cố nên hầu hết những lời nói ra đều mang theo ý xu nịnh, hoặc thầm hoài nghi trong lòng.
“Lão Lý, ông có phải sớm đã biết rồi không?”, có thể đứng vững trên đỉnh cao chốn quan trường thì ông cụ Cố không thể chỉ là một võ tướng cứng nhắc, ông lập tức quay sang nhìn thẳng vào đại thần nhất phẩm Lý Thiên Nguyên mà chất vấn.