-
Chương 336-338
Chương 336 Thiên Mệnh, rốt cuộc bị làm sao vậy?
Cố Thiên Mệnh không tiếc bất cứ giá nào đẩy thân thể của mình đến cảnh giới kiếm thể đại thành, chính là hy vọng thân thể này có thể chịu đựng được linh hồn của mình.
Bởi vì thân thể trước kia của hắn quá mức gầy yếu, đừng nói là mang theo linh hồn của chính mình, cho dù một luồng khí tức của linh hồn kiếp trước cũng không thể chịu đựng được.
“Nếu trời có khuyết, vậy thì ta sẽ vá trời!”
Cố Thiên Mệnh khép hai mắt lại, hấp thu linh khí đang đến từ bốn phương tám hướng, không ngừng đem linh hồn cùng kiếm thể đại thành chậm rãi dung hợp, hy vọng sẽ không có sự bài xích quá lớn.
Trong chớp mắt, năm ngày đã trôi qua.
Năm ngày nay, đám người ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc thường xuyên ra ngoài đình viện của Cố Thiên Mệnh, họ muốn nhìn một chút tình hình ở bên trong nhưng không dám xông vào, sau đó lại thở dài mà rời đi.
Nếu hắn đã nhiều lần cảnh cáo, bất luận như thế nào cũng không cho kẻ khác quấy rầy, đám người ông cụ Cố cũng không muốn làm trái ý nguyện của Cố Thiên Mệnh, tùy ý để hắn bế quan trên gác mái.
Rất nhanh, tính từ ngày Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi đại hôn đã qua 20 ngày.
Khắp mọi nơi ở Thiên Phong Quốc và Bách Quốc Chi Địa vẫn đang thảo luận chuyện này.
“Thật sự là đáng tiếc, Thiên Vũ Hầu, anh hùng cái thế, Lý tiểu thư phương hoa tuyệt đại, hai người vốn là một cặp trời sinh, không nghĩ tới lại rơi vào kết cục như vậy”. Rất nhiều người đều tiếc hận, than thở nói.
“Không biết hiện tại Lý tiểu thư như thế nào? Hy vọng có thể nhanh chóng khỏi bệnh”.
“Vốn dĩ là một buổi đại hôn khiến vạn người ngưỡng mộ lại biến thành bộ dạng như vậy. Thật là đáng tiếc”.
Khắp mọi nơi trong kinh thành, bất kể là tửu lâu hay ngõ nhỏ ven đường đều đang thảo luận chuyện đại hôn của Cố gia cùng Lý gia.
Có người khinh bỉ ở trong lòng, cũng có người thật sự cảm khái. Tóm lại, chuyện Lý Sương Nhi đột nhiên ngất xỉu trong lễ đại hôn cơ hồ đã lan tràn khắp các ngóc ngách của Thiên Phong Quốc.
Hôm nay trong Cố gia đột nhiên truyền đến một tin vui, thị nữ ngày đêm hầu hạ bên cạnh Lý Sương Nhi vội vã vạn phần hô to: “Tiểu thư tỉnh rồi.Tiểu thư tỉnh lại rồi”.
Rầm rầm!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Cố gia cùng Lý gia, thậm chí cả kinh thành đều chấn động. Vô số người ghé mắt nhìn về phía Cố gia, muốn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Thiếu gia, tiểu thư tỉnh lại rồi”, một thị nữ đứng bên ngoài đình viện của Cố Thiên Mệnh lớn tiếng gọi. Nàng ta vốn không dám quấy rầy Cố Thiên Mệnh nhưng vừa nghĩ đến tình huống của Lý Sương Nhi, đành liều mình thông báo một tiếng.
Một lúc lâu sau, ngay khi thị nữ muốn dời đi, cánh cửa gác xép của đình viện chậm rãi mở ra.
Cố Thiên Mệnh mặc bộ quần áo trắng bằng vải thô, tóc dài xõa sau lưng, đôi mắt trống rỗng như sao chậm rãi bước từ trong ra. Khí tức trên người hắn trầm ổn như núi làm cho người ta căn bản không dám nhìn thẳng, phảng phất nhìn vào đó, linh hồn sẽ bị cắn nuốt.
“Dẫn ta qua đó”, Cố Thiên Mệnh hờ hững nhìn thị nữ đang nơm nớp lo sợ đứng ở cửa đình viện, lãnh đạm nói.
“Vâng!”, thị nữ cúi đầu, vội vàng hành lễ nói.
Sau đó thị nữ bước nhanh về phía trước, dẫn Cố Thiên Mệnh đi tới Tây Sương Viện.
Giờ khắc này, bên trong ây Sương Viện đã tụ tập rất nhiều người. Ông cụ Cố, Cố Ưu Mặc, Mạc Diệu Lăng, Lý Thiên Nguyên cùng Lý Văn Hạo.
Những người này sau khi nghe tin Lý Sương Nhi tỉnh lại vội vàng chạy tới, vô cùng lo lắng.
“Thiên Mệnh”, đám người ông cụ Cố nhìn thấy khuôn mặt Cố Thiên Mệnh lạnh lùng đến cực điểm đang bước dài mà đến, không khỏi đồng thanh gọi.
Cố Thiên Mệnh chỉ khẽ gật đầu với mọi người, sau đó liền bước qua đi tới bên cạnh giường.
Mọi người nhìn thần thái lạnh lùng của hắn, cảm nhận được khí tức như có như không phát ra trên người của Cố Thiên Mệnh đều kinh hãi không thôi. Lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được sự sắc bén của hắn, nội tâm kinh hãi lẩm bẩm: “Thiên Mệnh rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Cố Thiên Mệnh không có thời gian dư thừa để hành lễ với mọi người, trực tiếp đi đến bên giường lẳng lặng nhìn Lý Sương Nhi đang tựa đầu vào gối.
Sắc mặt Lý Sương Nhi bây giờ rất kém, nốt chu sa ở mi tâm vẫn nở rộ kiều mị. Thị nữ mỗi ngày đều lau người và thay đồ cho Lý Sương Nhi, đã sớm thay đi bộ váy màu đỏ lúc đại hôn cho nàng rồi.
Thế nhưng, sau khi Lý Sương Nhi tỉnh lại, nàng dùng tay viết chữ, nói thị nữ chăm sóc rằng mình muốn mặc chiếc váy dài màu đỏ trong ngày đại hôn đó.
Vì thế, theo yêu cầu của nàng, thị nữ cẩn thận đem váy dài màu đỏ mặc lại cho nàng, sau đó liền thông báo cho mọi người tin tức Lý Sương Nhi tỉnh lại.
Theo lời thị nữ, Lý Sương Nhi đã biết được chuyện mình hôn mê hơn nửa tháng, chuyện đại hôn cũng bất đắc dĩ phải ngừng lại. Đối với việc này, nàng cố gắng làm cho mình không mất tinh thần, hy vọng khi mặc bộ váy đỏ này, Cố Thiên Mệnh có thể nhìn thấy.
Chương 337 Hồi quang phản chiếu
“Ta tới rồi”, Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi nhìn nhau hồi lâu, Cố Thiên Mệnh mới chậm rãi hé mở đôi môi khô nứt, khàn khàn khẽ nói.
Mọi người đứng bên cạnh nhìn một màn này đều nín chặt môi lại, trầm mặc không nói gì. Mạc Diệu Lăng cắn chặt môi dưới, gắt gao kéo cánh tay Cố Ưu Mặc, duy trì sự bình tĩnh cho mình.
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Lý Sương Nhi thấm đẫm lệ, đôi môi son khẽ cười, trong lòng nàng thật sự rất sợ hãi, sợ mình cứ ngủ như vậy mà không tỉnh lại, không cách nào nhìn thấy bóng dáng áo dài trắng in sâu trong nội tâm của mình nữa.
Cố Thiên Mệnh vươn tay phải ra nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen và khuôn mặt dịu dàng của Lý Sương Nhi. Cảm nhận được gương mặt nàng lạnh như băng, sâu trong đáy lòng không khỏi run lên.
Lý Sương Nhi cũng hưởng thụ sự ấm áp của giờ khắc này, giống như dùng hết toàn bộ sức lực chậm rãi nâng cánh tay phải của Cố Thiên Mệnh lên, khẽ cúi người xuống viết lên lòng bàn tay của hắn --- thật sự rất xin lỗi.
Ngón tay ngọc ngà từng nét từng nét viết chữ, khiến lòng hắn gợn sóng, trong đôi mắt hờ hững tràn đầy tơ tình.
“Nàng nói gì vậy, nàng sẽ không sao cả? Phải tin vào ta”, Cố Thiên Mệnh biết những chữ này là có ý gì, hắn biết nàng sợ hãi không kiên trì được nữa, đang nói lời tạm biệt với mình.
Lần thức tỉnh này, Lý Sương Nhi dùng hết tất cả khí lực, trong lúc ngủ say, nàng vẫn luôn nghĩ đến một bóng áo dài trắng, nàng biết, có rất nhiều người mình không thể quên, còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong.
Bởi vậy, nàng bước ra khỏi giấc ngủ sâu và mở đôi mắt ra. Thế nhưng nàng lại cảm nhận được khí lực của mình ngày càng yếu đi, khí tinh thần ngày càng tiêu tan, rất có thể lần sau trong khi ngủ, nàng sẽ không có cách nào tỉnh lại được nữa.
Nàng sợ hãi, bởi vì còn có rất nhiều người đang đợi nàng thành hôn, phu quân của nàng nói đợi sau khi bọn họ thành hôn sẽ cùng nàng đi cực bắc của bắc quốc, ngắm tuyết rơi.
Một giọt nước mắt trong suốt từ đôi mắt của Lý Sương Nhi rơi xuống, nhỏ xuống lòng bàn tay trái của Cố Thiên Mệnh, nước mắt ấm áp làm cho nội tâm Cố Thiên Mệnh trầm xuống, nhịn không được rung động.
Lý Sương Nhi tiếp tục dùng ngón tay ngọc ngà của mình viết chữ --- Ta chỉ sợ sẽ nuốt lời.
“Đồ ngốc, hãy tin ta, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!”
Tay trái Cố Thiên Mệnh chậm rãi khép lại nắm chặt lấy bàn tay ngọc lạnh như băng của Lý Sương Nhi, lần đầu tiên hắn ôn nhu như thế.
Lý Sương Nhi nhìn ánh mắt kiên định của Cố Thiên Mệnh, nghe giọng nói nhẹ nhàng của hắn, dung nhan kiều mị nổi lên từng tia hạnh phúc, hai tròng mắt rơi lệ, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong Tây Sương Viện, mọi người chỉ có thể lẳng lặng nhìn một màn này, không ai nói gì. Bởi vì bọn họ không muốn phá vỡ thời khắc ấm áp cuối cùng của 2 người.
Lý Sương Nhi mím môi nhỏ, tay trái dùng hết toàn lực, mở bàn tay Cố Thiên Mệnh ra, ngón tay ngọc ngà chậm rãi viết --- Cùng ta đi dạo một chút, được không?
“Được”, cổ họng Cố Thiên Mệnh Khẽ cử động, gật đầu nói.
Sau đó, dưới sự vây xem của mọi người, Cố Thiên Mệnh ôn nhu ôm lấy Lý Sương Nhi từ trên giường xuống, vòng qua eo liễu của nàng, để cho đôi chân thon nhỏ của nàng khẽ chạm đất.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều nhường đường cho họ, yên lặng nhìn Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi đi ra ngoài.
“Sương Nhi, nha đầu này....” Chóp mũi ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên chua xót, hốc mắt không nhịn được nổi lên một tầng nước mắt, khẽ thì thầm.
Vốn dĩ chuyện đại hôn của Lý Sương Nhi và Cố Thiên Mệnh chính là chuyện vui lớn chấn động bách quốc, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Lý Sương Nhi đột nhiên hôn mê, khó có thể tỉnh lại.
Ông cụ Cố và ông cụ Lý đều từng vì Lý Sương Nhi, dùng huyền khí hùng hậu của mình cũng không thể cảm nhận được nguyên nhân gây bệnh cho nàng là gì.
Trong mắt mọi người, có lẽ lần thức tỉnh này của Lý Sương Nhi chính là hồi quang phản chiếu....
Trong lòng mọi người đều thở dài cùng tiếc hận, nội tâm ai nấy đều tràn ngập bi thương cùng đau đớn.
Con đường mòn trong Cố gia yên tĩnh đến cực điểm, chỉ có bóng dáng Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi chậm rãi đi về phía trước.
Cố Thiên Mệnh không nói gì, chỉ dịu dàng dìu nàng đi dạo.
Nàng ngẩng mặt lên, vừa đi vừa nhìn hai gò má Cố Thiên Mệnh, khóe miệng không khỏi nổi lên một nụ cười yên nhiên khiến người ta chua xót.
Nàng nghĩ, nếu thời khắc này vĩnh viễn dừng lại vậy thì tốt biết bao. Đáng tiếc, thực tế luôn tàn nhẫn như vậy, không có khả năng thay đổi.
Từ nửa năm trước, Lý Sương Nhi đã cảm thấy tình trạng sức khỏe của mình không tốt, nhưng nàng không muốn để mọi người phải lo lắng, đành tự mình che giấu. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, có lẽ sau khi mình ngủ sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
Một làn gió thu nhè nhẹ thổi đến, đem theo giọt nước mắt trong suốt trên gò má nàng thổi rơi xuống đất, chớp mắt không thấy bóng dáng đâu. Tay phải nàng khẽ nhúc nhích, ở trong lòng tay trái của Cố Thiên Mệnh viết --- Kiếp sau nếu như có thể, ta sẽ lại làm thê tử của chàng, có được không?
Dòng chữ này trực tiếp khiến Cố Thiên Mệnh dừng bước, cúi đầu xuống nhìn Lý Sương Nhi trầm mặc không nói.
Chương 338 Chàng vẫn còn chưa hôn ta!
Cố Thiên Mệnh khẽ mím môi mỏng mỉm cười với nàng, không trả lời lại. Chỉ là ở trong lòng hắn lại âm thầm đến đáng sợ, đủ để khuấy động uy thế thiên cổ đang chậm rãi ngưng tụ.
Lý Sương Nhi khẽ dựa vào người Cố Thiên Mệnh, cảm nhận nhiệt độ và hơi thở của hắn, ấm áp, hiền hoà.
Trong mắt Lý Sương Nhi xuất hiện từng hình ảnh trước kia, nhớ tới thời khắc lần đầu tiên nàng gặp Cố Thiên Mệnh.
Lúc trước, dưới sự xúi giục của đám con cháu ăn chơi trong thành, Cố Thiên Mệnh trốn vào trong Lý gia, sau đó lén lút chạy đến khuê viện của nàng hô to: “Ngươi chính là tiểu thư của Lý gia sao? Vậy mà lại không thể nói chuyện, tin đồn quả đúng không sai. Khuôn mặt đẹp như vậy mà không thể mở miệng, đúng là đáng tiếc”.
Từ đó về sau, Lý Sương Nhi đã khắc sâu bóng hình Cố Thiên Mệnh trong lòng của mình, chẳng qua là cảm xúc rất chán ghét và bài xích.
Về sau, dưới sự thúc đẩy của ông cụ Lý, nàng mới đồng ý tìm hiểu rõ con người tính cách của Cố Thiên Mệnh, ai ngờ, càng ngày càng lún sâu vào trong đó không cách nào thoát ra được.
Nàng nhớ tới hình ảnh 2 người đi dạo cùng nhau trước đây.
Bất tri bất giác, bước chân chậm chạp của hai người đã đi qua hơn nửa con đường mòn của Cố gia, khí sắc Lý Sương Nhi càng lúc càng nặng, đôi mắt nàng khép lại như muốn tiến vào giấc ngủ say.
Lý Sương Nhi dừng bước đi về phía trước, đôi chân của nàng vô lực như muốn ngã khụy. Nàng giống như dùng hết sức lực của toàn thân, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Thiên Mệnh, dùng ngón tay điểm trước ngực Cố Thiên Mệnh ---- chàng vẫn còn chưa hôn ta!
Cổ họng Cố Thiên Mệnh căng thẳng, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay phải của Lý Sương Nhi, sau đó cúi người.
Đôi môi mỏng của hắn chậm rãi điểm lên môi mềm của Lý Sương Nhi, hai đôi môi chạm vào nhau dường như đã thể hiện hết vẻ đẹp của thế gian này.
Lý Sương Nhi nở nụ cười mãn nguyện, đôi tay ngọc của nàng đặt trên người Cố Thiên Mệnh vô lực buông xuống, hai tròng mắt chậm rãi khép lại.
Nàng ấy cuối cùng cũng giữ lại được khoảnh khắc này.
Tuy nhiên, cuối cùng nàng đã không thể chịu đựng được nữa, một lần nữa rơi vào giấc ngủ sâu.
“Sương Nhi...”
Cố Thiên Mệnh phản ứng cực kỳ linh hoạt ,ôm Lý Sương Nhi vô lực ngã vào trong lồng ngực mình, lo lắng mà gọi.
Lúc này Lý Sương Nhi đã không còn cách nào đáp lại Cố Thiên Mệnh nữa, cũng không thể hành lễ với hắn bởi vì nàng đã không còn cảm thấy mọi thứ bên ngoài, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
“Nàng sẽ không sao, hết tất thảy mọi việc đều có ta”, Cố Thiên Mệnh ôm lấy Lý Sương Nhi, áo dài trắng cùng váy dài màu đỏ, 2 bóng dáng này như tranh vẽ trong thâm viện của Cố gia, nhảy múa theo gió.
Quay trở lại Tây Sương Viện, mọi người nhìn hình ảnh Cố Thiên Mệnh ôm Lý Sương Nhi trở lại, thấy thần thái lạnh lùng, hờ hững của hắn đều bi thương không thôi, cúi đầu không muốn nhìn thấy cảnh này.
“Sương Nhi...”, trên dưới Lý gia đều bi thương khẽ gọi.
Hốc mắt đám người ông cụ Cố đều không khỏi nổi lên 2 hàng lệ quang, những người như bọn họ, đối mặt với hàng ngàn vạn quân địch cũng không sợ hãi, thế nhưng bọn họ lại không cách nào đối mặt với hình ảnh hiện tại, đau lòng đến vô cùng.
Cố Thiên Mệnh im lặng không nói nhẹ nhàng đặt Lý Sương Nhi lên giường, sau đó muốn trực tiếp rời đi.
"Thiên Mệnh, cháu muốn đi làm gì?"
Ông cụ Cố gọi Cố Thiên Mệnh đang định dời đi lại, muốn hỏi cho rõ ràng.
“Yên tâm”, đôi chân Cố Thiên Mệnh trong nháy mắt dừng lại, trầm ngâm khàn khàn nói.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh rời đi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Cố Thiên Mệnh trực tiếp đi về phía cửa của Cố gia. Trước đây, hắn từng thả một luồng huyền khí của mình lên người Yến Hàn, vì vậy có thể biết vị trí của hắn ta đang ở nơi nào.
Hiện tại hắn cần tìm Yến Hàn.
Yến Hàn nghe theo lời dặn dò của Cố Thiên Mệnh, dốc hết toàn lực tìm kiếm Mặc Quái Thạch, trải qua hơn nửa tháng sưu tầm, còn có tướng lệnh cố ra mà Cố Thiên Mệnh đưa cho, cơ hồ toàn bộ Mặc Quái Thạch trong kinh thành đều đã được thu lại.
Thế nhưng số lượng này so với lời nói của Cố Thiên Mệnh vẫn còn thiếu rất nhiều.
Có điều, Yến Hàn đã nhận được một tin tức, đó là người được quân thượng Mạc Tu Ương coi trọng, Bình Thành Vương, đây là người phụ trách quản lý các kho đá trong hoàng triều. Hắn nghĩ chắc chắn trong tay Bình thành vương sẽ có một lượng lớn khoáng thạch, trong đó nhất định có Mặc Quái Thạch.
Bởi vậy, sau khi Yến Hàn biết được tin tức này liền lập tức tra ra vị trí của Bình Thành Vương, chính là đang ở Bích Hoa Lâu.
Vì thế, Yến Hàn lập tức vội vàng chạy tới Bích Hoa Lâu, xông vào trong gian phòng của Bình Thành Vương.
“Người tới là ai?”
Bên trong gian phòng có rất nhiều nam tử khí thế bàng bạc. Bình Thành Vương cũng đứng trong đó.
Cố Thiên Mệnh không tiếc bất cứ giá nào đẩy thân thể của mình đến cảnh giới kiếm thể đại thành, chính là hy vọng thân thể này có thể chịu đựng được linh hồn của mình.
Bởi vì thân thể trước kia của hắn quá mức gầy yếu, đừng nói là mang theo linh hồn của chính mình, cho dù một luồng khí tức của linh hồn kiếp trước cũng không thể chịu đựng được.
“Nếu trời có khuyết, vậy thì ta sẽ vá trời!”
Cố Thiên Mệnh khép hai mắt lại, hấp thu linh khí đang đến từ bốn phương tám hướng, không ngừng đem linh hồn cùng kiếm thể đại thành chậm rãi dung hợp, hy vọng sẽ không có sự bài xích quá lớn.
Trong chớp mắt, năm ngày đã trôi qua.
Năm ngày nay, đám người ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc thường xuyên ra ngoài đình viện của Cố Thiên Mệnh, họ muốn nhìn một chút tình hình ở bên trong nhưng không dám xông vào, sau đó lại thở dài mà rời đi.
Nếu hắn đã nhiều lần cảnh cáo, bất luận như thế nào cũng không cho kẻ khác quấy rầy, đám người ông cụ Cố cũng không muốn làm trái ý nguyện của Cố Thiên Mệnh, tùy ý để hắn bế quan trên gác mái.
Rất nhanh, tính từ ngày Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi đại hôn đã qua 20 ngày.
Khắp mọi nơi ở Thiên Phong Quốc và Bách Quốc Chi Địa vẫn đang thảo luận chuyện này.
“Thật sự là đáng tiếc, Thiên Vũ Hầu, anh hùng cái thế, Lý tiểu thư phương hoa tuyệt đại, hai người vốn là một cặp trời sinh, không nghĩ tới lại rơi vào kết cục như vậy”. Rất nhiều người đều tiếc hận, than thở nói.
“Không biết hiện tại Lý tiểu thư như thế nào? Hy vọng có thể nhanh chóng khỏi bệnh”.
“Vốn dĩ là một buổi đại hôn khiến vạn người ngưỡng mộ lại biến thành bộ dạng như vậy. Thật là đáng tiếc”.
Khắp mọi nơi trong kinh thành, bất kể là tửu lâu hay ngõ nhỏ ven đường đều đang thảo luận chuyện đại hôn của Cố gia cùng Lý gia.
Có người khinh bỉ ở trong lòng, cũng có người thật sự cảm khái. Tóm lại, chuyện Lý Sương Nhi đột nhiên ngất xỉu trong lễ đại hôn cơ hồ đã lan tràn khắp các ngóc ngách của Thiên Phong Quốc.
Hôm nay trong Cố gia đột nhiên truyền đến một tin vui, thị nữ ngày đêm hầu hạ bên cạnh Lý Sương Nhi vội vã vạn phần hô to: “Tiểu thư tỉnh rồi.Tiểu thư tỉnh lại rồi”.
Rầm rầm!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Cố gia cùng Lý gia, thậm chí cả kinh thành đều chấn động. Vô số người ghé mắt nhìn về phía Cố gia, muốn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Thiếu gia, tiểu thư tỉnh lại rồi”, một thị nữ đứng bên ngoài đình viện của Cố Thiên Mệnh lớn tiếng gọi. Nàng ta vốn không dám quấy rầy Cố Thiên Mệnh nhưng vừa nghĩ đến tình huống của Lý Sương Nhi, đành liều mình thông báo một tiếng.
Một lúc lâu sau, ngay khi thị nữ muốn dời đi, cánh cửa gác xép của đình viện chậm rãi mở ra.
Cố Thiên Mệnh mặc bộ quần áo trắng bằng vải thô, tóc dài xõa sau lưng, đôi mắt trống rỗng như sao chậm rãi bước từ trong ra. Khí tức trên người hắn trầm ổn như núi làm cho người ta căn bản không dám nhìn thẳng, phảng phất nhìn vào đó, linh hồn sẽ bị cắn nuốt.
“Dẫn ta qua đó”, Cố Thiên Mệnh hờ hững nhìn thị nữ đang nơm nớp lo sợ đứng ở cửa đình viện, lãnh đạm nói.
“Vâng!”, thị nữ cúi đầu, vội vàng hành lễ nói.
Sau đó thị nữ bước nhanh về phía trước, dẫn Cố Thiên Mệnh đi tới Tây Sương Viện.
Giờ khắc này, bên trong ây Sương Viện đã tụ tập rất nhiều người. Ông cụ Cố, Cố Ưu Mặc, Mạc Diệu Lăng, Lý Thiên Nguyên cùng Lý Văn Hạo.
Những người này sau khi nghe tin Lý Sương Nhi tỉnh lại vội vàng chạy tới, vô cùng lo lắng.
“Thiên Mệnh”, đám người ông cụ Cố nhìn thấy khuôn mặt Cố Thiên Mệnh lạnh lùng đến cực điểm đang bước dài mà đến, không khỏi đồng thanh gọi.
Cố Thiên Mệnh chỉ khẽ gật đầu với mọi người, sau đó liền bước qua đi tới bên cạnh giường.
Mọi người nhìn thần thái lạnh lùng của hắn, cảm nhận được khí tức như có như không phát ra trên người của Cố Thiên Mệnh đều kinh hãi không thôi. Lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được sự sắc bén của hắn, nội tâm kinh hãi lẩm bẩm: “Thiên Mệnh rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Cố Thiên Mệnh không có thời gian dư thừa để hành lễ với mọi người, trực tiếp đi đến bên giường lẳng lặng nhìn Lý Sương Nhi đang tựa đầu vào gối.
Sắc mặt Lý Sương Nhi bây giờ rất kém, nốt chu sa ở mi tâm vẫn nở rộ kiều mị. Thị nữ mỗi ngày đều lau người và thay đồ cho Lý Sương Nhi, đã sớm thay đi bộ váy màu đỏ lúc đại hôn cho nàng rồi.
Thế nhưng, sau khi Lý Sương Nhi tỉnh lại, nàng dùng tay viết chữ, nói thị nữ chăm sóc rằng mình muốn mặc chiếc váy dài màu đỏ trong ngày đại hôn đó.
Vì thế, theo yêu cầu của nàng, thị nữ cẩn thận đem váy dài màu đỏ mặc lại cho nàng, sau đó liền thông báo cho mọi người tin tức Lý Sương Nhi tỉnh lại.
Theo lời thị nữ, Lý Sương Nhi đã biết được chuyện mình hôn mê hơn nửa tháng, chuyện đại hôn cũng bất đắc dĩ phải ngừng lại. Đối với việc này, nàng cố gắng làm cho mình không mất tinh thần, hy vọng khi mặc bộ váy đỏ này, Cố Thiên Mệnh có thể nhìn thấy.
Chương 337 Hồi quang phản chiếu
“Ta tới rồi”, Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi nhìn nhau hồi lâu, Cố Thiên Mệnh mới chậm rãi hé mở đôi môi khô nứt, khàn khàn khẽ nói.
Mọi người đứng bên cạnh nhìn một màn này đều nín chặt môi lại, trầm mặc không nói gì. Mạc Diệu Lăng cắn chặt môi dưới, gắt gao kéo cánh tay Cố Ưu Mặc, duy trì sự bình tĩnh cho mình.
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Lý Sương Nhi thấm đẫm lệ, đôi môi son khẽ cười, trong lòng nàng thật sự rất sợ hãi, sợ mình cứ ngủ như vậy mà không tỉnh lại, không cách nào nhìn thấy bóng dáng áo dài trắng in sâu trong nội tâm của mình nữa.
Cố Thiên Mệnh vươn tay phải ra nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen và khuôn mặt dịu dàng của Lý Sương Nhi. Cảm nhận được gương mặt nàng lạnh như băng, sâu trong đáy lòng không khỏi run lên.
Lý Sương Nhi cũng hưởng thụ sự ấm áp của giờ khắc này, giống như dùng hết toàn bộ sức lực chậm rãi nâng cánh tay phải của Cố Thiên Mệnh lên, khẽ cúi người xuống viết lên lòng bàn tay của hắn --- thật sự rất xin lỗi.
Ngón tay ngọc ngà từng nét từng nét viết chữ, khiến lòng hắn gợn sóng, trong đôi mắt hờ hững tràn đầy tơ tình.
“Nàng nói gì vậy, nàng sẽ không sao cả? Phải tin vào ta”, Cố Thiên Mệnh biết những chữ này là có ý gì, hắn biết nàng sợ hãi không kiên trì được nữa, đang nói lời tạm biệt với mình.
Lần thức tỉnh này, Lý Sương Nhi dùng hết tất cả khí lực, trong lúc ngủ say, nàng vẫn luôn nghĩ đến một bóng áo dài trắng, nàng biết, có rất nhiều người mình không thể quên, còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong.
Bởi vậy, nàng bước ra khỏi giấc ngủ sâu và mở đôi mắt ra. Thế nhưng nàng lại cảm nhận được khí lực của mình ngày càng yếu đi, khí tinh thần ngày càng tiêu tan, rất có thể lần sau trong khi ngủ, nàng sẽ không có cách nào tỉnh lại được nữa.
Nàng sợ hãi, bởi vì còn có rất nhiều người đang đợi nàng thành hôn, phu quân của nàng nói đợi sau khi bọn họ thành hôn sẽ cùng nàng đi cực bắc của bắc quốc, ngắm tuyết rơi.
Một giọt nước mắt trong suốt từ đôi mắt của Lý Sương Nhi rơi xuống, nhỏ xuống lòng bàn tay trái của Cố Thiên Mệnh, nước mắt ấm áp làm cho nội tâm Cố Thiên Mệnh trầm xuống, nhịn không được rung động.
Lý Sương Nhi tiếp tục dùng ngón tay ngọc ngà của mình viết chữ --- Ta chỉ sợ sẽ nuốt lời.
“Đồ ngốc, hãy tin ta, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!”
Tay trái Cố Thiên Mệnh chậm rãi khép lại nắm chặt lấy bàn tay ngọc lạnh như băng của Lý Sương Nhi, lần đầu tiên hắn ôn nhu như thế.
Lý Sương Nhi nhìn ánh mắt kiên định của Cố Thiên Mệnh, nghe giọng nói nhẹ nhàng của hắn, dung nhan kiều mị nổi lên từng tia hạnh phúc, hai tròng mắt rơi lệ, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong Tây Sương Viện, mọi người chỉ có thể lẳng lặng nhìn một màn này, không ai nói gì. Bởi vì bọn họ không muốn phá vỡ thời khắc ấm áp cuối cùng của 2 người.
Lý Sương Nhi mím môi nhỏ, tay trái dùng hết toàn lực, mở bàn tay Cố Thiên Mệnh ra, ngón tay ngọc ngà chậm rãi viết --- Cùng ta đi dạo một chút, được không?
“Được”, cổ họng Cố Thiên Mệnh Khẽ cử động, gật đầu nói.
Sau đó, dưới sự vây xem của mọi người, Cố Thiên Mệnh ôn nhu ôm lấy Lý Sương Nhi từ trên giường xuống, vòng qua eo liễu của nàng, để cho đôi chân thon nhỏ của nàng khẽ chạm đất.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều nhường đường cho họ, yên lặng nhìn Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi đi ra ngoài.
“Sương Nhi, nha đầu này....” Chóp mũi ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên chua xót, hốc mắt không nhịn được nổi lên một tầng nước mắt, khẽ thì thầm.
Vốn dĩ chuyện đại hôn của Lý Sương Nhi và Cố Thiên Mệnh chính là chuyện vui lớn chấn động bách quốc, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Lý Sương Nhi đột nhiên hôn mê, khó có thể tỉnh lại.
Ông cụ Cố và ông cụ Lý đều từng vì Lý Sương Nhi, dùng huyền khí hùng hậu của mình cũng không thể cảm nhận được nguyên nhân gây bệnh cho nàng là gì.
Trong mắt mọi người, có lẽ lần thức tỉnh này của Lý Sương Nhi chính là hồi quang phản chiếu....
Trong lòng mọi người đều thở dài cùng tiếc hận, nội tâm ai nấy đều tràn ngập bi thương cùng đau đớn.
Con đường mòn trong Cố gia yên tĩnh đến cực điểm, chỉ có bóng dáng Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi chậm rãi đi về phía trước.
Cố Thiên Mệnh không nói gì, chỉ dịu dàng dìu nàng đi dạo.
Nàng ngẩng mặt lên, vừa đi vừa nhìn hai gò má Cố Thiên Mệnh, khóe miệng không khỏi nổi lên một nụ cười yên nhiên khiến người ta chua xót.
Nàng nghĩ, nếu thời khắc này vĩnh viễn dừng lại vậy thì tốt biết bao. Đáng tiếc, thực tế luôn tàn nhẫn như vậy, không có khả năng thay đổi.
Từ nửa năm trước, Lý Sương Nhi đã cảm thấy tình trạng sức khỏe của mình không tốt, nhưng nàng không muốn để mọi người phải lo lắng, đành tự mình che giấu. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, có lẽ sau khi mình ngủ sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
Một làn gió thu nhè nhẹ thổi đến, đem theo giọt nước mắt trong suốt trên gò má nàng thổi rơi xuống đất, chớp mắt không thấy bóng dáng đâu. Tay phải nàng khẽ nhúc nhích, ở trong lòng tay trái của Cố Thiên Mệnh viết --- Kiếp sau nếu như có thể, ta sẽ lại làm thê tử của chàng, có được không?
Dòng chữ này trực tiếp khiến Cố Thiên Mệnh dừng bước, cúi đầu xuống nhìn Lý Sương Nhi trầm mặc không nói.
Chương 338 Chàng vẫn còn chưa hôn ta!
Cố Thiên Mệnh khẽ mím môi mỏng mỉm cười với nàng, không trả lời lại. Chỉ là ở trong lòng hắn lại âm thầm đến đáng sợ, đủ để khuấy động uy thế thiên cổ đang chậm rãi ngưng tụ.
Lý Sương Nhi khẽ dựa vào người Cố Thiên Mệnh, cảm nhận nhiệt độ và hơi thở của hắn, ấm áp, hiền hoà.
Trong mắt Lý Sương Nhi xuất hiện từng hình ảnh trước kia, nhớ tới thời khắc lần đầu tiên nàng gặp Cố Thiên Mệnh.
Lúc trước, dưới sự xúi giục của đám con cháu ăn chơi trong thành, Cố Thiên Mệnh trốn vào trong Lý gia, sau đó lén lút chạy đến khuê viện của nàng hô to: “Ngươi chính là tiểu thư của Lý gia sao? Vậy mà lại không thể nói chuyện, tin đồn quả đúng không sai. Khuôn mặt đẹp như vậy mà không thể mở miệng, đúng là đáng tiếc”.
Từ đó về sau, Lý Sương Nhi đã khắc sâu bóng hình Cố Thiên Mệnh trong lòng của mình, chẳng qua là cảm xúc rất chán ghét và bài xích.
Về sau, dưới sự thúc đẩy của ông cụ Lý, nàng mới đồng ý tìm hiểu rõ con người tính cách của Cố Thiên Mệnh, ai ngờ, càng ngày càng lún sâu vào trong đó không cách nào thoát ra được.
Nàng nhớ tới hình ảnh 2 người đi dạo cùng nhau trước đây.
Bất tri bất giác, bước chân chậm chạp của hai người đã đi qua hơn nửa con đường mòn của Cố gia, khí sắc Lý Sương Nhi càng lúc càng nặng, đôi mắt nàng khép lại như muốn tiến vào giấc ngủ say.
Lý Sương Nhi dừng bước đi về phía trước, đôi chân của nàng vô lực như muốn ngã khụy. Nàng giống như dùng hết sức lực của toàn thân, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Thiên Mệnh, dùng ngón tay điểm trước ngực Cố Thiên Mệnh ---- chàng vẫn còn chưa hôn ta!
Cổ họng Cố Thiên Mệnh căng thẳng, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay phải của Lý Sương Nhi, sau đó cúi người.
Đôi môi mỏng của hắn chậm rãi điểm lên môi mềm của Lý Sương Nhi, hai đôi môi chạm vào nhau dường như đã thể hiện hết vẻ đẹp của thế gian này.
Lý Sương Nhi nở nụ cười mãn nguyện, đôi tay ngọc của nàng đặt trên người Cố Thiên Mệnh vô lực buông xuống, hai tròng mắt chậm rãi khép lại.
Nàng ấy cuối cùng cũng giữ lại được khoảnh khắc này.
Tuy nhiên, cuối cùng nàng đã không thể chịu đựng được nữa, một lần nữa rơi vào giấc ngủ sâu.
“Sương Nhi...”
Cố Thiên Mệnh phản ứng cực kỳ linh hoạt ,ôm Lý Sương Nhi vô lực ngã vào trong lồng ngực mình, lo lắng mà gọi.
Lúc này Lý Sương Nhi đã không còn cách nào đáp lại Cố Thiên Mệnh nữa, cũng không thể hành lễ với hắn bởi vì nàng đã không còn cảm thấy mọi thứ bên ngoài, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
“Nàng sẽ không sao, hết tất thảy mọi việc đều có ta”, Cố Thiên Mệnh ôm lấy Lý Sương Nhi, áo dài trắng cùng váy dài màu đỏ, 2 bóng dáng này như tranh vẽ trong thâm viện của Cố gia, nhảy múa theo gió.
Quay trở lại Tây Sương Viện, mọi người nhìn hình ảnh Cố Thiên Mệnh ôm Lý Sương Nhi trở lại, thấy thần thái lạnh lùng, hờ hững của hắn đều bi thương không thôi, cúi đầu không muốn nhìn thấy cảnh này.
“Sương Nhi...”, trên dưới Lý gia đều bi thương khẽ gọi.
Hốc mắt đám người ông cụ Cố đều không khỏi nổi lên 2 hàng lệ quang, những người như bọn họ, đối mặt với hàng ngàn vạn quân địch cũng không sợ hãi, thế nhưng bọn họ lại không cách nào đối mặt với hình ảnh hiện tại, đau lòng đến vô cùng.
Cố Thiên Mệnh im lặng không nói nhẹ nhàng đặt Lý Sương Nhi lên giường, sau đó muốn trực tiếp rời đi.
"Thiên Mệnh, cháu muốn đi làm gì?"
Ông cụ Cố gọi Cố Thiên Mệnh đang định dời đi lại, muốn hỏi cho rõ ràng.
“Yên tâm”, đôi chân Cố Thiên Mệnh trong nháy mắt dừng lại, trầm ngâm khàn khàn nói.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh rời đi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Cố Thiên Mệnh trực tiếp đi về phía cửa của Cố gia. Trước đây, hắn từng thả một luồng huyền khí của mình lên người Yến Hàn, vì vậy có thể biết vị trí của hắn ta đang ở nơi nào.
Hiện tại hắn cần tìm Yến Hàn.
Yến Hàn nghe theo lời dặn dò của Cố Thiên Mệnh, dốc hết toàn lực tìm kiếm Mặc Quái Thạch, trải qua hơn nửa tháng sưu tầm, còn có tướng lệnh cố ra mà Cố Thiên Mệnh đưa cho, cơ hồ toàn bộ Mặc Quái Thạch trong kinh thành đều đã được thu lại.
Thế nhưng số lượng này so với lời nói của Cố Thiên Mệnh vẫn còn thiếu rất nhiều.
Có điều, Yến Hàn đã nhận được một tin tức, đó là người được quân thượng Mạc Tu Ương coi trọng, Bình Thành Vương, đây là người phụ trách quản lý các kho đá trong hoàng triều. Hắn nghĩ chắc chắn trong tay Bình thành vương sẽ có một lượng lớn khoáng thạch, trong đó nhất định có Mặc Quái Thạch.
Bởi vậy, sau khi Yến Hàn biết được tin tức này liền lập tức tra ra vị trí của Bình Thành Vương, chính là đang ở Bích Hoa Lâu.
Vì thế, Yến Hàn lập tức vội vàng chạy tới Bích Hoa Lâu, xông vào trong gian phòng của Bình Thành Vương.
“Người tới là ai?”
Bên trong gian phòng có rất nhiều nam tử khí thế bàng bạc. Bình Thành Vương cũng đứng trong đó.
Bình luận facebook